Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 13 - Chương 19: Biệt Thự Số Chín Có Ma?

Chương 19: Biệt thự số chín có ma? Chương 19: Biệt thự số chín có ma?Chương 19: Biệt thự số chín có ma?

Chương 19: Biệt thự số chín có ma?

Vừa đến trước tòa nhà, bỗng Giang Dược nghe được tiếng người hô từ đằng xa. Hắn nhìn lại, hóa ra là chị gái Giang Ảnh của hắn cũng vừa lúc dừng xe trong nhà xe."Dược ơi, trong túi có tiền xu không? Cầm lại đây mấy đồng!"

Vừa vặn lúc nãy hắn mua thức ăn được thối một ít tiền lẻ, bên trong có vài đồng tiền xu 1 NDT.

“Anh hai, anh cứ ở đây chờ, để em đưa qua cho chị cả." Tam Cẩu hấp tấp cầm mấy đồng chạy lại chỗ chị cả xun xoe.

"Ồ? Tam Cẩu, em lên rồi hả?" Chị cả nhét đồng xu vào khe tiếp nhận tiền xu trên trụ điện bên cạnh, hẳn là chị tính nạp điện cho chiếc xe máy của chị đây.

"Ha ha, em nhớ chị lắm nên mới lên thăm chị đây." Tam Cẩu tỏ vẻ nịnh nọt.

Giang Ảnh cười đáp: "Có thật không? Dạo này em học hành sao rồi? Có gây thêm phiền toái gì cho cô út hay không đấy?"

"Không hề! Cô út vẫn luôn khen em hiểu chuyện, không tin thì chị cứ đi hỏi cô út mà xem." Tam Cẩu vội vàng giải thích.

Giang Ảnh cũng không hỏi nhiều như Tam Cẩu tưởng tượng, hai người cười cười nói nói đến gần Giang Dược.

Nhìn mấy túi nguyên liệu nấu ăn to tướng đặt ở cửa vào tòa nhà chung cư, Giang Ảnh khẽ giật mình: "Hai em đi đánh cướp ngân hàng hả? Ở đâu ra tiền mua nhiều món quá vậy?"

"Vê nhà rồi nói." Giang Dược cũng không có ý định nói việc nhà với chị cả ngay nơi công cộng.

Huống hồ người bán bột mì và gạo cũng ship đến đúng lúc này. Thế là ba chị em chia nhau xách đồ lên căn hộ.

"Lúc này nói được rồi chứ?"

Có thể thấy mặc dù cha mẹ không còn, Giang Ảnh cũng không hề bỏ bê nề nếp gia đình.

Mấy túi lớn này, có mặn có chay, còn có hơn trăm cân gạo với lúa mì, làm sao cũng phải hết cả mấy trăm, thậm chí có khi hơn ngàn. Giang Ảnh không nhớ là mình đã cho Giang Dược nhiều tiền vậy vào lúc nào.

"Tiền là cô út cho, tổng cộng hai ngàn, em vừa tiêu hết hơn bảy trăm, còn lại đều ở nơi này."

"Được lắm, Giang Dược! Cô út cho, em cũng dám nhận? Nhà cô út cũng không dễ dàng, em..."

"Cô út nhét trộm vào túi xách của em, thời điểm em phát hiện thì đã đang trên đường." Giang Dược cũng biết hai ngàn này rất phỏng tay, nhưng cô út cũng chỉ là lo cho hắn, hắn cũng không thể nào trách móc cô út được.

"Vậy mà em còn yên tâm thoải mái tiêu xài?"

"Chị, món nợ này của cô út coi như tính lên đầu em. Về sau em sẽ trả cô út phần tình nghĩa này. Chị cũng đừng quan tâm."

Giang Dược nói lời này rất chậm rãi, ánh mắt, biểu lộ đều nghiêm túc, không khác gì một người trưởng thành.

Giang Ảnh vốn dĩ còn định lải nhải thêm một hồi, bỗng nghe cậu em trai cao hơn mình nửa cái đầu đứng trước mặt nói như vậy, nhất thời có chút hoảng hốt.

Những lời giảng đạo lý nhân tình thế thái của cô giống như lập tức trở nên không còn quan trọng nữa.

Em trai mình đây là trưởng thành rồi?

Tam Cẩu tận dụng khe hở, hoà giải nói: "Chị cả, em làm chứng, anh hai trước đó thật không biết. Hơn nữa tính cách cô út chị cũng không phải không biết, nếu đòi trả lại, có khi cô út còn cảm thấy bị coi thường ấy."

Giang Ảnh đương nhiên cũng không phải loại người cố tình gây sự, gật gật đầu: "Em vô phụ rửa rau đi."

Việc bếp núc, nếu có đủ người làm, hiệu suất sẽ rất cao.

Mới chừng 40 phút, một bữa cơm tối không tính là khó coi đã ra lò.

Trên bàn cơm, tất cả mọi người đều không nhắc lại chuyện hai ngàn đồng.

Giang Ảnh hỏi một chút về việc cúng mộ, rồi lại nói sang vụ chiếc xe ca.

Theo kế hoạch đã định sẵn ban đầu, Giang Dược hẳn sẽ bắt chiếc xe ca vào ngày hôm qua. Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Giang Ảnh lướt đến tin tức về chiếc xe này suýt chút nữa ngã lăn ra đất, còn điên cuồng gọi điện cho Giang Dược.

Giang Dược và Tam Cẩu đều rất ăn ý, không hề nhắc gì đến việc suýt chút nữa đã đáp chuyến xe ấy.

Sau đó mọi người nói tới chuyện căn bệnh lạ của chị Hà sát vách, Giang Ảnh nghe mà thổn thức, rất chi là khổ sở. Đồng thời lòng cô khó tránh khỏi hoảng sợ, trên đời này còn có căn bệnh khủng khiếp như thế? Mới nháy mắt đã già đi mấy chục tuổi?

Nếu những việc như vậy mà phát sinh trên đầu mình, Giang Ảnh quả thật không dám nghĩ sâu.

"Chị, tối nay em phải đi ra ngoài một chuyến." Giang Dược múc cho chị mình một bát súp hoa trứng.

