Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 14 - Chương 22: Hành Tung Của Quỷ Ăn Tuổi

Chương 22: Hành tung của Quỷ ăn tuổi Chương 22: Hành tung của Quỷ ăn tuổiChương 22: Hành tung của Quỷ ăn tuổi

Chương 22: Hành tung của Quỷ ăn tuổi

"Vấn đề thứ nhất, bây giờ ở đây ai là người định đoạt, là đương nhiệm tôi đây, hay là tiên nhiệm ông đây?"

"Cậu! Cậu quyết định tất."

"Coi như ông thức thời, nói một chút đi, chuyện Trí linh cụ thể là sao? Nhiệm vụ tân thủ lại là vụ gì? Có đường tắt gì không?”

Phù điêu hình mèo có chút khó khăn: "Rốt cuộc Trí linh là thứ gì, ta thật khó trả lời. Thông thường nó có hình thái một lá bùa, khi nó tiến vào cơ thể người, dường như lại trở thành một vật sống có ý thức tự chủ. Hơn nữa nhiều lúc nó còn rất cay nghiệt, rất bắt bẻ, rất hoa tâm, rất ranh mãnh, có đôi khi còn đặc biệt hẹp hòi ...'

Phàm là khuyết điểm có thể nêu lên, ông ta đều gán đủ cho Trí linh.

Người tiên nhiệm bình thường sẽ không nói lời hay, đây cũng là lẽ thường tình của con người.

"Về phần nhiệm vụ tân thủ, ta chỉ có thể nói, cậu phải cố hết toàn lực để hoàn thành, bằng không nhất định sẽ rất không may."

"Đương nhiên, hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, đạt được gói quà lớn của tân thủ sẽ phong phú hơn so với nhiệm vụ thông thường. Tuy nói thứ khỉ gió này có rất nhiều khuyết điểm, nhưng ít ra nó xuất thủ cũng khá hào phóng."

"Ông nói tôi là đời thứ tám mươi mốt. Như vậy tám mươi vị tiền nhiệm phía trước, đều có nhiệm vụ tân thủ a? Ban đầu các ông làm sao hoàn thành?”

"Chúng ta làm sao hoàn thành, chả dính líu xu nào đến nhiệm vụ tân thủ của cậu."

"Trí linh này rất kỳ khôi, mỗi lần nó khởi động lại, đều có thiết lập hoàn toàn khác biệt. Cho nên, hết thảy những gì Trí linh an bài cho cậu, đều là mới toanh, căn cứ thời đại mà định ra, cậu hoàn toàn không thể tham chiếu kinh lịch của tám mươi đời trước đó được."

"Nói trắng ra, đời thứ nhất hay đời thứ một trăm, kỳ thật không có gì khác nhau. Đối với Trí linh mà nói, đều chỉ là một lựa chọn ngẫu nhiên mà thôi."

Xem ra Trí linh này thật không phải lừa tình thông thường, mỗi lần khởi động, thiết lập hoàn toàn mới.

Còn có thể thao tác như thế sao?

Coi bộ hết thảy phải dựa vào chính mình.

"Đúng rồi, nhiệm vụ tân thủ của cậu là gì?" Phù điêu hình mèo tò mò hỏi.

Giang Dược cũng không giấu giếm, kể rõ tình hình thực tế.

"Mới nhiệm vụ tân thủ đã bắt cậu đi cày quái, độ khó này hơi bị lớn à nha. Mặc dù ta không biết Quỷ ăn tuổi là cái thứ gì, nhưng nghe tên cũng đủ biết không phải loại lương thiện."

"Đúng rồi, căn cứ vào cái tật nhất quán của Trí linh, mỗi một cái tên, mỗi một địa điểm, mỗi một con số mà nó nhắc tới, cậu cần phải suy nghĩ cho thật kỹ lưỡng."

"Dựa theo kinh nghiệm quá khứ của ta, những thứ này thường hay mang nhiều tâng hàm nghĩa, ẩn giấu đi một chút nhắc nhở. Tỉ như cậu nói con số hai mươi bốn giờ này, ở đây tuyệt đối có manh mối."

"Trước đó lúc tôi vừa lấy được lá bùa, nó cũng gợi ý chỉ tiết hai mươi bốn giờ này." "Đó là nhắc nhở cậu nhất định phải kịp đến biệt thự số chín trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ."

"Nếu như tôi không tới kịp thời thì sao?"

"Khà khà, vậy cậu sẽ bị nốc ao chứ gì nữa. Phá kỷ lục tiền nhiệm đoản mệnh nhất."

"Lừa tình vậy sao?" Giang Dược đột nhiên rất muốn bội ước.

"Còn nhiều lúc lừa tình hơn nữa cơ, cậu cứ chậm rãi thể nghiệm đi."

"Có điều, lấy thói ra bài nhất quán của Trí linh, nhắc đi nhắc lại hai mươi bốn giờ, khẳng định là muốn công bố thứ gì. Ta đoán chừng có liên quan đến nhiệm vụ tân thủ của cậu."

"Đương nhiên, tình huống cụ thể là như thế nào, ta sẽ không nói mò."

"Đây là lần thứ nhất cậu và Trí linh giao thiệp lẫn nhau, ta không thể làm nhiễu ý nghĩ của cậu. Bằng không phá hư nhiệm vụ, hai ta đều phải xui xẻo."

Giang Dược minh bạch, những lời này của đối phương đại khái cũng là thật tình.

Vốn cho rằng lá bùa này triệu hoán hắn đến biệt thự số chín, nhất định đã chuẩn bị sẵn món quà đặc biệt chờ đón hắn. Kém cỏi nhất cũng phải đưa ngón tay vàng, từ đây chắp cánh bay xa, đạt đến đỉnh cao của đời người.

Nào biết được, ngón tay vàng không thấy, còn không hiểu thấu nhận thêm một cái nhiệm vụ tân thủ.

