Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 152 - Chương 254: Gat Lấy Cơ Mật

Chương 254: Gat lấy cơ mật Chương 254: Gat lấy cơ mậtChương 254: Gat lấy cơ mật

Chương 254: Gat lấy cơ mật

Tuy Chiêm tiên sinh có chút kinh nghi bất định, nhưng ông vẫn không nghi ngờ thân phận của đại sư Liễu trước mặt.

Ông nhanh chóng nhớ lại hành vi của mình sau khi gặp đại sư Liễu. Mặc dù ông đã tỏ thái độ khó chịu và nói vài lời không mấy hay ho, nhưng với tư cách là cấp trên của đại sư Liễu, Chiêm tiên sinh tự tin mình đã cư xử rất đúng mực, sẽ không khiến đại sư Liễu phật lòng.

Dù sao thì đây cũng là lỗi của đại sư Liễu. Nói vài câu, tỏ thái độ khó chịu, chẳng phải là phản ứng bình thường sao?

Với tính nết thường ngày của đại sư Liễu, ngay cả khi bằng mặt không bằng lòng thì bê ngoài y cũng sẽ thuận theo, không thể quay lưng phản bội như bây giờ được.

Đặc biệt, hành động lấy độc từ trong miệng ông ra là một hành động rất bất thường, nhất định là để đề phòng ông tự sát.

Liên hệ với những câu hỏi của đại sư Liễu, Chiêm tiên sinh trong chốc lát đã hiểu ra.

Đại sư Liễu đang muốn hỏi cung!

Lấy độc ra khỏi miệng, là để ông không thể tự sát, khiến ông muốn sống không được, muốn chết cũng không xong?

Mặt của Chiêm tiên sinh thay đổi.

"Anh Liễu, anh đừng có hồ đồ. Dù anh có chút lỗi lầm trong chuyện này, cũng không đến mức bị xử lý. Nhưng nếu anh tiếp tục làm loạn, thì sẽ rất khó cứu vấn."

Chiêm tiên sinh rõ ràng vẫn còn muốn nỗ lực hóa giải ý định của "đại sư Liễu".

"Chiêm tiên sinh hiểu lầm rồi. Tôi vốn không có ý định cứu vãn." Giang Dược mỉm cười nói.

"Anh..." Chiêm tiên sinh đầy vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm Giang Dược, mãi mới thở dài, thất vọng nói: "Anh Liễu, tôi có thể hỏi tại sao không?"

"Tại sao? Chiêm tiên sinh còn giả ngu?" Giang Dược tỏ ra bí hiểm, dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi của đối phương, để xem có thể moi ra được thông tin hữu ích nào từ miệng đối phương hay không.

Chiêm tiên sinh nhíu mày: "Anh sẽ không phải là hận tôi ngày thường đối xử với anh quá nghiêm khắc chứ?"

Giang Dược cười cười: "Ông nghĩ chỉ có vậy thôi sao?"

"Haizz, tôi biết, cấp trên có dùng một chút thủ đoạn không quang minh chính đại để khống chế anh, nhưng đó cũng không phải là nhằm vào một mình anh, tôi cũng vậy thôi. Anh Liễu, anh đừng tưởng chỉ dựa vào một mình anh là có thể chống lại cả tổ chức... Chiêm tiên sinh thở dài.

"Hừ! Tôi có bản lĩnh như vậy, lại phải chịu sự điều khiển của các người? Lại còn phải ở trước mặt các người làm bộ làm tịch? Còn phải hy sinh tự do, hy sinh danh dự?”

Chiêm tiên sinh lại thở dài: "Những lời anh nói cũng đúng phần nào. Có điều anh cũng nên hiểu rõ, thế giới hiện tại, chỉ dựa vào đơn thương độc mã là không thể thành công được. Nếu anh biết tổ chức phía sau chúng ta có bao nhiêu năng lực, thì anh cũng sẽ không có những ý nghĩ ngu ngốc này nữa."

"Năng lực thế nào? Có thể lật trời được sao?" Giang Dược tỏ ra khinh thường. "Nói đơn giản, tổ chức chúng ta không chỉ hoạt động ở khu Trung Nam, mà còn ở nhiều khu vực khác của nước Đại Chương. Những gì anh nhìn thấy ở Tinh Thành chẳng qua chỉ là tảng băng chìm. Ngay cả tôi ở Tinh Thành cũng chỉ được coi là tâng trung lưu mà thôi."

"Vậy thì đã sao?"

"Haizz, anh Liễu, anh vẫn chưa hiểu ý tôi sao? Nếu như anh có biểu hiện xuất sắc trong vụ chung cư Ngân Uyên, cấp trên vốn định cho anh thân phận chính thức, dẫn anh vào vòng tròn hạch tâm, trao tặng huân chương nội bộ. Đến lúc đó, anh sẽ là người một nhà, có thể tham dự rất nhiều quyết sách trong nội bộ, hiểu rõ thêm nhiều tin tức mật."

"Cũng giống như ông sao? Tôi nhìn cũng chẳng có gì tốt đẹp. Gặp được người có cấp bậc cao hơn, còn không phải là ra vẻ khúm núm, cúi đầu khom lưng?”

Chiêm tiên sinh đương nhiên nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Giang Dược, nhưng lúc này, lòng tự trọng của ông không còn quan trọng nữa.

