Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 162 - Chương 275: Cục Hành Động Vào Cuộc

Chương 275: Cục Hành động vào cuộc Chương 275: Cục Hành động vào cuộcChương 275: Cục Hành động vào cuộc

Chương 275: Cục Hành động vào cuộc

Thầy Cao có lẽ đang nghĩ đến việc dùng Uông Hạo làm mồi nhử, để xem có thể dẫn dụ hung thủ còn lại trở vê hay không.

Có điều theo Giang Dược, khả năng này rất thấp.

Uông Hạo lúc này đã bị trói chặt, tuyệt không có cơ hội chạy trốn.

Mặc dù đã bắt được một hung thủ, nhưng các lãnh đạo nhà trường vẫn mang vẻ mặt sầu thảm.

Bốn người đã mất mạng, chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến họ đau đầu.

Điều tồi tệ nhất là, hung thủ còn lại vẫn đang lẩn trốn.

Ả giống như một quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

"Hiệu trưởng, chúng ta phải nhanh chóng liên hệ với Cục Hành động. Nếu cứ đợi cảnh sát Chiêu thông báo lên, không biết đến bao giờ mới xong."

Theo quy định, cảnh sát Chiêu tiếp nhận vụ án, nếu phát hiện đây là vụ án quỷ dị thì phải chuyển giao cho Cục Hành động.

Nhưng hiện tại, nhà trường và cảnh sát Chiêu đã trở mặt. Dù theo quy định, phía cảnh sát nhất định phải chuyển giao cho Cục Hành động, nhưng họ có thể trì hoãn việc này.

Chỉ cần kéo dài thời gian, trường Trung học Dương Phàm sẽ gặp rắc rối.

"Ai có quen biết với Cục Hành động?" Hiệu trưởng nhìn quanh các lãnh đạo nhà trường.

Các lãnh đạo này trước đây làm sao lại có quan hệ với Cục Hành động? Họ chỉ biết nhìn nhau ngơ ngác.

Thầy Cao mỉm cười nhìn Giang Dược: "Nói đến Cục Hành động, Giang Dược hẳn có quan hệ khá tốt đấy chứ?"

"Đúng là em có thể liên hệ được với họ." Giang Dược cũng không già mồm.

Hiệu trưởng mỉm cười nói: "Vậy thì nhờ em giúp trường một tay."

"Vâng, cứ để em lo." Giang Dược gật đầu đáp ứng, rồi nói tiếp: "Mọi người vẫn nên đề cao cảnh giác. Hung thủ bỏ trốn kia rất có khả năng sẽ quay trở lại. Em đê nghị mọi người không nên đi một mình, mà đi thành nhóm, càng đông càng tốt."

Xảy ra chuyện lớn như vậy, dù thần kinh có thô đến mấy, cũng phải sợ hãi.

"Sếp Dược, cho em đi cùng với."

Mao Đậu Đậu chủ động xung phong.

"Đậu Đậu, cậu ở lại đây trông chừng. Đồng Địch sẽ đi với tôi."

Mao Đậu Đậu hơi ghen tị với Đồng Địch, nhưng nghĩ lại, sếp Dược coi trọng năng lực của mình, cho rằng mình có thể tự đảm đương một phía, nên cậu cũng khá đắc ý, vỗ ngực nói: "Sep Dược, sếp cứ yên tâm đi, bên này có Mao Đậu Đậu em tọa trấn, sẽ không xảy ra việc gì."

Giang Dược võ vai Mao Đậu Đậu, nói: "Nhớ kỹ, bớt khoe mẽ, cậu không có bất kỳ biện pháp phòng ngự nào, có gì tốt nhất đừng cứng rắn."

Hai người nhanh chóng lái xe lên đường. Đường xá ở Tinh Thành đa số vẫn có thể đi xe, nhưng trên đường đi đến tổng bộ Cục Hành động Tinh Thành, vẫn có một số đoạn bị hư hại nghiêm trọng, khó mà qua dễ dàng.

Giang Dược dừng xe lại, bảo Đồng Địch xuống xe.

Hai tay hắn nhấc bổng chiếc xe lên, trực tiếp nâng qua đoạn đường bị hư hại, rồi đặt xe xuống đất, tiếp tục di chuyển.

Đồng Địch tron mắt há mồm nhìn Giang Dược.

Hắn không thể tin Giang Dược có thể dễ dàng nhấc bổng một chiếc xe nặng mấy tấn lên như vậy.

"Map mạp, vừa nấy tôi thấy cậu nan lại ở gốc cây dong già khá lâu, có phải lại đi hàn huyên với nó không?” Giang Dược hỏi.

Đồng Địch thở dài nói: "Lớp trưởng, tui đang định nói với anh chuyện này. Cây dong già nói, vụ thảm án trong ký túc xá nữ sinh chỉ là khởi đầu. Trong tương lai, những vụ giết chóc như vậy có thể sẽ trở thành chuyện bình thường."

Giang Dược cầm lái, ánh mắt bình tĩnh.

