Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 268 - Chuong 429: Dem Ban Ron

Chuong 429: Dem ban ron Chuong 429: Dem ban ronChuong 429: Dem ban ron

Chuong 429: Dem ban ron

Lão Hồng quả là tên khốn kiếp, điều này không thể nghi ngờ. Dù là dùng tiêu chuẩn ở thời đại nào, kẻ chỉ biết ham mê thân xác phụ nữ đều là đồ cặn bã.

Có điều tiếng thở dài của lão khi lo lắng cho người nhà lại là thật lòng.

“Anh bạn, tôi có một lời thỉnh cầu." Lão Hồng lấy hết dũng khí, mở lời nói.

Giang Dược vốn định dứt khoát từ chối, nhưng cân nhắc đến việc mọi hành động trước mắt đều cần sự phối hợp của lão, đành gật đầu: "Nói đi."

"Buổi trưa hôm nay chúng ta đã thảo luận về việc chính phủ bảo vệ người nhà của tôi, đúng không?"

"Ông không phải không tin được sao?"

"Đúng vậy, tôi thật sự không tin được. Nhưng tôi càng lo lắng vợ con tôi sẽ gặp kết cục thảm khốc. Vì vậy... xem như tôi đã hết lòng phối hợp, tôi hy vọng chính phủ có thể bằng mọi cách bảo vệ người nhà tôi, ít nhất cũng phải bảo vệ con gái tôi đến khi trưởng thành."

"Nhớ không lầm, con gái ông mới mười một tuổi a?"

"Con gái tôi thông minh, hơn nữa còn được rèn luyện bằng nước thuốc lâu dài, việc giác tỉnh là chuyện sớm muộn. Nói đến chuyện này, chính phủ cũng không thiệt hại gì, con gái tôi nếu được đo lường thể chất, chắc chắn sẽ là hạt giống tốt hàng đầu. Nếu không xảy ra những chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ không đưa con gái mình cho chính phủ."

Giang Dược tức giận bật cười: "Vậy lẽ nào ông nỡ lòng đưa con gái đến tổ chức ngầm kia sao?"

"Tôi càng không muốn, chính vì thế tôi mới không cho con bé tham gia đo lường thể chất. Chẳng may bại lộ thiên phú, bị tổ chức chú ý, con gái tôi sẽ không còn thuộc về tôi nữa."

"2"

"Tổ chức đang ra sức vơ vét mọi thể loại Người giác tỉnh trẻ tuổi, càng nhỏ tuổi càng dễ uốn nắn."

"Ông ở trong tổ chức như cá gặp nước, đưa con gái ông qua đó không phải là hợp lý sao?"

"Ha ha, anh nghĩ tôi ngốc à? Việc chúng tôi làm đều nguy hiểm đến tính mạng. Nhìn bề ngoài thì vinh hoa phú quý, nhưng thực ra như đi xiếc trên dây, mỗi bước đều có thể té xuống ngàn trượng. Tôi không muốn con gái mình đi theo vết xe đổ của tôi."

"Ông cũng lo cho con gái mình quá nhỉ?"

Điều này cũng giống như những vị khách đến nơi trăng gió đều mong muốn các cô gái càng trẻ đẹp càng tốt, dù sao đó là con gái nhà người ta. Đến khi chuyện tương tự xảy ra với con gái mình, ai cũng sẽ lòng tràn đầy căm phẫn và phản đối.

Lão Hồng nhìn chằm chằm Giang Dược, ánh mắt tràn đầy van xin: "Lời thỉnh cầu này của tôi, anh có thể đáp ứng được không?"

"Nếu chỉ có yêu cầu này, tôi nghĩ không có vấn đề."

Lão Hồng nghe Giang Dược đồng ý, lập tức vui mừng ra mặt.

Giang Dược không khỏi hơi ngạc nhiên: "Tôi là đối thủ của ông, sao ông lại tin tưởng tôi như vậy?"