"Em đi đi, cũng không phải trẻ lên ba, chút chuyện nhỏ này còn cần báo cáo chị làm gì?"

Giang Ảnh vui vẻ tiếp nhận súp hoa trứng, cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy từ lúc em trai mình ở dưới quê lên giống như đã trưởng thành thêm không ít?

"Anh hai, dẫn em theo với được không?" Mắt Tam Cẩu nhấp nháy.

"Đi họp lớp, không mang theo em được." Giang Dược vô tình cự tuyệt.

"Mới nghỉ hai ba ngày mà đã họp lớp? Lớp các em đoàn kết đến thế cơ à?" Giang Ảnh lại xen ngang.

"Có cậu bạn học điều kiện gia đình rất tốt, sinh nhật hàng năm đều gọi mọi người đến nhà cậu ấy tụ họp một phen."

"Quá dữ luôn, trong nhà có mỏ?" Nghe nói mình không có phần, Tam Cẩu tức giận bất bình.

"Đúng là có, thấy bảo còn không ít." Giang Dược cố ý nói.

"Nhà ở đâu ấy?" Giang Ảnh chính là chuyên gia môi giới bất động sản, thích dùng bất động sản để suy đoán thân phận, xem như bệnh nghề nghiệp.

"Hình như là khu biệt thự ngõ Đạo Tử."

"Biệt thự ngõ Đạo Tử?" Giang Ảnh nghe xong quả nhiên bị kinh ngạc.

"Vậy đúng thật rất không tâm thường al Ngõ Đạo Tử toàn là khu biệt thự, bất luận một căn biệt thự nào ở đó, giá trị kém cỏi nhất cũng phải từ tám chữ số, mà lại là tám chữ số nửa đoạn sau. Nghe nói chỗ đó không phải kẻ có tiền bình thường có thể vào." Ngõ Đạo Tử, khu biệt thự, những tin tức này đều đối chiếu được.

"Chỗ đó rất hâm hố?"

"Hầm hố hay không cũng khó mà nói. Dù sao những năm qua, chị chưa từng bước chân vào đó lần nào. Nghe nói mười năm gần đây, chỉ có duy nhất một căn được mua bán, giá sau cùng cụ thể là bao nhiêu, chị cũng không rõ lắm."

"Nghe nói người có thể ngụ tại đó, đại đa số đều không phải là dân địa phương. Thậm chí quan lớn Tinh Thành, đều chưa hẳn có tư cách ở. Dù sao nghe đồn là vậy, cụ thể ra sao ai biết được?"

"Đương nhiên, có lẽ là mấy công ty môi giới thả ra tiếng gió, nhằm xào giá nhà, cố ý chế tạo cảm giác thần bí."

"Chị, không phải chị vẫn luôn làm thế sao?" Giang Dược cười nói.

Giang Ảnh lườm hắn một cái: "Đó là việc của các sếp lớn, nhân viên tép riu như bọn chị sao đủ sức thực hiện."

"Đúng rồi, bạn học của em ở nhà số mấy? Lần sau nếu có cơ hội đi ngang qua đó, chị nhìn thử một chút."

"À... cái này em không nghe kỹ lắm. Hình như là số mười bảy, hay số chín gì đó?"

"Số chín?" Sắc mặt Giang Ảnh có chút là lạ.

"Thế nào? Số chín có vấn đề gì không?" Giang Dược ra vẻ kinh ngạc hỏi.

"Không thể là số chín chứ? Biệt thự số chín ngõ Đạo Tử, người ngoài khả năng không biết, nhưng trong nội bộ ngành nghề bọn chị, kỳ thật có lưu truyền một chút tin đồn. Tòa biệt thư đó nghe nói không được sạch sẽ." Giọng điệu Giang Ảnh có chút kín kẽ.

"Không sạch sẽ?"

"Không phải là không lau dọn sạch sẽ, mà ý là có mấy thứ bẩn thỉu bên trong, có thể là một ngôi nhà ma. Có điều chưa có ai chứng minh được điều đó. Em ở nhà nghe chị nói thì biết vậy thôi, đừng truyền bá lung tung ra bên ngoài.

"Không phải chứ? Đã không ai chứng minh, làm sao có thể nói là nhà ma? Tin đồn này dựa vào đâu?"

"Theo tin đồn thì, trước đây vài năm, có hai tên trộm định bụng lẻn vào ngõ Đạo Tử, bọn chúng sớm đã để mắt tới biệt thự số chín, trước khi hành động còn điều tra nửa tháng, xác định nơi đó trường kỳ không người ở, cho nên mới quyết định ra tay."

"Đêm hôm khuya khoắt, bọn chúng mò tới biệt thự số chín, dùng tất cả biện pháp đều không thể mở được ổ khóa chống trộm của ngôi nhà. Thế là chúng quay sang cạy cửa sổ, thoạt nhìn cũng chỉ là cửa sổ bằng gỗ thật như thường lệ, nhưng mãi mà không cạy ra nổi."

"Đang lúc bọn chúng nạy đổ mồ hôi đầy đầu, đột nhiên đèn trong nhà sáng hết cả lên, cả ngôi nhà toàn là dơi, chúng đâm vào cửa sổ như thủy triêu, đâm vào kính thủy tinh nghe ken két ken két, ngoài ra còn có đủ loại tiếng cười quái dị vang lên từ bên trong..."

"Hai tên trộm bị hù tê liệt tại chỗ, nghe nói còn tiểu trong quần, chân không nhấc lên nổi, cuối cùng đành phải chủ động báo cảnh sát."

Kẻ trộm bị dọa đến mức phải báo cảnh, việc này nghe qua đúng là đủ khiếp người.

"Nghe nói, sáng ngày hôm sau, cảnh sát đi hiện trường điều tra một chút, nhìn qua lớp kính vào bên trong, mọi thứ trong phòng chỉnh tề, căn bản không có con dơi nào cả. Đương nhiên, việc này cũng chỉ lưu truyan trong một vòng tròn nhỏ, tình huống thật lúc ấy rốt cuộc thế nào, e rằng chỉ có người trong cuộc mới biết rõ."

