Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 25 - Chương 42: Chuẩn Bị Trước Đêm Quyết Chiến

Chương 42: Chuẩn bị trước đêm quyết chiến Chương 42: Chuẩn bị trước đêm quyết chiếnChương 42: Chuẩn bị trước đêm quyết chiến

Chương 42: Chuẩn bị trước đêm quyết chiến

Mặc dù lời nói của ông lão không thể sánh bằng những vật chứng có sẵn ở hiện trường kia, nhưng chí ít cũng đã mở ra một góc nhìn mới cho Hàn Dực Minh.

Trước những bằng chứng vững chắc như vậy, chẳng lẽ vụ án này thật sự còn có ẩn tình khác?

Lời ông lão rõ ràng không giống như đặt điều bịa chuyện, với lại cơ bản có thể loại trừ khả năng ông lão là người quen của Tôn Bân. Mà kể cả có thật sự là người quen, thì ông lão cũng không có khả năng nói láo giúp Tôn Bân được, bởi vì phải chịu trách nhiệm quá lớn.

Cho dù là cha con đi chăng nữa, có thể vì con mình mà nói dối, nhưng để cho mọi chỉ tiết đều kín kẽ, không có chút sơ hở nào, cơ hồ là không có khả năng.

Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, Hàn Dực Minh vẫn có đủ nhãn lực để nhìn ra.

"Chú Hàn, ngạc nhiên chứ? Không thể tưởng tượng nổi a? Tuyệt đối không nên oan uổng người tốt, khiến hung thủ thật sự ung dung ngoài vòng pháp luật. Chú cứ chậm rãi mà suy nghĩ đi, tôi phải về rồi."

"Không phải bình thường cậu hay trọ trong trường à?”

"Gần nhất thì không, trong nhà còn cả mớ việc. Đêm nay, tất nhiên lại là một đêm kinh hoàng. Hy vọng, qua đêm nay có thể dễ thở hơn được chút a..."

Hiện tại, chỉ can đêm vừa xuống, Giang Dược sẽ có cảm giác cái thế giới kinh khủng bên kia bắt đầu mở ra màn che, vô số thứ yêu ma quỷ quái sẽ chui ra từ các nơi hẻo lánh mà không một ai phát giác.

"Ý cậu là con quỷ đó đêm nay sẽ tiếp tục ra tác quái? Thi thể của nó đã bị trưởng ban La dời đi. Cậu cũng đi qua chỗ của họ rồi đấy, ai mà lẻn vào được?"

"Nếu như tối hôm qua họ làm như vậy ngay từ đầu, mọi chuyện đã kết thúc. Đáng tiếc, con quỷ kia đã sát hại một người, không ai có thể bảo đảm năng lực của nó vẫn chưa tiến hóa. Nếu như nó đã tiến hóa đến mức độ có thể độc lập kết oán hóa tà, vậy cho dù chúng ta có xử lý thi thể ra làm sao, đoán chừng cũng không còn tác dụng mấu chốt nữa."

Đây cũng chỉ là suy đoán của Giang Dược, rốt cuộc như thế nào, còn phải xem đêm nay.

Đêm nay, chính là đêm hạ màn. Giang Dược đã có dự định sẵn trong lòng. Cũng không phải hắn liều lĩnh, mà là hắn rất rõ ràng, việc này không thể kéo dài thêm.

Thay vì ngồi đợi oán quỷ không ngừng tiến hóa, còn không bằng ngả bài sớm một chút, thừa dịp nó còn chưa mạnh mẽ tới mức độ không cách nào chiến thắng, trước tiên dần cho nó một trận!

Về đến nhà Giang Dược gọi một cú điện thoại, chị em Giang Ảnh đã ăn xong cơm tối. Lúc này Tam Cẩu đang ở bên cạnh gia đình Tiểu Y, nhìn người ta nhảy vũ điệu quảng trường. (Chú thích: vũ điệu quảng trường là một điệu nhảy truyền thống của các ông cụ bà cụ ở TQ vào những buổi chiều tối)

Mặc dù khu dân cư liên tục xuất hiện hai vụ án mạng, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn đúng không?

Giang Dược nhanh chóng xuất hiện trước mặt Tam Cẩu và những người khác.

Nhìn thấy Giang Dược, gương mặt u sầu của các thành viên trong gia đình chú Diệp cuối cùng cũng tươi tỉnh lại chút ít.

"Chúng ta về thôi."

Kỳ thật cả nhà chú Diệp nào có tâm tư nhìn vũ điệu quảng trường? Họ ngồi ngoài đây cũng chỉ là bởi nghe theo lời khuyên của Giang Dược, tận lực hoạt động ở những nơi có nhiều người tụ tập, mượn chút hơi người.

Nhân khí thịnh vượng, ma quỷ không thể đến gần.

