Chương 273: Một bị bắt, một bỏ trốn
Chương 273: Một bị bắt, một bỏ trốnChương 273: Một bị bắt, một bỏ trốn
Chương 273: Một bị bắt, một bỏ trốn
Đòn tấn công của Giang Dược đã khóa chặt đầu Uông Hạo. Chỉ cần nghe tiếng gió rít là đủ biết lực đá này mạnh đến mức nào. Nếu bị đạp trúng đầu, cảnh tượng e rằng sẽ thảm khốc như quả dưa hấu bể toang.
Gã đành phải nghiêng đầu, lòng bàn chân thuận thế đẩy ra, sau đó tiếp tục vươn về phía trước, móng vuốt sắc bén vồ thẳng vào bắp chân Giang Dược.
Đòn đá của Giang Dược chỉ có bảy phần thực, ba phần giả, thấy Uông Hạo vươn móng vuốt tới, hắn không hề kinh hãi, bắp chân trùng xuống, tránh khỏi lưỡi dao sắc bén, đồng thời tạt ngang chân, vừa vặn đá vào cánh tay biến dị của Uông Hạo.
Rắc!
Dưới lực tác động của sức mạnh thuần túy, một tiếng xương gay vang lên.
Hai người tách ra, Uông Hạo đè chặt cánh tay bị thương, trên mặt đầy vẻ kinh hãi. Gã không thể ngờ đối thủ trước mặt lại có tốc độ và sức mạnh áp đảo như vậy!
Ai ở trường trung học Dương Phàm cũng biết đến tên tuổi của Giang Dược, Uông Hạo tự nhiên cũng từng nghe qua. Nhưng việc giác tỉnh rốt cuộc cũng chỉ là chức năng cơ thể được cường hóa mà thôi, ngoài ra không còn tác dụng gì khác trong thực chiến.
Cho dù Giang Dược danh tiếng lẫy lừng, số liệu cường hóa thân thể đáng kinh ngạc, cũng chỉ là 180% mà thôi. Mức cường hóa này, Uông Hạo thậm chí còn không để vào mắt.
Nào ngờ, cánh tay gã sau khi biến dị cứng cáp như vậy, lại bị đối phương hời hợt đá gấy!
Hiện giờ, cánh tay này chẳng những không thể chiến đấu, ngay cả việc nâng lên còn tốn sức.
"Mày... số liệu cường hóa của mày không phải chỉ có 180% sao?" Uông Hạo trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Số liệu đúng là lừa gạt.
"Coi chừng!"
Nữ sinh cưỡng ép cô Diêu ở sau lưng Uông Hạo bỗng nhiên hét ầm lên.
Uông Hạo bản năng giật mình, nghiêng đầu một cái, ý đồ tránh đi đòn tấn công vào chỗ hiểm.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, gã đã kêu thảm một tiếng, đầu gối khẽ cong, quỳ rạp xuống đất.
Phía sau gã, thầy Cao Dực không biết lúc nào đã cầm lấy một cây côn bằng kim loại, ước chừng dài một mét. Cây côn này không phải đánh vào đầu Uông Hạo, mà là nện vào đầu gối.
Nói thật, Uông Hạo cũng quá xui xẻo.
Nếu đối mặt với người bình thường, dù cho đối phương cầm trong tay côn sắt, Uông Hạo đứng đấy bất động, tùy ý đối phương đánh, cũng chỉ có thể gãi ngứa cho gã, căn bản không có khả năng gây tổn thương.
Ngay cả Người giác tỉnh cầm vũ khí trong tay, Uông Hạo cũng tự tin có thể chống đỡ.
Phải biết, thân thể dị hoá của gã, lực phòng ngự đã có thể so với mấy tầng giáp vảy thật dày, cho dù là bị chém hay đập, độ chống chịu đều vượt xa người thường.
Đáng tiếc, gã vừa ra trận đã gặp phải thể loại không những bật hack mà còn thích ẩn giấu thực lực nhu Giang Duoc, chua kip giuong oai thi canh tay da bi da gay.
Ma Cao Dực là giáo viên lớp chuyên môn, bản thân cũng là Người giác tỉnh ẩn tàng, chưa kể còn tiếp thu qua huấn luyện nghiêm ngặt, một côn đập xuống, đã trực tiếp phá hủy chi dưới dị hoá của Uông Hạo.
Tay chân đều gãy, dù cho gã có hung hãn đến đâu, cũng chỉ có thể nằm chờ chết.
Vutl
Cây côn kim loại của Cao Dực rất thần kỳ, không biết có cơ chế nào mà đột nhiên dài ra một đoạn, biến thành một cây thương dài một mét.
Đầu thương tỏa lên khí lạnh khiếp người, nhìn từ xa cũng khiến người ta có cảm giác tê cả da đầu, toàn thân căng thẳng.
Chất liệu của đầu thương này tuyệt đối không phải bình thường.
