Chương 428: Ông còn một lựa chọn
Chương 428: Ông còn một lựa chọnChương 428: Ông còn một lựa chọn
Chương 428: Ông còn một lựa chọn
Dù lòng nặng tiĩu, Giang Dược vẫn không hề lơ là cảnh giác, cẩn thận quan sát xem có ai theo dõi mình hay không, sau khi xác định an toàn, hắn mới vội vã rời đi.
Lúc này mới hơn tám giờ tối, nhưng Tinh Thành vốn sầm uất ngày xưa giờ lại mang vẻ tiêu điều khác thường. Không còn những cảnh ăn chơi nhộn nhịp, không còn những cuộc sống về đêm xa hoa, khiến cho thành phố này phảng phất như đã mất đi sức sống, tựa như một ông lão đang ở tuổi xế chiều.
Trên đường, ngoài những nhân viên chính phủ tuần tra giới nghiêm, cơ bản không có ai dám ra ngoài vào thời điểm này.
Có điều từ một nơi bí mật gần đó, lũ đạo chích đã không thể kìm nén được sự đói khát, bắt đầu từng đàn từng lũ chui ra khỏi bóng tối.
Lũ người này không hẳn là có ý đồ xấu xa gì, mà chỉ đơn giản là bị thúc đẩy bởi bản năng sinh tồn.
Sau một thời gian dài phong tỏa, hầu hết các gia đình đều cạn kiệt lương thực, mà không thể ra ngoài kiếm ăn, đồng nghĩa với việc họ sẽ phải chịu đói.
Mặc dù chính phủ đã công bố sẽ kiểm soát lương thực và phân phối thống nhất, nhưng thực tế số lượng lương thực được phân phối đến từng người là vô cùng ít ỏi.
Với quy mô to lớn của Tinh Thành, nếu chỉ dựa vào nguồn cung cấp hiện có mà không bổ sung liên tục, việc thiếu hụt lương thực chỉ là vấn đề thời gian.
Và giờ đây, vấn đề này đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Giữa thời đại ánh mặt trời và thời đại quỷ dị, kiếm ăn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Trong thời đại ánh mặt trời, chỉ cần có điện thoại và ví tiền, ai cũng có thể dễ dàng đi mua đồ ăn, thậm chí có thể đặt mua đủ loại thức ăn ngoài mà không cần đặt chân ra khỏi nhà trong nhiều tháng.
Nhưng trong thời đại quỷ dị, tiền đã không còn giá trị là mấy.
Giờ muốn kiếm ăn đồng nghĩa phải đi trộm cắp, cướp giật, xung đột đẫm máu, thậm chí là giết người phóng hỏa.
Ai có thể biết được bao nhiêu thảm kịch sẽ xảy ra trong đêm tối hỗn loạn.
Giang Dược cũng biết đây là điều mà hắn không thể thay đổi được vào lúc này.
Hắn chỉ có thể chọn cách lờ đi.
Khi Giang Dược xuất hiện trở lại trước cửa nhà mẹ con Quân, hai người họ vui mừng khôn xiết.
Mặc dù họ biết Giang Dược đến là để gặp lão béo kia, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến niềm vui trong lòng họ.
Sự xuất hiện của Giang Dược luôn mang đến cho họ cảm giác an toàn vô bờ bến.
“Anh trai, tên đó sợ bị em đánh nên giờ đã ngoan ngoãn hơn rồi." Quân khoe khoang.
Giang Dược thuận miệng khen đứa nhỏ vài câu, khiến nó càng thêm phấn khích.
"Chị à, trước tiên hãy dẫn con nghỉ ngơi đi, tôi có việc phải nói chuyện với ông ta vài câu. Sau đó còn phải đi vội. Trong thời gian này, không có ai đến quấy rối hai người chứ?”
Mẹ bé Quân nghe nói muộn như vậy mà hắn vẫn muốn rời đi cũng có chút thất vọng. "Hai ngày nay rất yên bình, chúng tôi cũng không dám gây ồn ào gì. Tạm thời không có ai quấy rối chúng tôi. Căn hộ này cũng không có hộ gia đình khác nào."