"Quả là một câu chuyện hiếm lạ, đây, chị cả, em mời chị uống nước ạ." Tam Cẩu kỳ thật không có hứng thú chút nào với cái biệt thự ngõ Đạo Tử gì gì đó, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc cậu xun xoe, vuốt mông ngựa.

Cuống họng Giang Ảnh thật cũng có chút khô, cô tiếp nhận ly nước uống một ngụm.

"Những việc này, em nghe cho biết vậy thôi. Tới nhà người ta, em cũng đừng hỏi thăm linh tinh đấy nhé."

"Chị, chị nhìn em có thiếu muối đến vậy sao?" Giang Dược cười ha ha nói.

Giang Dược lùa qua loa nửa bát cơm, rồi buông bát xuống, đổi một thân áo quần ra phố ngày thường, đi ra cửa.

Tam Cẩu dõi theo Giang Dược bước ra ngoài, vẻ mặt tràn đầy uể oải thất lạc.

"Tam Cẩu, lát nữa chị dắt em đi dạo chơi nhé." Nói cho cùng, trong lòng Giang Ảnh, cô vẫn rất thương cậu em họ nhỏ tuổi này của mình. ...

Trước cổng vào khu biệt thự ngõ Đạo Tử, Giang Dược mở cửa xe taxi, bước xuống xe.

Khu biệt thự ngõ Đạo Tử kỳ thật càng giống như một ngôi làng du lịch tĩnh lặng nằm ngay giữa chốn thành phố ồn ào náo nhiệt.

Hơn một trăm tòa biệt thự nằm trong khu lâm viên với tổng diện tích ước chừng hơn sáu mươi hecta, phải nói là cực kì cao cấp xa xỉ.

Khu biệt thự này xây theo lối kiến trúc cổ, có niên đại xa xưa, chẳng biết tại sao vẫn còn được giữ lại đến tận bây giờ. Nếu tính theo giá thị trường tấc đất tấc vàng như hiện nay, loại thiết kế hào hoa xa xỉ này căn bản không thể nào tưởng tượng nổi.

Dù cho nói giá thị trường là tám chữ số một tòa, nhưng tuyệt đối vẫn còn thiếu rất nhiều, riêng mỗi giá đất thôi đã vượt quá con số ấy.

Khu dân cư thông thường, gác cổng ở lối ra vào chỉ ngăn xe chứ không ngăn cản người.

Khu biệt thự ngõ Đạo Tử hiển nhiên không phải khu dân cư bình thường.

Cộng với việc Giang Dược đeo túi trên lưng, trán còn đội một cái mũ lưỡi trai, thấy thế nào cũng đều khiến người khác cảm thấy không yên tâm.

Đội ngũ an ninh ở đây vô cùng có tố chất, chưa cần hỏi thị phi gì, trước tiên đồng loạt hành lễ kính chào.

Tiên lễ hậu binh, để người ta không còn đường bắt bẻ.

"Xin hỏi ngài là chủ sở hữu, hay là đến tìm người?"

Giang Dược nhìn tư thế của đối phương, rất rõ ràng là quân nhân từng trải qua huấn luyện quân sự nghiêm ngặt, cũng không biết là đang tại ngũ hay đã xuất ngũ.

Nhưng bất luận thế nào, Giang Dược vẫn luôn kính trọng các quân nhân từ tận đáy lòng.

"Tôi không phải là chủ sở hữu, cũng không đến tìm người. Có một vị trưởng bối của tôi sở hữu biệt thự ở đây, dặn dò tôi thỉnh thoảng có rảnh thì đến trông nom một chút."

"Xin hỏi là tòa số mấy?" "Số chín." Giang Dược không muốn dùng một ngàn lời nói dối để che giấu cho một lời nói dối, dứt khoát ăn ngay nói thật.

Số chín?

Đội ngũ an ninh hai mặt nhìn nhau, biểu lộ trở nên sống động không gì sánh kịp.

Rốt cuộc vẫn là đội trưởng đội an ninh phản ứng nhanh, vội nói: "Thưa ngài, khu dân cư chúng tôi cung cấp phục vụ xe đưa đón tận nơi, xin hỏi ngài có cân không?”

"Không cần, để tôi tự đi được rồi." Lần đầu tiên đến đây, Giang Dược muốn làm quen địa phương một chút.

Giang Dược vốn cho rằng phải phí thêm một phen miệng lưỡi, mới có thể được vào, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tinh thân không được vào.

Thật không thể ngờ, đối phương lại vui vẻ cho hắn qua.

Chẳng những cho qua, đội ngũ an ninh còn cực kỳ chuyện nghiệp một mực cúi chào về phía bóng lưng Giang Dược, thẳng đến khi hắn đã đi xa, lúc này mới thôi.

"Đội trưởng Vương, người này thoạt nhìn có vẻ lén lén lút lút a”

"Nhìn cách ăn mặc, không giống như là người có thể nhấc lên quan hệ với chủ sở hữu biệt thự ngõ Đạo Tử cho lắm?"

Đội trưởng họ Vương, là một người đàn ông mày rậm mắt to ước chừng ba mươi tuổi. Hai đầu lông mày có nét kiên nghị và trâm tĩnh của quân nhân, đồng thời còn có sự ổn trọng và kỷ luật hiếm thấy ở cái tuổi này.

"Đừng quên kỷ luật của chúng ta. Thứ nhất, không cần trông mặt mà bắt hình dong; thứ hai, không nên xung đột với chủ sở hữu; thứ ba, không cần chỉ trỏ bàn tán chủ sở hữu!"

Đội trưởng Vương nghiêm mặt nói.

Mặc dù anh ta cũng giật mình, cũng có hoài nghi, nhưng là kỷ luật chính là kỷ luật.

Biệt thự số chín, là một trong những căn biệt thự thần bí nhất ở khu biệt thự này.

