Chương 48: Nhỡ đâu hung thủ cũng không phải là con người?
Chương 48: Nhỡ đâu hung thủ cũng không phải là con người?Chương 48: Nhỡ đâu hung thủ cũng không phải là con người?
Chương 48: Nho đâu hung thủ cũng không phải là con người?
"Tinh Tinh, đến nhà sao còn không vào? Ồ? Vị này là?" Một người phụ nữ trung niên đẩy cửa bước ra, chiều cao không khác mấy so với Hàn Tinh Tinh, vận một bộ nữ trang tương đối nghiêm túc lại hết sức vừa vặn, mơ hồ tỏa ra loại khí thế của người bề trên lâu dài ngồi ở chức cao.
'A?! Mẹ, sao mẹ lại ở nhà? Mẹ về nhà sớm cũng không báo trước với con một tiếng!"
Hàn Tinh Tinh trợn tròn mắt tại chỗ, nghĩ đến những lời vừa rồi, sẽ không phải bị mẹ nghe hết cả rồi chứ?
"Chào dì, cháu là Giang Dược, là bạn học của Tinh Tinh, sợ cô ấy đi một mình không an toàn, mới tiễn cô ấy đến tận đây." Giang Dược trái lại hào phóng tự nhiên.
Chàng trai trẻ phong độ đẹp trai, ở đâu cũng đều có ưu thế.
Dù cho mẹ Hàn Tinh Tinh là cán bộ cấp cao của Tinh Thành, cho dù là trưởng bối, nhìn thấy một Giang Dược nho nhã lễ độ, anh tuấn ưa nhìn, cũng không khỏi nghiêm túc đánh giá một phen, gương mặt lập tức tỏ ý cười đầy khách khí.
"ÀI Ra là cháu Giang! Nếu đã đến, chi bằng cháu vô nhà ngồi một chút?"
"Lần sau đi dì, hôm nay nhà cháu thật có việc." Giang Dược nào có tâm tư lưu lại? Hắn nhấn thang máy, khoát tay chào mẹ con Hàn Tinh Tinh rồi trực tiếp bước vào thang máy.
Mặc dù hắn biết cha mẹ Hàn Tinh Tinh là cán bộ cấp cao của Tinh Thành, nhưng Giang Dược cũng không hề e sợ. Hắn thản nhiên đi xuống lầu, đứng ven đường dự định gọi taxi, thì bất chợt điện thoại vang lên.
“Tinh Tinh, còn có chuyện gì nữa à?”
"Vừa rồi em còn chưa nói xong đây, không phải anh hỏi em đo lường thể chất ưu tú đến mức nào sao?"
"Đúng thế."
"Anh biết, trong năm Người giác tỉnh đầu tiên của lớp chúng ta, thành tích của ai ưu tú nhất không?"
"Em?" Giang Dược vô thức nói.
Xét địa vị, vẫn là gia cảnh của Hàn Tinh Tinh có địa vị cao nhất trong số năm Người giác tỉnh, nếu nói vụng trộm sớm chuẩn bị, đoán chừng cũng là Tinh Tinh chuẩn bị đầy đủ nhất.
"Vốn phải là em." Hàn Tinh Tinh yếu ớt thở dài một hơi.
"Thế nhưng lớp chúng ta xuất hiện một con ngựa ô siêu cấp, tố chất thân thể cường hóa 50%, hù dọa toàn bộ lãnh đạo của trường. Ngoại trừ con ngựa ô này, thành tích của em nằm trong top mấy người đứng đầu toàn trường, mà cũng chỉ tăng lên khoảng chừng 30% thôi."
"Ngựa ô? Ai vậy?”
"Bạn ngồi cùng bàn anh đó." Hàn Tinh Tinh buồn bực bĩu môi nói: "Cô nàng Lý Nguyệt này, một mực giả heo ăn thịt hổ."
Lý Nguyệt?
Cái tên này khiến Giang Dược cảm thấy có chút giật mình.
Lúc trước Lý Nguyệt lọt vào danh sách, hắn đã hơi có chút ngoài ý muốn, bây giờ Hàn Tinh Tinh còn nói cô ấy là ngựa ô siêu cấp, Giang Dược nhất thời không tiêu hóa được.
Cường hóa 50%I
Phải biết, hắn là người sở hữu hệ thống, kẻ được Trí linh chọn trúng, tân tân khổ khổ xả thân ôm oán linh, chịu nước tiểu công kích, mệt gần chết mới đạt được phần thưởng như thế.
Vậy mà Lý Nguyệt vừa xuất đầu lộ diện thì đã tự mang sẵn 50% cường hóa?
"Chẳng lẽ ngồi cùng bàn với anh chàng học giỏi thì sẽ được buff may mắn hay sao?" Hàn Tinh Tinh nói thâm một mình trong điện thoại.
Nói thật, việc Lý Nguyệt trở thành Người giác tỉnh có tiềm lực mạnh nhất toàn trường hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hàn Tinh Tinh, thậm chí trước giờ cô chưa từng nghĩ Lý Nguyệt sẽ có tên trong danh sách Người giác tỉnh.
Chỉ là một nữ sinh mờ nhạt không hề có một chút tiếng tăm gì hết a.
