Chương 41: Tình tiết bị bỏ sót
Chương 41: Tình tiết bị bỏ sótChương 41: Tình tiết bị bỏ sót
Chương 41: Tình tiết bị bỏ sót
Tại một tiệm ăn ven đường gần kế bên trường trung học Dương Phàm, cảnh sát Hàn mặc thường phục và Giang Dược chọn một góc vắng vẻ, gọi mấy bịch đậu phộng, ba bốn món xào làm đồ nhắm, mỗi người cầm một chai bia, rót vào ly bắt đầu cụng nhau.
"Chú Hàn à, bữa ăn này coi như tôi mời chú." Giang Dược cũng không có gì phải ngại ngùng khi mời cơm ở quán lề đường như vậy. Dù sao hắn vẫn còn đang là học sinh, chưa tới lúc phô trương lãng phí.
"Cậu Giang này, tự giới thiệu lại một chút, tên của tôi là Hàn Dực Minh, cậu có thể gọi tôi anh Hàn hay chú Hàn cũng được, tùy cậu. Tuổi tác của tôi đoán chừng hơn cậu gấp đôi."
"Vậy tôi cứ gọi chú Hàn như cũ nhé, nghe thân thiết." Giang Dược nâng ly thủy tinh lên, nhấp môi một cái.
"Quán cơm Đại Binh này đã có từ thời tôi còn học tại trường trung học Dương Phàm, gần hai mươi năm trôi qua, vẫn còn trụ vững." Hàn Dực Minh mới nốc một ly bia vào bụng, đã bắt đầu nhớ lại chuyện cũ thời thanh xuân.
"Chú cũng hoài cổ quá nhỉ? Nào, chúng ta cụng một ly, đừng chỉ mải lo cảm khái thanh xuân, uống xong còn có việc nghiêm chỉnh phải làm nữa."
"Còn có việc?"
"Ra bờ sông xem thử một chút, phá án cũng phải chú trọng thu thập đầy đủ tình tiết chứ?”
Hàn Dực Minh giơ ly, dở khóc dở cười: "Xem ra chai bia này không phải uống chùa rồi."
"Uống bia chùa nào có vị gì ngon, đúng không?" Giang Dược cười cười, nhét viên đậu phộng vào miệng, nhai giòn rụm thơm ngọt cực kì.
"Chú Hàn, tôi mời bia cũng chỉ có ý như vậy. Kỳ thật, đây cũng không hoàn toàn là tư tâm của riêng tôi. Mặc dù các chú tin tưởng thứ mà các chú gọi là bằng chứng như núi kia, nhưng tôi trước sau vẫn kiên định với sự phán đoán bằng trực giác của mình."
"Ồ? Trực giác của cậu nói sao?" Hàn Dực Minh để đũa xuống, nghiêm túc nhìn Giang Dược. Đến hiện tại ông đã vô cùng tin phục chàng trai hậu sinh khả úy này.
"Lúc trên bục giảng, khi các chú còng tay thây Tôn, căn cứ theo phản ứng đầu tiên của thầy ấy, trực giác của tôi đã mách bảo thầy tuyệt đối chưa từng làm chuyện đó."
"Cậu chắc chắn như vậy sao?" Hàn Dực Minh nhíu mày, hai ngón tay vuốt dọc theo thân ly, nhẹ nhàng chuyển động lên xuống.
"Chắc chắn."
"Có chứng cớ gì không?”
"Không có!" Giang Dược lắc đầu: "Cho nên mới phải đi tìm."
"Vụ án nữ chủ xe ở khu dân cư các cậu rạng sáng hôm nay, có thể giải thích là tử vong do sự kiện thân bí, tạm thời coi đó là ma quỷ hành hung. Nhưng nguồn gốc của con quỷ này, cũng chính là vị thiếu nữ họ Tô kia, cũng không thể giải thích là chết do sự kiện thần bí được chứ?" Hàn Dực Minh nói những lời này phải ép chặt cuống họng, sợ bị người ngồi ở bàn bên cạnh nghe thấy mà kinh hãi.
