Chương 25: Hồ ly chung quy sẽ lòi đuôi
Chương 25: Hồ ly chung quy sẽ lòi đuôiChương 25: Hồ ly chung quy sẽ lòi đuôi
Chương 25: Hồ ly chung quy sẽ lòi đuôi
Chòi gác ngoài cửa bãi đỗ xe.
Cảnh sát Hàn gõ kính một cái, người bảo vệ ngái ngủ có hơi mà không có sức mở mắt ra.
"Làm gì? Bị điên hả?"
Bình thường khi có xe ra vào, hoặc là cảm ứng biển số xe, thanh chắn sẽ tự động mở, hoặc là người lái bấm còi giục bảo vệ mở chốt chặn. Chứ chẳng mấy ai mò đến tận chòi gác của bảo vệ để gõ kính.
"Cảnh sát đây, nói năng cho tử tết" Cảnh sát Hàn nói với giọng điệu uy nghiêm.
Khoan hãy nói, tuy thẻ chứng minh cảnh sát chẳng có tác dụng gì với người vừa rồi, nhưng trước mặt bảo vệ vẫn dùng rất tốt.
"Hơ, chào đồng chí cảnh sát..."
Bảo an lăn một cái xoay người ngồi lên, luống cuống tay chân thực hiện động tác chào không quá tiêu chuẩn.
"Được rồi được rồi, bỏ qua đi. Mà sao đang yên đang lành tự nhiên lại mắng chửi người khác vậy?"
“Anh cảnh sát, nếu tôi nói là hiểu lầm anh tin hay không? Vừa rồi có người như bệnh tâm thần gõ cửa sổ của tôi, còn đứng đó thì thâm thì thầm gì đó với tôi hồi lâu, tôi không muốn để ý đến y, liền đuổi y đi. Vừa rồi tôi tưởng là y lại quay trở về nữa chứ”"
Giang Dược nghe vậy, biến sắc: "Chuyện xảy ra bao lâu?"
"Cũng không lâu lắm, nếu các anh đến từ phía bên kia, hẳn là có chạm mặt y a?"
"Hơn bốn mươi tuổi? Kẹp một cái cặp tài liệu?"
"Đúng rồi, nhìn y cũng không giống như người đầu óc có bệnh. Cũng không biết chịu kích thích gì nữa."
Giang Dược vội vàng hỏi: "Ông ấy không phải đến gửi xe sao?"
"Gửi xe gì cơ? Nửa giờ qua làm gì có xe nào ra vào đâu chứ.”
Giang Dược nghe xong lời này, bỏ lại cảnh sát Hàn quay đầu chạy trước.
"Đuổi theo, đừng để ông ta trốn mất."
Cảnh sát Hàn lại có chút lo nghĩ: "Cậu Giang à, chớ có thần hồn nát thần tính. Tư liệu cho thấy bệnh nhân ICU Kha Vân Sơn năm nay đã tám mươi lăm. Người vừa rồi kia, làm cháu trai cho Kha Vân Sơn vẫn dư sức."
Giang Dược kêu khổ: "Đừng phí lời nữa, mau đuổi theo!"
Lúc tới gần chòi gác, tâm thần hắn bỗng có chút hơi mất tập trung. Loại cảm giác này rất mãnh liệt, thêm nữa hơi thở mà hắn từng cảm giác được trước đó ở ngõ Đậu Nha, loáng thoáng giống như quấn quanh lấy chòi bảo vệ.
Trước đó hắn cũng bị tuổi tác lừa gạt, tư liệu của Kha Vân Sơn, hắn cũng từng xem qua, là ông lão hơn tám mươi tuổi gần đất xa trời.
Cho nên, lúc đụng phải một người đi đường chừng bốn mươi tuổi đang gọi điện thoại ở ngoài bãi đỗ xe, hắn hoàn toàn không liên tưởng đến. Mãi đến khi tiếp cận chòi gác, cảm giác được hơi thở đặc thù ay quanh quẩn đâu đây, hắn mới phát giác có gì đó sai sai.