Giờ Giang Dược bảo họ về nhà, họ đương nhiên không còn muốn gì khác hơn.

Bên cạnh cổng lớn của khu dân cư có một cái cửa nhỏ, để cho người đi đường ra vào. Thời gian lúc này còn chưa tới tám giờ tối, lượng người ra ra vào vào vẫn còn rất nhiều.

Đang đi, bỗng nhiên Tam Cẩu ngừng lại, nhìn thêm vài lần vào bóng lưng một người vừa đi ngang qua.

"Sao thế?"

Tam Cau gãi gãi đầu: "Em vừa trông thấy người vừa rồi ở bên ngoài."

"Vậy thì có gì lạ? Người ta vào khu dân cư lấy ít đồ rồi lại đi ra, không phải rất bình thường?”

"Không đúng! Mới hai ba phút trước, em rõ ràng thấy người nọ đi về phía ngược lại với hướng đi của chúng ta. Ai ngờ chúng ta vừa vào khu dân cư, người nọ trái lại đi ra từ phía khu dân cư. Trừ phi người nọ biết bay."

"Có lẽ em nhìn lầm người chăng?”

"Không thể nào! Cũng không phải mấy ngày mấy tháng. Chuyện mới hai ba phút, không lẫn vào đâu được. Quần áo và giày đều tương tự. Chỉ có điều lần này em nhìn phía sau người nọ, giống như có gì đó sai sai."

"Chỗ nào sai?" Giang Dược dừng lại, giữa lúc mơ hồ, dường như có một tia linh cảm chợt lóe lên trong đầu hắn.

"Người thì giống nhau thật, nhưng luôn cảm thấy khí chất không đúng. Lần này em trông người nọ có chút âm hiểm, trên thân giống như có luồng khí đen nhàn nhạt bốc lên, mà trời thì tối, cũng không biết có phải em nhìn hoa mắt hay không nữa."

Lời của Tam Cẩu quả thực khiến Giang Dược giật nảy cả mình, hắn lập tức lôi Tam Cẩu đuổi theo ra phía bên ngoài.

Chờ cả hai chạy ra ngoài cổng, giữa dòng người dày đặc, sớm đã không nhìn thấy bóng dáng người nọ đâu.

Mọi người vốn tưởng rằng Tam Cẩu chỉ là thần hồn nát thần tính, ai ngờ hành vi của Giang Dược lúc này còn khoa trương hơn.

"Còn nhìn thấy không?" Giang Dược truy hỏi cậu.

"Hết thấy rồi."

Giang Dược bực mình đứng giữa dòng người, phảng phất như đã bỏ lỡ điều gì đó.

Gia đình chú Diệp hiện tại rất sùng bái Giang Dược, thấy cảm xúc của hắn có chút thất lạc, cũng không dám thúc giục hắn. Dù sao chỉ là hàng xóm, cũng không phải bảo tiêu nhà mình. Người ta giúp mình là tình cảm, không giúp là lẽ thường tình mà thôi.

Trở lại nhà chú Diệp, dấu tay quỷ trên cánh cửa chống trộm vẫn còn rõ ràng như cũ, trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ bức bối.

Thím Trương vừa dẫn Tiểu Y vào phòng trong, chú Diệp đã loay hoay móc ra một tấm thẻ từ trong ví.

"Cháu Dược này, bắt cháu phải đi theo nhà chú suốt thế này, cả nhà của chú cũng rất băn khoăn, nơi này có năm mươi ngàn đồng, cứ coi như là tiền chú Diệp thuê cháu..."

Ông Diệp đương nhiên biết, cha mẹ Giang Dược đều không có ở đây, điều kiện gia đình hẳn cũng không được tốt lắm. Nếu có thể đền bù một chút về mặt tiền tài, trong lòng bọn họ cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.

"Chú Diệp, chú làm cái gì vậy? Tiểu Y gọi cháu một tiếng anh, nếu cháu đã gặp phải chuyện này, lẽ nào có thể buông tay bỏ mặc?"

Tam Cẩu ở một bên khụ khụ khụ, không ngừng ho khan.

Năm mười ngàn a! Đây là tiền mua mệnh, anh hai thật sự là đã nghèo còn sĩ diện, ngu sao mà không lấy. Tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn nha.

"Dược à, không phải chú Diệp có ý đó. Chị em các cháu cũng không phải dư dả gì cho cam. Tiền này, cháu cứ coi như chú Diệp cho cháu bồi dưỡng thân thể thêm chút ít, cháu cũng sắp thi tốt nghiệp trung học phổ thông rồi phải không?"

“Anh hai...

"Tam Cẩu ngậm miệng."

Tiền là thứ tốt, Giang Dược đương nhiên thích.

Thu tiền thì dễ thôi, nhưng nếu đã thu tiền thì phải đảm bảo người ta an toàn, trong khi Giang Dược trước mắt hoàn toàn không có đủ sức lực để cam đoan điều đó.

