Chuong 256: Phong thi nghiem bf mat
Chuong 256: Phong thi nghiem bf matChuong 256: Phong thi nghiem bf mat
Chương 256: Phòng thí nghiệm bí mật
Tuy Chiêm tiên sinh và đại sư Liễu không phải thân thiết gì cho cam, nhưng dù sao cũng là quan hệ cấp trên cấp dưới, nên Chiêm tiên sinh cũng hiểu rõ cái tật của đại sư Liễu, biết đại sư Liễu vốn là một kẻ ích kỷ, luôn chỉ biết nghĩ cho bản thân, vì đạt được mục đích bất chấp thủ đoạn, sẵn sàng gây ác.
Tình huống bây giờ giống như một kẻ giết người không chớp mắt bỗng nhiên bắt đầu tụng kinh niệm phật, nghe rất khó chịu.
"Chiêm tiên sinh, đừng quan tâm đến việc tôi mất hết nhân tính hay ăn chay niệm Phật làm gì, mà hãy suy nghĩ thật kỹ đề nghị của tôi."
"Tôi có thể cân nhắc cung cấp một chút tình báo, nhưng tôi có một điều kiện."
"Nói đi."
"Tôi mặc kệ anh dùng những tin tình báo này vào việc gì, nhưng tôi hy vọng khi tin tình báo này bị lộ, cấp trên sẽ không liên tưởng đến tôi, sẽ không điều tra ra tin tức là do tôi tiết lộ."
"Ông cứ việc yên tâm."
"Tôi không yên tâm nhất chính là điều này. Nếu anh thật sự muốn công khai phản bội tổ chức, mà lại biết nhiều bí mật như vậy, cấp trên không cần đoán cũng biết là tôi tiết lộ."
"Ai nói tôi muốn công khai phản bội tổ chức?"
Chiêm tiên sinh hoàn toàn ngơ ngác. Nếu không công khai phản bội tổ chức, vậy anh muốn làm gì? Ý đồ của anh là gì?
Chiêm tiên sinh đột nhiên có một suy đoán: "Anh Liễu, chẳng lẽ anh cũng là gián điệp hai mang? Anh cũng bắt cá hai tay à?"
Giang Dược cười thần bí: "Ông không cần quan tâm đến điều đó, ông chỉ cần biết, tin tình báo đến tay tôi, tuyệt đối sẽ không khiến ông bại lộ, càng sẽ không bại lộ ra tôi. Tất nhiên, nếu như chính bản thân ông để bị lộ, thì đó là lỗi của ông, chỉ có thể trách bản thân ông vô năng."
"Phía bên tôi không thể bị lộ, tôi luôn cẩn thận, rất được cấp trên tin tưởng."
Giang Dược lại cười một tiếng quái dị: "Tôi lại không quá tin tưởng ông, cho nên..."
Nói xong, Giang Dược lấy ra một tấm bùa.
Bùa này, Giang Dược đã từng dùng qua với Dư Uyên và lão Hồ ly tinh.
Lợi dụng bùa phép, Giang Dược có thể thành lập huyết khế với đối phương, từ đó điều khiển đối phương.
Chỉ cần đối phương có ý đồ phản bội, Giang Dược có thể trực tiếp thôi động bùa phép, phá hủy huyết khế, khiến đối phương trong thời gian ngắn khí huyết sôi trào, cạn khô máu mà chết.
Huyết khế không phải là một thứ quang minh chính đại gì cho cam, nhưng lại rất phù hợp với loại người như Chiêm tiên sinh.
Huyết khế không chỉ có thể chưởng khống sinh tử của đối phương, mà còn có thể truy tung vị trí của đối phương. Chỉ cần đối phương còn sống, huyết khí còn đang vận hành, thì dù ở cách xa ngàn dặm, Giang Dược cũng có thể nắm vững vị trí của đối phương.
Chiêm tiên sinh nhìn lá bùa phép này, trên đó vẽ đầy những ấn phù kỳ quái, chỉ nhìn thôi cũng khiến ông cảm thấy phiền lòng, đầu váng mắt hoa. Ông biết thứ này chắc chắn không phải vật tốt lành.
“Anh Liễu, anh muốn làm gì?" Khuôn mặt Chiêm tiên sinh lộ vẻ sợ hãi.