Chuyện này cũng không khiến hắn cảm thấy bất ngờ. Hắn cũng từng nói, trong thời đại quỷ dị, những sự kiện quỷ dị sẽ trở thành chuyện cơm bữa.

Con người tất nhiên phải chịu sự tranh đấu và chèn ép của những giống loài khác, không thể không cố gắng tranh thủ không gian sinh tồn.

Những năm tháng bình yên trước đây giờ chỉ còn là hồi ức tốt đẹp trong ký ức của mỗi một người.

Giang Dược hỏi: "Cây dong già có nói là quái vật gì không?”

Đồng Dich lắc đầu: "Không, nó cũng không rõ ràng."

Trong đầu Giang Dược đúng là có rất nhiều thắc mắc. Hắn thậm chí còn không thể làm rõ, hung thủ kia rốt cuộc là bị quái vật bám thân hay là bản thân xuất hiện biến dị, biến thành quái vật?

Hai loại tình huống đều có khả năng.

Giang Dược có thể đánh giá ra được, nữ hung thủ hẳn mới là nhân vật chính, Uông Hạo ngược lại càng giống là phụ thuộc.

Hai người đang nói chuyện thì đã đến Cục Hành động.

Trưởng ban La và Hàn Duc Minh trông có vẻ tiều tụy đi rất nhiều, râu ria xôm xoàm, hốc mắt thâm quầng, rõ ràng đã làm việc liên tục suốt ngày đêm.

Giang Dược nhìn thấy, đau lòng nói: "Trưởng ban La, Cục Hành động không phải có tới năm ban Hành động sao? Đừng nói ban thứ ba của các chú đang gánh vác toàn bộ Cục Hành động đấy chứ?"

Trưởng ban La gạt tàn thuốc: "Cậu Giang à, dù có hai mươi ban Hành động cũng không đủ. Nhân lực luôn thiếu. Hai ngày nay, sự kiện quỷ dị bộc phát khắp nơi. Hiện tại cả Tinh Thành giống như một nồi nước đang được đun lên, mặc dù chưa sôi trào, nhưng dưới đáy đã bắt đầu sôi sục."

"À mà sao hôm nay cậu rảnh tới chơi thế? Chị cậu đi quân đội trình diện rồi à?"

"Sáng sớm đã bị tiếp đi rồi."

Giang Dược bắt đầu kể lại vụ án của trung học Dương Phàm và so sánh với vụ án ở khu đại học hôm qua.

Trưởng ban La lại không tự chủ được mà đốt một điếu thuốc. Ông vốn không phải là người nghiện thuốc lá, nhưng hiện tại ông đã không thể rời xa được điếu thuốc, đủ thấy công việc của ông đang áp lực đến mức nào.

"Cậu Giang, tối hôm qua khu đại học bên kia cũng xuất hiện nhiều vụ án tương tự. Còn có mấy khu dân cư khác cũng thế. Chỉ riêng loạt vụ án này thôi cũng đủ khiến chúng tôi sứt đầu mẻ trán."

Giang Dược hỏi: "Có bắt được hung thủ nào không?"

Trưởng ban La nhổ một ngụm khói thuốc: "Trước mắt thì vẫn chưa."

Giang Dược nói: "Phía chúng tôi đã bắt được một hung thủ."

Trưởng ban La và Hàn Dực Minh nghe vậy, hai mắt tràn ngập tơ máu lập tức sáng lên.

Bọn họ đến bây giờ cơ hồ đều tìm không thấy manh mối hữu dụng nào, đột nhiên nghe nói đã bắt được hung thủ, đây không thể nghi ngờ là một liều thuốc bổ, khiến tinh thần bọn họ lập tức phấn chấn.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Trưởng ban La vội vàng khoác áo khoác lên: "Đi, đi, đi xem trường học các cậu. Anh Hàn, anh ở lại giữ nhà, chủ trì công việc."

Hàn Dực Minh buồn bực nói: "Anh là trưởng ban, anh mới là người nên chủ trì công việc chứ? Sao anh còn tranh với tôi vọt tới tuyến đầu làm gì?"

Trưởng ban La nhấch miệng cười một tiếng: "Lần sau có chuyện, nhất định sẽ cho anh đi."

Nói xong, ông vẫy tay gọi thêm hai người, rồi kéo Giang Dược đi ra ngoài.

Giang Dược nhìn vào văn phòng, hỏi: "Hai đứa trẻ kia được bố trí thế nào rồi?"

Trưởng ban La nói: "Yên tâm đi, tôi đã an bài chúng học tập cùng Tam Cẩu. Đối ngoại thì tuyên bố là chúng tôi đang đào tạo đội ngũ kế thừa, chắc sẽ không ai chú ý đến bọn chúng đâu."

Nghe vậy, Giang Dược cũng an tâm phần nào.

Mặc dù nội bộ Cục Hành động có thể tai mắt của tổ chức kia, nhưng Đổng Lam và Đổng Thanh vốn là những nhân vật nhỏ không quan trọng, chưa đáng phải bị theo dõi. Cho dù Cục Hành động có phản đồ, cũng sẽ không chú ý đến hai đứa trẻ này.