"Trước lúc Quỷ ăn tuổi xuất hiện, chú có thể tưởng tượng có loại tà ma này tồn tại sao?" Giang Dược hỏi lại. Nhắc tới Quỷ ăn tuổi, Hàn Dực Minh không phản bác được.
Thình lình có thể trộm hơn hai mươi năm tuổi thọ của người ta, loại chuyện này, đừng nói là chứng kiến ngoài đời thực, ngay cả tivi cũng chưa từng chiếu vậy a.
"Lúc trước truy tung Quỷ ăn tuổi, tôi từng nói một câu, hiện tại vẫn là câu nói đó. Nếu như cứ dùng tư duy thông thường, những vụ án này mãi mãi sẽ không bao giờ đạt được tiến triển, mà chỉ một mực bị nắm mũi dẫn đi. Tôi tin tưởng, càng ngày sẽ càng phát sinh thêm nhiều chuyện quỷ dị, càng ngày càng xuất hiện nhiều người bị hại."
Giang Dược nói xong, nâng ly với đối phương, ngửa đầu uống cạn.
Hàn Dực Minh lâm vào trầm tư.
Ông xử lý vụ án Tôn Bân, vụ án ông chủ tiệm thức ăn khuya họ Triệu xông vào nhà xác, cùng với vụ án cưỡng gian giết người tương tự sáng hôm nay, thật đúng là vẫn luôn suy nghĩ theo logic thông thường.
Về phần vụ án tử vong ly kỳ ở bến cảng Tân Nguyệt sáng sớm hôm nay, ngay cả camera đều không quay được, rõ ràng rất quỷ dị, nên ông đã giao lại cho ban ngành đặc biệt của trưởng ban La.
Uống bia xong, Hàn Dực Minh trò chuyện về những ngày còn trẻ của mình, vừa nói vừa ăn liền ba bát cơm.
Hai người thi nhau quét sạch sành sanh bốn dĩa đồ xào. Đến lúc tính tiền, hai chai bia, mấy gói đậu phộng, một đĩa rau luộc với bốn dĩa đồ xào, cộng với cơm, mới hết hơn một trăm đồng. Vậy cũng coi như là khách sộp ở quán này rồi đấy.
"Ha ha, cậu Giang, bữa cơm này ăn thật thoải mái, khiến tôi có cảm giác giống như trở lại hai mươi năm về trước. Đi, chúng ta ra bờ sông tiêu cơm một chút."
Hoàn cảnh sống của Tinh Thành cũng không tệ, bất kể ban ngày hay ban đêm, đến bờ sông đều có thể ngắm được cảnh quan rất đẹp.
"Tôn Bân nói mình ra bờ sông xem người ta câu cá, xem gần một tiếng đồng hồ, ngoài ra còn hàn huyên một hồi với một trong số những người câu cá."
"Thây tôi có nói điểm đặc thù gì của người đó hay không?”
"Ông ấy nói người nọ vóc dáng không cao, tóc không nhiều, tuổi tác cũng không còn trẻ, đeo một cặp kính lão, còn bị gãy mất một bên gọng kính, được quấn lại bằng băng dính."
Giang Dược nhíu mày: "Những điểm đặc thù này rất rõ ràng a. Các chú bởi vì thứ gọi là bằng chứng như núi, cho nên ngay cả việc đi hỏi thăm đơn giản như vậy cũng không chịu làm?”
Đương nhiên, hắn cũng chỉ càu nhàu vậy thôi. Nếu đổi lại hắn xử lý một vụ hung án giết người, có camera giám sát tại hiện trường, còn có các loại vật chứng ăn khớp DNA hung thủ, kỳ thật đã đủ cho hắn kết án nhanh gọn. Phía cảnh sát hoàn toàn có lý do coi nhẹ những tình tiết do người hiềm nghi phạm tội cung cấp.
Huống hồ cho dù những chỉ tiết mà Tôn Bân nói đều là thật, chỉ cần thời gian hơi lệch một chút, cũng hoàn toàn không đủ để làm chứng cứ ngoại phạm.
"Cậu Giang, xem ra cảm tình thầy trò giữa cậu và Tôn Bân cũng không tệ đấy chứ."