"Anh Liễu, anh không giống tôi. Anh là kỳ nhân dị sĩ, có tài năng đặc thù. Nếu anh tiến vào vòng tròn hạch tâm, không gian phát triển của anh sẽ lớn hơn tôi. Hơn nữa, tài nguyên mà anh được hưởng thụ cũng sẽ khác với tôi."

"Có thể khác được mấy?"

"Khác nhiều lắm. Giống như tôi không có tài năng đặc thù gì, đến vị trí này cơ bản là đã đến đỉnh. Dù có phong quang mấy đi nữa, cũng chỉ hưởng thụ những thứ phàm tục như vinh hoa phú quý, tiền tài mỹ nữ là cùng. Còn các anh, nếu tiến vào vòng tròn hạch tâm, cấp bậc lên cao, sẽ có thể được hưởng thụ những tài nguyên khác.

“Tài nguyên gì cơ?”

"Anh thường xuyên đi chợ đen giao dịch, hẳn phải biết chợ đen lưu thông những thứ gì chứ?"

"Linh vật?"

"Đúng vậy, anh Liễu, anh là người trong đạo này, hẳn phải biết tài nguyên linh vật quý giá đến nhường nào." Chiêm tiên sinh vội nói.

"Thiên hạ không có cơm trưa miễn phí. Hưởng thụ tài nguyên, tự nhiên phải bán mạng. Chẳng lẽ còn có thể ngồi không mà hưởng thụ tài nguyên?”

Chiêm tiên sinh mấp máy bờ môi, muốn nói gì đó, nhưng lại do dự.

"Làm sao? Nãy tôi đã nói chúng ta phải nên thành thật với nhau, xem ra Chiêm tiên sinh vẫn còn có điều giữ lại?" Giang Dược cười quái dị, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay trên lưỡi dao gọt trái cây, lại chà chà lên gương mặt của Chiêm tiên sinh.

Hơi lạnh của kim loại dán vào da mặt khiến Chiêm tiên sinh bỗng nhiên cảm thấy hoa cúc phía sau xiết chặt, lông tơ nhịn không được dựng hết cả lên.

“Anh Liễu, chuyện gì cũng từ từ nói, từ từ nói."

"Vậy thì mời nói." Giang Dược chậm rãi thu hồi dao.

"Thôi được, anh Liễu, đáng ra anh còn chưa có thân phận chính thức, có nhiều thứ tôi không thể nói cho anh. Nhưng chuyện đã đến nước này, tôi liền phá lệ một lần, bật mí trước cho anh một chút."

"Tổ chức của chúng ta, có quy định nghiêm ngặt, mỗi khi thu nạp một nhân viên nội bộ, đều phải vô cùng cẩn thận. Cho nên bề ngoài anh thấy nhân thủ của chúng ta rất nhiều, nhưng kỳ thật cũng không nhiều người có được thân phận nội bộ chính thức."

"Vậy ra tôi bán mạng cho các ông lâu như vậy, kết quả là vẫn chỉ là người ngoài, có đúng không?” Giang Dược xụ mặt, ra vẻ nổi nóng.

"Anh Liễu, anh cũng đừng phàn nàn. Tổ chức muốn khảo hạch nội bộ một người, cần phải trải qua quy trình rườm rà. Nhất là những kỳ nhân dị sĩ như anh, càng cần phải được khảo hạch nghiêm ngặt. Chỉ khi nào thông qua, đãi ngộ mới hoàn toàn khác biệt. Với thực lực và bản lĩnh của anh, một khi thông qua xét duyệt, sẽ trực tiếp được xếp hạng ba sao, cùng cấp với tôi. Đây vẫn chỉ là đánh giá sơ bộ. Qua một hai năm, có thể lên tới bốn sao, thậm chí năm sao!"

"Mỗi cấp bậc sẽ tương ứng với mức đãi ngộ khác nhau. Nếu là ba sao, mà còn là kỳ nhân dị sĩ, mỗi tháng dù không làm gì cũng có thể lĩnh miễn phí một phần linh vật, có thể coi như đãi ngộ cơ bản. Cấp bậc càng cao, đãi ngộ cơ bản càng cao."

"Ngoài linh vật ra, những thứ đãi ngộ khác như tiên tài mỹ nữ và các phúc lợi nội bộ đều không thiếu chút nào.”

"Trừ nhiệm vụ được giao, anh cơ bản được quyền tự do hành động. Muốn kiếm thêm thu nhập, làm chút việc thiện gì đó, chỉ cần không ảnh hưởng đến đại cục, cấp trên thường sẽ không can thiệp."

"Quan trọng nhất là, thời đại quỷ dị đang đến gần, có một thế lực mạnh mẽ bảo vệ phía sau, các phương diện bảo hộ chắc chắn tốt hơn nhiều so với việc đơn thương độc mã. Anh có thể hưởng thụ nơi ở an toàn nhất, đồ ăn chất lượng cao nhất. Anh Liễu, đừng coi thường những thứ này, biết đâu vài năm nữa, một ổ bánh mì tươm tất, một ngụm nước không ô nhiễm sẽ trở thành hàng hóa xa xỉ thì sao?"

Dục vọng cầu sinh của Chiêm tiên sinh rất cao, nói một lèo liền tù tì cả mớ nội dung.