Khi đi đến cửa, trưởng ban La nhìn thấy xe của Giang Dược, thực sự rất ngạc nhiên.

“Cậu từ trung học Dương Phàm lái xe tới?"

Giang Dược gật đầu: "Đúng vậy a, đi vậy cho nhanh."

Trưởng ban La lắc đầu: "Không không. Theo tôi được biết, đoạn đường này có mấy chỗ bị sụt lún, đáng lý xe của cậu không thể nào qua được."

Giang Dược cười cười: "Dễ thôi. Xe chở chúng ta được, chẳng lẽ không cho phép chúng ta khiêng xe đi một đoạn đường sao?"

"Khiêng xe đi?" Trưởng ban La ngây người một hồi lâu, mới nở nụ cười khổ, nói: "Cũng đúng, đây quả là một phương pháp tốt đối với cậu."

Giang Dược hỏi: "Vậy còn các chú phải xử lý làm sao?”

Trưởng ban La nói: "Dễ thôi, cứ lái đến đoạn đường thông không được thì xuống xe đi bộ qua, sau đó ngay tại chỗ trưng dụng xe ven đường. Hiện tại xe bỏ không nằm đầy đường, cứ việc trưng dụng ngay tại chỗ, không lo không có xe." Một tiếng sau, họ trở lại trường trung học Dương Phàm.

Lúc này, các học sinh đã trở lại lớp học. Ban lãnh đạo trường cũng đang tổ chức hội nghị, thảo luận vê cách giải quyết hậu quả và bố trí nơi ăn chốn ở cho những nữ sinh nội trú này.

Sự xuất hiện của trưởng ban La khiến các lãnh đạo trường học như nhìn thấy cứu tinh. Hiệu trưởng bắt tay trưởng ban La, nói: "Trưởng ban La, cuối cùng thì đã anh tới. Bây giờ chúng tôi đang đau đầu, nếu gia đình Uông Hạo đến, chúng tôi phải đối phó thế nào đây?"

Trưởng ban La sững sờ: 'Uông Hạo?"

Giang Dược vội nói: "Chính là người bị chúng tôi bắt được đó."

Trưởng ban La xu mặt: "Người nhà hung thủ còn dám đến làm ầm ï sao?"

Hiệu trưởng nói: "Trưởng ban La, gia thế Uông Hạo có chút đặc thù. Cha là giám đốc ngân hàng, mẹ cũng là con nhà gia tộc lớn ở Tỉnh Thành, năng lực rất lớn..."

Trưởng ban La ngắt lời: "Cậu ta có phải hung thủ hay không? Có bằng chứng gây án không? Có người chứng kiến hiện trường ở không?"

Ba câu hỏi liên tiếp của ông khiến thầy cô trường trung học Dương Phàm kinh ngạc.

Uông Hạo đến cùng có phải hung thủ hay không?

Đây quả là một vấn đề khó trả lời.

Người chứng kiến chắc chắn là không có, bằng chứng gây án, trước mắt cũng chưa tìm ra, cho nên, gã đến cùng có phải hung thủ hay không, khó mà nói!

Về việc cô Diêu bị hại, dù có rất nhiêu người chứng kiến, nhưng đó không phải do Uông Hạo gây ra, mà là do nữ sinh chạy trốn kia.

Vì vậy, Uông Hạo có phải là hung thủ hay không, vẫn là một vấn đề khó trả lời.

Hiện tại, chỉ có thể nói là có khả năng thôi.

"Tôi muốn xem mặt hung thủ một chút."

Trưởng ban La đã đoán được tình hình đại khái như thế nào.

Nếu Uông Hạo là hung thủ, thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết.

Trưởng ban La mới mặc kệ gia thế bối cảnh gì đó, xưa nay ông phá án không cân nhắc những vấn đề này.

Cục Hành động chỉ xử lý vụ án quỷ dị, hung thủ của vụ án quỷ dị chính là sinh vật siêu tự nhiên, gia thế bối cảnh có to thì thế nào? Chẳng lẽ còn dám bao che cho quái vật?

Trưởng ban La đi vào một phòng được trưng dụng để làm chỗ tạm giam, khi nhìn thấy Uông Hạo lần đầu tiên, ông có hơi kinh ngạc.

Uông Hạo đang bị trói trên ghế, trông rất suy yếu và không hề giống một kẻ mất trí chút nào.

Cao Dực đứng bên cạnh, cảnh giác cao độ, tay cầm vũ khí, như thể đang canh giữ một con quái vật nguy hiểm.

Giang Dược giới thiệu thân phận của thầy Cao cho trưởng ban La.

Cao Dực nói: "Trưởng ban La, đừng bị vẻ ngoài của cậu ta lừa gạt."

Vừa nói, ông vừa lấy điều khiển từ xa ra, nhấn vài cái, màn hình chiếu xuất hiện một đoạn video. Đoạn video đó chính là hiện trường vụ án.