"Chú Diệp, chú không đưa tiền, cháu vẫn sẽ làm hết sức. Chỉ là hiện tại tin tức xấu ập tới liên tục. Lúc đầu sau nửa đêm hôm qua, tình huống đã có chuyển biến tốt đẹp, không ngờ giữa chừng lại bị người khác phá hoại."

"Hiện tại, con quỷ đã hại một người trong khu dân cư, cháu lo lắng lực lượng của nó có thể sẽ mạnh lên."

"Không thể chờ đợi thêm nữa! Chờ đợi thêm nữa, nó sẽ chỉ càng ngày càng mạnh."

"Ban ngày cháu có lên mấy cái phương án, không còn lựa chọn nào khác, chỉ có mạo hiểm thử một lần”

"Đúng rồi, chú Diệp, ban ngày cháu gọi điện bảo chú mua đồ, chú đã mua cả rồi chứ?"

"Mua đủ hết cả rồi! Ngoại trừ bột vôi trắng, chú còn mua hai con gà trống, còn có một con chó đen. Đúng, camera giám sát cửa ra vào cũng đã được lắp đặt, kết nối trực tiếp với tivi trong nhà."

Gà trống và chó đen đều là vật trừ tà theo truyền thuyết dân gian. Nhất là máu chó đen, nghe nói có tác dụng với quỷ giống như axit với người. Lấy một chậu máu chó đen giội lên, bình thường có thể trực tiếp đốt quỷ thành tro bụi.

Ngoài ra còn một thứ có công hiệu gần tương tự, chính là nước tiểu đồng tử.

Chó đen trước tiên khoan hãng giết, Giang Dược nói Tam Cẩu: "Tam Cẩu, em nhớ uống nhiều nước một chút, nước tiểu càng nhiều càng tốt, chúng ta tích trữ mà xài."

Chú Diệp vội nói: "Đã trữ sẵn rồi, trữ sẵn rồi! Trữ từ sáng tới giờ."

Sâu trong nội tâm, Tam Cau rất kháng cự. Cậu nhớ lại vài ngày trước lội đường núi Đại Kim trở về thị trấn, một đường vừa uống nước vừa đi tiểu, lôi ra lôi vô, còn khiến cho trây mất một miếng da.

Cả ngày hôm nay cậu phải lặp lại một màn tương tự, đến đêm còn muốn tiếp tục. Đây... đây quả thực là ngược đãi trẻ em a.

Ghê tởm nhất chính là, anh hai lại từ chối nhận tiên công vất vả, Tam Cẩu biết đi đâu nói lí lẽ bây giờ?

Không lâu sau, Giang Ảnh cũng tới nhà chú Diệp.

Cả Giang Dược và Tam Cẩu đều không có nhà, Giang Ảnh ở nhà một mình, bảo không sợ hãi là giả. Mà bảo sang nhà hàng xóm gọi hai đứa em về, cô lại không thể làm như vậy được.

Cũng may chú Diệp nghĩ chu đáo, kiếm được mấy chiếc giường xếp, lại dọn đi bàn trà ở phòng khách. Nhờ vậy, ghế sô pha cộng thêm giường xếp, đại khái cũng đủ chỗ cho ba chị em ngả lưng.

Mặc kệ như thế nào, đêm xuống vẫn phải đi ngủ chứ?

Mọi người ráng chịu một chút, hi vọng đêm nay sẽ không có thêm án mạng, bằng không coi như phí công chịu khổ.

Bột vôi trắng được rải mấy vòng trong nhà ngoài nhà, kể cả cửa thang máy và hành lang, toàn bộ đều được rải lên một lớp vôi mỏng.

Theo cách nói của dân gian, cho dù là con quỷ nhẹ bẫng không có trọng lượng, người phàm không thể trông thấy bằng mắt thường, nhưng nếu nó bước lên chỗ có bột vôi trắng, chắc chắn sẽ hiện dấu chân. Mà chỉ cần có dấu chân, cho dù nó tới vô ảnh đi vô tung, chung quy vẫn còn dấu vết để lần theo.

Sau đó, Giang Dược bắt đầu phân công nhiệm vụ của từng người.

An bài xong xuôi, Giang Dược võ võ tay: "Nên tới kiểu gì cũng sẽ tới, không thể chờ hoài như vậy được, mọi người cứ đi ngủ trước đi."

Giang Ảnh mỗi ngày phải đi làm, còn phải lo toan việc nhà, sớm đã mệt rã rời không chịu nổi, là người thiếp đi đầu tiên. Tiếp theo là thím Trương và Tiểu Y đang trong cơn hoảng sợ, mơ mơ màng màng một hồi cũng ngủ thiếp đi.