Khả năng xuyên thấu của nó nhất định là kinh người, trong thời đại vũ khí lạnh, có thể được xưng là thân binh lợi khí.
Cao Dực giam một cước lên cánh tay còn nguyên vẹn của Uông Hạo, đầu thương áp sát trán gã, chỉ cách ba centimet.
"Buông cô Diêu ra." Cao Dực nhìn chằm chằm nữ sinh kia.
Lúc này, đám người đã sơ tán, hiện trường chỉ còn lại mấy người liên quan. Mấy cảnh sát cũng không tiện đứng phía sau xem náo nhiệt, câm súng ống nơi tay, nhắm về phía nữ sinh.
Cô Diêu quả thật bị dọa phát khiếp, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn. Nửa đời người cô đều ở trường học dạy dỗ học sinh, tuy nói thời đại quỷ dị đã đến, nhưng một người phụ nữ trung niên như cô vẫn còn suy nghĩ và hành động theo quán tính thông thường, chưa kịp chuyển biến tư tưởng.
Cô không ngờ nữ sinh điềm đạm đáng yêu vừa nũng nịu cầu cứu cô một giây trước, giây sau đã biến thành quái vật, cưỡng ép cô làm con tin.
"Buông cô ta ra?" Nữ sinh tên Na kia giờ phút này đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ mảnh mai đáng thương trước đó, đột nhiên cười đều giả.
Khuôn mặt vốn dĩ tinh xảo khoảnh khắc đã xuất hiện biến hóa quỷ di.
Từng sợi tơ đen như con giun nhanh chóng di chuyển ở hai bên mặt ả, đồng thời nhanh chóng khuếch trương, nâng cao khuôn mặt ả lên.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn, dường như có thứ gì đó không thể kiềm được nữa đang di chuyển trong miệng, khiến khoang miệng cũng không ngừng mở rộng ra. Những chiếc răng trắng muốt như lưỡi dao, không ngừng mọc dài, trong đó có hai chiếc răng nanh dữ tợn, không ngừng kéo xuống, trực tiếp đâm vào hốc mắt cô Diêu.
Răng nanh đảo quanh hốc mắt, hai tròng mắt lập tức giống như thịt ốc được hút ra khỏi hốc mắt.
Giữa hai hàng răng nhọn như răng cưa, một chiếc lưỡi dài đột nhiên bắn ra, giống như than lằn bắt muỗi, tốc độ nhanh chóng, có thể so với lò xo.
Chỉ trong tích tắc, hai tròng mắt đã bị chiếc lưỡi quỷ dị kia hút vào miệng.
Cảnh tượng tàn khốc này khiến cả trường phát ra tiếng thét kinh hoàng.
Cô Diêu đau đớn đến nỗi kêu la thảm thiết liên tục, hai hốc mắt trống rỗng rỉ máu, nhìn mà kinh hãi.
Lúc tất cả mọi người đều bàng hoàng, Giang Dược phản ứng nhanh nhất. Gần như ngay lúc nữ sinh kia bắt đầu biến dị, thân hình Giang Dược đã lao tới.
Có điều dù hắn có phản ứng nhanh đến đâu, vẫn có một khoảng cách nhất định. Đối phương nắm chặt con tin trong tay, tốc độ vẫn nhanh hơn hắn một bậc.
Khi Giang Dược tung ra một đấm, cô Diêu vừa lúc bị hút mất tròng mắt. Nữ sinh biến dị kia không ngờ Giang Dược đến nhanh như vậy, ban đầu ả còn định cào nát cổ cô Diêu, nhưng chưa kịp làm gì, nắm đấm Giang Dược đã áp sát vào mặt ả, nếu ả không đỡ, chắc chắn đầu sẽ nổ tung như quả dưa hấu.
Vừa rồi ả đã tận mắt thấy nhìn thấy sức mạnh của Giang Dược. Ả không dám cược là mình có thể kháng nổi cú đấm của Giang Dược hay không, đành phải thu móng vuốt lại, hét lên một tiếng quái dị, đón đỡ cú đấm của Giang Dược.
Giang Dược giống như đã đoán trước, đồng thời đá một cước vào chân ả.
Tuy nữ sinh biến dị là quái vật, nhưng ý thức chiến đấu lại rất kém, có thể nói là không có kỹ năng kỹ xảo gì, bị một quyên một cước của Giang Dược đánh cho hoảng loạn.
Giang Dược thuận thế kéo cô Diêu ra khỏi vòng tay ả, đẩy sang bên cạnh. Mao Đậu Đậu vừa đuổi kịp đỡ lấy cô Diêu.
Nữ sinh biến dị lúc này cũng không còn hơi sức đâu làm hại cô Diêu nữa, hét to một tiếng, hất văng tấm chăn trên người ra, toàn thân hoàn toàn lộ ra trong không khí.
Giống như Uông Hạo, chỉ có phần đầu và tứ chi của ả là biến dị, còn lại từ cổ trở xuống vẫn giữ nguyên hình dạng bình thường.
