Chương 259: Dị năng của Đồng Địch
Chương 259: Dị năng của Đồng ĐịchChương 259: Dị năng của Đồng Địch
Chương 259: Dị năng của Đồng Địch
Đỗ Nhất Phong dường như luôn có mãi không hết tin tức nội bộ. Càng đặc biệt hơn chính là phải đến khi Giang Dược xuất hiện thì cậu ta mới chịu xì ra cái tin này, có vẻ như trong mắt cậu ta, ngoại trừ Giang Dược, cái lớp này không còn ai đáng để trông cậy vào được nữa.
Nói đến trường trung học Tinh Thành số một, những năm gần đây vẫn luôn cạnh tranh với trung học Dương Phàm. Trước thời đại quỷ dị, chủ yếu là so đầu vào, so tỷ lệ lên lớp, so số lượng học sinh thi đậu đại học danh tiếng, so thành tích giảng dạy và nghiên cứu, so số lượng luận văn...
Thậm chí cả "chất lượng" của cô giáo cũng âm thầm so đo.
Cho nên, việc trường trung học Tinh Thành số một hạ chiến thư lúc này, mặc dù có chút não tàn, nhưng cũng không khiến mọi người cảm thấy quá ngoài ý muốn.
Hàn Tinh Tinh hiển nhiên là cũng đã biết việc này, biu môi nói: "Trường trung học Tinh Thành số một dạo này xem ra thật quá bành trướng rồi."
Trước kia, trường trung học Tỉnh Thành số một thường xuyên hạ chiến thư với trường trung học Dương Phàm, nào là đội điền kinh, đội bóng rổ, đội bóng đá... đủ các thể loại.
Tất nhiên, phần lớn thời gian, trường trung học Dương Phàm đều đè bẹp trường trung học Tinh Thành số một.
Dù sao, những năm gần đây, trường trung học Tinh Thành số một, cho dù là về chất lượng đầu vào, hay về quy mô tuyển sinh, đều bị trung học Dương Phàm áp đảo.
Đỗ Nhất Phong nói: "Cũng không thể trách trường trung học Tinh Thành số một bành trướng được, bởi vì vị thiên tài trở về từ thủ đô kia cực kỳ phách lối, nghe nói còn bức ép cả trường trung học Tinh Thành số một phải làm theo ý mình."
Thiên tài luôn có chút tính tình.
Trường trung học Tinh Thành số một vất vả đào được một thiên tài, tự nhiên muốn thuận theo đối phương, bằng không đối phương việc gì phải ở lại, đi trường khác chẳng ngon hơn sao?
"Là cái tay có mức độ kiểm tra thể chất 220% đó hả?"
"Đúng là gã, nếu không thì trường trung học Tinh Thành số một lấy đâu ra lá gan kêu gào với trường chúng ta?"
"Cái gã phách lối đó tên là gì?"
"Không rõ lắm, hình như là Ngô gì đó?"
"Ngô Định Siêu." Giang Dược bỗng nhiên nói.
"A? Sao sếp biết? Sếp nghe ai nói hả?" Mao Đậu Đậu kinh ngạc vô cùng.
"Hai hôm trước có người nhắc tới một lần." Giang Dược hàm hồ nói.
Ai cũng không ngờ Giang Dược nghe được cái tên Ngô Định Siêu này là từ miệng của cậu bé Tiêu Tử Kiện trong tòa chung cư Ngân Uyên có ma kia.
Hàn Tinh Tinh thắc mắc: "Vậy chiến thư đâu rồi?"
Đỗ Nhất Phong nói: "Chắc còn ở chỗ ban giám hiệu nhà trường, hay là thử hỏi thây Cao xem?"
Giang Dược gật đầu: "Các cậu hỏi đi, giờ tôi phải đi xem Đồng Địch một chút. Lát nữa gặp." Ba trò đánh nhau vì thể diện này, trong mắt hắn căn bản chỉ là lông gà vỏ tỏi, cũng giống như tụi con nít chơi bùn mà thôi.
Khi Giang Dược tìm được Đồng Địch, hắn ngạc nhiên phát hiện đối phương đã gây đi thấy rõ.
Đồng Địch hiển nhiên cũng biết là Giang Dược đã cứu mình, vừa nhìn thấy Giang Dược, cậu liên đặc biệt thân thiết kéo Giang Dược ra ngoài.
"Mập mạp, cậu định kéo tôi đi đâu thế?"
"Lớp trưởng, ở đây nhiều người, chúng ta tìm chỗ vắng vẻ nói chuyện đi."
Tuy Đồng mập mạp cũng rất dở hơi, nhưng tính cách của cậu ta khác với Mao Đậu Đậu. Mao Đậu Đậu hành xử quái đản, chưa hẳn là có thâm ý gì. Nhưng nếu Đồng mập mạp tỏ ra như vậy, chắc chắn là có chuyện.