Cấp trên từng hạ thiết lệnh, phàm là người có dính líu quan hệ đến mấy ngôi biệt thự này, nhất định phải coi trọng, hơn nữa tuyệt không thể khinh thị, càng không thể đắc tội.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao rõ ràng Giang Dược trông có chút khả nghi mà bọn họ lại không ngăn trở chút nào. Chương 20: Chào mừng đến với... thế giới của Trí linh

Bởi vì sự kiện trộm gặp ma ấy, biệt thự số chín cũng mang đậm sắc thái thần bí, cho nên mọi người vẫn luôn âm thầm suy đoán xem chủ sở hữu là hạng người gì.

Đội ngũ an ninh chuyên nghiệp cũng là được bố trí sau sự kiện trộm cắp. Thành ra bọn họ đương nhiên cũng biết rõ vụ việc.

Biệt thự ngõ Đạo Tử, căn bản không tồn tại vấn đề phòng trộm.

Tên trộm nào không có mắt đến nơi này ăn trộm, tuyệt đối là mắt bị mù, phải ngã sứt đầu mẻ trán tám đời.

Hai kẻ ngốc đen đủi trước đó, các loại án cũ bị moi ra sạch sẽ, hơn nửa đời người chỉ sợ phải ngồi rục xương trong nhà giam.

Đã không cần lo lắng vấn đề phòng trộm, tuy người trẻ tuổi kia có bộ dạng khả nghi, nhưng cho qua được thì cứ cho qua. Có mỗi một người hẳn cũng chả làm nên trò trống gì.

Nếu thật sự đến ăn trộm, vậy đúng là không có mắt.

Nhỡ đâu người ta nói sự thật?

Nhỡ đâu người ta thật có quan hệ với chủ nhân biệt thự số chín?

Nếu thật là hậu nhân của chủ sở hữu, bọn họ cho đủ cấp bậc lễ nghĩa, về sau cũng dễ tiếp xúc hơn đúng không?...

Nếu không phải trên đường có cột biển báo chỉ dẫn, Giang Dược muốn tìm tới biệt thự số chín chỉ e phải phí không ít thời gian. Dù vậy, hắn cũng đi ước chừng hơn mười lăm phút.

Dọc theo bậc thang uốn lượn lên cao, đi hai ba mươi bậc, tới trước một bãi cỏ, giữa bãi cỏ là một con đường đi bộ được lát bởi những viên gạch mang phong cách cổ xưa, phía cuối con đường chính là biệt thự số chín.

Sân trước biệt thự là một vườn hoa lớn, phần cuối bên phải vườn hoa có một bể bơi tư nhân, sau nhà có hai cái ga ra.

Cả ngôi biệt thự tính cả vườn hoa bể bơi bãi cỏ, chiếm diện tích gân hai ngàn mét vuông.

Điều tuyệt diệu nhất chính là, khoảng cách giữa các tòa nhà rất xa, thông qua thiết kế không gian xảo diệu, khiến mỗi tòa nhà đều giữ được tính riêng tư cực cao, tạo nên cảm giác rất chi là xa hoa, một nhà độc hưởng một phương phong cảnh.

Giang Dược quan sát thực địa, cảm thấy khu biệt thự này rõ ràng phải ưu tú hơn chị hắn miêu tả nhiều lắm.

Đi đến trước cửa biệt thự, hắn phải đối mặt một vấn đề chân thật nhất, không có chìa khoái

Ổ khóa là loại khóa bằng vân tay.

Hắn chưa từng tới nơi này, thử toàn bộ mười đầu ngón tay, tự nhiên chả được tích sự gì.

Đang lúc chần chờ, bỗng dưng đường nét của ấn phù trên lòng bàn tay hắn bất chợt loáng thoáng chuyển động. Nhìn kỹ, hắn nhận ra đường nét phù ấn này thần kỳ lại trùng khớp với hoa văn được khắc họa trên cửa chống trộm.

Một loại trực giác thần bí thôi thúc Giang Dược giơ bàn tay lên, không thiên không lệch ấn vô phần hoa van ay.

Răng rắc răng rắc...

Lỗ khóa truyền đến một chuỗi thanh âm máy móc vận hành, thanh thúy lưu loát.

Sau đó, cửa tự động mở ra một cách chậm rãi.

Giang Dược thầm giật mình, ngàn lần không ngờ tới, cái ấn phù thần kỳ này thật sự là một thanh chìa khoá.

"Tính chơi trò gì đây? Ấn phù bây giờ nằm sâu trong người mình, vậy khác nào nói về sau mình chính là chủ nhân của căn biệt thự này?”

Tuy Giang Dược vẫn luôn không quá tin tưởng vào việc tự nhiên có bánh từ trên trời rớt xuống, có điều nếu thật sự khi không rớt xuống một ngôi biệt thự, rốt cuộc là hắn nên lấy? Hay không lấy?

Bằng vào giá trị nhan sắc của Giang Dược, thật muốn hô lên "Ta không muốn cố gắng”, nhất định sẽ có phú bà tranh nhau đập biệt thự xe sang gì đó lên người hắn.

Giang Dược cảm thấy mình vẫn chưa sa đọa tới mức đấy, vẫn còn muốn tự lực cánh sinh.

Giang Dược hít sâu một hơi, làm đủ các loại chuẩn bị dự phòng tâm lý, hắn đẩy cửa vào.

Không có đàn doi trong truyên thuyết, cũng không có tiếng cười quái dị nào.

Mở đèn, Giang Dược đứng ở ngay vị trí cửa nhìn lướt qua vào bên trong.

Biệt thự là trang trí theo văn hóa thời cổ, cái nhìn đầu tiên hoàn toàn không phát hiện bất cứ dị thường nào.

Theo lý thuyết, lâu dài không người ở, căn phòng hẳn nên có mùi vị ẩm mốc mục nát rất nặng.

Nhưng nơi đây hoàn toàn không có.

Cả tòa nhà, mặc dù trường kỳ không có người ở, cho nên hơi chút quạnh quẽ, khiếm khuyết khói lửa nhân gian, nhưng không khí trong phòng lại hết sức tự nhiên.

Xét theo tiêu chuẩn học thuyết Âm Dương, có thể nói là ngõ nẻo thông suốt.