Cá ăn vụng không thành, còn dính nguyên một thân mùi tanh.

Thêm nhiệm vụ thì cũng thôi đi, đã vậy còn nghe nói không hoàn thành sẽ có kết cục rất thảm. Đây quả thực là không cách nào nhẫn nhịn.

Tâm thái Giang Dược muốn sụp đổ.

Chỉ là việc đã đến nước này, có suy sụp thế nào chăng nữa vẫn phải gây dựng nó lên lại, tiếp nhận hiện thực, tiếp nhận nhiệm vụ!

Quỷ ăn tuổi?

Rốt cuộc là thứ quỷ gì?

Cho tới bây giờ, ngay cả nó là thứ gì Giang Dược vẫn chưa làm rõ ràng, nói gì đến việc truy tìm tung tích?

Cho dù muốn lần theo, cũng phải cho chút manh mối đã chứ?

Giang Dược bó tay hết phép.

Đang mải suy nghĩ, điện thoại di động trong túi hắn bỗng vang lên.

"Cậu Giang?" Đầu bên kia điện thoại là giọng nói gấp rút của cảnh sát Hàn, nghe có vẻ như đang nóng hết cả ruột.

"Chú Hàn, tìm tới đầu mối rồi hả?"

"Phiên phức lớn rồi. Cậu Giang, tôi cần trợ giúp của cậu. Cậu ở đâu, tôi tới đón."

Cảnh sát Hàn nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề, rất phù hợp với thân phận nghề nghiệp của ông.

Giang Dược do dự một lát, nói ra: "Tôi đang ở chợ đêm phố Cây Du."

Khu biệt thự ngõ Đạo Tử nằm trong nơi sầm uất của phố Cây Du, cách chợ đêm cũng không xa, từ đây đi bộ qua đó chỉ mất tâm mười mấy phút. "Được, để tôi ra cổng chợ đêm đón cậu, sau nửa giờ sẽ đến."

Cảnh sát Hàn nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Giang Dược thu hồi điện thoại, nghĩ đến chân tướng của vụ án này. Đột nhiên, một linh cảm phảng phất nhảy ra giữa dòng suy nghĩ hỗn loạn của hắn.

Quỷ ăn tuổi?

Ăn, nuốt.

Tuổi, tuế nguyệt, thời gian.

"Thì ra là thế!" Giang Dược võ đùi, đây thật đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, tình cờ gặp được chẳng tốn chút công phu.

Y tá bệnh viện Tinh Thành số hai, chị Hà hàng xóm, tài xế xe taxi...

Cùng với cái quần quỷ dị của Tam Cẩu...

Tất cả chỉ tiết, đều có một đặc điểm giống nhau rõ rệt, tuổi tác và thời gian hệt như bị ăn cắp trong nháy mắt.

Có thể nói là cực kỳ ăn khớp với ba chữ Quỷ ăn tuổi, thậm chí là nối liên không khe hở luôn a.

Nếu nói vậy, ba người kia mất đi hơn hai mươi năm tuế nguyệt, là bị bệnh nhân ICU Kha Vân Sơn nuốt chứng hay sao?

Đây là năng lực đáng sợ đến nhường nào a?

Vừa ra trận chính là quái vật cấp bậc Đại ma vương?

Cũng may Giang Dược đã sớm có chuẩn bị tâm lý về việc thế giới dị biến, cộng thêm gia học uyên thâm, mức độ chấp nhận những thứ này hơn xa người thường.

Bằng không, thình lình nói cho hắn biết có chuyện kinh khủng như thế đang phát sinh, hắn cũng phải Sợ run như bao người khác.

Là người thừa kế đời thứ tám mươi mốt, cuối cùng vẫn có chút phúc lợi.

Tỉ như cái biệt thự số chín này, là do tiền nhiệm lần trước lưu lại, dựa theo nguyên tắc người kế nhiệm tiếp quản hết thảy tài sản, biệt thự số chín tự nhiên thành tài sản của Giang Dược.

Đương nhiên, hiện tại Giang Dược hoàn toàn không có thời gian cao hứng.

Kỳ hạn nhiệm vụ hai mươi bốn giờ, tựa như một lời nguyên vòng kim cô.

Giang Dược không có vốn liếng để lười biếng, tuy còn một bụng vấn đề chưa kịp hỏi thăm, nhưng hắn vẫn vội vàng đi ra ngoài.

Sau khi triệt để dung hợp Trí linh, bây giờ hắn đã có thể tự nhiên ra vào cửa biệt thự.

Chân trước vừa tới đầu đường phố Cây Du, chân sau cảnh sát Hàn đã lái xe vọt tới.

"Chú Hàn, lần sau có tìm tôi thì chớ đi xe công nhé. Làm như tôi phạm pháp không bằng vậy, miệng người rất đáng sợ a." Giang Dược chào hỏi bằng một câu pha trò.

Hắn đã nhìn ra, hiện tại tinh thân của cảnh sát Hàn đang khẩn trương cao độ, cần điều tiết bau không khí một chút.

"Cậu Giang à, tôi đang đau đầu lắm. Chúng tôi liên tục nhận bốn cuộc điện thoại báo cảnh sát từ khắp các nơi. Nói cách khác, cho tới bây giờ, đã có bảy người bị hại." "Việc này, đã bắt đầu gây ra khủng hoảng xã hội trên cục bộ."

Hiện tại tốc độ truyên bá tin tức thực sự quá nhanh. Cho dù có các loại thủ đoạn kỹ thuật có thể che đậy, có thể xóa topic, có thể cấm nick, nhưng vẫn khó tránh khỏi truyền bá phạm vi nhỏ.

"Chú Hàn, chú nói ngắn gọn xem, hiện tại cảnh sát phỏng đoán đại khái nó ở vị trí nào?”