Chú Diệp vốn định thức canh cùng hai anh em, nhưng độ tuổi này cuối cùng vẫn không thể so được với thanh thiếu niên trai tráng, bất tri bất giác cũng bắt đầu ngáy lên.

Tam Cẩu ra ra vào vào phòng vệ sinh, làm vài vòng nước tiểu, chưa kể cậu vẫn đang khá hưng phấn, cho nên hoàn toàn không buồn ngủ.

Giang Dược dứt khoát để Tam Cẩu trực đêm, còn mình thì chợp mắt nghỉ ngơi một phen trước.

Tam Cẩu vẫn luôn lớn gan, cậu thỉnh thoảng ngắm video giám sát qua màn hình tivi, nhìn thấy ngoài cửa một mực không có tí động tĩnh nào, thậm chí còn có chút thất vọng.

Đã lớn như vậy, mặc dù Bàn Thạch Lĩnh và thị trấn cũng từng phát sinh rất nhiều chuyện thú vị, nhưng cộng lại cũng không sánh nổi sự kích thích của cậu trong mấy ngày qua.

Cái thế giới này, vậy mà thật sự có ma quỷ!

Điều kỳ diệu nhất chính là, Tam Cẩu ta đây không ngờ có thể nhìn thấy những thứ bẩn thỉu này. Đây quả thực là quá phấn khích!

"Chẳng lẽ bởi vì bổn đại nhân ngồi ở đây, con quỷ đó sợ mình? Cho nên không dám tới?" Tam Cẩu nhìn chằm chằm video giám sát một hồi lâu, một mực không thấy chút động tĩnh nào, trong lòng cậu trái lại có chút thất lạc.

Đứa bé Tam Cẩu này, từ trước đến nay chưa từng sợ gặp chuyện phiền phức lớn.

Ngược lại cậu còn yên lặng lẩm bẩm trong đầu, ngóng trông con quỷ kia mau tới sớm. Cạch cach cạch...

Bỗng nhiên, Tam Cẩu giống như nghe được tiếng gì đó, vội vàng nhìn video giám sát, ngoài cửa không có gì thay đổi, bột vôi trên đất cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Tam Cau cho là mình sinh ra ảo giác.

Cạch cạch cạch...

Lại có âm thanh truyền tới từ một nơi nào đó.

Dù sao Tam Cẩu cũng là dân miền núi, có sẵn tính cảnh giác trời sinh. Cậu nhẹ nhàng dựng người lên, khom lưng, rón rén, đồng thời nắm sẵn bột vôi trong tay.

Mắt cậu lóe lên ánh sao giống như báo săn mồi, bắt đầu đánh giá chung quanh.

Xi xì Xil

Đèn điện phía ngoài hành lang, bỗng nhiên lúc sáng lúc tối giống như ngọn nến bị gió thổi lay động, quái dị âm trầm.

Tần suất chớp tắt cực kì quỷ dị, tựa như ma quỷ đang hít thở trong im ắng.

Xi xì Xil

Đùng!

Một tiếng nổ vang lên trầm muộn ngoài cửa.

Bóng đèn hành lang đột nhiên tắt ngúm, toàn bộ lập tức trở nên đen kịt.

Camera chuyển sang hình thức nhìn ban đêm, màn hình lập tức ảm đạm đi nhiều!

Hắc ám vĩnh viễn là gia vị tốt nhất cho những câu chuyện kinh dị.

Đèn hành lang phát nổ, hắc ám thay thế quang minh, mang ý nghĩa ma quỷ đang từng bước một tới gần...

Những thứ chưa lộ diện, chưa được biết đến càng dễ khiến cho người ta sợ hãi, thấp thỏm lo âu.

Tam Cẩu phảng phất có thể nghe được tiếng tim mình đập. Bảy phần kích động, cùng với ba phần sợ hãi, khiến Tam Cẩu trở nên hưng phấn dị thường, đôi mắt đen lúng liếng càng tỏ ra sáng ngời có thần trong đêm tối. Chương 43: Một khi người hung dữ lên, đến quỷ cũng phải sợ

Tam Cẩu hít sâu một hơi, ngoắc ngoắc mũi chân lên người anh hai đang nằm ở chiếc giường xếp bên cạnh. Giang Dược cực kì cảnh giác, lập tức liền mở mắt ra. Tam Cẩu chép miệng, ra hiệu hắn nhìn video giám sát trên màn hình tivi.

Đùng!

Màn hình tivi bỗng nhiên sáng lóa cả lên, rồi chuyển sang trạng thái nhiễu hạt đen trắng.

Camera lại bị phá hư mất!