Hai người đi đến khu đất trống đằng sau ký túc xá, nơi có cây dong già đầu đường nhỏ kia. Vùng này luôn có ít người qua lại, nhất là gần đây xôn xao các loại tin đồn quỷ dị, mọi người đều tránh như tránh tà. Vả lại hôm nay rất nhiều học sinh ngoại trú không đến trường, học sinh nội trú cũng có một bộ phận bỏ đi, cho nên toàn bộ sân trường tương đối vắng vẻ.
"Lớp trưởng, cậu tin tưởng trên đời có công năng đặc dị hay không?" Đồng mập mạp nghiêm túc hỏi.
Nếu là trước đây, Giang Dược chắc chắn sẽ lắc đầu không tin. Nhưng sau khi trải qua nhiều sự kiện quỷ dị như vậy, chính bản thân hắn cũng là đại biểu cho công năng đặc dị, tự nhiên không có khả năng che giấu lương tâm nói không tin.
"Mập mạp, thời đại quỷ dị tiến đến, cậu nói công năng đặc dị, khẳng định là tồn tại. Cũng giống như chiếc tai nghe của cậu, kỳ thật chính là một loại nguyền rủa..."
"Tui biết, tui biết. Tui không phải muốn nói chuyện tai nghe này." Đồng Địch liên tục gật đầu: "Tui muốn nói là khả năng tui cũng có công năng đặc dị."
"Sao?" Giang Dược kinh ngạc: “Cậu có công năng đặc dị gì?"
Bản thân Đồng Địch đã là Người giác tỉnh, chẳng lẽ cậu ta lại giác tỉnh thêm một bước, thu được kỹ năng thiên phú nào đó?
"Tui có thể giao lưu ý thức với cây dong già này." Đồng Địch tựa vào thân cây dong già, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
"Tui có thể hiểu ý của nó, hơn nữa nó cũng có thể tiếp thu được sóng não của tui, hình thành giao lưu ý thức."
Giao lưu ý thức? Một người với một cái cây?
Chuyện này sao nghe cứ ảo ảo thế nào ấy?
Cân nhắc đến việc Đồng Địch thích xem tiểu thuyết, có khi nào cậu ta đọc truyện quá nhiều rồi tự mình chém gió hay không?
Thấy Giang Dược nửa tin nửa ngờ, Đồng Địch vội vàng nói: 'Lớp trưởng, cậu không tin tui sao?"
Giang Dược cười khổ nói: "Không phải tôi không tin, mà chỉ là tò mò, cậu làm thế nào giao lưu với nó? Cậu làm sao chứng minh giữa hai bên có giao lưu?”
"Nó nói, nó nói tui là Người siêu phàm, là một vị bậc thay có niệm lực mạnh mẽ."
U là trời, cậu ta càng nói càng giống tình tiết trong tiểu thuyết. Cũng may người nghe là Giang Dược, hắn không hề đả kích Đồng Địch, ngược lại còn tò mò.
"Mập mạp, cậu nói những chuyện này, người khác chưa chắc đã tin, nhưng chỉ cần cậu đưa ra được chứng cứ, tôi khẳng định sẽ tin."
"Tốt, cậu cứ chờ mà xem."
Đồng Địch nói, tựa vào cây dong già, chậm rãi nhắm mắt lại, như muốn chìm vào trạng thái suy tưởng.
Một lát sau, Đồng Địch mở miệng nói: "Làm ơn vung vẩy nhánh cây, liên tục sáu lần."
Đồng Địch vừa dứt lời, Giang Dược tò mò ngẩng đầu nhìn.
Cây dong già cành lá rậm rạp, một trong số những nhánh cây quả nhiên bắt đầu chuyển động lên, giống như đang múa. Loại múa này không phải kiểu lắc lư trong gió mà lại giống như cánh tay của con người vung vẩy liên tục, biên độ cũng không nhỏ.
Không nhiều không ít, vừa vặn sáu lần.
Thú vị!
Lúc này, Giang Dược không thể không tin.
"Làm ơn rụng xuống mười chiếc lá, rơi vào trước mặt vị bạn học này."
Thời khắc này, Đồng Địch giống như một cao nhân đắc đạo, nói đâu trúng đó. Cây dong già đung đưa, từng chiếc lá cây bắt đầu rơi xuống trước mặt Giang Dược.
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc...
Không nhiều không ít, lại là vừa vặn mười chiếc.
Quá khủng!
Đồng Địch chẳng những có thể giao lưu với cây dong già, thậm chí còn có thể điều khiển nó theo ý mình nữa. Đây là kỹ năng thần kỳ gì vậy?
"Thế nào?" Đồng Địch mở mắt ra, gương mặt có chút hớn hở, hất cằm với Giang Dược.
"Phục rồi, phục rồi." Giang Dược giơ ngón tay cái lên: "Mập mạp, xem ra cậu thật sự đã giác tỉnh, không những về mặt thân thể, mà còn kèm theo kỹ năng thiên phú nữa."
Đồng Địch kích động hỏi: "Lớp trưởng, đây chính là dị năng mà trước đó cậu từng nhắc tới sao?"
Giang Dược gật đầu khẳng định: "Đúng thết À mà trừ cây dong già này ra, cậu còn có thể giao lưu với những thực vật khác không?”
