Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 169 - Chương 284: Bua Hình Ý Sơn Quân

Chương 284: Bua hình ý Sơn Quân Chương 284: Bua hình ý Sơn QuânChương 284: Bua hình ý Sơn Quân

Chuong 284: Bua hinh y Son Quan

Dù quật cường thế nào, Miêu Thất cuối cùng vẫn phải thừa nhận Giang Dược.

Những ngày qua, tuy rằng Miêu Thất hiếm khi trò chuyện với Giang Dược, nhưng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hắn. Giang Dược làm gì, Miêu Thất cũng nhìn không ít.

Đặc biệt là tối hôm qua xảy ra biến cố, Giang Dược trong sân hấp thu thiên địa linh lực rất có quy luật, khiến Miêu Thất cảm thấy kinh ngạc.

Nó kết luận, Giang Dược không chỉ dựa vào mỗi Trí linh đơn giản như vậy, hắn còn có những át chủ bài khác. Nhà họ Giang này tuyệt đối không đơn giản.

Ngoài ra, Miêu Thất cũng nhìn thấy Giang Dược trò chuyện với vị trưởng thư ký Chương đại biểu cho quân đội kia. Đối mặt với nhân vật quyền cao chức trọng như vậy, Giang Dược ở tuổi này lại có thể xử sự đâu vào đấy, đủ thấy người trẻ tuổi này quả thực có trí tuệ vượt trội so với những người đồng trang lứa.

Tâm trí thành thục nhưng không phải loại già đời tính tình lương bạc, đây cũng là lý do Miêu Thất nhìn trúng Giang Dược. Nếu Giang Dược trẻ tuổi mà đã lõi đời như một con cáo già, Miêu Thất cũng chưa chắc coi trọng hắn. Dù sao, Trí linh vốn không thích những kẻ già đời tính tình lương bạc.

Cho nên Miêu Thất nhìn thấy ở Giang Dược cơ hội thay đổi vận mệnh bị cầm tù của nó, đó là thứ mà nó đã mong mỏi từ bấy lâu nay.

Nhưng bình thường nó không quen hy vọng quá nhiều. Dù sao, mấy ngàn năm qua, nó đã thất vọng không biết bao nhiêu lần rồi.

Giang Dược cũng biết rõ biệt thự số chín chọn trúng hắn là do Trí linh sắp đặt. Nói cách khác, dù là quan lớn nào đến cũng gần như không có khả năng chiếm đoạt.

Nhưng nếu nghĩ theo một hướng khác, có lẽ Trí linh sẽ coi sự kiện này như một lần khảo nghiệm, xem xét năng lực xử lý của Giang Dược.

Không cần biết Trí linh suy tính thế nào, Giang Dược tuyệt đối sẽ không nhường ra biệt thự số chín. Đối với hắn, đây không chỉ là một ngôi biệt thự, mà còn là một mái ấm, một phần hứa hẹn, một nỗi nhớ nhung.

"Anh Bảy, anh cũng coi là cư dân lâu đời của khu biệt thự ngõ Đạo Tử. Anh hiểu khu biệt thự ngõ Đạo Tử được bao nhiêu?"

"Không nhiều." Miêu Thất thẳng thắn: "Ta chỉ là một bức phù điêu. Ta chỉ biết chủ nhân trước đó của căn biệt thự số chín này họ Quách, cũng là nhân vật hiển hách lúc bấy giờ. Quách tiên sinh từng tham gia vào công việc xây dựng khu biệt thự. Ta suy đoán nơi đây hẳn là có liên quan đến vận mệnh của toàn bộ Tinh Thành.”

Lại liên quan đến vận mệnh của cả Tinh Thành?

Giang Dược cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Khu biệt thự ngõ Đạo Tử này quả thực toát ra một cảm giác thần bí rất đậm, nếu bảo rằng nó có liên quan đến một chút khí vận kỳ kỳ quái quái gì đó cũng là hợp lý.

Miêu Thất gặp Giang Dược không hỏi gì, ngược lại hỏi: "Này nhóc, thiên địa đại thế đã không thể thay đổi, thời đại quỷ dị giáng lâm, cậu có kế hoạch gì chưa?"

"Anh Bảy có đề nghị gì không?” "Bớt láu cá, đừng dùng câu hỏi để trả lời vấn đề."

"Tôi đúng là thực lòng xin chỉ giáo mà."

"Chỉ giáo thì thôi đi, lỡ làm cậu đi chệch hướng, Trí linh biến cậu thành tiên nhiệm, đến lúc đó cậu lại trách tôi. Nói chung, chỉ có một câu, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Tình hình có thể sẽ khó khăn hơn cậu tưởng tượng nhiều. Sẽ có lúc, cậu thậm chí cảm thấy như đang đặt mình trong bóng đêm u ám, hoàn toàn không nhìn thấy một chút hy vọng nào, cảm thấy mình không thể vượt qua nổi. Đến lúc đó, dù có muốn ép bản thân cũng phải ép, cắn răng kiên trì thêm một chút nữa. Vĩnh viễn không được từ bỏ hy vọng."

Miêu Thất trước giờ không phải thuộc tuýp người nghiêm túc, nhưng lúc này lại nói chuyện đàng hoàng chững chạc, khiến Giang Dược cũng có chút bất ngờ.

Bản thân hắn cũng khá lo lắng về tình hình thế giới trong tương lai, hắn có dự cảm con người sẽ phải đối mặt với những khó khăn vô cùng lớn. Nghe Miêu Thất nói vậy, dường như tình huống còn nguy nan hơn hắn tưởng tượng nhiều.

Nhưng dù gì đi nữa, hắn cũng sẽ không từ bỏ hy vọng.

Giang Dược nghiêm túc gật đầu: "Chỉ cần còn sót lại một hơi thở, thì không có lý do gì để từ bỏ."

"Này nhóc, cậu có từng nghĩ đến điều này không? Có thể một ngày nào đó, Tinh Thành không giữ được, cả khu biệt thự ngõ Đạo Tử này cũng không giữ được, thậm chí cả thế giới này cũng không còn chỗ đứng cho loài người, các cậu sẽ giống như chuột, trốn chui trốn lủi khắp nơi, sợ hãi đến mức không thể chịu nổi. Lúc đó, cậu vẫn sẽ kiên định như bây giờ, nói rằng không từ bỏ sao?"

Giang Dược tự hỏi.

Một lúc sau, hắn đã có câu trả lời.

"Chỉ cần những thứ mà tôi muốn bảo vệ vẫn còn lại chút gì đó, tôi sẽ có một vạn lý do để kiên trì."

"Thật sao?" Miêu Thất thì thầm hỏi, không biết là đang than thở về thái độ của Giang Dược, hay đang nhớ lại một chuyện buồn bã nào đó.

Thân là một kẻ thích ác mồm ác miệng, lần này Miêu Thất lại đột nhiên rơi vào trâm lặng.

Giang Dược không nói thêm gì nữa, lên lầu xem xét tình hình của ngọc tằm.

Ngọc tằm hiện tại là đối tượng trọng điểm chú ý của hắn. Kể từ khi ngọc tằm nhả tơ, Giang Dược vẫn luôn để tâm đến bảo bối này.

Ngọc tằm trông có vẻ tròn hơn, ăn uống no đủ khiến nó lớn hơn không ít. Phần cỏ ngưng khói Giang Dược bỏ vô lần trước, rõ ràng đã bị nó ăn hết bảy tám phần. May là Giang Dược có trữ lượng cỏ ngưng khói lớn, có thể cung cấp đầy đủ, để ngọc tằm có thể ăn no căng bụng.