Giang Dược giật mình trong lòng, mới trôi qua một ngày ngắn ngủi, con oán linh này không ngờ đã tiến hóa nhanh đến vậy sao? Hôm qua nó còn vụng về cào cào cửa, vậy mà hôm nay đã có thể điều khiển dòng điện, khiến dòng điện điên cuồng tăng mạnh trong thời gian cực ngắn, làm cho cả đèn hành lang và camera giám sát đều bị cháy hỏng.

Hai con gà trống vốn đang được để ở ngoài cửa bỗng nhiên hoảng sợ gáy to.

Cục tác...

Cục tác...

Ban đầu thì vẫn nghe giống như tiếng gà trống gáy hàng ngày vào lúc trời sáng, to rõ kéo dài. Nhưng sau đó tiếng gáy của chúng lại trở nên đứt quãng, ngắn ngủi, kiềm nén, yếu ớt, phảng phất như bị bóp cổ vậy.

Nghe cái âm thanh thê thảm vô lực ấy cũng khiến người ta sợ hãi rùng mình. Giống như tiếng rên rỉ nhận mệnh khi bị người xách trên tay, gác đồ đao lên cổ, bất lực ngồi chờ chết.

Giang Dược đẩy ra mắt mèo, bên ngoài tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe được tiếng gào thét đứt quãng mà lại thê thảm vô lực của hai con gà trống.

Gâu gâu gâu!

Con chó đen bị xích ở phía bên trong cánh cửa giật mình tỉnh lại, bỗng nhiên như thể nổi điên chồm về phía cửa chống trộm, liều mạng cào móng vuốt lên cánh cửa, khiến cho cánh cửa vang lên từng tiếng kẽo cà keo kẹt.

Hai con mắt chó đều sung huyết đỏ bừng, miệng thì sủa điên cuồng.

Chỉ riêng tư thế sủa điên cuồng như vậy giữa đêm hôm khuya khoắt cũng đã đủ khiến người ta khiếp đảm tâm hồn. Dù cho có người ngủ say như chết thì cũng phải bị đánh thức.

Người trong nhà sáu mặt nhìn nhau, ai nấy đều mang đầy vẻ khẩn trương sợ hãi. Dù cho tố chất tâm lý có tốt đến đâu chăng nữa, muốn nói không sợ hãi, tuyệt đối là gạt người.

Xì xì xì...

Điện áp trong phòng lại bắt đầu không ổn định, hết thảy đồ điện đang bật cũng bắt đầu chớp tắt không chừng.

Loại này tiết tấu tối rồi lại sáng này, nghe nói là mạch đập của quỷ, thường xuất hiện trong mấy phim kinh dị. Một khi xuất hiện loại tình huống này, đồng nghĩa với việc sự nguy hiểm đang sắp sửa tiến đến gần.

Rất có thể bước kế tiếp liền sẽ xảy ra một chuyện kinh khủng nào đó. Chó đen vẫn tiếp tục sua loạn không ngừng.

Đột nhiên...

Tiếng sua dừng phắt lại.

Đuôi chó cũng co lại sát dưới mông, ánh mắt hoảng sợ, không ngừng lùi lề vê phía trong phòng. Yết hầu của nó giống như bị một bàn tay vô hình bóp lấy, chỉ có thể líu ríu gầm gu phảng phất như đang gặp phải thứ gì kinh khủng lắm, muốn cực lực hạ thấp sự tồn tại của bản thân.

Ngay cùng lúc đó, bên tai tất cả mọi người đồng thời truyền đến tiếng lỗ khóa di chuyển!

Đúng vậy, lỗ khóa đang chuyển động! Biên độ chuyển động có thể thấy được bằng mắt trân, thật giống như có người ở bên ngoài đang mở cửa bằng chìa khoá.

Thế nhưng, ba thanh cài khóa trái của chiếc cửa chống trộm rõ ràng đã được cài toàn bộ.

Cho dù là bên ngoài có người cầm chìa khóa, cũng không tài nào mở cửa ra được!

Nhưng ——

Chuyện quỷ dị vẫn chưa dừng tại đó.

Từng thanh cài khóa trái trong phòng, lại ma xui quỷ khiến tự nhiên bắn ra, thật giống như có một bàn tay vô hình đang thao túng.

Giang Dược ra dấu với mọi người. Trước đó hắn đã phân công, trên tay mỗi người đều có một ít nước tiểu đồng tử hiệu Tam Cẩu. Có người đựng bằng gáo nước, có người chứa bằng chai nước, có người thì dùng cái tô lớn.

Tiểu Y khoa trương nhất, không biết cô bé tìm đâu ra một cây súng bắn nước, chứa đầy tràn một ống.

Giang Dược lần này bất chấp tất cả, xách trên tay một bao lớn bột vôi trắng, đứng cạnh cửa chống trộm, chỉ đợi cửa chống trộm mở, chờ con quỷ kia bước vào nhà.

Cửa chống trộm kẽo cà kẽo kẹt, cuối cùng vẫn từ từ mở ra.