Bên dưới tấm chăn, trừ một chiếc quần đùi nhỏ che lấy hạ bộ, còn lại toàn thân ả đều trần trụi.
Thân hình này tuyệt đối có thể gọi là có lồi có lõm, cộng thêm làn da trắng nõn, đơn giản là hoàn mỹ. Khó trách Uông Hạo dám liều mạng ngủ lại ký túc xá nữ sinh.
Nhưng thân hình ả càng hoàn mỹ, thì người xem lại càng rùng mình và khó chịu khi nhìn thấy nó đi cùng với cái đầu và tứ chi biến dị kia.
Tất nhiên, vào lúc này, bất kể nam sinh nào cũng không còn tâm trí để thưởng thức thân hình ả ta nữa.
Trong tiếng hét dồn dập, toàn thân ả cũng bắt đầu biến dị với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ trong tích tắc, nữ sinh mảnh khảnh đáng yêu kia đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một con quái vật có hình dáng quỷ dị.
Cái đầu ả không cao hơn người bình thường là bao, nhưng ngoại hình, vóc dáng, làn da vảy hóa, ngũ quan méo mó, răng nanh kinh khủng của ả đã hoàn toàn không giống người bình thường nữa.
Sau khi dị hóa hoàn toàn, khả năng ngôn ngữ của ả dường như cũng trở nên chậm chạp và thô ráp hơn.
"Tất cả đều đi chết đi!"
Nữ sinh dị hóa dùng móng vuốt khủng khiếp của mình chống xuống đất, toàn thân như một mũi tên bắn thẳng về phía Giang Dược. Thân thể giãn ra thẳng tắp, hai tay chắp lại chĩa lên trên đầu, khiến cho toàn thân ả trông giống như một chiếc giáo đâm thẳng vào Giang Dược.
Móng vuốt của ả chính là mũi giáo.
Chiêu thức này cực kỳ quỷ dị, thân thể ả vừa đâm thẳng về phía trước vừa xoay tròn liên tục, trông giống như một chiếc mũi khoan làm từ thân người.
Giang Dược cũng không dám coi thường chiêu thức quỷ dị như vậy. Hắn nhanh chóng né sang một bên, đồng thời, hắn cũng vận lực vào cánh tay và đấm thẳng về phía hông đối phương.
Sau khi dị hóa, toàn thân đối phương gần như được phủ kín vảy, trông vô cùng lực lưỡng. Nhìn ả giống như một con cá sấu hung dữ, trừ tứ chi dài và linh hoạt hơn. Có thể xem ả như một con khỉ bọc toàn giáp vảy.
Lớp giáp vảy dày đặc của ả khiến Giang Dược không thể tìm ra điểm yếu. Hắn chỉ có thể đánh vào eo của ả, vốn là vị trí trọng yếu của cơ thể.
Dù là người hay động vật, nếu bị đánh trúng eo bằng một lực đủ mạnh, đều có thể tê liệt ngay lập tức.
Quả nhiên, ngay cả nữ sinh dị hóa kia cũng không dám đỡ đòn của Giang Dược. Eo ả uốn sang một bên, toàn thân lao về phía trước như một mũi tên, giống như bị quá trớn, đâm sầm vào trong bụi cỏ.
Âm!
Thân thể ả rơi xuống đất, rơi vào dải cây xanh trước cổng ký túc xá nữ.
Lúc này, xung quanh đã không có người nào.
Cảnh sát Chiêu nhìn thấy thân ảnh rơi xuống bụi cỏ, vừa vặn xung quanh không có học sinh khác, mấy cảnh sát không hẹn mà cùng nhau bóp cò súng liên tục, đạn trút xuống như mưa, nhắm thẳng vào thân ảnh kia.
Mãi đến khi đạn trong băng hết sạch, bụi cỏ vẫn không có động tĩnh.
Một trận bắn như vậy, dù là người sắt cũng chịu không nổi.
Nhưng cảnh sát Chiêu và các đồng nghiệp vẫn chưa yên lòng, bèn thay băng đạn, nhìn chằm chằm bụi cỏ, quan sát một lúc, mới chậm rãi tiến lại gân.
Nếu như không phải cảnh sát nổ súng, Giang Dược có thể đã truy theo vào bụi cỏ.
Cho dù hắn không sợ đạn, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng không muốn nổi bật quá mức.
Hơn nữa, nếu cảnh sát đã ra tay, hắn cũng không thích hợp xông vào, sẽ bị coi là muốn giành công lao.
Khi Giang Dược đến gân bụi cỏ, sắc mặt hắn phút chốc trở nên khó coi.
Bên trong bụi cỏ, rõ ràng xuất hiện một cái hang.
Quái vật này hiển nhiên là lợi dụng lúc đạn bắn hỗn loạn, đào một cái hang dưới đất rồi chạy trốn.