Có ăn thì đương nhiên cũng có thể làm.

Xung quanh ngọc tằm đã xuất hiện từng vòng từng vòng tơ trắng rõ ràng, so với lần trước nhìn thấy, số lượng nhiều hơn ít nhất gấp ba.

"Không tệ, sản lượng này quả thực không phải là dùng để trưng cho đẹp."

Chỉ cần cung cấp đầy đủ cỏ ngưng khói, ngọc tằm có thể cung ứng lượng lớn tơ tằm.

Những vòng tơ mỏng trước mắt này, kỳ thực đã đủ để Giang Dược gia công ra một chút tơ phép.

Theo truyên thừa gia tộc, loại tơ phép này cần đan bảy sợi tơ tằm vào một chỗ, dùng phương pháp độc môn gia truyền luyện chế, mới có thể hình thành sợi tơ phép dẻo dai, có thể dính chặt lấy yêu ma quỷ quái.

Một khi số lượng tơ phép đông đảo, đan vào một chỗ như lưới đánh cá, ngay cả loại ma quỷ hung ác nhất cũng khó mà thoát khỏi.

Lượng tơ tằm trước mắt hẳn là đủ chế tác một hai sợi tơ phép, nếu cẩn thận thì ba sợi cũng không thành vấn đề.

Tất nhiên, nhiêu đó rõ ràng là vẫn chưa đủ.

Nếu có thể đạt được bốn năm sợi, thì có thể phát huy tác dụng nhất định; nếu có thể góp thành bảy tám sợi, thì có thể đan thành một lưới phòng ngự xuất sắc; nếu có thể đạt tới mười mấy hai mươi sợi, vậy tuyệt đối có thể sử dụng để kết trận, phát huy ra hiệu quả không thể tưởng tượng nổi.

Giang Dược vui mừng khôn xiết, chuẩn bị đầy đủ cỏ ngưng khói cho ngọc tằm ăn no.

Nhìn tình hình này, nếu tiếp tục hai ba ngày nữa, có lẽ sẽ đạt được bốn, năm sợi tơ phép; nếu vượt qua một tuần, có lẽ sẽ góp được bảy tám sợi; mười ngày nửa tháng nữa...

Chỉ nghĩ đến thôi, Giang Dược cũng cảm thấy đắc ý trong lòng.

Hầu hạ tốt ngọc tằm xong, Giang Dược xuống lầu, tùy tiện ăn chút gì lót dạ, coi như đối phó bữa tối.

Những ngày trước đó, nhà họ Giang đã trữ hàng rất nhiều đồ ăn. Biệt thự số chín rộng lớn, dự trữ đủ loại đồ ăn, nếu để một mình Giang Dược ăn, một năm cũng chưa chắc ăn hết. Cho nên, tạm thời hắn cũng không cần lo lắng về vấn đề lương thực.

Sau khi bổ sung đồ ăn, Giang Dược xuống tầng hầm.

Khoanh chân nhập định một hồi, Giang Dược điều chỉnh tinh thần lực của mình đến trạng thái tốt nhất.

Hôm nay, Giang Dược định kiểm tra xem tinh thân lực của mình tăng lên sẽ giúp ích cho việc luyện bùa đến mức nào.

Thực ra, mấy lần luyện bùa trước, Giang Dược đã cảm thấy tinh thân lực không ngừng tăng lên, việc luyện chế bùa phép cấp một đã trở nên rất nhẹ nhàng.

Mấy ngày nay, Giang Dược cảm thấy tinh thần lực tăng lên rõ rệt, nên hắn muốn thử luyện chế bùa phép cấp hai xem cảm giác thế nào.

Trong số các bùa phép cấp hai, Giang Dược quen thuộc nhất là bùa Thuẫn mây. Đây là một loại bùa cấp hai rất thực dụng. Nó có thể phòng ngự đạn, công kích sắc nhọn, và cả xung kích chấn động. Có thể nói, khả năng phòng ngự bùa Thuẫn mây rất ưu tú.

Giang Dược đã luyện chế qua vài tấm bùa Thuẫn mây, nên hắn rất thành thạo.

Sau khi chuẩn bị đây đủ, hắn bắt đầu luyện chế.

Nửa giờ sau, trước mặt hắn đã có thêm ba tấm bùa Thuẫn mây, mỗi tấm đều hoàn hảo không tì vết, tuyệt đối có thể coi là hàng thượng phẩm.

Giang Dược vui mừng vô cùng. Liên tục một lèo chế ra ba tấm bùa Thuẫn mây, tỉ lệ thành công này thật đáng sợ.

Điều khiến Giang Dược vui mừng hơn nữa chính là tinh thần lực của hắn vẫn chưa cạn kiệt, thậm chí vẫn chưa hề cảm thấy mệt mỏi như trước. Nói cách khác, hắn vẫn có thể tiếp tục luyện chế.

"Vậy thì, chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là mình thử luyện một loại bùa phép mới?"

Trong truyên thừa của nhà họ Giang, có một loại bùa phép cấp hai khiến Giang Dược rất hứng thú, đó là bùa hình ý Sơn Quân.

Theo truyền thừa gia tộc, bùa này có thể mô phỏng hình ý của Sơn Quân.

Sơn Quân, vua của sơn lâm, mang hình dáng của mãnh hổ.

Bùa hình ý Sơn Quân, như tên gọi của nó, là bùa phép mô phỏng hình ý mãnh hổ, lấy ý khiếp người, lấy hình công kích đối thủ. Nó có thể gây ra cả tác động vật lý lẫn tinh thần, xem như là hai tâng sát thương.

Bùa này có thể nói là rất thần kỳ, nhưng cũng là bùa phép cấp hai khó luyện chế nhất. Theo Giang Dược, độ khó của nó chắc hẳn phải gấp hai gấp ba lần so với bùa Thuẫn mây.

Dạo gần đây, Giang Dược đã từng mấy lần thử mô phỏng việc luyện chế bùa này trong đầu bằng tỉnh thân lực của mình, đến hiện tại, hắn cảm thấy mình đã có thể luyện chế ra được nó.

Lần này, Giang Dược quyết tâm luyện chế bùa hình ý Sơn Quân. Hắn vừa luyện thành công ba tấm bùa Thuẫn mây, tinh khí thân đang ở trong trạng thái tốt nhất.

Giang Dược điều chỉnh nhịp thở, chuẩn bị đây đủ nguyên liệu, rồi bắt đầu bấm thủ quyết.

Thủ quyết của bùa hình ý Sơn Quân phức tạp hơn nhiều so với bùa Thuẫn mây. Giang Dược thậm chí có chút hoài nghị, tại sao bùa phép này phức tạp như vậy mà lại chỉ là cấp hai?

Nhưng dù sao truyền thừa gia tộc đã xếp nó vào cấp hai, hẳn là các lão tổ tông có lý do để làm vậy.

Theo thời gian trôi qua, Giang Dược dần dần bước vào trạng thái vô ngã. Nếu có ai ở bên cạnh quan sát lúc này, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.

Mỗi một cử chỉ, mỗi một thủ quyết của Giang Dược đều giống như mãnh hổ hạ sơn, rất sống động và mang đầy ý vị chúa tể sơn lâm.

Giang Dược hiển nhiên không ý thức được điều này. Hắn đã hoàn toàn bước vào một cảnh giới mới. Trong đầu óc hắn giờ chỉ có một ý tưởng duy nhất: hình ý Sơn Quân.

Hạ bút, dẫn linh, khai quang, kết bùa...

Linh khí trong tay Giang Dược dường như có được linh hồn, không biết là do hắn điều khiển hay do linh thức của chính nó giác tỉnh. Mỗi một nét bút đều như tiên nhân múa lượn, tràn đầy vận vị.

Chu sa rơi vào giấy vàng, bút sinh hoa, từng nét linh động.

Cuối cùng, bút phép rơi vào điểm kết thúc của lá bùa, đột ngột dừng lại.

Trong nháy mắt, lá bùa đang bình thường bỗng nhiên toát ra khí tức kinh người, như một sinh mệnh mới chào đời.

Giang Dược vận dụng thủ quyết, dẫn linh khai quang. Đây là mấu chốt để kích hoạt bùa phép.

Hắn rõ ràng cảm nhận được, lần này dẫn linh khai quang, linh lực từ bốn phía trào lên, rõ ràng vượt qua cả những lần luyện chế bùa Thuẫn mây trước đây.

Nguyên nhân chính là do khẩu vị của lá bùa này lớn hơn bùa Thuẫn mây, có thể hấp thu nhiều linh lực hơn. Mà kể từ khi thiên địa dị biến, nông độ linh lực đã tăng trên diện rộng, tha hồ cho lá bùa hấp thu. Vì vậy, việc Giang Dược cảm nhận được linh lực trào lên mạnh hơn trước cũng không có gì lạ.

Cứ như vậy, khoảng mười lăm phút trôi qua, tấm bùa phép giống như đã ăn no nê, hài lòng ợ một cái, chậm rãi rơi lại xuống bàn.

Giang Dược thở dài một hơi, thân thể lảo đảo, suýt nữa ngã xuống.

Hắn vội vàng ngồi phịch xuống ghế, xoa mồ hôi trên trán.

Chế một tấm bùa hình ý Sơn Quân này, tiêu hao dường như còn lớn hơn chế hai tấm bùa Thuẫn mây.

Một phần cũng là do hắn đã tiêu tốn kha khá tinh thần lực trước đó, hơn nữa, đây lại là lần đầu tiên hắn luyện chế loại bùa này, chưa quen thuộc quá trình, tự nhiên tiêu hao tinh thần lực nhiều hơn một chút, cho nên cảm giác mệt mỏi mới mãnh liệt như vậy.

May mắn mà lần này luyện chế cũng đã thành công.

Giang Dược trước đó đã chuẩn bị sẵn tâm lý thất bại.

Hạ thấp kỳ vọng, không so đo được mất, ngược lại thừa thế xông lên, cuối cùng là vẫn luyện thành.

Hắn ngồi xếp bằng một lúc, khôi phục lại một ít tinh thần. Mặc dù vẫn còn cảm thấy mệt mỏi, nhưng đã tốt hơn lúc nãy nhiều.

Nhìn đồng hồ, mới chỉ hơn bảy giờ chiều.

Nếu như đêm nay còn biến thiên, thì giờ này chắc hẳn là đã bắt đầu.

Giang Dược thu thập đồ đạc, quyết định ra ngoài xem tình hình.

Khi thiên địa bắt đầu kịch biến, linh lực giữa đất trời sẽ trở nên đặc biệt sinh động.

Đây là quy luật mà Giang Dược đã tổng kết được hai ngày trước.

Và thời điểm linh lực sinh động này, chính là thời điểm tu luyện tốt nhất, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ.

Lợi dụng tốt thì chỉ cần bỏ ra một ít công sức cũng có thể đạt được hiệu quả gấp đôi.

Vừa trở lại phòng khách, Giang Dược liền nghe thấy Miêu Thất cười quái dị nói: "Này nhóc, cậu thật đúng là chuyên tâm a. Người ta đến gõ cửa nhà cậu mấy lần, thấy cậu không chịu xuất hiện, có người còn đề nghị phá cửa vào đó."

'Ai vậy?”

Giang Dược nhíu mày, cảm thấy cử chỉ này thật khó coi. Phá cửa xông vào?

"Hê hê, vẫn là bọn người vừa nãy. Đừng hỏi ta, bọn họ lại gõ tiếp rồi kìa."

Miêu Thất vừa dứt lời, lại nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.

Không bấm chuông mà gõ cửa rầm rầm.

Từ cách gõ cửa này, có thể thấy, đối phương quả thực rất thiếu tôn trọng chủ nhà.

Bất cứ ai có chút lễ phép đều biết nên gõ cửa như thế nào để không khiến người khác khó chịu.

Huống chỉ, đây không phải là gõ cửa, mà là đập cửal Chương 285: Thật muốn chiếm đoạt biệt thự số chín?

Chương 285: Thật muốn chiếm đoạt biệt thự số chín?

Giang Dược nhìn qua mắt mèo, thấy người gõ cửa là một người đàn ông trung niên mặt gầy, sau lưng ông ta là một đám người, trong đó có cả chủ nhiệm Diệp.

Giang Dược không biết người đàn ông trung niên này là ai, nhưng hắn đã từng nhìn thấy ông ta trong đám người vây quanh nhà hắn trước đó.

Lúc đó, người đàn ông này chỉ đứng nhìn, không tham gia vào bất cứ việc gì.

Lần này ông ta lại đích thân ra mặt?

Khoan nói đến mục đích của họ là gì, chỉ riêng hành động đập cửa thô lỗ như vậy đã khiến Giang Dược rất khó chịu, giống như đang tát thẳng vào mặt hắn, vô cùng thiếu lễ phép.

Nếu không mở cửa cho họ, nhìn đám người này kiên trì như vậy, chỉ sợ sẽ không bao giờ kết thúc.

Tốt nhất là giải quyết dứt điểm.

Giang Dược đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cũng đã đoán được đại khái ý đồ của họ, trong lòng cũng có chút nắm chắc.

Đang chuẩn bị mở cửa, đột nhiên Giang Dược nảy ra một ý nghĩ tinh quái.

Hắn lấy ra tấm bùa hình ý Sơn Quân vừa luyện thành kia, nhẹ nhàng vân vê tấm bùa, cảm nhận được hơi thở uy hiếp tỏa ra từ nó.

Mặc dù chưa kích hoạt, nhưng bản thân nó đã toát ra ý chí mãnh hổ mạnh mẽ, khí thế uy nghiêm.

Giang Dược nhẹ nhàng chạm vào, tấm bùa trong tay rung động, ánh sáng vàng chói bỗng nhiên bùng lên, linh khí tỏa ra từ tấm bùa nhanh chóng ngưng tụ thành hình, một con hổ văn to lớn hung dữ xuất hiện trong ánh sáng hoàng kim, khí chất vương giả của chúa sơn lâm lập tức tràn ngập.

Giang Dược nở một nụ cười ranh mãnh, đặt nhẹ tay lên nắm cửa, khẽ nhấn một cái, mở khóa cửa.

Nhưng hắn không chủ động kéo cửa ra.

Như vậy, cửa sẽ ở trạng thái hé mở.

Người bên ngoài đang đập cửa rất hăng say, lực cũng không nhỏ, khiến cánh cửa bị mở ra thêm một đoạn.

Người đàn ông trung niên kia tưởng rằng Giang Dược mở cửa, đang định cau mày quát mắng, thì đột nhiên một tiếng gầm vang trời dội ra từ trong nhà, một con hổ văn to lớn nhảy ra khỏi cửa, miệng há rộng, ánh mắt đỏ ngầu, hai hàm răng sắc nhọn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Không ai ngờ đến bên trong căn biệt thự số chín lại bỗng nhiên xuất hiện một con hổ to lớn đến vậy.

Sự xuất hiện bất ngờ kèm theo tiếng gầm của nó lập tức khiến người đàn ông trung niên gầy gò kia sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, ngồi phịch xuống trước cửa, toàn thân run rẩy như sàng gạo, hai chân như bị đổ đầy chì, hoàn toàn không nghe sai khiến, muốn lăn lộn chạy trốn cũng không được.

Những người đứng sau ông ta cũng đều biến sắc, bản năng lùi lại.

Cho đến khi gần như lùi về sát đường ngoài, một vài nhân viên an ninh mới phản ứng lại.

Người khác có thể sợ, nhưng họ là nhân viên an ninh, là những người được đào tạo chuyên nghiệp, không thể hèn nhát như thế.

Bảo vệ lãnh đạo!

Một vài nhân viên vũ trang đồng thời phản ứng lại, rút vũ khí ra, lao lên.

Khi họ đỡ vị lãnh đạo bị ngã xuống đất kia dậy, con hổ vằn khổng lồ ở trước cửa đã biến mất. Họ hoàn toàn không rõ nó đã đi đâu, chỉ cảm thấy trước mắt giống như tối sầm lại, và con hổ đã đột nhiên biến mất.

Thay vào đó là một thanh niên có vẻ mặt lạnh lùng.

Hiển nhiên chính là Giang Dược.

"Các người rốt cuộc là ai? Sao lại cứ lén la lén lút trước cửa nhà tôi vậy hả? Chẳng lẽ tính ăn trộm đồ gì của tôi sao?"

Giang Dược đương nhiên nhìn thấy chủ nhiệm Diệp ở xa xa, nhưng lúc này, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn, coi như không thấy.

Những người này không cho hắn mặt mũi, Giang Dược tự nhiên cũng không định nể mặt họ.

Người đàn ông trung niên mặt gây gò được đỡ dậy, thấy Giang Dược nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ, khóe miệng còn nở nụ cười chế giễu đầy ẩn ý, không khỏi vô cùng tức giận.

Ông ta phẫn nộ đẩy hai nhân viên an ninh đang đỡ mình ra, lấy khăn giấy lau mặt vài cái, chỉnh lại kính, ánh mắt âm trâm nhìn Giang Dược.

Rõ ràng, trải nghiệm vừa rồi đã khiến ông ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, thậm chí còn hận lên Giang Dược.

Đáng tiếc, Giang Dược hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến ánh mắt oán giận của đối phương, thản nhiên dựa vào khung cửa, hai tay ôm ngực, nụ cười chế giễu trên khóe miệng thậm chí còn không hề thu lại, trái lại càng trở nên không giấu giếm.

"Chủ nhiệm Diệp!" Người đàn ông trung niên kia hoàn toàn tức giận.

Lúc này chủ nhiệm Diệp cũng không dám giả vờ tàng hình nữa, chỉ có thể chạy đến từ phía sau: "Chủ nhiệm Khang, xin chào."

"Anh rốt cuộc đang làm gì thế hả? Cấp trên giao cho anh phụ trách an ninh khu biệt thự ngõ Đạo Tử, đến tận bây giờ, ngay cả tình huống chủ sở hữu nơi này mà anh còn chưa nắm rõ là sao? Nuôi mèo, nuôi chó thì cũng thôi đi, lại còn nuôi cả mãnh thú, thử hỏi còn ra thể thống gì nữa không hả? Có còn muốn giữ nề nếp kỷ luật sao?"

Chủ nhiệm Diệp bị mắng như cháu trai, vẻ mặt đau khổ nói: "Vâng, vâng, là tại chúng tôi thiếu giám sát."

Bị lãnh đạo cấp trên mắng nặng nề như vậy, chủ nhiệm Diệp cũng là người có mặt mũi, tự nhiên có chút không vui, muốn trút giận lại không biết phải trút vào đâu.

Ông cũng không muốn đắc tội hay đối đầu với Giang Dược.

Người mà cả lãnh đạo cấp cao của quân đội lẫn thị trưởng Tinh Thành đều coi trọng, chủ nhiệm Diệp tự nhiên biết đối phương rất khó đối phó.

Nhưng vị chủ nhiệm Khang này cũng không phải kẻ dễ chọc. Nếu chỉ có mình chủ nhiệm Khang thì còn đỡ, vấn đề là chủ nhiệm Khang cũng chỉ là người phục vụ cho lãnh đạo cấp trên. Người chân chính có địa vị cao chính là đối tượng mà chủ nhiệm Khang phục vụ. Trước mặt vị nhân vật lớn này, thị trưởng Tinh Thành cũng không có tác dụng gì, đừng nói chỉ là một người trẻ tuổi được thị trưởng Tinh Thành thưởng thức.

Chủ nhiệm Diệp cân nhắc nhẹ nặng trong lòng, roi mới mở miệng: "Giang tiên sinh, cậu nuôi dưỡng mãnh thú, đây cũng hơi thái quá rồi chứ?"

Giang Dược cười nói: "Chủ nhiệm Diệp, ai nói là tôi nuôi dưỡng mãnh thú?"

Chủ nhiệm Diệp sam mặt lại: "Mọi người ở đây đều tận mắt nhìn thấy, cậu còn ngụy biện làm gì, chúng tôi cũng không phải trẻ con."

Giang Dược nhún vai: "Nhưng tôi thật sự không nuôi dưỡng mãnh thú."

"Cậu đừng nói con hổ vừa rồi kia không phải mãnh thú đi?"

"Hổ đúng là mãnh thú, nhưng tôi thật sự không có nuôi hổ. Chủ nhiệm Diệp, hiện giờ là thời đại quỷ dị, mắt thấy chưa hẳn là thật đâu!"

Chủ nhiệm Diệp lập tức nghẹn lời.

Biệt thự số chín quả thực rất lớn, nhưng muốn nói nuôi một con mãnh thú ở trong đó, thời gian dài như vậy cũng rất khó không bị phát hiện.

Chẳng lẽ, con mãnh thú này có huyền cơ khác?

Nhìn dáng vẻ chắc nịch của Giang Dược, chỉ sợ nếu cứ dây dưa chuyện này, nhiều khả năng ông sẽ phải tự chuốc lấy nhục.

Lập tức, chủ nhiệm Diệp thay đổi lời nói: "Giang tiên sinh, là như vậy. Vị này là chủ nhiệm Khang, lãnh đạo ở trên phái xuống, là người trực tiếp phục vụ cho phó Đô đốc thứ nhất của Trung Nam bộ, ông ấy..."

Giang Dược móc móc lỗ tai, tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Chủ nhiệm Diệp, chọn trọng điểm nói đi." Trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là lãnh đạo cấp cao của Trung Nam bộ, trách không được trận thế và uy phong lớn như thế.

Vậy thì sao chứ? Càng muốn dùng quan quyên ép hắn, Giang Dược càng sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng.

Chọn trọng điểm nói?

Chủ nhiệm Diệp nghe lời này cảm thấy thật chói tai.

Chẳng lẽ mình nói như thế vẫn chưa đủ trọng điểm? Đây chính là phó Đô đốc thứ nhất của Trung Nam bộ, tương đương với một trong năm vị trí chóp bu của chính phủ vùng miền này.

Ở vùng Trung Nam bộ này, người có thể vượt mặt được ông ấy, cũng chỉ có Tổng đốc và Đô đốc. Những người khác cùng lắm chỉ ngang ngửa với ông ấy mà thôi.

Giới thiệu đại nhân vật như vậy, chẳng lẽ còn không phải trọng điểm sao?

Tên nhóc này rốt cuộc có hiểu trọng điểm là gì không?

"Là như vậy, phó Đô đốc Vạn được Tổng đốc và Đô đốc ủy thác trọng trách chủ trì đại cục ở Tinh Thành, tọa trấn khu biệt thự ngõ Đạo Tử. Căn cứ các bên liên quan, khu biệt thự ngõ Đạo Tử là nơi duy trì khí vận của toàn bộ Tinh Thành. Trong đó biệt thự số bảy tới biệt thự số mười ba chính là khu vực trung tâm của khu biệt thự ngõ Đạo Tử, mà biệt thự số chín càng là trung tâm của trung tâm, có thể nói là điểm mau chốt nhất Tinh Thành."

Lời này nghe rất cao thượng vĩ đại, cũng rất dọa người, nhưng Giang Dược nghe thế nào cũng cảm thấy ngán ngẩm.

"Chủ nhiệm Diệp, đây là trọng điểm sao?”

Chủ nhiệm Diệp vội nói: "Trọng điểm ở chỗ biệt thự số chín. Căn cứ nhiều chuyên gia phỏng đoán, biệt thự số chín là mắt trận long mạch phong thủy của Tinh Thành. Chỉ cần giữ vững mắt trận này, Tinh Thành sẽ không loạn. Nó liên quan đến đại cục Tinh Thành, liên quan đến an nguy của cả hai chục triệu người Tinh Thành."

"Vậy thì sao?" Giang Dược cười như không cười hỏi.

"Là như vầy, chúng ta đều biết, Giang tiên sinh đang tạm thời trú ở biệt thự số chín."

"Chờ một chút,' Giang Dược thô bạo cắt lời: "Ông giải thích một chút xem, cái gì gọi là tạm trú? Ai nói tôi là tạm trú?”

"Giang tiên sinh, theo chúng tôi được biết, nguyên chủ nhân của biệt thự này là Quách tiên sinh. Sau khi Quách tiên sinh về trời, không có người kế thừa, biệt thự này trở thành vật vô chủ. Theo quy định, vật vô chủ đến một thời hạn nhất định sẽ bị chính phủ thu hồi. Do đó, biệt thự số chín hiện giờ đã thuộc sở hữu của chính phủ. Nói Giang tiên sinh 'tạm trú' cũng không sai."

Giang Dược nở nụ cười, dựa ra sau, lười biếng nói: "Chủ nhiệm Diệp, ông biết Quách tiên sinh sao?"

"Quách tiên sinh là nhân vật hơn một trăm năm trước, tôi không có duyên gặp ngài ấy."

"Trong số các người, có ai biết Quách tiên sinh không?”

Mọi người nhìn nhau, đều lắc đầu. Quách tiên sinh sống cách đây cả trăm năm, ai mà quen nổi chứ?

Giang Dược nói: "Nếu không ai trong số các người biết Quách tiên sinh, vậy các người dựa vào đâu mà khẳng định ông ấy không có người kế thừa?"

Chủ nhiệm Diệp hơi giật mình: "Giang tiên sinh, ý của ngài là?”

Giang Dược đáp: "Tôi chẳng có ý gì cả, tôi chỉ nói một sự thật. Các ông hoàn toàn không biết gì về Quách tiên sinh, cũng đừng suy đoán lung tung. Nếu tôi không có quan hệ với Quách tiên sinh, làm sao tôi có thể vào ở biệt thự số chín này? Ông nghĩ ai thích ở là ở được sao?"

"Chủ nhiệm Diệp, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Chúng ta cứ thẳng thắn với nhau đi. Vừa rồi các ông lén lút thì thầm, tôi đều nghe thấy. Các ông muốn tu hú chiếm tổ chim khách thì cứ nói huych toet ra, đừng lấy ba thứ đạo đức giả kia ra để áp chế tôi. Làm như thể nếu tôi không giao biệt thự số chín cho các ông thì tôi đã phạm phải tội ác tày trời lắm vậy?"

Chủ nhiệm Diệp có chút khó xử. Mặc dù bị Giang Dược vạch trần, nhưng thân ở chốn quan trường lâu năm, ông vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, nói: "Giang tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi. Chúng tôi thực sự chỉ muốn ngài nhượng lại biệt thự số chín cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ không bạc đãi ngài, ngài có thể chọn một căn biệt thự khác trong ngõ Đạo Tử để ở. Chỉ cần ngài chịu nhường một chút, ngài vẫn là một cư dân quang vinh của ngõ Đạo Tử."

Giang Dược cười gắn hỏi ngược lại: "Vậy ý của ông là, nếu tôi không chịu nhường, tôi sẽ không còn là cư dân của ngõ Đạo Tử nữa, các ông sẽ đuổi tôi đi, có đúng không?"

Chủ nhiệm Diệp nghe vậy cạn lời.

Sao bọn trẻ thời nay không biết điều quá vậy?

Ăn nói kiểu này thì làm sao ông còn có thể tiếp tục trò chuyện được nữa?

Chủ nhiệm Khang đứng bên cạnh nãy giờ đã sớm tức giận đến mức phát điên. "Chủ nhiệm Diệp, ông nghe đi, nghe đi. Tôi đã nói rồi, đối xử với những kẻ không biết điều thì đừng nên quá khách khí. Loại người muốn đứng về phía đối lập với hơn hai mươi triệu người dân Tinh Thành thì càng không nên khách sáo làm gì. Đã chiếm lấy nhà thuộc sở hữu của chính phủ mà còn công nhiên ngang ngược như vậy, quả thực là không thể chấp nhận được!"

Giang Dược nở nụ cười: Vi chủ nhiệm này, ông có thể đừng lúc nào cũng treo hai mươi triệu người dân Tinh Thành trên miệng được không? Hai mươi triệu người dân họ rốt cuộc đã làm gì sai, lúc nào cũng bị ông đại diện vậy? Thà ông nói rõ, các ông chính là nhìn trúng biệt thự số chín này, muốn nịnh hót lãnh đạo, muốn cho lãnh đạo ở biệt thự tốt nhất, ít ra tôi vẫn kính ông là người thẳng thắn. Vậy mà các ông cứ diễn mãi cái vở kịch lố bịch này. Chưa kể người bị một con hổ hù đến mức sợ té ngửa tè ra quần mà vẫn còn có mặt mũi đòi đại diện cho hai mươi triệu người dân Tinh Thành, ông không thấy quá buồn cười sao?"

Lời nói này coi như không chừa cho đối phương một chút thể diện nào.

Chủ nhiệm Khang mặt đen tại chỗ, giận đến mức suýt nữa bất tỉnh.

"Ngươi! Chủ nhiệm Diệp, thứ điêu dân dám chiếm lấy nhà của chính phủ còn càn rỡ như vậy, chẳng lẽ không nên lập tức đuổi ra ngoài sao? Để hắn ở lại biệt thự ngõ Đạo Tử tuyệt đối là một mối họa lớn. Anh thấy mình có còn xứng đáng với sự mong đợi của phó Đô đốc Vạn hay không? Anh yên tâm để phó Đô đốc Vạn vào ở khu biệt thự ngõ Đạo Tử này?”

