Chương 215: Con cóc vàng này của ông có vấn đề
Chương 215: Con cóc vàng này của ông có vấn đềChương 215: Con cóc vàng này của ông có vấn đề
Chương 215: Con cóc vàng này của ông có vấn đề
Giám đốc Kha vừa nói vừa xoa xoa mặt, có mấy lần ông đã cố gắng kìm nén cơn buồn ngủ, trông rất mệt mỏi.
Trưởng ban La và Giang Dược nhìn nhau, chỉ cảm thấy vụ án này ngày càng trở nên rối rắm, manh mối nối tiếp nhau, nhưng dường như mãi mãi không thể truy tìm được đến tận cùng.
Hai người cùng nghĩ đến một khả năng.
Nếu ông Đổng cũng chỉ là một công cụ bị người khác điều khiển thì sao? Vậy thì bọn họ phải tiếp tục truy tìm manh mối như thế nào?
Trưởng ban La tiếp tục truy vấn: "Giám đốc Kha, hai người thân thiết với nhau như vậy, anh hãy suy nghĩ kỹ lại xem, còn có gì bất thường không? Lần gần nhất hai người uống rượu là khi nào?"
"Khoảng nửa tháng trước thì phải? Tôi cũng chả thấy bất thường gì. Lúc đó tôi thấy anh ta uống rượu, hát hò, ôm gái như bình thường, hoàn toàn không giống người đang mắc bệnh nặng. Trong giới chúng tôi, anh Đổng là một chuyên gia dưỡng sinh có tiếng đấy. Anh ta cũng rượu chè, ăn chơi trác táng. Nhưng sinh hoạt hàng ngày của anh ta vẫn giữ đều đặn, bình thường cũng rất thích tập thể dục, thân hình không thua kém gì mấy cậu trai trẻ. Sao lại tự nhiên bệnh nặng được chứ?"
Trưởng ban La lại hỏi thêm vài câu, vị giám đốc Kha này đều trả lời rất nhiệt tình, cũng rất phối hợp, nhìn qua thì có vẻ là biết gì nói nấy, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì cũng không hỏi ra được mấy thông tin có giá trị.
Càng nói về sau, giám đốc Kha lại nhịn không được đánh vài cái ngáp, có vẻ như đang chuẩn bị tiễn khách.
Giang Dược nhìn thấy, thâm lắc đầu, giám đốc Kha này toàn thân bốc mùi giả tạo, nhìn bề ngoài rất nhiệt tình, nhưng thực chất đều là những chiêu trò hàng ngày của họ.
Loại người này rất khó nắm bắt.
Trưởng ban La rõ ràng cũng rất bất đắc dĩ, nhưng cũng đành bó tay, chuẩn bị cáo từ.
Đang lúc ra vê, Giang Dược đột nhiên cười cười: "Giám đốc Kha, vật trang trí trên bàn ông đặt vị trí này hơi không hợp lý đấy."
"Ồ?" Giám đốc Kha sửng sốt, mắt liếc về phía con cóc vàng trên bàn làm việc.
"Cậu biết phong thủy à?"
"Có biết phong thủy hay không cũng không quan trọng, vừa nhìn vật đó là tôi đã thấy ngay nó có vấn đề."
Vẻ mặt của giám đốc Kha có chút u ám, những người mê tín như ông không thích nghe nhất chính là những lời nói gở ấy, đặc biệt là những kiêng ky về phong thủy, ông đặt con cóc vàng này vốn dĩ là để cầu may, tự cho rằng đó là vị trí phong thủy tốt nhất, nhưng lại bị Giang Dược nói như vậy, cho dù không có vấn đề gì thì cũng sẽ để lại một chút lấn cấn trong lòng, dẫn đến tỳ vết ve mặt phong thủy.
Giang Dược thấy phản ứng của ông, mỉm cười lắc đầu: "Từ xưa đến nay lời thật thường mất lòng, thôi thôi, tôi không nói nữa, không nói nữa. Giám đốc Kha, ông cố gắng giữ gìn sức khỏe. Chú La, chúng ta đi.
Trưởng ban La mặc dù không biết ý của Giang Dược là gì, nhưng ông rất biết phối hợp, cười bí ẩn một tiếng, cùng Giang Dược bước chân ra phòng.
Giám đốc Kha mặt mày âm u, ngực phập phồng, rõ ràng là có chút do dự.