Đồng Địch uể oải lắc đầu: "Không được. Tui đã thử qua rồi, chỉ có cây dong già này là được thôi."
Giang Dược an ủi: "Đừng lo lắng, có lẽ đây chỉ là do dị năng mới giác tỉnh, cấp bậc còn chưa cao. Sau này cậu chăm chỉ luyện tập, có khi còn có thể giao lưu được với cả tảng đá cũng không chừng? Hơn nữa, cậu và cây dong già này vốn có cảm tình tốt, có thể là do sớm tạo thành ăn ý, nuôi dưỡng sự hòa hợp, cho nên cậu mới có thể giao lưu được với nó trước tiên."
Nói về cây dong già này, đúng là Đồng Địch thường xuyên ngồi dưới tàng cây đọc tiểu thuyết, có khi cả buổi cũng không ngẩng đầu lên.
Đồng Địch cảm kích nói: "Không hổ là lớp trưởng. Nếu tui nói chuyện này với người khác, họ chắc chắn sẽ cho rằng tui bị điên."
Giang Dược võ vai Đồng Địch: "Map mạp, cậu tuyệt đối đừng để ý người khác nghĩ gì. Đây là thiên phú của cậu, là cánh cửa mà thời đại quỷ dị mở ra cho cậu. Cậu nhất định phải nắm bắt cơ hội, trui rèn kỹ năng này, biến nó thành vốn liếng để trở nên mạnh mẽ."
Rốt cuộc, lớp trưởng là người mà Đồng Địch tin tưởng nhất. Lời Giang Dược nói đã cổ vũ Đồng Địch rất nhiều.
Đồng Địch mạnh mẽ gật đầu, đoạn nói tiếp: "Lớp trưởng, còn có một chuyện... Tui nằm mơ, mơ thấy..."
"Mơ thấy gì?"
"Tôi mơ thấy thế giới xuất hiện rất nhiều quái vật, con người bị chúng truy sát khắp nơi, hoảng sợ không chịu nổi. Cuối cùng, số người sống sót chỉ còn chưa bằng một phần ba hiện tại."
Giang Dược thở dài: "Trong tương lai, có lẽ giấc mơ của cậu sẽ trở thành hiện thực. Nhưng dù có phải hay không, cậu cũng không được kể nó lại cho người khác."
Đồng Dich gật đầu: "Tui biết rồi."
“Cậu còn mơ gì nữa không?”
"Tui mơ thấy núi Thất Loa."
"Núi Thất Loa thế nào?"
"Tui mơ thấy núi Thất Loa cao lên, nơi đó xuất hiện rất nhiều sinh vật kỳ quái, không phải giống loài trên Trái Đất. Trên một ngọn của núi Thất Loa, có một quả trứng trùng khổng lồ, toàn thân sặc sỡ, mỗi đêm lại phát ra ánh sáng tím chói mắt, bắn thẳng lên trời cao."
Giang Dược hỏi: "Sau đó thì sao?"
Đồng Địch đáp: "Sau đó thì không có gì nữa, nhưng giấc mơ đó rất kỳ lạ, chỉ cần tui nhắm mắt lại tưởng tượng, giấc mơ đó tự động nối liền, trong đầu tôi lại hiện lên những hình ảnh đó. Hơn nữa, tôi cảm thấy nó rất nguy hiểm, giống như là điềm báo của một điều xấu nào đó."
Việc giấc mơ xuất hiện lặp đi lặp lại nhiều lần, Giang Dược cũng đã từng gặp qua. Rất nhiều người đều gặp phải tình huống này, ngay cả khoa học cũng không thể giải thích được.
Có điều nghe Đồng Địch tả lại giấc mơ này, hắn lại có một cảm giác cực kỳ quỷ dị.
Giang Dược suy nghĩ một lúc, thở dài: "Được rồi, kể cả chuyện này, cậu cũng đừng nói với người khác, một mình tôi biết là được rồi. Có phát hiện gì mới, cậu nhớ báo cho tôi. À, hôm qua tôi nhắc nhở các cậu dự trữ một chút đồ ăn, cậu có trữ roi chứ?"
"Có có, nói đến việc trữ đồ ăn, tui là tích cực nhất. Chứ không thì thân hình mập mạp của tui lấy đâu ra.
Giang Dược cười một tiếng: "Vậy là tốt rồi. Tôi muốn tạt qua nhà thay Tôn xem thử một chút, cậu có đi không?”
"Cũng được. Chúng ta đi."
Đồng Địch vừa đi vừa than thở: "Nói thật, mặc dù tui đã vào lớp chuyên môn, nhưng tôi thật sự không thích bầu không khí ở đó chút nào. Nếu có thể lựa chọn, tui mong được ở lại lớp của thầy Tôn, tất cả mọi người đều vui vẻ, cho đến khi tốt nghiệp."
Hai người đi một lát đã tới nhà thầy Tôn.
Thấy Giang Dược đột ngột đến thăm, thầy Tôn cũng cảm thấy bất ngờ.
