Chương 216: Thứ ông trông thấy có thể không phải là người
Chương 216: Thứ ông trông thấy có thể không phải là ngườiChương 216: Thứ ông trông thấy có thể không phải là người
Chương 216: Thứ ông trông thấy có thể không phải là người
"Giám đốc Kha, không có ảnh chụp thì cũng có phương thức liên lạc chứ?"
"Hình như ông ấy có để lại một số điện thoại."
"Có thể gọi được không?" Giang Dược truy hỏi.
Giám đốc Kha lộ vẻ khó xử: "Tôi có thể thử, nhưng vị đại sư này tính khí rất lớn, bình thường thì chưa chắc nể mặt. Thành thật mà nói, lần trước tôi cũng chỉ nhờ ăn theo bạn bè, mọi người ủng hộ tham gia một bữa tiệc do tôi tổ chức, qua lại một chút, mới có được số điện thoại của vị đại sư này. Theo lời bạn tôi nói, với cấp độ hiện tại của tôi, có thể có được số điện thoại của đại sư, thật sự là may mắn”
Thân là giám đốc của một công ty, có sự nghiệp riêng, tự nhiên là cấp độ của ông cao hơn người bình thường. Nhưng nếu đặt trong giới quyền quý của Tinh Thành, thì ngay cả ngưỡng cửa để gia nhập cũng chưa chạm tới.
Giám đốc Kha tìm lại số điện thoại của đại sư, bấm gọi điện ngay trước mặt Giang Dược và trưởng ban La, còn mở cả loa ngoài.
Kết quả điện thoại vang lên một tràng âm thanh nhắc nhở: "Số điện thoại quý khách vừa gọi không tôn tại, quý khách vui lòng kiểm tra trước khi gọi lại."
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên vô cùng lúng túng.
Biểu cảm của Giám đốc Kha càng thêm sinh động vô cùng.
Số điện thoại không tồn tại!
Nghe cứ như cú tát vào mặt giám đốc Kha. Khinh nhau đến thế là cùng!
Thì ra đại sư lại là một người như thế, dùng một số điện thoại không tồn tại để lừa gạt kẻ ngốc.
Ánh mắt Giang Dược đầy thương hại: "Giám đốc Kha, không có ý chê cười, ông mời vị đại sư này khai quang, bao gồm cả bữa tiệc đó, rốt cuộc đã tiêu tốn bao nhiêu tiền?"
Giám đốc Kha muốn khóc không ra nước mắt, lẩm bẩm: "Phí khai quang hết một triệu, bạn tôi nói đây vẫn là giá ưu đãi. Đại sư bình thường không dễ dàng xuất thủ. Còn về bữa tiệc cộng với combo giải trí đẳng sau đó, tính cả tiền mời riêng cho đại sư một cô minh tinh hạng ba, gộp lại, ít nhất cũng phải hơn một triệu sáu...'
Khá lắm, không hổ là người có tiền.
Đáng tiếc lại là kẻ ngốc.
Đối với cấp bậc của giám đốc Kha, đây không nghi ngờ gì là một khoản tiền lớn, cho dù là đút lót quan chức cấp cao của Tinh Thành, một lần cũng chưa chắc có thể lên đến con số ấy.
Ngay cả trưởng ban La cũng đồng cảm với đối phương.
Lừa gạt tiên người ta thì cũng thôi đi, vị đại sư này còn ăn uống, còn vui vẻ với minh tinh, cuối cùng lại muốn lấy mạng người ta.
Thế thì khác gì lấy oán trả ơn đâu chứ?
Đây không phải là người, mà là ác quỷ! Giang Dược không chỉ nhìn nhận vấn đề này từ góc độ đạo đức thiện ác. Chuyện gì lạ thường thì nhất định có nguyên nhân. Xét từ góc độ đạo đức hay logic, chuyện này đều vô cùng bất thường. Người ta hảo tâm mời ăn mời uống, mời minh tinh góp vui, còn tốn nhiều tiên để mời đại sư khai quang.
Kết quả là đại sư lại giở trò, ăn cho đã rồi quay lại đòi mạng người ta.
Chuyện này chắc chắn không thể nào hiểu nổi với logic của người bình thường.
Vì vậy, nhất định phải tìm hiểu nguyên nhân bên trong.