Một luồng gió lạnh thấu tim gan thổi vào từ phía hành lang.

Đùng đùng đùng đùng!

Đồng thời với cơn gió lạnh thổi vào, hết thảy đồ điện có thể phát sáng trong nhà giống như bị cắt nguồn điện tập thể, chớp mắt cháy hỏng toàn bộ.

Cả căn hộ lập tức bị bóng tối bao trùm.

"Em gái nhỏ, xin hỏi, đơn nguyên hai tòa số tám đi thế nào?" Giọng nói rung động của con quỷ dữ âm trâm vang lên.

"Chưa dẫn đường xong mà đã tự mình về nhà rồi sao? Điều này thật không tốt chút nào, khặc khặc khặc khặc...'

Thanh âm tựa như truyền tới từ địa ngục, quét đến mọi ngóc ngách trong nhà.

Nhất là tiếng cười âm lãnh hãi hùng kia, ngay thời điểm mấu chốt này càng khiến người ta tê hết cả da đầu, sởn hết cả tóc gáy.

Giang Dược bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Mở đèn pin!"

Tách tách tách, mấy cái đèn pin, còn có đèn pin của điện thoại di động, đồng loạt mở ra chiếu về phía cửa ra vào. "Anh hai, nó đứng ngay trên tấm thảm cạnh cửa!"

Giang Dược bỗng nhiên tung ra cái bao vôi trong tay.

Nhất thời bột vôi trắng bay múa đầy trời ở khu vực trước cửa ra vào.

Một màn quỷ dị xuất hiện.

Lúc đầu không trung chẳng có gì hết, đột nhiên giống như làm ảo thuật, chậm rãi hiện ra một thân hình không trọn vẹn bị bao phủ bởi bột vôi trắng.

Thân hình không trọn vẹn không phải là vì bản thân nó không trọn vẹn, mà là bột vôi trắng không có bao phủ đều khắp người, tạo thành tình huống con quỷ vốn dĩ vô hình bị vôi trắng làm lộ ra một bộ phận, một bộ phận khác vẫn giữ trong suốt.

Tình cảnh quỷ dị không nói lên lời, thật giống như một chiếc nhà gỗ cũ kỹ nhiều năm phơi gió dãi nắng dầm mưa ngoài hoang dã, đâu đâu cũng có lỗ hổng, nhìn vào quả thực rách nát không chịu nổi, nhưng vẫn có thể thấy được chỉnh thể ban đầu của nó.

Cảnh tượng quái dị như vậy, tự nhiên là khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người.

Giang Dược không chút do dự, thân thể nhào lên phía trước như hổ vồ mồi, hai tay làm một cái gấu ôm, gắt gao ôm chầm lấy con quỷ nửa trong suốt nửa hiện hình kia.

"Nhắm đây mà bắn!"

Giang Dược kiệt lực rống tol

Nhất thời, năm dòng nước tiểu đồng tử lấy góc độ khác biệt, hình thái khác biệt, điên cuồng trút xuống người Giang Dược.

Xi xì Xil

Tựa như dầu rơi vào chảo đang nóng, hoặc giả axit giội vào cơ thể người, nước tiểu đồng tử rơi lên người con quỷ, vừa dính một chút là phồng rộp hết cả lên.

Nước tiểu đồng tử hiệu quả cực kỳ tốt!

AI

Con quỷ bị Giang Dược ghì chặt, phát ra tiếng gào thê lương.

Cặp mắt âm dương của Tam Cẩu phụ trách định vị, Giang Dược phụ trách làm con quỷ hiện hình bằng bột vôi trắng, những người còn lại dùng nước tiểu đồng tử thăm hỏi nó tận tình.

Đây chính là chiến thuật được Giang Dược bố trí tỉ mỉ từ sớm.

Quỷ vật kia bị đau, lại bị Giang Dược giữ chặt gắt gao, không thể tránh thoát được, chỉ biết không ngừng phát ra từng đợt rít gào, đồng thời điên cuồng vặn vẹo trong ngực Giang Dược, cực lực muốn giãy ra khỏi sự trói buộc của hắn.

Giang Dược đã dùng hết sức bú sữa mẹ của mình! Tứ chi đều dùng cả, thiếu điều phải dùng tới tận chỉ thứ năm.

Hắn tựa như bạch tuộc bao bọc cả con quỷ, tuyệt không để cho nó bất cứ một cơ hội thoát khốn nhỏ nhoi nào.

Hắn biết, đã tới thời khắc sống chết trước mắt.

Một khi để nó chạy thoát, dù cho đêm nay tạm thời an toàn, nhưng thù hận đã kết, với oán khí khổng lồ của con quỷ, về sau chắc chắn vĩnh viễn không có ngày yên bình. Cho nên, ngay trong đêm nay, con quỷ này phải chết.