"Thây, hiện tại tình hình trong lớp sao rồi?" Tôn Ban thở dài nói: "Thầy làm giáo viên nhiều năm như vậy, lần đầu tiên mới thấy, sắp thi đại học tới nơi rồi, mà học sinh nào là xin nghỉ, nào là trốn tiết, thậm chí còn bỏ học, giờ lớp chỉ còn lại chưa đầy một phần ba. Em nói chuyện này là sao?"
Giang Dược nói: "Thói đời như thế, đây cũng không phải là lỗi của thầy, tình hình mỗi lớp đều không khác mấy đâu."
Tôn Ban cảm khái: "Haizz! Thật không biết đến bao giờ mới ổn định lại nữa!"
"Thây à, sau này có lẽ đây sẽ là trạng thái bình thường, hơn nữa có thể sẽ ngày càng nghiêm trọng. Ngoài việc thích ứng ra, chúng ta cũng không thể làm gì khác hơn."
"Thầy hiểu chứ, nhưng trong lòng vẫn thấy thương cảm. À mà em không phải đang ở dưới quê sao? Làm sao trở về được?"
Hắn cũng không cần phải giấu giếm thầy Tôn cái gì, bèn thuật lại sơ lược quá trình trở vê.
"Ui chà, có cả chuyên cơ đưa đón, khá quá nhỉ?"
"Hôm qua em kêu thầy dự trữ lương thực, xem ra thây cũng mua không ít." Giang Dược nhìn xem nửa căn phòng đều chất đầy các loại đồ ăn thức uống.
"Người khác thầy có thể không nghe, nhưng lời em nói, sao thầy không tin được chứ? May mà thay kiên quyết hành động sớm. Nghe nói sau đó siêu thị bị cướp mua hết sạch."
Trong lòng Giang Dược âm thầm thở dài, hiện tại đường xá hư hao, hậu cần tất nhiên sẽ phải chịu ảnh hưởng cực lớn. Các loại vật tư khó lưu thông, rất nhiều nơi tất sẽ xuất hiện cục diện khan hiếm vật tư.
Tinh Thành chỉ e khó mà lo nổi thân mình.
Đương nhiên, những chuyện này không tới phiên Giang Dược quan tâm.
Đồng Địch chợt nói: "Thầy ơi, khóa cửa nhà thầy chỉ có thể phòng quân tử, không thể phòng tiểu nhân được. Theo em thấy thì thầy phải tăng cường thêm ổ khóa."
Thầy Tôn ở nhà công vụ của trường, cửa chỉ là cửa gỗ bình thường, khóa cũng chỉ là khóa móc treo kiểu cũ. Cái đồ chơi này, một người trưởng thành đều có thể dễ dàng phá tan.
Giang Dược rất tán thành, gật đầu nói: "Cần phải gia cố thêm cửa, còn phải có chút đồ phòng thân. Đầu năm nay, không thể không có tâm lý phòng bị người khác."
"Map mạp, cậu và Đậu Đậu đều ở trong trường. Thi thoảng không có việc gì nhớ ghé qua nhà thầy một chút. Nhà thầy cách ký túc xá của học sinh chỉ mấy bước chân thôi."
Tòa nhà ký túc xá của học sinh và tòa nhà công vụ dành cho giáo viên cách nhau chỉ mấy chục mét. Bên này la lớn, bên kia nhất định có thể nghe thấy.
"Yên tâm, nếu ai dám có ý đồ với thây Tôn, mập mạp tui nhất định sẽ đánh gãy chân hắn, sau đó lại để Mao Đậu Đậu dùng ngọn giáo dài mười chín cm của cậu ta thông ass hắn."
Thầy Tôn không ngờ cậu học trò có hạnh kiểm tốt như Đồng Địch lại có thể thốt lên những lời ba chấm như vậy. Chương 260: Doi quay lại ăn cơm chùa tiếp?
Ba thầy trò đang nói chuyện rôm rả, thì từ xa vọng lại tiếng bước chân của hai người, một lớn một nhỏ.
Tiếng bước chân nhỏ hẳn là của Hạ Hạ, cô con gái cưng của thầy Tôn. Có điều tiếng bước chân của Hạ Hạ nghe có vẻ không hào hứng mấy.
Thường ngày, khi vê nhà, Hạ Hạ thường nhảy nhót tung tăng như một chú thỏ con tinh nghịch. Nhưng lúc này, nghe tiếng bước chân của cô bé, dường như có chút gò bó và do dự.
"Hạ Hạ về rồi." Giang Dược nhắc nhở.
Thầy Tôn giật mình nói: "Sao đã về rồi? Mẹ nó vừa bảo dẫn nó đi dạo, mới ra ngoài chưa lâu mà, chỉ cách trước khi hai em tới chừng mười lăm phút thôi."
Mẹ Hạ Hạ chưa đi đến cửa thang máy thì đã kéo con gái lại, dừng trước cửa thang máy, thì thâm: "Hạ Hạ, những lời mẹ nói với con, con đã nhớ hết chưa?"