"Ừm, chú ý giữ yên tĩnh một chút. Tốt nhất là đừng mở rèm cửa, nếu bị ai đó để ý thấy có người ở đây, kiểu gì cũng sẽ có phiền phức."
"Vâng, chúng tôi luôn đóng kín rèm.”
Giang Dược chào hỏi vài câu, bước vào căn phòng bên kia, kéo ngăn tủ ra.
Lão Hồng không ngờ Giang Dược lại đến nữa, không khỏi ngạc nhiên: "Rượu đã uống xong rồi sao? Không nên nhanh như vậy, mới qua bao lâu chứ?”
Giang Dược không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm lão dò xét, ánh mắt còn mang theo vẻ kỳ quặc.
Điều này khiến lão Hồng bối rối, không nhịn được nói: "Này anh em, anh nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ trên mặt tôi mọc hoa à?”
Giang Dược thở dài, liếc nhìn gáy của lão Hồng, quả nhiên có một cái bớt xanh lục, kích thước bằng móng tay.
Giang Dược thuận tay vén áo của lão Hồng lên.
Quả nhiên, trên eo và lưng của lão Hồng có khoảng ba cái bớt xanh vằn vện tương tự.
Giang Dược cũng lười cởi quần của lão, hắn đoán chừng phía dưới cũng có bớt xanh.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của lão Hồng, Giang Dược đoán chính lão cũng không hề nhận ra vấn đề này.
"Lão Hồng, mấy ngày nay ông ngủ với vợ hay đi nhà tình nhân?”
"Anh hỏi cái này làm gì?" Lão Hồng tỏ vẻ khó hiểu.
"Ha ha, tôi nhớ ông nói mỗi khi về nhà, vợ ông đều muốn ông giao bài tập. Có vẻ như ông đã không giao bài tập mấy ngày nay."
Sắc mặt lão Hồng đỏ bừng, như thể bí mật bị vạch trần, vẻ mặt có chút bối rối.
"Anh... có ý gì? Anh đã đến nhà tôi? Anh đã động vào vợ tôi?" Lão Hồng run ray hỏi, đầy lo lắng.
"Trên người ông có mấy cái bớt, chính ông không nhìn thấy, vợ ông cũng không lý do gì không nhìn thấy. Giải thích duy nhất là ông đã không giao bài tập trong một khoảng thời gian."
"Bớt?" Lão Hồng không hiểu, nhưng mơ hồ thở dài, nghĩ thầm tên khốn này nói chuyện sao mà lấp lửng, khiến mình hoảng vía.
Chỉ cần không bị đội nón xanh là tốt rồi, ba vết bớt gì đó, có lẽ là trong khoảng thời gian này áp lực quá lớn, nên có chút phát nhiệt trong người?
Giang Dược lấy điện thoại ra, chụp ảnh vết bớt trên lưng lão Hồng.
"Lão Hồng, ông nhìn xem, ông bị tái rồi." Giang Dược mở ảnh ra, cười đùa.
Nghe hai chữ "tái rồi", lão Hồng lại càng lo lắng, nhưng lão nhanh chóng bị thu hút bởi vết bớt trong ảnh.
Đây là loại vết bớt gì thế nhỉ? Sao trên người mình lại có những văn vện kỳ quặc như vậy? Hơn nữa, lại có nhiều chỗ như vậy?
Lão chưa từng thấy qua loại nấm da nào giống vậy cả.
Hơn nữa, những cái bớt này lại có màu xanh rất kỳ quặc, nhìn vào khiến người ta rùng mình sợ hãi, cảm thấy bên trong có vấn de.
"Là anh... anh động tay chân?" Lão Hồng lắp bắp, vô cùng lo lắng.
"Nếu tôi động tay chân thì dễ rồi, nhưng đáng tiếc là không phải tôi..."
"Là ai?" Lão Hồng nghe được giọng điệu có phần đáng sợ của Giang Dược, cảm xúc bị ảnh hưởng, cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
"Ông hẳn là đoán được."
"Trân Ngân Hạnh?" Lão Hồng khàn giọng hỏi.