Lão Hồng cười khổ nói: 'Hiện tại tôi có rất nhiều đối thủ, chí ít anh không khiến tôi quá sợ hãi, vậy nên tôi có thể tin tưởng anh một chút. Tôi không có ngoại hình đẹp trai, cũng không có học thức cao siêu, vì vậy tôi chỉ có thể dựa vào con mắt nhìn người của mình."

Nghe có vẻ như là khoe khoang, nhưng thực ra đó là một lời ninh hót tỉnh vi.

Dù sao, Giang Dược nghe vào tai cũng cảm thấy khá dễ chịu.

"Được thôi, tôi sẽ giúp ông việc này. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc lại, tốt hơn là ông ráng mà sống sót để tự mình bảo vệ lấy vợ con."

"Tôi sẽ hết sức hợp tác. Có điều tôi có thể nhờ anh đến nhà tôi tối nay được không? Tôi cất một cuốn sổ nhỏ trong két sắt, phiên anh chuyển giao cho vợ tôi. Mật mã là..."

"Két sắt nhà ông mà vợ ông lại không biết mật mã?"

"Ha ha, có một số chuyện tôi không muốn cho cô ấy biết cho đến cuối cùng. Biết quá nhiều không tốt, dễ suy nghĩ lung tung. Vợ tôi tâm tư nặng ne, tôi lo lắng cô ấy sẽ mất ngủ."

"Được thôi." Giang Dược cười ha ha: "Nhưng mà giờ này đến nhà ông có chút không thích hợp nhỉ?"

"Có gì không ổn? Về nhà mình thì có gì sai?"

"Ông không phải nói vợ ông đang thúc giục ông giao bài tập sao?"

"À ừ, anh cứ nói có việc bận, đi thư phòng làm việc cả đêm là được. Hoặc là nói công ty phải tăng ca, trực tiếp rời đi. Anh bạn, anh sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để làm những việc không đạo đức như vậy chứ?”

"Ồ, ông cũng biết nói đạo đức cơ à? Vậy lúc ông nhăm nhe em gái và vợ người ta thì sao không nghĩ đến điều đó?"

"Haizz, là do tôi bị ma quỷ ám ảnh. Nhưng tôi biết nhân phẩm của anh cao hơn tôi nhiều. Tôi có thể chấp nhận mọi thứ, chỉ trừ việc bị đội nói xanh..."

May mà Giang Dược không hề có ý nghĩ đen tối, chỉ cười ha ha: "Thôi đi, ông cũng đã lớn tuổi rồi, vợ ông dù xinh đẹp cũng có hạn, tôi cũng không thèm khát đến vậy."

"Vậy thì không hẳn, anh chưa gặp vợ tôi. Anh cũng biết Trần Ngân Hạnh là một người phụ nữ quyến rũ thế nào rồi đấy. Về ngoại hình và khí chất, vợ tôi cũng không hề thua kém. Chỉ là Trân Ngân Hạnh có phần phong tình hơn thôi."

Giang Dược không có tâm tư nghe lão lải nhải, tiện tay cầm lấy tay nắm cửa tủ: "Bớt nói nhảm, không phải ai cũng bẩn thỉu như ông."

Không đợi lão Hồng kịp phản ứng, Giang Dược nhét một chiếc khăn lau vào miệng lão Hồng, đóng sập cửa tủ.

Bước ra phòng khách, mẹ bé Quân đang tất bật đứng tại gian bếp, hai cánh tay trong chiếc tạp da vội vàng khuấy động. Một bát sủi cảo mới nấu vừa được đặt lên bàn ăn, vẫn còn nóng hôi hổi.

"Chắc cậu... vẫn chưa ăn gì phải không? Ăn miếng sủi cảo... lót dạ một chút đi." Mẹ bé Quân có chút ngượng ngùng, nói lắp bắp từng câu ngắn ngủi.

"Chị à, làm sao chị biết tôi chưa ăn cơm chiều?"

Giang Dược hơi ngạc nhiên, nhìn xem những chiếc sủi cảo nóng hổi, trong bụng bỗng dưng cảm thấy cồn cào, liền tiến tới cầm đũa kẹp một cái và đưa vào miệng.

"Cẩn thận bỏng!"

"Không sao cả... Nhân thịt heo hành tây này ngon đấy." Đầu năm nay, có được một bát sui cao nóng hổi thế này quả là một trải nghiệm tuyệt vời.

Giang Dược cũng không khách sáo, ăn ào ào, trong nháy mắt, hai mươi chiếc sủi cảo đã "biến mất" trong bụng.

"Không đủ ăn à? Tôi làm thêm nhé?”

Giang Dược ực ực uống hết nửa chén nước, thở phào một hơi: "No rồi, no rồi."

Đã lấp đầy cái bụng, Giang Dược trò chuyện thêm một lát rồi trực tiếp rời đi.

Thực ra, Giang Dược cảm thấy khá ngại ngùng khi đến nhà lão Hồng vào thời điểm này, có điều đã hứa với lão Hồng rồi, cũng không thể nuốt lời.

Khi hắn lấy thân phận lão Hồng bước vào nhà, người mở cửa là vợ lão.

Ấn tượng đầu tiên của Giang Dược về cô ta là: Một đóa hoa cải trắng xinh đẹp, vậy mà lại bị heo ủi.

Hắn thậm chí còn băn khoăn mãi mà không hiểu, lão Hồng như vậy, làm sao có thể cưới được một cô gái xinh đẹp trẻ trung như thế này?

Hơn nữa, lão Hồng còn rất phong lưu, bên ngoài không chỉ nuôi nhân tình, mà còn ham muốn em gái và vợ cấp dưới.

Đúng là thứ đồ ngựa giống!

Vợ lão Hồng có khuôn mặt trái xoan thanh tú, không trang điểm nhiều, mặc dù đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng cả về vóc dáng và khí chất, vẫn còn giữ lại một chút nét thanh xuân thiếu nữ.

Vừa bước vào cửa, Giang Dược đã cảm nhận được sự chào đón nồng hậu của nữ chủ nhân.

Cô đưa dép lê, lấy quần áo mặc nhà, pha trà rót nước, thậm chí còn chu đáo hơn cả bảo mẫu.

Đứa con gái mười một tuổi trong miệng lão Hồng, nghe thấy tiếng bố về nhà, cũng chạy đến, vô cùng thân mật leo lên lưng Giang Dược.

May mắn cô con gái này thừa hưởng phần lớn gen tốt từ mẹ, không quá khổ giống như lão Hồng. Mặc dù ở tuổi mười một, cô bé không quá cao gây, nhưng vóc dáng cũng cân đối, so với những đứa trẻ bình thường cùng tuổi, rõ ràng có chút quý phái của con nhà giàu.

Có điều con gái vị thành niên thì cũng thôi đi.

Vấn đề chính là cô vợ của lão Hồng, rất biết cách cư xử, lại còn cư xử thân mật, ôm hôn các kiểu, khiến Giang Dược không biết làm gì.

Hắn đành phải trốn vào thư phòng, giả vờ có công việc cần xử lý.

Hắn mới vừa ngồi trong thư phòng chưa được bao lâu, một ly cà phê nóng hổi đã được bưng đến.

Người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp từ phía sau ôm cổ hắn, thân mật áp má mình vào má Giang Dược.

Những cử chỉ và hành động này rõ ràng cho thấy cô ta rất dựa dẫm vào lão Hồng.

Phải nói lão Hồng rất may mắn. Bên ngoài thì ăn chơi trác táng, trong nhà lại có người vợ hiểu chuyện và thục hiền như vậy.

Bàn tay cô dịu dàng đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng xoa bóp. Mặc dù không có nhiều lời âu yếm, nhưng một cử chỉ đơn giản cũng thể hiện sự quan tâm của người vợ dành cho chồng mình.

Sự dịu dàng này thật sự rất khó cưỡng lại.

Giang Dược có chút bối rối, cứ cái đà này, nói chuyện không được bao lâu, liền phải chuyển sang giai đoạn không thể miêu tả.

Hắn bèn giả vờ ho khan, nói: 'Lát nữa anh còn phải ra ngoài. Đúng rồi, trong két sắt ở nhà có một cuốn sổ nhỏ, ghi chép một số chuyện quan trọng của gia đình. Em hãy lấy ra xem và ghi nhớ."

Giang Dược nhắc lại mật mã hai lần.

Có lẽ cảm nhận được Giang Dược không mấy hứng thú, người vợ trẻ của lão Hồng cũng không níu kéo, dịu dàng dặn dò vài câu rồi rời đi.

Giang Dược chỉ ngồi trong thư phòng một lát, liền vội vàng thu dọn đồ đạc và chạy ra ngoài.

Tuy chỉ ở nhà lão Hồng một thời gian ngắn, nhưng tâm lý Giang Dược đã bị ảnh hưởng rất lớn.

Một người đàn ông, dù ngoài kia có tội ác tày trời, nhưng trong mắt người nhà, có lẽ hắn vẫn là một người chồng tốt, một người cha tốt...

Hắn tàn bạo với thế giới, nhưng lại dịu dàng với gia đình.

Về mặt lý thuyết, loại cặn bã như lão Hồng này làm sao xứng đáng được hạnh phúc? Nhưng nhìn vợ con của lão, Giang Dược cảm thấy, dù là trong thời đại văn minh trước đây, có bao nhiêu người dám nói mình hạnh phúc hơn gia đình lão Hồng?

Vợ đẹp con ngoan, tài sản dồi dào, địa vị xã hội cao.

Những kẻ ngoan cố bám víu vào ranh giới đạo đức mong manh, mấy chục năm như một ngày kiên trì nguyên tắc làm người, có lẽ vẫn đang chen chúc trong căn nhà nhỏ bé vài chục mét vuông, thậm chí vợ con cũng chưa chắc đã được hưởng hạnh phúc, con cái cũng chưa chắc coi trọng người cha này...

Giống như Tinh Thành hiện giờ, chính quyền Tinh Thành vốn phải là trung tâm, hiện tại lại bị động hoàn toàn trước các thế lực ngầm.

Tìm ai để nói lý lẽ đây?

Hơi lạnh gió đêm thổi qua khuôn mặt Giang Dược, xua tan đi những cảm xúc phức tạp trong lòng hắn.

Giang Dược đi thẳng vào Cục Hành động.

Việc hắn đến thăm vào đêm khuya thế này hiển nhiên khiến trưởng ban La giật mình.

Nhìn thấy trên bàn làm việc của trưởng ban La đầy tàn thuốc lá, cả căn phòng nồng nặc mùi khói thuốc, lại thêm đôi mắt hốc hác của ông, Giang Dược thở dài một tiếng.

Đây đều là những người đáng kính trọng, nhưng thói đời này, có mấy ai có thể thấu hiểu và trân trọng nỗ lực của họ?

"Chú La, chú nên giữ gìn sức khỏe. Tôi biết chú là người tận tụy với công việc, nhưng không thể dày vò bản thân như vậy. Nên nghỉ ngơi khi cần thiết. Chú cứ làm việc liên tục hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ, công việc vẫn không thể giải quyết hết được đâu. Theo tôi, nên kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, giữ cho đầu óc minh mẫn mới là điều quan trọng nhất."

"Cậu Giang, giờ cậu lại thuyết giáo tôi à? So với tôi, cậu còn bận rộn hơn nhiều. Đêm khuya đến đây, có phải là cậu có tin tức tốt gì không? Nhanh nói cho tôi nghe, tôi rất cần tin tức tốt để cổ vũ tinh thần."

"Tin tốt thì có, tôi đã tìm hiểu sơ bộ về tổ chức ngầm. Đây là một số tài liệu, chú hãy xem qua."

Mắt trưởng ban La sáng lên, nhanh chóng mở tài liệu ra xem.

Một lúc sau, sắc mặt trưởng ban La thay đổi liên tục, càng xem càng nghiêm túc, biểu hiện cũng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Hồi lâu sau, ông mới đọc xong một lần, sau đó nhanh chóng lật lại lần thứ hai.

Sau khi đọc xong lân thứ hai, trưởng ban La đặt tài liệu xuống và kinh ngạc nói: "Cậu Giang, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cậu đã điều tra ra nhiều manh mối như vậy sao?"