Hàn Tinh Tỉnh thậm chí còn từng hoài nghi, có phải kết quả đo lường thể chất của Lý Nguyệt và Giang Dược bị đánh tráo cho nhau hay không.
Nếu như vị trí của Lý Nguyệt là Giang Dược, vậy mới phù hợp với logic của Hàn Tinh Tinh. ...
Lúc Giang Dược về đến nhà, sớm đã qua giờ cơm tối.
"Cái thằng này, biết rõ cả nhà cô út tới, cũng không biết về nhà phụ chị tiếp đón. Lại còn đi uống bia rượu gì với ai nữa? Em nhìn mình xem, thân là học sinh mà uống tới như vậy..." Chị gái Giang Ảnh không nhịn được phải lải nhải vài câu.
Cô út trái lại cười nói: "Ảnh à, em con cũng gần tròn mười tám, thanh niên con trai uống chút bia rượu, con càm ràm cái gì? Dược nhà ta về sau phải làm chuyện lớn."
Cô dượng tìm nơi nương tựa cháu trai cháu gái, ít nhiêu có chút thẹn thùng, thái độ hơi có vẻ gò bó.
"Cô, dượng, tới đây cô dượng cứ coi như là về nhà. Cha mẹ con đều vắng mặt, về sau cô dượng chính là trưởng bối trong nhà. Tuyệt đối đừng xem mình là người ngoài a."
Giang Dược vừa nói dứt lời, cô út đã mặt mày rạng rỡ.
"Dược à, cái miệng con thật biết dỗ người, dỗ mà lòng cô út ngọt lịm luôn. Tam Cẩu, ráng học tập anh hai nhiều một chút."
Tam Cẩu buồn bực dạ một tiếng, cảm giác bản thân cũng không còn là đứa cháu được cô út cưng nhất nhà nữa.
"Dược à, Tinh Thành xem ra cũng không yên ổn, sáng hôm nay cô dượng đến, nhìn thấy xe cảnh sát ra ra vào vào. Hình như khu dân cư cũng đã có người chết?" Dượng xen vào một câu.
"Lại có người chết?" Giang Dược nghi hoặc nhìn về phía chị Giang Ảnh.
"Ừ, lại chết thêm một người. Diêm Vương có phải đánh rơi sách Sinh Tử trong khu dân cư của chúng ta hay không nhỉ? Đây là tiết tấu mỗi ngày một người a." Giang Ảnh nhắc tới chuyện này, cũng thấy tâm phiền ý loạn.
"Vẫn là cô gái trẻ tuổi?"
"Đúng, hai mươi tuổi, tòa nhà số mười ba, nghe nói là đi làm ở một cửa hàng bách hóa, hung thủ đã lọt lưới.'
Vẫn là tình tiết này, vẫn là tiết tấu đó. Giang Dược nghe mà choáng.
Cốc cốc cốc!
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Tam Cau hiện tại nghiễm nhiên thành bảo tiêu gia đình tận tụy, tiến đến mắt mèo liếc ra ngoài một cái.
"Anh hai, là cảnh sát Hàn, còn có vị trưởng ban họ La nọ."
"Nhìn cẩn thận một chút, có gì dị thường không?" Liền xem như người quen, đêm hôm khuya khoắt đến gõ cửa, Giang Dược hiện tại cũng không thể tin được.
Không đợi Tam Cẩu trả lời, Hàn Dực Minh đã gọi điện tới.
"Đến cửa nhà còn gọi điện thoại gì a?" Giang Dược đẩy cửa ra.
Hàn Dực Minh nhìn hướng vào phòng một chút, gặp phòng đầy người, cũng không tiện vào cửa quấy rầy.
“Cậu Giang, có tiện ra nói vài câu được không?”
"Đi" Giang Dược thả túi sách xuống.
"Mời em họ cậu đi cùng luôn nhé." Hàn Dực Minh khách khí khác với bình thường, cười cười với Tam Cẩu.
Tam Cẩu lập tức cảm thấy hình tượng Hàn Dực Minh cao lớn vĩ ngạn hơn nhiều.
"Cảnh sát Hàn, tên tôi là Giang Đồng, tên ở nhà là Tam Cẩu." Tam Cẩu như lên cơn, chủ động đưa tay.
"Tốt, xin chào Tam Cẩu!" Hàn Dực Minh rất long trọng bắt tay Tam Cẩu, lắc lắc.
Gặp Giang Dược có chút không yên lòng người nhà, Hàn Dực Minh cười nói: Không đi xa, chúng ta xuống dưới lầu nói luôn."
Lần này không phải xe cảnh sát nữa, mà là một chiếc xe thương vụ MPV, không gian bên trong tương đối rộng rãi.
"Cậu Giang, khu dân cư các cậu lại có thêm một vụ hung án giết người, hẳn cậu cũng nghe qua rồi chứ?" Đầu Hàn Dực Minh đều sắp nổ tung.
"Vừa nghe xong, chú Hàn, nói ngắn gọn đi."
"Ừm, đây là hung thủ, chúng tôi đã bắt được. Vẫn là những lời cậu không thích nghe kia, video theo dõi, chứng cứ hiện trường ăn khớp...
