Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 212 - Chương 352: Đỗ Nhất Phong Co Được Giãn Được

Chương 352: Đỗ Nhất Phong co được giãn được Chương 352: Đỗ Nhất Phong co được giãn đượcChương 352: Đỗ Nhất Phong co được giãn được

Chương 352: Đỗ Nhất Phong co được giãn được

Bất chấp những chuyện kinh hoàng xảy ra tối hôm qua, sau một ngày tra tấn trong rừng rậm và khu giải trí thiếu nhi, một nơi trú ẩn có thể che mưa che gió thực sự mang lại cảm giác an toàn mà không đâu có thể sánh được.

So với hôm qua, khu khách sạn nhà nghỉ càng trở nên vắng vẻ hơn.

Việc đầu tiên sau khi khôi phục điện là cả nhóm đến phòng ăn để thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn.

Đúng như Giang Dược và những người khác dự đoán, hầu hết đồ ăn trong khách sạn vẫn còn nguyên vẹn. Nhóm của anh Chí lúc rời đi cũng không thể mang theo số lượng lớn thức ăn chưa chế biến.

Nguyên liệu nấu ăn của khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp này tất nhiên sẽ không tệ, chỉ can chế biến sơ qua là đã có được những món ăn ngon lành.

Mọi người sau một ngày vất vả, được thưởng thức món ngon, cảm giác thỏa mãn vô cùng mãnh liệt.

Ăn uống no nê, mọi người bắt đầu bàn bạc về việc sắp xếp cho đêm nay.

Có bài học kinh nghiệm từ tối hôm qua, không ai dám nói mỗi người phân một phòng.

Phòng thì đủ đấy, nhưng lá gan của mọi người lại không đủ.

Trải nghiệm tối qua cho họ biết, nếu không có Giang Dược ở đây, màn đêm quỷ dị có vô số nguy hiểm có thể lấy mạng họ trong chớp mắt.

Cuối cùng, mọi người đều đồng ý chọn một phòng tổng thống.

Phòng này nằm trong một gian biệt lập, diện tích lại khá rộng rãi, đủ cho sáu người ở mà không lo chen chúc.

Có điều phòng này cũng có một nhược điểm là nằm ở tầng quá cao.

Trong thời đại này, tầng càng cao đồng nghĩa với nguy hiểm càng nhiều.

Cũng có người đề nghị xem có thể khôi phục điện cho khu nhà nghỉ và qua đó đối phó tạm một đêm không.

Đề nghị này không sai, nhưng lại bị những người khác nhất trí phản đối.

Số liệu sẽ không nói dối.

Tỷ lệ tổn thất tối qua cho thấy rõ ràng, khu nhà nghỉ bị thiệt hại nặng nề, trong khi khu khách sạn có tỷ lệ sống sót trăm phần trăm, không hề có tổn thất nào.

Phòng tổng thống nằm trên tầng hai mươi, cũng may là có thang máy.

Bị vây trong không gian thang máy, tâm trạng của mọi người dần dần xiết lại theo thang máy đi lên.

May mà không xảy ra bất kỳ sự cố nào, thang máy dừng chính xác tại tầng mà họ muốn đến.

Không hổ là phòng sang trọng, thiết kế không gian vô cùng hợp lý, các khu vực chức năng được phân chia rất cẩn thận, từng chỉ tiết trang trí đều được chăm chút tỉ mỉ.

Phòng vừa xa hoa, vừa ấm áp.

Cả hai gian phòng ngủ đều có nhà vệ sinh riêng rộng rãi, giường ngủ lớn sang trọng, ngoài ra còn có một phòng khách, cộng thêm một thư phòng nhỏ. Bên cạnh quầy bar còn có một phòng ăn, khiến cho căn phòng có cảm giác như một ngôi nhà thật thụ. May mà những người nơi đây đều không phải kiểu nhà quê chưa từng trải sự đời nên cũng không quá kinh ngạc.

Chu Kiên nhìn thấy phản ứng của mọi người, trong lòng không khỏi thêm bối rối.

Anh ta nhìn Giang Dược và những người khác, càng nhìn càng cảm thấy khó hiểu.

Bọn họ bước vào căn phòng sang trọng như vậy, nhưng nhìn phản ứng của họ hoàn toàn không thấy kinh ngạc, cảm giác như đang trở về nhà mình.