Video ghi lại cảnh nữ sinh kia đã khống chế cô Diêu ra sao, sau đó Uông Hạo đã biến dị và tấn công phó chủ nhiệm Thiệu như thế nào.

Kế tiếp là Giang Dược xuất hiện, giao đấu với Uông Hạo, cuối cùng Uông Hạo bị Cao Dực đánh gãy chân.

Video kết thúc, chuyển sang góc quay khác.

Đây là góc quay toàn cảnh ký túc xá nữ sinh.

Trưởng ban La xem xong video, ánh mắt sáng lên. Ông lật lại video mấy lần, thậm chí là xem từng cảnh một.

"Thầy Cao, tôi có thể copy một phần video này hay không?”

Cao Dực vội đáp: "Tất nhiên rồi, Cục Hành động xuất mã, chúng tôi đương nhiên toàn lực phối hợp."

Trưởng ban La đến gần Uông Hạo, nắm lấy vai hắn.

"Cậu ta biến dị cần điều kiện gì vậy?"

Cao Dực suy đoán: "Tôi không rõ lắm. Nhưng hiện tại, cậu ta giống như không thể kích phát biến dị được. Bằng không, cậu ta sẽ không dễ gì ngoan ngoãn như thế"

Trưởng ban La kéo một cái ghế đến, ngồi đối diện Uông Hạo.

"Nói một chút đi, chuyện của cậu là sao?" Chương 276: Cơ thể mẹ, Thánh chủng?

Uông Hạo lườm trưởng ban La, khinh miệt nói: "Ông là ai, xứng nói chuyện với tôi à?"

Nói xong, cậu ta nhếch môi, phun một ngụm nước miếng về phía trưởng ban La.

Trưởng ban La như thể đã đoán được từ trước, nghiêng đầu tránh né. Hai tên thủ hạ của ông tức giận muốn tiến lên đánh Uông Hạo, thì bị trưởng ban La ngăn cản: "Bình tĩnh, bình tĩnh”"

"Nghe nói gia thế của cậu rất cứng, cho nên cậu nghĩ rằng dù giết người thì cũng có thể dựa vào gia thế chống lại, đúng không? Cậu nghĩ rằng ở Tinh Thành này, không ai trị được cậu đúng không?”

Uông Hạo cười lạnh, biểu hiện đúng là như vậy.

Trưởng ban La chậm rãi nói: "Nhìn cậu vẫn rất thành thật. Tôi họ La, là trưởng ban của Cục Hành động Tinh Thành. Cục Hành động có tên đầy đủ là Cục Hành động Siêu Nhiên."

"Vụ án của cậu, hiện tại đã được Cục Hành động Tinh Thành chính thức tiếp nhận. Cậu biết điều này có nghĩa là gì không?”

"Điều này có nghĩa là, từ giờ trở đi, gia thế và bối cảnh của cậu chỉ còn là mây bay. Cậu bây giờ là một con quái vật siêu tự nhiên, là kẻ thù của loài người. Chỉ cần cậu bị kết tội giết người, không chỉ Tinh Thành, mà cả nước Đại Chương cũng không ai cứu được cậu. Ai muốn cứu cậu, người đó sẽ trở thành kẻ thù chung của cả quốc gia, của toàn bộ thế giới, của toàn thể nhân loại."

Trong bối cảnh con người và quái vật siêu nhiên phải tranh giành không gian sống, lời nói của trưởng ban La cũng không hề giật gân chút nào, mà là một sự thật trân trụi.

"Những video này đã đủ để kết tội cậu, đủ để lấy mạng cậu."

Gia thế và bối cảnh trước đây của Uông Hạo, dưới thế công của trưởng ban La, dần dần trở nên không còn đáng tin cậy như thế.

Gã vẫn tưởng bở mình có thể dựa vào gia cảnh để thoát tội, nhưng giờ đây, điều đó dường như không còn khả thi nữa.

Bình thường y vào gia cảnh của mình, gã không ít lần tỏ ra huênh hoang với các bạn học, nhưng trong hoàn cảnh này, trước mặt đoạn video kia, trước mặt trưởng ban La mặt lạnh như tiên, sự huênh hoang đó rõ ràng ngày càng yếu ớt.

"Tôi muốn gặp người nhà trước." Uông Hạo cuối cùng cũng xuống nước.

"Nằm mơ." Trưởng ban La lắc đầu.

"Vậy tôi sẽ không khai gì cả." Uông Hạo cắn răng nói.

"Được thôi." Trưởng ban La đứng dậy, nói với thây Cao: "Thay Cao, Cục Hành động chúng tôi sẽ tiếp nhận vụ án, còn kẻ tình nghi này, chúng tôi cũng sẽ dẫn đi trước."

"Được!"

Lòng Uông Hạo đột nhiên có chút hoảng loạn.

Ở trường dù sao vẫn là môi trường quen thuộc, hắn ít nhiều còn có chút chỗ dựa về mặt tinh thần.