Bây giờ camera giám sát đầy đường, chỉ cần không đánh mất manh mối ban đầu, cứ lần theo nguồn gốc, cơ bản vẫn có thể khóa chặt khu vực hoạt động.

Mặc dù nói đối phương lên khung hình sẽ bị méo mó đi, không cách nào hoàn toàn nhận rõ tướng mạo, không cách nào tiến hành phân biệt mặt người.

Nhưng bệnh viện Tinh Thành số hai khẳng định sẽ cung cấp tin tức của bệnh nhân, cảnh sát cũng có rất nhiều loại biện pháp có thể tra được.

Cảnh sát Hàn thuận tay đưa qua một xấp văn kiện.

Từ xế chiều lúc cảnh sát Hàn lấy quần Tam Cẩu rời đi, đến hiện tại cũng mới trôi qua mấy tiếng đồng hồ, mà đã có thêm bốn người bị hại.

Vậy mà phía cảnh sát đã có thể thu thập được tin tức về tất cả những người bị hại, còn ghi chép lại đầy đủ.

Hiệu suất làm việc này, thật sự khiến Giang Dược nổi lòng tôn kính.

Đổi lại vụ án thông thường, với hiệu suất điều tra như vậy sớm đã nên phá án. Không biết làm sao đối tượng lần này căn bản không phải tội phạm hung tàn nào đó, mà là yêu ma quỷ quái, thứ người bình thường không cách nào tưởng tượng nổi.

Nội dung trong xấp văn kiện vô cùng kỹ càng.

Tờ văn kiện thứ nhất, chính là một tấm ảnh chụp màn hình từ video giám sát.

Thời gian là 11:44, chiếc taxi chở bệnh nhân ICU Kha Vân Sơn dừng xe tại công viên Bạch Lộc.

Kha Vân Sơn xuống xe, đương nhiên, có phải Kha Vân Sơn hay không, vẫn cần phải xét lại.

Trang thứ hai, là ảnh chụp màn hình hai anh em Giang Dược lên xe taxi sau khi chiếc taxi đó lượn sáu bảy phút trên đường.

Trang thứ ba, ảnh chụp màn hình cho thấy bóng lưng Kha Vân Sơn tiến vào công viên Bạch Lộc, vẫn hoàn toàn quỷ dị như trước, trong video, Kha Vân Sơn vĩnh viễn là dạng khối mơ hồ.

Đẳng sau còn có sáu trang ảnh chụp màn hình, tuần tự từ mười hai giờ trưa đến mười chín giờ tối, đều là ảnh chụp màn hình của Kha Vân Sơn bị camera bắt được ở từng thời điểm khác biệt.

Phần còn lại đều là văn bản tài liệu, phân biệt ghi chép tin tức về bốn người bị hại mới, cùng tổng hợp phân tích khu vực hoạt động của họ.

Hỏng bét nhất chính là, những người bị hại này hoàn toàn là tự nhiên dính chưởng, chính bọn họ đều không làm rõ ràng mình bị trúng tà ở đâu, vào lúc nào.

Căn cứ theo lời trân thuật của những người bị hại, phạm vi hoạt động của họ không có gì khác với thường ngày, cũng không cảm giác được thứ gì khác thường, càng hoàn toàn không hề gặp gỡ bất cứ người kỳ kỳ quái quái nào cả.

Nhận thức của bọn họ đối với tất cả mọi chuyện diễn ra có thể dùng hai chữ để hình dung, choáng váng! Xem xong hết thảy văn kiện, Giang Dược cũng không vội tỏ thái độ, mà sửa sang lại một chút dữ liệu trong đầu.

Khu vực hoạt động đại thể, chậm rãi hình thành khái niệm sơ bộ trong đầu hắn.

Những khu vực này, kỳ thật Giang Dược đặc biệt quen thuộc.

Khu vực từ bệnh viện Tinh Thành số hai đến công viên Bạch Lộc, đều cách nhà Giang Dược không xa, chỉ mất khoảng hai mươi phút ngồi xe, hơn nữa còn là tính cả các yếu tố khác như chờ đèn giao thông.

Đi bộ thì mất ba mươi đến bốn mươi phút.

Gặp Giang Dược trâm mặc không nói, cảnh sát Hàn không nhịn được bèn hỏi: "Cậu Giang, ý cậu thế nào?" Chương 23: Quỷ ăn tuổi điên cuồng

Giang Dược trầm ngâm, cân nhắc nên tìm từ như thế nào cho thích hợp.

"Không có việc gì, cậu đừng tị hiềm gì nữa hết, cần nói thế nào thì nói thế đấy. Không sợ nói cho cậu, những việc gặp phải cả ngày hôm nay, xem như đã triệt để nghiền nát thế giới quan hơn ba mươi năm qua của tôi."

"Vậy tôi nói thẳng."

Chuyện cho tới bây giờ quả thật cũng không cần thiết phải cố gắng nói uyển chuyển làm chỉ nữa.

"Thứ nhất, đây không phải là bệnh truyền nhiễm, đây là chuyện do tà ma gây nên; thứ hai, tôi suy đoán con tà ma này đang tiến hóa, thời điểm ban đầu trí tuệ nó không cao, nhưng tốc độ tiến hóa rất nhanh; thứ ba, tôi có loại trực giác, nhất định phải giải quyết nó trong vòng 24 giờ, bằng không, sự tình rất có thể sẽ phát triển đến mức độ khó thể kết thúc."

Điều thứ nhất và điều thứ hai là rút ra được từ kỹ thuật phân tích, nhưng điều thứ ba lại là tư tâm của Giang Dược.

Cảnh sát Hàn hít sâu một hơi, hai tay gắt gao bắt lấy tay lái. Ông sợ mình nghe những lời này khiến tâm tình bất ổn dẫn đến lật xe.

"Chú Hàn, mạo muội hỏi một câu, ranh giới cuối cùng của chính phủ đối với chuyện này là gì?"

