Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 136 - Chương 236: Đề Nghị Nghe Rợn Cả Người

Chương 236: Đề nghị nghe rợn cả người Chương 236: Đề nghị nghe rợn cả ngườiChương 236: Đề nghị nghe rợn cả người

Chương 236: De nghị nghe rợn cả người

Ông Đổng là một người thông minh.

Khi ông gạt bỏ suy nghĩ tự sát, bình tĩnh lại suy nghĩ tình hình, ông nhanh chóng hiểu được hàm ý của Giang Dược.

Tuy Giang Dược không quan tâm đến sinh tử của ông, nhưng hiển nhiên là hắn muốn moi được thông tin hữu ích từ miệng ông. Nói cách khác, ông vẫn còn giá trị sử dụng với đối phương.

Bản thân Ông Đổng không có năng lực gì, chỉ dựa vào một mình ông, cho dù có vũ trang toàn thân, cũng căn bản không đủ cho người ta nhét kẽ răng, bảo cứu con cái càng là chuyện hoang đường.

Nhưng người trước mặt này lại không phải là người bình thường. Đối phương rõ ràng là Người giác tỉnh trong truyền thuyết, ngay cả đạn cũng không sợ, yêu quái cũng không thể làm hại được hắn, hoàn toàn là vô địch.

Ông Đổng tự hỏi, nếu mình có năng lực này, thật sự cũng không cần tự sát, thậm chí sẽ không để con cái rơi vào tay những người kia. Dù có rơi vào tay chúng, ông cũng có dũng khí để chống trả, chứ tuyệt đối sẽ không tỏ ra bất lực như hiện giờ.

Giang Dược cũng không ép ông Đổng. Hắn hiểu rõ, dù ông Đổng không sợ chết, nhưng không phải là kiểu người tìm đến cái chết. Người như thế, chỉ cần cho họ một chút hy vọng, họ chắc chắn sẽ nắm lấy.

Lý do ông Đổng do dự chưa quyết, không phải là không muốn, mà chắc hẳn là đang cân nhắc trong lòng, làm thế nào để đàm phán, làm thế nào để tranh thủ lợi ích.

Quả nhiên, sau một hồi im lặng, ông Đổng nói: "Tôi thừa nhận cậu nói đúng, một người không sợ chết thì còn sợ cái gì nữa? Dù sao cũng chỉ là chết mà thôi."

"Vậy thì?"

Giang Dược không vội bày tỏ thái độ, lạnh lùng chờ đợi lời tiếp theo của ông ta.

"Nhưng mà những kẻ đó thực sự rất đáng sợ. Thầy Dương trước mặt họ giống như một con chó, chỉ biết vẫy đuôi lấy lòng."

Những kẻ như đại sư Liễu, dù có tài năng đặc biệt, nhưng nếu đối mặt với lực lượng mạnh mẽ, chắc chắn vẫn phải quỳ gối.

"Những kẻ đó rốt cuộc là ai?"

Giang Dược không quan tâm đến những chuyện ngoài lề này, hắn chỉ muốn biết thông tin cốt lõi.

"Tôi không biết... Tôi không đủ tư cách để biết. Nếu nói thây Dương là một con chó, thì tôi còn không đủ tư cách để làm con chó nữa." Ông Đổng không phải tự giễu, mà là nói thật.

Nét mặt Giang Dược xuất hiện vẻ băng giá. Nói tới nói lui, hóa ra ông ta cũng không biết gì, vậy ông ta còn giá trị gì với hắn nữa? Hơn nữa, ban đầu hắn có thể lấy tin tức từ miệng đại sư Liễu, nhưng y lại bị ông ta bắn chất.

Thấy vẻ mặt bất thiện của Giang Dược, ông Đổng vội nói: "Nhưng tôi biết thay Dương làm thế nào để liên lạc với họ. Tôi đã nghe họ nói chuyện qua điện thoại. Họ có một cách liên lạc riêng, có mật ngữ riêng của họ. Và họ liên lạc theo phương thức một đối một. Nghĩa là, cấp trên của đại sư Liễu thực sự chỉ có một người. Nhưng chỉ một người đó thôi đã đủ kinh khủng rồi. Những thuộc hạ mà người đó mang theo, ai cũng đều có sát khí rất nặng nề." "Ông đã gặp họ?"

"Con cái tôi là bị họ mang đi...'

Ông Đổng nói đến đây, giọng đầy chán chường.

"Có nghĩa là muốn làm việc cho họ đều phải lấy gia đình làm con tin?" Giang Dược ngạc nhiên, cách hành xử điên cuồng này, thật sự khiến người ta rợn tóc gáy.

"Có thể nói như vậy, nhưng bề ngoài thì họ nói rất hay, nào là thay mình chăm sóc gia đình, nào là để mình không phải lo lắng, toàn tâm toàn ý vào công việc."