Mặc dù đợt bắn vừa rồi thoạt nhìn rất mạnh mẽ, nhưng lại không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho đối phương.
Hiện trường chỉ còn một đống cành lá hỗn độn, không thấy một giọt máu nào.
Không biết là do bắn không trúng, hay là do lớp vảy của đối phương quá cứng, không sợ loại đạn súng lục thông thường này.
"Chạy rồi?" Mao Đậu Đậu vọt theo đến, nhìn thấy cảnh này, mắt trợn tròn.
Cảnh sát Chiêu và những người khác cũng chạy đến xem xét.
Quả nhiên, bọn họ chỉ nhìn thấy một cái hang.
Hang được đào không sâu lắm, chui vào rồi rẽ ngang vài mét là tới đường cống ngầm. Quái vật này không ngờ lại chui xuống đường cống ngầm trốn mất rồi! Cảnh sát Chiêu và các đồng nghiệp không khỏi xấu hổ. Đặc biệt la Mao Đậu Đậu và những Người giác tỉnh trong trường, ánh mắt nhìn họ không hề che giấu sự trào phúng.
Ai cũng thấy rõ, nếu không phải họ ra tay nổ súng, thì có lẽ Giang Dược đã không để đối phương bỏ chạy.
Bắn một tràng như vậy, nhìn qua rất khí thế. Nhưng chính tràng bắn đó đã giúp đối phương có thời gian đào hang.
Thêm vào đó, bụi cỏ và dải cây xanh đã che chắn cho đối phương, khiến Giang Dược bỏ lỡ cơ hội.
Giang Dược ngược lại không nói gì, chỉ cau mày.
Quái vật bỏ chạy rồi, nếu như nó không bao giờ quay lại thì cũng thôi đi.
Nhưng liệu đối phương có thật sự không quay lại không?
Nhớ lại ánh mắt tàn độc và thủ đoạn giết người không chớp mắt của ả, hắn khẳng định đó là một kẻ thù dai.
Có lẽ lúc này ả vẫn đang ẩn nấp ở một góc nào đó, có thể quay lại báo thù bất cứ lúc nào.
Giang Dược thầm thở dài, nếu như ả quái vật này thật sự trốn đi, muốn tìm được ả thật không dễ dàng. Chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm.
Dần dần, đám người tản đi, riêng sáu nữ sinh xuống trễ vừa nãy thì đều sợ hãi đến mức choáng váng. Họ lúc này mới biết được, việc mình xuống trễ nguy hiểm đến cỡ nào.
Nếu như nhân viên nhà trường không có hành động, không dùng loa phóng thanh thúc giục họ xuống lầu, thì cặp đôi quái vật kia chắc chắn sẽ tiếp tục gây án. Lúc đó thì nạn nhân kế tiếp chính là bọn họ, bởi vì tòa nhà ký túc xá đã không còn ai khác nữa.
Bọn họ vừa rồi suýt nữa đã đi dạo ngang qua quỷ môn quan.
Bên kia, Cao Dực đã khống chế hoàn toàn Uông Hạo.
Phương pháp thông thường rõ ràng là không thể làm gì được loại quái vật này, nhưng ông hiển nhiên không phải là hạng dễ dãi, không những đánh gấy toàn bộ tứ chi của Uông Hạo, mà còn trực tiếp cắt đứt gân tay gân chân sau khi biến dị của gã.
Gã coi như là đã phế toàn tập.
Xét cho cùng, Cao Dực đây là đang tra tấn, nhưng lúc này không ai dám nói gì.
Đó là quái vật, không phải người bình thường.
Những cảm xúc thương hại buồn cười đó, căn bản không thể dùng với quái vật.
Nếu có ai dám yêu cầu đối xử nhân đạo với con quái vật đó, thì những người đã chết sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Cũng không biết nguyên lý của loại dị hóa này là gì, sau khi gân tay gân chân của Uông Hạo bị cắt đứt, các dấu hiệu dị hóa trên người gã cũng dần dần biến mất, từng bước trở vê hình dáng người bình thường.
Uông Hạo tuyệt vọng nằm gục trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm một, giống như một con chó bị người đánh gan chết. Chương 274: Tranh chấp ngoài ý muốn
Tại hiện trường, có khá nhiều bạn học của Uông Hạo, nhưng lúc này, ai dám thương hại gã? Ai sẽ nói hộ gã?
Nhất là khi nhìn thấy cảnh tượng thảm thương của cô Diêu, nhiều học sinh thậm chí còn muốn lên đạp gã thêm mấy phát.
Về phần con quái vật mà nữ sinh kia biến thành trốn thoát, ai cũng cảm thấy lo sợ không yên, kể cả ban lãnh đạo nhà trường.