Lượng thông tin quá lớn, Giang Dược mới đầu cũng có chút khó tiêu hóa.

Như Chiêm tiên sinh nói, vài năm nữa, một ổ bánh mì, một ngụm nước sạch đều có thể trở thành hàng xa xỉ, trước đó Giang Dược kỳ thực cũng từng nghiêm túc cân nhắc qua vấn đề này.

Nếu toàn bộ hành tinh Gaia xuất hiện biến dị, các giống loài quỷ dị không ngừng xuất hiện, chiếm giữ không gian sinh tồn của con người, khẳng định sẽ tác động rất lớn đến việc sinh hoạt và sản xuất của loài người.

Nếu như nền sản xuất nông nghiệp và công nghiệp thông thường bị phá hủy, việc con người phải quay trở lại thời đại đốt ray gieo hạt cũng chưa chắc là không có khả năng.

Lúc đó, rất nhiều thứ mà hiện tại xem như đồ tiêu dùng hàng ngày, thật sự có thể trở thành đồ xa xỉ.

Đương nhiên, tất cả những điều này cũng chưa chắc nhất định sẽ xảy ra.

Giang Dược càng tò mò về kết cấu của thế lực phía sau đối phương. Nghe ý Chiêm tiên sinh nói, thế lực phía sau ông ta hẳn là đã tồn tại từ rất lâu rồi, tuyệt đối không phải là mới xuất hiện trong thời đại quỷ dị, bằng không thì nó không thể nhanh như vậy đã trải rộng thế lực ra khắp các khu lớn trên cả nước. Ngay cả bộ phận thế lực ngầm ở Tinh Thành cũng chỉ là một trong những chân rết của chúng.

Nghĩ kỹ lại, ngoài chính phủ nước Đại Chương lại còn có một thế lực đáng sợ như vậy ẩn nấp trong bóng tối, quả thật khiến người ta rùng mình.

Việc này không khác nào có một con hổ hung dữ đang núp bên cạnh giường ngủ.

"Chiêm tiên sinh, lấy địa vị của ông cũng chỉ mới được xếp hạng ba sao, sinh tử cũng không thể tự quyết định, tôi rất tò mò, tổ chức chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu cấp bậc? Phải lên đến cấp bậc nào mới có thể thực sự được sống như một con người, không bị nhiều ràng buộc như vậy?" "Anh Liễu, sao anh cứ xoắn xuyt vào việc đó vậy? Chẳng lẽ anh cảm thấy bây giờ anh sống không được như người bình thường? Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi cũng sống không bằng người?"

"Ông cứ cho tôi một câu trả lời dứt khoát đi? Lên đến cấp bậc nào mới tính là có quyền tự quyết?"

Chiêm tiên sinh thở dài, nói: "Không phải tôi không muốn cho anh một câu trả lời rõ ràng, nhưng mà tôi cũng không biết. Tôi đến cấp ba sao, cơ bản cũng đã chấm dứt, muốn đi lên nữa rất khó. Toàn bộ Tinh Thành, người cao nhất mà tôi có thể tiếp xúc đến, cũng chính là cấp năm sao."

Giang Dược hỏi: "Tinh Thành cao nhất là mấy sao? Cả tổ chức cao nhất là mấy sao?"

Chiêm tiên sinh đáp: “Anh lại hỏi khó tôi rồi. Tôi đã nói rất rõ ràng, tôi chỉ có thể tiếp xúc đến năm sao. Còn đó có phải cao nhất Tinh Thành chưa thì tôi cũng không rõ ràng. Những gì anh vừa hỏi là cơ mật mà cấp bậc của tôi không thể tiếp xúc đến. Có lẽ vài năm sau anh lên tới năm sao, hẳn là có thể biết được điều đó."

Giang Dược vẫn luôn dùng thuật Đọc tâm để dò xét Chiêm tiên sinh, thấy lời ông ta nói cũng không có gì đáng ngờ. Thoạt nhìn tên này vẫn còn chưa tiếp xúc được đến tầng cao nhất. Giang Dược vốn cho rằng lần này bắt được một con cá lớn, ai ngờ vẫn chỉ là hạng xoàng xĩnh.

Hắn chợt nhớ đến một chuyện, hỏi: "Chiêm tiên sinh, ông Đổng bỗng nhiên giác tỉnh, đạn bắn không chết, trình độ giác tỉnh đáng sợ như vậy, chẳng lẽ không phải là một mối đe dọa lớn với tổ chức?"

Trước đó, Giang Dược đã bia ra chuyện ông Đổng không sợ đạn với Chiêm tiên sinh thì được Chiêm tiên sinh trả lời rằng tổ chức của bọn họ cũng không phải chưa từng gặp qua người không sợ đạn. Câu nói này khiến Giang Dược nghĩ đến lần bị tập kích trước đó. Cho nên, hắn mới thử dò hỏi Chiêm tiên sinh.

Chiêm tiên sinh đáp: "Dan bắn không chết cũng không tính là gì. Thời đại quỷ dị này, sẽ có ngày càng nhiều Người giác tỉnh không sợ đạn. Nhưng dù vậy thì sao? Có thể chịu được đạn xuyên giáp không? Có thể chịu được bom mìn không? Có thể chịu được vũ khí sinh hóa không? Cho dù là người có thể đánh bại cả một đội quân, cũng có thể bị một con virus nho nhỏ giết chết trong vô thức. Anh Liễu, về lĩnh vực này, anh hẳn là hiểu rõ hơn tôi."