Địa khí, môn khí, sinh khí đều vượng. (chú thích: theo phong thủy, địa khí là khí của nhà ở, môn khí là hướng đặt cửa, sinh khí là hơi thở của sự sống)

Lại xét thêm vị trí, hướng, cảnh vật xung quanh biệt thự, quả thật là một chỗ đất lành.

Hoàn toàn không dính líu mảy may tới tin đồn nhà có ma trong truyền thuyết.

Giang Dược vững như bàn thạch, đứng trước cửa quan sát một hồi lâu, thẳng đến khi cam đoan không có bất kỳ tình huống khác lạ nào, mới không nhanh không chậm dạo bước tiến vào.

Nhìn ra được, trang trí trong phòng xác thực hao phí tâm tư, mỗi một chiếc bàn, mỗi một chiếc ghế, mỗi một quyển sách, mỗi một bức tranh đều rất chú trọng.

Sàn nhà được vẽ hoa văn bằng mực nước phỏng theo lối cổ, phối hợp nội thất phong cách cổ xưa bằng gỗ thật, hợp với nhau càng tăng thêm vẻ trang trọng cổ kính.

Phòng khách lớn trống trải, được phân bố không gian thông qua bình phong, hàng rào trang trí, kệ kiểu cổ, tạo nên một sự đẳng cấp, càng tăng thêm mấy phần hương vị nghệ thuật.

"Chào mừng đến với thế giới của Trí linh..."

Ngay lúc Giang Dược đang đắc chí vì trình độ thưởng thức nghệ thuật của chính mình thì bỗng nhiên một giọng nói lười biếng vang lên giữa căn phòng khách trống trải.

Cảm giác đầu tiên mà thanh âm này mang đến cho người ta thật giống như thái độ của một nhân viên cửa hàng đang buôn ngủ, tâm tình còn không được tốt, phải nghênh đón một vị khách không mời mà đến vào một buổi chiều đầy chán chường.

Tuy vô tâm tiếp đãi, nhưng lại vướng mắc đạo đức nghề nghiệp, không thể không làm bộ khách khí một chút.

Phải thừa nhận, phản ứng đầu tiên của Giang Dược nhanh phi thường. Cơ hồ ngay lúc thanh âm này truyền ra, thân thể của hắn đã đồng thời vọt vê phía cửa trước, đưa tay kéo mạnh tay nắm cửa, dự định chạy ra khỏi phòng rồi hãng tính.

"Vô dụng, đừng phí sức." Vẫn là cái giọng có hơi mà không có sức kia.

Mặc cho Giang Dược giày vò tay nắm cửa đủ kiểu, từ đầu đến cuối nó đều không nhúc nhích tí nào.

Đây là bắt cóc? Dụ vào để giết?

Giang Dược lập tức cảm thấy mình giống như một con thú hoang rơi vào cạm bay khủng hoảng không thể tránh thoát, hắn không nhịn được bắt đầu tưởng tượng các loại khả năng tàn nhẫn kinh khủng.

Các loại hình tượng tàn nhẫn máu tanh trong loạt phim « Lưỡi cưa đen » không thể ngăn được liên tục hiện lên trong đầu hắn.

Khi tình thế còn chưa rõ ràng, lựa chọn đầu tiên là phải tỉnh táo. Sau giây phút bối rối ngắn ngủi, Giang Dược chậm rãi khôi phục bình tĩnh. Tố chất tâm lý của hắn không phải tự dưng có sẵn, biến cố gia đình những năm qua đã rèn luyện tâm trí của hắn, giúp tâm tính hắn có thêm mấy phần gặp chuyện không hoảng hốt.

Hắn đang quan sát, rốt cuộc là thật sự có người đang nói chuyện, hay là do thiết bị điện tử, đồng thời suy tư nên thăm dò như thế nào, hỏi đáp như thế nào, thoát khốn ra làm sao...

"Vào lúc này còn bị tên Trí linh khốn kiếp nhìn trúng, ta thật không biết nên chúc mừng cậu đây, hay là nên đồng tình cậu nữa..."

"Được rồi, vẫn là dựa theo lệ cũ, chúc mừng cậu đi."

"Dù sao trước đây khi ta vừa tới, bọn chúng cũng đã lừa phỉnh ta như thế."

Giang Dược ý đồ nghe âm thanh phân biệt phương hướng, nhưng mà cũng chả làm nên tích sự gì, hắn hoàn toàn không thể phán đoán ra được giọng nói đó phát ra từ phía nào.

Cuối cùng hắn không nhịn được hỏi: "Gượm đã... xin lỗi vì đã cắt ngang, ông nói bọn chúng, là bọn nào a? Còn ông lại là ai thế?"

"Nhắc đến chuyện cũ thì dài dòng lắm. Có điều nếu muốn tóm gọn, ngược lại có thể tóm gọn trong vòng một câu...'

"Bọn chúng cũng tốt, ta cũng thế, đều là kẻ xui xẻo giống cậu."

Kẻ xui xẻo, một lũ xui xẻo?

Chẳng lẽ là câu lạc bộ da đen?

Giang Dược thề, hắn không hề cố tình ấp ủ năm chữ này, hoàn toàn là tự nhiên nhảy ra trong đầu hắn.

"Nói tóm lại, cậu khẳng định đã nhận được tấm bùa kia rồi chứ?"

"Đúng, là ông gửi cho tôi?" Một giây đồng hồ Giang Dược có thể bịa ra trên trăm câu nói dối, nhưng một giây này hắn vẫn quyết định ăn ngay nói thật.

"Nếu như ta nói chính tự thân nó gửi đến cậu, cậu có sợ không?" Giọng lười biếng của đối phương còn mang theo mấy phần ranh mãnh.

Mình có sợ không ư?

Giả sử đổi lại một tuần trước, đáp án này rất có thể là có.

Hiện tại thì sao?

Giang Dược lắc đầu: "Sẽ không."

"Ồ? À.." đối phương mới đầu sững sờ, ngay sau đó lại có mấy phần thất lạc. Tựa hồ là thất lạc vì không thể dọa cho một kẻ tay mơ như Giang Dược sợ.