Mặc dù sự kiện quỷ dị không phải là thứ mà nhà trường có thể khống chế, nhưng nhà trường rõ ràng cũng có sơ suất trong vấn đề này, chẳng hạn như nhân viên quản lý ký túc xá nữ vắng mặt, chẳng hạn như phản ứng không kịp thời sau vụ án mạng đầu tiên, chẳng hạn như việc sơ tán không đủ nhanh chóng...
Bao gồm việc ban lãnh đạo nhà trường xử lý không đủ dứt khoát, dẫn đến việc cô Diêu bị thương nặng, thậm chí là có khả năng mất mạng.
Một chuỗi sự kiện này khiến ban lãnh đạo nhà trường đau đầu.
Nếu không có thây Cao Dực dẫn theo một nhóm học sinh giác tỉnh trong lớp chuyên môn ngăn chặn kịp thời, thì sự kiện quỷ dị lần này không biết sẽ gây ra thảm họa khủng khiếp đến cỡ nào.
Với sức mạnh của con quái vật kia, một khi nó liều lĩnh giết chóc không cố ky, nhà trường cũng không thể ngăn cản được.
Ngay cả đội bảo vệ mới được tăng cường thêm của nhà trường muốn đối phó với sự kiện quỷ dị này, rõ ràng cũng là không đủ sức mạnh, còn bị giết ngược hai người.
Điều đáng lo nhất là ả quái vật kia đã trốn thoát.
Ai biết được liệu ả ta có quay lại hay không? Đây lại là một mối lo ngại lớn.
Khoan nói chuyện khác, giờ liệu tòa nhà ký túc xá này còn có thể ở được không? Họ có thể yên tâm cho nữ sinh ở trong đó không?
Nếu không thể ở, những học sinh nội trú này phải giải quyết thế nào?
Cho nghỉ phép toàn bộ, khuyên bọn họ trở về nhà?
Nếu là lúc bình thường thì đương nhiên có thể, nhưng lúc này ai dám làm vậy? Bắt một đám học sinh tay không tấc sắt như vậy rời khỏi trường, chẳng khác nào đẩy họ vào vực sâu chết chóc.
Điều quan trọng nhất là cấp trên cũng không cho phép.
Cấp trên đã chỉ thị rất rõ ràng, học sinh nội trú không được tự ý rời khỏi trường. Nếu xảy ra sự cố, nhà trường phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Trưởng bệnh xá đến gặp hiệu trưởng: "Thưa hiệu trưởng, cô Diêu bị thương quá nặng, thiết bị y tế của bệnh xá trường không đủ khả năng xử lý. Phải đưa cô ấy đến bệnh viện ngay lập tức."
Hiệu trưởng nghe xong, đầu óc quay cuồng: "Đưa đi, lập tức đưa đi!"
"Phó chủ nhiệm Thiệu, anh đi thông báo cho gia đình cô Diêu."
Phó chủ nhiệm Thiệu cười khổ. Việc báo tin buồn là một nhiệm vụ khó khăn. Ai cũng không muốn làm, nhưng hiệu trưởng đã ra lệnh, ông không thể không làm. Đang nói chuyện thì bên cạnh lại truyên đến tiếng ồn ào.
Hiệu trưởng nghe vậy, ong ong hết cả đầu. Lại xảy ra chuyện gì nữa đây?
Đi về phía tiếng ồn ào, phát hiện ra là đội bảo vệ của trường và cảnh sát Chiêu đang cãi nhau.
Cảnh sát Chiêu muốn đưa Uông Hạo đến đồn cảnh sát, rồi mới chuyển giao cho Cục Hành động.
Đội bảo vệ không đồng ý, cho rằng quái vật này không phải do cảnh sát bắt, mà là do trường trung học Dương Phàm bắt được, nên để trường trung học Dương Phàm xử lý.
Cảnh sát Chiêu tức giận nói: "Trung học Dương Phàm các anh làm gì vậy? Còn có ý thức thượng tôn pháp luật nữa hay không? Điều tra án mạng, truy bắt hung thủ, vốn dĩ là trách nhiệm của chúng tôi. Các anh giữ lại hắn để làm gì? Để tra tấn? Việc này hợp lý sao? Hợp pháp sao? Chẳng lẽ các anh muốn cản trở chúng tôi thi hành công vụ?”
Đội trưởng bảo vệ cũng không phải hạng vừa, đáp trả lại: "Các anh đừng lấy những thứ đó ra để ép chúng tôi! Vụ án giết người bình thường là do các anh xử lý. Nhưng các anh trước đó đã nói, các anh chỉ xử lý vụ án của người bình thường, còn vụ án quỷ dị không thuộc thẩm quyền của các anh. Giờ hung thủ đã thành quái vật, chuyện của quái vật, không phải do các anh quản lý. Đừng xen vào việc của người khác!"
Mấy người cảnh sát Chiêu từ khi xuất hiện đã luôn có ý kiến với trung học Dương Phàm. Đặc biệt là trước đó, họ có ý hạ thấp trường trung học Dương Phàm xuống, nâng trường trung học Tinh Thành số một lên. Điều này đã khiến nhiều người ở hiện trường cảm thấy bất mãn.
