Chương 1682: Cầu cứu
Chương 1682: Cầu cứuChương 1682: Cầu cứu
Chương 1682: Cầu cứu
Nếu lực lượng của cự nhân đỏ thẫm hao hết, những thứ đó rảnh tay, vậy tất cả đều xong rồi.
Hiện tại hắn chỉ có thể mau chóng đào tẩu.
Quái quyệt mười hai cánh một mực bồng bềnh trên trời cao, dường như phát giác ra gì đó, nhìn vê phương hướng của Chu Phàm, nó phát ra một tiếng rít chói tai.
Đàn quái quyệt lam lục và quái quyệt lam lục to lớn đều hưởng ứng phát ra tiếng rít chói tai.
Từng điểm lam lục từ trên người tất cả quái quyệt tróc ra, tụ vào trong tầng mây lam lục.
Hai đám mây lam lục dung hợp, sau đó phân tán bốn phía, hạ xuống chân trời, hình thành sương khói màu lam lục, bao quanh khu vực lấy Cao Tượng Thành làm trung tâm.
Chu Phàm vừa hay thuấn di đến trước sương khói màu lam lục, hắn nhìn sương khói lam lục, không thể không dừng bước.
Phía sau là đàn quái quyệt lam lục giống như châu chấu hoặc chạy hoặc bay tới.
Cho dù miên giáp (giáp bông) Hồi Thiên Miên hình thành có thể chống đỡ được công kích của quái quyệt lam lục, nhưng Chu Phàm không dám dừng lại, bị chúng vây khốn.
Phía trước có sương khói lam lục chặn đường, hắn không kịp nghĩ nhiều, chỉ đành thuấn di sang bên trái, tránh đàn quái quyệt lam lục tới chen chúc ùa tới, đồng thời thử vòng qua sương khói lam lục đột nhiên hạ xuống này.
Nhưng rất nhanh hắn phát hiện sương khói lam lục này căn bản là không thể vòng qua, hắn suy đoán chắc là đã bao quanh địa vực Cao Tượng Thành.
Chu Phàm trước lúc thuấn di đâu óc cũng xoay chuyển rất nhanh, hắn mở ra tị thức, thiệt thức, phân biệt xem sương khói lam lục này liệu có thể tôn tại độc tố không, nhưng phản hồi thiệt thức, ti thức của hắn truyền về là không có độc.
Xúc thủ Thân thức hóa thành thò vào trong sương khói lam lục, xúc thủ không chịu thương tổn đặc thù gì.
Chu Phàm tận lực tới gần sương khói lam lục, hắn cố ý để ý thức khuếch tán vào trong sương khói lam lục, ý thức cũng không cảm thấy nguy hiểm.
Vậy sương khói lam lục này có thể tạo được tác dụng gì? Nó không thể vô duyên vô cớ chắn ở đây được?
Ở Cao Tượng Thành có thể thấy được từ xa xa, thân thể của cự nhân đỏ thẫm đã biến thành hư ảo hơn rất nhiều, trên thân thể của nó có chi chít vết thương nông sâu không đồng nhất.
Hiển nhiên cự nhân đỏ thẫm có thể không chống đỡ được quá lâu.
Chu Phàm cắn răng, hắn xông tới sương khói lam lục.
Lúc từ sương khói lao ra, hắn ngạc nhiên phát hiện mình xuất hiện ở trong Cao Tượng Thanh.
Lúc này Chu Phàm mới hiểu sương khói lam lục quả thật không có độc, nhưng nó sẽ dịch chuyển người trở lại Cao Tượng Thành.
Sắc mặt hắn biến thành khó coi, nếu là như vậy hắn căn bản là trốn không thoát.
Cự nhân đỏ thẫm trong thành vẫn đang chém giết với đàn quái quyệt lam lục và quái quyệt lam lục to lớn đó, quái quyệt mười hai cánh trên trời chỉ hờ hững nhìn, không gia nhập chiến đoàn.
Quái quyệt lam lục trong thành nhiều hơn, lại không ngừng đánh tới Chu Phàm.
Chu Phàm thở dài một tiếng, hắn vừa thuấn di bỏ chạy ra ngoài thành, vừa đọc thầm ba lần tên của Chu Tiểu Miêu ở trong lòng.
Nhân hồn của hắn trở về trong hồn hải, thân thể bị một phân hồn xa lạ khống chế, đây là một dòng phân hồn của Chu Tiểu Miêu.
Chu Tiểu Miêu khống chế thân thể của Chu Phàm, nàng nhìn thấy quái quyệt lam lục phô thiên cái địa đó lao vê phía nàng, nàng chỉ thuấn di một cái đã tránh được tập kích của những quái quyệt lam lục đó, nổi giận mắng:
- Ta biết con chó ngươi gọi ta phụ thân không phải chuyện tốt mà.
- Thế này rốt cuộc là sao?
- Ta cũng không có biện pháp, không phải ngươi nói có nguy hiểm thì có thể gọi ngươi phụ thân à?
Chu Phàm ở trong hồn hải cười khổ nói:
- Ngươi chạy về phía trước, nơi đó có sương khói lam lục chặn đường, một khi xuyên qua sương khói, sẽ bị dịch chuyển trở về trong thành, ngươi nghĩ cách giải quyết sương khói lam lục, sau khi đào thoát, thời gian còn lại chính là của ngươi.
- Tên hậu bối chó ngươi, việc này khó giải quyết như vậy, chờ ta giúp ngươi chạy thoát, còn lại được bao nhiêu thời gian cho ta?
Chu Tiểu Miêu nhìn tình cảnh cự nhân đỏ thẫm chém giết với quái quyệt lam lục to lớn ở cách đó không xa, lạnh lùng nói, nàng rút Đức Tự Đao ra, một đao chém nát mấy chục quái quyệt đang lao tới.
- Ngươi chắc không phải là muốn giết chết quái quyệt lam lục to lớn đó chứ?
Chu Phàm ở trong hồn hải rùng mình một cái hỏi,
- Nếu có thể giết chết. . .
- Thực lực của tên hậu bối chó ngươi thấp như vậy, ta có thể có biện pháp gì giết quái quyệt khổng lồ đó, cho dù may mắn giết được, thân thể của ngươi cũng phế.
Chu Tiểu Miêu trốn một đám quái quyệt lam lục đang lao xuống, bỏ chạy tới phương hướng mà Chu Phàm nói. -Vậy hay là đào tẩu đi. Chu Phàm ho khẽ một tiếng nói. - Đây là ngươi tính kế ta, vì sao không đợi trước khi có sương khói lam lục thì gọi ta hỗ trợ? Chu Tiểu Miêu vừa thuấn di vừa tức giận nói. Như vậy thời gian của nàng sẽ nhiều hơn một chút.