"Tửu sắc hại người a, lúc ông uống rượu ngon của bà ta, chẳng lẽ không nghĩ đến việc bà ta sẽ động tay chân với ông?”
Lão Hồng tái nhợt mặt mày, cả người như sụp đổ.
Lẩm bẩm nói: "Tôi... tôi không phải là không nghĩ đến, mỗi lần uống rượu, tôi đều lưu ý, cô ta cũng uống cùng loại rượu."
"Vì vậy, ông đã cảm thấy không nguy hiểm rồi? Lão Hồng, phải nói là, không ngờ người tinh ranh như ông mà cũng mắc phải sai lầm ngây thơ này, khiến tôi rất kinh ngạc."
"Cô ta... cô ta đã hạ độc trong rượu? Bản thân thì uống thuốc giải độc trước?"
"Tôi không biết cụ thể như thế nào, nhưng tình hình hiện tại rất rõ ràng, ông đã dính bẫy của bà ta. Bà ta hiện tại muốn dùng thứ này để khống chế ông, ông gặp rắc rối lớn rồi."
Giang Dược cũng không giấu giếm, kể lại một cách trung thực cuộc trò chuyện giữa hắn và Trân Ngân Hạnh vừa nãy.
Lão Hồng sau khi nghe xong, cả người hoàn toàn sụp đổ.
"Tôi... Rốt cuộc là tôi đã tạo nghiệp gì vậy trời?" Lão Hồng thống khổ kêu rên.
Vào trước buổi trưa, lão còn cảm thấy cuộc đời mình đang đi đến đỉnh cao, tương lai tươi sáng đang vẫy gọi.
Nhưng chỉ sau vài tiếng ngắn ngủi, mọi thứ tốt đẹp tan thành mây khói, thay vào đó là những cơn ác mộng liên tiếp ập tới.
Bị Giang Dược khống chế, lão Hồng đã nhận mệnh, hơn nữa lão cũng cảm thấy nếu như mình thật sự phối hợp tốt, Giang Dược cũng không đến nỗi lấy mạng mình.
Lão đã chuẩn bị sẵn sàng nằm ngửa, cùng lắm thì ngoan ngoãn hợp tác.
Nhưng ai ngờ được, Trân Ngân Hạnh, ả đàn bà đẹp de nhưng rắn rết kia, đã âm mưu hãm hại lão từ lâu.
Hơn nữa, ả ta còn nguy hiểm hơn nhiều so với Giang Dược.
"Tôi còn không bằng chết quách đi cho xong." Lão Hồng nói với vẻ tuyệt vọng.
Giang Dược cười nhạt: "Nếu người khác nói vậy, tôi tin. Nhưng lão Hồng à, tôi không tin ông sẽ muốn chết quách cho xong đâu."
"Haizz, thay vì sống nhục nhã như thế này, tôi thà chết cho xong hết mọi chuyện. Anh nói tôi còn có thể chạy trốn đi đâu? Tôi hiểu rõ Trân Ngân Hạnh, nếu ả ta có ý đồ xấu với tôi, tôi chắc chắn không chơi lại. Cho dù tôi giao hết toàn bộ danh sách cho ả, ả cũng sẽ không tha cho tôi." "Tôi đồng ý."
Giang Dược vui mừng vì lão Hồng đã có nhận thức giác ngộ như vậy.
Mặc dù Trần Ngân Hạnh đã vẽ ra rất nhiều viễn cảnh tươi đẹp cho lão Hồng, nhưng đứng từ góc độ trung lập, Giang Dược không hề tin Trần Ngân Hạnh có ý tốt.
"Tôi thà bị xử lý ngay bây giờ còn hơn là trở thành một con quái vật vô tri vô giác, gieo rắc tai họa cho người thân. Anh bạn, hãy cho tôi một cái chết thống khoái, tôi không muốn trở thành quái vật gây họa người nhài"
"Đừng lo lắng, chuyện vẫn chưa đến mức phải tìm đến cái chết. Tôi không đồng ý cho ông chết, ông không thể chết."