Nếu bị dẫn đến Cục Hành động, trời mới biết họ sẽ làm gì.

Thẩm vấn ép cung? Hay thậm chí là cắt lát nghiên cứu? Uông Hạo đương nhiên đã nghe qua danh tiếng của Cục Hành động, biết bộ phận này thần thần bí bí, có rất nhiều thủ đoạn khó lường, tác phong cũng rất quỷ dị.

Nếu rơi vào tay Cục Hành động, chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì cho cam.

"Chờ một chút!"

Ngay khi hai tay hai chân của mình bị hai thuộc hạ của trưởng ban La nhấc lên, Uông Hạo vội hét lớn.

Trưởng ban La cũng khá hòa nhã: "Cục Hành động chắc chắn là phải đến. Nhưng bây giờ cậu mở miệng, với sau khi đến Cục Hành động mở miệng, đãi ngộ sẽ rất khác nhau đấy."

Dưới tình thế ép buộc, Uông Hạo rõ ràng cũng đã bị dao động.

Nghĩ một lúc, gã cúi đầu, thất vọng thở dài một hơi: "Thực ra, tôi cũng là người bị hại."

Trưởng ban La cười lạnh: "Đó chính là điều cậu muốn nói?"

Uông Hạo nghe ra giọng không vui của trưởng ban La, vội vàng giải thích: "Tôi không có nói xạo mà, thật sự là tôi bị cô nàng Đới Na kia lừa. Khi tôi biết được chân tướng thì đã quá muộn."

"Cho nên ả bảo cậu giết người, cậu liên giết?"

Uông Hạo buồn khổ nói: "Tôi chỉ là bị ép buộc, hai nữ sinh kia không phải tôi giết."

"Vậy còn cái chết của hai bảo vệ, hẳn có phần cậu chứ?"

Uông Hạo trâm mặc một lúc, dưới ánh nhìn chằm chằm của trưởng ban La, vẫn lúng túng gật đầu: "Đúng, có một người là tôi giết. Nhưng tôi..."

"Người nào?" Giang Dược đột nhiên hỏi.

"Người nằm ở cầu thang giữa tầng bốn."

Tử trạng của người này rõ ràng thảm hại hơn. Mặc dù hai bảo vệ đều không bị mở ngực mổ bụng, nhưng người bảo vệ ở cầu thang giữa bị đào cả tròng mắt, miệng mũi tai đều có vết thương, có thể nói là thất khiếu chảy máu.

Giang Dược hồi tưởng lại tử trạng thảm liệt của người bảo vệ đó, cười lạnh nói: "Thế đào mắt người khác cũng là bị ép buộc sao?"

"Đây đều là ý của Đới Na. Cô ta nói thủ pháp giết người phải nhất trí, như vậy mới dễ mê hoặc người khác. Kỳ thực tôi cũng không muốn giết người, tôi chỉ là phụ trách canh chừng. Có điều chẳng may đụng phải người bảo vệ kia, tôi cũng không còn cách nào khác."

Uông Hạo đổ toàn bộ trách nhiệm cho Đới Na, miêu tả mình thành một đóa sen trắng không nhiễm bụi trần.

Trưởng ban La không nói gì, Giang Dược nửa tin nửa ngờ hỏi: "Đây chính là cái cậu gọi là người bị hại?"

Uông Hạo vội vàng nói: "Chuyện là như thế này. Chiêu hôm qua, Đới Na nói với tôi, bạn cùng phòng của cô ta đã về nhà hết, ban đêm chỉ còn một mình cô ta trong ký túc xá, bảo là sợ hãi, nên muốn tôi ngủ cùng.

"Tôi hỏi cô ta tại sao không trở vê nhà, cô ta nói ở nhà chán lắm. Tôi nói nếu không thì ra khách sạn chơi. Cô ấy nói chơi ở khách sạn không có ý nghĩa, làm ở ký túc xá vui hơn..."

"Lúc ấy tôi cũng nghĩ trong lòng, ngủ lại ký túc xá nữ sinh hẳn là sẽ rất kích thích, cho nên đầu óc hơi nóng lên, đã đáp ứng. Về sau tôi suy nghĩ kỹ lại, cảm thấy khả năng không tốt lắm, liền hỏi cô ta có muốn đi khách sạn không, nhưng Đới Na lại nói, cô ta phát hiện một cách để giác tỉnh rất huyền bí, hỏi tôi có hứng thú hay không. Nếu có hứng thú thì nghe lời cô ta, nếu không thì coi như cô ta chưa từng nói gì."

Uông Hạo nói đến đây, dừng lại một chút, vụng trộm liếc trưởng ban La một chút.

Trưởng ban La vẫn mặt lạnh, nói: "Nói tiếp."

Uông Hạo nhìn Giang Dược, giọng điệu phức tạp: "Giang Dược, kỳ thật hết thảy cũng có chút liên quan với cậu."

Giang Dược không hiểu, chuyện này thì liên can gì đến mình?

Hắn đương nhiên biết Uông Hạo, cùng một khóa, chỉ khác lớp.

