Chương 1684: Nó trở về
Chương 1684: Nó trở vềChương 1684: Nó trở về
Chương 1684: Nó trở ve
- Đây là một con chó à?
Chu Tiểu Miêu hơi ngẩn ra nói.
Cái này nhìn thì chính là một con cho to, nó có lông huyết lam (màu đỏ và xanh da trời), một đôi tai chó dựng đứng.
Mắt nó một bên đỏ như lửa, một bên như hàn băng.
- Là Lão Huynh.
Chu Phàm có chút không thể tin được nói.
- Lão Huynh gì?
Chu Tiểu Miêu hơi nhíu mày hỏi.
Chỉ là Chu Phàm còn chưa trả lời Chu Tiểu Miêu, cự cẩu (con chó khổng lồ) bông bênh trong không trung ho khan, nó ho ra một ngụm máu màu hồng lam (đỏ, xanh da trời).
- Nó bị thương à?
Chu Phàm nói khẽ, hắn không rõ vì sao nó lại xuất hiện vào lúc này.
Chu Phàm cũng không xác nhận được đây có còn lại Lão Huynh hay không, cho nên nói là nó.
Trong khe nứt có cái bóng hư ảo màu lam xám không ngừng bò ra, đó là Yểm Linh, có tới hơn mấy vạn, chiếm một nửa khác của bầu trời.
- Mười vạn Yểm Linh của Dương Địch Thành quả nhiên là nó mang đi.
Chu Phàm lại có chút run rẩy nói.
Lúc trước khi ở Lạc Thủy Hương, bọn họ tiến vào Dương Địch Thành muốn tiêu diệt mười vạn Yểm Linh bên trong, kết quả một con Yểm Linh cũng không thấy, lúc ấy Chu Phàm hoài nghi là có liên quan tới nó.
Không có bất kỳ ngôn ngữ gì, cũng không có bất kỳ trao đổi gì.
Quái quyệt mười hai cánh phát ra một tiếng rít, đàn quái quyệt và quái quyệt lam lục to lớn phía sau nó đều xông sát về phía Lão Huynh.
Lão Huynh vẫn đang không ngừng ho khan, thỉnh thoảng lại phun ra một ngụm hồng lam huyết, Yểm Linh bên cạnh nó đã giảo sát với đàn quái quyệt, không trung truyền đến từng trận tiếng rít của chém giết, máu lam lục lam xám rải xuống.
Chín con mắt kép của quái quyệt mười hai cánh nhìn chằm chằm vào Lão Huynh, nó bay lên dung nhập vào trong thân thể của quái quyệt lam lục to lớn.
Quái quyệt lam lục to lớn đó biến thành càng khổng lồ hơn, có quang mang màu lam lục phát ra, nó phát ra một tiếng rít, tiếu rít hóa thành một vòng sóng âm lam lục tản ra, bay vê phía mấy ngàn Yểm Linh đang xông tới nó.
Nó đánh tới cự cẩu trong không trung.
Cự cẩu vẫn đang ho khan, cho đến khi chân liêm đao của quái quyệt lam lục to lớn chém tới nó, nó mới giơ móng vuốt của mình lên.
Một thanh âm giống như sấm nổ vang lên, chấn cho tai người ta kêu ong ong.
Chỉ là lân đầu tiếp xúc, bốn cái chân liêm đao của quái quyệt lam lục bị bổ gãy, từ trên trời rơi xuống, đập lên tường thành, đập sập tường thành, nện vào trong thành, đập ra hố to.
Chân liêm đao của quái quyệt lam lục rất nhanh liên sinh trưởng lại, nó và cự cẩu tiếp tục dây dưa chém giết.
Hai sinh vật to lớn va chạm trong không trung, bầu trời giống như đổi màu, đá nhỏ vụn trên mặt đất cũng lờ mờ trở nên chấn động.
Tất cả người sống sót đều hoảng sợ nhìn chúng chém giết.
Chém giết chỉ duy trì một thoáng rất ngắn, cự cẩu đã xé thân thể của quái quyệt lam lục thành từng mảnh, trong những mảnh thân thể rơi xuống, có quang mang lam lục tỏa ra, hóa thành quái quyệt mười hai cánh, nó bay tới hai đóa khói mây lam lục trong không trung.
Chỉ là móng vuốt to lớn xẹt qua, xé tan quái quyệt mười hai cánh, nó bị chia năm xẻ bảy vẫn muốn dung hợp trùng sinh.
Mắt cự cẩu bắn ra ánh sáng hai màu đỏ lam, đánh lên trên thân thể đã phân liệt của quái quyệt mười hai cánh, triệt để đánh nát nó.
Theo quái quyệt mười hai cánh và quái quyệt lam lục to lớn chết đi, những đàn quái quyệt lam lục đó hóa thành bụi lam lục, cuốn về phía khói mây.
Cự cẩu lại ho ra máu, nó há miệng, những bụi bặm lam lục và hai đóa khói mây lam lục toàn bộ đều bị nó hút vào trong miệng.
Cự nhân đỏ thẫm trong thành sớm đã tản đi.
Tất cả người sống sót đều nhìn cự cẩu, sau lưng cự cẩu là mấy vạn Yểm Linh.
Cự cẩu hút khói mây vào, bụng hơi phình lên, nó ho càng nghiêm trọng hơn, nó xé ra khe nứt không gian, Yểm Linh như đàn ong ùa vào trong khe nứt, mà nó thì nhìn vê phía Chu Phàm.
Chu Phàm ở trong Hồn hải trâm mặc chăm chú nhìn nó.
Nó quay đầu, tiến vào trong khe nứt không gian.
Khe nứt không gian khép lại, cự cẩu và Yểm Linh biến mất, quái quyệt mười hai cánh và quái quyệt lam lục to lớn cũng chết rồi.
- Con chó đó ở một loại trạng thái rất thú vị.
Chu Tiểu Miêu thì thâm một tiếng.
- Trạng thái gì? Chu Pham hoi.
- Ngươi không hiểu đâu.
Chu Tiểu Miêu nói.
- Nói thừa, ta đương nhiên không hiểu, nếu ta hiểu thì việc gì phải hỏi ngươi?
Chu Phàm có chút bất đắc dĩ nói.
Chu Tiểu Miêu không nói nữa, nàng ngẩng đầu nhìn về phía trời đã khôi phục u ám.
Sau đó phân hồn của nàng tản đi, Chu Phàm lấy lại quyền khống chế thân thể.
Chu Phàm không nghĩ nhiều, mà là chạy về, hắn cố ý đi ngang qua thôn trong mười tám thôn của Cao Tượng Thành.
Người của thôn này cơ hồ đã chết sạch, chỉ có thể nhìn thấy mấy võ giả may mắn không chết, nhưng cũng quần áo tả tơi, vẻ mặt chật vật ngồi dưới đất.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