Chương 26: Vật lộn là điều đáng sỉ nhục
Chương 26: Vật lộn là điều đáng sỉ nhụcChương 26: Vật lộn là điều đáng sỉ nhục
Chương 26: Vật lộn là điều đáng sỉ nhục
Quỷ ăn tuổi quả nhiên đã tiến hóa.
Trí thông minh của nó, hiển nhiên cao hơn lúc mới rời khỏi bệnh viện rất nhiều.
Giữa Giang Dược và cảnh sát Hàn, nó lại biết ai thoạt nhìn giống như quả hồng mềm có thể dễ bóp nát hơn.
Cho nên, không có dấu hiệu nào, thân hình của nó dựng đứng lên, nhào phốc về phía Giang Dược giống như thú dữ săn mồi.
"Chú Hàn, khoan nổ súng."
Chẳng biết tại sao, nội tâm Giang Dược chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn dâng lên một luồng đấu chí.
Không phải đánh nhau thôi sao? Nếu không chơi trò ám toán, chỉ vật lộn thôi thì ai sợ ai chứ?
Ngươi là tà ma, có thủ đoạn ăn tuổi thần bí.
Ta cũng là người có quầng sáng Bách Tà Bất Xâm trong mình!
Không thể không nói, gặp phải Giang Dược, là bi ai của Quỷ ăn tuổi.
Trạng thái thân thể bây giờ của nó đương nhiên mạnh hơn lúc còn là ông lão Kha Vân Sơn gần đất xa trời quá nhiều. Đánh cắp nhiều tuổi thọ đến vậy, toàn bộ tác dụng trên bộ thân thể này, năng lượng phải nói hơn xa thân thể trung niên thông thường. Hơn nữa, bản thân Quỷ ăn tuổi còn có thủ đoạn đặc thù.
Nhưng còn vị thiếu niên trước mắt này, tuy nhìn bề ngoài có vẻ nhã nhặn điển trai, thực chất bên trong lại là kẻ hung ác. Đơn thuần so tố chất thân thể, dù cho nó đánh cắp nhiều năng lượng sinh mệnh của con người đến vậy, lại không thể chiếm được thượng phong hoàn toàn.
Dù sao, thân thể ban đầu của nó vẫn là hơn tám mươi tuổi, đi so sự linh hoạt, nhanh nhẹn, bền bỉ, bộc phát với thân thể mười tám tuổi, rõ ràng rất khó tạo nên ưu thế.
Có điều Quỷ ăn tuổi cũng không gấp, chỗ dựa của nó chính là kỹ năng ăn tuổi, trong phạm vi từ ba đến năm mét, tuyệt đối không có khả năng thất thủ.
Đôi bên vật lộn sát người, khoảng cách tiếp xúc bằng không. Mấy lần nó vận dụng thủ đoạn ăn tuổi, lại như đá chìm đáy biển, chẳng có lấy một chút phản ứng nào.
Loại cảm giác này, thật giống như nắm đấm nện trên bông, hoàn toàn không có chút sức lực. Điều này khiến nó khó chịu vô cùng, biệt khuất vô cùng, thậm chí lâm vào khủng hoảng.
Giang Dược nhìn vẻ mặt táo bón của đối phương, cũng đoán được đại khái đối phương đã vận dụng kỹ năng ăn tuổi thần bí.
Quầng sáng Bách tà bất xâm, thật là thoml
Giang Dược lập tức vững vàng chiếm thượng phong về mặt khí thế, tình hình chiến đấu bắt đầu nghiêng về phía hắn.
Một bên không hề cố ky, một bên thì thất kinh.
Trận này không cách nào đánh tiếp được nữa.
Giang Dược hung hăng vật ngã đối phương xuống đất, thân thể hắn bổ nhào lên, gắt gao đè đối phương. "Chú Hàn, còng tay!"
Cảnh sát Hàn đứng thật xa, gặp Giang Dược hạ gục đối thủ, bèn ném còng tay qua.
Quỷ ăn tuổi còn định giãy giụa, nhưng nó cuối cùng vẫn chưa hoàn thành tiến hóa, chỉ đành trơ mắt nhìn cổ tay bị còng vào máy tập thể hình bên cạnh.
“Ta không cam lòng.
"Im mồm!" Giang Dược không có tí hứng thú nghe kẻ bại trận lải nhải liên miên.
"Cho ta thêm mười hai giờ, tất cả các ngươi đều phải chết!" Mặc dù Quỷ ăn tuổi đã thành con mồi, nhưng sự hung hăng của nó vẫn còn chưa biến mất.
Đã qua không giờ nửa đêm, quái vật này từ mười một giờ trưa bắt đầu ăn tuổi thọ của cô y tá nọ, đến bây giờ đã vượt quá mười hai giờ.
Lại cho nó thêm mười hai giờ?
Cộng lại là hai mươi bốn giờ?
"Cho ngươi thêm mười hai giờ, ngươi còn có thể lật trời hay sao?" Giang Dược dùng phép khích tướng thấp kém.
"Miễn là ta hoàn thành tiến hóa hai mươi bốn giờ, thì lũ mèo ba chân các ngươi còn dám đuổi theo ta?" Cũng không biết là do trí thông minh Quỷ ăn tuổi không đủ, hay do không cam lòng, mà nó bắt đầu tự bộc bạch bản thân.
"Chỉ cân chờ đủ hai mươi bốn giờ, ta có thể hoàn thành giai đoạn tiến hóa thứ nhất. Nhà cửa của loài người các ngươi, ta có thể tùy tiện ra vào. Camera giám sát của các ngươi căn bản sẽ không thể bắt được hình ảnh của ta. Đến lúc đó, tất cả mọi người, bao quát các ngươi, đều sẽ thành con mồi của tai A... a... a, ta không cam tâm!"
Quỷ ăn tuổi không nên hiểu rõ loài người đến vậy. Coi bộ con quái vật này quả nhiên đã dung hợp ký ức của Kha Vân Sơn.
