Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 997 - Chương 1683: Cầu Cứu (2)

Chương 1683: Cầu cứu (2) Chương 1683: Cầu cứu (2)Chương 1683: Cầu cứu (2)

Chương 1683: Cầu cứu (2)

- Tuyệt đối không có.

Chu Phàm vội vàng phủ nhận:

- Ta lần đầu tiên bị dịch chuyển về, sợ quá, sao có thể nghĩ được nhiều như vậy?

- Cho dù ngươi nghĩ ra, cũng sẽ làm như vậy.

Chu Tiểu Miêu cả giận nói:

- Lát nữa lại tính sổ với ngươi.

Chu Tiểu Miêu rất nhanh đã tới trước sương khói lam lục, nàng thuấn di trái phải, tránh đàn quái quyệt lam lục đáng ghét, khi thuấn di nàng một mực nhìn chằm chằm sương khói lam lục, hừ một tiếng:

- Sương khói này dung hợp Mộng Pháp Tắc, chẳng trách ta cảm thấy không thích hợp, thì ra phiến địa vực này đều bị Mộng Pháp Tắc bao phủ rồi.

- Chỉ cân có thể chạm tới giới hạn của pháp tắc, sẽ bị dịch chuyển vê, nếu không có ta, ngươi sẽ phải bỏ mạng lại nơi này.

Chu Phàm nghe mà chả hiểu gì, hắn vội nói:

- Đừng nói nhiều như vậy, mau chóng trốn đi, ta đã làm thịt đồng bạn của quái quyệt mười hai cánh đó, nó hận ta muốn chết, chờ nó mà rảnh tay, vậy sẽ rất phiền.

Chu Tiểu Miêu vào lúc Chu Phàm nói chuyện, đã hành động rồi, hai tay nàng kết ra từng pháp ấn khiến người ta hoa cả mắt, chân khí tràn ra, hình thành một chân khí quang tráo (lồng ánh sáng chân khí).

Những quái quyệt lam lục đó va bôm bốp vào chân khí quang tráo.

Chu Tiểu Miêu lại quát khẽ:

- Cho mượn Long Thần Huyết của ngươi dùng một chút.

Nàng nói xong không đợi Chu Phàm đồng ý, vươn ngón trỏ tay phải, điểm vào trong không khí, đầu ngón tay nhanh chóng trào ra một giọt máu tươi màu vàng.

Máu tươi tràn ra, sắc mặt của Chu Phàm biến thành có chút tái nhợt.

Mà đầu ngón tay của Chu Tiểu Miêu thì không ngừng lắc lư, vẽ ra một đạo phù màu vàng, nàng nắm phù màu vàng trong tay, sau đó thu hồi chân khí quang tráo, trực tiếp xuyên qua sương khói lam lục.

Khi xuyên qua sương khói lam lục, thân thể của Chu Phàm được bao phủ kim quang, sương khói lam lục không ngừng xâm nhiễm kim quang, nhưng vẫn không làm gì được Chu Phàm.

Chu Phàm rất nhanh đã xuyên qua sương khói lam lục, lần này hắn không bị dịch chuyển về nữa. Chu Tiểu Miêu nhìn phù màu vàng tiêu tán trong tay, nàng thản nhiên nói:

- Long Thần Huyết thật sự không tồi, nếu Long Thần nhất tộc chưa tử tuyệt, sau khi rời khỏi đây ta phải nghĩ cách kiếm một chút để chơi.

Chu Phàm ở trong hồn hải thở phào, lần này chắc không cần lo lắng rồi.

Chu Tiểu Miêu khẽ ô một tiếng, nàng quay đầu nhìn về phía dưới chân.

Dưới chân phía sau không xa là Quỷ Táng Quan nhỏ như hạt gạo.

- Giống như Táng Quỷ lại không phải Táng Quỷ. .. Đây là thứ quái quỷ gì vậy? Tên hậu bối chó ngươi từ đâu trêu chọc đến?

Sắc mặt Chu Tiểu Miêu nghiêm lại nói.

Nhưng Chu Phàm chưa trả lời, Chu Tiểu Miêu lại ngẩng đầu nhìn về phía không trung.

Quái quyệt mười hai cánh bồng bềnh ở rất xa dường như đã nhận thấy Chu Phàm trốn thoát khỏi sương mù lam lục, lại phóng tâm mắt về phía bên Chu Phàm.

Mười hai cánh của nó xòe ra, giống như một đạo lưu quang đen xì, bay ve phía này.

Chu Phàm thấy vậy sắc mặt cứng ngắc, quái quyệt mười hai cánh này một mực không xuất thủ, giờ là muốn xuất thủ với hắn à?

- Hỗn đản, phiền toái của ngươi quá nhiều.

Chu Tiểu Miêu gần như là rít gào, Đức Tự Đao trong tay nàng giơ ngang, chuẩn bị chiến đấu.

Tốc độ của quái quyệt mười hai cánh sợ rằng còn nhanh hơn cả thuấn di.

Chỉ là đạo lưu quang vốn sắp tới chỗ Chu Phàm lại vòng vê.

- Vì sao nó lại từ bỏ? Chẳng lẽ ngươi còn chưa xuất thủ đã dọa chạy nó rồi à?

Chu Phàm kinh ngạc hỏi.

- Nói ít thôi.

Sắc mặt Chu Tiểu Miêu trở nên ngưng trọng, nàng mơ hồ cảm giác được gì đó.

Quái quyệt mười hai cánh về tới vị trí trước đó của nó, nó rít một tiếng, tất cả quái quyệt lam lục đều bay lên không trung.

Quái quyệt lam lục to lớn đó cũng dừng tay, tách ra với cự nhân đỏ thẫm.

Mà cự nhân đỏ thẫm đã lảo đảo sắp ngã, miễn cưỡng duy trì, cũng không dám động thủ nữa.

Quái quyệt mười hai cánh là nhìn về bầu trời phía tây.

Trong bầu trời ảm đạm có móng vuốt bén nhọn vươn ra rạch một khe nứt to lớn.

- Đó là gì vậy?

Chu Phàm ở trong Hồn hải cũng chăm chú nhìn một màn này, hắn hơi ngẩn ra nói. - Có thể là cường giả của nhân loại, cũng có thể là quái quyệt cường đại hơn hàng lâm.

Chu Tiểu Miêu lẩm bẩm.

- Vậy còn không mau trốn đi, còn đứng đực ra đó làm gì?

Chu Phàm lo lắng nói.

- Nếu là cường giả nhân loại, vậy không cân trốn, nếu là quái quyệt cường đại có thể cường hành vượt qua không gian, rạch ra khe nứt không gian, vậy có chạy cũng không thoát.

Chu Tiểu Miêu thản nhiên nói.

Quái quyệt mười hai cánh rít lên, những sương khói lam lục xung được bố trí ở xung quanh nhanh chóng cách xa mặt đất, vê tới không trung, hình thành tâng mây ở trên đàn quái quyệt.

Theo móng vuốt sắc bén rạch ra một khe nứt, sắc trời âm trầm lại thiên biến màu lam xám.

Móng vuốt tóm lấy khe nứt, một cự thú màu đỏ từ trong khe nứt thò ra.
Bình Luận (0)
Comment