Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 155 - Chương 258: Vụ Án Quỷ Dị Ở Khu Biệt Thự Sân Vườn

Chương 258: Vụ án quỷ dị ở khu biệt thự sân vườn Chương 258: Vụ án quỷ dị ở khu biệt thự sân vườnChương 258: Vụ án quỷ dị ở khu biệt thự sân vườn

Chương 258: Vụ án quỷ dị ở khu biệt thự sân vườn

Sau khi thu xếp cho hai chị em nhà họ Đổng xong, Giang Dược chào tạm biệt trưởng ban La, chuẩn bị trở về nhà. Chị gái Giang Ảnh sắp phải lên đường nhập ngũ, thời gian hai chị em ở bên nhau đã không còn nhiều.

Đang lúc chuẩn bị ra về, Hàn Dực Minh hùng hổ đi đến, gương mặt nghiêm trọng, có vẻ như đã xảy ra chuyện không hay.

Nhìn thấy Giang Dược đi ra khỏi phòng, Hàn Dực Minh hơi ngạc nhiên.

Trước đó ông không biết Giang Dược đang ở trong cục.

"Cậu Giang, cậu cũng ở đây à? Vừa khéo, cậu đừng đi nữa, đến xem chuyện này."

Hàn Dực Minh không chờ Giang Dược trả lời, nắm lấy cánh tay Giang Dược, lôi kéo hắn quay trở lại văn phòng.

Hàn Dực Minh bước vào, nhìn thấy trong phòng trưởng ban La có người lạ, có chút ngoài ý muốn.

Công việc của Cục Hành động cực kỳ bảo mật, bình thường tuyệt đối không cho phép người ngoài ra vào.

Ngay cả có người muốn đến Cục Hành động trình báo, cũng sẽ không gặp mặt trong văn phòng riêng của trưởng ban.

Người có thể ra vào văn phòng trưởng ban, tuyệt đối không phải hạng bình thường.

Hai đứa trẻ này lai lịch gì?

Chắc chắn không phải là thân thích của trưởng ban La, trưởng ban La vẫn luôn là người công tư phân minh, tuyệt đối sẽ không đưa người thân đến văn phòng, Hàn Dực Minh rất rõ điều đó.

"Đừng nhìn tôi, đây là nan đề mà cậu Giang đưa cho tôi." Trưởng ban La lắc đầu.

Giang Dược giải thích vài câu, Hàn Dực Minh lúc này mới hiểu ra, nhưng cũng không để bụng.

“Anh La, tôi vừa từ bên khu đại học trở về. Tình hình rất không ổn."

Hàn Dực Minh vừa nói vừa bật máy tính lên, copy ảnh chụp từ điện thoại vào máy tính.

Thấy Hàn Dực Minh mặt mày nghiêm trọng, Giang Dược cũng tò mò.

Khu đại học nằm ở ngoại ô phía đông Tinh Thành, thuộc quản hạt của quận Thiên Tuyền. Ban đầu cũng không phải khu vực phụ trách của ban thứ ba.

Có điều trong khoảng thời gian này, các sự kiện quỷ dị liên tục xảy ra, khái niệm về khu vực phụ trách của Cục Hành động đã trở nên mờ nhạt.

Nơi nào có vấn đề, cấp trên điều đi nơi nào, thì phải đi nơi đấy.

Sau khi copy xong ảnh chụp, Hàn Dực Minh mở từng tấm ra.

Mấy tấm đầu tiên, ngược lại là không nhìn ra gì. Chủ yếu chụp là khu đại học bên kia bị hư hại do động đất.

Khu đại học nằm ở ngoại ô phía đông, xung quanh còn có một số thôn xóm chưa di dời, cũng có rất nhiều tòa nhà mới xây dựng, nhìn qua giống như một nơi tổ hợp giữa thành phố và nông thôn.

Bên cạnh một số tòa nhà mới xây dựng, thậm chí còn có người dân địa phương đang cày cấy ở những cánh đồng cách đó vài chục mét.

Chính vì tình huống kỳ lạ này, sinh viên các trường đại học nơi đó, có người thuê nhà ở cao cấp, có người thuê chung cư trung cấp, cũng có người thuê nhà nông dân cải tạo.