Anh Liễu đáp: "Tôi là thuật sĩ, không phải chuyên gia hóa sinh."

Chiêm tiên sinh nói: "Chỉ cần có thể giết người, đó chính là thuật giết người tốt nhất. Bất kể lĩnh vực hay thân phận gì.'

Giang Dược nói tiếp: "Vậy trước đó tập kích những Người giác tỉnh, bị tử thương thảm trọng, cũng là do gặp phải loại người không sợ đạn này sao?"

Chiêm tiên sinh khẽ giật mình, hỏi: “Anh biết chuyện này từ đâu?"

Giang Dược thấy ông ta phản ứng như vậy, lập tức biết đại sư Liễu và đối phương chưa từng bàn qua chuyện này. Cũng may hắn phản ứng nhanh, cười lạnh nói: "Chuyện này ồn ào cả Tinh Thành, tôi cũng có tai mắt. Nghe nói thiên kim của thị trưởng cũng bị cuốn vào."

"Lần đó quả thật là một đả kích rất lớn đối với tổ chức của chúng ta."

"Chẳng phải là chết hơi nhiều người chút thôi sao?"

"Chết vài người là chuyện nhỏ, quan trọng là có người bị bắt sống, bại lộ một vài thứ. Đến nỗi tổ chức không thể không chặt tay, thủ tiêu mấy cứ điểm. Dù là vậy vẫn đã gây ra sự cảnh giác của các lãnh đạo cấp cao Tinh Thành. Thành ra bây giờ chúng ta hoạt động cần phải càng cẩn thận hơn, bố cục tỉ mỉ hơn, hạn chế mắc sai lầm đến tối thiểu, để tránh đánh cỏ động rắn."

Chiêm tiên sinh nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại. Ông đột nhiên phát hiện, hôm nay mình nói có hơi nhiều rồi.

Dù là vì cầu sinh, vì thuyết phục đại sư Liễu, nhưng có vài lời không nên nói vẫn là đã nói ra rồi.

"Anh Liễu, bình thường anh hoàn toàn không quan tâm những thứ này, sao hôm nay lại có hứng thú như vậy?" Chiêm tiên sinh tỉnh táo lại, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.

Theo hiểu biết của mình về đại sư Liễu, y căn bản sẽ không để ý những thứ này.

Đại sư Liễu là một thuật sĩ có tài năng đặc thù, luôn tự tin vào bản thân, coi thường những kẻ chỉ biết cậy mạnh bằng thân thể. Từ trước đến nay y vẫn luôn cho rằng thủ đoạn của thuật sĩ mới là ưu tú nhất, có thể đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay, giết người trong vô hình.

Còn dựa vào nắm đấm và vũ khí để giết người thì y chẳng thèm ngó tới, ai mà chả làm được?

Thế mà lúc này, y lại đánh giá cao Người giác tỉnh như vậy? Nghe giọng điệu còn có chút kiêng dè? Hoàn toàn khác với đại sư Liễu mắt cao hơn đầu lúc bình thường.

"Bình thường không quan tâm, là bởi vì miệng ông giữ chặt quá. Lúc này có hứng thú, là bởi vì ông đã rơi vào trong tay tôi, ông không mở miệng không được." Giang Dược cười khà khà nói.

Chiêm tiên sinh nhăn mặt lại, muốn nổi giận, nhưng vẫn kiêm chế xuống, thấm thía khuyên nhủ: "Anh Liễu, chúng ta đã thành thật nói chuyện với nhau rồi, trò đùa cũng nên kết thúc. Anh cứ tiếp tục trì hoãn nữa, tùy tùng của tôi sẽ chạy về. Để bọn họ nhìn thấy chúng ta như thế này, tình cảnh sẽ rất xấu hổ, tất nhiên sẽ gây ra xung đột không cần thiết. Bây giờ anh mở trói cho tôi, hai ta coi như chỉ là một trò đùa ác, không ảnh hưởng đến toàn cục, từ nay về sau, chúng ta vẫn một lòng làm việc cho tổ chức. Nói thật, giữa hai ta không có ân oán cá nhân gì, hoàn toàn không cần thiết vạch mặt, đúng không?"

"Một vấn đề cuối cùng, tổ chức của chúng ta tên là gì?"

Chiêm tiên sinh nghe vậy, bắp thịt trên mặt nhảy lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Giang Dược, như thể đang nhìn một kẻ xa lạ. Chương 255: Ý đồ thật sự của Giang Dược

Giang Dược nhìn mặt mà nói chuyện, vừa dùng thuật Đọc tâm dò xét, trong lòng biết mình hỏi câu này có hơi vượt quá giới hạn, đã khiến Chiêm tiên sinh nghi ngờ.

Chiêm tiên sinh kinh ngạc nhìn chằm chăm Giang Dược, hồi lâu mới thở dài một hơi.

"Anh Liễu, tôi đã nói hết lòng rồi. Giờ thì đến lượt anh móc tim móc phổi ra. Anh định xử lý tôi như thế nào? Nói một câu thống khoái đi, đừng trêu đùa tôi nữa."