Rốt cuộc là Kha Vân Sơn biến thành Quỷ ăn tuổi, hay là Quỷ ăn tuổi nhập xác Kha Vân Sơn, tất cả đều không quan trọng, mà quan trọng chính là tiếp theo nên xử lý loại sinh vật nguy hiểm này như thế nào?
Giang Dược căn bản không có ý định tham dự vấn đề này. Chính phủ khẳng định có điểm mấu chốt, bất kể xử lý thế nào, tuyệt không có khả năng lại thả nó ra gây nguy hại cho người dân.
"Chú Hàn, chuyện chốn quan trường, tôi không muốn tham dự. Người của chú tới rồi, tôi xin phép đi trước một bước. Lúc chú viết báo cáo, tốt nhất đừng nhắc đến tôi."
"Nhớ kỹ, súng gây mê hầu hạ, tuyệt đối đừng mềm lòng. Trừ phi các chú tính trợ giúp nó hoàn thành tiến hóa hai mươi bốn giờ, nếu không tuyệt đối không được tiếp cận nó, cách càng xa càng tốt."
Giang Dược vừa nói chuyện, vừa bước nhanh rời đi sang hướng khác. ...
Trải qua một đêm ly kỳ, tâm tình Giang Dược khó mà lập tức bình phục, cho nên hắn cũng không trở vê bến cảng Tân Nguyệt, mà đi tới biệt thự số chín.
Vị tiên nhiệm phù điêu hình mèo tựa hồ cũng không ngờ Giang Dược sẽ trở vê giữa đêm khuya, cảm thấy ngoài ý muốn.
"Tiên nhiệm, tôi có một tin xấu phải nói cho ông, hình như tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ tân thủ."
'Ây da hai ta khẳng định có gì hiểu lầm ở đây. Cậu hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, cũng là tin tức tốt đối với ta.
"Ông không phải vẫn thích nhìn tôi không may sao?"
"Đúng là thế, nhưng đó chẳng qua là một loại tâm lý đùa ác theo quán tính. Chờ cậu đến ngày phải sống buồn chán tẻ nhạt giống như ta, thì sẽ hiểu được suy nghĩ của ta. Trên thực tế, cậu hoàn thành nhiệm vụ, ta rất vui vẻ."
"Ông không cảm thấy lời này rất mâu thuẫn?"
"Không mâu thuẫn chút nào." Tiền nhiệm rõ ràng có chút kiêng kị với cây búa của Giang Dược, kiên nhãn giải thích: "Lúc trước Trí linh biến ta thành bộ dáng quỷ quái này đã từng nói, ta phải dẫn đạo mỗi một người kế nhiệm cho thật tốt. Tương lai ta có thể thu hoạch tự do lần nữa hay không, hoàn toàn quyết định bởi một người kế nhiệm nào đó."
"Sao lại nói thế?" Giang Dược ngược lại tò mò.
"Trí linh từng nói, nếu như ngày nào đó có một người kế nhiệm xuất sắc thành công khống chế Trí linh, từ đó đảo khách thành chủ, thực sự trở thành chủ nhân của Trí linh, đến lúc đó, ta tự nhiên cũng sẽ thoát khỏi giam cầm."
"Đây chính là nguyên nhân cuộc đời của ông rõ ràng nhàm chán đến thế, mà ông vẫn cứ tham sống sợ chết sao?" Giang Dược nắm giữ đầy đủ quyền chủ động, đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội trào phúng đối phương.
Ai bảo đối phương ác miệng trước đó đã làm tổn thương hắn thật sâu cơ chứ.
"Ha ha, chết tử tế còn không bằng sống lay lắt. Chờ cậu sống mấy ngàn tuổi, tự nhiên sẽ hiểu đạo lý này." Không ngờ cái tên này lại không thèm để ý Giang Dược trào phúng mình chút nào.
Sức chịu đựng tâm lý của những kẻ miệng tiện thông thường cũng rất xuất chúng. Dù sao người ác miệng gặp nhau sẽ tổn thương lẫn nhau là chuyện thường hay xảy ra.
Tâm lý không có một chút khả năng thừa nhận, tuyệt đối không thể trở thành một kẻ ác miệng hợp lệ được.
"Ta nói anh bạn trẻ nhà cậu cũng quá bình thản đi chứ? Còn không mau xem hoàn thành nhiệm vụ tân thủ có phần thưởng gì đi?"
Lời này cũng nhắc nhở Giang Dược.
Hắn vừa chuyển động ý nghĩ, giao diện chính của Trí linh lập tức nhảy ra trong đầu.
« Nhiệm vụ tân thủ hoàn thành. »
« Nhận phần thưởng. »
Bên dưới có hai lựa chọn.
« Tiếp nhận, từ bỏ. »
Giang Dược nhịn không được đậu đen rau muống, ngu hay sao mà từ bỏ. Mình đây tân tân khổ khổ, liều hết nửa cái mạng, lấy thể xác người phàm vật lộn trực tiếp với một con quái vật, quả thực là nỗi sỉ nhục của những người sở hữu hệ thống, phải nói là hoang đường buồn cười đến mức nào. Đã gánh chịu ngần ấy nguy hiểm, giờ lại kêu mình từ bỏ?
Hắn không chút do dự ấn vào nút tiếp nhận.
« Phần thưởng một: Thu hoạch được kỹ năng Quỷ ăn tuổi. » « Tiếp nhận, từ bỏ. »
Tâm tình Giang Dược nổ tung tại chỗ, thiếu điều miệng phun hương thơm. Còn có loại thao tác quái dị này sao? Có thể đứng đắn một chút hay không a?
Ta đây là dũng sĩ diệt rông, vừa diệt rồng xong ngươi lại bắt ta biến thân thành ác long?
Dù cho không thu hoạch được gì, cũng không thể vô đạo đức đến thế, hắn quả quyết lựa chọn từ bỏ phần thưởng mất hết tính người này.
Trí linh cũng không dài dòng lê thê với hắn, lập tức bắn ra phần thưởng thứ hai.