Giang Dược cười ôn hòa: "Chiêm tiên sinh, yên tâm, sẽ không đau lắm đâu, chỉ giống như bị kim đâm một cái, chớp mắt là qua rồi."
Trán Chiêm tiên sinh toát mồ hôi hột, trong lòng không ngừng lo lắng. Tôi có nói sợ đau sao? Tôi là hỏi anh muốn làm gì cơ mà?
"Chiêm tiên sinh, đừng nhìn tôi như vậy. Ông nên biết, tôi đây là đang cứu mạng của ông. Nếu muốn tôi tha mạng cho ông, thì chúng ta cần phải có sự tin tưởng lẫn nhau. Tôi không có lòng tin gì với nhân phẩm của ông, vậy thì cách duy nhất để tạo dựng sự tin tưởng là thành lập huyết khế. Chỉ cần huyết khế thành lập, thì độ tin tưởng của tôi đối với ông sẽ là tuyệt đối. Ông thấy thế nào?"
"Huyết khế?"
Chỉ nghe hai chữ này thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy lạnh gáy.
Chiêm tiên sinh rất muốn giấy giụa, nhưng với tư thế bị trói tay ra sau lưng, ông căn bản không có cơ hội để né tránh.
Giang Dược lấy một giọt máu từ lỗ tai bị thương của ông ta, dính vào lá bùa, bùa phép trên tay Giang Dược bắt đầu thiêu đốt, tựa như một yêu tinh lửa đang nhảy múa trong lòng bàn tay hắn.
Giang Dược điểm ra một ngón, Chiêm tiên sinh chỉ cảm thấy mi tâm nhói lên một cái, sau đó một dòng nước nóng từ đỉnh đầu dội xuống, chui vào trong cơ thể ông ta.
"Tốt rồi."
Giang Dược phủi tay vạch xuống một đường.
Loạch xoạch!
Dây thừng trói chặt hai tay Chiêm tiên sinh bị Giang Dược cắt đứt thành từng đoạn. Chiêm tiên sinh được giải thoát.
Chiêm tiên sinh không ngờ mình lại được thả tự do dễ dàng như vậy, nhưng nghĩ đến những thủ đoạn quỷ dị của thuật sĩ, ông lại cảm thấy đắng chát, lo lắng không thôi.
Ông biết rõ, những thủ đoạn của thuật sĩ vô cùng quỷ dị và nguy hiểm, nếu bị động tay động chân, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Đáng sợ hơn nữa là, những thủ đoạn này không thể bị phát hiện bằng bất kỳ thiết bị y tế tiên tiến nào, một khi phát tác, nó sẽ khủng khiếp hơn bất kỳ căn bệnh nào, có thể lấy mạng một người chỉ trong vài phút.
Chiêm tiên sinh từng chứng kiến đại sư Liễu sử dụng thủ đoạn tương tự để giết người, nạn nhân đều là những người vô tội. Ông thật không ngờ chính mình có ngày sẽ trở thành nạn nhân của những thủ đoạn ấy.
"Chiêm tiên sinh, tôi đã tha mạng cho ông, cũng đã trả lại tự do cho ông, ông cũng nên cho tôi chút thành ý chứ?" Giang Dược mỉm cười.
Nụ cười này khiến Chiêm tiên sinh càng thêm kinh hãi.
"Trân trọng thời gian đi, ông càng thành thật nhanh, thì càng sớm được đi bệnh viện. Biết đâu vẫn còn kịp cứu lại cái tai của ông?” Giang Dược cầm con dao gọt trái cây đang cắm lỗ tai tiến đến trước mặt Chiêm tiên sinh.
"Anh Liễu, tôi sẽ nói cho anh một bí mật lớn nhất mà tôi biết được. Nếu anh không tin, tôi cũng đành chịu." Chiêm tiên sinh run rẩy nói: "Tôi tình cờ nghe được, tổ chức đã thành lập một phòng thí nghiệm bí mật ở Tinh Thành."
Phòng thí nghiệm?