Dù Hạ Hạ còn nhỏ, nhưng đã rất hiểu chuyện. Cô bé giương đôi mắt lanh lợi nhìn mẹ một cách vô tội, nhưng lại lắc đầu.
"Ôi, cái đứa con gái này, thật đúng là khiến mẹ tức chết. Chỉ có mấy câu thôi, sao lại không nhớ được? Con cố tình chọc giận mẹ có phải không?"
Hạ Hạ vẫn không nói gì, chỉ lắc đầu.
Mẹ Hạ Hạ vốn là người nóng nảy, hễ gặp chuyện gì không vừa ý là nổi cáu. Trước kia lúc chưa ly hôn, bà là người nắm quyền sinh sát trong nhà, không phân biệt chồng hay con, hễ nổi giận thì gặp ai cũng mắng.
Nhưng lạ thay, lúc này dù bà đang rất tức giận, nhìn có vẻ như sắp bốc hỏa đến nơi, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lại, còn cố gắng nặn ra một nụ cười rất hiền hậu, sờ tay lên mặt Hạ Hạ.
"Hạ Hạ, mẹ thực sự rất yêu con, không nỡ xa con. Mấy ngày nay mẹ thức trắng đêm, nửa đêm nghĩ đến con cũng không ngủ được. Mẹ nghĩ đi nghĩ lại, chúng ta vẫn nên sống chung với nhau, như thế mới là một gia đình hoàn hảo, Hạ Hạ thấy có đúng không?"
Hạ Hạ không nói gì, đôi mắt đen tròn xoe nhìn mẹ, cũng không biết có nghe hiểu gì không.
Ít nhất là biểu hiện của cô bé không có chút xúc động nào như mẹ cô bé mong đợi.
Khuôn mặt của mẹ Hạ Hạ lập tức trở nên khó coi.
"Đã nói cảm động đến mức này rồi, mà sao con vẫn vô tâm quá vậy? Chẳng có chút phản ứng nào là sao?"
"Hạ Hạ, con có nghe mẹ nói không? Con không nhớ mẹ sao? Con không muốn mẹ trở về sống với con sao? Con không muốn ông bà ngoại cùng trở về sống hạnh phúc bên nhau sao?"
Vị trí của hai mẹ con cách cửa ra vào một đoạn, cộng thêm việc mẹ Hạ Hạ cố tình hạ thấp giọng, vì vậy dù cả thầy Tôn lẫn Đồng Địch ở trong nhà đều không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhưng Giang Dược lại nghe rất rõ ràng tất cả, không khỏi cười khổ một tiếng.
Lúc trước là chính bà ta nhất quyết đòi ly hôn, bây giờ lại dụ dỗ con gái, muốn bắt cóc đạo đức con gái, đánh bài tình cảm để trở về nhà? Tiếp tục ăn bám thầy Tôn, tiếp tục để thây Tôn một mình gánh vác năm miệng ăn?
Nghĩ đến đây, Giang Dược lại thấy đau đầu. Là học trò của thay Tôn, hắn không thể nhớ nổi đã từng chứng kiến bà ta quá quắt bao nhiêu lần. Theo ký ức của hắn, gần như ngày nào bà ta cũng than van rằng mình mắt mù mới lấy thây Tôn, phàn nàn rằng thầy Tôn vô dụng, khiến bà ta phải chịu khổ.
Lần nào thầy Tôn cũng bị bà ta làm cho phát điên, nếu không phải vì con gái, thầy Tôn có lẽ đã không thể chịu đựng bà ta thêm một giây phút nào.
May mắn mà lần trước thầy Tôn bị bỏ tù oan, mâu thuẫn cuối cùng đã bị đẩy lên đỉnh điểm, cuộc hôn nhân bi kịch này cũng đi đến hồi kết.
Thầy Tôn kịp thời tỉnh ngộ, chấm dứt cuộc hôn nhân này, để bà ta đi theo đuổi hạnh phúc mà bà ta tưởng tượng.
Ngay cả người ngoài cuộc như Giang Dược, cũng cảm thấy hạnh phúc cho thầy, cảm thấy thầy cuối cùng cũng đã thoát khỏi bóng tối, nhìn thấy ánh nắng tươi đẹp của cuộc sống.
Không ngờ, bà ta mới rời đi chưa được bao lâu, đã lập tức muốn quay lại ăn bám tiếp?
Thật sự là quá đáng sợ.
Giang Dược nhìn về phía thầy Tôn, không khỏi sinh ra chút đồng tình. Bóng tối vừa được đánh tan kia, chẳng lẽ lại sắp bao trùm trở lại?
Thầy Tôn không hiểu ra sao, định ra ngoài xem xét, nhưng lại bị Giang Dược kéo lại, khẽ lắc đầu, ra hiệu cho ông đừng ra ngoài.
Lúc này mà ra ngoài trông thấy cảnh tượng mẹ dụ con gái như vậy, có lẽ sẽ rất lúng túng. Đều là người lớn, nể mặt nhau một chút.