"Sáu năm." Giang Dược cảm thán nói: "Có ít người chú quen mười năm hai mươi năm chưa chắc đã hiểu rõ, nhưng cũng có ít người chỉ cần dăm ba bữa là đủ để nhìn thấu triệt. Thầy Tôn chính là loại người mới gặp qua chưa hẳn đã hiểu ngay, nhưng chỉ cần nhìn thêm vài lần tuyệt đối có thể thấy rõ, thầy ấy không thể nào làm ra chuyện phạm tội giết người này được."
"Ha ha, có chút phần tử tội phạm trong sinh hoạt hàng ngày tỏ ra rất thành thực, trước khi gây án, đều giấu giếm rất sâu."
"Nói vậy chứng tỏ chú vẫn chưa hiểu thầy Tôn, chưa hiểu rõ thầy ấy yêu con gái mình đến mức độ nào. Một người cha yêu thương con gái đến thế, đồng thời cũng được con gái yêu tha thiết, tuyệt không có khả năng đi cưỡng gian rồi sát hại con gái của người khác."
Giang Dược bình thường không phải người ưa thích tranh cãi. Nhưng lần này, hắn tỏ ra đặc biệt cố chấp, tựa như Hạ Hạ lấy cái chết để chứng giám cho cha mình vậy, Giang Dược cũng muốn trả lại sự trong sạch cho thầy Tôn.
"Này, cậu Giang, cậu nhìn bên đó xem, có phải là người Tôn Bân miêu tả hay không?”
Thuận theo phương hướng mà Hàn Dực Minh chỉ, Giang Dược bước nhanh tới.
Tóc không nhiều, tuổi tác không nhỏ, vóc dáng không cao, những đặc điểm này đều phù hợp.
Nhất là một cặp kính lão, gọng kính bị gãy một bên, phải dùng băng dính quấn lại, điểm đặc thù này gần như là không thể xuất hiện cái thứ hai ở đây.
Hàn Dực Minh tiến lên, thành thạo mời một điếu thuốc: "Bác trai, cho tụi cháu nghe ngóng chút chuyện có được không?”
Giang Dược đứng tại một bên, mở điện thoại di động ra thu hình lại.
Ông lão hiển nhiên là một người hay nói, bằng không thì cũng sẽ không nói chuyện phiếm gần cả tiếng với thầy Tôn.
"Các chú muốn nghe ngóng cái gì? Chỉ cần tôi biết, nhất định sẽ trả lời." Ông lão coi vậy mà cũng khá hiền hoà.
"Buổi sáng hôm qua, ước chừng khoảng mười giờ mười lăm phút, có phải có một người đeo kính mắt, ăn mặc nhã nhặn lịch sự, trông như phần tử trí thức, đã ở chỗ này nhìn bác câu cá hay không?”
Ông lão gãi gãi vài cọng tóc lơ thơ trên trán, hồi tưởng một phen, mới nói: "Hôm qua đúng thật là có người như vậy, ngồi xổm ở bên cạnh nhìn một lúc lâu, hai chúng tôi còn hàn huyên một hồi. Dường như là một thầy giáo thì phải?"
Mắt Giang Dược sáng lên: "Ông ơi, ông xác định là sáng ngày hôm qua chứ?"
"Khẳng định là buổi sáng hôm qua, còn thời gian cụ thể, để tôi nhớ lại xem..."
'À, đúng rồi! Sáng hôm qua khoảng chín giờ rưỡi tôi đi ra ngoài, đến đây cũng tốn chừng mười lăm phút. Tôi câu không được bao lâu, đại khái chỉ bằng thời gian làm hai điếu thuốc, thì chú ta chậm rãi bước tới, tính ra thì cũng nán lại gần cả tiếng đồng hồ. Thỉnh thoảng chúng tôi có nói chuyện phiếm dăm ba câu với nhau. Tôi còn nhớ lúc chú ấy gần về còn muốn mua cá của tôi, khà khà, chỉ là tôi cũng chẳng câu được mấy con, cho nên mới không bán cho chú ấy."
Hàn Dực Minh lấy điện thoại ra, mở một tấm hình: "Bác trai, bác nhìn thử, có phải người này hay không?”
'A... ? Chính là chú ấy. Nói chuyện điêm đạm từ tốn, thoạt nhìn rất giống người biết an phận thủ thường! Sẽ không phải là tội phạm gì đấy chứ?"