"Giám đốc Kha, công nhận ông chỉ tiền cũng mạnh bạo đấy. Nghe ông nói vậy, tôi cũng rất tò mò về đại sư này. Ông Đổng có liên quan gì đến đại sư hay không?"
"Tối hôm đó, ông Đổng cũng tham gia bữa tiệc, cũng nói chuyện với đại sư. Còn có giao dịch gì trong âm thầm hay không thì tôi không rõ lắm. Những chuyện này mọi người cũng sẽ không nói. Có khả năng đại sư cũng ky húy.'
"Vậy đại sư này rốt cuộc trông như thế nào? Có đặc điểm gì không?"
"Đặc điểm rất rõ ràng. Đại sư đặc biệt thích phô trương, ra vào đều là xe sang trọng nhất, còn có thư ký riêng, mặc các nhãn hiệu cao cấp, cho người ta cảm giác rất chú trọng hình thức. Tôi cũng không biết giới thượng lưu có phải đều chơi như vậy không."
Giang Dược và trưởng ban La nhìn nhau, gần như đồng thời hỏi: "Ông ta họ gì?"
"Bạn tôi nói ông ấy họ Dương, mọi người đều gọi là đại sư Dương."
"Dương?"
Giang Dược nhíu mày, nghe miêu tả thì thấy người này rất giống đại sư Liễu ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn.
"Dương trong dương liễu? Không phải là đại sư Liễu đó chứ?" Trưởng ban La cau mày nói.
Giang Dược cười khẽ: "Cái tên lừa gạt đó không ngờ vẫn còn ẩn náu ở Tinh Thành? Nếu là y thì chẳng có gì lạ."
Giám đốc Kha ngạc nhiên: "Hai người đã gặp qua ông ấy rồi hả?"
"Hiện tại vẫn chưa chắc chắn có phải cùng một người không, nhưng đặc điểm thì rất giống."
"Đừng vội, Cục Hành động chúng tôi có bức chân dung của đại sư Liễu, là đặc biệt nhờ chuyên gia vẽ chân dung trong cục vẽ lại với độ giống cực cao. Tôi sẽ bảo họ gửi qua đây ngay."
Ít phút sau, Cục Hành động đã gửi đến bức chân dung của đại sư Liễu.
Giám đốc Kha lại gần xem, cau mày: "Hình như không phải ông ấy... Nhưng dường như cũng có chút giống. Điều này thật kỳ lạ, về ngoại hình thì thực sự không giống, nhưng sao tôi nhìn thấy khí chất lại rất giống nhỉ?" Giám đốc Kha lẩm bẩm.
Giang Dược lại vô cùng khẳng định: "Chính là y. Đám giả thần giả quỷ này đều có những thủ đoạn riêng để che giấu diện mạo thật của mình, rất giỏi vê hóa trang."
Trưởng ban La bật cười: "Tốt, rất tốt, không ngờ cái tên này lại to gan đến vậy, còn dám ở lại Tinh Thành? Lần này thì đừng hòng thoát khỏi tay tôi."
Cục Hành động đã truy tìm tay đại sư Liễu này từ lâu rồi.
Phó cục trưởng Diêm đã bị bắt, một số người của Cục Hành động cũng gặp xui xẻo. Chỉ có tên này vẫn chưa rõ tung tích, đã tới lúc phải bắt y trả lại những gì y nợ Cục Hành động. Giám đốc Kha lúc này hiển nhiên đang rất hoảng loạn.
"Anh bạn trẻ, nếu ông ấy đã động tay chân trên con cóc của tôi, vậy có cách gì phá giải hay không?"
Trên thế giới này có rất nhiều người không sợ chết, nhưng Giám đốc Kha rõ ràng không nằm trong số đó.
Sự nghiệp thành công, cuộc sống an nhàn, đang độ tuổi sung sức, sao có thể bỏ mạng được?
"Nếu muộn vài ngày nữa thì tôi cũng đành bó tay! Hiện tại, vẫn chưa đến mức không thể phá giải. Con cóc đã bị phá hủy, trận đồ phong thủy của y đã mất hiệu lực. Bây giờ chỉ cần phải đề phòng việc y dùng quỷ nô hại ông."
"Quỷ nô là gì?"