Chiêm tiên sinh không hề chỉ ra những nghi vấn trong câu hỏi của Giang Dược, mà lựa chọn né tránh vấn đề đó. Càng như vậy, Giang Dược càng rõ ràng, câu hỏi của mình tuyệt đối đã khiến một kẻ cáo già như Chiêm tiên sinh hoài nghi.

"Xử lý thế nào, hoàn toàn phụ thuộc vào chính ông." Giang Dược thản nhiên nói.

Chiêm tiên sinh xanh mặt, bất đắc dĩ lắc đầu: "Anh đùa với tôi đấy à? Tôi sẽ không trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa."

"Ông chắc chứ?"

Giang Dược tiến lên hai bước, dao gọt trái cây kê vào sống mũi Chiêm tiên sinh.

Sắc mặt Chiêm tiên sinh trắng bệch, hiển nhiên đang sợ hãi đến cực điểm. Nhưng cuối cùng, ông vẫn nhắm mắt lại, kiên quyết lắc đầu.

"Anh giết đi, giết tôi đi."

"Ông thật sự cho rằng tôi không dám giết?"

"Dao trong tay anh, anh đương nhiên có thể giết. Nhưng thủ hạ của tôi sẽ quay lại ngay thôi. Để xem anh sẽ xử lý ra sao với bọn họ?”

"Có gì mà khó xử? Cùng giết thôi." Giang Dược cười khẽ, nói giọng nhẹ nhàng.

“Anh Liễu! Anh đúng là hồ đồ rồi. Anh nhất định phải phản bội sao? Hay có người mua chuộc anh, hứa hẹn anh thứ gì đó không thực tế?"

Chiêm tiên sinh thực sự không hiểu, đứng trên lập trường của đại sư Liễu, dù có cảm thấy bị ủy khuất gì thì cũng không cần phải phản bội chứ?

Tổ chức của họ đối xử với kẻ phản bội, tuyệt đối là tàn nhẫn.

Dù đại sư Liễu là người cô độc, không có người thân để làm con tin, nhưng cũng không phải muốn là có thể cắt đứt quan hệ một cách dễ dàng như vậy.

Trừ phi y trốn cả đời ở một nơi hẻo lánh, không tiếp xúc với bên ngoài, bằng không, chỉ cần ra ngoài hoạt động, với khả năng thâm nhập mạnh mẽ của thế lực sau lưng bọn họ, vẫn có thể tìm thấy y.

Phản bội là con đường chết, hơn nữa sẽ chết rất thảm.

Đến lúc này, Chiêm tiên sinh hiển nhiên đã đoán ra đối phương đang dụ mình tiết lộ thông tin về thế lực sau lưng mình. Vì vậy, ông quyết định không nói thêm một lời nào nữa.

Theo suy đoán của ông, chắc chắn đã có người mua chuộc đại sư Liễu. Le nào đại sư Liễu đã đầu quân cho chính phủ Tinh Thành?

Vậy nên, cái gọi là ông Đổng giác tỉnh lật bàn, rất có khả năng là do đại sư Liễu tự biên tự diễn, chỉ là một màn khổ nhục kế mà thôi? Chẳng lẽ chính phủ Tinh Thành đã cảnh giác, bắt đầu thẩm thấu ngược vào nội bộ tổ chức của bọn ho rồi?

Chiêm tiên sinh nghĩ tới đây, không khỏi rùng mình, hồi tưởng lại bản thân vừa mới nói nhiêu như vậy, muốn khuyên đại sư Liễu hồi tâm chuyển ý, cung cấp rất nhiều thông tin, hoàn toàn là trúng bẫy của đại sư Liễu!

"Chiêm tiên sinh, tôi biết ông đang nghĩ cái gì. Ông đang trông cậy vào đám thủ hạ kia trở lại cứu ông, đúng không? Chỉ sợ ông phải thất vọng. Ông không có khả năng chờ đến bọn chúng trở về."

Chiêm tiên sinh trước đó hôn mê, không biết đã xảy ra chuyện gì sau đó. Nghe Đại sư Liễu nói vậy, lòng Chiêm tiên sinh chợt lạnh. Chẳng lẽ thủ hạ mà mình phái đi đều bị đại sư Liễu tính toán, phản sát cả rồi ư?

"Anh Liễu, anh cần phải nghĩ rõ ràng hậu quả vạch mặt với tổ chức sẽ ra sao? Thừa dịp hiện tại vẫn còn kịp, anh tốt nhất nên tranh thủ thời gian thu tay lại. Một khi trên tay anh dính máu của tôi, muốn hối hận cũng sẽ không còn kịp nữa đâu."

Giang Dược nở nụ cười: "Chiêm tiên sinh, ông lấy đâu ra tự tin, cho rằng tôi nhất định sẽ hối hận? Nếu ông đã nói vậy, tôi còn thực sự muốn dính chút máu của ông."

Vừa dứt lời, Giang Dược giơ tay chém xuống, lưỡi dao xẹt qua bên tai Chiêm tiên sinh.

Tuy dao gọt trái cây chỉ là con dao dùng để cắt hoa quả, thế nhưng trong tay Giang Dược, con dao này lại chém sắt như chém bùn.

Chiêm tiên sinh chỉ cảm thấy bên tai nhói đau, một cái tai rơi xuống.