"Ranh giới cuối cùng?"

"Đối phó vật như vậy, nếu cứ chiếu mạch suy nghĩ thông thường, mải lo trước lo sau, e rằng thế cục sẽ càng ngày càng mất khống chế, dẫn đến càng nhiều người vô tội bị vạ lây."

Cảnh sát Hàn quả quyết nói: "Nếu quả như thật khó khống chế, có thể đánh chết. Trên thực tế, hiện tại đã không chỉ mỗi ngành cảnh sát chúng tôi đang hành động. Ban ngành Phòng chống Bạo lực Khủng bố, ban ngành An ninh, còn có một ban ngành đặc biệt, bởi vì sự kiện quá ly kỳ, đều nhanh chóng tham gia cùng chúng tôi."

"Chỉ là bây giờ từng ban ngành vẫn chưa đạt được nhất trí với nhau. Có ngành chủ trương tiêu diệt, có ngành thì muốn giam giữ, bắt đến phòng thí nghiệm nghiên cứu một chút."

Giang Dược không còn gì để nói.

Lửa cháy đến tận mông, còn có tâm tư nghiên cứu?

Muốn nghiên cứu, yên tâm đi! Về sau thời gian còn dài mà, những thứ quỷ dị sẽ càng ngày càng nhiều, chỉ sợ nghiên cứu không nổi ấy chứ.

Nhiệm vụ tân thủ của Trí linh là truy tung Quỷ ăn tuổi.

Giang Dược thấy, bản thân chỉ cần tìm ra đối phương, khóa chặt vị trí là đủ. Còn xử lý như thế nào, cũng không thuộc phạm vi nhiệm vụ.

Vả lại, Giang Dược không có quyền, cũng không muốn tự xử lý.

Nhiều ban ngành bị cuốn vào như vậy, chỉ ngẫm lại cũng đủ to đầu. Nếu thật liên lụy vào, Giang Dược cảm thấy mình sẽ không ứng phó nổi. Cứ mặc xác những ban ngành này cãi cọ nhau đi thôi.

Xe lái đến phụ cận khu vực hoạt động của người bị hại sau cùng.

Để tránh khủng hoảng, chính quyền cũng không giới nghiêm khu vực hoạt động của bất cứ người bị hai nao.

Giang Dược chiếu theo lộ tuyến hoạt động người bị hại được miêu tả trong ghi chép, đại thể cho xe đi một vòng.

Đêm hôm khuya khoắt, mặc dù có đèn đường nhưng vẫn không đủ sáng, quả thực gây thêm không ít phiền phức cho việc truy tìm manh mối.

Cảnh sát Hàn rất có kiên nhẫn, hoàn toàn nghe theo Giang Dược, hắn bảo thế nào thì ông làm thế đó.

"Nơi này!" Rất nhanh, Giang Dược khóa chặt vị trí một chiếc ghế dài nằm trong khu dân cư của người bị hại.

Vị trí này, là hàng cây xanh của khu dân cư, bên cạnh là một con đường đá vụn chạy dọc theo hàng cây xanh.

Trong ghi chép về người bị hại có nhắc tới việc chạng vạng tối từng xuống lầu tìm chó. Con chó ấy không hiểu sao tránh thoát được dây xích chó, chạy tán loạn khắp nơi không nhìn thấy bóng dáng.

Lúc người bị hại đang tìm chó, từng thuận theo con đường đá vụn này đi qua.

"Chú Hàn, chú nhìn cây hoa quế trên bãi cỏ, có phải có chút quỷ dị hay không? Lại nhìn tiếp băng ghế ngồi này, nhìn màu sắc của khu vực xung quanh..."

Không so thì không biết, sau khi so sánh, kết hợp với cái quần quái lạ của Tam Cẩu, ánh mắt cảnh sát Hàn sáng lên, phảng phất như tìm được mạch suy nghĩ mới.

"Cậu Giang, cậu được lắm. Đồng sự của tôi từng tới đây điều tra, nhưng hoàn toàn không phát hiện được những thứ này a."

"Hệt như tôi đã nói trước đó, chỉ dựa vào tư duy thông thường, khẳng định không phát hiện được những thứ này. Đồng sự của chú không cân nhắc đến phương diện này, cho nên không phát hiện ra cũng là hợp tình hợp lý.

"Hơn nữa, trí tuệ của nó cũng đang dần tiến hóa. Chú thử nhìn vị trí nó lựa chọn đi, camera giám sát của khu dân cư không quay đến được, thuộc kiểu nơi góc khuất hẻo lánh."

"Rốt cuộc là nó hạ thủ với người bị hại bằng cách nào vậy nhỉ?"

"Xét theo tình huống của chị Hà, nó thậm chí không cần tiếp xúc gần gũi với người bị hại. Cho nên người bị hại không phát hiện được cũng là hợp lẽ thường tình."

Nói đến đây, Giang Dược lại không nhịn được muốn đậu xanh rau muống Trí linh.

Tốt xấu gì cũng cho chút tài liệu ve Quỷ ăn tuổi chứ? Một lời nhắc nhở đều không có, hoàn toàn bỏ mặc hắn tự mò mẩm.

"Chú Hàn, tôi có một thắc mắc."

"Sao?"

"Lấy năng lực của các chú, nếu tung lưới lục soát trên diện rộng, hoàn toàn có thể khóa chặt vị trí của đối phương trước khi trời tối, thậm chí tiêu diệt nó. Vì sao lại kéo đến tận bây giờ?"

Đó là một câu hỏi sắc bén.

Biểu lộ của cảnh sát Hàn có chút xấu hổ.

Muốn nói nguyên nhân, tự nhiên là ông rõ ràng nhất. Ông là người phụ trách vụ án này ngay từ đầu.