Uông Hạo và Đỗ Nhất Phong đều là nhân vật phong vân của khóa này, trong trường ngoài trường đều có năng lực hơn người, có gia thế bối cảnh làm chỗ dựa, thuộc thể loại giàu đẹp cao mà đại đa số học sinh đều hâm mộ.

Giang Dược và bọn họ xưa nay ít khi qua lại với nhau, trừ Đỗ Nhất Phong do học cùng lớp. Hắn không hiểu tại sao Uông Hạo lại nhắc tới hắn.

"Cậu có gia thế bình thường, nhưng lại học giỏi, dáng dấp đẹp trai, rất nổi danh ở trung học Dương Phàm. Về sau toàn dân đo lường thể chất, số liệu của cậu cũng vọt lên mãnh liệt, trở thành thiên tài đệ nhất Tinh Thành, khiến những học sinh có gia thế tốt như bọn tôi cũng bị che lấp danh tiếng. Cậu thử đổi vị trí với tôi thử xem, trong lòng cậu có thất lạc hay không?”

Giang Dược cau mày: "Trong lòng cậu thất lạc, thì mắc mớ gì đến tôi?"

"Đúng, điều đó không liên quan gì đến cậu. Nhưng cậu thử nghĩ đi. Trước đây, những học sinh có gia cảnh ưu tú như bọn tôi, đi đến đâu mà chả là tâm điểm? Đi đến đâu chả có một đám con gái vây quanh? Bây giờ thì sao? Đi đâu người ta cũng không coi chúng tôi ra gì, mở miệng ra là Người giác tỉnh, rồi đàn anh Giang Dược! Lũ con gái nhìn thấy cậu, càng như phát cuồng, hận không thể dính chặt lấy cậu như kẹo cao su. Cậu nói tôi có nên tức hay không?”

Giang Dược ngơ ngác, đây là lý lẽ cùn gì vậy a?

"Vì vậy, cậu đừng thấy chúng tôi bê ngoài có vẻ không quan tâm, trong lòng cũng rất sốt ruột. Tôi nằm mơ cũng muốn trở nên mạnh mẽ. Tôi muốn trở thành tâm điểm, muốn để lũ con gái quay quanh tôi. Mọi người đều là thanh thiếu niên với nhau, tâm trạng này cậu không thể không hiểu chứ?"

"Nói cho cùng, thực ra bọn tôi đều ghen tị với cậu, bao gôm cả Đặng Khải lúc còn sống, chúng tôi đối với cậu vừa ghen tị, vừa ghét bỏ."

"Chúng tôi mơ ước lấy lại hào quang, mơ ước có thể lấn áp được cậu, giãm cậu dưới chân."

"Muốn làm được thế, đương nhiên phải trở nên mạnh mẽ. Nhưng tôi mãi mà vẫn chưa giác tỉnh, với xuất thân của tôi, thời gian dài như vậy mà vẫn không thể giác tỉnh, không biết có bao nhiêu người đang cười nhạo tôi sau lưng. Vì vậy, khi Đới Na nói có thể giúp tôi giác tỉnh, cậu nói tôi có thể động lòng hay không? Có thể không bị lừa?"

Uông Hạo không hổ là xuất thân từ gia đình giàu có, nói năng có logic trật tự rõ ràng, có điều vẫn mắc phải cái tật cố hữu của bọn nhà giàu, đó là cứ nghĩ cả thế giới đều phải xoay quanh mình. Mình không làm sai, mà là do thế giới sai. Bất cứ chuyện gì không vừa ý vào miệng gã đều trở thành lỗi của người khác.

Giang Dược đương nhiên sẽ không hơi đâu tranh luận với gã về điêu này.

"Cậu nói Đới Na lừa cậu, rốt cuộc là lừa như thế nào?" "Việc này..." Uông Hạo liếc nhìn Giang Dược, mang theo vài phần chế giau: "Có một số chuyện, gã trai tân như cậu chưa chắc đã hiểu. Cô nàng Đới Na này, cuộc sống phóng túng lắm đấy. Ngay cả khi đang đi học mà cô ta còn cặp kè với rất nhiều người trong xã hội, là một gái làng chơi khét tiếng."

"Cô ta nói với tôi, cô ta đã giác tỉnh một loại sức mạnh thần kỳ, chỉ cần tôi nghe lời cô ta, làm tình với cô ta, thì tôi cũng có thể có được sức mạnh giác tỉnh của cô ta."

"Vậy ra sự biến dị của cơ thể cậu chính là bắt nguồn từ đó?"

"Chứ còn gì nữa!? Nói thật lòng, tôi thực sự rất hối hận. Tôi muốn giác tỉnh, chứ không phải biến thành quái vật xấu xí như vậy."

Đây có lẽ là lời nói từ tận đáy lòng, bởi vì khi Uông Hạo nói đến đây, giọng điệu tràn ngập tức giận.