Bi Giang Dược nói như vậy, ông ta cũng có chút tâm lý.
"Anh bạn trẻ, xin hãy dừng bước."
Giang Dược lại không quay đầu nói: "Thôi, giám đốc Kha tự cầu may đi."
Giám đốc Kha trong lòng càng thêm lo lắng, nhanh chân chạy ra, chặn Giang Dược và trưởng ban La lại, cười nịnh nọt: "Xin hãy cho tôi biết rõ ràng."
"Tối qua giám đốc Kha ngủ không ngon hả? Hay là mấy cô em ở quán bar quá cuồng nhiệt, không chịu nổi?" Giang Dược cười tủm tỉm hỏi.
"Không có, không có, xin đừng đùa cợt tôi như vậy! Tôi đã có vợ có con, sao lại cuông nhiệt gì chứ? Tối qua tôi ngủ rất ngon. Người lớn tuổi nên dễ buồn ngủ."
"Giám đốc Kha, đây không phải là sự thật."
Giang Dược nở nụ cười thần bí, nhìn chằm chằm giám đốc Kha đối diện, ánh mắt đầy vẻ bông đùa, dường như muốn nhìn thấu đối phương vậy.
Giám đốc Kha có thể làm đến vị trí giám đốc công ty, tự nhiên có một cái đầu tinh ranh, đương nhiên không dễ dàng bị Giang Dược dẫn dắt.
"Anh bạn trẻ, vừa rồi cậu nói vật trang trí nào có vấn đề?"
"Vật trang trí để sau đã, tôi chỉ muốn hỏi một câu, vừa rồi về vấn đề của ông Đổng, tại sao giám đốc Kha lại giấu giếm một phần?"
Giám đốc Kha sửng sốt, trên mặt lập tức tỏ ra hoài nghi và tủi thân: "Tôi giấu cái gì cơ? Thật là oan uổng quá! Chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu cả."
Đây là một màn diễn xuất sắc, mỗi một biểu cảm, một cử chỉ nhỏ đều đầy kịch tính, có điều không thể qua mắt được khả năng nhìn thấu lòng người của Giang Dược.
"Kể cả câu này cũng không phải là lời nói thật." Giang Dược vẫn nhìn ông ta, nói một cách chân thành.
Giám đốc Kha cười khổ: "Vậy tôi thật sự không biết phải nói gì nữa."
"Giám đốc Kha, tôi là người có khả năng đặc biệt, có thể nhìn thấu lòng người. Dù tôi không thể đoán chính xác được đối phương đang suy nghĩ gì trong lòng, nhưng tôi có thể nhìn ra đối phương đang nói thật hay giả, cũng có thể nhìn ra trong lời nói thật của đối phương có pha trộn gian dối hay không, có ẩn giấu tình tiết gì hay không."
Trưởng ban La cũng chăm chú nhìn Giám đốc Kha, muốn xem đối phương sẽ ứng phó thế nào.
Giám đốc Kha do dự, hai tay ôm đầu, gãi một cách điên cuồng, dường như đang rơi vào tình thế khó XỬ.
"Cóc vàng ba chân, từ lâu đã mang ý nghĩa chiêu tài tiến bảo. Ông lại không đặt đối diện với cửa sổ, rõ ràng là biết tâng nghĩa này của cóc vàng, chiêu tài tiến bảo, không cho chảy ra ngoài, ý nghĩa ban đầu rất tốt.
Giang Dược đột nhiên mở lời, kể chuyện một cách chậm rãi: "Nhưng vị trí đặt cóc vàng của ông, bất kỳ khách nào ngồi đối diện, chỉ cần cảm thấy hứng thú là có thể chạm tay vào, nếu thích thì còn có thể cầm trên tay chơi đùa. Cóc vàng, một khi đã đặt xuống, kiêng ky người khác chạm vào. Tất nhiên, đây chỉ là một khía cạnh."
"Quan trọng hơn nữa, con cóc vàng của ông nhìn thì có ba chân, nhưng thực sự có phải là ba chân không?”
Giám đốc Kha cười nói: "Anh bạn trẻ, những gì cậu nói đã lạc hậu rồi. Tôi biết điều đó chứ. Cho nên tôi cũng đã nhờ chuyên gia xem qua, còn khai quang nữa.
"Chuyên gia..." Giang Dược đột nhiên chuyển chủ đề: "Ông Đổng có quen vị chuyên gia này không?"