Nói chung là có đủ loại cấp bậc thấp, trung, cao, thị trường cho thuê nhà vô cùng sôi động.

Nhìn từ ảnh chụp, nhà nông dân cải tạo là bị hư hại nhiều nhất. Tuy nhiên cũng không xuất hiện tình huống sụp đổ hoàn toàn.

Theo tình huống hư hại này, trừ phi vận may quá kém, bằng không người bên trong bình thường đều có thể kịp thời chạy thoát.

Về phần những tòa nhà tương đối cao cấp, kết cấu tổng thể không thấy hư hại rõ ràng.

Rất nhanh, ảnh chụp cho thấy đội của Hàn Dực Minh đã tiến vào một khu dân cư cao cấp ở ngoại ô phía đông.

Khu dân cư này chủ yếu là biệt thự sân vườn, mật độ xây dựng thấp, có mức độ phủ xanh rất cao. Giá cả cũng cao hơn một phần ba so với các khu dân cư xung quanh.

Tất nhiên, khu dân cư này nổi tiếng, nguyên nhân chủ yếu không phải do hoàn cảnh nó tốt hay mật độ xây dựng thấp gì đó, mà chủ yếu là nằm ở những lời đồn trên phố.

Nghe nói phần lớn người ngụ nơi đây là học sinh của các trường đại học xung quanh.

Có người là được phụ huynh lắm tiên mua cho, con cái đại gia không muốn ở trong ký túc xá chật chội, bảo phụ huynh mua một căn hộ là điều đương nhiên, cũng không phải chuyện hiếm lạ.

Còn có một loại, đó là những cô gái được đại gia hoặc thiếu gia ăn chơi của Tinh Thành bao dưỡng, hoặc là mấy ông chủ có tiền dùng để nuôi tình nhân.

Đương nhiên, không chỉ có các cô gái được bao nuôi, nghe nói còn có một số anh chàng đẹp trai lại không muốn phấn đấu cũng được bao nuôi nữa.

Loại nhà này, khu đại học của các thành phố khác đều có, Tinh Thành đương nhiên không ngoại lệ.

Chuyện chính là xảy ra ở một căn nhà như vậy.

Một đường máu kinh hoàng dữ tợn bắt đầu từ cửa nhà, lan tràn thẳng đến lầu bốn mới thôi. Trong vết máu còn có dấu chân kèm theo.

"Đây là một căn biệt thự có dạng mỗi tầng một hộ, mỗi tang chỉ có một gia đình. Tổng cộng năm tâng."

"Ngoại trừ tâng năm ra, từ tâng trệt đến tâng bốn tối hôm qua đều có người ở, tổng cộng chín người. Chỉ có một người sống sót..."

"Tầng năm tối hôm qua cũng có người ở, nhưng theo lời của bọn họ, tối hôm qua động đất, bọn họ đang ngủ. Khi cảm thấy chấn động, bọn họ đã tỉnh dậy trốn ngay xuống lầu, thang máy cũng không có bất kỳ động tĩnh gì khác thường. Sau khi dư chấn càng ngày càng nhỏ, bọn họ liền trở lên đi ngủ. Mãi cho đến khi bọn họ lên lầu, thang máy vẫn bình thường."

"Đây là ảnh chụp hiện trường của mỗi gia đình bị nạn."

Ảnh chụp rất tàn khốc.

Mỗi một người bị hại, cơ hồ đều không còn là một bộ thi thể hoàn chỉnh, ngực bụng bị mổ xẻ, lục phủ ngũ tạng hoàn toàn không thấy. Càng đáng sợ hơn nữa là, hốc mắt cũng chỉ còn lỗ máu trống rỗng, tròng mắt đều bị đào đi.

Ngoài ra, khắp cơ thể đều có vết cào rất sâu. Vết cào này thậm chí còn ngọt hơn cả dùng dao chém, mỗi một vết cào đều sâu đến tận xương.

Có vài người bị hại thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng cả xương sọ.