Giang Dược xuyên mũi dao qua chiếc lỗ tai rơi xuống đất kia, rồi tiến đến trước mặt Chiêm tiên sinh.

"Chiêm tiên sinh, như vậy đã tính là dính máu của ông chưa?”

Chiêm tiên sinh đau đến tê tâm liệt phế, toàn thân bị trói không thể cử động, nhe răng trợn mắt, mồ hôi hột to như hạt đậu không ngừng rơi xuống từ trên trán.

"Tốt tốt tốt... Anh Liễu, anh khá lắm. Rốt cuộc ai đã cho anh lá gan phản bội tổ chức? Chính phủ sao? Anh đừng tưởng anh đầu quân vào chính phủ Tinh Thành, thì sẽ có thể rửa sạch những tội lỗi trước kia của mình! Những con quỷ nô mà anh chế tạo kia, con nào chả phải đã từng là thủ hạ dưới tay anh? Lúc ở Quảng trường Thời Đại Vân Sơn, vì chút tiên thù lao mà anh giết mấy người của Cục Hành động. Giờ anh còn muốn gia nhập bọn họ? Nằm mơ!”

Một khi thấy máu, Chiêm tiên sinh cuối cùng cũng hiểu được, đại sư Liễu đã quyết tâm không chết không thôi với mình, tuyệt không có đường lui.

Đại sư Liễu cười hi hi đùa bỡn con dao gọt trái cây sắc bén, như thể đang chờ Chiêm tiên sinh tiếp tục chửi bới.

“Anh Liễu, chính phủ Tinh Thành rốt cuộc đã cho anh chỗ tốt gì, khiến anh như bị ma quỷ ám ảnh đến thế? Anh cho rằng, ôm được đùi của chính phủ, thì có thể gối cao không lo sao? Khoan nói đến việc họ có thể tính toán nợ cũ với anh hay không, anh cho rằng, làm phản đồ, tổ chức sẽ bỏ qua cho anh sao? Anh cứ chờ xeml"

Giang Dược mỉm cười: "Chiêm tiên sinh, ông nghĩ nhiều rồi. Tôi cũng không nói mình đã đầu quân cho chính phủ. Tôi sẽ xử lý nơi này sạch sẽ, sau đó để ông biến mất khỏi thế gian, rồi đổ tất cả mọi chuyện lên đầu ông. Đến lúc đó, cái mũ phản đồ sẽ do ông đội, cấp trên sẽ chỉ cho rằng Chiêm tiên sinh mới là kẻ phản bội, và tất cả hậu quả xấu, tự nhiên cũng sẽ do ông gánh chịu." Chiêm tiên sinh cười lạnh: "Tôi xưa nay vẫn trung thành tuyệt đối, cấp trên rất rõ ràng. Không phải anh muốn nói xấu tôi thì có thể được như ý."

"Trước khi xảy ra chuyện, ai cũng cảm thấy mình trung thành tuyệt đối, sau khi xảy ra chuyện, ai cũng giống như kẻ phản bội. Chiêm tiên sinh, những tin tức này đều là do ông tiết lộ, một kẻ ngoài cuộc như tôi thì có thể biết được bao nhiêu chứ? Ông cứ nói xem, nếu những việc chúng ta tâm sự với nhau nãy giờ bị tiết lộ ra ngoài, phía trên sẽ nghi ngờ ông, hay là nghi ngờ tôi?"

Hiện tại "đại sư Liễu" vẫn chưa phải là nhân viên nội bộ, nên có rất nhiều nội tình theo lẽ thường là không thể biết được. Như vậy, nếu những tin tức này bị tiết lộ, giữa Chiêm tiên sinh và đại sư Liễu, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể đoán ra ai là kẻ phản bội tiết lộ bí mật.

Vẻ tự tin ban đầu trên mặt Chiêm tiên sinh lập tức trở nên khó coi.

“Anh Liễu, anh không thể phát rồ như thết"

"Phát rồ? Đây chẳng qua là học theo các ông thôi. Chiêm tiên sinh, ông thử nói xem, hơn một trăm oan hồn ở chung cư Ngân Uyên có cảm thấy ông phát rồ hay không?”

"Nếu như hiện tại tôi triệu hồi những oan hồn này ra, giao ông cho chúng, và nói cho chúng biết ông mới là chủ mưu đằng sau vụ thảm án của chung cư Ngân Uyên, ông đoán chúng sẽ đối xử với ông như thế nào?"

"Điên rồi, điên rồi! Anh Liễu, anh điên thật rồi! Những người ở chung cư Ngân Uyên này đều là chết trong tay anh, có liên quan gì đến tôi chứ?"

"Ông là cấp trên của tôi, không có sự đồng ý của ông, sao tôi dám làm như thế?"

"Anh đừng cố làm ra vẻ, đúng là tôi đồng ý cho anh. Nhưng rõ ràng anh mới là kẻ đưa ra lời đề nghị ban đầu, tôi chỉ là người báo cáo lên cấp trên, trải qua cấp trên phê duyệt đồng ý, mới cho phép anh làm. Tôi chỉ làm trạm trung chuyển, quyết định không phải tôi ra, thao tác cụ thể cũng không phải tôi làm. Coi như bàn về tội, nghiệp chướng của anh nặng nề hơn tôi nhiều."