Giang Dược chợt nhớ tới một chuyện. Vụ án Quảng trường Thời đại Vân Sơn lần trước, lúc gân đến bến tàu, hắn đã chặn đánh nhóm người bắt cóc, còn chứng kiến bọn chúng sử dụng đạn bạc. Vào thời điểm đó, ngay cả chính phủ vẫn chưa nghiên cứu ra đạn bạc.
Giang Dược đã cảm thấy kỳ lạ, làm sao một tổ chức dưới đất lại có thể đi đầu sử dụng đạn bạc? Chẳng lẽ tốc độ nghiên cứu khoa học của một tổ chức ngầm lại có thể vượt mặt được cả chính phủ? Quả thực là chuyện hiếm có khó tìm.
Hiện tại xem ra, tổ chức ngầm này có lẽ đã sớm bắt đầu chuẩn bị cho thời đại quỷ dị.
Sự tồn tại của phòng thí nghiệm càng chứng minh cho suy đoán của Giang Dược.
"Phòng thí nghiệm đó được xây ở đâu? Chủ yếu làm những thí nghiệm gì?"
Chiêm tiên sinh lắc đầu: "Tôi chỉ tình cờ nghe lỏm mới biết việc đó, còn chuyện phòng thí nghiệm cụ thể ở đâu, cấp bậc cao hơn tôi cũng chưa chắc biết. Tôi thì càng không thể biết được. Đây có thể tính là cơ mật cao nhất của Tinh Thành chưa?”
"Vậy ông có biết họ đang tiến hành những thí nghiệm nào hay không?"
"Tôi cũng không rõ lắm, nhưng từ tình báo tôi nghe trộm được, phạm vi nghiên cứu của phòng thí nghiệm này rất rộng, hơn nữa vơ vét rất nhiều chuyên gia, đều là xếp hạng hàng đầu cả nước! Lần trước bắt cóc những Người giác tỉnh kia, giống như là để chuẩn bị vật thí nghiệm cho phòng thí nghiệm."
"Ồ? Ông xác định?"
Nghe được tin tức về phòng thí nghiệm, Giang Dược không cảm thấy kỳ lạ. Đây hết thảy đều nằm trong dự liệu của hắn. Nhưng việc sự kiện bắt cóc Người giác tỉnh có liên quan đến phòng thí nghiệm, lại có chút vượt ra ngoài dự đoán của Giang Dược.
“Tôi vô cùng xác định.”
"Nghe đồn, bản chất của việc giác tỉnh là do gen đột biến. Cho nên, phòng thí nghiệm muốn nghiên cứu gen của Người giác tỉnh, rút ra bộ gen Người giác tỉnh. Mục tiêu cuối cùng của họ chính là thông qua kỹ thuật gen để nhân tạo Người giác tỉnh, sản xuất Người giác tỉnh hàng loạt, biến Người giác tỉnh thành cỗ máy chiến tranh."
"Ngoài ra, tôi còn nghe nói phòng thí nghiệm đã lấy được một nhóm sinh vật tà ma, thông qua việc rút ra bộ gen của chúng, để nghiên cứu chế tạo một nhóm thuốc gen đặc thù."
"Sinh vật tà ma gì?" Giang Dược nhíu mày.
"Là những sinh vật mà Cục Hành động Tinh Thành bắt được trước đây, có Kẻ sao chép, cũng có Quỷ ăn tuổi. Không biết tổ chức dùng thủ đoạn gì mà lại có thể phỗng tay trên của Cục Hành động. Quả thật là không thể tưởng tượng nổi. Nếu như những thuốc gen đặc thù này được nghiên cứu thành công, đúng là bảo vật vô giá. Nghe nói Quỷ ăn tuổi có thể hút tuổi thọ của người khác để kéo dài tuổi thọ của mình, nếu như rút ra được gen này, thành công áp dụng, chẳng lẽ không phải tương đương trường sinh bất lão?" Giang Dược nghe đến đó, lửa giận trong lòng đã cháy hừng hực.
Lần trước hắn nghe trưởng ban La nói qua, Cục Hành động Tinh Thành bị mất mấy Kẻ sao chép, thậm chí cả thi thể của Quỷ ăn tuổi cũng bị trộm đi.
Cục Hành động Tinh Thành đề phòng nghiêm mật như vậy, nhưng Kẻ sao chép và thi thể Quỷ ăn tuổi vẫn bị trộm đi, tuyệt đối không thể là người ngoài làm được.