Đổng Lam vốn tò mò, muốn lén nhìn vài tấm ảnh. Không ngờ nhìn được mấy tấm, suýt nữa che miệng hét lên một tiếng, chạy đến phòng vệ sinh nôn mửa liên tục.

Đổng Thanh lại rất kiên cường, tay nắm chặt khung cửa, mặc dù sắc mặt trắng bệch, sợ hãi khó có thể che lấp, nhưng vẫn không chạy trốn giống chị gái mình.

Hàn Dực Minh cũng không tránh né hai chị em họ, mà chỉ vào ảnh chụp, không ngừng giải thích.

"Theo hiện trường điều tra, tất cả cửa sổ deu không có dấu vết xâm nhập rõ ràng, chỉ có cửa chính là có dấu vết phá hủy rõ mồn một. Nhìn này..."

Hàn Dực Minh mở từng tấm ảnh chụp cửa chính của mỗi gia đình.

Những người có thể mua được nhà ở đây đều không thiếu tiền. Cửa chống trộm đều là loại được chọn lựa kỹ lưỡng, cấp độ an toàn rất cao.

Có điều thứ được xưng là cửa chống trộm hàng hiệu quốc tế cao cấp này lại chẳng khác nào những miếng giấy dán tường, hầu như đều bị một sức mạnh đáng sợ vặn gãy khóa, trực tiếp xâm nhập.

Mỗi một cánh cửa đều bị phá hủy gần như tương tự, mặc dù thủ pháp không hoàn toàn giống nhau, nhưng nhìn mức độ phá hủy thì có thể thấy đều không khác mấy.

Trong phòng cũng có dấu vết đánh nhau, mức độ hỗn loạn không nhỏ.

Có điều nhìn kỹ sẽ thấy những dấu vết đánh nhau đó chỉ là vùng vẫy giãy chết, giống như thợ săn đang trêu đùa con mồi, chứ không phải là một cuộc đấu ngang tài ngang sức.

Từ mức độ phá hủy ở hiện trường, có thể thấy sức mạnh của hung thủ đạt đến mức vô cùng khủng khiếp, đèn chùm thủy tinh bị lôi xuống một cách dễ dàng, mặt bàn ăn bằng đá bị tách thành nhiều khối, giường nệm có những lỗ to sâu đến tận đáy, thậm chí cả lưỡi dao của con dao phay cũng bị xoắn ngược.

Tất cả những dấu hiệu này đều cho thấy, hiện trường đã diễn ra một trận đánh nhau, nhưng trận đánh nhau đó không thể thay đổi được cục diện bị ngược sát, mức độ phản kháng chỉ có thể coi là gãi ngứa.

"Chú ý những dấu chân trong phòng này, còn có dấu chân bằng máu trên bậc thang. Chúng hiển nhiên không giống như của con người."

Loại dấu chân này không chỉ không giống như của con người, mà nhìn qua cũng không giống như dấu chân của bất kỳ loài thú nào.

So với dấu chân của thú, dấu chân này rõ ràng hẹp và dài hơn, ngón chân cũng dài hơn một chút, trông rất kỳ dị, không giống như dấu chân của bất kỳ loài động vật hiện có nào.

Điều duy nhất giống với dấu chân người là nó có năm ngón chân.

Ảnh chụp rất nhiều, sau khi xem xong từng tấm, còn có video hiện trường.

Sau khi xem xong, trưởng ban La thở dài: "Đây rốt cuộc là quái vật gì?"

Giang Dược hỏi: "Ngoài căn nhà này ra, còn có vụ án tương tự nào khác không?"

"Hiện tại vẫn chưa có tin tức." Hàn Dực Minh lắc đầu.

"Thật kỳ lạ, nhà nông dân cải tạo thành phòng cho thuê giá rẻ không xảy ra chuyện này, những chung cư không có hạn chế ra vào cũng không có chuyện gì xảy ra, vậy mà khu dân cư biệt thự sân vườn được quản lý nghiêm ngặt nhất lại xảy ra chuyện." Hàn Dực Minh cảm thán.