Lúc này, mẹ của Hạ Hạ dường như đã nhìn ra manh mối, Hạ Hạ không phải là không hiểu lời bà nói, mà là cô bé cố tình chọc tức bà, cố tình giả ngu.
"Con bé chết tiệt, mẹ nuôi con bằng từng miếng cơm bát nước, con lại vô lương tâm như vậy? Con có chịu nói hay không? Con nhớ kỹ, khi về nhà, phải ôm chặt đùi ba con rồi khóc, nói con nhớ mẹ, nhớ ông bà ngoại, muốn chúng ta được ở bên nhau. Nhớ chưa? Nếu con không nói, mẹ... mẹ sẽ tát con đấy!"
Người đàn bà này đúng là tính tình không tốt, chỉ cần nói vài câu không vừa ý là đã bộc lộ ra bộ mặt thô lỗ và nóng nảy của mình.
"Hu hu
Ha Hahamieng khoc to len.
Thầy Tôn nghe thấy tiếng con gái khóc, không thể nào ngồi yên được nữa. Ông vội vàng chạy ra ngoài. Vừa lúc thấy vợ cũ của mình định giơ tay bạt tai Hạ Hạ.
"Cô đang làm cái gì đó?" Thầy Tôn gam lên một tiếng, sải bước lao lên, kéo Hạ Hạ đến sau lưng mình, trừng mắt nhìn bà ta.
"Tôi... tôi có làm gì đâu." Bà ta bĩu môi, định mở miệng mắng chửi, đột nhiên sực nhớ ra mục đích chuyến đi này của mình, nhớ ra bây giờ không còn như xưa nữa.
Có điều bà ta đã quen thói hống hách với thây Tôn, đột nhiên phải hạ thấp mình, bà ta thực sự có chút không quen.
“Anh Tôn... anh bớt nóng, tôi thật sự không làm gì nó cả. Nó cũng là con gái tôi, tôi còn có thể làm gì nó chứ?"
Người đàn bà này nhìn thấy Giang Dược và Đồng Địch đứng sau lưng thầy Tôn, thấy có người ngoài hiện diện, bà ta càng có chút khó ở.
Bà ta cười gượng nói: "Mấy trò cũng ở đây à, đừng đứng ngoài cửa nữa, vào nhà, vào nhà đi. Cô nghe nói, các trò bây giờ đều là Người giác tỉnh cả rồi. Em Giang còn cứu được Hạ Hạ nữa. Cô đã muốn cảm ơn em từ lâu, Hạ Hạ là nguồn sống của đời cô."
Nghe bà ta nói chuyện mà Giang Dược cũng có chút nổi da gà.
Thầy Tôn khẽ nói: "Không cần nhọc lòng bà. Ơn cứu mạng của Giang Dược đối với hai cha con tôi, tôi sẽ dành cả đời mình để báo đáp."
Bà ta lườm thầy Tôn một cái: "Ông phân biệt rõ ràng làm gì? Chẳng phải đều là người một nhà sao? Hai vợ chồng cãi nhau một chút, ông vẫn còn mang thù? Một người đàn ông trưởng thành, không thể rộng lượng trước mặt học trò một chút hay sao? Em Giang, em nói có phải không?”
Giang Dược rất muốn nói, tôi cũng không làm được như vậy. Có điều loại lời này, tốt nhất chỉ nên nghĩ trong lòng.
Giang Dược cười nói: "Thưa cô, chuyện nhà cô, em không hiểu rõ lắm, chưa kể em chỉ là học sinh, cũng không tiện xen vào. Thầy và cô cứ nói chuyện với nhau, chúng em xin phép đi trước."
"Đừng, khó khăn lắm mới gặp một chuyến. Vào nhà, vào nhà, cô pha trà cho các em."
Thầy Tôn cau mày, bước lên một bước, chắn ở cửa hành lang.
"Trước mặt con cái, cô làm ơn tự trọng một chút. Đã chia tay rồi thì nên giữ khoảng cách, đừng khiến tôi khó xử. Bây giờ đây là nhà của tôi, không phải nhà của cô."
Lúc ly hôn, thầy Tôn gần như trắng tay. Trừ căn hộ này là do nhà trường sắp xếp, không phải tài sản của gia đình ông, còn lại, những gì có thể cho, ông đều cho bà ta gân hết.
Yêu cầu duy nhất của ông là muốn được nuôi con gái.
Con gái Hạ Hạ cũng đồng lòng với cha, hai cha con sống với nhau càng vui vẻ và thoải mái hơn, tuy không hoàn hảo nhưng hiển nhiên là càng hạnh phúc.
Nhìn thấy con gái mình không bị ảnh hưởng bởi việc cha mẹ ly hôn, trái lại còn vui vẻ hơn trước, thầy Tôn thực sự hối hận vì những năm qua mình đã sống quá cam chịu, hối hận vì không sớm chấm dứt cuộc hôn nhân hoang đường này.
Đối với ông, ngoài con gái ra, người đàn bà này luôn mang đến cho ông những cơn ác mộng không bao giờ dứt.
Một người nuôi năm miệng ăn thì cũng thôi đi, địa vị trong nhà lại còn thấp, suốt ngày ăn mắng ăn chửi, thân là đàn ông sao mà chịu nổi?