"Ừ?" Giám đốc Kha lại sững sờ, bản năng muốn phủ nhận, nhưng trước ánh mắt ép buộc của Giang Dược, ông ta vẫn gật đầu.
"Có thể coi như là quen biết."
"Giám đốc Kha, nguồn gốc của cóc vàng ba chân, tôi cũng không nhắc lại nữa. Tin là ông cũng đã biết. Cóc vàng ba chân vốn không phải là linh vật chiêu tài tiến bảo, mà là quái vật gây sóng gió, gieo rắc tai họa cho nhân gian, thích ăn mọi thứ của cải trên đời. Phải nhờ ẩn sĩ thu phục, dần dần mới trở thành linh thú may mắn, dần dần mới có ý nghĩa chiêu tài tiến bảo."
"Con cóc vàng ba chân của ông, thoạt nhìn thì tưởng là linh vật may mắn, chiêu tài tiến bảo, kì thực lại là hung thú, nuốt khí vận của ông, ảnh hưởng tinh khí thân của ông."
Giám đốc Kha nghe vậy, giật mình: "Anh bạn trẻ, có phải cậu đang nói quá rồi hay không?”
"Muốn biết tôi có phải đang nói quá hay không, ông thử tự ngẫm lại mà xem. Ông thấy mấy ngày này mọi việc có thuận lợi không? Tinh thần của ông có sụt giảm hay không? Có thường xuyên thấy buồn ngủ không? Có khi nào vợ ông ở nhà từng nói sao ông yếu quá vậy, có phải có gái gú gì bên ngoài hay không?”
Trưởng ban La nghe đến đó, không khỏi bật cười. Cậu Giang mới mười tám tuổi mà am hiểu ba chuyện vợ chồng này dữ.
Có điều ông cũng nhận thấy giám đốc Kha có vẻ hơi mệt mỏi. Từ khi bọn họ bước vào, không biết ông ta đã ngáp bao nhiêu lần rồi.
Đó là ông ta đã cố gắng kìm nén vài lần rồi đấy.
Theo lẽ thường, bây giờ đã qua giờ ngủ trưa, không phải là lúc buồn ngủ.
"Giám đốc Kha, tôi thực sự tò mò, người đã khai quang cho con cóc vàng của ông, rốt cuộc là ai?"
Giám đốc Kha ngập ngừng: "Đó là một vị cao nhân trong giới phong thủy, được bạn bè trong giới kinh doanh của tôi giới thiệu. Người đó rất giỏi, nghe nói ông ấy quen biết khá nhiều nhân vật lớn trong giới chính trị và kinh doanh ở Tinh Thành."
Lại là một vị cao nhân trong giới phong thủy?
Giang Dược thầm lắc đầu, đầu năm nay sao mà có lắm cao nhân trong giới phong thủy thế nhỉ?
Trước đây là đại sư Liễu, sau đó tới Dư Uyên, và gần đây nhất là tay thuật sĩ tà ác ở trường mầm non Món quà Thiên sứ, giờ lại thêm một vị cao nhân trong giới phong thủy?
"Khá khen cho một cao nhân trong giới phong thủy." Giang Dược thở dài: "Người khác làm nghề phong thủy là lấy tiền của khách để tiêu tai giải hạn giúp người ta. Nhưng cái vị cao nhân mà ông biết này, quả thật là quá mỉa mai. Không chỉ muốn lấy tiền, mà còn muốn lấy cả mạng của ông nữa."
Lấy mạng? Giám đốc Kha ngay lập tức có chút đứng ngồi không yên: "Anh bạn trẻ, cậu chớ có ăn nói lung tung."
Giang Dược lạnh lùng nói: "Giám đốc Kha, tôi nói thẳng với ông như vậy nhé, giám đốc Đổng của ngày hôm nay có thể chính là ông của ngày hôm sau."
"Cái gì?" Sắc mặt Giám đốc Kha sầm xuống ngay lập tức: "Câu này có phải hơi quá đáng rồi hay không? Mấy hôm trước tôi mới đi khám sức khỏe tổng quát, tuy có chút bệnh vặt, nhưng tổng thể vẫn rất khỏe mà?”
"Hừm, không thể không nói, Giám đốc Kha quá ngây thơ rồi. Le nào ông nghĩ chỉ có bệnh tật mới có thể giết người sao?"