Giang Dược lại lắc đầu: "Theo như tôi được biết, mỗi người đều có những nét đặc trưng khác nhau, khó mà bắt chước khả năng của nhau lắm. Tôi không nghĩ là cậu tự giác tỉnh, mà giống như bị cô ta giở trò gì đó”

Uông Hạo sững sờ, trợn mắt há hốc mồm nói: "Cậu nói cái gì?"

"Còn chưa rõ ràng hay sao? Cậu không phải tự giác tỉnh."

"Nhưng tôi thực sự đã có được sức mạnh, còn xuất hiện biến dị nữa mà."

"Đó chính là vấn đề, sự biến dị của cậu, hẳn là do Đới Na đã động tay động chân trên người cậu, chứ không phải giác tỉnh thật sự."

Uông Hạo một mặt ngơ ngác, cắn răng nghiến lợi nói: "Nói cách khác, con ả khốn nạn này đã lừa tôi?"

"Cậu còn giấu giếm thứ gì đó phải không?" Giang Dược lại phớt lờ diễn xuất của Uông Hạo, nhìn thẳng vào mắt gã, lạnh lùng nói.

“Tôi...

Uông Hạo bản năng muốn biện giải, nhưng đối mặt với ánh mắt sắc bén của Giang Dược, tựa hồ có thể xuyên thấu tận linh hồn gã, khiến cho hàng tá lời nói dối đến miệng gã lại hoàn toàn không thể phát ra được.

"Cậu biết sự thật về Đới Na, cậu muốn thay cô ta che giấu điều gì?"

Khả năng Đọc tâm của Giang Dược rõ ràng đã quan sát thấy sơ hở trong nội tâm của Uông Hạo. Mặc dù hắn không thể trực tiếp nhìn thấu suy nghĩ cụ thể của đối phương, nhưng có thể nhìn ra sự biến động trong tâm trí gã, biết được gã đang cố che giấu điều gì đó.

Trưởng ban La đe dọa: "Uông Hạo, đến lúc này rồi mà cậu vẫn muốn bao che cho Đới Na, tôi chỉ có thể nói, cậu vẫn chưa rõ ràng hoàn cảnh hiện tại của mình đang nguy hiểm đến mức nào!"

Gương mặt Uông Hạo lập tức trở nên khó coi đến cực điểm, hai mắt lấp đầy mâu thuẫn.

"Cậu đang sợ hãi điều gì?"

Ánh mắt Giang Dược như lửa, nhìn ra trong ánh mắt bối rối của Uông Hạo, lại pha lẫn một loại sợ hãi khó hiểu. Loại sợ hãi này không phải là sợ hãi lo lắng cho hoàn cảnh hiện tại của mình, mà là sợ hãi đến từ tận đáy lòng.

"Cậu đang sợ Đới Na?" Giang Dược đưa ra phán đoán của mình.

Gương mặt Uông Hạo càng thêm hoảng loạn, lắp bắp nói: "Tôi... tôi sợ cô ta làm gì?"

"Cậu chính là đang sợ cô ta! Cậu nhìn cơ thể cậu đang run rẩy, còn có ánh mắt, giọng điệu, tất cả ngôn ngữ cơ thể của cậu, đều thể hiện cậu đang sợ cô ta!"

Mỗi một chữ của Giang Dược, đều có sức mạnh xuyên thấu như những viên đạn.

Mỗi một chữ nhả ra, khuôn mặt Uông Hạo lại càng tái nhợt thêm một phần, cơ mặt không ngừng run rẩy.

Trưởng ban La thấy vậy, đột nhiên đập bàn một cái: "Uông Hạo, cậu mà còn quanh co chối cãi, thần tiên đến cũng không thể cứu được cậu!"

Lúc này, những người có mặt ở đây đều có thể thấy rõ ràng, Uông Hạo chắc chắn đang che giấu một điều gì đó. Chỉ là gã che giấu không phải vì bao che Đới Na, mà là vì e ngại Đới Na, nói chính xác hơn, là sợ hãi Đới Nal

Nếu suy nghĩ cẩn thận lại hiện trường lúc đó, Uông Hạo luôn là người bị động làm theo tiết tấu của Đới Na. Chưa kể nhìn từ khả năng biến dị và các kỹ năng chiến đấu, thì Đới Na vẫn mạnh hơn Uông Hạo nhiều lắm. Điều này chứng tỏ, giữa hai người họ, Đới Na mới thực sự là kẻ cầm đầu.

Dưới sức ép tâm lý mạnh mẽ đến từ cả hai phía, trưởng ban La và Giang Dược, Uông Hạo cuối cùng cũng không chịu nổi, khóc lóc nói: "Tôi... tôi sẽ nói, cầu xin các vị cứu tôi."

"Thực ra, tối hôm qua, sau khi tôi và Đới Na làm chuyện đó một lần, tôi đã hỏi cô ta, khi nào tôi sẽ giác tỉnh?"

"Lúc đó cô ta cười rất kỳ lạ, cô ta nói cô ta đã gieo hạt giống giác tỉnh vào cơ thể tôi rồi."