Công tác điều tra vụ án của họ cũng chỉ qua loa, kết quả còn muốn cướp công của trung học Dương Phàm.
Nếu Uông Hạo bị họ mang đi, trường trung học Dương Phàm chẳng phải là phí công tốn sức rồi hay sao? Làm gì có chuyện ngon ăn như vậy?
Cao Dực không nói gì, nhưng ý của đội bảo vệ thực chất là ý của ông ấy. Thậm chí chính ông đã ra lệnh cho họ làm vậy.
Cảnh sát Chiêu bắt đầu nóng nảy.
Anh ta không ngờ một đội bảo vệ của một trường học nho nhỏ lại dám đối đầu với cảnh sát, không cho anh ta dẫn hung thủ đi.
Mấy người ở trường trung học Dương Phàm đều có cá tính mạnh mẽ vậy sao?
Đúng lúc này, cảnh sát Chiêu liếc mắt thấy lãnh đạo của trường đang đi tới, liền mặt đen nói: "Hiệu trưởng, trường trung học Dương Phàm của các ông đang làm gì vậy? Còn muốn làm cảnh sát thay chúng tôi luôn à? Không giao hung thủ cho cảnh sát, còn định giam giữ riêng hay gì?"
Hiệu trưởng không vội vàng trả lời, mà hỏi: "Thây Cao, bên này có chuyện gì vậy?"
Cao Dực nói qua tình hình đại khái, nhưng giọng điệu rõ ràng mang ý thiên vị, ngấm ngầm chê trách phía cảnh sát.
"Hiệu trưởng, hung thủ hiện tại thật sự không thích hợp để giao ra ngoài. Thứ nhất, hung thủ là do chúng ta bắt được, thứ hai, thân phận của Uông Hạo đặc biệt, thứ ba, bây giờ cậu ta không phải là người bình thường, vụ án này theo quy định thì không thuộc thẩm quyền của cảnh sát, giao cho Cục Hành động mới phù hợp.”
Hiệu trưởng nghe mà biết ý, quay sang phía cảnh sát: 'Cảnh sát Chiêu, trước đó anh cũng đã nhắc đến, theo quy định, những vụ án như vậy phải do Cục Hành động xử lý. Hay là các anh về trước đi, bên trường chúng tôi sẽ trực tiếp liên hệ với Cục Hành động. Tránh việc chuyển giao trung gian, nhiều chuyện khó có thể nói rõ, vô tình gây ra những hiểu lầm không cần thiết."
Lời nói của hiệu trưởng nghe có vẻ êm tai hơn một chút, lịch thiệp hơn một chút, nhưng ý nghĩa thực chất đều giống hệt nhau, chính là chuyện này không thuộc thẩm quyền của các anh, các anh mau chóng rời đi, đừng gây thêm phiền phức nữa.
Cảnh sát Chiêu cảm thấy thất vọng.
Trước đây anh ta còn nghĩ hiệu trưởng là người hiểu lễ nghĩa. Một người có địa vị như hiệu trưởng, nhất định là người thông tình đạt lý. Hơn nữa, giao cho cảnh sát xử lý không phải là đỡ rắc rối hơn sao? Giữ lại cho trường tự xử lý, chẳng phải là rước thêm việc vào người?
Ai mà ngờ rằng vị hiệu trưởng ôn hòa nhã nhặn kia lại cũng khó chơi đến vậy.
"Hiệu trưởng, nói như vậy không hợp lý lắm. Trước khi Cục Hành động tiếp nhận, cảnh sát chúng tôi cũng có quyền xử lý. Dù sao thì chúng tôi cũng là nhân sĩ chuyên nghiệp. Các ông giữ lại hung thủ, nói khó nghe một chút, ai biết các ông có tư tâm không? Có muốn lạm dụng tư hình không? Làm vậy là vi phạm nhân quyền đấy."
"Cảnh sát Chiêu, anh nếu đang thảo luận về một người bình thường, những lời này là đúng. Nhưng bây giờ đây là một con quái vật, anh nói cái gì vi phạm nhân quyền, chẳng phải là quá vô lý sao? Chẳng lẽ chúng ta phải nhân từ với một kẻ giết người tàn bạo như vậy?"
Hiệu trưởng ngạc nhiên hỏi ngược lại.
Khuôn mặt cảnh sát Chiêu lập tức trở nên vô cùng khó coi, lời nói của hiệu trưởng quả thật không cho hắn chút mặt mũi nào, hơn nữa rõ ràng là đã quyết tâm không để họ đưa người đi.
Điều này không khác gì là đang thách thức quyên uy của cảnh sát.
Cảnh sát Chiêu vỗ mạnh vào bao súng bên hông.