"Cậu rốt cuộc muốn nói gì?" Giám đốc Kha có chút không vui.
Hai người này bỗng nhiên đến công ty của ông, hỏi một đống câu hỏi, rồi lại đột nhiên nói những lời bất tường như vậy, ông có chút tức giận cũng là điêu hợp lý.
"Ý tôi rất đơn giản, Giám đốc Kha đang trong tình thế rất nguy cấp."
Mặt Giám đốc Kha trở nên vô cùng khó coi, tay cầm một cái kẹp giấy, siết chặt lại, trông như muốn ném vào mặt Giang Dược bất cứ lúc nào.
Giang Dược vẫn mỉm cười như thường.
"Sống chết có số, nếu chỉ là một mình ông thì cũng thôi đi. Nếu vì thế mà liên lụy vợ con, thì đúng là tai bay va gió."
Trưởng phòng La cũng thở dài: "Dạo này, bên Cục Hành động của chúng tôi có rất nhiều vụ án kỳ lạ, không ít vụ làm liên lụy đến cả gia đình. Quả thật rất thảm."
Hai người kẻ xướng người họa, khiến cho sự tức giận và bướng bỉnh của Giám đốc Kha dần dần hạ xuống, tay cầm kẹp giấy cũng buông lỏng ra.
Ông thả người dựa xuống ghế, thần sắc rõ ràng uể oải hơn nhiều.
"Giám đốc Kha, chúng tôi đã nói hết lời rồi, cáo từ."
"Chú La này, nếu giám đốc Kha đã không chịu nói thật, hay là chúng ta đến nhà ông Đổng xem thử, có khi trong lúc lâm chung, lời nói của người sắp chết cũng thiện lành hơn thì sao?"
Giang Dược xoay người định đi ra cửa.
Trưởng phòng La gật đầu: "Thật đáng tiếc, đáng tiếc."
Hai người đã đi đến cửa lần thứ hai, cuối cùng Giám đốc Kha cũng không chịu nổi, lại chặn hai người lại, cay đắng nói: "Xin cậu chỉ điểm sai lầm cho tôi."
"Không dám nói là chỉ điểm sai lầm, nếu giám đốc Kha thật sự muốn thoát khỏi tai ương, thì vẫn phải dựa vào chính ông tự cứu lấy mình."
"Anh bạn trẻ, cậu nói thật cho tôi biết, rốt cuộc là tại sao tôi lại nguy hiểm đến mức đó?"
"Con cóc vàng của ông đã bị người ta động tay động chân, bên trong ẩn chứa sát khí. Có thể nói, ý nghĩa ban đầu của nó là chiêu tài tiến bảo, nhưng có người đã động tay động chân vào nó, nên giờ nó đã trở thành một vật hung ác, hút cạn khí vận và tinh thần của ông."
"Động tay chân? Làm sao có thể chứ? Rõ ràng là nó đã được khai quang rồi mà..." Giám đốc Kha lẩm bẩm.
"Khai quang? Vậy thì thời gian gân đây, vận khí của ông đã thay đổi tốt hơn chưa? Mọi việc có thuận lợi hơn trước không?”
"Vị thầy phong thủy kia nói, sau khi khai quang, vận khí sẽ đi theo kiểu trước suy sau thịnh, khổ tận cam lai. Trong thời gian ngắn sẽ có một chút khó chịu, nhưng sau khi vượt qua thời gian này, vận khí sẽ tăng vọt, không thể ngăn cản được."
"Giám đốc Kha, ngày nào ông cũng soi gương chứ? Lẽ nào ông thật sự không thấy mình đang suy sụp đến mức nào hay sao?" Giang Dược bất đắc dĩ lắc đầu.
Giám đốc Kha câm nín.
Ông cũng không phải là người mù, tất nhiên có thể nhìn ra, bản thân mình thời gian gần đây quả thực là mặt mày càng ngày càng kém, trông rất tiều tụy.
Mỗi ngày ông cũng ngủ rất nhiều, trưa còn ngủ bù, nhưng vẫn cảm thấy tinh thân không phấn chấn.
Mấy ngày trước ông cũng nghi ngờ có phải là cơ thể mình có vấn đề gì không, còn đặc biệt đi khám sức khỏe toàn diện, kết quả vẫn tạm ổn.
Nhưng giờ bị Giang Dược nói đi nói lại nhiều lần như vậy, giám đốc Kha thực sự là không thể ngồi yên được nữa.