"Đó là con quỷ do đại sư Liễu nuôi, nghe theo lời sai khiến của y. Nó chuyên môn hại người, đáng sợ hơn trận phong thủy nhiều lắm. Nó giết người trong vô hình, tàn nhẫn vô cùng, trong khi trận phong thủy nhiều lắm cũng chỉ có thể từ từ hại chết ông."
Sắc mặt Giám đốc Kha trắng bệch, toàn thân run lay bẩy vì sợ hãi. Nỗi sợ hãi của ông đã lên tới đỉnh điểm.
"Làm sao đề phòng được?"
"Trước mắt đại sư Liễu dùng trận phong thủy đối phó với ông, nhưng vẫn còn lấn cấn gì đó, cũng không lập tức lấy mạng ông. Có điều hiện tại trận phong thủy đã bị phá, khó nói y có bí quá hóa liều hay không."
"Anh bạn trẻ, cậu có phương pháp gì hóa giải không?”
"Tất nhiên là có. Nếu có thể tìm được đại sư Liễu, khống chế hoặc tiêu diệt y, y cũng sẽ không thể làm hại ai được nữa. Đây là biện pháp chủ động. Còn phương pháp bị động hơn một chút, đó là tìm một ít pháp môn trừ tà, hiện tại trên chợ đen có bùa Kháng tà, ma quỷ tâm thường rất khó xâm nhập. Nhưng thứ này rất đắt, lại cực kỳ hiếm, chưa chắc có thể mua được."
Giang Dược đương nhiên không nói cho giám đốc Kha biết mình có bùa Kháng tà. Nếu Giám đốc Kha biết, ông ta sẽ lập tức hoài nghi động cơ của hắn.
"Bùa Kháng tà? Có tác dụng sao? Bao nhiêu tiền mới mua được?”
"Ít nhất là ba chục triệu."
Giám đốc Kha hít một hơi lạnh. Cũng không phải là ông không có đủ, nhưng nếu phải bỏ ra số tiền này thì ông cũng có chút đau lòng. Dù sao thì một mình ông tự thân lập nghiệp, dù đã đạt được chút thành tựu, nhưng cũng chưa giàu đến mức coi tiền như rác, số tiền này cũng không phải là nhỏ đối với ông.
Hơn nữa, đối phương còn nói là ít nhất, điều đó có nghĩa là giá này chưa chắc đã mua được.
"Giám đốc Kha, hôm nay chúng ta cứ tạm dừng ở đây, chúng tôi còn phải đi thăm ông Đổng nữa. Chuyện này rất quái dị, ông nhớ cẩn thận đấy."
Giám đốc Kha nghe vậy, sắc mặt đại biến. Sao vừa nói đến điểm mấu chốt đã đi rồi? Đây không phải là muốn bỏ mặc mình sao?
"Hai vị, xin hãy dừng lại. Tôi cầu xin hai vị chỉ cho tôi một con đường sống."
"Không phải tôi đã nói rôi sao?"
"Thế nhưng những con đường đó khó thực hiện quá. Đối phương quá giỏi lẩn trốn, muốn bắt được đối phương cũng không phải là chuyện dễ dàng."
"Không phải còn có một biện pháp khác sao?"
"Khoan nói đến việc bùa Kháng tà kia có hiệu quả thật hay không, chỉ là giá tiền này thật sự quá..."
"Giám đốc Kha, người xưa có câu, dùng tiền tiêu tai. Lúc này ông đừng đắn đo nữa. Người sống trên đời sợ nhất là cái gì? Người chết rồi, tiền nhiều cũng vô ích. Tiền không có thì có thể kiếm thêm, nhưng người không có thì tiền cũng chỉ là mấy tờ giấy lộn."
Đạo lý thì ai cũng biết, Giám đốc Kha sao lại không biết?
Chỉ là đột nhiên bắt ông phải bỏ ra ba mươi triệu tệ, đây thực sự là một sự mất mát đau đớn, tổn thương đến xương tủy. Nếu có cách khác, ông thật sự không muốn chọn cách này.
"Ngay cả khi tôi chịu bỏ tiên, tôi cũng không biết bùa Kháng tà đó có tác dụng hay không. Hơn nữa, nó lại chỉ bán ở chợ đen, lỡ nó bị thổi giá thì sao? Tôi sợ mình không kham nổi."