"Như vậy... lá bùa này, rốt cuộc là thứ gì?" Giang Dược vượt qua giai đoạn bối rối ban đầu, cơ bản khôi phục năng lực đối thoại, mặc dù đáy lòng vẫn còn có chút mất bình tĩnh.

"Nó... mịa nó thật không phải thứ đồ gì tốt!" Giọng điệu của đối phương bỗng nhiên kích động lên, thậm chí không nhịn được miệng phun hương thơm.

Giang Dược đỡ trán, nhất thời có chút không nắm được điểm mấu chốt.

Lời này biểu lộ oán niệm cực lớn a.

Mau chốt nhất là, có chút ra bài không đúng.

Chiếu theo lối ra bài thông thường trong các phim truyền hình điện ảnh, hiện tại há không phải là thời khắc mấu chốt để nhận ngón tay vàng? (chú thích: ngón tay vàng là chỉ những thứ mang lại ưu thế vượt trội người khác của nhân vật chính)

Theo lẽ thường mà nói, tình cảnh này hẳn nên rất vui vẻ ấm áp mới đúng chứ?

Coi như không có một lão tiền bối hiền hòa, ít nhất cũng phải phân phối mấy thứ hệ thống gì gì đó chứ?

Không lý nào quá trình khúc chiết như vậy, kết cục lại như dây tuột xích?

"Cậu chớ có mà không tin! Nói không chừng mấy năm sau cậu và ta sẽ cùng mắng nó." Thanh âm kia tức giận bất bình, oán niệm không giảm chút nào.

Giang Dược không xác định mấy năm sau có mắng cùng nhau hay không, nhưng bây giờ hắn thật sự muốn mắng đối phương.

Ông có được ăn học tử tế không vậy, có thể nói vào trọng tâm trọng điểm hay không a? Kể nửa buổi trời mà còn chưa có lấy một chút tin tức hữu dụng nào.

"Vị... tiền bối này, không biết xưng hô như vậy có ổn hay không. Coi như nó không phải là thứ đồ tốt lành gì, nhưng cụ thể là nó đã làm nên cớ sự gì với tiền bối?"

"Nó lừa phỉnh ta, làm trễ nải thanh xuân của ta, tổn thương tình cảm của ta, cuối cùng còn giam giữ ta. Giam giữ ta thì cũng đành, còn..."

Nghe giọng điệu sống không bằng chết của đối phương, đẳng sau sự im lặng đó, Giang Dược cảm giác đây có thể một đoạn nhân sinh cực kì bi thảm thê lương ai oán, nghĩ lại mà kinh.

"Có điều... bây giờ cậu bị lừa gạt tới, nghĩ đến việc thế giới này lại thêm một kẻ xui xẻo, vì sao tâm tình của ta lại có chút hưng phấn à nha?"

Thôi được rồi! Vừa sinh ra một chút xíu tâm lý đồng tình thương xót, lập tức bị Giang Dược ép xuống.

Quả nhiên, kẻ đáng thương, tất có chỗ đáng giận a.

"Có phải cảm thấy ta đang cười trên sự đau khổ của người khác hay không?" Thanh âm kia khẽ thở dài một hơi."Haizz, nếu như là cậu bị cầm tù nhiều năm như vậy, tâm lý cũng khó tránh khỏi có chút âm u."

"Tiền bối bị cầm tù rất nhiều năm?" Giang Dược tò mò.

"Không tính nhiều lắm, cũng mới hơn hai ngàn năm thôi."

WTF?

Hơn hai ngàn năm?

Giang Dược không có nghi ngờ lỗ tai của mình nghe nhầm, phản ứng đầu tiên của hắn chính là đối phương bị cầm tù quá lâu khiến trạng thái tinh thần không đủ ổn định, dẫn đến bắt đầu nói quàng nói xiên. Chương 21: Sỉ nhục của giới quái vật

"Tiền bối, tôi thật không thích đôi co tranh cãi, thế nhưng biệt thự này mới được xây bao nhiêu năm? Ngài biết hơn hai ngàn năm là khái niệm gì sao?"

"Ha ha, ta khẳng định biết là khái niệm gì, chỉ sợ là cậu không biết thôi." Giọng điệu đối phương bỗng nhiên toát ra một luông cảm giác tang thương như một lão yêu quái ngàn năm.

Đại khái, nhân sinh bị cầm tù cũng chỉ còn biết lấy tuế nguyệt tang thương để lên mặt.

"Căn biệt thự này được xây lại từ 123 năm trước, chủ nhân biệt thự số chín, chính là chủ nhân trước đó của Trí linh, cũng từng được coi là người có thân phận hiển hách ở thời đại trước. Có điều, cuối cùng chỉ là sự lựa chọn trong thời kỳ quá độ mà thôi."

"Ồ? Đã là vật có chủ, vì sao lại lựa chọn tôi? Chủ nhân biệt thự này đâu?"

Giang Dược lờ mờ hiểu đôi chút, vì sao đối phương lại mắng chửi lá bùa kia thậm tệ đến vậy.

Han là, lá bùa đó tự mang thuộc tính trăng hoa, cực kỳ dễ dàng đứng núi này trông núi nọ?

"Vì sao lựa chọn cậu? Chắc là cậu trời sinh tự mang thuộc tính suy tử? Về phần chủ nhân biệt thự, hơn phân nửa là đã nguội lạnh dưới ba tac đất." (chú thích: theo phong thủy, suy tử là trái ngược với sinh vượng)

"Nguội lạnh?”

Cũng có lý!

Giang Dược miễn cưỡng có thể tiếp nhận cách nói này. Tuổi thọ người bình thường cũng tầm bảy tám chục, trong khi biệt thự này đã hơn trăm năm lịch sử, người có được biệt thự này ở thời đó, chí ít cũng phải một trăm năm mươi tuổi trở lên.

Nguội lạnh cũng là hợp logic.

"Nếu ta nhớ không lầm, ngươi hẳn là người sở hữu đời thứ tám mươi mốt của ấn phù này."

Tám mươi mốt đời?

Đủ biên chế hơn phân nửa đại đội luôn rồi a.