« Phần thưởng hai: lựa chọn một trong ba »
« A: Cơ năng thân thể được cường hóa gấp mười lần, thời gian hiệu lực, một tháng. »
« B: Năng lực Mượn mắt (có thể mượn dùng thị giác của tất cả vật sống trong phạm vi ba mươi mét xung quanh, tối đa chỉ có thể mượn từ một cá thể, không thể mượn coi nhiều góc độ, thời gian hiệu lực, ba tháng. »
« C: Quầng sáng Bách Tà Bất Xâm, thời gian hiệu lực, ba tháng. >
Chỉ có trẻ con mới lựa chọn, người trưởng thành sẽ không, Giang Dược muốn chọn tất cả.
Nhưng mà Trí linh không cho phép.
Hắn đành phải bắt buộc lựa chọn một trong ba, hơn nữa thời gian để hắn cân nhắc chỉ có ba mươi giây, quá thời hạn thì tương đương tự động từ bỏ.
Một lần nữa Giang Dược lại sinh ra đồng cảm với tiền nhiệm phù điêu hình mèo, Trí linh quả nhiên là thứ khó ưa.
Tặng có mỗi gói quà tân thủ mà còn thiết lập nhiêu hố như vậy, tỏ ra cực kỳ không phóng khoáng. Bộ nó không thể oanh oanh liệt liệt, thoải mái tặng hắn ngón tay vàng gì hay sao?
Tốt nhất là bí kíp hay thần binh lợi khí mắt trần có thể thấy được a. Bằng không thì ít ra cũng cho một kỹ năng có thể nắm giữ lâu dài, đồng thời có thể thăng cấp được chứ?
Đã không thể chọn toàn bộ, vậy hắn nhất định phải suy nghĩ lý trí.
Lựa chọn A rất mạnh mẽ, nhưng chỉ có một tháng. Một tháng có thể làm nên cơm cháo gì?
Chẳng may làm siêu nhân quen rồi, bị nghiện mất, đến khi qua một tháng bỗng nhiên từ trên mây rớt xuống, chỉ mới ngẫm thôi đã cảm thấy nhức nhối. Tuyệt không thể chọn phương án này.
Lựa chọn B, trong nháy mắt Giang Dược dường như cho rằng chính là nó. Nhưng hắn cân nhắc kỹ thì cảm thấy mình tựa hồ không phải đặc biệt cần dùng đến kỹ năng này cho lắm.
Đổi lại Tam Cẩu, khẳng định không chút do dự chọn phương án này, sau đó lắc lư khắp mọi nơi nhìn các chị em gái thay quần áo hay tắm rửa gì đó.
Mình là người đứng đắn, lựa chọn này vẫn là để từ từ rồi tính sau.
Vậy cũng chỉ có thể là C.
Cân nhắc đến thế giới này giống như cực độ không bình thường, phương án này rất tốt, chí ít có thể bảo đảm cho hắn ba tháng an toàn.
Quỷ ăn tuổi chỉ là một con tà ma có bản chất không quá trí mạng, liền đã huyên náo đến mức làm cho các ban ngành hít đầy bụi đất như thế. Đây vẫn chỉ là NPC ở thôn tân thủ thôi a. Sau khi cái thế giới này bại lộ một góc thần bí của nó, có trời mới biết tiếp theo đây hắn sẽ phải đối mặt với thứ kinh khủng gì.
Chọn C.
C có thể bảo đảm bình an, lý do này đã đủ.
Hắn vui vẻ quyết định như vậy.
« Ban thưởng ba: điểm tích lũy Trí linh +100. »
« Ấm áp nhắc nhở nhẹ: Từ bỏ ban thưởng một, có thể coi như phế phẩm để thanh lý, hoán đổi thành điểm tích lũy. »
« Từ bỏ ban thưởng một, hoán đổi thành 50 điểm tích lũy. »
Lại tới hai lựa chọn: Hoán đổi, từ bỏ.
Mặc dù không biết điểm tích lũy có tác dụng gì, nhưng căn cứ theo nguyên tắc trong các trò chơi, điểm số luôn là càng nhiều càng tốt, Giang Dược đương nhiên lựa chọn hoán đổi.
« Hoán đổi thành công, điểm tích lũy Trí linh +50. »
« Tổng điểm tích lũy Trí linh: 150. »
« Có thể đến Trung tâm cá nhân xem xét tin tức về điểm tích lũy, cùng với tường trình về việc sử dụng điểm tích lũy. »
Giang Dược hoán đổi xong liền chuyển sang giao diện Trung tâm cá nhân nhìn xuống, ngoại trừ biểu hiện tổng số điểm tích lũy ra, còn lại những hàng hàng cột cột khác đều đang trong trạng thái tối mờ, căn bản không làm gì được.
"Xem ra cái điểm tích lũy này cũng là hàng lởm, chả được tích sự gì."
Giang Dược cũng không thèm để ý, rời khỏi giao diện Trí linh. Chương 27: Miêu Thất
"Cái gì? Cậu từ bỏ kỹ năng của Quỷ ăn tuổi?" Phù điêu hình mèo nghe Giang Dược thuật lại, giật mình trừng to mắt.
"Cậu trẻ, não cậu bị úng nước rồi hả? Hay là uống nhiều quá?”
"Ta chưa từng thấy có người lựa chọn từ bỏ gói quà tân thủ bao giờ. Sau này cậu sẽ biết, Trí linh rất khó được hào phóng một lần như thế, vậy mà cậu ngược lại giỏi lắm, coi nó thành phế phẩm để thanh lý, đổi điểm tích lũy? Điểm tích lũy có tác dụng khỉ khô gì a?"
Mặc dù ông là người tiên nhiệm, nhưng mỗi lần Trí linh khởi động lại, thiết lập đều hoàn toàn mới. Trong thiết lập lần này, điểm tích lũy rốt cuộc làm được cái gì, ông đương nhiên cũng không biết.