"Thế còn việc bắt cóc bọn trẻ để áp chế người khác, hẳn cũng là ông làm chứ?"

"Anh đang nói con của ông Đổng? Đúng là tôi gọi người làm. Nhưng đó chẳng phải là vì giúp anh khống chế ông Đổng hay sao? Anh Liễu, anh thật là một kẻ cạn tàu ráo máng!"

Chiêm tiên sinh nghiến răng nghiến lợi, hung hãn trừng mắt Giang Dược, tròng mắt đều sắp trừng ra khỏi hốc mắt.

Giang Dược lại ung dung không vội.

Chiêm tiên sinh đang mắng đại sư Liễu, còn kẻ giả mạo như hắn không hề cảm thấy áp lực gì.

Chờ đến khi Chiêm tiên sinh mắng miệng đắng lưỡi khô, Giang Dược mới mỉm cười: "Chiêm tiên sinh, mắng cũng mắng rồi, có phải nên bình tĩnh một chút, nghe tôi phân tích hai câu không?”

"Phản đồ, dù anh lại rót mật vào tai tôi, cũng đừng nghĩ lừa tôi mở miệng nữa."

"Chiêm tiên sinh, đừng có bày đặt biểu diễn cái gì lòng son dạ sắt. Nếu ông thật có lòng trung nghĩa, lúc nãy đã không nói nhiều như vậy. Nói trắng ra, ai cũng có dục vọng cầu sinh. Tôi có thể hiểu được. Ông không muốn mang danh phản bội, cũng được thôi. Tôi có thể cho ông một con đường sống, nhưng nhất định phải đánh đổi một số thứ mới được."

"Hừ! Tôi khuyên anh đừng phí nước bọt." Chiêm tiên sinh dường như đã quyết tâm chống đối.

"Nói ra thế lực sau lưng ông, tên tuổi và kết cấu, còn có mưu đồ ở Tinh Thành. Tôi có thể thề độc, thả ông một con đường sống."

Chiêm tiên sinh lạnh lùng hừ một tiếng, bĩu môi nói: "Thê độc của kẻ phản đồ không đáng một xu."

Giang Dược cười ha ha: "Ông xem đi, ông trước tiên để ý đến việc tôi thề độc có đáng tin hay không, chứ không phải là ông tuyệt đối sẽ không mở miệng. Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh ông vẫn có dục vọng cầu sinh, chứng minh ông luôn miệng nói không làm phản đồ, cuối cùng chỉ là một khẩu hiệu cho có mà thôi. Chung quy, ông có phản bội hay không, vẫn là phải xem lợi ích có đủ hay không, có được đảm bảo hay không..."

Chiêm tiên sinh nhất thời nghẹn họng, không thể cãi lại.

Người không phải cỏ cây, sao có thể không có dục vọng cầu sinh?

Nhất là Chiêm tiên sinh đã từng hưởng thụ qua phú quý của nhân gian, không thể nghi ngờ là càng thêm tiếc mạng. Bất cứ ai còn có một chút hy vọng sống, sao có thể nguyện ý chết đi?

Giang Dược cũng không nóng nảy, nụ cười từ đầu đến cuối nở trên mặt, chăm chú nhìn vào Chiêm tiên sinh với vẻ nghiên ngẫm.

Chiêm tiên sinh bị nhìn chằm chằm như vậy, lúc đầu còn cố gắng trấn định, một bộ dáng "tuyệt không thỏa hiệp".

Trọn vẹn ba phút trôi qua, khí thế của Chiêm tiên sinh bỗng nhiên mềm nhữn xuống, uể oải nói: “Anh Liễu, tôi nói thật với anh, tôi cũng không biết rõ tên gọi của tổ chức rốt cuộc là gì. Tôi đã từng đề cập với anh, đây là cơ mật không thể tiết lộ. Cấp bậc của tôi căn bản không có tư cách nghe ngóng cơ mật này. Còn ve kết cầu, với quyền hạn của tôi, cũng không biết được bao nhiêu. Những gì tôi biết đã nói với anh lúc nãy cả rồi."

Giang Dược tỏ vẻ không tin, tiếp tục chèn ép: "Tôi cho ông thêm một chút thời gian, ông hãy cố gắng suy nghĩ lại xem, còn có cái gì chưa nói, mà giá trị cũng đủ lớn, có thể đổi lấy mạng của mình không."

Chiêm tiên sinh chỉ là nhân vật cấp ba sao ở trong thế lực đó, không tiếp xúc được với vòng tròn hạch tâm, không nắm giữ được bí mật quan trọng, cũng là hợp lý.

Giang Dược thông qua thuật Đọc tâm, nhìn ra ông ta đã nói thật. Tuy nhiên hắn vẫn muốn thử thêm một chút nữa, biết đâu đối phương thật sự bỏ sót điều gì?

Nỗi đau đớn bên tai dường như kích phát dục vọng cầu sinh của Chiêm tiên sinh.

"Anh Liễu, anh đang bức tôi đến đường cùng đấy à?"

"Đổi một góc độ suy nghĩ, đây có lẽ là đang kéo ông ra khỏi vực sâu."

"Được rồi, tranh luận việc này không có ý nghĩa." Chiêm tiên sinh thở dài vô lực.

