Chương 47: Một sự thật khác về việc đo lường thể chất
Chương 47: Một sự thật khác về việc đo lường thể chấtChương 47: Một sự thật khác về việc đo lường thể chất
Chương 47: Một sự thật khác ve việc do lường thể chất
Nhóm người Giang Dược đi đến cổng trường, Mao Đậu Đậu vẫn liên tục quay đầu lại nhìn.
"Nhìn cái gì đấy?" Bạn cùng phòng Vương Hiệp Vĩ vỗ lên bờ vai Đậu Đậu.
"Hoành Đồ đâu? Cậu ta không đến à?" Mao Đậu Đậu có chút nổi nóng.
Hoành Đồ tên đầy đủ là Vu Hoành Đồ, là người bạn cùng phòng ký túc xá cuối cùng của bọn họ, bình thường chơi thân với nhau nhất.
"Không nhìn thấy a, nói không chừng lát nữa mới đến. Ai mà chả biết chỗ quán cơm Đại Binh. Chúng ta cứ tới đó đợi đi!" Vương Hiệp Vĩ cũng không nghĩ quá nhiều.
Lại đi tiếp chưa đây trăm mét, sau lưng mấy người vang lên một chuỗi thanh âm kính coong kính coong của chuông xe đạp.
Nhìn lại, Hàn Tinh Tinh đang lái một chiếc xe đạp đáng yêu chạy tới.
Kitl
Sau một tiếng thắng xe khẩn cấp, Hàn Tinh Tinh ngẩng đầu khoe ra chiếc cổ thiên nga ngạo nghễ của mình: “Hừ hừ, các cậu có phong độ hay không vậy? Liên hoan cũng không chờ bạn học nữ!"
"Hàn Tinh Tinh? Mấy cậu không phải tham gia họp mặt Người giác tỉnh gì đó sao? Cậu quan tâm đến buổi họp mặt của mấy kẻ dân quê tụi mình làm cái gì?" Mao Đậu Đậu giận cá chém thớt, có thành kiến với cả quần thể Người giác tỉnh này.
Hàn Tỉnh Tinh cười khẩy: "Ai nói là tôi muốn tham gia với bọn họ? Tôi có nói sao?"
Mao Đậu Đậu gãi gãi đầu, hình như đúng thật là Hàn Tinh Tinh người ta không nói, đều là Phương Tử Dương tuyên bố đơn phương, cầm đèn chạy trước ô tô.
Đồng Địch đứng một bên lại nháy mắt ảo tưởng, nhăn nhăn nhó nhó núp ra phía sau dáng người khôi ngô của Mao Đậu Đậu, giống như kiểu nàng dâu sợ gặp cha mẹ chồng.
Hiển nhiên, Đồng Địch tưởng là Hàn Tinh Tinh đuổi theo mình mà tới, trong lòng vừa thẹn thùng lại thấp thỏm, nhiều người như vậy a, Hàn Tinh Tinh sẽ không thổ lộ ngay tại chỗ chứ?
Mình nên tiếp nhận? Hay là không tiếp nhận đây?
Coi như là tiếp nhận, nên nói cái gì mới tỏ ra ưu nhã, tỏ ra đủ khí phái?
"上EL Mập mạp chết bầm, bộ trên mặt mọc mụn hay gì vậy? Tránh cái gì mà tránh?" Hàn Tinh Tinh hiển nhiên chú ý tới biểu hiện khác thường của Đồng Địch, cảm thấy không hiểu ra sao.
Nhịp tim Đồng Địch đập nhanh hơn. Xưng hô mập mạp day thân mật này đều đã dùng tới, Tinh Tinh à, tớ là người thận trọng, coi như muốn thành lập quan hệ, cậu có thể đừng nhanh quá hay không?
Mao Đậu Đậu chợt nhớ tới câu chuyện lúc sáng, cười quái dị.
"Tinh Tinh, nghe nói cậu gân đây vẫn luôn nhìn lén mập mạp, khiến mập mạp rất thẹn thùng, còn sợ cậu thổ lộ với nó nữa cơ. Cậu nói xem, đến cùng là cậu coi trọng tên mập này ở chỗ nào, tớ sẽ kêu nó đổi lại có được không?”