Loại lời nói này đúng thật chỉ để dỗ dành trẻ lên ba, chứ người lớn có chỉ số IQ bình thường ai mà tin nổi.

"Vậy nên, nếu có thể tìm ra số điện thoại này, thì có thể tìm được cấp trên của đại sư Liễu?"

"Đúng, đồng thời có thể biết được tung tích của con cái tôi."

"Ông nói chỉ tiết cho tôi nghe đi."

Ông Đổng lại chậm chạp không mở miệng, mà nhìn chằm chằm Giang Dược.

"Tôi có thể nói, nhưng nói rồi tôi được gì?"

"Ông muốn gì?" Giang Dược cười lạnh.

"Tôi là một kẻ giết người, tội ác mười đời cũng không trả nổi. Nhưng con cái tôi vô tội, tôi hy vọng nếu cậu có cơ hội, hãy cứu chúng ra. Cá nhân tôi có chút gia sản, cũng đủ cho chúng tiêu xài hoang phí cả đời."

Trong lòng Ông Đổng rõ mười mươi, nếu chỉ dựa vào chính ông, muốn cứu con cái hoàn toàn là suy nghĩ viển vông. Nhưng nếu người thanh niên thần kỳ này chịu ra tay, hy vọng vẫn còn khá lớn.

"Ông có chắc con cái mình vẫn ở trong tay họ chứ? Liệu có bị chuyển đi nơi khác không?"

Ông Đổng cũng khá bình thản: "Lỡ chúng bị chuyển đi rồi, tôi cũng sẽ không trách cậu. Là báo ứng cho tội lỗi nặng nề của tôi."

Giang Dược trầm ngâm giây lát, gật đầu: "Được, tôi đồng ý."

Ông Đổng lại nói: "Lam sao tôi tin tưởng rằng cậu sẽ đi cứu chúng?"

"Vụ án tai nghe nguyên rủa có rất nhiêu nạn nhân, tôi cũng không quen biết ai trong số đó cả, vậy mà tôi vẫn có mặt ở đây đấy thôi."

Câu trả lời này đúng là có chút sức nặng.

Ông Đổng thở dài: "Được rồi, đã đến nước này, tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, đúng không?"

"Ông cũng đừng thở dài, chỉ cần ông chịu ngoan ngoãn phối hợp, cũng không phải là hoàn toàn không có hy vọng cứu con mình."

"Ồ? Vậy là cậu rất tự tin?"

"Tại sao không chứ? Những người đó có ba đầu sáu tay à?"

"Không có."

"Súng có thể bắn chết không?"

"Hẳn là được!" "Vậy thì có gì phải sợ?" Giang Dược hỏi ngược lại.

Ông Đổng ngẩn người. Dường như đứng ở vị trí của đối phương, cũng chẳng cần phải sợ gì cả. Tuy thế lực này quả thực rất đáng sợ, rất mạnh mẽ, nhưng dù mạnh mẽ đến đâu, chung quy cũng chỉ là con người, mặc dù thủ đoạn của họ rất tàn nhẫn, nhưng những người đó cuối cùng cũng chỉ là người trần mắt thịt.

Súng có thể bắn chết!

Mà người trước mặt này lại không sợ súng.

Ông không thể chọc nổi, không đại biểu người ta không thể chọc nổi.

"Tôi sợ uy thế và phong cách hành động của họ. Cậu nghĩ xem, cái tay thuật sĩ này đã khó đối phó đến thế, mà y lại hết sức cung kính với họ, suốt ngày quỳ lạy họ. Có thể thấy thế lực phía sau chắc chắn rất đáng sợ. Hơn nữa từ những lời nói mà tôi nghe được, họ dường như muốn gây ra rất nhiều chuyện lớn. Những gì tên thuật sĩ này làm chỉ là một trong số đó mà thôi."

Thế lực đứng sau muốn gây sóng gió ở Tinh Thành đã không còn là tin tức gì mới lạ nữa. Chuyện ở quảng trường thời đại Vân Sơn đã được xác nhận là do họ làm. Vụ tấn công bắt cóc Người giác tỉnh, cũng vẫn là những người này.

Vậy nên nếu nói họ có những âm mưu hay những động thái lớn khác, Giang Dược cũng không he ngạc nhiên. Thế đạo đã loạn rồi, ắt sẽ có đủ loại yêu ma quỷ quái nhảy ra quấy phá.

Huống chị, thời đại quỷ dị đã đến, cả hành tinh Gaia đều phải gặp tai ương. Thế nên việc những kẻ dã tâm nổi lên là chuyện hết sức bình thường.

Lúc này, ông Đổng cũng thành thật hợp tác, không giấu giếm bất kỳ điều gì, một mạch kể hết tất cả những gì ông ta nhìn thấy, cũng như tất cả thông tin ông ta nắm được.