"Vậy thì nói những gì có ý nghĩa đi."

"Anh làm sao chứng minh rằng anh sẽ thả tôi một con đường sống? Làm sao bảo đảm với tôi?"

"Chiêm tiên sinh, trước tiên ông phải chứng minh được ông có tình báo đáng giá đổi lấy mạng ông."

"Hừ! Tôi đương nhiên có tình báo, nhưng làm sao tôi biết anh không phải đang lừa tôi?" Chiêm tiên sinh hiển nhiên cũng đã có kinh nghiệm, không dễ dàng mắc bẫy nữa, dù cho bên tai đang rất đau nhức.

Giang Dược đột nhiên đứng dậy, đi đến một bên sô pha phía sau, mò vào góc một chút, lôi ra một chiếc điện thoại di động đang quay video.

Chiếc điện thoại này được đặt ở vị trí cực kỳ kín đáo, góc quay cũng đã được chọn trước, vừa vặn hướng thẳng vào Chiêm tiên sinh, nhưng lại không đến mức quay được Giang Dược.

Ngay cả khi hắn giơ lưỡi dao gọt trái cây trước đó lên mặt Chiêm tiên sinh, cũng chỉ xuất hiện một bàn tay trong màn hình, không hề lộ mặt.

Giang Dược tắt chức năng quay video, rồi bật lại đoạn video vừa quay, chiếu trước mặt Chiêm tiên sinh.

"Nếu như đoạn video này bị cấp trên của ông nhìn thấy, ông nghĩ bọn họ sẽ xử lý ông thế nào?"

Lúc này, Chiêm tiên sinh mới thực sự biến sắc: "Đồ hèn hại"

Đoạn video này chính là bằng chứng xác thực, dù cho Chiêm tiên sinh có một trăm cái miệng cũng không thể chối cãi.

Mặc dù là ông bị ép buộc, nhưng cấp trên sẽ quan tâm đến chuyện đó sao?

Bán bí mật của tổ chức, chính là phản đồ, cho dù là bị tra tấn, hay là bị lợi dụng, quá trình không quan trọng, quan trọng là kết qual

Giang Dược lại cười ha ha nói: "Chiêm tiên sinh, ông cứ yên tâm chớ vội. Vẫn là câu nói cũ, thứ này nhìn bề ngoài có vẻ bất lợi cho ông, nhưng nếu đổi một góc độ suy nghĩ, đây chính là bảo đảm của tôi."

Chiêm tiên sinh nghi ngờ, khẩn trương vì sợ hãi, gân xanh trên trán nổi lên từng thớ, trông có vẻ dữ tợn.

Giang Dược tiếp tục: "Nếu như tôi định giết ông, cần gì phải lưu lại bằng chứng này?"

"Chiêm tiên sinh là người thông minh, hẳn phải biết tôi lưu lại đoạn video này có lợi gì chứ?"

"Anh muốn dùng nó để áp chế tôi, khống chế tôi, để tôi thay anh làm việc?" Chiêm tiên sinh hít một hơi lạnh, khàn giọng hỏi.

Hiển nhiên, ông ngàn vạn lần không ngờ tới đại sư Liễu lại có ý đồ này.

"Thế nào? Ông không muốn? Vẫn cảm thấy tôi không xứng khống chế ông?"

Chiêm tiên sinh bất lực thở dài: “Anh Liễu, nếu như anh muốn khống chế tôi, để tôi đối nghịch với tổ chức, tôi khuyên anh nên dẹp ý nghĩ này đi. Nó hoàn toàn là lấy trứng chọi đá, không thể nào thành công. Cuối cùng vẫn đều phải chết, còn không bằng hiện tại anh cho tôi ra đi thoải mái."

Giang Dược lại cười nhạt một tiếng: "Với chút bản lĩnh của ông, thật sự không cần ông phải đối kháng cái gì. Yên tâm, tôi không cần ông ra tay, cũng không cần ông công khai phản bội. Ông chỉ cần... cho tôi một chút tin tức vào những thời điểm thích hợp."

"Anh muốn tôi làm gián điệp hai mang?"

"Làm việc với người thông minh quả nhiên đơn giản, đại khái chính là ý tứ này."

Chiêm tiên sinh chan chừ, hiển nhiên, ông có chút động tâm.

"Chiêm tiên sinh, muốn giữ được mạng mình, chung quy phải đánh đổi một số thứ. Ông bán mạng cho bọn chúng, nói cho cùng cũng chưa chắc đã là cam tâm tình nguyện. Hiện tại, ông coi như là bán mạng cho chính mình.”

"Ông bán mạng cho bọn chúng, phải làm ra đủ loại hành vi mất hết tính người. Bán mạng cho mình, có thể coi như chuộc tội, giảm nhẹ một chút tội nghiệt."

Chiêm tiên sinh đắng chát cười một tiếng: "Anh Liễu, anh làm tôi càng ngày càng hồ đồ. Lấy sự hiểu biết của tôi đối với anh, nói đến mất hết tính người, anh vượt xa tôi quá nhiều. Sao hiện tại anh lại đổi thành ăn chay niệm phật rồi? Mở miệng chuộc tội ngậm miệng chuộc tội. Anh nói vậy không thấy trái lòng mình sao?”
Bình Luận (0)
Comment