"Quái vật tà ma ẩn hiện, không phân biệt giàu nghèo. Với quái vật mà nói, cửa chống trộm bằng kim loại cũng chẳng khác gì cửa gỗ đơn sa

Trưởng ban La và Hàn Dực Minh đều gật đầu im lặng.

Những hình ảnh đó khiến họ cảm thấy rất bất an. Trong tình huống như vậy, ngay cả có phòng bị cẩn thận chu đáo cũng không còn cảm giác an toàn nào nữa.

Cho dù là cấp bậc bảo vệ cao nhất Tinh Thành, khi đối mặt với sự xâm nhập hung hãn như vậy, cũng chỉ có thể chủ động phòng tránh. Một khi để nó xâm nhập, hậu quả khó lường.

"À đúng rồi, chú Hàn, những vết máu đó ra khỏi căn nhà thì dẫn đến đâu? Các chú đã tìm ra manh mối gì chưa?"

"Vết máu căn bản không ra khỏi căn nhà."

"Có ý gì?"

"Bên ngoài cửa căn nhà, không có vết máu, cũng không thấy bất kỳ dấu chân nào. Chúng tôi đã tìm kiếm kỹ lưỡng xung quanh, từ hoa cỏ, cây cối, đến cả hệ thống nước, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào."

"Chẳng lẽ quái vật vẫn còn chưa rời đi?"

"Loại biệt thự sân vườn mỗi tâng một nhà này, một căn chỉ có vài hộ gia đình, thật muốn trốn tránh, cũng không có chỗ nào để trốn."

"Chẳng lẽ nó còn có thể bốc hơi khỏi nhân gian sao?"

"Đây chính là điểm đau đầu. Sức phá hoại của thứ này quá khủng khiếp, hiện tại cả khu dân cư đó, thậm chí những khu xung quanh đều bàng hoàng. Khu đại học bên kia cũng đang xôn xao, các loại tin đồn đều có. Nếu không thể kịp thời phá án, tróc nã hung thủ, chỉ sợ sẽ gây ra khủng hoảng xã hội."

Kịp thời phá án?

Nói thì dễ, nhưng ngay cả manh mối cũng không tìm được thì lấy gì để kịp thời phá án?

Hiện tại bọn họ chỉ có thể chờ đợi. Chờ quái vật này xuất hiện lân nữa. Có lẽ, ôm cây đợi thỏ là biện pháp duy nhất.

Giang Dược có vài người quen ở khu đại học bên kia, nhưng tạm thời hắn cũng không muốn dính vào việc này.

Hắn tin rằng, những vụ án tương tự, chỉ sợ có mặt ở khắp cái Tinh Thành rộng lớn này.

Giống như mái nhà bị dột, chỗ nào cũng hở, chỉ chặn có một lỗ là vô dụng.

Sau khi hiểu rõ tình huống, Giang Dược liền cáo từ.

Trước khi đi, Đổng Lam vẫn luôn dõi ánh mắt theo Giang Dược, hình như có đầy bụng tâm sự muốn nói, nhưng cuối cùng lại không mở miệng được.

Vừa về đến nhà, hắn đã thấy Giang Ảnh thu dọn hành lý xong xuôi.

"Không phải còn hai ngày nữa sao?" Giang Dược hỏi.

"Trưởng thư ký Chương vừa rồi lại đến nhà chúng ta, nói là ngày mai phải đi báo cáo." Giang Ảnh đáp. "Sao lại đột nhiên thay đổi?" Giang Dược cau mày.

Hai người đều không còn là trẻ con, cũng từng xa cách nhau. Nhưng lần này thì khác, lần chia tay này, có thể nói là bắt đầu bước trên những ngã rẽ khác nhau của cuộc đời, thậm chí là con đường định mệnh. Từ nay về sau, gặp gỡ sẽ ít đi, xa cách sẽ nhiều lên.

"Không nỡ sao?" Giang Ảnh cười hỏi.

"Ừm”" Giang Dược gật đầu.

"Coi như tên nhóc nhà em còn có chút lương tâm, có điều quân lệnh như núi, chị cũng không còn cách nào. Dược à, ráng chăm sóc bản thân, chăm sóc tốt hai cái nhà của chúng ta."