Trên thực tế, sau khi nhận được vật chứng từ Giang Dược, ông trở về cục đã xin lệnh từ cấp trên, yêu cầu phong tỏa đoạn đường tương quan, toàn diện trải thảm lục soát.

Nhưng những điều Giang Dược nói kia, cảnh sát Hàn cũng không tiện nói ra ngoài sáng, huống chi ông đã đáp ứng Giang Dược, không ghi chép biên bản.

Không có bất kỳ văn bản tài liệu nào, cũng không có chứng cớ hữu lực chèo chống, chỉ dựa vào suy đoán, lãnh đạo trong cục đương nhiên không có khả năng đáp ứng.

Dù sao, phong tỏa đoạn đường, tương đương với giới nghiêm, rất dễ gây ra những đồn đoán không cần thiết trong xã hội, thậm chí dẫn đến khủng hoảng.

Cảnh sát Hàn đến bây giờ còn nhớ kỹ biểu lộ ngay lúc đó của lãnh đạo, hoàn toàn nhìn ông bằng một loại ánh mắt thất vọng kèm theo phê bình.

Trong mắt cấp trên, yêu cầu của ông cực kỳ lỗ mãng, hoàn toàn là chuyện bé xé ra to, là biểu hiện lập trường chính trị không vững vàng, hoàn toàn không hợp với tác phong bình tĩnh ổn trọng thường ngày của ông.

Sau đó, liên tiếp phát sinh thêm người bị hại, sự tình kịch liệt chuyển biến xấu với tốc độ khó mà tin nổi.

Những ngành khác nghe hơi nhảy vào, cục cảnh sát bọn họ ngược lại đã trở thành nhân vật râu ria của vụ án này.

Chỗ chết người nhất chính là, bởi vì chậm trễ ban đầu, dẫn đến thế cục cấp tốc trượt về phía mất khống chế, gây nên khủng hoảng xã hội trong phạm vi nhất định.

Lãnh đạo trong cục lại bị lãnh đạo tâng cấp cao hơn điểm danh phê bình, nói bọn hắn tác phong lê mề, ngồi không ăn bám các kiểu.

Lãnh đạo trong cục đương nhiên sẽ không chịu gánh tiếng xấu này, liền gọi cảnh sát Hàn đến mắng một trận té tát. Dù cho trước đó cảnh sát Hàn đã đệ trình yêu cầu, trần thuật rõ quan hệ lợi hại.

Chỉ là trước mặt quan hệ cấp trên cấp dưới, những sự thật này đều không quan trọng. Quan trọng chính là, đến lượt ông phải mang tiếng, thì phải mang cho ổn, chớ có đẩy tới đẩy lui.

Một lỗi lâm lớn như vậy, cảnh sát Hàn phải nắm lỗ mũi gánh thay người khác.

Trong khi đó ông vẫn phải tiếp tục xử lý vụ án. Đang lúc không biết tính sao thì ông chợt nhớ tới Giang Dược. Trực giác mãnh liệt của cảnh sát Hàn nói cho ông biết, cái anh chàng trẻ tuổi ra sân tự mang vầng sáng thần bí ấy, có lẽ chính là chiếc chìa khóa mở ra đáp án này.

Giang Dược thấy cảnh sát Hàn im lặng hồi lâu, mặc dù hắn không biết rõ nội tình, cũng đoán được ông hẳn là có lời gì khó nói, lập tức liền biết điều, không tiếp tục truy vấn.

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của cảnh sát Hàn vang lên.

Cả ngày nay, cảnh sát Hàn đã tiếp quá nhiều cuộc điện thoại, bóng ma tâm lý cực lớn, giờ nghe chuông điện thoại giống như nghe tiếng ma cô gọi hồn, cực kỳ kinh khủng.

"Sếp Hàn, vừa mới nhận thêm một cú điện thoại. Một người dân say rượu ở ngõ Đậu Nha, phố Hưng Thịnh báo án, tình huống giống như cũ."

Cảnh sát Hàn tỏ ra đờ đẫn, bất đắc dĩ nhìn Giang Dược một chút.

"Mau, mau tổng kết khu vực hoạt động của nạn nhân, rồi gửi cho tôi nhanh nhất có thể."

Vừa nói chuyện điện thoại, ông vừa khởi động xe phóng như bay về phía ngõ Đậu Nha. Ngõ Đậu Nha...

Nghe được ba chữ này, Giang Dược không hiểu sao bỗng run lên một trận. Nơi đó cách vị trí bến cảng Tân Nguyệt, cũng chính là khu dân cư của hắn, chỉ tâm mười phút đồng hồ đi bộ.

Nhìn lộ tuyến hoạt động của những người bị hại, Giang Dược chung quy vẫn có chút lo lắng, thứ tà vật này giống như đang không ngừng tới gần bến cảng Tân Nguyệt, quả thực khiến hắn đứng ngồi không yên.

Hắn không nhịn được bèn lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của chị gái Giang Ảnh.

"Dược hả, họp nhóm xong rồi sao? Mấy giờ mới về nhà?"

"Chị à, em nhắm chừng phải sáng mai mới về nhà. Chị hãy nghiêm túc nghe những gì em sắp nói đây, nhất định phải nhớ thật kỹ, một chữ cũng không thể bỏ sót."

Từ nhỏ đến lớn, Giang Ảnh luôn là người đóng vai trò giáo huấn lên lớp em trai mình.

Trước giờ đều là cô ân cần khuyên bảo Giang Dược, bất thình lình bị em trai căn dặn như thế một phen, nhất thời cô thật có chút không kịp thích ứng.

"Từ giờ trở đi, chị nhất định phải ở trong nhà, khóa trái cửa, không được bước ra ngoài! Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng mở cửa. Mặc kệ có người gõ cửa hay không, tuyệt không thể mol Cũng đừng đến gần cửa ra vào, cách cửa càng xa càng tốt!"