"Hiệu trưởng, hiện tại, tôi lấy tư cách là người thi hành pháp luật, chính thức thông báo cho các ông, chúng tôi nhất định phải đưa hung thủ đi. Ai ngăn cản chúng tôi, người đó chính là đang cản trở việc thực thi pháp luật. Chúng tôi có quyên thực hiện các biện pháp mạnh. Hy vọng các ông hiểu rõ tình hình, đừng tự mình hại mình."
Giang Dược nãy giờ vẫn luôn lạnh lùng đứng quan sát bên cạnh, đột nhiên bật cười một tiếng.
"Cảnh sát Chiêu."
"Có chuyện gì?" Cảnh sát Chiêu liếc Giang Dược một cái, dù biết đối phương rất mạnh, nhưng bề ngoài, anh ta vẫn không thể tỏ ra lép vế.
"Tôi bị anh làm cho rối trí rồi, anh có nắm rõ quyền hạn thực thi pháp luật không vậy?"
"Lúc đầu anh nói vụ án này không thuộc thẩm quyền của các anh."
"Bây giờ anh lại đột nhiên muốn xen vào một cách vô lý."
"Hớt tay trên của người khác, có thể khiến anh thăng chức ngay tại chỗ không?"
Giang Dược liên tiếp hỏi ngược lại.
Những lời này đều mang tính kích thích cực lớn.
Cảnh sát Chiêu lập tức thẹn quá hóa giận: "Đừng tưởng rằng cậu là Người giác tỉnh thì có thể coi trời bằng vung. Tôi cho cậu biết, trước mặt pháp luật, không có chỗ trống cho một Người giác tỉnh nhỏ nhoi như cậu giương oai đâu."
"Đó là pháp luật của quốc gia, chứ không phải của nhà anh. Đừng lúc nào cũng treo pháp luật bên miệng như vậy, chưa chắc anh đã tuân thủ pháp luật hơn tôi đâu. Anh có vi phạm pháp luật, pháp luật cũng sẽ không gánh vác thay anh."
Giang Dược nói một cách hời hợt, khiến cảnh sát Chiêu tức hổn hển, đến mức không biết phải trút giận vào đâu.
Giang Dược tiếp tục: "Cảnh sát Chiêu, anh thật muốn bắt người đi?"
"Nói nhảm, người này không thể không bắt!" Cảnh sát Chiêu nói với giọng điệu cứng rắn, không có chút nhượng bộ nào.
Điều này khiến thầy trò trường trung học Dương Phàm bên cạnh xôn xao.
"Bắt người thì cũng phải có lý do chứ?"
"Lấy lý do gì?"
"Anh muốn bắt hung thủ để chứng minh mình đã tham gia và tiếp nhận vụ án này, có đúng không? Vậy thì tôi yêu cầu anh hãy đi bắt một hung thủ khác. Chỉ cần anh có thể bắt được người còn lại, giải quyết triệt để vụ án này, tôi tin chắc sẽ không ai có ý kiến gì về việc để anh bắt người này đi."
"Thật buồn cười! Bắt hung thủ này thì liên quan gì đến việc bắt hung thủ khác. Bắt xong người này có thể tiếp tục bắt người khác, không ảnh hưởng gì đến nhau. Hơn nữa, nếu chúng tôi bắt hung thủ này thì có thể khai thác được thông tin hữu ích, sẽ dễ dàng hơn trong việc bắt hung thủ còn lại, có đúng không?" Cảnh sát Chiêu cũng rất nhanh mồm nhanh miệng.
"Vậy sao ban đầu các anh không bắt đi, chờ chúng tôi bắt được rồi mới tới đòi mang đi? Các anh hành sự bất lực như vậy, làm sao chúng tôi có thể tin tưởng là các anh có thể bắt được hung thủ còn lại?"
Cảnh sát Chiêu tức giận nói: "Tôi không cần cậu lên mặt dạy đời."
"Tôi xin lỗi, tôi không có hứng thú dạy đời các anh. Hoặc là bắt thêm một hung thủ khác, hoặc là các anh ở đâu thì tự mà quay về đó đi."
Giang Dược lúc đầu không hiểu tại sao cảnh sát Chiêu lại muốn bắt Uông Hạo, còn nghĩ phải chăng là họ muốn vớt vát chút ít công lao? Dù sao thì việc đưa một tên tội phạm trở về cũng cho thấy họ làm việc có hiệu quả, có thể còn được cấp trên khen ngợi.
Nhưng sau một hồi khẩu chiến, Giang Dược dần dần ngẫm lại.
Cảnh sát Chiêu kiên quyết muốn dẫn Uông Hạo đi, thậm chí không tiếc đôi co với trường trung học Dương Phàm, sự kiên trì này có vẻ hơi kỳ lạ.
Theo lẽ thường, nếu chỉ để giành công, cũng không cần phải kiên trì đến mức đó.
Trong trường hợp bình thường, nếu trường trung học Dương Phàm không cho, thì thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, họ có thể đi thẳng một mạch, về sau cứ đổ lỗi cho trường trung học Dương Phàm, cấp trên cũng không thể trách tội.