Vì vậy, sau khi ly hôn, thây Tôn thực sự cảm thấy nhẹ nhàng chưa từng có. Cho nên ông làm sao có thể cho phép cơn ác mộng này một lần nữa bước vào nhà mình?
Mẹ của Hạ Hạ rõ ràng không ngờ người đàn ông lúc nào cũng nhu nhược này lại có thể chống đối mình như vậy.
Bà ta là người chủ động đề nghị ly hôn, cho nên bà ta luôn cho rằng thay Tôn không muốn ly hôn, là bị ép buộc, bất đắc dĩ mới ly hôn. Nếu bà ta muốn quay lại, chắc hẳn thầy Tôn sẽ vui mừng khôn xiết. Chỉ cần Hạ Hạ giúp sức một chút, bà ta tin rằng việc mình quay lại hoàn toàn không thành vấn đề, thậm chí còn là một sự ban ơn của bà ta đối với thầy Tôn.
Vậy mà giờ mọi thứ có vẻ như hoàn toàn không giống như bà ta đã tưởng bở trước đó "Anh Tôn, anh giỏi lắm, anh bản lĩnh quá nhỉ? Có phải đã tìm được hồ ly tinh nào khác rồi không? Nói cho anh biết, tôi là mẹ ruột của Hạ Hạ, cái nhà này có phần của tôi."
Thầy Tôn lạnh lùng cười nói: "Cái nhà này? Lúc trước, toàn bộ của cải để dành của chúng ta, bao gồm cả căn nhà nhỏ bên ngoài, đều bị cô cướp đi cả rồi, cái nhà này là của trường cấp cho giáo viên ở, có liên quan gì đến cô?"
"Hạ Hạ, con nói xem, con có thích mẹ quay về với con không? Con có vui mừng khi ông bà ngoại quay vê không?"
Hạ Hạ vốn đang thò đầu ra ngoài, nghe thấy câu này, lại nép lại sau lưng thầy Tôn.
"Tốt lắm, anh Tôn, bình thường anh dạy dỗ con gái như vậy sao? Ngay cả mẹ ruột cũng không cần? Đây không phải là nuôi ong tay áo sao? Mẹ mang nặng đẻ đau con chín tháng mười ngày, vậy mà giờ con đã không có lương tâm rồi?"
"Thôi thôi, cô muốn làm loạn thì đi làm loạn nhà người khác, đừng có làm xấu mặt trước cửa nhà tôi. Tôn Bân tôi thân là thầy giáo, dạy dỗ biết bao nhiêu học sinh, chẳng lẽ còn không biết dạy con? Còn cô, bình thường cô làm mẹ thế nào, làm người ra sao, trong lòng cô chẳng lẽ không tự biết?"
Trong lòng Giang Dược không nhịn được mà tán thưởng thái độ của thây Tôn.
Chính là thái độ này, tuyệt đối không được nhượng bộ, một khi tỏ ra có chút nhân nhượng, người đàn bà này nhất định sẽ thừa cơ chen vào, từ đó sẽ không thể đuổi đi được nữa.
Dựa vào danh nghĩa con gái, lại bắt đầu chế độ ăn uống miễn phí.
Thầy Tôn lại không phải là kẻ ngốc, cuộc sống một người nuôi năm miệng ăn chưa chịu đủ hay sao? Ông cũng không bị nghiện làm trâu làm ngựa cho người khác.
Mẹ của Hạ Hạ có lẽ đã quyết tâm gây chuyện, ngồi phịch xuống hành lang, trực tiếp bật khóc.
"Tôn Bân, tôi theo anh nhiều năm như vậy, dù là đi bán thân cũng phải được tiên chơi gái chứ? Bây giờ anh không cho tôi vào nhà, anh còn là người nữa không?”
"Cô... quá quắt! Lúc đầu ly hôn, tiền tiết kiệm trong nhà không phải đều cho cô cả rồi sao? Căn nhà nhỏ bên ngoài cũng đã sang tên cho cô rồi, cô còn muốn thế nào nữa? Tôi không lên nhà cô than nghèo, cô lại đến đây làm loạn? Nếu không phải trước mặt con gái, tôi nói với cô thêm một chữ cũng ngại bẩn mồm”
"Tôn Bân, anh nói gì kỳ vậy? Hôm nay tôi có lòng đến tìm anh, là do không muốn nhìn thấy con gái phải sống không có mẹ, nếu anh có biểu hiện tốt, tôi cũng không phải là không thể xem xét chuyện tái hợp. Nhưng thái độ của anh..."
"Dừng lại, cô mau dừng lại đi. Thái độ của tôi chính là như vậy, còn chuyện tái hợp, xin đừng nhắc nữa, tôi cảm ơn cô. Con gái tôi có người cha này, có các anh chị học trong trường chăm sóc, không hề cô độc chút nào. Cô từ đâu tới thì về lại đấy đi. Cô có nhà có tiền, cuộc sống sung sướng hơn tay giáo viên nghèo như tôi nhiều. Chúng ta đừng làm phiền lẫn nhau nữa, tốt nhất là từ nay dù sống hay chết cũng đừng gặp lại nhau.”