Ông đen mặt cầm lấy món đồ trang trí đó, lật lên lật xuống, lẩm bẩm: "Tự cứu lấy mình? Làm thế nào mà tôi có thể tự cứu lấy mình?"
"Đập nó ra."
"Đập nó ra?" Giám đốc Kha sửng sốt.
"Đúng, đập."
Giang Dược tiến lên, chỉ vào phần ngực dưới của con cóc vàng: "Ở đây có một đường âm khí, tích tụ rất nhiều sát khí, khi đường âm khí này tích tụ đến đỉnh điểm, giám đốc Kha cũng coi như xong đời."
Giám đốc Kha do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, gọi người mang một cái búa đến.
Chẳng bao lâu sau, một cái búa nhổ định đã được mang đến.
Giang Dược đương nhiên sẽ không động thủ giùm giám đốc Kha, việc này vẫn phải do giám đốc Kha tự làm, như vậy mới có sức thuyết phục, đồng thời còn có thể tránh việc đối phương nghi ngờ hắn động tay động chân.
Giám đốc Kha giơ cao chiếc búa lên, đập mạnh xuống, con cóc vàng không chịu nổi lực đập của búa, vỡ tan ra.
Đúng như Giang Dược nói, có một đường chỉ đen rất rõ ràng ở giữa ngực dưới bên trong con cóc. Đường chỉ đen này thoạt nhìn tràn ngập sát khí.
Sát khí này đã bắt đầu ảnh hưởng đến bề ngoài của con cóc vàng, khiến nó không còn sáng sủa như trước, mà mang theo vẻ hung ác.
Tất nhiên, với cặp mắt thường của giám đốc Kha, ông ta không thể nhìn thấy được sự biến đổi tinh tế này. Nếu có nhìn thấy thì ông ta cũng chỉ nghĩ là mình gặp ảo giác, không coi là chuyện to tát gì.
"Đường chỉ đen này chính là sát khí sao?"
"Có thể nói như vậy."
"Vậy tại sao lại ảnh hưởng đến người nhà tôi? Người nhà tôi lại không đến công ty. Cho dù con cóc vàng này bị người khác động tay động chân, thì cũng chỉ có thể ảnh hưởng đến căn phòng làm việc này thôi chứ?”
"Xác thực là nó chỉ ảnh hưởng đến căn phòng làm việc này, nhưng vận suy do nó mang lại có thể lây lan. Tất nhiên, điều này cũng không phải là tuyệt đối. Nhưng giám đốc Kha, ông có nghĩ đến hay không, đối phương đã có thể nhắm đến ông, thì sao lại không thể nhắm đến người nhà của ông được?"
Đây là một câu hỏi không thể phản bác. Giám đốc Kha nắm chặt búa nhổ đỉnh, oán giận nói: "Mia nó, tôi đâu có đắc tội ai, tại sao lại muốn hại tôi? Chẳng lẽ là đối thủ thương nghiệp của tôi giở trò quỷ?"
Giám đốc Kha nghi ngờ, công ty của ông cũng không tính là lớn, chắc hẳn còn chưa đến mức độ đó.
"Không cần biết ai làm hại ông, quan trọng là lai lịch của vị thầy phong thủy kia, ông biết rõ chứ?"
Giám đốc Kha mờ mịt lắc đầu, ông ta thực sự không rõ ràng, chỉ là được bạn bè giới thiệu, đi uống rượu mấy lần, tạo bầu không khí, nể mặt lẫn nhau thôi, thật sự chưa nói đến quan hệ thân thiết gì.
"Vậy thì ông, ông Đổng và vị thầy phong thủy kia có phải là cùng một vòng tròn không?"
"Chưa tới mức đó, nhưng chúng tôi cũng từng uống rượu cùng nhau mấy lần."
"Có ảnh chụp không?"
Giám đốc Kha lắc đầu: "Trong giới chúng tôi có quy định bất thành văn, trừ khi là trường hợp công vụ, còn không bình thường sẽ không chụp ảnh. Nhất là trường hợp cá nhân, kiêng ky nhất các loại chụp lung tung, sợ bị lộ ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng không tốt."
"Ừm..."
Giang Dược im lặng, đây chính là kiểu giao tình hời hợt qua bàn nhậu, cũng khó trách bị người làm hại mà không biết.