Ông lão nhìn người trong ảnh chụp trên điện thoại di động, đầu đã bị cạo trọc, còn mang theo còng tay. "Bác trai, bác nhìn kỹ lại xem, có phải đúng thật là người này hay không? Thời gian bác nói vừa nay, liệu có chắc chắn không?"
"Chuyện mới ngày hôm qua thôi, lẽ nào tôi lại nhớ lâm? Chính là người trong ảnh, chỉ là hôm qua không phải kiểu tóc này. Thời gian đại thể cũng chính xác, không bao lâu sau khi chú ấy rời đi, tôi cũng trở về nhà ăn cơm trưa."
"Nói cách khác, sáng hôm qua vào khoảng mười giờ mười lăm phút, bác khẳng định anh ta ngồi ở chỗ này xem câu cá?”
"Đúng, thời điểm chú ta đến đây hẳn là còn chưa tới mười giờ, đến lúc rời khỏi, đoán chừng phải hơn mười một giờ." Ông lão thoạt nhìn trông có vẻ là người chính trực, mặc dù cảm thấy việc này khả năng có phiền phức, nhưng vẫn trả lời rất dứt khoát.
Giang Dược dựng thẳng một ngón tay cái lên: "Ông ơi, ông chính là người tuyệt vời nhất dọc bờ sông này."
"Nghĩa là sao?" Ông lão ngơ ngác.
Hàn Dực Minh nói: "Bác trai, nếu được thì bác có thể lưu lại phương thức liên lạc của bác cho bọn cháu được hay không? Chuyện này, khả năng quan hệ đến một người vô tội, quan hệ đến mấy mạng người. Nếu như cháu mời bác đến cục cảnh sát lập biên bản, bác cũng sẽ nói đúng y sự thật chứ?"
"Chuyện lớn như vậy?" Ông lão kinh ngạc.
"Đúng vậy đó, người giáo viên trên tấm ảnh này, bị xem như tội phạm giết người, hiện đang bị tạm giam, thời gian gây án ước chừng vào lúc mười giờ mười lăm phút sáng hôm qua. Đứa con gái chưa đầy sáu tuổi của thầy ấy, bởi vì bị bạn học trong trường mẫu giáo mắng là con gái của tội phạm giết người, chiều nay suýt chút nữa đã nhảy lầu tự sát."
Giang Dược nhìn ra được, ông lão này là người có tinh thần trọng nghĩa, cho nên hắn nhân tiện tranh thủ kích phát tinh thân trọng nghĩa của ông lão thêm một chút.
"Không thể nào! Nếu như thời gian gây án đúng thật là mười giờ mười lăm phút, vậy khẳng định là có vấn đề. Vào giờ đó sáng hôm qua, tôi khẳng định chú ta ngồi ngay ở đây nhìn câu cá, tuyệt đối không sai được!"
"Dù có lên cục cảnh sát, tôi cũng dám nói như thế." Ông lão hết sức chăm chú bổ sung một câu.
"À, đúng rồi, nhắc đến con gái, tôi lại nhớ ra thêm mấy thứ. Lúc bọn tôi nói chuyện phiếm, chú ấy cũng từng nói tới con gái của mình, còn cho tôi xem ảnh chụp của cô bé, trông rất đáng yêu, tên là gì ấy nhỉ?"
"Ông ơi, ông ráng nhớ lại xeml" Giang Dược kích động.
"Đúng rồi, chú ta bảo tên cô bé là Hạ Hạ, hạ trong mùa hạ, vì cô bé chào đời vào mùa hè, còn hơn hai tháng nữa là tới sinh nhật."
"Quá dữ luôn ông ơi!" Giang Dược giơ ngón tay cái lên lần nữa.
Mặc dù ông lão không nghe hiểu lời Giang Dược nói cho lắm, nhưng đại khái có thể đoán được là lời khích lệ khen tặng, gương mặt ông đắc ý cười ra hoa.
"Tôi sống đến hơn sáu mươi tuổi, luôn không thẹn với lương tâm của mình." Ông lão vỗ ngực mình, nói một cách hào khí.