"Tôi không có tiền."
"Cô dám nói không có tiền? Số tiên tiết kiệm mấy trăm ngàn đều bị cô ăn hết rồi sao?"
"Em trai tôi chẳng phải là muốn mua nhà ở thành phố lớn, thiếu chút tiền đặt cọc sao? Tiền tôi đều góp cho nó đặt cọc rồi. Bây giờ ngay cả chỉ phí sinh hoạt cơ bản tôi cũng không xoay sở được nữa. Ba miệng ăn, miệng ăn núi lở, anh tưởng tôi sống dễ dàng sao?" Nghe tới đây, Giang Dược mới vỡ lẽ. Hóa ra là vậy.
Thời buổi loạn lạc này mà còn dám đem hết tiền tiết kiệm góp cho em trai đặt cọc mua nhà? Trái tim bà ta phải lớn đến nhường nào?
Chưa kể bà ta vốn là một kẻ lười biếng, lại còn có hai miệng ăn khác phải chăm. Trong tình trạng đó mà bà ta còn dám cho em mình toàn bộ tiền tiết kiệm, Giang Dược thật không thể hiểu được trong đầu bà ta đang nghĩ cái gì nữa.
Thầy Tôn lúc này sững sờ, không biết phải nói sao cho phải. Lúc này ông mới thực sự tin rằng đầu óc của bà ta toàn là bã đậu .
Có điều, thật có lỗi, đây là chuyện nhà mấy người, không liên quan gì đến tôi!
"Cô khóc nghèo thì nên đi khóc với em trai cô, đừng khóc với tôi. Chuyện gia đình các người, người ngoài như tôi cũng không xen vào được. Mặc dù những khoản tiết kiệm đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của tôi, nhưng cứ coi như tôi cúng cả cho cô đấy. Chúng ta sau này đường ai nấy đi, tốt nhất là đừng quấy ray nhau nữa."
Dù cho người đàn bà này hôm nay muốn chơi trò gì, thái độ của thầy Tôn chính là ba không, không tin, không nghe, không quan tâm.
Cảnh tượng này còn chứng minh cho một câu nói, chỉ cần bạn không thấy xấu hổ, thì người xấu hổ chính là người khác. Người đàn bà này hoàn toàn không thấy xấu hổ với hành vi của mình, ngược lại là Giang Dược và Đồng Địch cảm thấy xấu hổ thay cho bà ta.
May mắn là thây Tôn giữ thái độ kiên quyết, tuyệt không nhượng bộ. Bà ta dùng đủ mọi cách, nhưng vẫn không thể lay chuyển thầy Tôn, cuối cùng đã tức giận, hung dữ buông lời đe dọa: "Anh Tôn, nếu anh đã vô tình, thì đừng trách tôi bất nghĩa. Tôi biết anh tích trữ rất nhiều thực phẩm, anh muốn một mình ăn uống ngon lành? Để tôi chết đói? Không có chuyện đó đâu! Anh cứ chờ đấy!"
Lúc này cũng không còn phong độ như ban đầu mời uống trà gì đó nữa, bà ta phông mang trợn má với Giang Dược và Đồng Địch rồi tức giận bỏ đi.
Giang Dược lắc đầu, trong lòng cảm thấy người đàn bà này thật quá đáng thương.
Màn kịch đã diễn đến mức này, vậy mà Hạ Hạ vẫn không chịu nói một câu đỡ giúp bà ta, có thể thấy những năm qua bà ta đã làm tổn thương thầy Tôn và Hạ Hạ sâu sắc như thế nào.
"Thây Tôn, lúc nãy em vừa nói cửa nhà thay không thể ngăn cản được kẻ hữu tâm, không ngờ người đầu tiên cần phải ngăn cản lại chính là vợ cũ của thầy. Em thấy bà ấy chắc chắn không phải là người dễ bỏ cuộc, chỉ sợ sẽ gây ra nhiều chuyện phiên phức."
Thầy Tôn cũng là đau hết cả đầu, cảm thấy vô lực.
Mình đã gây nghiệt gì a? Thật vất vả mới thoát khỏi ba người bọn họ, sao bọn họ lại dính chặt mình không thể gỡ ra được giống như keo da chó vậy nè?
"Mập mạp, cậu và Đậu Đậu nhớ chú ý nhà thây một chút. Nếu để thầy Tôn bị thiệt thòi, tôi sẽ không tha cho các cậu đâu.”
Đồng Địch cười hi hi nói: "Lop trưởng cứ yên tâm đi, chỉ cần một câu nói của thây Tôn, họ đừng nghĩ đến việc bước chân vào cửa này."
Thân là Người giác tỉnh, chút tự tin này vẫn phải có.
Kể cả đối phương có coi thường pháp luật mà đến ăn cướp trắng trợn, thì Đồng Địch vẫn có tự tin để đối phương phải mất cả chì lẫn chài.