Ngẫm lại thì, nếu như kéo dài tuyến thời gian rộng ra mấy ngàn năm, tựa hồ cũng không coi là nhiều?

Chỗ này có một vấn đề.

Nhiều như vậy tiền tiền tiền tiền... tiền nhiệm, chẳng lẽ mỗi một người không ngoại lệ đều là suy tử cả hay sao?

Đối phương phảng phất có thể nhìn xuyên thấu tâm tư Giang Dược: "Cậu đoán đúng rồi đấy, tất cả những người tiền nhiệm trước cậu, không có một ai thành công khống chế được Trí linh."

"Cậu khả năng còn không biết, không thành công khống chế nó, là phải trả giá thật đắt."

"Trả giá đắt? Tỉ như?"

"Tỉ như ... ha ha, cậu nhìn ta đi, đối tượng cậu đang đối thoại lúc này, là một con mèo, một tấm phù điêu treo trên tường."

"Nhắc mới nói, ta còn coi như may mắn. Bởi vì nó cần một người tiếp dẫn, một kẻ dẫn đường để dụ khi người mới." "Những người tiền nhiệm khác đâu?”

"Có trời mới biết, đoán chừng đều nguội lạnh cả." Đối phương tựa hồ cũng không quá quan tâm việc này. Theo ông ta nói, đã sống mấy ngàn tuổi, ai còn để ý đến chuyện sống chết của người dưng nước lã?

Thuận theo logic ngữ cảnh, Giang Dược cảm giác bản thân cũng sẽ nhanh chóng trở thành tiên nhiệm.

"Tiền bối... một vấn đề cuối cùng, đã nó lựa chọn tôi, tôi làm bên B, có quyền từ chối chứ?"

"Ha ha, tại sao ta lại muốn nói cậu trẻ người non dạ đây! Cậu dám nói chuyện quyền lợi, nói chuyện từ chối trước mặt ông nội bên A2? Quá ngây thơ rồi!"

"Đương nhiên, ta thật ra cũng có một biện pháp từ chối."

"Biện pháp gì?”

"Chủ động trở thành tiên nhiệm."

Giang Dược suýt chút nữa không nhịn được miệng phun hương thơm. Tuổi đã cao mà không biết tích chút khẩu đức gì hết à, ác miệng với người khác thì có lợi ích gì cho ông?

Ánh mắt trêu tức của Giang Dược đảo qua lượn lại giữa hai pho tượng trong phòng khách, cuối cùng dừng lại trên tấm phù điêu hình mèo.

"Tiên nhiệm, tôi khuyên ông sống phải biết lương thiện a. Có phải nhìn tôi không may, có thể khiến tâm lý ông cân bằng một chút? Đều là kẻ xui xẻo, làm gì phải khó xử nhau vậy đâu?"

Giang Dược cũng không phải loại thiện lương gì cho cam, đối phương cứ ác miệng khiến hắn khó chịu, xưng hô từ tiền bối chớp mắt đổi thành tiền nhiệm.

"Ha ha, cậu khoan đắc ý quá sớm. Theo ta được biết, mỗi khi Trí linh tìm tới niềm vui mới, đều sẽ có một gói quà ra mắt. Theo biểu hiện từ xưa tới nay, trong số tất cả người tiền nhiệm của cậu, có hai mươi sáu người không thông qua được cuộc thử thách đầu tiên. Họ được gọi là tiền nhiệm dạng tốt thí."

Giang Dược không ngừng kêu khổ.

Không phải chỉ nhận một cái bưu phẩm chuyển phát nhanh thôi sao? Cái hố này đào quá sâu đi chứ?

Mau chốt nhất chính là, nội dung của cuộc thử thách đầu tiên đó là cái gì?

Coi như muốn tèo, cũng phải rõ ràng tại sao tèo chứ? Giang Dược cũng không muốn ngơ ngơ ngác ngác, không hiểu ra sao bị người ta an bài.

Ngay lúc Giang Dược đang tập trung suy nghĩ, hai tròng mắt phù điêu hình mèo bỗng nhiên mở ra, hai chùm sáng hệt như tia laser bất chợt bắn thẳng về phía hắn.

Giang Dược hoàn toàn không kịp phản ứng, hai chùm sáng trực tiếp bắn vào đầu hắn.

Thật giống như bỗng nhiên bật công tắc, có một loại năng lượng bắt đầu khởi động trong đầu hắn.

"Không cần kháng cự, đây là 'Trí linh đang khởi động lại. Sau khi khởi động lại, cậu chính là chủ nhân nhiệm kỳ này của nó. Còn thời hạn bao lâu, vậy liên nhìn tạo hóa của cá nhân cậu."

Trí linhI

Hai chữ này, Giang Dược nãy giờ đã được nghe nhắc qua rất nhiều lần.

Chính là tên của lá bùa kia? Nghe tựa hồ cũng không quá đáng ghét cho lắm.

Quá trình khởi động lại kỳ thật cũng chỉ tốn thời gian vài giây đồng hồ, đầu óc Giang Dược tiếp nhận đại lượng tin tức, thật giống như trải qua vô số luân hồi.

Chỉ trong thời gian vài giây đồng hồ, vô số hình ảnh, hết tấm này đến tấm khác, nhanh chóng lướt qua đầu hắn.

Có hình tượng người khổng lồ hồng hoang cầm gai xương to lớn đang chém giết với thú dữ hồng hoang; có hình tượng quân đội võ trang đầy đủ vây thành công thành; có hình tượng nước biển dâng trào, đại địa chìm đắm đầy rung động; cũng có hình tượng vô số chiến hạm tinh không khổng lồ tập kết, chuẩn bị vây công pháo đài tinh không...

Hình tượng cuối cùng chính là, một con quái vật mặt mũi trống rỗng hư vô, khoác một thân áo choàng dài màu đen, giương nanh múa vuốt, cuốn theo gió âm đầy tử khí âm u, huơ chiếc liêm đao trắng hếu quét nhanh về phía cổ Giang Dược.

Ting tingl

Khởi động lại thành công.

Một cái giao diện xuất hiện trong đầu Giang Dược.