Nhưng bốn chữ thanh lý phế phẩm này, ông vẫn nghe hiểu. Kỹ năng xịn xò như vậy, lại coi như phế phẩm để thanh lý, cái này là thao tác mất não đến nhường nào a?
Giang Dược cũng không hối hận lựa chọn của mình.
Đánh cắp tuổi thọ người khác, kéo dài tính mạng cho mình, hắn thật sự là làm không được loại chuyện này.
Một giây trước là dũng sĩ diệt rồng, một giây sau biến thành ác long, loại thao tác dị hợm này, Giang Dược rõ ràng không thể tiếp thu được.
Tiền nhiệm phù điêu hình mèo vẫn đang lải nhải không ngừng.
Giang Dược cũng không để bụng, dù sao trong mắt đối phương, hành động vừa rồi của hắn xác thực có chỗ đáng chê trách.
"Quầng sáng Bách Tà Bất Xâm, đương nhiên rất tuyệt, đáng tiếc chỉ có ba tháng. Đây là kỹ năng lâm thời, tính thực dụng kém xa kỹ năng đầu tiên. Đây chính là kỹ năng suốt đời a. Khởi đầu thì cho cậu một cái kỹ năng suốt đời, vậy mà cậu lại từ chối. Trí linh khó được hào phóng một lần, ta đoán chắc nó cũng bị cậu chọc tức đến phì cười luôn a?”
"Cậu trẻ, cậu vừa mở ván mới đã bắt đầu tung bay tìm đường chết. Ta cảm giác, nếu cậu cứ tiếp tục làm như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ biến thành tiền nhiệm."
"Đừng mở miệng ngậm miệng cậu trẻ này cậu trẻ kia, tôi có tên tuổi. Coi như ông sống mấy ngàn năm, cũng phải tôn trọng người đương nhiệm. Đừng quên, tự do của ông nằm trong tay tôi đó."
"Cậu? Hừ hừ ...' Tiền nhiệm phù điêu hình mèo lẩm bẩm, hiển nhiên cực kỳ xem thường.
"Tôi thế nào? Ông chẳng lẽ không nhìn ra, tôi chính là người kế nhiệm ông vẫn luôn chờ đợi đấy sao?" Vừa hoàn thành xong nhiệm vụ Quỷ ăn tuổi, tâm thái hiện tại của Giang Dược tràn ngập chủ nghĩa lạc quan.
"Ha ha, vừa hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, tâm tính có chút bành trướng, ăn nói có chút huênh hoang, ta có thể lý giải." Tiền nhiệm nói lời này nghe nồng nặc vị chua.
"Thôi bớt! Tôi biết tỏng là ông đang ghen ghét rồi. Chúng ta làm quen lại lân nữa đi. Tôi tên Giang Dược, về sau đừng có gọi tôi cậu trẻ này cậu trẻ nọ nữa. Lực tay vung búa của tôi cũng không nhẹ đâu đấy.' Giang Dược vừa cười vừa nói.
"Úi chà..."
Tiên nhiệm nhất thời im lặng, ông thề, đây là người kế nhiệm kiêu ngạo nhất, không tôn trọng tiền bối nhất mà ông từng được gặp.
Trước đó ông làm người tiếp dẫn, gặp được mỗi một người kế nhiệm, thời điểm mới tiếp xúc Trí linh, đều tỏ vẻ kính sợ với người tiền nhiệm ông đây, muốn có bao nhiêu tôn trọng là có bây nhiêu tôn trọng.
Bất kể ông có châm chọc khiêu khích làm sao, bọn họ đều sẽ tự suy diễn lại thành: Tiền bối lải nhải nhiều như vậy, đều là muốn tốt cho mình.
Vậy mà đến lượt vị này, lại hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường, hở ra chút là muốn vung mạnh búa, còn gì là kính già yêu trẻ nữa a? Còn gì là tôn ti trật tự nữa a?
"Này? Đang hỏi tên ông đấy?"
"Bỏ đi, một kẻ hết thời, cũng đừng nhắc lại tên nữa, bôi nhọ tổ tông. Ta là mối tình thứ bảy của Trí linh, cậu cứ gọi ta là Miêu Thất đi."
Khẩu khí này của ông toát lên nỗi oán niệm cực lớn đối với việc Trí linh có mới nới cũ, qua sông đoạn cầu.
"Miêu Thất? Cái tên này hay đó. À phải rồi, suốt hai ngàn năm qua, ông vẫn luôn làm một bức phù điêu treo tường sao?”
"Cậu đang xát muối lên vết thương tôi đấy hả?" Miêu Thất nói với giọng ai oán.
"Chỉ đơn thuần tò mò! Kỳ thực nếu tôi có biện pháp, nhất định sẽ giúp ông thoát khốn. Cầm tù hơn hai ngàn năm, nói thật, quá tàn nhẫn."
"Cậu nói thật lòng chứ?" Miêu Thất có chút ngoài ý muốn.
"Tin hay không tùy ông. Người xưa có câu một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, ông đã từng nghe chưa?"
"Không hiểu. Ta là mèo, không phải ngựa."
"Được rồi được rồi, ông chỉ cần biết vậy thôi. À mà ông bảo biệt thự này mới xây hơn một trăm năm, tôi có chút thắc mắc, hình thái trước kia của ông là cái gì?"
"Có đôi khi là một tấm tranh treo tường, có đôi khi là hoa văn trên mặt thảm, có đôi khi là hoa văn đồ dùng trong nhà, có đôi khi là một bức tượng gỗ... thời gian quá lâu, ta sắp nhớ không nổi mình có tổng cộng bao nhiêu hình thái nữa."
Quả nhiên là một câu chuyện cũ đầy bi thương, Giang Dược quyết định không đổ thêm dầu vào lửa nữa.
Nói chuyện gì đó vui vẻ đi.
"Miêu Thất, biệt thự này từ giờ thuộc về tôi chứ?"
Mặc dù Giang Dược ngầm thừa nhận như vậy, nhưng điều đó vẫn chưa được xác thực.