Trong đầu Giang Dược chỉ còn lại duy nhất một ý niệm, quấn chặt nó!

"Tiếp tục, tiếp tục! Tiếp tục nã pháo!"

Giờ khắc này, Giang Dược cảm thấy mình giống như các anh hùng liệt sĩ lấp lỗ châu mai năm xưa, oanh liệt không hối hận lao ra che chắn lô cốt, tạo điều kiện cho đồng chí đồng đội giành chiến thắng.

Có điều sản lượng một ngày của Tam Cẩu dù sao cũng có hạn, không đủ để duy trì thế công điên cuồng như vậy.

Mới đánh có hai vòng, tất cả mọi người tuyên cáo cạn kiệt đạn lương.

Cũng may, lúc này sức giấy giụa của con quỷ trong ngực Giang Dược rõ ràng bắt đầu yếu dần.

Dưới sự quấn quýt đến chết của Giang Dược, làn da của nó giống như sắt thép bị thiêu trong lò nhiệt độ cao, đỏ rực hết cả lên, mùi hôi thối um tùm khiến người ta hít thở không thông, đồng thời còn có khói đen màu tím bầm không ngừng bốc lên, cấp tốc giải thể với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Truyền thuyết dân gian lưu truyên mấy ngàn năm, cơ bản đã tạo thành một nhận thức chung, con quỷ rất khó bị giết chỉ bằng công kích vật lý.

Nhưng vẫn có cách để tiêu diệt lũ quỷ.

Vạn sự vạn vật, đều có tương sinh tương khắc.

Trên thực tế, quỷ là một loại trường (Chú thích: trường giống như từ trường, điện trường, trường hấp dẫn... ) tôn tại giữa tinh thần và thực thể.

Giờ phút này, kết cấu trường của con quỷ này rõ ràng đã bị phá hủy!

Bọn họ vậy mà ——

Đã thành công!

Aaaaal

Quỷ hung linh bị trọng thương liên tục, sớm đã thoi thóp, cuối cùng phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, triệt để hóa thành một mảng khói đặc đen nhánh trong ngực Giang Dược, hoàn toàn tan biến khỏi cõi đời này!

Giang Dược bị nước tiểu đồng tử ngộ thương, toàn thân đều là mùi khai nước tiểu của Tam Cẩu, đặt mông ngồi co quắp trên mặt đất.

Người sở hữu hệ thống lần nữa phải gánh chịu nỗi nhục nhã ê chề.

Đây quả thật là việc dành cho người làm hay sao?

Lần trước vật lộn với Quỷ ăn tuổi đã là quá mất mặt.

Lần này còn hoang đường hơn, vậy mà xả thân quấn quỷ, để cho người khác dội nước tiểu đầy người, đơn giản là mất mặt xuyên cả thái dương hệ.

Muốn nói bao nhiêu chật vật, thì có bấy nhiêu chật vật.

Chỉ có điều, thời khắc này, ai cũng không có tâm tư chú ý ba chuyện đó.

Trong đầu tất cả mọi người đều chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, con quỷ đó thật sự đã bị bọn họ xử lý rồi sao? Đầu óc Tam Cẩu lanh le nhất, cậu vọt tới cửa, quét đèn pin qua, vui mừng la lớn: “Anh hai, thành công thật rồi! Dấu tay đã biến mất!"

Thím Trương cũng không màng đến chuyện thất lễ, vội vàng kéo bả vai Tiểu Y ra xem xét.

Bờ vai da mịn thịt mềm, dấu tay tím bầm kinh khủng trước đó đã biến mất sạch sẽ, thật giống như chưa từng xuất hiện bao giời

Thành công!

Thím Trương ôm đầu con gái cùng nhau khóc rống.

Chú Diệp cũng ôm vợ con, vừa ôm vừa lau nước mắt.

Sau khi xối nước tận hơn nửa tiếng đồng hồ, Giang Dược cuối cùng mới không còn ngửi thấy mùi nước tiểu trên người mình nữa.

Những người khác thì đang quét dọn vệ sinh phòng khách, cọ rửa khắp nơi.

Giày vò hồi lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng khôi phục lại như ban đầu.

Dòng điện bị quỷ điều khiển, rất nhiều vật dụng chạy bằng điện đều bị cháy.

Cũng may còn có điện thoại và đèn pin, dư xài qua hết tối nay.

Gia đình chú Diệp nói cám ơn không ngừng, khuyên can Giang Dược nhất định phải nhận lấy năm mươi ngàn đồng đó.

Giang Dược khách khí vài câu, không chịu nổi quyết tâm của cả nhà chú Diệp, đành phải nhận lấy. Dù sao cũng đã tiêu diệt được con quỷ, hắn nhận tiền này cũng không có áp lực quá lớn.