"Ông không cần phải lo lắng về công hiệu của bùa Kháng tà. Còn về giá cả, đúng là thật khó nói. Còn phải tùy tình hình thị trường nữa. Giám đốc Kha, chuyện liên quan đến mấy chục triệu tệ, ông tự quyết định đi."
Giang Dược và trưởng ban La đứng dậy, lần này bất kể giám đốc Kha cầu xin thế nào, họ cũng không quay đầu lại.
Dù sao Giang Dược đã chỉ cho giám đốc Kha lối thoát bằng cách đập vỡ con cóc vàng, cũng có thể coi là tạm thời cứu được mạng của ông ta. Còn sau này sẽ thế nào, đó là tùy số phận của mỗi người.
Trên người Giang Dược đúng là có bùa Kháng tà, nhưng hắn cũng không hào phóng đến mức phổ độ chúng sinh. Trực tiếp tặng bùa cho một người không có giao tình gì, Giang Dược tự hỏi mình còn chưa cao thượng đến vậy.
Hai người vừa đến cửa thang máy, thì Giám đốc Kha đã xách theo một cái cặp, nhanh chóng bước ra ngoài.
"Hai vị đợi tôi một chút."
"Giám đốc Kha, đây là?"
"Anh Đổng dù gì cũng là bạn của tôi, giờ anh ấy bị bệnh nặng, tôi cũng có nghĩa vụ và trách nhiệm đi thăm hỏi. Hơn nữa, hai vị cũng không biết nhà anh ấy ở đâu phải không? Để tôi làm tài xế dẫn đường cho hai vị."
Giang Dược và trưởng ban La thầm khen, vị này đúng là rất có đầu óc. Chiêu đường cong cứu quốc này rất khôn ngoan.
Tự biết mình không thể giữ chân được Giang Dược và trưởng ban La, ông ta sử dụng cách này để quấn lấy họ, kết nối với họ, cũng có thể coi là một lựa chọn sáng suốt.
"Vậy thì xin nhờ Giám đốc Kha." Trưởng ban La mỉm cười, cũng không từ chối.
"Hai vị chắc hẳn không thể tưởng tượng được, anh Đổng có ít nhất tám căn nhà ở Tinh Thành, nếu để hai vị đi tìm, e rằng sẽ tốn khá nhiều công sức. Chỉ có những người bạn lâu năm của anh ấy như tôi mới có thể biết được anh ấy thích ở đâu."
Trên xe, Giám đốc Kha tự thổi phồng mình. Đây là cách để nâng cao giá trị của mình, để tỏ ra mình là người có ích, chứ không phải gánh nặng.
Có điều Giám đốc Kha rất nhanh đã bị lời nói của mình vả vào mặt. Nơi mà ông ta dẫn đến là một căn biệt thự nhỏ, hoàn toàn không có người ở, gõ cửa cả buổi mà cũng không thấy ma nào.
Giám đốc Kha có chút mất mặt: "Không đúng a, anh Đổng bình thường rất thích ở đây. Anh ấy là người độc thân, rảnh rỗi là lại dẫn gái đến đây."
"Giám đốc Kha, người ta bây giờ đang bị bệnh nặng, đâu còn tâm trí dẫn gái?"
"Cũng đúng." Giám đốc Kha trầm ngâm: "Đừng lo, tôi biết nhiều nơi ở của anh ấy, chúng ta đi thử chỗ khác xem sao."
Có điều liên tiếp thử ba lần, kết quả đều không thấy bóng người.
Khi xuống dưới chân tòa nhà một căn hộ chung cư của ông Đổng sau lần thử thứ ba, trưởng ban La không khỏi nghi ngờ: "Giám đốc Kha, có phải anh đang cố tình dẫn chúng tôi đi lòng vòng hay không?”
"Không dám không dám, tôi nào dám chơi trò ấy. Những căn nhà này quả thực đều là nơi ở yêu thích của anh Đổng. Có điều nếu anh ấy đang bệnh nặng, có khi nào đang ở bệnh viện hoặc đi chữa bệnh ở nơi khác?"
Cái gọi là bệnh nặng, Giang Dược và trưởng ban La cũng không tin lắm.
Họ nói với giám đốc Kha là ông Đổng bị bệnh nặng, chỉ là không muốn giải thích quá nhiều thôi.