"Chỉ cần là thứ có liên quan đến Trí linh, tất cả đều là của cậu. Mặc dù ta không muốn thừa nhận việc này, nhưng trên thực tế, ngay cả ta cũng là của cậu."
Lời này làm sao nghe có hơi khó chịu. Nếu phân tích kỹ lưỡng sẽ cảm thấy tồn tại sự vô đạo đức, vặn vẹo nhân tính ở đây.
"Nói vậy tức là, sau này tôi muốn ở đây thì cứ việc ở?"
"Đó là đương nhiên, địa bàn của cậu, cậu làm chủ."
"Tôi muốn dẫn ai đến thì cứ việc dẫn?" "Nói nhảm." Miêu Thất có chút không kiên nhẫn.
"Vậy lỡ mà tôi có chuyện muốn nói với ông, có người ngoài chẳng lẽ không phải bất tiện?"
"Không sao cả, có Trí linh tôn tại, chúng ta hoàn toàn có thể giao lưu mà không cần mở miệng nói chuyện. Cậu cứ yên tâm, lúc bình thường không có tình huống gì đặc biệt, ta chính là một bức phù điêu trầm lặng."
"Ừm, ông cứ làm tốt chức trách phù điêu, tôi sẽ nhớ công của ông. Miêu Thất, tôi hỏi ông một lần nữa, ông thật sự không phát hiện tôi chính là người kế nhiệm mà ông vẫn luôn đau khổ chờ đợi bấy lâu nay sao?"
"Cậu có phải người kế nhiệm ta vẫn chờ đợi hay không, ta không rõ lắm. Nhưng cậu tuyệt đối là người kế nhiệm kiêu ngạo nhất, bành trướng nhất, càn rỡ nhất, không có hạn cuối nhất mà ta từng gặp."
"Chỉ mới nhiêu đó? Xem ra tôi vẫn chưa làm đủ a." Giang Dược thở dài.
"Có ý gì?" Miêu Thất không hiểu thấu.
"Cay nghiệt, bắt bẻ, hoa tâm, ranh mãnh, còn có lòng dạ hẹp hòi gì đó, tôi còn phải cố gắng gấp bội a. Chờ ngày nào những từ ngữ ông miêu tả Trí linh kia đầu có thể dùng trên người tôi, nói không chừng tôi thật sẽ trở thành người kế nhiệm mà ông hằng chờ đợi."
Giang Dược nói xong, cười ha ha một tiếng, cũng mặc kệ phản ứng của Miêu Thất, trực tiếp đi lên lầu.
Miêu Thất mắt trợn tròn. Đây là mạch suy nghĩ quái đản gì vậy a, còn có thể hiểu như thế sao?...
Mặc dù là lần đầu tiên đến biệt thự số chín, nhưng nghĩ đến việc nơi đây về sau sẽ là hang ổ của mình, Giang Dược đương nhiên sẽ không khách khí, hắn vừa lên lầu liền chọn lấy một gian phòng lớn nhất để làm phòng ngủ của mình.
Khoan hãng nói, biệt thự quả nhiên là biệt thự, chỉ tính riêng về khoản thông thoáng, căn hộ chung cư có thúc ngựa cũng đuổi không kịp.
Phòng ngủ Giang Dược chọn, có phòng vệ sinh riêng, có phòng treo quần áo riêng, còn có một phòng khách mini. Riêng một căn phòng đã có thể so với phối trí khách sạn hào hoa nhất.
Rửa mặt xong, hắn nằm vật xuống giường. Hiện tại đã hơn một giờ đêm, Giang Dược bật điện thoại, phát hiện cuộc gọi nhỡ liên tiếp, phần thông báo nhanh cũng nhảy ra rất nhiều tin nhắn, nhất là của chị gái Giang Ảnh, xem ra là bị tức không nhẹ. Tức thì tức, nhưng cũng không thể bỏ mặc em trai ruột của mình.
Bảy tám cuộc gọi nhỡ, mười mấy dòng tin nhắn thoại.
Giang Dược suy tư một lát, gõ một đoạn văn.
"Em đang ở biệt thự ngõ Đạo Tử, đêm nay có chút việc, tạm thời không thành vấn đề. Sáng mai trở về hãng nói."
Gửi tin nhắn chữ, đoán chừng chị gái không yên lòng, cho nên hắn chuyển đoạn văn này thành tin nhắn thoại, sau đó lại thuận tay phát vị trí GPS hiện tại của mình.
Quả nhiên, tin nhắn hồi âm nháy mắt xuất hiện.
"Giang Dược, rốt cuộc em đang làm trò gì thế?"
"Chị, nói hai ba câu không rõ ràng, sáng mai em sẽ về liền. Về đến nhà sẽ nói rõ chỉ tiết. Yên tâm, em không sao. Mọi người cũng sẽ không có việc gì." Giang Ảnh cũng không phải người hung hăng can quấy, mặc dù mất toi một đêm lo lắng vô ích, nhưng cô hiểu rõ em trai mình làm việc từ trước đến nay có chừng mực, cho nên cũng đã lường trước là hắn thật có chuyện gì đó khẩn yếu phải chậm trễ.
Thế là cô cũng không truy hỏi gì thêm.
Giang Dược ngồi dựa vào đầu giường, suy nghĩ tung bay, nhất thời cũng hết cả buồn ngủ.
Rõ ràng chỉ mới qua hai ngày, lại có cảm giác như thể đã qua hai năm dài dằng dặc.
Vừa rồi về ngõ Đạo Tử, ngang qua cổng chợ đêm phố Cây Du, khắp nơi tràn đầy vẻ tươi sáng, náo nhiệt, phồn hoa. Mặc dù trời đã về khuya, nhưng phố phường huyên náo hiển nhiên còn chưa ngơi nghỉ.
Hết thảy nhìn qua tựa hồ không có gì khác biệt với lúc bình thường.
Mọi người có rượu cứ uống, ai múa cứ múa, hút thuốc cứ hút, thích cua gái thì cua, có game cứ chơi, có điện thoại cứ lướt mạng...