Vấn đề xuất hiện ở đây...

Xuất thân gia thế của những người này tuyệt đối không đơn giản.

Nếu đây là lần đầu tiên họ bước vào hoàn cảnh như vậy, dù cố gắng che giấu thì ít nhiều cũng sẽ có chút rụt rè. Nhưng những người này lại không hề có biểu hiện đó.

Chu Kiên bắt đầu lo lắng, nhìn qua Đỗ Nhất Phong với cảm giác phức tạp.

Ban đầu, anh ta cho rằng Đỗ Nhất Phong là người thành thực, tốt bụng cứu giúp mình. Sau đó, anh ta phát hiện Đỗ Nhất Phong không phải kiểu người thích giúp đỡ người khác, vậy mục đích của cậu ta hẳn là hướng đến tiền thù lao?

Hiện tại xem ra, chỉ với mức thù lao vài trăm ngàn tệ, đoán chừng cũng không mời nổi người này.

Thế rốt cuộc cái tên này là vì cái gì?

Rõ ràng anh ta có thể cảm nhận được Đỗ Nhất Phong xa lánh mình, cảm thấy được sự bất đắc dĩ của Đỗ Nhất Phong, cảm thấy Đỗ Nhất Phong có mưu đồ mới không thể không miễn cưỡng giả bộ thái độ hiền lành, mới không thể không khiêng mình đi.

Chu Kiên bị sắp xếp ở trên ghế sa lon, hâm mộ nhìn Đỗ Nhất Phong độc chiếm một giường. Ba cô gái chiếm giường còn lại.

"Xin nhờ, tôi là mới người bệnh có được không..."

Chu Kiên ai oán trong lòng, nhưng hết lần này tới lần khác không dám biểu hiện ra mặt.

Ngược lại là Giang Dược, người có vẻ là lãnh tụ của cả đội ngũ, ngược lại không tranh không đoạt, đang kiểm tra từng góc trong phòng.

Bảo đảm không có nguy hiểm ve sau, Giang Dược mới đặt ba lô dưới chân, ngồi xuống một chiếc ghế sô pha đơn. Đồng thời lấy điện thoại ra để sạc.

Đỗ Nhất Phong thấy Giang Dược sạc điện thoại, mới nhớ điện thoại mình cũng sắp hết pin, mới uể oải lấy ra cắm sạc.

Cậu ta nhìn Giang Dược, lơ đễnh hỏi: "Giang Dược, ngày mai chúng ta sắp xếp thế nào?”

Ba cô gái trong phòng nghe vậy đều dựng tai lên, muốn nghe Giang Dược trả lời.

Giang Dược không do dự, trực tiếp đáp: "Ngày mai đi vườn thực vật."

Hứa Thuần Như ấm lòng. Cô biết nhiệm vụ của mình nằm ở vườn thực vật. Giang Dược bảo đi vườn thực vật, tức là hướng về nhiệm vụ của cô.

Trải qua một ngày nguy hiểm, thái độ của Giang Dược vẫn kiên định, khiến Hứa Thuần Như cảm động.

Nhưng Đỗ Nhất Phong lại có ý kiến khác. Cậu hỏi như vậy chỉ là để làm tiền đề gợi mở câu chuyện tiếp theo. Cậu thẳng thắn nói: "Chúng ta thật phải đi vườn thực vật sao? Kế Nghiệp chỉ vì vài nhánh cây dâm but mà mất mạng. Vườn thực vật có bao nhiêu cây cối? Ai biết được chúng nguy hiểm đến mức nào? Chẳng lẽ biết rõ trên núi có hổ mà vẫn đi lên sao?"

Cái chết thảm thương của Trương Kế Nghiệp và Tạ Phong do cây dâm bụt từng khiến mọi người bàng hoàng hoảng sợ. Có điều lúc này Đỗ Nhất Phong nói ra như vậy liệu có hợp lý? Nếu cậu ta thực sự lo lắng cho an nguy của mọi người, sau khi nhìn thấy thảm trạng của Trương Kế Nghiệp, hẳn đã nên đề nghị rút lui.

Hiện tại nhiệm vụ của cậu ta đã hoàn thành, nhiệm vụ của những người khác còn chưa có động tĩnh. Lời nói của cậu ta nghe có vẻ nực cười, tỏ rõ ý đồ tư lợi.