Hàn Dực Minh nói, đưa điện thoại di động tới, hung thủ của vụ án lần này đã được biểu hiện sẵn trên màn hình.
Giang Dược liếc một chút, là một khuôn mặt xa lạ.
"Ồ?" Tam Cẩu trái lại tỏ vẻ kinh ngạc: "Em từng gặp qua người này."
"Anh hai, anh còn nhớ tối hôm qua cũng vào tâm này, lúc ấy còn có mặt cả nhà Tiểu Y, chúng ta đi từ bên ngoài về khu dân cư, tại lối ra vào nhỏ bên cạnh cổng lớn, em có nói đã gặp qua một người hai lân hay không?”
“Chính là người này?" Giang Dược giật mình.
"Đúng a! Chính là người này! Anh hai, sáng hôm nay chúng ta còn nhắc lại đó, anh còn nói, có thể là một người ngụy trang thành người khác đi phạm tội, anh vẫn còn nhớ chứ?" Chuyện này ấn tượng sâu sắc như vậy, Giang Dược làm sao có thể quên được?
"Tam Cẩu, ngụy trang một người, cho dù là ngụy trang giống y đúc, thì những thứ như vân tay, lông tóc, dịch thể, là không thể ngụy trang được." Hàn Dực Minh nhắc nhở.
"Thế nhưng anh hai tôi có nói, nhỡ đâu kẻ ngụy trang vốn dĩ không phải người thì sao?"
Tam Cẩu vừa nói xong lời này, không khí hiện trường lập tức ngưng trọng, Hàn Dực Minh và trưởng ban La nhìn nhau, hai mắt khó có thể che đậy vẻ kinh ngạc.
"Cậu Giang, đây thật sự là phỏng đoán của cậu sao?”
"Vẫn là câu nói cũ, tư duy hình thức ban đầu, nếu như không thể giải thích được những việc này, vậy thì nhất định phải đổi mạch suy nghĩ khác, bằng không vĩnh viễn sẽ bị nắm mũi dẫn đi. Chú Hàn, có vẻ bản án của thầy Tôn hai ngày trước vẫn chưa dạy đủ cho chú a, giờ này mà vẫn còn làm việc theo lý lẽ cứng nhắc?"
"Chuyện đã đến nước này, chú không thể xem như những vụ án tương tự ấy đều là trùng hợp cả chứ? Mỗi một hung thủ tội ác cùng cực, đều lưu lại nhiều chứng cứ rõ ràng, dễ dàng chờ các chú tới bắt như vậy, rồi sau khi bị bắt ai cũng đều liều mạng kêu oan?"
Trưởng ban La bỗng nhiên cười quái dị, mở miệng: “Anh Hàn, thừa nhận rồi chứ? Tôi vẫn luôn bảo các anh là đám ăn hại, hiện tại còn phủ nhận sao? Những bản án này, sớm nên giao cho ban ngành đặc biệt của chúng tôi xử lý."
"Tam Cau, tôi xin tự giới thiệu, tôi họ La. Lần trước đã thất kính"
Trưởng ban La bỗng nhiên vươn tay với Tam Cẩu, lại khiến Tam Cẩu được coi trọng mà kính sợ. Về phần trưởng ban La nói lần trước, tự nhiên là lần đi căn cứ ẩn núp của ban ngành đặc biệt, lúc ấy trưởng ban La không hề chú ý mảy may tới một đứa trẻ oắt con như Tam Cẩu.
"Cậu Giang này, đêm qua, ở chỗ của trưởng ban La đã phát sinh một việc quái lạ, thi thể của người chết họ Tô kia rạng sáng bỗng nhiên vô cớ tự bốc cháy, tại chỗ đốt thành tro bụi. Hôm nay lúc chúng tôi đến nhà cô bé Diệp Y điều tra, mới biết được các cậu đã tiêu diệt con hung linh ấy. Thật không hổ là cậu!"
Hàn Dực Minh tận lực giải thích bằng giọng điệu bình tĩnh, mặc dù nội tâm ông đến bây giờ vẫn còn chưa kịp hoàn toàn tiêu hóa tin tức này.
Giang Dược giật mình, hóa ra có chuyện như vậy.
Hắn còn đang thắc mắc tại sao loại người kiêu căng ngạo mạn như trưởng ban La lại khách khí với Tam Cẩu đến thế.
Khi không mà tỏ ra ân cần, khẳng định đang có mưu đồ.
Tất nhiên là thiên phú cặp mắt âm dương trời ban của Tam Cau đã bị trưởng ban La nhớ thương.
"Trưởng ban La, Tam Cẩu mới mười hai tuổi, còn chưa tốt nghiệp tiểu học, ông không nghĩ đến chuyện tuyển dụng trẻ vị thanh niên đấy chứ?" Giang Dược không đợi trưởng ban La mở miệng, trước tiên chặn đầu ông ta.
"Mười hai tuổi thì thế nào? Cậu Giang, cậu đây là thành kiến a. Cổ nhân mười hai tuổi không ít người đã phong hầu bái tướng. Em họ cậu dáng vẻ đường đường, trời sinh bất phàm, không nên ngày ngày ở nhà, khác gì kẻ đầu đường xó chợ. Nhất là thời khắc mấu chốt này, càng hẳn nên được tiếp nhận sự bồi dưỡng tốt hơn."