"Thật không ngờ, mới qua có một đêm mà con quỷ đó đã tiến hóa nhanh đến vậy. Hôm qua còn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hôm nay đã tiến hóa đến vô hình vô ảnh. Nếu để nó hại thêm mấy người nữa, vậy sẽ đạt đến trình độ kinh khủng tới mức nào a? Phải chết bao nhiêu mạng người mới giải quyết nổi?"

Trong lòng Giang Dược giờ phút này vẫn còn có chút sợ hãi.

Hắn bố trí những phương án này, kỳ thật đều chưa được kiểm chứng, mà chỉ là kết hợp một ít truyền thuyết trong dân gian, trải qua một phen sàng lọc, sử dụng một vài biện pháp thoạt nhìn có vẻ đáng tin cậy nhất.

Tỉ như nước tiểu đồng tử, tỉ như bột vôi trắng. Nếu chẳng may chúng đều không có tác dụng, hắn sẽ lập tức giết chó đen lấy máu ngay tại chỗ, đây là vũ khí dự phòng cuối cùng.

Nếu ngay cả máu chó đen đều vô dụng, Giang Dược chỉ có thể dùng quầng sáng Bách Tà Bất Xâm quát lui con quỷ giống như ngày hôm qua.

Không phải Giang Dược muốn đặt mình vào nguy hiểm, hắn chỉ là không muốn ngồi yên chờ chết.

Cứ chờ lâu thêm một ngày, nguy hiểm sẽ tăng thêm một phần.

Hôm nay có thể là Tiểu Y, ngày mai có khả năng sẽ là người nhà của hắn.

Phạm vi hoạt động của con quỷ này rõ ràng nằm trong khu dân cư của hắn. Ít nhất trong thời gian ngắn nó sẽ không có thừa lực để đi tai họa nơi khác.

Nhưng còn kẻ tối hôm qua ngay lúc giữa đêm hôm khuya khoắt đến nhà xác bệnh viện Tinh Thành số hai nạy cửa lật thi thể kia, rốt cuộc là kẻ nào?

Con quỷ này, rõ ràng không thể đi xa được như vậy, cũng không có năng lực huyễn hóa thành người khac a.

Giang Dược đang trong tình trạng kiệt sức, nhất thời chẳng có hơi đâu suy nghĩ sâu thêm về những chuyện này.

Đương nhiên, hắn biết rõ trong lòng, phương án vừa rồi rất mạo hiểm, người khác cũng không thể phục chế. Đổi lại những người khác đến làm, bảo đảm chết sạch không cần phải bàn cãi.

Thứ mấu chốt nhất của cả phương án này chính là quầng sáng Bách Tà Bất Xâm trên người hắn. Nếu không có vầng sáng này phù hộ, hắn làm sao có thể cuốn lấy con quỷ? Đổi lại người khác, cho dù có ôm được quỷ đi chăng nữa, nó cũng hoàn toàn có thể giết ngược lại trong nháy mắt.

Mặc dù đã tiêu diệt được con quỷ, gia đình chú Diệp vẫn còn lưu lại bóng ma tâm lý.

Giang Dược đã làm việc tốt thì làm đến cùng, dứt khoát lại bồi nốt đêm nay.

Một nhóm người sống sót sau tai nạn, tự nhiên không thể thiếu được tâm sự một phen. Mãi đến ba bốn giờ sáng, mới lần lượt chìm vào giấc ngủ.

Giang Dược đang lúc nửa mê nửa tỉnh, giao diện của Trí linh bỗng nhiên nhảy ra trong đầu.

« Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Tiêu diệt hung linh cấp D- »

« Phần thưởng một: Thu hoạch được chiêu thứ nhất trong Thần Cương Diệt Quỷ Thủ. »

« Tiếp nhận, từ bỏ. »

Giang Dược đang lúc lim dim buồn ngủ, thiếu chút nữa để lố giờ dẫn đến từ bỏ phần thưởng.

Quả nhiên là cái thứ trời đánh. Hắn thực sự không tài nào hiểu được, cái hệ thống dở hơi này phải bố trí lựa chọn từ bỏ phần thưởng để làm cái quái gì vậy a? Bộ hố hắn vui lắm hả?

« Phần thưởng hai: Nhục thân được cường hóa 50%, thời gian hiệu lực, vĩnh cửu. »

« Tiếp nhận, từ bỏ. »

« Phần thưởng ba: Nhận được lời thổ lộ lớn mật của người được cứu Diệp Y, đồng thời được dâng hiến tấm thân trong trắng ngay trong đêm nay. »

« Tiếp nhận, từ bỏ. »

Giang Dược kém chút nữa hóa đái

Cầm thú al

Nếu hắn nhớ không lầm, Tiểu Y trước đó vừa mới trải qua sinh nhật 14 tuổi thì phải?
Bình Luận (0)
Comment