Chủ nhiệm Diệp đã đâm lao thì phải theo lao. Cho đến bây giờ, ông đã không thể tiếp tục làm người hiền lành không đắc tội ai được nữa. So sánh giữa hai bên, chủ nhiệm Diệp đương nhiên rõ ràng mình nên lựa chọn thế nào.

"Giang tiên sinh, thời kỳ phi thường, vì đại cục, tôi hy vọng ngài có thể bỏ qua. Biệt thự số chín này..."

"Chủ nhiệm Diệp!" Giang Dược lạnh lùng ngắt lời: "Tôi cũng nói rõ ràng. Biệt thự số chín này là nhà của tôi, nếu quả thật vì an nguy của hai mươi triệu người dân Tinh Thành, tôi sẽ không chút do dự bỏ qua nó. Nhưng...'

"Nếu các người chỉ vì nịnh hót lãnh đạo, cầm cái gọi là uy quyền ra để hù tôi, thì tôi chỉ có thể nói một câu, các người nghĩ hay quá, nằm mơ đi!"

"Giang tiên sinh, ngài đây cần gì chứ? Bằng không ngài trước tiên bình tĩnh một chút, quay đầu tôi sẽ mời thị trưởng tới khuyên ngài?" Chủ nhiệm Diệp vẫn muốn van hồi một chút.

"Không cần. Ai tới khuyên, tôi cũng vẫn là câu này thôi." Giang Dược lạnh lùng nói.

“Thật không có cách nào thương lượng sao?”

Giang Dược nói: "Chủ nhiệm Diệp, tất cả đều là người trưởng thành. Toan tính của mấy người, tôi đều biết. Tôi nói thẳng, biệt thự số chín này, thật sự không phải ai muốn ở là có thể ở. Phúc phận không đủ, vào ở rồi, có thể sống qua một đêm hay không cũng còn phải xem lại. Ông cho rằng, một thế ngoại cao nhân như Quách tiên sinh, lưu lại biệt thự, là để chuẩn bị cho những kẻ tâm thường vớ vẩn hay sao?"

"Giang tiên sinh, lời này của ngài có chút dĩ hạ phạm thượng đấy."

Giang Dược cười lạnh: "Thời này là thời nào rồi còn nói ba thứ này, ông tưởng là thời phong kiến chắc? Đừng quên bây giờ đã là thời đại quỷ dị, ông không ngại thì cứ mời ai tới ở thử một đêm xem sao? Chủ nhiệm Diệp mới tới, hẳn là còn chưa được nghe qua tiếng đồn về ngôi biệt thự số chín ngõ Đạo Tử này đâu nhỉ?"

Chủ nhiệm Diệp có chút lúng túng. Ông đột nhiên nhớ lại, hai ngày trước, lúc vừa mới tới đây, ông từng nghe có người nhắc tới việc biệt thự số chín có ma.

Nghe khẩu khí của Giang Dược, chẳng lẽ chuyện này là thật?

Có điều phó Đô đốc Vạn chức to như vậy, bên cạnh chắc hẳn nên có vài vị cao nhân đi? Cho dù có chuyện tà dị gì, hẳn là cũng có thể giải quyết được chứ?

hin có ma.

1 lẽ chuyện này là thật? Chươn r vậy, bên cạnh chắc hẳn nên có vài vị cao nhân đi? Cho dù có Chủ nhiệm Diệp cơ như đã thấy Í yết được chứ? nhường ra biệt thự số chín là chuyện kh

Nhìn thái độ của chủ nhiệm Khang h tốt chuyện này, ông ta nhất định sẽ bêu

Nhưng chẳng lẽ mình thật sự phải tr

Trước tiên khoan tính đến trưởng th chỉ nói riêng người trẻ tuổi này, hắn thật

Chủ nhiệm Diệp ít nhiêu cũng nghe ( chút phóng đại, nhưng người trẻ tuổi nà

Chỉ vì một căn biệt thự mà phải đối sáng suốt.

Suy cho cùng, bọn họ lấy an nguy c muốn chiếm lấy biệt thự số chín này, ci

Biệt thự ngõ Đạo Tử vốn là hàng hiết

Trong thời đại quỷ dị, mỗi một căn bị

Toàn bộ Tinh Thành, muốn tìm một nơi nào thích hợp hơn khu biệt thự ngõ

Chủ nhiệm Diệp vẫn chưa bỏ cuộc, c vẫn mong ngài nên nghiêm túc suy ngl bàn bạc. Với tài năng của Giang tiên Si bản thân."

"Chủ nhiệm Diệp, nếu không phải vì Dù sao thì tôi đã nói rõ rồi đấy, đừng lẫr

Dứt lời, Giang Dược quay người di và

Đang đóng được một nửa, Giang D bên ngoài.

"Chủ nhiệm Diệp, tôi báo trước. Các não, tự ý xông vào, chẳng may gặp phả nhưng mấy cơ quan trận pháp phòng nc

Nói xong, hắn cũng không thèm nhìr

Chủ nhiệm Khang tức đến nỗi khuôn

Quá càn rỡ!

Ông vốn là người chức cao vọng trọi lễ nhượng ba phần, đi đến đâu là được nhục nhã vô cùng như vậy?

Đây rõ ràng là không để ông vào mắt Nếu như Tổng đốc hay Đô đốc vùng đối xử với ông như thế, ông tự nhiên không lời để nói, thậm chí sẽ cảm thấy hết thảy đều đương nhiên. Nhưng thằng nhãi này chỉ là một kẻ dân đen, chẳng qua là may mắn đi ở phía trước trong thời đại quỷ dị, nói cho cùng cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, vậy mà bành trướng đến loại tình trạng này, dám không coi chủ nhiệm Khang ông ra gì, việc này còn quá quắt hơn cả tát thẳng vào mặt ông.

Không thể nhịn, tuyệt đối không thể nhịn!

"Chủ nhiệm Khang...' Chủ nhiệm Diệp cúi đầu, không dám nhìn thẳng mặt đối phương. Là thuộc hạ, lúc này ông cũng không thể trốn tránh, chỉ có thể cố gắng giải thích.

Chủ nhiệm Khang lạnh lùng nói: "Chủ nhiệm Diệp, anh khiến tôi rất thất vọng. Tôi không thấy được sự quyết đoán trên người anh. Anh làm sao khiến tôi yên tâm giao cho anh phụ trách an nguy của lãnh đạo? Làm sao yên tâm giao cho anh phụ trách việc bảo vệ khu biệt thự ngõ Đạo Tử?"

Chủ nhiệm Khang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ tay thẳng vào mũi chủ nhiệm Diệp, răn dạy: "Loại cuồng đồ lưu manh này, cần gì phải nương tay? Trực tiếp thanh trừ ra ngoài, tôi một giây cũng không muốn nhìn thấy loại cuồng đồ trong mắt không có tôn ti này nữa."

"Vâng, vâng." Chủ nhiệm Diệp chỉ có thể gật đầu như cháu trai.

"Nếu anh còn không biết tự xét lại mình thì hãy đi mà giải thích với phó Đô đốc Vạn đi!" Chủ nhiệm Khang vung tay, đen mặt đi trước.