Lão Hồng vẻ mặt đau khổ: “Anh bạn, tôi đã nhận mệnh rồi, muốn lấy mạng tôi cũng được. Anh xử lý tôi thế nào tôi cũng không oán trách. Nhưng ả đàn bà kia, ả đàn bà kia... Tôi thật sự không đấu nổi ả ta, ả ta chắc chắn có một đống âm mưu đang chờ đợi tôi, tôi không thể chịu đựng nổi!"
"Cho nên giờ đây ông đã không có nhiều sự lựa chọn."
"Tôi... còn có lựa chọn nào khác sao?”
Lão Hồng lẩm bẩm nói, không biết là đang nói một mình hay là hỏi Giang Dược.
Có điều lão đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, trong mắt lóe lên một tia sáng kinh ngạc.
"Anh bạn, ý anh là, tôi còn có lựa chọn? Lựa chọn của tôi là anh?”
"Đúng vậy, hiện tại tôi là lựa chọn duy nhất của ông. Tất nhiên, nếu như ông càng tin tưởng Trân Ngân Hạnh, cảm thấy ả ta có thể giúp ông mạnh lên, ông cũng có thể thử xem ả ta có thực sự tốt bụng hay không."
"Không không không, Trần Ngân Hạnh sẽ không bao giờ là lựa chọn của tôi." Lão Hồng rõ ràng rất sợ hãi Trân Ngân Hạnh, có bóng ma tâm lý nặng nà.
Nhìn vẻ mặt của lão, rõ ràng là đã bị Trần Ngân Hạnh dọa vỡ mật.
"Anh bạn, anh biết cách giải độc sao?"
"Tôi không biết cách giải độc, hơn nữa trong cơ thể ông cũng chưa chắc có độc gì. Chỉ có trời mới biết ả ta đã làm gì với ông."
"Anh không biết?" Lão Hồng mặt đầy vẻ khổ sở: "Anh cũng không biết, vậy tôi chọn anh có ích gì?"
"Tôi không biết cách giải độc, nhưng Trần Ngân Hạnh biết. Bà ta đã động tay chân, ắt hẳn bà ta biết cách giải quyết."
"Ả sẽ không tốt bụng đến mức giúp tôi giải trừ phiền phức. Vất vả lắm mới khống chế được tôi, nếu tôi dựa vào ả để giải quyết, ả chắc chắn sẽ lợi dụng tôi mãi mãi, khiến tôi sống không bằng chết."
"Tất nhiên bà ta sẽ không tốt bụng như vậy, vì vậy, cách giải quyết tốt nhất là khiến bà ta cũng gặp rắc rối. Khi cả hai cùng mắc kẹt với nhau, bà ta sẽ không còn cách nào khác ngoài việc giải quyết vấn đề cho ông.'
"Cùng mắc kẹt?" Lão Hồng cười khổ nói: "Tôi chẳng có chút thực lực nào, không thể chống lại ả ta được. Theo như anh nói, ả ta có thể điều khiển vật thể từ xa, có thể làm vỡ tan một chiếc ly thủy tinh rỗng, thậm chí biến mảnh vỡ thành phi đao, với sức mạnh phi thường như vậy, tôi đoán chừng ả ta có thể giết tôi bất cứ lúc nào." "Đương nhiên là ông không thể làm được, nhưng chẳng phải còn có tôi đó sao? Đừng quên, tôi vẫn là chỗ dựa hiện tại của ông."
Lão Hồng bỗng hiểu ra, mừng rỡ như điên: "Anh nói là, anh sẵn sàng giúp tôi ra tay, chống lại ả ta? Anh... anh có thể đánh bại ả sao?"
Câu hỏi này có phần vô lễ, nhưng lão Hồng vẫn không thể kìm nén được.
"Ngoài việc tin tưởng tôi, lẽ nào ông còn lựa chọn khác?”
"Tôi..." Lão Hồng không thể phản bác.
"Thực ra ông cũng không cần bi quan như vậy, tôi lại cảm thấy, trong mối quan hệ giữa Trần Ngân Hạnh và ông, ông là người có lợi thế"
"Tôi làm sao có lợi thế?" Lão Hồng cười khổ.