Chỉ là, những thời gian bình an vui vẻ như thế này, còn lại bao nhiêu đâu?
Đáp án chỉ sợ không lạc quan.
Hắn nhàm chán lại lướt điện thoại một chút, chợt nhìn thấy một dòng tin nhắn Lý Nguyệt gửi vài tiếng trước.
Lý Nguyệt: Những video Đỗ Nhất Phong phát hồi chiều ấy, cậu có tin không?
Thế giới quả nhiên là thay đổi.
Lý Nguyệt vốn dĩ thích tàng hình trong lớp, cơ hồ rất ít chủ động liên hệ người khác, tính cách vừa hướng nội vừa dễ thẹn thùng, thế mà đã liên hệ hắn tới tận hai lần chỉ trong vòng một ngày.
Có thể nói đã vượt quá tổng số lần trong suốt hai năm qual
Nên trả lời thế nào nhỉ?
Suy tư một lát, hắn quyết định nói theo thực tế.
Giang Dược: Mình tin.
Hắn vốn cho rằng cái tin này gửi đi khẳng định là đá chìm đáy biển, lại không ngờ Lý Nguyệt chớp mắt đã hồi âm.
Lý Nguyệt: Mình cũng tin.
Giang Dược có chút ngoài ý muốn, giờ này mà Lý Nguyệt còn chưa đi ngủ? Hơn nữa với tính cách của Lý Nguyệt, không phải vẫn luôn giữ thái độ không nghe không nhìn không tin đối với những chuyện thế này sao?
Giang Dược: Đúng vậy a, nên coi đó là thật. Có lẽ, biến hóa trong tương lai sẽ càng khiến chúng ta giật mình hơn.
Lý Nguyệt: Ừm.
Trò chuyện đến nước này, chưa kể đối diện còn là Lý Nguyệt, cơ bản chẳng khác nào đi vào ngõ cụt.
Giang Dược cũng không để bụng, đột nhiên cúp điện chính là phong cách thường ngày của vị bạn học cùng bàn này, hắn đã sớm không còn kinh ngạc.
Hắn xem xong các loại thông báo nhanh, rồi xem tới tin nhắn của mấy nhóm chat.
Đại đa số nhóm vẫn thanh tĩnh, riêng cái nhóm do Đỗ Nhất Phong lập, đã chém gió đến mấy ngàn dòng tin nhắn.
Giang Dược ấn vào lướt qua một chút, cũng không thấy lộ thêm video gì mới, nên chả buồn quan tâm nhìn kỹ. Trong đó vẫn có mấy người @ cho hắn.
Dòng tin nhắn @ cho hắn mới đây nhất, cũng đã qua hai ba tiếng đồng hồ, đêm hôm khuya khoắt, Giang Dược cũng lười trả lời.
Hắn đang tính để điện thoại di động xuống, dự định đi ngủ, thì điện thoại lại ting ting hai tiếng.
Không phải Lý Nguyệt nhắn tin nữa chứ? Cũng không giống như tác phong của cô ấy a.
Hàn Tinh Tinh: Giang Dược, đang làm gì vậy? Ngủ chưa đó?
Hàn Tinh Tinh: Tại sao mình @ cho cậu trong nhóm chat mà lại không trả lời a? Coi bộ học sinh giỏi của lớp bận rộn quá nhỉ! Chương 28: Nụ hôn đầu tiên suốt mười bảy năm
Giờ này mà Hàn Tinh Tinh còn chưa ngủ? Quả nhiên đều là họ nhà cú sống về đêm a?
Giang Dược cầm điện thoại di động, nhất thời ngược lại không biết làm sao trả lời.
Bản thân hắn vốn dĩ rất ngay thẳng, khổ nổi Tam Cẩu cho hắn thêm phiền. Chuyện Hàn Tinh Tinh gửi ảnh chụp lúc sau giờ cơm trưa, hắn vốn dự định nói rõ ràng trước mặt cô sau khi đi học trở lại.
Nhưng bây giờ người ta đã nhắn tin hỏi tận nơi, nếu còn giả bộ không thấy thì cũng không được thích hợp cho lắm, tỏ vẻ không đủ quang minh lỗi lạc.
Giang Dược: Đang chuẩn bị ngủ đây! Trước đó có chút việc, tắt máy, không thấy tin nhắn.
Hàn Tinh Tinh: Chuyện gì? Mình có thể giúp một tay sao? [sticker khoe cơ bắp]
Giang Dược: Không có việc gì, đã giải quyết xong. Đúng rồi, Tinh Tinh, lúc đầu giờ chiều là em họ mình nhắn tin cho cậu, tên nhóc ấy thừa dịp mình rửa chén không chú ý, lén nghịch điện thoại di động của mình.
Hàn Tinh Tinh: A? Vậy người ta chẳng phải là bại lộ? [sticker thẹn thùng]
Giang Dược: Tên nhóc đó nghịch ngợm cực kì.
Hàn Tinh Tinh: Không có việc gì a, nhà ai mà chẳng có mấy đứa trẻ phá phách! Đứa em thúi của cậu có nhìn lén ảnh chụp của người ta không đó? [sticker cười trộm]
Nào chỉ có nhìn thôi, nó còn bình phẩm từ đầu đến chân một phen nữa kial Chẳng qua hắn cũng không thể nói lời này cho Hàn Tinh Tỉnh.
Giang Dược: Nó mới mười hai tuổi, học sinh tiểu học, biết cái khỉ gì đâu.
Hàn Tinh Tinh: Ữm wm ừm, vậy cậu có nhìn hay không? [sticker thẹn thùng]
Giang Dược: Có, video đó coi bộ đúng thật là núi Thiên Lang.
Hàn Tinh Tinh: ...
Hàn Tinh Tinh: Chỗ người ta còn có rất nhiêu hình đặc sắc hơn nữa, cậu có muốn xem hay không? [sticker đáng yêu]
Giang Dược: ...