"Tất cả những manh mối này đều hoàn toàn đáng tin cậy, nhưng chỉ có những manh mối này thôi thì chưa đủ. Vẫn còn rất nhiều thiếu sót."

"Vậy vẫn chưa đủ à? Theo tôi, trước tiên nên một mẻ hốt gọn những tên phản đồ này, sau đó nhắm vào những phần tử cốt cán trong danh sách kia để truy bắt. Việc chặt đứt một số xúc tu của thế lực này cũng coi như một lần phản kích ra hồn đấy chứ?"

"Chặt đứt một vài xúc tu thì có ích gì? Bọn chúng có thể dễ dàng mọc lại. Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi lại mọc. Làm vậy chỉ tổ vô ích"

"Cậu không phải có danh sách những ông lớn cấp năm sao đó ư?"

"Danh sách thì có, nhưng tôi hoàn toàn không biết gì về phạm vi hoạt động hay nơi thường xuyên trú ẩn của những người này. Ông không thấy sao? Bọn chúng có hơn sáu trăm cứ điểm lớn nhỏ ở Tinh Thành. Giả sử quét sạch được mười mấy cái, đối với bọn chúng cũng chỉ là một vết thương nhỏ ngoài da, không thể nào thương gân động cốt."

Trưởng ban La từ từ tỉnh táo lại sau cơn hưng phấn, cũng tán thành quan điểm của Giang Dược.

Tiểu đả tiểu nháo không có ý nghĩa gì lớn.

"Nếu vậy, những tên phản đồ nội ứng cũng không thể động được. Trên danh sách có rất nhiều tên tôi đều quen thuộc, có mấy tên thật sự là không thể ngờ được, mày rậm mắt to mà cũng phản bội chính phủ, cam tâm nối giáo cho giặc!"

"Thành thật mà nói, đối mặt với thời đại loạn lạc này, phản ứng của chính phủ thực sự quá chậm chạp. Cũng khó trách những kẻ phản bội lại có thể len lỏi vào sâu bên trong như vậy."

Trưởng ban La cũng không thể phản bác điều này, thực tế đã chứng minh, trong thời gian qua, chính phủ đã bộc lộ sự chậm lụt rõ ràng, gần như từng bước bị động.

"Đúng rồi, chú Hàn đâu?"

"Thị trưởng tối nay đi suốt đêm về Tinh Thành, anh Hàn muốn đích thân đi đón tiếp. Tất nhiên đều là tiến hành bí mật, đối ngoại tôi nói anh ấy đi chấp hành nhiệm vụ. Cậu đưa danh sách này ra, khiến tôi càng thêm hoang mang, cảm giác như xung quanh đâu đâu cũng có gián điệp, mỗi người đều có thể là phản đồ."

Thị trưởng muốn trở về sao?

Mặc dù việc này đã được bàn bạc trước, nhưng Giang Dược cũng không ngờ thị trưởng lại ve sớm như vậy, vẫn là bí mật lén lút trở về, xem ra là không có ý định đánh cỏ động rắn, muốn đánh đối thủ một đòn bất ngờ?

Có ý thức cảnh giác như vậy là tốt, ít nhất chứng minh thị trưởng đã rút ra bài học sâu sắc từ những thất bại và tổn thất trước đây.

"Chú La, bây giờ còn có một vấn đề khó giải quyết mà có thể chú chưa biết."

"Cái gì?"

"Ngoài tổ chức này ra, ở Tinh Thành còn có một thế lực khác tồn tại. Lúc đầu tôi còn tưởng đó là nội ứng của chính phủ, nhưng sau này mới biết, bà ta cũng không thuộc về chính phủ, cũng không theo phe tổ chức kia. Hơn nữa, bà ta còn nắm trong tay một lực lượng siêu phàm không nhỏ... Chú La, chú có nhận ra hay không, so sánh với các thế lực khác, hiện tại chán nản nhất, ngược lại chính là Cục Hành động Tinh Thành của các chú a..."
Bình Luận (0)
Comment