"Tôi hỏi ông, theo Trân Ngân Hạnh, ông có thể so sánh với bà ta được không?"
"Tất nhiên là không thể sánh bằng, tôi đoán chừng ả ta căn bản xem thường tôi. Bề ngoài luôn giả vờ thân thiết với tôi, nhưng thực ra là muốn lợi dụng tôi thôi."
"Đúng vậy, trong lòng bà ta, ông kém rất nhiều, đây là chuyện tốt. Từ xưa đồ sứ không thèm chấp bình ngói. Nếu bà ta cảm thấy vượt xa ông, bà ta sẽ không muốn cùng ông cực hạn một đổi một, không muốn đồng quy vu tận với ông. Đây không phải là lợi thế lớn nhất của ông sao?"
Còn có loại logic này?
Lão Hồng nghe xong trợn mắt há mồm, nhưng suy nghĩ cẩn thận, dường như rất có lý.
Trân Ngân Hạnh là một mỹ nhân tuyệt sắc, bất luận là về địa vị, thực lực hay ngoại hình, đều vượt xa lão. Một người phụ nữ như vậy chắc chắn sẽ đặc biệt trân quý mạng sống của mình.
Làm sao ả ta có thể chấp nhận đồng quy vu tận với lão được?
"Nói như vậy, tôi... thật sự có cơ hội?”
"Cơ hội sẽ có rất nhiều, nhưng tất nhiên phải có một tiền đề lớn."
"Tiên đề này chính là anh đồng ý giúp tôi phản chế ả ta, và thành công phản chế được có phải không?"
"Không tệ, ông cũng không quá ngốc. Nếu như tôi tác động lên bà ta giống như cách tôi khống chế ông, ông nghĩ bà ta có thể nhượng bộ hay không?”
"Chắc chắn phải nhượng bộ!" Lão Hồng nhớ lại trước đó bị Giang Dược dùng thủ đoạn thần kỳ khống chế, sợ hãi tột độ, lập tức bật thốt lên.
"Về phần danh sách, ông vẫn phải cung cấp. Ông sẽ là người đọc, còn tôi ghi chép. Vậy không làm khó ông chứ?”
"Không làm khó, không làm khó!" Lúc này, lão Hồng cũng không còn cứng rắn nữa.
Giang Dược hiện tại là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của lão, lão không muốn cũng phải hợp tác.
Lão biết rõ, hiện tại trong tay lão có ba bình thuốc độc. Một bình là của tổ chức ngầm, một bình là của người này, và một bình là của Trân Ngân Hạnh.
Trong ba bình thuốc độc này, bình của tổ chức ngầm và bình của Trần Ngân Hạnh, uống vào đều chắc chắn phải chết.
Đặc biệt là bình của tổ chức ngầm, lão chắc chắn sẽ không chọn, một khi để tổ chức biết được lão phản bội, không chỉ mình lão sẽ chết không nghi ngờ mà ngay cả người nhà của lão cũng sẽ tan biến khỏi nhân gian.
Bình của Trân Ngân Hạnh cũng truyền nọc độc vô tận.
Chỉ có bình của người này, hư hư thực thực đến từ phía chính phủ, con đường chính quy nhất, chí ít không tới nỗi đe dọa đến tính mạng.
Cho dù là uống rượu độc giải khát, vậy cũng phải sống qua rồi hãng nói.
Rất nhanh, một phần danh sách chi tiết đã được hoàn thành.
"Anh bạn, anh có thể nhanh chóng một chút được không, Trân Ngân Hạnh nói không thể chờ quá một tuân?"
"Trong ba ngày, nhất định sẽ có kết quả." Giang Dược nhận được danh sách, dù sao cũng phải cho lão Hồng một chút lòng tin.
Tâm trạng lão Hồng lúc này nặng tru, tuy nói lựa chọn bình thuốc độc của Giang Dược, nhưng trong lòng lão vẫn còn do dự, nghĩ đến bản thân ở trong vòng xoáy này, Nê Bồ Tát sang sông, tự thân khó đảm bảo, lại nghĩ đến vợ con, trong lòng càng thêm tuyệt vọng.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