"Cái gì?" Hàn Tinh Tinh trừng cặp mắt to xinh đẹp một cái: "Tôi nhìn trúng tên mập đó? Tôi nhìn trúng thân thể béo mập tốn cơm tốn vải của cậu ta? Hay nhìn trúng làn da bóng lưỡng như dầu của cậu ta? Đây là tên thất đức mười tám đời tổ tông nào tung tin đồn nhảm? Cũng không sợ bị thiên lôi đánh? Tôi mà thèm nhìn lén cậu ta?”
"Vậy cậu nhìn lén ai thế?" Mao Đậu Đậu cười tà tà nói.
"Đương nhiên là..." Hàn Tinh Tinh bỗng nhiên dừng lại, cười hi hi một tiếng, giương mặt lên, liếc Mao Đậu Đậu một chút: 'Liên quan gì tới cậu?”
"Mình không liên quan, vậy chắc lớp trưởng có liên quan chứ hả?" Mao Đậu Đậu càng cười càng tiện.
Giang Dược phía sau đạp Đậu Đậu một cước: "Đi thôi, lát nữa xem thử mấy chai bia có thể bịt cái miệng thúi của cậu lại được hay không."
Đồng Địch nháy mắt rơi vào hoảng hốt, nghĩa là sao? Xảy ra chuyện gì? Tui là ai? Tui đang ở đâu?
Làm sao có thể? Hàn Tinh Tinh lại không phải nhìn mình? Cô ấy... cô ấy quả thật là có mắt không tròng!
Tình yêu tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Yêu đương ba phút, thất tình ba giây đồng hồ, là chuyện bình thường như cơm bữa với Đồng Địch, hoàn toàn không thể đả kích nhân sinh tràn đầy tích cực của cậu. ....
Bữa cơm này cũng không có nhiều người lắm, lại ăn đến mức vui vẻ nhộn nhịp lạ thường. Giang Dược khó được hào phóng một lần như thế, đồ ăn mặc cho mọi người gọi, bia mặc cho mọi người uống.
Ngay cả đại tiểu thư họ Hàn trước giờ chưa từng đặt chân đến những quán bình dân như thế này cũng uống hai chai bia.
Thỉnh thoảng Mao Đậu Đậu không nhịn được đậu xanh rau muống: "Cái tên Hoành Đồ này, chán quá là chán! Đúng thời điểm quan trọng thì lại bỏ đội mà đi."
Cùng một ký túc xá, bình thường cũng là cùng một vòng tròn. Hôm nay ngay lúc lớp trưởng mời bữa liên hoan mấu chốt, Vu Hoành Đồ lại không đến, ít nhiều nói rõ vài thứ.
"Còn bực tức nhiều như vậy, xem ra còn chưa nốc đủ bia à, lại đến thêm một két." Giang Dược kỳ thật đặc biệt nghĩ rất thoáng, cái gọi là vòng tròn lấy hắn làm tâm điểm này, kỳ thật hắn cũng không quá coi trọng giống như Đậu Đậu họ.
Không phải nói những người ở đây không có sức nặng trong lòng hắn, mà lấy sự phóng khoáng của Giang Dược, tuyệt sẽ không so đo người nào đến, người nào không đến trong tình huống này.
Có thể làm anh em tốt, tự nhiên làm anh em tốt. Không thể làm anh em, thì làm bạn học bình thường cũng chẳng sao cả.
Đồng bich nốc vài chai bia xong, lại bắt đầu cái trò ảo tưởng vô hạn của cậu: "Hoành Đồ không đến, tuyệt đối thua lỗ. Bữa tiệc tối hôm nay, lớp trưởng nhất định có chứa thâm ý sâu sắc, đây là một loại thăm dò, cũng là một lần sàng lọc vòng tròn mới. Bất kỳ một kẻ hùng mạnh vĩ đại nào làm ra sự nghiệp vĩ đại, bên cạnh họ vĩnh viễn đều sẽ có một nhóm người thân tín, nhóm người này thường là đến từ bạn bè, bạn thân, đồng chí mà họ tín nhiệm nhất. Tui tin tưởng, bữa tiệc đêm nay, mấy chục năm sau, khi chúng ta quay đầu ngẫm lại, nhất định sẽ thấy đây là một bữa tiệc vĩ đại, bữa tiệc thắng lợi, bữa tiệc đoàn kết, bữa tiệc có ý nghĩa to lớn...'