"Giang Dược, em muốn ở ngoài qua đêm đến mức phải bia ra cái cớ vụng về như thế a?" Đây là phản ứng đầu tiên của Giang Ảnh.

Giang Dược thô bạo ngắt lời chị mình: "Giang Ảnh, chị im lặng cho em! Hiện tại em đang hết sức nghiêm túc! Nếu chị không muốn trở thành giống như chị Hà nhà bên, chị nhất quyết phải nhớ kỹ mỗi một chữ em vừa nói!"

Tút tút tutl

Giang Dược nói xong, hoàn toàn không cho Giang Ảnh thời gian phản ứng, trực tiếp cúp điện thoại, thuận tay tắt máy.

Mặc dù đó là chị ruột của hắn, nhưng cái cảm giác răn dạy này, tựa hồ... rất thoải mái al

Ngõ Đậu Nha là một đoạn đường chỉ dành cho xe hai bánh, dĩ nhiên không tồn tại camera giám sát tại hiện trường phát hiện vụ án.

Lỗ hổng giám sát rất nhanh được bổ sung.

Thời gian gây án được khóa chặt ở một giờ trước.

Đây là lần thứ nhất Giang Dược tiếp xúc hiện trường, nếu như không phải cảnh sát Hàn dẫn theo, kẻ không liên quan như hắn căn bản không có tư cách tiếp cận. Dù sao từng nhân viên các ban ngành nơi đây, ai cũng có tư cách không cho hắn lại gần.

Giang Dược không hỏi những người khác có cảm giác di.

Hắn chỉ tới gan hiện trường, ngoại trừ một ít tường xám bị bong tróc, hiện trường cũng không có quá nhiều vết tích. Chỉ là còn có chút hơi thở của tà ma thoang thoảng đâu đây.

Mặc dù loại hơi thở này rất yếu ớt, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tan hết.

Sau khi điều tra trong chốc lát, Giang Dược rảo bước ra ngoài ngõ nhỏ.

Cảnh sát Hàn bước nhanh đuổi kịp: "Cậu Giang, cậu định đi đâu?" "Vẫn là câu nói cũ, nếu như cứ đi theo mạch suy nghĩ thông thường, vĩnh viễn sẽ bị nắm mũi dẫn đi. Ban ngày kéo tới trời tối, trời tối kéo tới hừng đông, quái vật sẽ chỉ không ngừng tiến hóa."

Giang Dược thấu hiểu các ban ngành làm việc phải theo quy trình, phải theo kỷ cương pháp luật.

Nhưng hắn không cần.

Cho nên, hắn quyết định làm một mình.

Trí linh bố trí cho hắn một nhiệm vụ tân thủ lừa tình như thế, may mà cuối cùng vẫn còn biết tặng hắn một món quà ra mắt.

Quầng sáng Bách Tà Bất Xâm!

Nhưng vấn đề là thời gian hiệu lực của nó chỉ có hai mươi bốn giờ.

Cho nên, hắn nhất định phải rèn sắt khi còn nóng, nhất định phải tìm tới Quỷ ăn tuổi trước khi quang sáng biến mất. Chương 24: Bãi đỗ xe

Tìm ra Quỷ ăn tuổi, hoàn thành nhiệm vụ tân thủ mà Trí linh an bài, đây là việc khẩn cấp trước mắt Giang Dược.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác.

Quỹ tích hoạt động của Quỷ ăn tuổi, thoạt nhìn có vẻ càng ngày càng tiếp cận bến cảng Tân Nguyệt. Vì sự an toàn người nhà, trước khi Quỷ ăn tuổi bước vào bến cảng Tân Nguyệt, hắn nhất định phải nhanh chóng truy tìm được nó.

Hắn cũng không muốn đến khi mình về nhà, chị gái biến thành bác gái, em họ biến thành chú họ đâu.

Loại tình cảnh này, chỉ mới nghĩ đến thôi đã thấy rùng rợn nổi hết cả da gà.

Cảnh sát Hàn tại hiện trường cũng rơi vào tình thế khó xử, những ngành khác căn bản không nhìn trúng năng lực làm việc của cục cảnh sát họ. Thậm chí còn có người kín đáo phê bình, oán trách bọn họ làm chậm trễ công việc, không kịp thời báo cáo tình huống, khiến cho tất cả mọi người hiện tại rất bị động.

Tuy nói những ban ngành này oán trách không hẳn không có lý, thế nhưng trách nhiệm này vốn không phải do cảnh sát Hàn gánh chịu. Có báo cáo lên trên hay không, không phải vị trí của ông có thể quyết định.

“Cậu Giang, chờ một chút, tôi đi với cậu.'

"Chú có mang hàng nóng chứ?”

"Yên tâm." Cảnh sát Hàn vỗ vỗ bên hông.

Có điều ông lại bổ sung một câu: "Có thể không động đến nó, vẫn là tận lực không nên động."

Giang Dược gật gật đầu: "Hành sự theo hoàn cảnh thôi. Phỏng đoán từ hiện trường, con tà ma này vẫn là trạng thái mầm non, mặc dù đang tiến hóa, nhưng vẫn còn xa mới đạt đến thể tiến hóa hoàn toàn."

"Nói thế nào?" Thái độ của cảnh sát Hàn bây giờ đối với Giang Dược chỉ có một chữ, phục.

Ông đặt quyết tâm, dự định theo Giang Dược đến cùng.

"Chú nhìn thời gian gây án của nó, cơ bản đều cách nhau hơn một giờ. Điều này nói rõ nó cần thời gian để tiêu hóa những năm tháng trộm cắp được."

Câu nói này có chút vượt tầm hiểu biết của cảnh sát Hàn.

Gặp cảnh sát Hàn mặt mũi ngơ ngác, Giang Dược giải thích: "Chú cứ coi nó như một loại quái vật có thể đánh cắp tuổi thọ của người bình thường, vậy là dễ hiểu ngay."