Hơn nữa, trưởng ban La ở văn phòng Giám đốc Kha lâu như vậy, sớm đã cho người điều tra dữ liệu đi lại của ông Đổng, kết quả cho thấy, ông ta gân đây không mua vé tàu hay máy bay gì cả, dữ liệu cũng cho thấy ông ta không hề ra khỏi thành phố. Hệ thống y tế cũng không có thông tin ông ta nhập viện điều trị.
Điện thoại cũng không thể liên lạc được, giám đốc Kha gọi rất nhiều lần, đều là tắt máy, tắt máy!
"Cái anh Đổng này, đúng thật là quá đáng. Dù có bệnh cũng không cần phải cắt đứt hết mọi liên lạc chứ! Có chuyện gì, cùng nhau tìm cách giải quyết chẳng tốt hơn sao?"
"Giám đốc Kha, nếu anh thật sự không làm được thì cứ về trước đi. Chúng tôi sẽ tự tìm cách."
"Không được! Lúc này mà về thì còn là người nữa hay không? Bạn bè mất liên lạc, tôi còn lo lắng hơn các vị đấy!"
Giám đốc Kha nói xong, thở dài một hơi.
Bỗng nhiên, sắc mặt ông ta thay đổi, chỉ tay vào tòa chung cư, lắp bắp nói: "Có... có người!"
"Cái gì?"
"Tôi vừa mới nhìn thấy có bóng người ở cửa sổ nhà anh Đổng!"
"Ông chắc chứ?"
"Chắc chắn, chắc chắn, tôi không bị hoa mắt. Tôi nhìn thấy một bàn tay, in trên kính. Nhưng ngay sau đó thì nó biến mất."
Giang Dược nhíu mày: "Chúng ta vừa rồi gõ cửa, bên trong không có ai."
"Lỡ có người cố ý không ra ngoài thì sao?"
"Không có người." Giáng Dược gật đầu chắc nịch.
Giám đốc Kha thấy hắn nói rất hùng hồn, cũng không dám phản bác, nhưng trong lòng lại nghĩ bụng, có người hay không, làm sao mà cậu biết? Cậu cũng đâu có đi vào kiểm tra? Người ta không lên tiếng, chẳng lẽ cậu có mắt thần nhìn xuyên tường? "Ông không tin hả?" Giang Dược như cười như không nhìn Giám đốc Kha.
"Không, không phải, cậu đã nói không có thì chắc chắn là không có. Có thể tôi hoa mắt rồi?"
"Ông cũng không hoa mắt." Giang Dược khẽ nói.
Ủa là sao???
Giám đốc Kha có chút phát điên. Nếu không phải sợ đánh không lại, ông đã vung tay lên rồi.
Hắn nói trong nhà không có người, lại nói ông không bị hoa mắt. Cái gì hắn cũng nói được, thế thôi ông còn gì để nói nữa.
"Thứ ông vừa trông thấy, có thể không phải là người." Giang Dược bỗng nhiên nói một câu trầm thấp.
"Cái... cái gì?" Giám đốc Kha sửng sốt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lắp bắp nói.
"Chúng ta lên xem lại." Giáng Dược ra hiệu với trưởng ban La.
Giám đốc Kha muốn khóc không ra nước mắt, các người đang làm gì vậy? Nếu không phải người, chẳng phải là ma sao? Ma mà các người còn lên xem?
Ông ta rất muốn bỏ đi ngay lập tức. Nhưng nghĩ kỹ lại, lý trí vẫn mách bảo ông ta, giờ không thể đi được, nếu đi rồi, sau này muốn bám theo hai người họ sẽ rất khó.
Lỡ như những gì họ nói đều là thật, thì đó là chuyện hệ trọng, liên quan đến tính mạng.
Cắn răng, ông ta vẫn đi theo sau Giáng Dược và trưởng ban La.
Thang máy đến tâng mười sáu của nhà ông Đổng, cửa thang máy chưa kịp mở, ba người đã nghe thấy tiếng đập cửa ram ram.
Có vẻ còn kèm theo tiếng kêu gào điên cuồng.
Mặc dù trời chỉ mới chạng vạng tối, nhưng âm thanh vang lên đột nhiên này vẫn khiến người ta sởn gai ốc.