Trước khi đi, ánh mắt như rắn độc tràn ngập hận ý không hề che giấu của ông ta liếc biệt thự của Giang Dược một cái.

Có thể thấy, ông ta đã hận Giang Dược đến thấu xương.

Thù này xem như đã kết xuống triệt để. ...

Đêm nay, trăng lên muộn hơn đêm hôm qua.

Khi vầng trăng tròn hiện ra, Giang Dược lần nữa cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt. Sức mạnh của thiên địa lại trở nên sôi động.

"Lại bắt đầu rồi sao?"

Giang Dược quay trở ra sân, cảm nhận nồng độ linh lực đang dâng trào mạnh mẽ, ngước nhìn lên vầng trăng tròn.

So với đêm rằm, vầng trăng này tuy vẫn còn tròn nhưng đã không bằng hai đêm trước. Có điều kích thước của nó lại không nhỏ đi, ngược lại còn có vẻ lớn hơn một chút.

Điều đáng kinh ngạc hơn là, ánh trăng chiếu xuống mặt đất dường như mang theo một chút mờ ảo, như thể phủ lên đất trời một tấm màn thần bí.

Trong thời đại quỷ dị này, mỗi ngày đều có sự thay đổi, tuy Giang Dược có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không quá kinh ngạc.

Hắn vẫn dùng pháp môn truyền thừa dẫn dắt linh lực, rèn luyện gân cốt thể xác.

Sự biến đổi đất trời mỗi đêm vừa khiến người ta kinh hãi, vừa là thời điểm tu luyện tốt nhất, nó giống như một viên kẹo kỳ lạ có hai vị cùng một lúc, vừa ngọt, vừa đắng.

Hắn nhớ lại hệ thống tự kiểm tra của Trí linh đã nói sức mạnh thể chất của hắn đã đạt tới 960%, chỉ cách Linh thể ngàn cân một bước nữa.

Vậy thì tại sao không thử tranh thủ một hơi nâng sức mạnh thể chất vượt qua mức 1000%, đột phá sang giai đoạn kế tiếp? Cho du không đột phá được ngay thì cũng có thể tiếp cận điểm tới hạn, lần sau sẽ dễ dàng đột phá hơn.

Ngồi xếp bằng trước sân, Giang Dược dần chìm vào trạng thái nhập định.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã hoàn toàn bước vào trạng thái vô ngã, dù cho bên ngoài có biến động gì chăng nữa thì cũng hoàn toàn không thể tác động đến hắn.

Đây đã là ngày thứ ba kể từ khi đợt biến đổi đầu tiên bắt đầu, cũng là ngày xảy ra thảm họa dữ dội nhất.

Sau khi vòng xoáy tỉnh tú xuất hiện, trên khắp đại địa Gaia, vô số chùm sáng kỳ lạ lại lần nữa bắn lên, tình cảnh dường như giống hệt như hai ngày trước.

Vào lúc mọi người tưởng rằng không còn gì mới hơn thì sự thay đổi lại xuất hiện.

Đột nhiên, từ nơi sâu thắm xa xôi trong vũ trụ, vô số sao băng với tốc độ đáng kinh ngạc ap vào, lao thẳng về phía hành tinh Gaia.

Trong thời đại hòa bình, mưa sao băng đã thỏa mãn không biết bao nhiêu ước mơ của các thiếu niên thiếu nữ.

Nhưng khi chúng thực sự đáp lên mảnh đất mà mọi người vẫn luôn dựa vào để sinh tôn này, bọn họ mới biết được, đây là một tai nạn đáng sợ đến nhường nào!

Đất trời rung chuyển.

Đất trời gào thét.

Đất trời từ đây bước vào một kỷ nguyên mới.

Giữa sức mạnh của thiên nhiên, Giang Dược nhỏ bé như một hạt bụi. Nhưng trong cái đêm rung chuyển đó, hạt bụi nhỏ bé này từ đầu đến cuối vẫn bất động như núi, trời sập đất vỡ, cũng không hề loạn mảy may.

Một đêm chật vật, tai nạn như đàn lợn rừng xâm nhập vườn rau, càn quét đám rau củ đáng thương, vô số hoa màu bị tàn phá.

Khi Giang Dược từ từ lấy lại tinh thần, đầu tiên hắn cảm thấy xung quanh có rất nhiều người.

Có vẻ như có hơn mười đôi mắt từ bốn phía nhìn chằm chằm hắn, cảm giác bị vây xem giống như vô số cây kim đâm vào da hắn vậy.

Giang Dược vẫn chưa mở mắt, nhưng hắn đã nghe thấy âm thanh của chủ nhiệm Diệp và chủ nhiệm Khang ở đăng xa.

"Âm hồn bất tán sao?" Trong lòng Giang Dược dâng lên một nỗi giận không tên.

"Cậu Giang?”

Bỗng Giang Dược nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc, là Hàn Dực Minh.

"Chú Hàn?" Giang Dược hơi bất ngờ.

Hắn mở mắt nhìn ra ngoài, lập tức biến sắc.

Bên ngoài, có một hàng nhân viên vũ trang đang tập kết trên mặt đường. Phía sau họ là chủ nhiệm Khang, chủ nhiệm Diệp và các quan chức khác.

Hàn Dực Minh đứng trước cửa nhà Giang Dược, lo lắng nhìn vào trong, dường như đang cố gắng làm một nỗ lực sau cùng. "Cậu Giang, có thể nói chuyện với tôi một lát được không?” Hàn Dực Minh đứng quay lưng lại với bên ngoài để Giang Dược có thể nhìn thấy ông nháy mắt mà không bị người bên ngoài trông thấy.

"Chú Hàn, chú đến để làm thuyết khách cho họ sao?" Giang Dược nhíu mày.

"Là Tinh Tinh sáng sớm đi Cục Hành động gọi tôi đến."

Hàn Tỉnh Tinh?

Giang Dược hơi ngẩn ra rồi lập tức hiểu.

Nơi này xảy ra xung đột lớn như vậy, thị trưởng Tinh Thành không thể không biết. Hàn Tinh Tinh là con gái của ngài thị trưởng, đương nhiên cũng sẽ biết.

Đứng trên lập trường cá nhân, Hàn Tinh Tinh hiển nhiên sẽ không đến khuyên Giang Dược. Cho nên sáng sớm cô đã chạy đến Cục Hành động câu cứu.

"Tinh Tinh bảo tôi nói cho cậu biết, việc nhỏ không nhịn được, sao có thể thành việc lớn."

Giang Dược cười.

Đứng trên lập trường của Hàn Tinh Tinh, lời này cũng không sai. Bất kỳ ai gặp phải chuyện này, cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Có điều, tuy Giang Dược cũng là người thức thời, nhưng trong chuyện này, hắn lại không muốn thỏa hiệp. Không ai có thể hiểu được, chữ "nhà" có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với hắn.

Dù không có nhân tố Trí linh, Giang Dược cũng sẽ không dễ dàng nhường "nhà" của hắn cho người khác.

"Chú Hàn, nếu như tôi hôm nay không đồng ý, bọn họ thật sẽ dùng vũ lực cưỡng đoạt sao?"

Hàn Dực Minh cười khổ nói: "Cần gì phải để đến bước đó?"

Dù ông không nói rõ, nhưng ý tứ cũng là thế. Khi cần thiết, họ sẽ dùng vũ lực, bất chấp hậu quả.

Giang Dược nhận được câu trả lời mình cần, thở phào nhẹ nhõm.