Hứa Thuần Như tức giận, tiến đến nói: "Nhất Phong, em chưa từng đến vườn thực vật thì làm sao biết có nguy hiểm? Mà dù nó nguy hiểm thật, chẳng lẽ còn có thể so sánh được với rừng rậm hôm nay? Trong rừng, lúc mọi người hô lui, chỉ mình em kiên trì không lùi. Em có thể đừng được tiện nghi mà còn khoe mẽ hay không?"

"Cái gì gọi là khoe mẽ? Em đây không phải là suy nghĩ cho an nguy của mọi người sao? Mỗi thời mỗi khác. Dù sao hôm nay em đã bị dọa sợ, không muốn trải qua cảm giác tuyệt vọng đó lần nữa."

Hứa Thuần Như không muốn tranh luận với cậu ta, lạnh lùng nói: "Em có thể không đi, không ai ép buộc em. Sáng mai em cứ về Tinh Thành trước đi."

Đỗ Nhất Phong lập tức đen mặt.

Có điều cậu vẫn không từ bỏ ý định chia rẽ phe nữ sinh từ nội bộ, bèn quay sang nói với Hàn Tinh Tinh: "Tinh Tinh, người thông minh như cậu, hẳn cũng biết cái gì gọi là biết khó mà lui chứ?"

Hàn Tinh Tinh cười khẩy: "Tất nhiên tôi biết, cho nên trong rừng tôi đã muốn rút lui, nhưng cậu không cho.'

Thôi được!

Đỗ Nhất Phong nghe vậy liền bó tay toàn tập. Vị đại tiểu thư này hiển nhiên cũng không muốn cùng phe với mình.

Cậu quay sang Du Tư Nguyên: “Tư Nguyên...'

Du Tư Nguyên trả lời: "Tôi đi theo chị Như. Chị Như đi đâu, tôi đi đó." Rõ ràng là Du Tư Nguyên vẫn còn bực mình vì những lời chế giễu của Đỗ Nhất Phong trước đó, nên không thèm để ý tới cậu ta.

Đúng là chữ "ngượng' trong ngoặc kép.

Đỗ Nhất Phong vốn cho rằng, sau khi trải qua một ngày đầy biến cố và nguy hiểm, những người này hẳn là lòng còn sợ hãi, ý chí chiến đấu đã sớm tan rã, chỉ cần mình hơi tác động một chút, sẽ không có ai phản đối ngày mai dẹp đường hồi phủ.

Nhiệm vụ quan trọng hay tính mệnh quan trọng?

Đỗ Nhất Phong dám khẳng định, vào những lúc tuyệt vọng trước đó, nếu có lựa chọn, tất cả mọi người sẽ chọn an toàn rời đi, chứ không phải nhiệm vụ gì.

Thật không ngờ, vừa trở lại khách sạn, nhàn nhã một hồi, vết sẹo vừa lành liền quên đau? Quên đi nỗi sợ hãi bị tuyệt vọng chi phối trước đó?

Cậu nhìn Giang Dược: "Giang Dược, mấy người bọn họ không hiểu chuyện, cậu hẳn là người tỉnh táo nhất, nhìn nhận thế cục rõ ràng nhất. Hơn tám mươi người tham gia khảo hạch, nói không chừng còn lại chỉ mấy người chúng ta. Tiếp tục nữa, thật sự có ý nghĩa sao? Cũng không thể đợi đến lúc toàn quân bị diệt mới hối hận à?”

Đỗ Nhất Phong biết, chỉ cần thuyết phục được Giang Dược, ý kiến của những người khác đều không quan trọng.

Giang Dược đáp: "Nhất Phong, cậu suy nghĩ nhiều. Chúng ta tuyệt đối sẽ không là dòng độc đinh."

Đỗ Nhất Phong phản bác: "Tốt a, cho dù có vài người sống sót, vậy cũng không thể thay đổi được sự thật là tỷ lệ tử vong rất cao?"

Giang Dược thở dài, liếc nhìn Đỗ Nhất Phong một cái: "Nhất Phong, kỳ thật nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành rồi."

Nói xong, Giang Dược đứng dậy, đi đến quầy bar mini bên cạnh, lấy ra một bình nước, tự rót cho mình uống.