"Sau đó, cô ta bảo tôi làm theo cách của cô ta. Thực ra cũng không có gì đáng kể, chỉ là kích thích khí huyết, điêu khiển cơ thể biến dị mà thôi. Khi tôi phát hiện ra thứ gọi là giác tỉnh là biến thành quái vật xấu xí như vậy, ngay lập tức tôi đã hối hận. Nhưng... Đới Na hoàn toàn không cho phép tôi hối hận. Cô ấy đe dọa tôi, nếu tôi đổi ý, cô ta có thể dễ dàng kích hoạt hạt giống biến dị trong cơ thể tôi, biến tôi thành một bãi chất lỏng màu xanh lá. Ban đầu tôi không tin, nhưng không biết cô ta đã dùng thủ đoạn gì, ngay lập tức khiến cho lục phủ ngũ tạng của tôi giống như bị lửa thiêu đốt, đau không muốn sống. Nếu không phải tôi cầu xin, lúc đó cô ta có thể đã lấy mạng tôi rồi..."

"Sau đó, dưới sự đe dọa của cô ta, tôi lại quan hệ với cô ta hai lần nữa. Tôi biết đây là vò mẻ không sợ rơi, nhưng thực sự tôi không thể phản kháng được nữa."

Trưởng ban La và Giang Dược nhìn nhau một cái, thâm kinh hãi.

Nếu những lời của Uông Hạo là thật, thì có nghĩa là, Đới Na đã thông qua quan hệ nam nữ, truyền vào cơ thể Uông Hạo một loại hạt giống biến dị kỳ lạ nào đó.

Có thể nói là một loại truyền nhiễm, cũng có thể là một thứ dùng để biến dị.

Nhưng giống như Giang Dược đã nói, đây tuyệt đối không phải là sự giác tỉnh từ sức mạnh bên trong của Uông Hạo.

Về việc Đới Na đã làm gì với Uông Hạo, thì cần phải kiểm tra toàn thân, thậm chí thông qua các loại thí nghiệm để tìm ra sự thật.

Điều này cũng có thể giải thích được tại sao Uông Hạo lại muốn che giấu những điều này, hắn sợ Đới Na sẽ trả thù gã, kích hoạt hạt giống biến dị trong cơ thể gã, phản phệ gã, đẩy gã vào chỗ chết.

Giang Dược trâm ngâm hồi lâu, đột nhiên lại hỏi: "Đới Na tại sao lại giết người?"

"Cô ta không nói, nhưng tôi cảm nhận được, cô ta giết người tuyệt đối không phải vì thích giết chóc, mà là có ý đồ sâu xa. Lúc cô ta giết hai nữ sinh kia, tôi thấy cô ta tỏ ra rất thần thần bí bí, giống như đang lam bẩm cái gì mà cơ thể mẹ, rồi Thánh chủng gì đó... Tôi nghe chả hiểu gì sất, nhưng tôi dám chắc, trong đó nhất định là có vấn đề!"

Cơ thể mẹ?

Thánh chủng?

Giang Dược khẽ động trong lòng.

Nhớ lại hai nữ sinh xấu số, ngũ tạng lục phủ, thậm chí cả khoang ngực đều trống rỗng, chẳng lẽ đó đều là để đánh lạc hướng?

Mục tiêu đích thực cô ta, là lấy đi tử cung của nạn nhân?

Nghĩ đến khả năng này, Giang Dược lập tức cảm thấy da đầu tê dại, suýt nữa thì chửi thê.

Loại tà ác này, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta rùng mình.

Cái gọi là Thánh chủng, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là vật sống dùng để thai nghén quái vật!

Giang Dược càng nghiền ngẫm càng sợ hãi cực độ.

Chuyện này không chỉ đơn giản là một vụ án giết người, nếu suy xét sâu xa, thì đây tuyệt đối là một vấn đề hậu họa khôn lường.

Thật không biết Đới Na muốn thai nghén loại Thánh chủng nào, loại quái vật nào?

"Chú La, những nữ sinh bị hại ở khu đại học bên kia, liệu có phải..."

Giang Dược kéo trưởng ban La sang một bên, thấp giọng hỏi han một chút chỉ tiết, đồng thời từng chút một nói ra suy đoán của mình.

Trưởng ban La nghe xong cũng như rơi vào hầm băng. Loại hành vi tà ác này, có lẽ chỉ có thể xuất hiện trong những bộ phim kinh dị.

Dùng cơ thể người để thai nghén quái vật? Đây là muốn chế tạo loại quái vật gì a?

Hiện tại Đới Na rốt cuộc có còn là con người không, hay đã biến thành giống loài khác rồi? Hay là đã bị một loại sinh vật tà ác nào đó chiếm cứ thân thể, điều khiển linh hồn? Hay là tự nguyện sa ngã, đạt thành hiệp ước tà ác cùng quái vật?

Điều này cũng có thể giải thích được tại sao hai anh bảo vệ không bị mở ngực mổ bụng, mà hai nữ sinh bị hại lại gặp phải vận rủi như vậy!
Bình Luận (0)
Comment