Nhưng cái tay họ Chiêu này lại cứ khăng khăng như vậy, khiến Giang Dược không khỏi nghi ngờ, liệu anh ta có động cơ khác gì hay không?
Trước khi làm rõ động cơ của đối phương, Giang Dược càng không thể đồng ý.
Cảnh sát Chiêu lạnh lùng cười: "Có vẻ như thế giới đã thay đổi thật rồi nhỉ, một học sinh mà cũng muốn chống đối pháp luật?"
"Thôi bớt đi! Đây là lần đầu tiên tôi nghe một người nói đến chuyện vượt quyền thi hành pháp luật trắng trợn đến thế. Nếu anh cứ tỏ thái độ như vậy, hôm nay đừng hòng mang bất kỳ ai đi."
Giang Dược cũng là người cứng rắn.
Ban đầu cảnh sát Chiêu đã gây khó dễ cho hắn, Giang Dược vốn không muốn tính toán gì, nhưng giờ anh ta lại còn có mặt mũi đòi hỏi quá đáng như vậy, hắn cũng không phải hạng dễ trêu.
Nếu không phải bọn họ can thiệp, ả quái vật kia sao có thể trốn thoát.
"Phản đối vượt quyền thi hành pháp luật!"
Mao Đậu Đậu và Đồng Địch đứng hai bên Giang Dược.
Hàn Tinh Tinh nhìn chăm chú cảnh sát Chiêu và những người khác, kiên quyết đứng bên cạnh Giang Dược, mặc dù không nói gì, nhưng thái độ của cô đã rõ ràng.
Càng ngày càng có nhiều Người giác tỉnh tụ tập lại, đứng sau lưng Giang Dược.
Khí thế này, không cần nói cũng biết.
Trong chốc lát, hầu hết tất cả giáo viên và học sinh ở hiện trường đều đứng về phía Giang Dược.
Một bên là hàng nghìn người.
Một bên chỉ có vài người.
Nhiệm vụ của cảnh sát là phụng sự nhân dân, nhưng có vẻ như bây giờ bọn họ lại đang đứng ở phía đối lập?
"Sếp à, kia là...
Một cảnh sát nhìn thấy Hàn Tinh Tinh trong đám đông, thì thâm bên tai cảnh sát Chiêu.
Cảnh sát Chiêu nghe vậy, sững sờ, liếc mắt nhìn Hàn Tinh Tinh một cái. Con gái của thị trưởng cũng ở đây?
Chuyện này có chút rắc rối rồi.
Vốn dĩ chuyện này, bọn họ đúng là có chút đuối lý. Vụ án quỷ dị này, theo quy định mới, thực sự không thuộc thẩm quyền của họ.
Việc trường Trung học Dương Phàm muốn liên hệ trực tiếp với Cục Hành động cũng là điều hợp lý.
Có điều anh ta kiên quyết muốn bắt Uông Hạo, tự nhiên là có ý đồ riêng.
Đối mặt với một ngôi trường, anh ta cảm thấy mình còn có thể gồng gánh được, nhưng nếu đi thách thức con gái thị trưởng, thậm chí là chính thị trưởng, thì lại là chuyện khác.
Có câu,'Ngàn người chỉ trích, đúng cũng thành sai".
Nếu vi phạm lòng dân, tốt nhất là đừng cứng đầu.
Cuối cùng, cảnh sát Chiêu vẫn biết phân biệt thiệt hơn, cay đắng nói: "Trường trung học Dương Phàm các người được lắm, có cá tính, tốt nhất là sau này đừng có nhờ vả gì chúng tôi nữa."
"Nhờ vả cũng có tác dụng gì đâu! Không những không có tác dụng, còn báo hại nữa!" Mao Đậu Đậu độc miệng chế giễu.
Cảnh sát Chiêu hung hăng trừng mắt Mao Đậu Đậu một phát, tức giận ra hiệu thu đội bỏ đi. Ban lãnh đạo nhà trường thực ra không muốn nhìn thấy cảnh này, cãi nhau với cảnh sát cũng không phải là chuyện tốt lành với nhà trường gì cho cam. Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, nếu người bị bắt đi, sau này nếu có chuyện gì xảy ra, chết không có đối chứng, sẽ rất bất lợi cho họ.
Phải làm rõ tình hình trước, nếu không đến lúc các bên kiện cáo, nhà trường sẽ rất bị động.
Gia đình Uông Hạo, còn có gia đình những người chết, còn có áp lực của các ban ngành cấp trên, đây đều là những yếu tố cần phải xem xét.
Giữ người lại, ít nhất còn có thể moi ra được một chút tin tức.
Thầy Cao Dực rõ ràng cũng là có ý này.
Tất nhiên, Cao Dực làm vậy còn có một tâng nghĩa khác.
Tầng nghĩa này, chỉ có Giang Dược mơ hồ đoán được.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