Lượng lớn bia và đồ nhắm vào trong bụng, mặt mũi Đồng Địch bóng lưỡng căng đầy, cậu quơ tay múa chân, lâm vào thói quen ảo tưởng của mình, khó có thể tự kiềm chế.
Nhìn bộ dáng nhập thần của cậu, Giang Dược đều có chút không đành lòng cắt ngang.
Hàn Tinh Tinh chớp đôi mắt to, ngơ ngác nhìn Đồng Địch đang văng nước miếng tung tóe, một mặt tràn đầy vẻ mơ hồ, chợt cô quăng sang Giang Dược một ánh mắt hỏi thăm, ý tứ rõ ràng là, cái tên Đồng mập mạp này, não có phải từng bị úng nước?
Giang Dược cười không nói.
Cơm nước no nê, cuối cùng cũng tan cuộc.
Hàn Tinh Tinh mượn hơi say chếnh choáng, quấn lấy Giang Dược, muốn hắn chở mình về.
Chút phong độ ấy Giang Dược vẫn phải có, hắn gọi mấy người Mao Đậu Đậu qua một bên, căn dặn bọn họ gần nhất phải cẩn thận nhiều hơn nữa, tốt nhất đừng ra ngoài vào buổi đêm, nếu có ra ngoài thì cũng tận lực đi thành nhóm đông.
Đoạn hắn leo lên chiếc xe đạp của Hàn Tinh Tinh, Hàn Tinh Tinh thì nhảy lên chỗ ngồi phía sau, hai tay rất tự nhiên nắm lấy eo Giang Dược.
“Chạy chậm một chút, chậm hơn nữal"
Mỗi lần Giang Dược ra sức đạp xe, Hàn Tinh Tinh sẽ véo một phát vào phần thịt mềm bên hông hắn. Lộ trình vốn không dài, còn đạp nhanh như vậy, sẽ mau tới nơi lắm.
Hàn Tinh Tinh cũng không muốn thời gian riêng tư của hai người trôi qua nhanh đến vậy.
Nhưng mà, cho dù có đạp chậm đến thế nào, cuối cùng vẫn phải về tới nhà.
“Tinh Tinh, vào nhà đi."
"Em không vào, em muốn anh ngắm sao với em."
"Đêm nay không có sao."
"Ngắm trăng cũng được."
“Cũng không có trăng.
"Vậy thì ngắm em có được hay không?" Hàn Tinh Tinh chu cái miệng nhỏ lên.
"Giang Dược, anh là kẻ xấu!"
Anh có làm gì đâu?”
"Ngày đó kiểm tra sức khỏe, có phải anh không dùng hết sức? Anh đã ẩn giấu đi thực lực, giả heo ăn thịt hổ!"
Giang Dược dở khóc dở cười, mới ăn có một bữa cơm với Đồng Địch, thì đã bị lây bệnh ảo tưởng?
"Thành tích đo lường thể chất của Phương Tử Dương cũng thuộc hàng trung bình trong số năm người chúng em. Vậy mà anh mới đẩy nhẹ một cái đã đẩy cậu ta văng xa đến thế. Anh dám nói mình không ẩn giấu thực lực?"
"Có lẽ là cậu ta cố ý giả bộ a?" Giang Dược cười khổ, Anh thề với trời, anh thật sự đã làm hết khả năng trong lúc đo lường thể chất. Có lẽ là do máy đo lường thể chất có thành kiến với anh chăng?”
"Hừ! Dù sao em đã biết anh ẩn giấu thực lực! Hàn Tinh Tinh em không bao giờ nhìn nhầm. Tận thế sắp tới, anh là người phải gánh trọng trách bảo vệ cho em, làm sao có thể là kẻ yếu?"
Thời điểm kiểm tra sức khỏe, Giang Dược thật đúng là không ẩn giấu thực lực, đó là chuyện từ hai ngày trước. Còn việc thân thể của hắn tăng cường 50%, là xảy ra vào rạng sáng hôm nay, sau khi tiêu diệt được con quỷ oán linh nọ. Cũng khó trách Hàn Tinh Tinh sẽ sinh ra loại hiểu lâm này, theo logic bình thường, chỉ cần là người có chút đầu óc, đều khó tránh khỏi sẽ liên tưởng như thế.
"Tinh Tinh, thể chất của các em được đo lường là ưu tú, rốt cuộc là ưu tú đến mức nào?”
Hàn Tinh Tinh lộ ra vẻ mặt đầy ma mãnh: "Muốn biết?"
"Nói nghe thử xem, để tên nhà quê anh đây mở mang tâm mắt."
“Anh đáp ứng em một việc, em sẽ nói cho anh nghe."
"Việc gì?"
"Em tạm thời chưa nghĩ ra, chờ em nghĩ kỹ rồi sẽ nói."
Lập tức Hàn Tinh Tinh cũng không thừa nước đục thả câu, thần thần bí bí nói: 'Kỳ thật, rút máu chính là để kiểm tra xem gen của một người có bị biến dị hay không, trước mắt vẫn chưa có kết quả. Nghe nói lần rút máu kiểm tra này đặc biệt nghiêm ngặt. Em còn nghe bảo khắp nơi trên toàn cầu đã xuất hiện không ít sự kiện linh dị, có không ít chứng cứ chứng minh, hành tinh Gaia xuất hiện giống loài tuyệt đối không tồn tại trước đây, những giống loài này đã sinh ra uy hiếp với nhân loại. Cho nên..."
"Tinh Tinh, ai nói cho em những chuyện này vậy?”
"Em cũng mới nghe người nhà em nói vào buổi trưa hôm nay."
"Nói như vậy, rút máu không chỉ là kiểm tra sức khỏe, kỳ thật cũng là phân biệt, nhìn xem có sinh vật dị thường nào lẫn vào loài người hay không?”
"Có thể nói như vậy." Hàn Tinh Tinh có chút khổ não: "Em nghe nói, mấy ngày nay Tinh Thành xuất hiện rất nhiều vụ án cưỡng gian giết người, chuyên môn ra tay với các cô gái trẻ tuổi. Giang Dược, có phải tận thế thật muốn đến rồi phải không, mọi người càng ngày càng mất đi lòng kính sợ với pháp luật?"
Hàn Tinh Tinh không hổ là con nhà quyền thế chốn Tinh Thành, so với đại đa số học sinh vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê trong lớp, tin tức nội bộ của cô thật sự là quá linh thông.
"Giang Dược, chi bằng, anh tiễn em đến tận cửa nhà luôn được không?"
"Được thôi." Đã nói đến mức này, Giang Dược mà dám nói không tiễn, Hàn Tinh Tinh khẳng định phải giả bộ đáng thương bán thảm, chiêu này Giang Dược còn lạ gì nữa.
Đến cửa chính, Hàn Tinh Tinh dựa vào cửa, gương mặt mang mấy phần ý cười thỏa mãn.
"Không mang chìa khoá à? Có cần gõ cửa không?"
"Cha mẹ em lúc này khẳng định không có ở nhà, những ngày qua hôm nào cũng tăng ca tới quá nửa đêm mới về. Chỉ bằng anh cũng vào nhà tâm sự với em một chút? Anh nhẫn tâm để em ở nhà một mình a, hiện tại có nhiều biến thái như vậy, chẳng may tên biến thái nào lẻn vô nhà em, cho em một phát gian xong rồi giết..."
"Hôm nay nhà anh có khách, giờ anh về đã trễ lắm rồi. Nếu còn chưa chịu về, không khéo sẽ bị chị anh truy sát tới bến!"
"Ồ? Học sinh xuất sắc nhất lớp chúng ta, vậy mà lại sợ chị gái?" Hàn Tinh Tinh là con một, từ nhỏ đến lớn không có một chút khái niệm nào về tình nghĩa anh chị em.
"Được rồi, nếu em có mang theo chìa khoá, thì mau vào đi thôi, nhớ đóng cửa thật kỹ..."
Giang Dược còn chưa nói hết câu, cửa chống trộm của căn nhà rõ ràng không có người theo lời Hàn Tinh Tinh bỗng nhiên kêu "ken két" một tiếng, từ phía trong bị đẩy ra ngoài hai bên.