Sau khi nghe cảnh sát Hàn đối đáp vài câu với người bảo vệ, hắn đột nhiên bừng tỉnh.
Hơn nửa đêm, người đến bãi đỗ xe lại không gửi xe, còn đứng cạnh chòi gác thì thâm gì đó hồi lâu với bảo vệ, việc này rõ ràng cực kỳ quỷ dị.
Cộng với hơi thở quanh quẩn chòi gác vẫn chưa tán đi hết.
Chân tướng, mặc dù mắt thường không cách nào nhìn thấy, nhưng đã vô cùng sống động.
Quỷ ăn tuổi!
Đánh cắp tuổi thọ của người khác, để biến mình trở nên trẻ lại, vê mặt logic hoàn toàn có khả năng.
Mặc dù Trí linh không hề nhắc nhở Quỷ ăn tuổi có những loại thủ đoạn khác lạ nào, thế nhưng phỏng đoán theo logic vẫn có thể làm được.
Có lẽ thái độ của Giang Dược lấn át được cảnh sát Hàn, ông hỏi: "Có cần gọi thêm người không?"
"Giờ không gọi chứ để đó chờ ăn tết hả?!" Giang Dược tăng tốc bước chân.
Xe của họ đỗ ở đằng xa, nãy giờ họ vẫn đang đi bộ lục soát, cho nên khẳng định không kịp quay trở về để lái xe.
Cũng may, đoạn đường lúc nãy không có ngã ba ngã tư gì.
Hai người lao với tốc độ như đang chạy nước rút, một mực đuổi theo hướng người kia rời đi mấy trăm mét, nhưng thủy chung không thấy bóng người.
"Lại mất dấu?" Cảnh sát Hàn nhìn bốn phía một chút, vừa vặn đến một ngã ba, đúng lúc có một camera giao thông ngay đó.
"Để tôi gọi người tra video giám sát."
Giang Dược lại khoát tay nói: "Không cần, chú gọi người chắn đầu bên kia. Nhớ miêu tả một chút bộ dáng vừa rồi của người nọ. Chúng ta tiếp tục đuổi theo hướng này."
"Cậu Giang, cậu chắc chứ?" Đây chính là ngã ba, xác suất đúng là 50/50, cảnh sát Hàn không rõ Giang Dược lấy đâu ra lòng tin để phán đoán.
"Hồ ly chưa gặp được nguy hiểm, bình thường sẽ không lộ ra cái đuôi. Thế nhưng khi nó quýnh lên, cuối cùng vẫn sẽ bị lòi đuôi." Nét mặt tươi cười của Giang Dược mang theo vẻ tự tin.
Lúc trước gặp thoáng qua người nọ, y tỏ ra rất thong dong, không có một chút sơ hở, cảm giác như một người thành đạt ngoài xã hội nửa đêm trở về nhà.
Mà bây giờ, Giang Dược trăm phần trăm có thể khẳng định, đối phương chắc chắn đã phát hiện mình đang bị họ để mắt tới, bắt đầu gia tốc chạy trốn.
Mà đương nhiên khi trốn chạy, tăng tốc, tất sẽ tiêu hao nhiều năng lượng. Mà thân là tà ma, trên người sẽ có một chút hơi thở của tà ma, khi tăng tốc độ, tự nhiên hơi thở sẽ càng bị khuấy động mạnh, dù sao vẫn chưa tiến hóa đến thể hoàn toàn.
Dưới trạng thái đi lại bình thường hoặc bất động thời gian ngắn, loại hơi thở này cực kỳ yếu ớt, Giang Dược không phát hiện được.
Thế nhưng một khi gia tốc, đuôi cáo lập tức lộ ra.
Luồng hơi thở này thậm chí còn rõ ràng hơn lúc ở ngõ Đậu Nha trước đó một chút. "Chú Hàn, điện thoại di động của chú có ảnh chụp của Kha Vân Sơn không?”
"Tất nhiên là có."
Xảy ra chuyện quái dị như thế, những tư liệu cơ sở này khẳng định phải có.
"Chính là hắn!" Giang Dược xem xét ảnh chụp, càng thêm vững tin không thể nghi ngờ.
Cảnh sát Hàn lại không hiểu ra sao: "Cậu Giang, nhìn khác biệt rất lớn a"
"Nếu hiện trường có phần mềm phân biệt nhân diện, chú sẽ thấy giống. Tin tôi đi, người vừa rồi chính là Kha Vân Sơn, nếu như chú có ảnh chụp của y lúc ba bốn mươi tuổi, trăm phần trăm có thể nhận ra."
"Thế nhưng tuổi tác hoàn toàn không khớp."
"Chú cho rằng, số tuổi thọ y đánh cắp kia, là để chưng cho vui?"
"Ý cậu là ..." cảnh sát Hàn hít một hơi lạnh, trộm lấy tuổi thọ của người khác, đắp lên bản thân mình, đây chẳng phải là sống mãi không già luôn sao?
Trong khoảnh khắc, ông cảm giác tam quan của bản thân triệt để vỡ vụn. (chú thích: theo triết học, tam quan bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan)
Đã bắt được dấu vết hoạt động của Quỷ ăn tuổi, Giang Dược ngược lại cũng không vội. Dù sao đầu bên kia đã có người chặn, nếu như thế còn để nó chạy, vậy quả thật là một đám đồng đội heo.
Đây là một con đường bị bỏ hoang, trên con đường có một khu dân cư năm trong diện quy hoạch phải phá dỡ, các hộ gia đình cơ bản đã dời đi hết, chỉ còn đợi dỡ bỏ.
Những nơi kiểu như vậy rất được các loại tà ma ưa thích.
Dương khí không đủ, âm khí tràn trề, hoang vắng thê lương, quả thực là miền đất màu mỡ của tà ma.
Thời khắc này Giang Dược tựa như một chú chó săn, khẩn trương mà hưng phấn.
Đây là lần đầu tiên hắn truy lùng tà vật, lại là nhiệm vụ tân thủ do Trí linh an bài. Hắn có một dự cảm, bản thân chỉ còn cách một bước nữa thôi là hoàn thành nhiệm vụ.
Ánh trăng ảm đạm phủ lên khu dân cư bị vứt bỏ, toát lên vẻ lạnh lẽo thấu xương.
Cây ngô đồng còn chưa kịp mọc lá, hoa ngô đồng rơi đầy đất vì không ai quét dọn, tràn ngập cả con đường, nhìn thê lương không chịu nổi.
Bởi vì trường kỳ không có người quản lý, bụi cỏ mọc khắp nơi, cao cỡ chừng nửa người.
Những nơi thế này, côn trùng rắn rết khẳng định nhiều khỏi nói, cho nên bọn họ phải cẩn thận từng li từng tí.
Một chiếc thùng rác cũ kỹ méo mó ngã úp ngược xuống đất, nghiêng ở một bên. Bên cạnh còn có vài cái máy tập thể hình rách rưới, lâu năm thiếu tu sửa, rỉ sét loang lổ, không có cái nào có thể sử dụng bình thường.
Giang Dược dừng lại trước cửa ra vào một tòa chung cư.
"Ngay tại tòa chung cư này." Giang Dược vững tin không gì sánh kịp, bởi vì hơi thở tà ma thoang thoảng kia đến nơi đây thì rõ ràng đã thu liễm lại.
Khả năng ẩn tàng hơi thở có thể nói là khá hoàn mỹ, nếu không phải Giang Dược được buff kỹ năng có thể truy tung trong thời gian ngắn, đúng là rất khó khóa chặt được nó.
"Để tôi lên trước." Cảnh sát Hàn cuối cùng vẫn móc đồ chơi bên hông ra. Một tay soi đèn pin, tay kia cầm súng đặt lên tay cầm đèn, động tác cực kỳ đẹp trai chuyên nghiệp.
Giang Dược lại nói: "Không vội, cứ câu giờ chút đã.”
"Còn câu giờ? Nhỡ đâu bị nó chuồn mất thì sao? Nhảy xuống từ tâng 18 còn không có việc gì cơ mà."
"Mặc kệ nó nhảy từ tầng nào xuống, chắc chắn sẽ có thanh âm. Chưa kể hiện tại hẳn là nó còn khẩn trương hơn chúng ta." Giang Dược không có mất đi tỉnh táo.
Hắn có quầng sáng Bách Tà Bất Xâm, ngược lại có thể đi lên. Nhưng hắn không xác định, bên trong tòa nhà tối như bưng, tồn tại các loại nhân tố chưa biết, liệu mình có thể chế phục được đối phương? Liệu có bị đối phương đánh lén?
Có quầng sáng Bách Tà Bất Xâm không có nghĩa là hắn không cần quan tâm hết thảy công kích vật lý, một cục gạch đồng dạng có thể đánh ngã hắn.
Nguy hiểm chắc chắn là có.
Nếu đổi lại là thời khắc sống còn, như vậy hắn khẳng định sẽ đi mạo hiểm.
Nhưng theo tình huống trước mắt mà nói, ngồi chờ thời mới là lựa chọn tốt nhất. Đã đến giai đoạn chờ thu lưới, cần gì phải liêu lĩnh phiêu lưu làm chỉ?
Quan trọng nhất là, nhiệm vụ của hắn là truy tung Quỷ ăn tuổi, đến giai đoạn này, kỳ thật đã gân như hoàn thành, chỉ chờ một bước cuối cùng.
Về phần cảnh sát Hàn, Giang Dược thuần túy là có lòng tốt. Cảnh sát Hàn có mang theo hàng nóng, lẽ ra không có vấn đề gì lớn. Cơ bản thì tà ma chưa tiến hóa hoàn toàn cũng sợ súng ống.
Thế nhưng đó chính là tà ma a, không phải phần tử phạm tội thông thường.
Làm gì cũng có rủi ro. Chẳng may đối phương chó cùng rứt giậu, phản công kịch liệt, cảnh sát Hàn không để ý, bị nó thành công ám toán, chớp mắt biến thành lão Hàn, vậy cũng quá oan uổng đi.
"Thật phải câu giờ sao?" Cảnh sát Hàn vẫn có chút không xác định.
"Người của các chú hẳn là sắp đến rồi chứ?"
"Lập tức tới ngay.'
"Tốt nhất mang theo súng gây mê." Giang Dược suy nghĩ rất nhiều loại biện pháp, luôn cảm thấy Quỷ ăn tuổi nằm trong trạng thái hôn mê, mới là Quỷ ăn tuổi an toàn nhất.
Chứ còn còng tay hay đeo xiềng ở chân cũng chỉ có thể hạn chế hành động của nó, rất khó hạn chế phương diện năng lực ăn tuổi.
Cảnh sát Hàn đang tính nói gì, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, giơ súng lên chi: 'Không được cử động, giơ tay lên!
Ở phía đầu hành lang đen nhánh bên kia, một bóng người chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, gương mặt tỏa đầy khói mù, hai mắt toác ra vẻ ác độc căm hận không gì sánh nổi, hoàn toàn không giống ánh mắt phải có của người bình thường.
"Tại sao phải cản trở ta?" Bóng dáng kia phát ra tiếng gâm nhẹ, tựa như một con dã thú muốn nổi điên.
Dưới ánh trăng, gương mặt Quỷ ăn tuổi vặn vẹo dữ tợn, ngũ quan phảng phất như chìm vào trong bóng tối, nhìn như trống rỗng, kết hợp với màn đêm, càng trở nên quỷ dị không gì sánh kịp.
Đây chính là Quỷ ăn tuổi sao?