Đỗ Nhất Phong không ngốc, cậu hiểu ý nghĩa trong lời nói của Giang Dược.

Nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành, cậu hoàn toàn có thể trở về Tinh Thành. Đúng như Hứa Thuần Như đã nói, không ai ép buộc cậu đi theo.

Tất nhiên, đây chỉ là tâng nghĩa thứ nhất.

Tầng nghĩa thứ hai mà Giang Dược muốn ám chỉ càng thực tế hơn.

Hợp đồng bảo hiểm mà tôi ký kết với cha cậu là cam đoan an toàn của cậu trong khi làm nhiệm vụ và cứu tính mạng cậu khi cần thiết. Tất cả những điều này đã được thực hiện, và tôi còn đã cứu mạng cậu rất nhiều lần.

Hiện tại, nhiệm vụ thử thách đã hoàn thành, theo quy định, hợp đồng này có thể được coi là kết thúc.

Tính toán một cách nghiêm ngặt, Đỗ Nhất Phong không hề thua thiệt trong vụ mua bán này.

Từ tối hôm qua đến nay, Giang Dược đã cứu Đỗ Nhất Phong bao nhiêu lần?

Mặc dù những người khác cũng được hưởng lợi, nhưng việc cứu Đỗ Nhất Phong là sự thật không thể chối cãi.

Nhất là lần bị dây leo tấn công, càng không cần phải nói.

Lần đó, Giang Dược đã cứu Đỗ Nhất Phong hai lân. Lần đầu tiên là cứu cậu khỏi bị dây leo trói buộc. Lần thứ hai là kéo cậu cúi đầu xuống, tránh khỏi bị mảnh vỡ xẻng công binh do dây leo ném ra.

Trong những trường hợp khác, Đỗ Nhất Phong có thể nói rằng những người khác cũng được hưởng lợi, chứ không phải chỉ mình cậu được Giang Dược giúp đỡ.

Ví dụ như tối hôm qua, việc đi ra khỏi bãi đá lớn và thoát khỏi khu giải trí thiếu nhi, người được lợi không chỉ mình Đỗ Nhất Phong.

Có điều hai lần liên quan đến dây leo kia, Đỗ Nhất Phong không thể nói gì.

Nếu Giang Dược không ra tay, cậu đã không thể sống sót đến bây giờ.

Nghe giọng điệu của Giang Dược, mặc dù không trực tiếp nói ra ý định muốn kết thúc hợp đồng, nhưng ẩn ý trong lời nói của hắn thể hiện sự bất mãn rõ ràng.

Ai bất mãn với Đỗ Nhất Phong cũng không sao, nhưng tuyệt đối không thể là Giang Dược.

Nếu Giang Dược không quan tâm đến sống chết của cậu, con đường phía trước sẽ bị thu hẹp hoàn toàn. Tên này cũng là một kẻ biết điêu, bỗng nhiên nở nụ cười, nói giọng hào phóng: "Được rồi được rồi, đã mọi người không muốn trở về, Nhất Phong tôi cũng không phải kẻ sợ hãi, liêu mình bồi các vị quân tử đến cùng."

Ngay cả Chu Kiên vốn thờ ơ lạnh nhạt xem kịch, cũng nhìn Đỗ Nhất Phong với ánh mắt khác lạ.

Đồng thời, trong lòng anh ta cũng đoán được, việc Đỗ Nhất Phong cứu mình hẳn là có liên quan đến "nhiệm vụ” mà họ thường nhắc đến.

Tên Đỗ Nhất Phong này chắc chắn không dễ đối phó.

Trước đây nhìn Giang Dược ít nói, anh ta còn tưởng rằng Giang Dược không dễ chung sống, nhưng hiện tại xem ra, có vẻ như đó chỉ là thành kiến chủ quan.

Trước đó cũng là Giang Dược đã cho anh ta thức ăn.

Chu Kiên nghĩ đến đây, yếu ớt hỏi Giang Dược: "Giang Dược, các cậu nói nhiệm vụ là gì vậy? Là nhiệm vụ cứu viện của chính phủ sao?"

Giang Dược gật đầu: "Đúng vậy, nhiệm vụ này bao gồm cả cứu viện và điều tra các tình huống quỷ dị trong khu sinh thái.'