"Chú Hàn, tối qua tôi nằm mơ, mơ thấy thế giới này hoang tàn khắp nơi, máu chảy thành sông..."

Hàn Dực Minh giật mình, không rõ Giang Dược muốn nói gì, nhịn không được hỏi: "Cậu Giang, cậu không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Chuyện gì?" Giang Dược ngược lại ngây ngẩn.

"Còn chuyện gì nữa? Tối qua vô số thiên thạch rơi từ trên trời xuống hành tinh Gaia. Ít nhất có hàng ngàn thiên thạch rơi xuống mặt đất. Thứ cậu mơ thấy không phải là mộng, mà là tai nạn thực sự đã xảy ra."

Sắc mặt Giang Dược đại biến.

"Tình hình Tinh Thành thế nào?”

"Trong vòng trăm dặm địa bàn Tinh Thành, có ba quận bị đánh trúng, quả thiên thạch lớn nhất có đường kính hơn mười mét! Nhìn chung, Tinh Thành vẫn còn may mắn."

Hàng ngàn thiên thạch chia ra cho cả hành tinh, mà Tinh Thành lại có tới ba quận bị đánh trúng, cũng không phải ít. May mắn là kích thước đều không quá lớn. bằng không, sóng xung kích mạnh mẽ từ vụ va chạm có thể san bằng hàng ngàn ki lô mét vuông chỉ trong nháy mắt, quả là kinh tâm động phách.

Giang Dược im lặng một lát, liếc nhìn ra bên ngoài, mới nở một nụ cười trào phúng: "Tinh Thành vừa trải qua thảm họa khủng khiếp như vậy, thế mà những người kia còn có tâm tư đến cướp nhà của tôi sao?"

"Cậu Giang, theo lý mà nói, tôi không có lập trường nói những lời này. Nhưng trong chuyện này có vấn đề rất lớn, liên quan đến cấp bậc rất cao. Tôi khuyên cậu nên cẩn thận suy nghĩ."

Hàn Dực Minh là chiến hữu từng vào sinh ra tử với Giang Dược, khuyên hắn như vậy cũng không phải vì tư lợi.

Giang Dược thở dài: "Chú Hàn, chú bận rộn như vậy mà vẫn còn ráng dành ra chút thời gian chạy từ Cục Hành động đến đây nhắc nhở tôi, cảm ơn chú. Chuyện tiếp theo, cứ để cho tôi tự xử lý."

Hàn Dực Minh nghe Giang Dược nói vậy, sắc mặt ảm đạm. Ông biết Giang Dược đã hạ quyết tâm, khuyên tiếp nữa cũng chỉ là phí công.

“Cậu Giang...

"Chú về trước đi."

Giang Dược chậm rãi bước ra vườn hoa, đứng khoanh tay.

Dáng đứng của hắn giống như một ngọn núi lớn chắn ngang trước mặt mọi người, khiến tất cả đều cảm thấy một áp lực mạnh mẽ không thể cưỡng lại, như Thái Sơn áp đỉnh.

"Chủ nhiệm Diệp, các ông đã nghĩ kỹ chưa?”

Chủ nhiệm Diệp cau mày, không còn vẻ do dự như hôm qua nữa, mặt đen như đít nồi, lạnh lùng nói: "Giang Dược, với tư cách là chủ nhiệm Ủy ban An toàn Lâm thời của khu biệt thự ngõ Đạo Tử, tôi thông báo cho cậu phải lập tức rời khỏi biệt thự số chín, không được chiếm đoạt tài sản không thuộc về cậu."

"Ồ? Ông lấy đâu ra chứng cứ chứng minh căn nhà này không thuộc về tôi?" Giang Dược cười lạnh hỏi.

"Không cần tranh luận nữa, tôi đã thông báo rồi đấy. Cho cậu mười lăm phút chuẩn bị, mang theo đồ đạc trọng yếu của mình, lập tức rời đi. Nếu không, chúng tôi có quyền sử dụng biện pháp cưỡng chế để đuổi cậu!"

Cuối cùng cũng lòi ra mặt chuột, không còn che giấu nữa sao?

"Chủ nhiệm Diệp, đây mới là mục đích thật sự của các người chứ? Tại sao không làm ngay hôm qua? Hôm qua hẳn nên làm vậy luôn, tôi đỡ phải dây dưa với mấy người đến tận giờ."

"Hừ! Giang Dược, cậu đừng hành động theo cảm tính, hãy nhìn nhận hiện thực. Một khi sử dụng biện pháp cưỡng chế, chúng tôi không đảm bảo được an toàn của cá nhân cậu đâu."

Chủ nhiệm Diệp nói, đưa tay nhìn đồng hô.

"Mười lăm phút đếm ngược bắt đầu."

Giang Dược đột nhiên khoát tay chặn lại, quát: "Không cần!"

Hắn tiến lên vài bước, giơ chân nhẹ nhàng vạch một đường trên mặt đất.

Mặt đất lập tức xuất hiện một rãnh sâu.

"Dùng đường kẻ này làm ranh giới, bên này đường kẻ là lãnh địa riêng của tôi, ai dám xông vào, tôi không thể đảm bảo sinh tử. Tôi không giết người, nhưng biệt thự mà Quách tiên sinh để lại này, thủ đoạn giết người nhiều như sao trên trời."

Thật là một đám ngu xuẩn không biết mùi vị, còn ngây thơ sống trong mộng cũ của thời đại hòa bình, tâm tính độc đoán vẫn chưa thay đổi? Ba ngày thiên tai liên tiếp, từng chỉ tiết nhỏ đều như thể đang vẫy tay chào tạm biệt thời đại cũ, tất cả đều đang nói với con người rằng, thời đại mới đã đến.

Những người này, thân ở chức cao, nếu có thể nhanh chóng thức thời, chưa chắc không thể được nhân dân ủng hộ, dẫn dắt nhân dân cùng nhau chống lại tai họa.

Nhưng nếu vẫn cứ giữ lề thói bảo thủ, thậm chí còn làm xằng làm bậy, sống trong cảm giác ưu việt của quá khứ, cậy quyền cậy thế làm mưa làm gió, vậy thì thật đúng là không biết sống chết.

Ít nhất ở chỗ Giang Dược hắn, tuyệt đối sẽ không cho phép điều đó xảy ra.

Hàn Dực Minh đã lùi lại ra phía xa nhưng vẫn nghe thấy lời nói của Giang Dược, bước chân không khỏi chậm lại, thầm cười khổ.

"Cậu Giang này, bề ngoài hòa nhã, nhưng thực chất bên trong cứng như sắt thép."

Cũng tốt...

Trước khi đến đây, Hàn Dực Minh đã nghiên cứu thảo luận vấn đề này với anh trai mình, cũng chính là thị trưởng Tinh Thành.

Tình huống hiện tại cũng nằm trong phạm vi suy đoán của họ.

Có lẽ, lần va chạm này có thể khiến một số kẻ tự xưng là quan lớn kia nhận rõ sự thật của thời đại quỷ dị này, đừng mãi đắm chìm trong giấc mơ quá khứ nữa.

Mặt ngoài, đây có vẻ chỉ là cuộc tranh chấp về biệt thự số chín.

Nhưng thực chất, đây là sự xung đột giữa trật tự cũ và thời đại mới.

Liệu lần xung đột này có thể mở ra một khe hở khôn lường nào đó cho thế cục giằng co hiện tại hay không?
Bình Luận (0)
Comment