Nói trắng ra, dù có phòng bị chặt đến mấy, cũng khó đề phòng người một nhà.
Những vật đó là bị mất trộm trước khi sếp Diêm rơi đài. Có khả năng đó là do một tay sếp Diêm đạo diễn. Cũng không rõ sếp Diêm là nội ứng của thế lực nào đó nhằm vào Cục Hành động Tinh Thành, hay là chỉ đơn giản bị mua chuộc bằng một khoản tiền lớn.
Có điều chuyện đó đã không còn quan trọng nữa. Điêu quan trọng là những con tà ma này đã rơi vào tay thế lực xấu, bị lợi dụng để làm thí nghiệm gen.
Nếu thí nghiệm này thành công, nó sẽ không chỉ gây chấn động Tinh Thành, mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ nước Đại Chương, thậm chí toàn bộ hành tinh Gaia, hoàn toàn thay đổi vận mệnh của loài người.
Chiêm tiên sinh thấy Giang Dược im lặng, tưởng rằng hắn bị những tin tức này làm chấn động, bèn nhịn không được khuyên nhủ: “Anh Liễu, hiện tại anh cũng biết, tổ chức sau lưng chúng ta mạnh mẽ đến cỡ nào rồi chứ? Nói thật, tội gì anh phải khổ như vậy?"
"Làm sao? Ông vừa phản bội đã hối hận rồi?" Giang Dược lạnh lùng hỏi.
Chiêm tiên sinh cười khổ nói: "Tôi còn có lựa chọn nào khác sao? Anh Liễu, nói cho cùng, chúng ta đều là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, việc gì cứ phải làm khó lẫn nhau, châm chọc lẫn nhau?”
Giang Dược lại hỏi: "Ngoài chuyện này ra, bọn họ còn làm thí nghiệm gì nữa? Lúc nãy ông có nói, dù là siêu nhân mình đồng da sắt, một con virus nho nhỏ cũng có thể giải quyết. Chẳng lẽ phòng thí nghiệm còn nghiên cứu cả virus?"
"Việc này..." Chiêm tiên sinh có chút do dự, ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi, tựa hồ đang nghĩ tới một ký ức kinh hoàng nào đó.
"Nói cho tôi nghe sự thật." Sắc mặt Giang Dược trâm xuống.
"Ôi! Tôi thật không biết anh nghe ngóng chuyện này để làm gì. Tôi tình nguyện không biết những chuyện hư hỏng ấy, ban đêm đi ngủ đỡ phải gặp ác mộng." Chiêm tiên sinh thở dài nói: "Đúng thế, phòng thí nghiệm còn nghiên cứu virus, hơn nữa còn bắt rất nhiều người sống để làm vật thí nghiệm. Trong đó có không ít Người giác tỉnh. Số phận của những người đó... thôi, không nhắc tới cũng được."
Ngay cả một kẻ có tâm địa sắt đá như Chiêm tiên sinh cũng không muốn nhắc tới, có thể thấy thí nghiệm này khủng khiếp và tàn ác đến cỡ nào.
"Còn gì nữa không?”
Chiêm tiên sinh lắc đầu: "Quyền hạn của tôi có hạn, những điều này kỳ thực đều là tôi nghe được từ những tin đồn, vốn dĩ không nên biết được những bí mật này..."
Giang Dược khoát tay, ra hiệu cho Chiêm tiên sinh im lặng.
Một lúc lâu sau, Chiêm tiên sinh lấy hết can đảm: "Anh Liễu, tôi... tôi đã nói hết lời rồi, giờ tôi có thể đi bệnh viện được chưa?”
Rõ ràng, Chiêm tiên sinh vẫn muốn thử cứu giúp cái lỗ tai đáng thương của mình.
"Cút đi." Giang Dược vẫy tay. "Vâng vâng." Chiêm tiên sinh trong lòng ít nhiêu có chút tức giận, vốn dĩ ông trước giờ vẫn luôn là người ra lệnh cho đại sư Liễu, hiện tại mọi thứ đều đảo ngược.
"Lũ thuộc hạ của ông, tôi đã sắp xếp cho chúng về nhà. Ông trở về tốt nhất đừng hỏi này nọ lung tung, coi chừng bại lộ chuyện ông trở thành phản đồ."