Chu Kiên khổ sở gãi đầu: "Chuyện chết tiệt này rốt cuộc là thế nào? Đang yên đang lành, ai có thể nghĩ tới lại biến thành cái dạng này?"

Anh ta lại có chút lo lắng hỏi: "Ngày mai đi vườn thực vật, liệu tôi có làm liên lụy các cậu không?"

Giang Dược cười ha hả nói: "Cái này phải hỏi Đỗ Nhất Phong."

Đỗ Nhất Phong tức giận trừng Chu Kiên: "Anh không nói lời nào cũng không ai coi anh là câm điếc."

Chu Kiên ngượng ngùng cười một tiếng, không dám mạnh miệng.

Giang Dược ôn hòa hỏi: "Anh Chu, các anh đến đây nghỉ phép, đã đi chơi qua những khu vực khác chưa?”

Chu Kiên thở dài: "Đừng nói nữa, nếu không phải bạn gái tôi tính trẻ con, nói không chừng chúng tôi đã rời khỏi nơi này từ lâu. Chúng tôi kỳ thật đã đi chơi ba ngày, vốn là dự định ngày hôm đó trở về. Bỗng nhiên cô ấy lại nảy ra ý muốn đi khu vui chơi Tò Tí Te chơi thêm một buổi."

"Nói như vậy, các anh cũng đã tham quan qua vườn thực vật và cốc Thần Tiên?"

"Đúng vậy, chúng tôi đến đây ngày đầu tiên chính là tham quan vườn thực vật."

"Vườn thực vật có gì dị thường hay không?”

Chu Kiên cố gắng nhớ lại: "Cảm giác cũng không có gì dị thường, thực vật rất nhiều, rất phong phú. Có khu nhà kính, có khu triển lãm, có vườn bách thảo, đúng, còn có một căn cứ thí nghiệm gieo trồng..."

"Những nơi khác đều bình thường, chỉ có cái căn cứ gieo trồng kia có chút ý tứ, nghe nói là căn cứ gieo trồng khoa học kỹ thuật nông nghiệp tuyến đầu của cả nước..."

Những gì Chu Kiên nói đều có thể kiểm chứng được qua tư liệu.

Giang Dược hỏi: "Cốc Thần Tiên thì sao? Du khách có nhiều không?"

"Cũng không phải là rất nhiều, dù sao lúc ấy trên xã hội đã có các loại tin đồn quỷ dị, cũng ít người dám di chơi."

Giang Dược lấy màn hình điện thoại ra, lật mấy tấm hình của giáo sư Lục và trợ lý Tả: "Hai người này, anh từng gặp qua chưa?” Chu Kiên chỉ nhìn lướt qua, liền kêu lên: "Đây là giáo sư Lục và trợ lý Tả."

Giang Dược mừng rỡ: “Anh đã gặp qua bọn họ?”

"Gặp qua, gặp qua. Tôi không những thấy qua bọn họ, cũng biết bọn họ. Đại học Tinh Thành ai không biết giáo sư Lục chứ?"

Giang Dược kinh ngạc, nhịn không được lườm Hứa Thuần Như một chút: “Anh cũng là đại học Tinh Thành?"

"Đúng vậy, nhưng tôi tốt nghiệp hai năm trước rồi."

Tốt nghiệp rồi?

Thảo nào không quen biết Hứa Thuần Như.

Hứa Thuần Như chỉ mới là sinh viên năm hai, Chu Kiên tốt nghiệp hai năm trước, tức là hơn Hứa Thuần Như hai khóa.

"Anh gặp giáo sư Lục và trợ lý ở cốc Thần Tiên, đúng không?”

"Đúng vậy, khi ấy tôi và bạn gái đang đi ngang qua một chỗ khá hiểm trở trong cốc Thần Tiên thì thấy giáo sư Lục và trợ lý Tả định leo xuống dưới. Chúng tôi còn trò chuyện với họ. Nhưng giáo sư Lục không được nhiệt tình lắm, có vẻ không muốn chúng tôi tới gần, chỉ khách sáo vài câu rồi khuyên chúng tôi sớm rời khỏi Cốc Thần Tiên. Lúc đó tôi còn thấy kỳ lạ, tôi chơi của tôi, cũng không ảnh hưởng gì đến mấy người, sao lại khuyên chúng tôi sớm rời khỏi cốc Thần Tiên?"
Bình Luận (0)
Comment