Đặc biệt là ông Đổng còn phân tích rất tỉ mỉ những chỉ tiết nhỏ trong vụ thảm sát ở chung cư Ngân Uyên, nhiều chỉ tiết mà trước đây Giang Dược không rõ, cũng đã được ông Đổng giải thích rõ ràng.

Có thể thấy, dù ông Đổng bị khống chế bởi đại sư Liễu, là công cụ để đại sư Liễu kích thích con nữ quỷ tai nghe kia, nhưng ông ta giả vờ ngu ngốc, lại lừa gạt được đại sư Liễu, lén lút nghe được không ít thứ có ích, nhất là về bí mật của trận cờ quỷ Mẹ Con.

Theo lời ông thì những con quỷ này tuy hung tàn nhưng cũng bị đại sư Liễu giam cầm trong chung cư Ngân Uyên, một khi rời khỏi nơi đây, sẽ tan thành mây khói.

Chúng muốn rời đi, chỉ có thể dựa vào trận cờ quỷ Mẹ Con.

Còn đám xác quỷ đều là do đại sư Liễu điều khiển.

Điều khiến Giang Dược không thể ngờ tới là đại sư Liễu lại điều khiển đám xác quỷ này bằng một chiếc còi trúc.

Giang Dược trước đó đã tìm thấy một chiếc còi trúc trên người đại sư Liễu, nhưng không biết nó để làm gì, lúc này mới biết hóa ra là vật để điêu khiển xác quỷ!

Cả trận cờ quỷ Mẹ Con cũng có vật điều khiển, là một cái la bàn nhỏ.

Có thể thấy đại sư Liễu quả thật có rất nhiều hàng tốt.

Điện thoại của đại sư Liễu được Giang Dược lấy ra, dùng vân tay của y để mở khóa.

Tên thuật sĩ này quả thực rất có tâm cơ, ngay cả danh sách liên lạc trên điện thoại cũng toàn là mật mã, kéo lên kéo xuống cũng không nhìn ra manh mối gì. Có điều, dựa trên thông tin thời gian mà ông D6ng cung cấp, sau khi xem lại lịch sử cuộc gọi, Giang Dược đã nhanh chóng xác định được số điện thoại cấp trên của đại sư Liễu, thời gian diễn ra cuộc gọi hoàn toàn khớp với những khoảng thời gian mà ông Đổng cung cấp.

Điều này khiến Giang Dược có chút kính nể ông Đổng, dù bị khống chế nhưng ông ta vẫn có thể nhớ cẩn thận những chi tiết này, quả thực không đơn giản.

Những món đồ mà đại sư Liễu để lại quả thực rất nhiều, Giang Dược hiện tại cũng không có thời gian để kiểm tra từng cái một.

Ông Đổng là người thông minh, sau khi đạt được thỏa thuận ngầm với Giang Dược, ông ta tự nhiên biết phải làm gì tiếp theo. ....

Trưởng ban La ở tầng ba mươi, trốn trong chỗ ẩn nấp tạm thời, trong lòng cũng rất lo lắng. Ông đương nhiên cũng có thể nghe thấy động tĩnh ở tâng hai mươi chín.

Dù sao, trong tòa nhà trống trải này, tiếng súng vang lên liên tục như vậy, không khó để truyền đến tầng ba mươi. Hơn nữa, giữa hai bên chỉ cách nhau một tầng. Ông thậm chí có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của đám xác quỷ đang chen chúc trong hành lang tầng hai mươi chín.

Tiếng gầm gừ dày đặc và trâm thấp cho thấy số lượng xác quỷ ở tầng dưới rất khủng khiếp, khả năng là có thể lấp đầy toàn bộ hành lang.

Thân là trưởng ban Hành động thứ ba, những năm gần đây ông đã trải qua rất nhiêu nguy hiểm, cũng đã trải qua rất nhiều tình cảnh hiểm nghèo.

Có điều lần này, ông thực sự toát hết mồ hôi lạnh, lo lắng không thôi.

Giang Dược bảo ông ở lại đây, tự mình xông vào hang cọp, trưởng ban La đương nhiên hiểu rõ Giang Dược làm vậy là để bảo vệ ông.

Thời gian trôi qua từng phút một, theo tính toán bình thường, lũ xác quỷ ở tâng hai mươi chín đã sớm đến tầng ba mươi. Nhưng dường như chúng vẫn đang bị mắc kẹt ở tầng hai mươi chín, ông thật không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Ngoài tiếng súng thỉnh thoảng vang lên thì không còn âm thanh chiến đấu nào khác nữa.

Trưởng ban La không khỏi thắc mắc, Giang Dược đang làm gì?

Vào lúc này, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trong hành lang.

Ngay sau đó, bóng dáng của Giang Dược xuất hiện.

“Chú La, là tôi."

Nhìn thấy Giang Dược trở về an toàn, trong lòng trưởng ban La nhẹ nhõm đôi chút, nhưng ngay sau đó nhíu mày, chĩa súng vào Giang Dược, nhỏ giọng nói: 'Khoan hãng lại gần."

Giang Dược cười nói: "Đừng căng thẳng, chính là tôi."

Thấy trưởng ban La vẫn chưa thả lỏng, cũng không thu súng, Giang Dược bất đắc dĩ, đành phải kể lại một số chi tiết trong chuyến hành trình trở về Bàn Thạch Lĩnh với ông trước đó.

Trưởng ban La nghe xong mới thu súng, chui ra từ chỗ ẩn nấp.

"Cậu Giang, thế nào rồi?"

"Quả nhiên là do tên đại sư Liễu gây ra. Có điều y đã bị tôi giết chết. Ngoài ông Đổng ra, những đồng bọn khác của y cũng đều đã bị tôi xử lý cả." "Vậy có nghĩa là nguy cơ đã được giải trừ?"

"Có thể nói là như vậy, có điều đám ma quỷ và xác quỷ trong tòa nhà vẫn còn."

Trưởng ban La kinh hãi biến sắc: "Người điều khiển chết rồi, những thứ này hẳn là không còn nguy hiểm nữa chứ?"

"Cũng không chắc, lũ ma quỷ còn dễ nói, nhưng còn đám xác quỷ là loại sinh vật khát máu, nếu thả ra ngoài, chắc chắn sẽ nguy hại cực kỳ."

Không hiểu sao trưởng ban La lại vô tình nhớ đến thể loại xác sống trong mấy phim ảnh về zombie, không khỏi nói: "Nếu chúng cào cấu người bình thường, liệu có thể lây nhiễm hay không?”

"Không đến mức đó, dù sao chúng cũng đâu phải là xác sống do thảm họa sinh học gây ra. Nhưng sức mạnh và sức phá hủy của chúng đều vượt xa người bình thường, ngay cả Người giác tỉnh thông thường cũng chưa chắc đánh lại chúng."

Giang Dược nói đến đây, lấy ra một lá bùa hộ thân: "Chú mang theo cái này, cả ma quỷ lẫn xác quỷ nơi đây đều sẽ không tấn công chú."

Trưởng ban La thấy lá bùa rộng cỡ hai ngón tay, tỏa ra một luồng khí quỷ dị, cũng không từ chối, nhét nó vào túi.

"Cậu Giang, vậy cậu nói xem, chúng ta phải xử lý đám xác quỷ này như thế nào?"

Giang Dược thở dài một tiếng, không vội vàng trả lời, mà nhìn ve phía những con quỷ hoảng sợ lạc lõng bên trong những lá cờ Mẹ Con.

Tuy những con quỷ này không mất đi ý thức, nhưng trong suốt thời gian vừa qua, chúng vẫn luôn bị đại sư Liễu điều khiển, đã hình thành một loại bản năng phụ thuộc.

Giờ đại sư Liễu đã chết, những con quỷ này nhất thời trở thành cô hồn dã quỷ, tự nhiên không tránh khỏi có chút bàng hoàng.

"Chú La, chúng đều là những kẻ đáng thương."

Giang Dược thâm trầm nói.

Trưởng ban La giật mình: "Cậu Giang, trong vụ án chung cư Ngân Uyên này, cậu là chủ lực, tôi chỉ là phụ tá. Cho nên cậu có ý gì thì cứ việc nói ra, miễn là hợp lý, tôi sẽ hết lòng phối hợp."

Dù ông là người của chính phủ, nhưng ông đã hợp tác với Giang Dược nhiều lần, biết rõ tính cách của hắn.

"Tôi đúng là có chút ý tưởng, có thể thử xem."

"Trong tòa nhà chung cư này, tuyệt đại đa số cư dân chỉ là người bình thường, là những người dân lương thiện, cho dù trở thành quỷ hay xác quỷ, nói cho cùng cũng chỉ là nạn nhân, hơn nữa gây ác không sâu.”

Điểm này trưởng ban La cũng không phủ nhận, gật đầu tán thành.

"Chú còn nhớ giám đốc Kha không?"

"Ý cậu là giám đốc Kha phiên bản xác quỷ?"

"Đúng vậy, giám đốc Kha bị biến thành xác quỷ, vẫn có thể bảo toàn ý thức ban đầu, trí tuệ và hành vi của ông ta nhìn bề ngoài không bị ảnh hưởng nhiều."

"Vì vậy, tôi đang nghĩ, liệu có thể đưa những oán linh này trở lại cơ thể của chúng không, để chúng tôn
Bình Luận (0)
Comment