Hàn Tinh Tinh: Hi hi không cho phép nghĩ linh tinh a, mình nói là hình núi Thiên Lang.
Lời lẽ dường như có chút mập mờ, lại có vẻ hơi chút xấu hổ.
Giang Dược: À đúng rồi, Tinh Tinh, lúc nãy cậu @ mình trên nhóm có việc gì không?
Hàn Tinh Tinh: Không có việc gì, chỉ muốn @ cậu một chút mà thôi! Đúng rồi, anh chàng học giỏi, chuyện về mấy cái video, rốt cuộc cậu thấy thế nào?"
Giang Dược một mực không tỏ thái độ trên nhóm mà đá bóng sang cho Đỗ Nhất Phong, cũng đẩy Đỗ Nhất Phong lên đầu sóng ngọn gió.
Giang Dược muốn khiêm tốn, bất đắc dĩ thực lực và mị lực của học sinh giỏi xác thực không cho phép, giống Hàn Tinh Tinh @ trong nhóm không thành công, vẫn cứ nhắn tin riêng hỏi tới cùng.
Hàn Tinh Tinh không phải Lý Nguyệt, chưa có thành lập nên tín nhiệm cũng như sự quen thuộc của bạn học ngồi cùng bàn, vì thế Giang Dược đương nhiên sẽ không tùy tiện tỏ thái độ. Giang Dược: Cậu nói ý kiến của mình trước xem?
Hàn Tinh Tỉnh: Nói thật thì, người ta không thèm để ý chút nào hết á! Dù sao cái thế giới này đã đủ nhàm chán, phát sinh chút chuyện thú vị, nói không chừng sẽ chơi vui hơn đâu?”
Câu trả lời này rất đúng tiêu chuẩn tuổi teen, phù hợp với phần đông thanh thiếu niên vốn trẻ người non da.
Tuổi nhỏ chưa trải qua sóng gió, làm sao có thể suy nghĩ nghiêm túc về những nguy cơ sinh ra từ các loại biến hóa khôn lường đó?
Việc chưa phát sinh trên chính bản thân mình, rất khó được coi trọng.
Giang Dược: Tốt thôi! Nếu như điều cậu kỳ vọng thực sự đang diễn ra thì sao?
Hàn Tinh Tinh: Hì hì, nếu ngày mai là tận thế, đêm nay mình nhất định phải ước nguyện, cầu mong sao có thể tiễn đưa nụ hôn đầu tiên suốt mười bảy năm qua của mình cho người khác! [sticker trông hoa si]
Giang Dược: ...
Hàn Tinh Tinh: Anh chàng học giỏi, cậu chính là mục tiêu số một để mình thực hiện tâm nguyện này đó nhai
Có lẽ do đêm càng khuya, cho nên phong cách của Hàn Tinh Tinh càng trở nên mạnh mẽ lớn mật hẳn lên.
Anh chàng học giỏi vốn chính là tài nguyên khan hiếm, anh chàng học giỏi ưa nhìn càng là giống loài gân như tuyệt chủng, huống chi Giang Dược vấn là loại đẹp trai đến mức trời cũng phải sinh lòng ghen tị. Hàn Tỉnh Tinh đã sớm rục rà rục rịch, chỉ là khổ nổi chưa tìm được cơ hội ra tay!
Giang Dược: Khục khục, Tinh Tinh, thực không dám giấu giếm, mình bị hôi miệng.
Hàn Tinh Tinh: Hừ hừ, gạt người! Anh chàng học giỏi chỗ nào cũng thơm! Chỉ cần ngồi trong phòng học thôi, là hương thơm lan tỏa suốt mười dặm, đặc biệt rất có khả năng trêu hoa ghẹo nguyệt. Sợ là cậu không biết, thường ngày có biết bao nhiêu chị chị em em trong toàn trường lén đứng ngoài cửa sổ nhìn trộm cậu đấy.
Giang Dược: Ô này, Tinh Tinh, điện thoại di động của mình sắp hết pin. Lần sau trò chuyện tiếp nhé.
Hàn Tinh Tinh: Không được phép lặn!
Hàn Tinh Tinh: Anh chàng học giỏi, cậu thật xấu xa! Rõ ràng là cậu muốn nhìn ảnh chụp của người ta, lại đổ thừa lên người đứa em thúi của cậu.
Hàn Tinh Tinh: Anh chàng học giỏi, người ta ở nhà một mình, thật cô đơn sợ hãi, cậu không tiếp chuyện với mình, mình... mình sẽ đến nhà cậu tìm cậu đấy.
Hàn Tinh Tinh: Người ta vừa cởi áo ngủ nha. Thay quần áo, hừ! Bây giờ chuẩn bị xuất phát. Nhìn xem nhà cậu rốt cuộc có đứa em thúi nào hay không!
Hàn Tinh Tinh: Anh chàng học giỏi, nếu cậu không nói gì, người ta coi như cậu ngầm thừa nhận nhé! Hì hì, anh chàng thối nhà cậu, khẳng định không kịp chờ đợi mình đến nhà cậu có đúng hay không?
Điện thoại ting ting ting ting không ngừng, Giang Dược im lặng, đành phải mở ra nhìn.
Cái gì vậy nè trời?
Đòi tới nhà của hắn? Hàn Tinh Tinh đêm nay triệt để buông thả bản thân rồi hay sao? Giờ đã hơn nửa đêm, còn muốn đến nhà nam sinh? Giang Dược: Tinh Tinh, cậu chớ làm au a. Bây giờ ngoài trời đang đổ mưa to kial Vả lại, lúc này bên ngoài không nhất định an toàn đâu.
Hàn Tinh Tinh: Hì hì, mình biết ngay là anh chàng học giỏi đau lòng người ta. Cậu muốn mình không đi nhà cậu cũng được, đáp ứng mình, ngày mai cho mình mời cậu đi xem phim.
Giang Dược: Ngày mai thật sự có việc bận.
Hàn Tinh Tinh: Vậy cậu nói ngày nào không bận đi?