Trên giao diện là năm chữ: Quà tặng cho tân thủ.

Bên dưới dòng chữ là hai phím lựa chọn, tiếp nhận, không tiếp nhận.

Căn cứ theo tin tức mà phù điêu hình mèo tự xưng người tiếp dẫn kia cung cấp để phán đoán, nếu như lựa chọn không tiếp nhận, ông nội bên A rất có khả năng sẽ làm ra hành vi quá khích nào đó.

Thoạt nhìn là đề lựa chọn một trong hai, nhưng thật ra là đề chỉ có một lựa chọn.

Mình là bên B hèn mọn.

Cho nên, tiếp nhận!

"Quà tặng cho tân thủ: Quang sáng Bách Tà Bất Xâm, thời gian hiệu lực, 24 giờ."

"Nhiệm vụ tân thủ: Truy tung Quỷ ăn tuổi, thời hạn, 24 giờ."

"Phần thưởng nhiệm vụ: thu hoạch ngẫu nhiên sau khi hoàn thành nhiệm vụ."

Giao diện dừng lại ba giây trong đầu liền biến mất.

Giang Dược biu môi, nhìn trận thế khởi động vừa rồi, trong lòng Giang Dược bảo không có một chút kích động là giả.

Ông bô hệ thống mặc dù đến trễ, nhưng cuối cùng cũng đã đến.

Cứ việc vị tiên nhiệm phù điêu hình mèo kia một mực châm chọc khiêu khích, nhưng Giang Dược kỳ thật vẫn coi ông ta như một vị tiền nhiệm bép xép chỉ biết không ngừng ca thán.

Loại mắng chửi đậu xanh rau muống kiểu oán phụ này, cũng không hoàn toàn công chính.

Nhất là những hình ảnh lóe lên lúc Trí linh khởi động, mặc dù mỗi một tấm đều lướt nhanh như gió thoảng, khó thể nắm bắt rõ ràng, nhưng lại không trở ngại Giang Dược cảm thấy chúng có đẳng cấp cực cao.

Thanh thế hiện trường khởi động to lớn như vậy, làm sao cũng phải xứng đôi với một kịch bản am am dậy sóng chứ?

Quần đều tuột đến đầu gối, sau đó thì ban bố mỗi cái nhiệm vụ tân thủ?

Một chút phụ đạo tâm lý đều không có? Một chút quan tâm nhân văn cũng đều không? Giang Dược thề, đây là cái hệ thống không chịu trách nhiệm nhất mà hắn từng gặp, nếu như nó đúng thật được gọi là hệ thống...

Sau đó, mặc cho hắn hô hào không biết bao nhiêu lần, cái đồ chơi này vẫn giả chết từ đầu đến cuối.

Giang Dược bó tay rồi.

Hắn đồng tình liếc sang tấm phù điêu hình mèo ở góc tường, Giang Dược bỗng nhiên sinh ra một chút tâm lý đồng cảm không tên, hắn gần như có thể hiểu được tại sao oán niệm của ông ta lại lớn đến ngần ấy.

Thứ đồ buồn vui thất thường như thế, ai ở chung lâu hẳn là cảm xúc rất dễ mất khống chế a?

Huống chỉ chia tay rồi còn nhốt luôn người ta, càng quá đáng hơn chính là biến người ta thành một con mèo, mà lại là mèo trạng thái rắn!

Trên đời cũng không có bao nhiêu hành vi tàn nhẫn hơn cả việc này chứ?

"Sao rồi cậu trẻ, run rẩy chưa?" Phù điêu hình mèo vẫn không thay đổi cái tật cười trên nỗi đau của người khác.

"Muốn biết kết cục không hoàn thành nhiệm vụ tân thủ là gì không?”

"Biết hàm nghĩa của năm chữ tiên nhiệm dạng tốt thí này là sao không?”

Giang Dược bất lực đậu xanh rau muống, vị tiền nhiệm này đã cực đoan đến độ không phân rõ tốt xấu, gặp ai cũng đều muốn oán trách hay gì?

Giang Dược thở dài một hơi: "Tôi chỉ muốn biết, biệt thự này có cây búa hay không."

"Cậu muốn búa làm gì?"

"Tôi chỉ thắc mắc, không rõ cây búa có thể khiến ông ngậm mồm được không."

Thanh âm của đối phương đột nhiên trở nên bén nhọn: "Không được, cậu tuyệt đối không thể làm như vậy! Cậu vừa kế thừa Trí linh, còn cần người tiền nhiệm ta đây phụ đạo nữa."

"Vả lại, ta là người tiếp dẫn do Trí linh chỉ định, cậu đập mất ta, ai sẽ làm thay việc này? Chẳng lẽ cậu không sợ chọc giận Trí linh, tiến hành nhân đạo hủy diệt với cậu ngay tại chỗ?"

Hả? Giang Dược vuốt cằm, nhìn sang tấm phù điêu hình mèo đầy thâm ý. Xem ra, đối phương cũng chỉ giỏi mạnh miệng, ngay cả búa đều khiếp như chim sợ cành cong, cũng không hiểu sao sống nổi mấy ngàn tuổi?

Nếu như quả thật tôn tại một thế giới quái vật, cái tên thỏ đế này tuyệt đối là sỉ nhục của giới quái vật.

"Cậu bạn nhỏ, cậu chớ xúc động. Hẳn cậu cũng phải thừa nhận, thể loại lão già sống mấy ngàn tuổi như ta, chung quy sẽ có chút kinh nghiệm của người từng trải. Biết đâu chừng có thể giúp cậu đôi việc."

Giang Dược cơ bản có thể xác nhận, lão già này tuyệt đối là hạng người rượu mời không uống thích uống rượu phạt.

"Muốn tôi không đập nát ông, cũng được! Thành thật trả lời tôi mấy vấn đề."

"Cậu cứ hỏi, ta biết gì nói nấy."

Kẻ miệng tiện, thường sẽ đặc biệt thức thời.

Giang Dược còn chưa bắt đầu nghiêm hình tra tấn, ông ta đã chuẩn bị đầu hàng trước thời hạn.
Bình Luận (0)
Comment