Tam Cẩu nghe lời này, lập tức tỏ ra kích động. Ke sĩ chết vì tri kỷ!
Tam Cau bình sinh lân đầu được người khác coi trọng như thế. Người có thân phận như vậy, thưởng thức cậu tới loại trình độ này, nếu nói Tam Cẩu không kích động là giả.
Mặc dù Tam Cẩu mới mười hai tuổi, lại vừa vặn đúng vào giai đoạn nhiệt huyết sôi trào.
Các thiếu niên nhiệt huyết đóng vai nhân vật chính trong truyện tranh, hầu như đều cất bước từ độ tuổi này!
Tam Cẩu cảm thấy, giờ cũng là lúc đến phiên anh hùng Tam Cẩu ta đây ra sân! Chương 49: Con quái vật ẩn giấu
Giang Dược nhìn trưởng ban La phát cho Tam Cẩu một bát súp gà của tâm hồn, khiến cậu nhiệt huyết sôi trào cả lên, nhưng hắn lại xem thường, lập tức dội vào đầu một gáo nước lạnh.
"Trưởng ban La, ông có nói dễ nghe hơn chăng nữa cũng vô dụng. Chuyện liên quan đến trẻ vị thành niên, ông còn phải được sự đồng ý của người giám hộ mới được."
"Cậu Giang à, tôi phải phê bình cậu thôi, cậu phải đề cao thêm giác ngộ. Người tài ba như Tam Cẩu, vô cùng cần thiết cho nước nhà al"
"Cần thiết mấy thì cũng phải chờ nó trưởng thành đã chứ? Thiếu có một đứa bé, không lẽ vận nước Đại Chương ta không thể khá lên nổi? Trưởng ban La, pháp luật nước ta có quy định rõ ràng, sử dụng lao động trẻ em là phạm pháp."
Không phải so nói huyên thuyên a, ai sợ ai.
"Anh hai...' Tam Cẩu yếu ớt bày tỏ ý muốn nói ra suy nghĩ của mình.
"Tam Cẩu em ngậm miệng! Bọn họ đây là lạm dụng lao động trẻ em." Giang Dược quát lớn.
"Cậu... cậu đúng là đồ gia trưởng phong kiến." Trưởng ban La tức giận mắng.
"Cha mẹ nó không có ở đây, coi như gia trưởng phong kiến tôi cũng nhận." Giang Dược cũng bắt đầu giở giọng lưu manh.
Hàn Dực Minh hoà giải: "Thôi nào thôi nào, lạc đề rồi. Hiện tại chúng ta vẫn đang thảo luận về chuỗi vụ án giết người mà."
Trưởng ban La cũng nhẫn nại tính tình giải thích: "Cậu Giang à, kỳ thật là cậu hiểu lầm. Tôi nhìn trúng Tam Cẩu, cũng là muốn toàn lực bồi dưỡng cậu ấy, chứ không phải muốn kéo cậu ấy đi làm lao động trẻ em, hai điều này rõ ràng khác biệt."
"Cũng giống như những bản án trước mắt này, vì sao Tam Cẩu có thể phân biệt ra được sự khác nhau giữa cùng một người chỉ cách nhau hai ba phút? Đây chính là thiên phú của cậu ấy a. Chúng tôi cần đào móc những thiên phú này, giúp cậu ấy mở ra tiềm lực vô hạn của mình."
"Mặc dù cậu là anh họ của Tam Cẩu, nhưng cậu không thể tự tư làm chủ vận mệnh của cậu ấy chứ? Cậu dựa vào đâu mà cho rằng việc cậu ấy tiếp nhận nền giáo dục tốt hơn là sai?"
"Đúng đấy cậu Giang, cậu không phải muốn rửa oan cho chủ nhiệm lớp Tôn Bân của cậu sao? Hiện tại cá nhân tôi tin tưởng những hung thủ này là vô tội, nhưng về mặt quy trình, chúng tôi vẫn không thể thả những người này. Vì sao? Bởi vì không có đủ lý do lẫn không đủ chứng cứ để chèo chống."
"Tình huống lúc này tràn ngập nguy cơ, mỗi một ngày đều có người chết đi, vụ án cưỡng gian giết người liên hoàn này, đã trở thành cơn ác mộng bên trong cục cảnh sát Tinh Thành. Năng lực của Tam Cẩu vừa vặn có thể mang lại sự giúp đỡ cực lớn đối với việc điều tra chuỗi vụ án này đói"
Chuỗi vụ án cưỡng gian giết người đầy quỷ dị này, muốn nói người nóng gan nóng ruột nhất không phải trưởng ban La mà chính là Hàn Dực Minh.
Mỗi một hung thủ thoạt nhìn đều bắt được rất dễ dàng, nhưng càng như vậy, áp lực trong lòng ông lại càng lớn. Mấy ngày nay cảm giác như số giờ ông ngủ được cộng lại cũng chưa tới mười giờ.
Quá mức sốt ruột rồi.
Nếu như không phải ông đã lập công trong sự kiện Quỷ ăn tuổi lần trước, Hàn Dực Minh đoán chừng sớm đã bị người khác thay thế. Dù vậy, mỗi một ngày ông phải gánh lấy áp lực cực lớn. Cho nên khi ông biết được Tam Cẩu có loại năng lực đặc thù này, Hàn Dực Minh cực kỳ kích động.
Giang Dược đương nhiên rất rõ ràng bọn họ không thể tránh khỏi những chuyện thế này, không có khả năng chỉ lo thân mình. Nhất là khi khu dân cư của nhà hắn liên tiếp xuất hiện những vụ án quỷ dị này, hắn rất khó cam đoan người bị hại kế tiếp sẽ không phải là thân nhân của hắn.
Hắn tỏ thái độ phản đối kiên quyết như vậy, chẳng qua là có những nguyên nhân khác.
Thứ nhất, trưởng ban La để mắt tới Tam Cẩu, hắn lo lắng bọn họ chỉ là lợi dụng Tam Cẩu, qua sông đoạn cầu.
Thứ hai, tuy hai anh em có huyết mạch cùng chung một cội nguồn, nhưng dù sao Giang Dược cũng không phải người giám hộ của Tam Cẩu, việc này hắn không có khả năng làm chủ.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, hắn muốn cố ý làm giá.
Rất rõ ràng, bởi vì sự kiện Quỷ ăn tuổi, chú Hàn và trưởng ban La hiện tại đã xem hai anh em họ như đội viên chữa cháy ngoài biên chế.
Không phải Giang Dược không muốn xuất lực, nhưng chỉ làm mà không hưởng thì hiển nhiên không phải kế lâu dài.
Muốn ngựa chạy cũng phải cho nó ăn cỏ mới chạy tốt được chứ?
Nếu họ muốn tuyển dụng Tam Cẩu, vậy cũng nên đưa ra điều kiện khiến người khác thỏa mãn có đúng không?
Chứ còn tay không bắt sói thì ai chả biết?
"Cậu Giang, rốt cuộc cậu muốn thế nào thì cứ nói thẳng ra đi." Hàn Dực Minh thấy Giang Dược không tỏ thái độ gì, bèn không nhịn được thúc giục.
"Chú Hàn, mấy vụ án này, Tam Cẩu không phải là không thể hỗ trợ. Nhưng hỗ trợ cũng có mức độ thôi chứ, cũng không thể hỗ trợ không công mãi được a? Chính chú ngẫm thử lại xem, hai anh em tôi đã giúp chú bao nhiêu lần rồi? Chẳng lẽ sau này hễ gặp phải vấn đề khó khăn gì cứ mang đến nhà chúng tôi vậy sao?"
"Nói câu hơi khó nghe một chút, nhỡ đâu ngày nào đó không may dẫn quái vật về nhà, người nhà chúng tôi cũng phải gánh chịu nguy hiểm, có phải không? Ai trong các chú có thể cam đoan, có thể chịu trách nhiệm về vấn đề này?"
Đây cũng là lời nói thật, một chút cũng không thẹn với lòng.
Lão Hàn và trưởng ban La nhìn nhau, mặc dù không có phản ứng gì trên mặt, nhưng tận đáy lòng ít nhiều cũng có chút ngại ngùng.
Vụ việc Quỷ ăn tuổi, còn có oán linh nhà họ Tô, người ta đã không ràng buộc giúp họ quá nhiều. Trong khi bọn họ cứ có vấn đề gì lại đi tìm người ta, quả thật có chút không thể nào nói nổi.
Người ta cũng không phải ăn cơm nhà nước, không lĩnh một đồng lương bổng nào. Mắc gì cứ phải tốn công liêu mạng vì họ như vậy?
"Cậu Giang, đây cũng là do chúng tôi không cân nhắc chu đáo. Cậu có yêu cầu gì, cứ việc nói đi. Kỳ thật trưởng ban La trước đó cũng đã nói, để bọn họ bồi dưỡng Tam Cẩu, kỳ thật chính là phúc lợi đó. Cậu thử suy nghĩ một chút, ban ngành đặc biệt, bao nhiêu người nằm mơ muốn vào còn không được. Bát cơm này còn rắn hơn cả sắt, phúc lợi tốt, địa vị cao, quyền hạn lớn..." Giang Dược đương nhiên biết ban ngành đặc biệt có đãi ngộ tốt, địa vị cao, quyền hạn lớn. Vấn đề là, Tam Cẩu mới lớn bao nhiêu, sao có đủ trí tuệ lẫn kinh nghiệm để nắm giữ tốt những thứ này?
"Cậu Giang, chỉ cần cậu mở miệng, tôi có thể làm được, tuyệt không nuốt lời." Trưởng ban La lời ít mà ý nhiều.
"Cá nhân tôi không có bất cứ yêu cầu gì." Giang Dược đầu tiên loại trừ bản thân, tỏ vẻ chính mình chí công vô tư: "Tôi chỉ muốn nói vài điều."
"Cứ việc nói." Trưởng ban La và chú Hàn trăm miệng một lời.
"Đầu tiên, trước khi Tam Cẩu đủ mười tám tuổi, nhất định phải được đi học đàng hoàng tử tế. Dù các chú có coi trọng nó đến đâu, cũng chỉ có thể để nó làm đội viên dự bị, tuyệt đối không thể lừa gạt nó lên tiền tuyến mạo hiểm chịu chết. Bất cứ lúc nào cũng phải bảo đảm an nguy của nó. Quan trọng nhất chính là, nhất định phải có sự đồng ý của cha mẹ nó."
"Thứ hai, người khác tôi không xen vào, nhưng thầy Tôn chủ nhiệm lớp tôi nhất định phải lập tức được thả. Chú Hàn, đừng nói với tôi chú không có đủ quyền hạn hay chứng cớ gì gì đó. Chứng cứ ngoại phạm của thầy Tôn đã sớm có. Quy trình dù khó ra sao, các chú hãy tự nghĩ biện pháp."
"Thứ ba, tôi cũng phải tham dự toàn bộ hành trình điều tra vụ án này."
Ba điều này kỳ thật cũng không phải là yêu cầu quá phận gì cho cam. Nhất là điều thứ ba, cảnh sát Hàn và trưởng ban La thậm chí cầu còn không được.
Trưởng ban La đi đầu tỏ thái độ: "Điều thứ nhất và điều thứ ba, hiện tại tôi có thể đáp ứng ngay lập tức. Dù cho gặp phải nguy cơ sinh tử bất khả kháng, trưởng ban La tôi nhất định sẽ chết trước em họ của cậu.'
Ban ngành đặc biệt chấp hành nhiệm vụ, rất khó bảo đảm lần nào cũng có thể toàn thân trở ra. Nhưng ông có thể cam đoan, nếu thật sự gặp phải nguy cơ bất khả kháng, nhất định sẽ toàn lực bảo hộ Tam Cẩu, tuyệt không để cậu ấy chết trước mình.
Cho dù trước sau đều phải chết, cũng phải để ông hi sinh trước đã.
Nói đến nước này, Giang Dược cũng chỉ có thể đành chấp nhận.
"Về điều thứ hai, Hàn Dực Minh tôi sẽ kiên quyết xin chỉ thị cấp trên. Chẳng may không được, cùng lắm thì tôi bỏ gánh không làm nữa!"
Cảnh sát Hàn luôn là người làm đâu chắc đó. Ngay cả ông đều buông ra những lời gay gắt này, Giang Dược cũng không còn gì để nói nữa.
Giữa đàn ông với nhau, không nhất thiết chuyện gì cũng phải nói rõ ràng minh mạch. Chỉ cần nói lướt qua, đôi bên ngầm hiểu lẫn nhau là đủ.
Chủ đề trở lại với vụ án.
Mấy ngày qua mặc dù Giang Dược cũng chỉ di chuyển qua lại từ nhà đến trường, từ trường về nhà, nhưng bất kể trong tiết học hay ngoài tiết học, hắn vẫn luôn suy nghĩ vê những chuyện này. Kỳ thật hắn sớm đã có phán đoán trong lòng.
"Chú Hàn, trưởng ban La. Tôi có một suy đoán. Trải qua cân nhắc nhiều mặt, tôi khẳng định suy đoán này của tôi có khả năng rất cao là thật, lấy danh dự của chính mình."
"Xin rửa tai lắng nghe." Trưởng ban La đã sớm chờ đợi một màn này.
"Bắt đầu từ vụ án của thây chủ nhiệm lớp Tôn Bân, tôi suy đoán, có một con quái vật đang ẩn núp trong bến cảng Tân Nguyệt, nó chẳng những có thể bắt chước hình dạng của người khác, ngay cả gen đồng dạng có thể phục chế. Bằng không thì những vụ án này căn bản không còn cách nào để giải thích."
Suy đoán này của Giang Dược quả nhiên là rất lớn mật, mặc dù trưởng ban La và cảnh sát Hàn cũng từng loáng thoáng có suy nghĩ đến phương hướng này, nhưng ngặt nỗi không có bất kỳ chứng cớ nào, tin tức không cân xứng, căn bản không thể suy diễn sâu thêm.
"Tôi xin nêu ra một vài lý do.”
"Đầu tiên, trước đó Tam Cẩu cũng có nói, trong vòng hai ba phút nhìn thấy cùng một người xuất hiện ở hai vị trí khác biệt nhau, phương hướng trái ngược nhau. Sau đó lại đúng dịp người đó trở thành hung thủ của vụ án mới nhất. Đây là chứng cứ trực tiếp."
"Thứ hai, chứng cứ ngoại phạm của thầy Tôn vô cùng chắc chắn, chú Hàn chắc cũng công nhận điểm này chứ? Chú thử nghĩ xem, xuất hiện liên tục nhiều vụ án cưỡng gian giết người như vậy, chẳng lẽ hung thủ không hề có một chút năng lực phản trinh sát nào?"
"Hiện trường lưu lại nhiều chứng cứ như vậy, camera giám sát dễ dàng quay lại hết. Hoàn toàn có cảm giác giống như đang cố ý phạm tội, sau đó chờ các chú tới bắt."
"Nếu chỉ có một vụ, thì cũng có khả năng xuất hiện loại tội phạm ngu ngốc này đấy. Thế nhưng liên tục mấy vụ án, hung thủ đều là kẻ ngốc như vậy, nếu nói đều là trùng hợp, đánh chết tôi cũng không tin."
Những lý do này, hiển nhiên là có sức thuyết phục.
"Trưởng ban La, nếu như đây chỉ là vụ án cưỡng gian giết người bình thường, cùng lắm chỉ coi như vụ án hình sự mà thôi. Hiện tại ban ngành đặc biệt các ông đã tham gia, tôi tin tưởng các ông hẳn là đã chấp nhận suy đoán hung thủ gây án không phải người rồi chứ?"
Trưởng ban La cười khổ: "Cậu Giang, thật nhìn không ra là cậu mới mười tám tuổi. Rất nhiều tay già đời trong ngành của chúng tôi, so ra vẫn còn thua kém cậu một chút."
"Cậu Giang, vụ án này hiện tại do ban ngành đặc biệt liên thủ điều tra với cảnh sát chúng tôi." Cảnh sát Hàn vội vàng cường điệu.
Ông phát khổ trong lòng! Bởi vì ông bi ai phát hiện, cảnh sát các ông hiện tại càng lúc càng giống như lính chạy việc vặt cho ban ngành đặc biệt.
"Cảnh sát các anh thật là biết gây sự chú ý." Trưởng ban La trào phúng.
"Khả năng phỗng tay trên của ban ngành đặc biệt các anh cũng đâu kém cạnh gì. Vụ án Quỷ ăn tuổi, là do cảnh sát hay do ban ngành đặc biệt giải quyết a?" Lão Hàn không cam lòng yếu thế.
"Thực đúng là biết dát vàng lên mặt, đó toàn là công lao của cậu Giang."
"Đúng là của cậu Giang. Nhưng ai là người tìm ra được cậu Giang chứ?" Lão Hàn cười xòa nói.
"Các anh đứng ở tuyến đầu, là người tiếp xúc các loại chứng cứ đầu tiên, cho nên mới đụng phải cậu Giang trước thôi chứ có gì hay? Vàng thật như cậu Giang, cho dù có chôn sâu hơn đi nữa, sớm muộn gì cũng sẽ phát sáng. Anh chẳng qua là ăn may, nhanh chân đến trước thôi."
Giang Dược nhìn ngơ ngác, hai người này sao tự nhiên lại bắt đầu đấu võ mồm rồi?
"Hai vị, hai vị muốn đấu võ mồm, chờ hung phạm sa lưới rồi hãng đấu. Cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng hung phạm đã nhắm được mục tiêu kế tiếp."
"Vẫn là cậu Giang biết đại cục! Không giống ai kia, tính tình khó ưa, lại còn không tự biết thân biết phận." Trưởng ban La tiếp tục ác miệng. "Đúng, ai đó ỷ vào vị trí tốt, tích cực phỗng tay trên nhất." Cảnh sát Hàn một bước cũng không nhường.
"Tất cả im lặng! Có còn muốn điều tra vụ án nữa hay không?" Giang Dược nổi giận.
"Còn!" Hai lão dở hơi đồng thanh mở miệng.
"Video theo dõi, tôi cần tất cả video theo dõi. Bắt đầu từ lúc thầy Tôn đặt chân vào khu dân cư của tôi, đến tất cả quỹ tích hoạt động của tên hung thủ mới nhất."
"Hôm nay đã thu thập đủ." Lão Hàn võ vào chiếc máy tính bảng mang theo bên người.
"Chúng ta xem thử cả quá trình bọn họ đã từng tiếp xúc với những người nào, xem coi có sự trùng lặp gì hay không."
Đây cũng là một hướng suy nghĩ hoàn toàn mới, khiến trưởng ban La và cảnh sát Hàn bừng tỉnh. Trước đó, bọn họ không biết về tình huống Tam Cẩu vừa nói, không nắm giữ tin tức này, tự nhiên không có khả năng suy nghĩ theo hướng đó.
Bây giờ, họ đã biết hung thủ của vụ án mới nhất kia vậy mà trong vòng hai ba phút xuất hiện ở hai chỗ khác nhau, phương hướng khác nhau. Nói vậy suy đoán của Giang Dược dĩ nhiên càng có sức thuyết phục.
Nếu quả thật tồn tại một con quái vật có thể bắt chước tướng mạo của người khác, đồng thời có thể phục chế gen người đó, như vậy con quái vật này đã núp ở đâu, đã tiếp xúc mấy người Tôn Bân ở đâu, vào lúc nào?
Đây là một manh mối cực kỳ trọng yếu!
Đừng nhìn hai ông chú này lúc đấu võ mồm trông rất dở hơi, nhưng hễ đụng đến năng lực nghiệp vụ, quả thật không có chỗ nào có thể chê được.
Chưa đầy một tiếng đồng hồ, bọn họ đã chỉnh lý ra không ít manh mối.
Vậy mà thật sự có một người như vậy, đã từng gặp thoáng qua Tôn Bân, ngoài ra còn từng tiếp xúc với một hung thủ khác trong vòng năm mét.
"Tiểu Vương, nhìn tấm hình tôi vừa gửi cho cậu qua điện thoại. Tôi chỉ cho cậu năm phút đồng hồ, tìm ra tất cả tin tức của người này, rồi gửi lại liền cho tôi." Trưởng ban La đánh một cú điện thoại.
Kỳ thật phía cảnh sát Hàn cũng có thể xử lý việc này, nhưng trưởng ban La đến từ ban ngành đặc biệt, quyền hạn cao hơn, làm việc không có nhiều cố ky, hiệu suất sẽ cao hơn.
Chưa đầy năm phút sau, đã có điện thoại hồi âm.
"Trưởng ban La, tôi đã đối chiếu người trong hình với cơ sở dữ liệu của hệ thống cấp bậc cao nhất, nhưng căn bản là không tìm thấy bất cứ thứ gì!"
"Cậu nói sao cơ?" Trưởng ban La hoàn toàn không thể giấu nổi sự kinh ngạc của mình. Chương 50: Hung thủ hiện thân?
Quyên hạn của trưởng ban La còn cao hơn cảnh sát Hàn.
Ban ngành của ông có quyền hạn cực cao, cho dù là lính đặc công bí ẩn, thậm chí người thân của lãnh đạo cấp cao, hệ thống nội bộ cấp cao nhất đều có thể tra được.
Người không thể tra được trong hệ thống đó, hoặc là cấp bậc bảo mật cao đến đáng sợ, hoặc là không có hộ khẩu, căn bản không tồn tại tin tức của người này.
Cảnh sát Hàn bình thường hay bị trưởng ban La khinh bỉ, lúc này vốn nên châm chọc lại hai câu, nhưng gặp chuyện lạ đến nước này, ông chả còn tâm trí đâu mà trả đũa.
Trái lại Giang Dược tương đối bình tĩnh, thậm chí không cảm thấy kỳ quái chút nào.
"Cậu Giang, nhìn phản ứng của cậu, giống như đã sớm dự liệu từ trước?"
"Kỳ thật các chú cũng nên đoán được. Thử nghĩ mà xem, nó đã có thể bắt chước thầy Tôn, vì sao không thể tự chế ra một khuôn mặt nào đó? Nó sẽ không để các chú bắt thóp dễ dàng như vậy đâu."
Đúng đấy.
Làm sao có thể dễ dàng bắt thóp?
Quỷ ăn tuổi có thể thông qua kỹ năng ăn tuổi làm cho mình trở nên trẻ ra, từ đó tránh né cơ quan chức năng. Như vậy con quái vật này sao có thể dễ dàng để camera quay được bộ dáng thật của nó?
Hôm nay nó có thể là anh A, ngày mai biến thành chú B, ngày mốt lại là ông C...
"Theo lời cậu thì camera giám sát không cách nào khóa chặt được nó, chẳng lẽ chúng ta bó tay chịu trói với loại quái vật này hay sao?" Chú Hàn làm công tác trinh sát hình sự nhiều năm như vậy, cũng bị xoay mòng mòng đến mơ hồ.
"Vậy cũng chưa chắc. Biện pháp vẫn phải có. Chú nhìn đi, nó từng xuất hiện hai lần với cùng một hình thái. Điều này nói rõ chưa hẳn mỗi lần nó xuất hiện đều sẽ biến thành dáng vẻ mới. Có lẽ, chúng ta có thể mở lại video giám sát, nhìn xem hình thái này của nó có xuất hiện ở đâu nữa hay không."
"Hoặc có thể thông qua video giám sát, nhìn xem có ai xuất hiện ở hai nơi khác nhau trong cùng một khoảng thời gian nào đó hay không."
"Ngoài ra còn một biện pháp nữa, chúng ta có thể chủ động xuất kích. Quái vật này rõ ràng thích ra tay với những cô gái trẻ, nhằm vào điểm này, chúng ta thậm chí có thể đặt bấy."
Phòng giám sát an ninhl
Mấy người đi vào phòng giám sát, cảnh sát Hàn làm rõ thân phận của mình, rất thuận lợi tiếp quản phòng giám sát.
Chú bảo vệ cũng vui vẻ được nghỉ ngơi, ra ngoài làm điếu thuốc.
Có điều trưởng ban La và cảnh sát Hàn phải thất vọng, bóng người đó không còn xuất hiện ở bất kỳ đâu trên màn hình nữa. Cũng không biết có phải là nó đã sinh ra cảnh giác nên đổi một loại hình thái khác rồi hay không?
Giang Dược không cùng bọn họ xem lại đoạn ghi hình, mà là nhìn chằm chằm màn hình giám sát thời gian thực.
"Tam Cẩu, thông qua đoạn ghi hình, em có thể nhìn thấy người nào có điểm khác lạ hay không?” Tam Cẩu rất muốn đại triển thân thủ, chứng minh năng lực của chính mình mạnh mẽ đột phá chân trời, có điều cậu nhìn hồi lâu, vẫn trung thực lắc đầu.
"Em thấy mỗi người đều không khác nhau mấy, bao quát hai người giống nhau, cũng nhìn không ra điểm khác nhau."
"Vậy hôm đó em làm sao phán đoán?”
"Lúc tiếp xúc gần gũi, hơi thở trên thân có chút không giống. