Chương 236: Đề nghị nghe rợn cả người
Chương 236: Đề nghị nghe rợn cả ngườiChương 236: Đề nghị nghe rợn cả người
tại dưới một hình thức sinh mệnh khác?”
Trưởng ban La trợn tròn mắt, còn có thể thao tác như vậy sao?
Ông nuốt nước bọt, dè dặt hỏi: "Cậu Giang, có khả thi về mặt kỹ thuật không? Hơn nữa, làm thế sẽ không có rủi ro gì sao?"
"Về mặt kỹ thuật không khó, những con quỷ này đều không bị xóa bỏ ý thức, chúng có một loại quyến luyến bản năng với cơ thể của mình. Giống như Văn Ngọc Thiến biến thành nữ quỷ vẫn đang điên cuồng tìm kiếm những mảnh xác bị phanh thây của mình vậy. Đó là một nỗi ám ảnh mạnh mẽ."
"Còn về rủi ro, chú không cần quá lo lắng. Ngay cả khi chúng được tái hợp với thể xác, thì chúng vẫn phải chịu sự điều khiển của trận cờ quỷ Mẹ Con. Một khi chúng muốn rời khỏi chung cư Ngân Uyên, thoát khỏi phạm vi của trận cờ, linh hồn chúng sẽ tan thành mây khói. Khi đó chúng thực sự sẽ trở thành cái xác trống rỗng."
Ý tưởng của Giang Dược rất táo bạo, có thể nói là đột phá chân trời, trưởng ban La nghe mà giật mình kinh hãi.
"Vậy còn mấy con quỷ bị tiêu diệt trước đó thì sao?" Trưởng ban La lại đặt câu hỏi.
"Để chúng làm những con xác quỷ thầm lặng đi... Số lượng chúng không nhiều, những xác quỷ có ý thức khác có lẽ sẽ bao bọc được chúng."
"Vậy bọn chúng rốt cuộc có còn được coi là người sống nữa hay không?"
"Người sống?" Giang Dược lắc đầu: "Chú cũng không cần phải bận tâm làm gì, biết đâu chừng tương lai sẽ còn xuất hiện những hình thức sinh mệnh khác kỳ lạ hơn?”
Trưởng ban La không thể phản bác, thậm chí ông có thể loại bỏ ba chữ "biết đâu chừng”, bởi vì tương lai chắc chắn sẽ xuất hiện các sinh vật kỳ lạ khác. Trên thực tế, nhiêu hồ sơ cao cấp đã xuất hiện những thứ tương tự.
Với quyền hạn hiện tại, ông có thể xem được một ít ve chúng. Còn có những hồ sơ mật cấp cao hơn mà ông không có quyên truy cập, e rằng còn nhiều bí mật hơn thế.
"Chú La, hiện tại việc khó khăn nhất chính là tòa nhà này. Miễn là nó còn hoạt động bình thường, chắc chắn sẽ có người ra vào. Tuy chúng ta có thể giữ lại những người này, nhưng bọn chúng không thích hợp giao tiếp với bên ngoài."
"Hay là cách ly tòa nhà?”
"Tạm thời thật không thể cách ly được..."
"Vì sao?"
"Nói dài dòng lắm..."
Giang Dược lập tức nói rõ với trưởng ban La những thông tin mà ông Đổng tiết lộ, ngoại trừ phần quan trọng là hắn phải giả làm đại sư Liễu, những thông tin khác hắn đều nói tất tần tật.
Nghe xong, trưởng ban La trưởng sững sờ hồi lâu.
Một lần nữa, Giang Dược đã chứng minh quan điểm trước đó của hắn là đúng.
Ở Tinh Thành, có một thế lực mạnh mẽ vô hình đang âm thầm gây chuyện, và tương lai có thể còn gây ra những chuyện kinh thiên động địa khác.
Một con quái vật khổng lồ đang ẩn giấu ngay dưới mí mắt mình như vậy, mà Cục Hành động Tinh Thành lại không có một chút manh mối nào, mới nghĩ đến thôi đã thấy kinh khủng.
Sao có thể để người khác ngáy ngủ bên cạnh giường mình?
Huống hồ hiện tại người ta không chỉ ngáy ngủ mà còn đang mài dao, sẵn sàng cắt cổ mình bất cứ lúc nào.
"Cậu Giang, chuyện này quá lớn, một mình cậu gánh vác nổi sao?"
"Tôi đâu có định một mình gánh vác, Cục Hành động các chú cũng phải mau hành động đi, tốt nhất là tất cả các ban ngành đều hành động. Có điều tôi vẫn muốn nhắc nhở một câu, tốt nhất là tiến hành trong bí mật, đừng đánh rắn động cỏ, càng đừng mù quáng làm lớn chuyện."
"Tại sao không thể làm lớn chuyện?”
"Không phải là không thể làm lớn chuyện, mà là trước khi làm phải đảm bảo tất cả những người tham gia đều đáng tin cậy, ai biết được thế lực này đã cài cắm bao nhiêu quân cờ? Có bao nhiêu kẻ như trưởng ban Cao đang ẩn nap trong các cơ quan ban ngành khác nhau?"
Phòng giặc ngoài thì dễ, nhưng giặc trong thì khó phòng.
Nhắc đến trưởng ban Cao, trưởng ban La trưởng chỉ biết im lặng, không nói gì thêm nữa.
Cuối cùng, hai người đã thống nhất với nhau, chung cư Ngân Uyên tạm thời sẽ không cách ly trong vòng một tuần.
Theo tân suất cấp trên của đại sư Liễu gọi điện, cứ cách hai ba ngày sẽ gọi một lần. Một tuần chắc chắn dư dả.
Về phần ông Đổng thì vẫn phải ở lại chung cư Ngân Uyên, mặc dù ông ta rất chi là không muốn, nhưng ông ta cũng biết mình không có lựa chọn nào khác.
Muốn duy trì hiện trạng của chung cư Ngân Uyên, nhất định phải có người ở lại.
Về phần những kẻ bị thương ở tâng ba mươi, bao gồm cả gã thanh niên họ Đường, tạm thời cũng chỉ có thể giam giữ trong tòa chung cư.
Sau khi mọi việc được sắp xếp xong xuôi, mới đến vấn đề cốt lõi nhất.
Muốn cho những con quỷ trở lại thể xác của mình, tuy về mặt kỹ thuật thực sự không có khó khăn gì, nhưng cuối cùng vẫn phải thuyết phục được bọn chúng.
Hơn nữa, liệu những con quỷ hung ác nhất kia có chịu chấp nhận sắp xếp này hay không?
Đặc biệt là Văn Ngọc Thiến vốn căm thù ông Đổng đến tận xương tủy, khi thấy ông Đổng lưu lại, rất có thể nó sẽ ra tay với ông Đổng, đây cũng là một vấn đề cần phải giải quyết.
May mắn là những tín vật điều khiển mà đại sư Liễu để lại đều thuộc về Giang Dược, Giang Dược rất dễ dàng tiếp quản trận cờ quỷ Mẹ Con.
Mặc dù Giang Dược chưa hoàn toàn thành thạo kỹ thuật điều khiển trận cờ, nhưng hắn cũng đã nắm được một số bí quyết. Chỉ cân hắn còn nắm giữ tín vật thì sinh tử của lũ quỷ đều nằm trong tay hắn.
Cho dù có con nào ngoan cố, Giang Dược cũng có thể mạnh mẽ tiêu diệt.
Vì vậy, khi những con quỷ đó biết được tin tức này, hau hết đều không chút do dự lựa chọn chấp nhận.
Mặc dù chúng đều biết rõ, ngay cả khi trở về thể xác, cũng không thể trở lại làm người bình thường như trước nữa, nhưng ít ra thì chúng vẫn có thể tiếp tục sống, dù là dưới một hình thái khác.
Quan trọng hơn nữa là, chúng hoàn toàn không có quyền tự chủ, khi trở thành quỷ, chúng đã lập giao ước với trận cờ quỷ Mẹ Con, chịu sự chi phối của những lá cờ.
Chỉ cần bị cắt đứt liên hệ với lá cờ, chúng chắc chắn sẽ chết.
Đây là gông cùm mà đại sư Liễu đã đeo lên từng con quỷ, và cũng là lý do tại sao đại sư Liễu phải mất nhiều thời gian để chế tạo ra những con quỷ này, bởi vì việc ký kết giao ước phải tốn thời gian và công SỨC.
Cho dù chúng trở về thân xác của mình, chúng vẫn phải ở lại chung cư Ngân Uyên, ở bên cạnh trận cờ, nếu không chúng sẽ sớm tan thành mây khói, trở lại thành một con xác quỷ không có ý thức.
Quả nhiên như Giang Dược dự đoán, Văn Ngọc Thiến là người có tâm lý phản kháng nghiêm trọng nhất.
Thân xác của nó vốn bị phanh thây, mặc dù đã được tìm thấy, cũng đã tái hợp lại, nhưng xác quỷ của nó rõ ràng là bị tàn phá hơn những người khác.
Mà lúc sinh tiền, nó lại là người đặc biệt yêu cái đẹp, bây giờ nhìn thấy thân xác mình xấu xí như vậy, oán khí trong lòng không thể kiềm chế được.
Nó đã nói với Giang Dược, trừ khi giao ông Đổng cho nó, nếu không nó nhất định sẽ không chấp nhận.
Giang Dược chỉ cười trừ rồi cuộn lá cờ Mẹ của Văn Ngọc Thiến lại. Văn Ngọc Thiến lập tức kêu gào thảm thiết, nó và cờ Mẹ đã sớm lập thành giao ước, một khi rời đi cờ Mẹ quá xa, nó căn bản không thể tồn tại lâu được.
Nếu Giang Dược mang lá cờ của nó đi, cho dù nó tiến hóa đến mức không thể chiến thắng thì cũng chỉ sống được thêm hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Đứng trước nguy cơ tan biến, dù thù hận có sâu như biển thế nào thì nó cũng phải tạm gác sang một bên.
Ông Đổng giải bày tâm sự: "Thiến à, trước đó là anh phát rồ nên mới ra tay với em. Đợi anh hoàn thành xong tâm nguyện của mình, em muốn tra tấn anh thế nào, anh đều cam chịu hết. Xin em cho anh thêm bảy ngày, bảy ngày sau, em không giết anh thì anh cũng tự sát trước mặt em. Rồi em muốn xẻo anh ra làm tám khúc cũng được, muốn treo cổ anh cũng được. Lúc đó em muốn giải hận thế nào thì làm thế nấy."
Giang Dược lạnh lùng nói: "Tôi hy vọng ông nói được thì sẽ làm được. Sau bảy ngày, tôi sẽ để cô Văn kết thúc mọi chuyện ân oán giữa hai người, không ai được can thiệp."
Văn Ngọc Thiến sợ hãi Giang Dược, biết rằng hôm nay muốn giết ông Đổng có lẽ là không thể, đành phải xuống nước: "Bảy ngày, tôi chỉ cho anh bảy ngày. Sau bảy ngày, dù có phải đồng quy vu tận, tôi cũng sẽ không tha cho anh, anh nhớ đấy!"
Giang Dược cũng không muốn can dự vào mối thù hận giữa hai người. Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua toàn bộ hiện trường: "Nếu không phải vì các vị vốn là người vô tội, tôi đã không để các vị tiếp tục tôn tại. Tôi muốn diệt các vị, dễ như trở bàn tay. Vì thế, đừng coi sự thương hại của tôi là điều đương nhiên, càng không được phụ lòng từ bi của tôi. Nếu kẻ nào chơi trò ma giáo, cố tình gây rối, tôi đảm bảo sẽ không có cơ hội lần thứ hai."
Giang Dược không thích thốt ra những lời ác độc giống như đại sư Liễu, nhưng lời nói của hắn lại rất có lực uy hiếp, dù sao ngay cả đại sư Liễu cũng bị hắn giết chết, những con quỷ này sao dám không sợ hắn, không nghe lời hắn?
Nói xong, Giang Dược bắt đầu tiến hành tổ chức công việc. Hắn tự nhiên sẽ không để chúng nháo nhào loạn xạ, mà theo thứ tự, từng con quỷ tiến lên tìm kiếm thân xác của mình để nhập vào. Thân xác của chính mình, tự nhiên không cần phải thích nghi.
Quá trình này rất đơn giản, chưa đầy nửa giờ, tất cả con quỷ đã tìm được thân xác của mình. Những con quỷ đáng thương nhất chính là những con quỷ đã bị diệt, thân xác của chúng mãi mãi chỉ là những con xác quỷ vô hồn.
Trưởng ban La lặng lẽ quan sát tất cả, ông thấy kế hoạch của Giang Dược quá mạo hiểm, nhưng cũng không phản đối. Dù sao, cả đêm nay chủ yếu là Giang Dược ra tay, ông cũng không tiện nói nhiều.
Sau khi hoàn thành tất cả, Giang Dược nhẹ nhàng nói với ông Đổng: "Lát nữa sẽ có người đến, lúc đó ông cứ nghe theo sắp xếp của họ là được."
Ông Đổng nghe nói sẽ có người đến, trong lòng cũng thoải mái hơn phần nào. Một mình ông ở đây, thực sự có chút lo lắng, nếu có người đến cũng là chuyện tốt. Đến nước này rồi, nghe theo sắp xếp của ai cũng không còn quan trọng nữa, miễn sao cứu những đứa con vô tội của mình, những thứ khác cũng chỉ là phù du.
Lúc này, Giang Dược và trưởng ban La bắt đầu bước xuống lầu, ông Đổng nhiệt tình tiễn đưa.
Đang đi xuống cầu thang, Giang Dược bỗng dừng bước, nhíu mày hỏi: "Có người ở dưới lầu?"