Lúc đó, Giang Dược lấy thân phận của Chiêm tiên sinh đuổi đi Tiểu Triệu và những người khác. Nếu Chiêm tiên sinh trở về hỏi lại, tự nhiên sẽ phát hiện sơ hở. Từ đó sẽ hoài nghi thân phận đại sư Liễu của hắn.
Đến lúc đó, rất có khả năng Chiêm tiên sinh sẽ đoán ra được hắn có khả năng bắt chước thành người khác.
Tất nhiên, cho dù việc này bại lộ cũng không quan trọng. Chỉ cần sinh tử của Chiêm tiên sinh còn nắm giữ trong tay hắn, hắn chẳng việc gì phải sợ đối phương biết.
Huống hồ, cho dù Chiêm tiên sinh đoán được đại sư Liễu này là giả, cũng tuyệt đối không đoán được thân phận thật của hắn là ai.
Chỉ cần sau này gặp mặt, hắn đều lấy thân phận đại sư Liễu, Chiêm tiên sinh coi như biết đây là giả, chỉ sợ cũng phải giả bộ hồ đồ theo.
Chiêm tiên sinh đi vài bước, lại có chút lo lắng, quay đầu lại, cẩn thận hỏi: “Anh Liễu, huyết khế anh lập trên người tôi, sẽ không thi thoảng phát tác chứ?”
"Sao? Ông sợ tôi không có việc gì đi giày vò ông một chút? Cứ yên tâm đi, trừ phi ông phản bội, một ý niệm trong đầu tôi có thể để ông hóa thành tro bụi. Còn bình thường nó sẽ không có tác dụng phụ gì, ông cứ việc ăn chơi trác táng thỏa thích như bình thường."
"Vâng, vâng, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" Chiêm tiên sinh cúi đầu, nơm nớp lo sợ đi xuống lầu.
Ông quay đầu lại hỏi cũng không chỉ là lo lắng việc này, điều ông chân chính lo lắng là sợ đối phương sẽ trở mặt không quen biết, quay đầu liền hạ sát thủ.
Dù sao, lấy tính cách sài lang của đại sư Liễu, căn bản không có thành tín gì đáng nói. Chuyện vừa đáp ứng xong, quay đầu liền trở mặt, đại sư Liễu vẫn thường xuyên làm.
Giờ nghe đại sư Liễu nói vậy, hẳn là tạm thời sẽ không trở mặt, sẽ không giết mình.
Chiêm tiên sinh đi ra khỏi chung cư Ngân Uyên, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cả người ướt đẫm mồ hôi, lạnh toát.
Giang Dược đứng ở cửa sổ, nhìn thấy Chiêm tiên sinh chạy như bay về phía bệnh viện cách đó không xa. Dù đã khống chế Chiêm tiên sinh, nhưng tâm trạng của hắn vẫn không thể tốt lên được.
Những bí mật mà Chiêm tiên sinh vừa tiết lộ khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an.
Một phòng thí nghiệm đáng sợ đang ẩn nấp ở một nơi hẻo lánh nào đó của Tinh Thành, đây không chỉ là một mối đe dọa lớn đối với Tinh Thành, mà nếu những thí nghiệm mà Chiêm tiên sinh nói thành công, hậu quả sẽ rất khó lường.
Nói cho cùng, chính phủ Tinh Thành đã quá chậm trễ và lỏng lẻo trong việc xử lý vấn đề này.
Chiêm tiên sinh vừa rời đi thì thang máy từ tâng hầm chậm rãi di chuyển đi lên.
Giang Dược cũng khôi phục thân phận của mình, đứng ở đầu hành lang chờ thang máy lên.
Cửa thang máy mở, Dư Uyên cầm theo một cuộn gì đó bước ra, chính là bảy lá cờ Mẹ mà ông Đổng vứt lại lúc lái xe lên sườn dốc lối ra của bãi đậu xe dưới đất. Dư Uyên mang cờ Mẹ lên lầu, giao cho Giang Dược. Hai đứa trẻ của ông Đổng nơm nớp lo sợ đứng sau Dư Uyên, nhìn thấy người lạ trước mặt, vừa tò mò vừa cảnh giác.