Giang Dược: Đi học lại rồi tính, ok?
Hàn Tinh Tinh: Đổi ý là cún con, nói không giữ lời cũng là cún conl
Giang Dược: Rồi. Lần này ngủ thật a! Ngủ ngon.
Hàn Tinh Tinh: Chờ một chút.
Ting tingl
Hàn Tinh Tinh: 【 hình ảnh ]
Giang Dược tưởng rằng là sticker chúc ngủ ngon gì đó, mở ra xem xét, suýt chút ngoác mồm kinh ngạc.
Hàn Tinh Tinh vừa gửi một tấm ảnh chụp cá nhân đủ để xứng đáng bị 4041
Nói chính xác, là một tấm chụp nghệ thuật mặt bên, chỉ là phong cách đặc biệt bạo dạn.
Trong tấm ảnh, Hàn Tinh Tinh hai tay ôm đầu gối, đầu nhẹ nhàng tựa lên đầu gối, đùi vừa vặn áp vô ngực.
Nếu vẻn vẹn chỉ như thế, cũng không đáng phải ngạc nhiên. Vấn đề là, Hàn Tinh Tinh trong tấm ảnh không mặc quân áo.
Đúng vậy, chính là thản nhiên như thế, không có lấy một tấm vải.
Tuy là chụp mặt bên, bộ vị không thể miêu tả hoàn toàn không bại lộ, nhưng mặt bên vẫn có thể nhìn thấy vật tròn tròn không thể miêu tả bị đầu gối đè ép có chút biến hình.
Mười bảy tuổi, thân thể không thua kém các nữ minh tinh đỉnh chóp của ngành giải trí chút nào.
Hàn Tinh Tinh: Í rút lại tin nhắn ]
Hàn Tinh Tinh: Anh chàng học giỏi, không kịp lưu là tổn thất của cậu nha! Ngủ ngon yêu dấu chụt chụt, chúc mơ đẹp nhé! [sticker đáng yêu]
Hàn Tinh Tinh: Tận thế khả năng tới thật rồi, anh chàng học giỏi nhớ cẩn trọng nha. Còn có, anh chàng học giỏi nhất định phải trở thành đại ma vương, để còn bảo vệ người ta nữa!"
Hàn Tinh Tinh: Ừm, một câu cuối cùng, cam đoan là một câu cuối cùng ha. Nếu quả thật có tận thế, anh chàng học giỏi, trước khi chết người ta nhất định phải ngủ với cậu! [sticker phấn đấu]
Tiểu yêu tinh này!
Đêm hôm khuya khoắt, lại ngang nhiên lớn mật cua mình như vậy.
Nhận thức của Giang Dược về Hàn Tinh Tinh lại một lần nữa đổi mới, so với Hàn Tinh Tinh, Giang Dược hoài nghi mình đến cùng có phải bạn đồng trang lứa hay không nữa.
Còn may, cả lớp cũng chỉ có mình Hàn Tinh Tinh là tiểu yêu tinh.
Giả sử có thêm mấy vị như vậy nữa, Giang Dược chắc phải lo lắng cho mình không biết có đủ dinh dưỡng để theo kịp không.
Hắn cắm sạc điện thoại di động, lắc đầu cười một cái.
Ảnh chụp của Hàn Tinh Tinh, nếu nói không kích thích Giang Dược một chút nào, đây tuyệt đối là lời nói dối. Nhưng muốn nói Giang Dược sẽ vì thế mà ngủ không yên, vậy cũng không đến mức.
Dù sao, kinh lịch hai ngày qua của hắn, nhất là màn nửa đêm truy tung Quỷ ăn tuổi, kích thích hơn tấm ảnh này rất nhiều.
Ngẫm lại dư vị một hồi, Giang Dược để điện thoại lên đầu giường, tắt đèn đi ngủ.
Năng lực chìm vào giấc ngủ, cũng là một biệt tài khác của Giang Dược.
Đương nhiên, đây là nhờ công của ông nội.
Lúc Giang Dược bốn năm tuổi, ông nội có truyền cho hắn một bộ khẩu quyết, kết hợp với một chút thủ pháp, vô cùng có ích cho việc chìm vào giấc ngủ.
Mặc kệ là nằm, ngồi, thậm chí là đứng, chỉ cần Giang Dược muốn, đều có biện pháp chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, đột nhiên, giấc mơ lại trở nên đen kịt, tiếng hạt mưa rơi lại lộp độp lộp độp vang lên, gió lạnh tê tái bắt đầu càn quét.
Người phụ nữ tuyệt vọng, hơi thở gấp gáp...
Bàn tay băng lãnh, một lần nữa úp lên mặt Giang Dược.
AI
Một lần nữa, Giang Dược lại bừng tỉnh!
Ổ chăn rõ ràng ấm áp, nhưng khi hắn giơ tay mò lên mặt, vẫn còn nguyên xúc cảm ẩm ướt, lành lạnh quen thuộc.
Hắn ngồi cạnh đầu giường kinh ngạc một hồi, đồng hồ báo thức của điện thoại vang lên.
Sáu giờ sáng rời giường, mặc kệ đi học hay nghỉ ở nhà, đây chính là quy luật sắt không thể phá vỡ của Giang Dược trong tác phong sinh hoạt làm việc hàng ngày.
"Không được, tuyệt không thể cứ chờ đợi thụ động như vậy, nếu như mẹ muốn truyền đạt điều gì thông qua giấc mơ, mình cứ chờ đợi thụ động như thế, chẳng phải gây trễ nải thời cơ?"
Hắn bỗng dưng nhớ tới Quỷ ăn tuổi hôm qua, nhớ tới kỹ năng ăn tuổi thần kỳ của nó.
Có lẽ, hắn có thể thử tìm hiểu về giấc mơ này thông qua Quỷ ăn tuổi?
Rửa mặt hoàn tất, Giang Dược quyết định về nhà trước một chuyến, sau đó đi cục cảnh sát tìm cảnh sát Hàn.