"Năng lực của em lớn hơn chị, có một số chuyện không cần chị căn dặn. Chị chỉ tặng em một câu nói."

"Câu gì?"

"Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn."

Giang Dược khẽ cười, không ngờ chị gái mình lại nói một câu như vậy.

"Chị, chị có còn là chị ruột của em không vậy? Lúc này quan trọng nhất không phải là nói một câu cực kỳ cảm động sao? Tỷ như phải biết bảo trọng bản thân, đừng liều mạng quá, giữ gìn sức khỏe các loại..."

"Phương diện này còn cần chị dặn sao? Từ nhỏ em chẳng phải luôn bảo vệ bản thân rất tốt còn gì? Toàn là chị phải ra tay đánh nhau giùm em."

Giang Dược nghe vậy có chút xấu hổ, từ nhỏ đến lớn, chị gái quả thật không ít lân đánh nhau vì hắn.

"Chị, chị cứ yên tâm đi, em sẽ không để nhà họ Giang mất mặt."

Giang Ảnh thực sự cũng không có gì phải chê trách người em trai này. Từ nhỏ đến lớn Giang Dược đã rất bớt lo, mọi thứ đều có thể tự giải quyết, vì vậy cô cũng không cần căn dặn quá nhiều.

"À đúng rồi, lúc trước Tinh Tinh đến đây, bảo chị chuyển lời cho em, nếu như em về nhà không có việc gì, thì đi lên trường một chuyến. Giống như trường học có chút việc gì đó."

"Em biết rồi."

Từ khi thời đại quỷ dị giáng lâm, Giang Dược càng ngày càng ít đi học, đến mức hắn gần như quên mất việc mình vẫn là một học sinh cuối cấp sắp thi đại học.

Sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, Giang Dược cũng muốn đi trường học xem thử tình hình của những người bạn mình sao rồi.

Tất cả trật tự ở Tinh Thành vẫn chưa được khôi phục, trường trung học Dương Phàm cũng vậy.

Rất nhiều học sinh ngoại trú quyết định không đến trường, những người còn ở lại trường chủ yếu là học sinh nội trú và một số học sinh ngoại trú.

Về phần các học sinh lớp chuyên môn, bất kể là nội trú hay ngoại trú, đều không dám nghỉ học. Chính vào lúc này, họ càng không dám trốn học, bởi vì hiện tại mỗi tiết học đều vô cùng quan trọng và quý báu đối với tương lai của họ.

Khi thấy Giang Dược xuất hiện, lớp hạng A sôi động hẳn lên.

"Ủa sếp? Không phải sếp đã về quê sao? Sao lại lên rồi? Đừng nói sếp chạy bộ trở về đấy nhé?" Mao Đậu Đậu kinh ngạc hỏi.

Lý Nguyệt cũng tò mò, hôm qua nhận được tin nhắn của Giang Dược, Lý Nguyệt biết hắn đang ở dưới quê Bàn Thạch Lĩnh. Quãng đường gần trăm dặm, hắn đã đi như thế nào? Chẳng phải nói đường sá không thông sao?

Hàn Tinh Tinh đương nhiên biết sự thật, nhưng cô không muốn nói với ai.

Thấy mọi người đều bình an vô sự, Giang Dược cũng thở phào nhẹ nhõm.

"À đúng rồi, tình hình Đồng Địch hiện tại thế nào?"

"Tốt hơn nhiều rồi, đầu óc đã tỉnh táo, nhưng tinh thần hơi kém chút, thi thoảng cứ lảm nhảm gì đó. Nhưng so với trước đó thì chắc chắn đã không còn gì đáng ngại rồi!"

Sự việc tai nghe đã được giải quyết, Đồng Địch dân dần hồi phục cũng là điều đương nhiên.

Đỗ Nhất Phong đứng dậy di tới.

"Giang Dược, cậu có nghe nói gì chưa? Trường trung học Tinh Thành số một đã hạ chiến thư. Chỉ mặt gọi tên muốn đấu với trường trung học Dương Phàm chúng ta đấy!"
Bình Luận (0)
Comment