Cảnh sát Hàn như có điều suy nghĩ, gật đầu, cũng không biết là hiểu được thật, hay chỉ là lễ phép đáp lại.

"Ngoài ra, mỗi lần nó hoạt động, đều dựa theo bản năng tránh đi những nơi nhiều người, hơn nữa đều lựa chọn ra tay lén lút. Điều này nói rõ nó cũng kiêng kị con người. Chí ít nó sợ phát sinh xung đột chính diện."

"Tà vật cũng sợ con người? Những quái vật trong phim ảnh kia, chẳng phải con nào cũng đều thần thông quảng đại hết sao?"

Giang Dược cười khổ: "Thật muốn nói như vậy, con người còn có tương lai sao? Chú có phá án được hay không, còn có ý nghĩa gì sao?"

Vấn đề này rất có chiêu sâu triết học, cảnh sát Hàn nhất thời không phản bác được.

"Nếu như nó trở thành thể tiến hóa hoàn toàn, tính nguy hại có thể lớn đến đâu, thật khó mà nói. Nhưng ít ra hiện tại, nó vẫn còn trong trạng thái tiến hóa, có nghĩa rằng chúng ta vẫn còn cơ hội."

Vấn đề của con quái vật này khó là khó ở chỗ không cách nào tiến hành nhận diện khuôn mặt bằng camera, cộng thêm hành tung quỷ dị, cùng với bản năng phản điều tra của nó, cho nên muốn truy tung nó theo thời gian thực, không thể quá trông cậy vào kỹ thuật công nghệ cao.

Nhưng vừa rồi khi Giang Dược cảm thụ hiện trường một chút, hắn mơ hồ có thể phát giác được hơi thở tà ma lưu lại hiện trường. Điều này khiến hắn có lòng tin tìm ra Quỷ ăn tuổi cực lớn.

"Cậu Giang này, nếu như nó đi đến đâu sẽ tạo thành lực phá hoại nhất định đến đấy, thuận theo mạch suy nghĩ này, muốn khóa chặt nó, chỉ cần có đủ người, hẳn là có thể làm được chứ?"

"Việc này cũng khó nói lắm. Căn cứ theo tôi phán đoán, chỗ nó đi qua, thoạt nhìn cũng không lưu lại dấu vết gì. Chỉ khi nó nán lại thời gian dài, hoặc là hiện trường gây án, mới sẽ lưu lại vết tích. Tỉ như xe taxi, ti như chiếc ghế dài, tỉ như những mảng tường xám bị tróc ra ở hiện trường ngõ Đậu Nha."

"Mấu chốt nhất là, tôi cảm giác nó càng ngày càng giỏi che giấu những thứ này. Trên xe taxi, dấu vết mà nó lưu lại, thậm chí gây tai họa đến em họ tôi. Giờ nhìn tới băng ghế dài với mảng tường xám ngõ Đậu Nha xem, vết tích hiện trường nó lưu lại rõ ràng là càng ngày càng nhỏ bé."

Đây chính là tiến hóa.

Tốc độ tiến hóa của Quỷ ăn tuổi còn nhanh hơn tưởng tượng.

Không chỉ riêng năng lực tiến hóa, mà còn cả trí lực lẫn bản năng của tà ma.

Nếu như không có quầng sáng Bách Tà Bất Xâm, muốn Giang Dược tùy tiện lần theo so găng với con quái vật này, Giang Dược thật đúng là không có chút xíu nắm chắc nào.

Đêm đen, là tấm bình phong thiên nhiên của quái vật, là vỏ bọc che chở tốt nhất của tà ma.

Hai người trở lại xe, cảnh sát Hàn hỏi: "Bước kế tiếp nên đi đâu?”

Kỳ thật ông cũng biết, nếu cứ mãi chờ chuyện xấu phát sinh mới lần theo, mãi mãi cũng sẽ chậm một bước, mãi mãi cũng không đuổi kịp đối phương.

Không cần nhanh hơn đối phương một bước, ít nhất cũng phải tận lực đuổi kịp.

Một bước lạc hậu, từng bước lạc hậu, kết quả sẽ chỉ bị nắm mũi dẫn đi. Nếu quả thật sự việc như Giang Dược đoán, là do quái vật gây nên, hơn nữa quái vật còn đang không ngừng tiến hóa, đến lúc đó thế cục sẽ chuyển biến xấu đến trình độ nào, cảnh sát Hàn thật không dám nghĩ tiếp nữa.

Giang Dược không nói chuyện, mở ra bản đồ trên điện thoại, bắt đầu nghiên cứu.

Căn cứ khu vực hoạt động của từng người bị hại trước đó, có thể tính được khoảng cách xa nhất giữa người bị hại này đến người bị hại kế tiếp sẽ không vượt qua một cây số rưỡi.

Mà Quỷ ăn tuổi vẫn chưa tiến hóa hoàn toàn, rõ ràng không thích đến những nơi ồn ào náo nhiệt.

Lấy ngõ Đậu Nha làm điểm xuất phát, bước kế tiếp nó sẽ đi nơi nào?

Giang Dược khoanh vùng ba nơi: “Chú Hàn, chúng ta lượn một vòng quanh ba vị trí này đi."

Hắn chọn ba nơi này, đương nhiên không phải là tâm huyết dâng trào, tùy ý khoanh cho có, mà mỗi một địa điểm lựa chọn, đều đã được hắn suy sâu tính kỹ. Ba nơi này có một điểm giống nhau, đó chính là đều khá yên tĩnh, nhất là ngay giữa đêm hôm khuya khoắt, bình thường sẽ không tồn tại tình huống tụ tập đông người.

Căn cứ quá trình những người bị hại trước đó đã trải qua, mỗi một người bị hại đều đang hành động một mình vào lúc ấy.

Điều này nghĩa là gì?

Nghĩa là Quỷ ăn tuổi cũng không có nắm chắc tuyệt đối đồng thời đối phó mấy người trưởng thành. Thủ đoạn của nó vẫn luôn là đánh lén, chứng tỏ nó đang cực lực lẩn tránh việc mạo hiểm.

Tính cảnh giác cao như vậy, quả thật khiến người ta cảm thấy kinh khủng.

Mùa xuân ở Tinh Thành, từ đầu đến cuối vẫn còn hơi se lạnh. Những nơi yên tĩnh, đã có côn trùng không kìm nén được tịch mịch, bắt đầu rộn ràng đua tiếng.

Hai người cầm đèn pin cảnh sát, điều tra bốn phía. Vòm cầu, bụi cỏ, thùng rác, hàng cây xanh là những khu vực lục soát trọng điểm của họ.

Cảnh sát Hàn hành nghề nhiều năm như vậy, lùng bắt qua rất nhiều tội phạm hung ác đến cùng cực, nhưng đây là lần đầu tiên một vụ án gây cho ông áp lực khổng lồ đến thế, thậm chí lưng ông đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Càng hoang đường hơn chính là, ông lại hành động cùng một chàng trai trẻ mới chừng mười tám tuổi.

Việc này nếu truyền đến tai những người ở cục cảnh sát, cũng không biết sẽ khiến bao nhiêu đồng chí đồng đội chọc ghẹo sau lưng, thậm chí trêu đùa ngay trước mặt cũng không kì lạ.

Đương nhiên, cảnh sát Hàn cũng không thèm để ý đến chuyện đó. Hiện tại ông không chỉ muốn giải quyết vụ án này, càng muốn tranh một hơi. Chỉ có làm xong vụ án này, ông mới có thể thản nhiên trút bỏ tiếng xấu mình đang phải gánh vác.

Nhìn đồng hồ sắp nhảy đến mười một giờ đêm, như vậy thời gian đã trôi qua hơn một tiếng đồng hồ kể từ khi phát sinh vụ án của người bị hại gần nhất.

Hai người cảm giác được áp lực cực lớn.

Căn cứ quy luật hoạt động của quái vật này, chu kỳ gây án bình thường của nó đều cách nhau hơn một giờ. Có lẽ ngay lúc họ đang lục soát chỗ này, nó đã sắp động thủ với mục tiêu kế tiếp ở một khu vực khác.

Cứ chậm trễ thêm một giờ, sẽ có thêm một người bị hại.

Mặc dù đây không phải án mạng, nhưng lại cực kỳ quái dị, khả năng gây ra khủng hoảng xã hội chỉ sợ vượt qua mấy cái án mạng gộp cùng một chỗ.

Phía trước là bãi đỗ xe, cũng là địa điểm thứ ba được Giang Dược khoanh vùng trước đó.

Nếu như bãi đỗ xe vẫn không có thu hoạch, Giang Dược chỉ sợ phải tính đến chuyện thay đổi lại mạch suy nghĩ.

Đây là một bãi đỗ xe công cộng, ban ngày xe công cộng đỗ rất nhiều. Buổi tối, cư dân xung quanh cũng sẽ đậu xe ở nơi này.

Bãi đỗ xe không tính là nhỏ, có hai ba trăm chỗ đậu. Ngoài lối ra vào có thanh chắn, bên cạnh là chòi bảo vệ.

Giang Dược và cảnh sát Hàn, hai người mở đèn pin, đi đến lối ra vào bãi đỗ xe ở đằng xa. Còn chưa tới gần lối vào, đối diện có người đang kẹp một cái cặp tài liệu, tay gọi điện thoại, đang đi ra từ phía cửa bãi đỗ xe.

Cảnh sát Hàn bằng vào sự mẫn cảm nghề nghiệp, trực tiếp chiếu ánh sáng đèn pin lên mặt đối phương.

Đối phương đang gọi điện thoại, thình lình bị chiếu một cái, vội vàng híp mắt, miệng phun hương thơm: "Mịa nó hơn nửa đêm làm trò gì vậy? Định ăn cướp a?"

Cảnh sát Hàn đang vận một thân thường phục, cảm thấy không đủ sức thuyết phục, bèn rút ra thẻ cảnh sát: "Cảnh sát đây! Hơn nửa đêm nửa hôm anh còn lang thang ngoài này làm gì?”

Người kia ước chừng bốn mươi tuổi, chải đầu như ông chủ, dáng vẻ như thể chủ xí nghiệp lớn, gặp thẻ chứng minh cảnh sát cũng không sợ hãi, cười lạnh nói: "Cảnh sát thì thế nào? Cảnh sát còn lo chuyện người ta đi vê nhà sao? Cảnh sát còn lo chuyện tôi gọi điện thoại cho bà xã à?"

Đổi lại lúc bình thường, gặp thái độ phách lối như vậy, cảnh sát Hàn thật đúng muốn gõ một phen. Nhưng hôm nay đang mang nhiệm vụ trọng yếu, cũng không chấp nhặt làm gì.

“Anh mới ra từ bãi đỗ xe?"

"Đúng thì sao? Có vấn đề gì? Đậu xe cũng phạm pháp? Về nhà cũng phạm pháp?" Đối phương như thể ăn phải thùng thuốc súng, tựa hồ có tâm lý mâu thuẫn trời sinh với cảnh sát.

"Bãi đỗ xe có dị thường gì không?"

"Cái gì dị thường? Bảo vệ đi làm ngủ gà ngủ gật có tính là dị thường hay không?" Người nọ miệng mồm hùng hổ, vừa dứt lời trực tiếp đi thẳng.

Giang Dược và cảnh sát Hàn nhìn nhau im lặng, đầu năm nay quan hệ cảnh sát với nhân dân hình như không có căng thẳng đến vậy a.

"Đi, đi qua đó nhìn một chút."
Bình Luận (0)
Comment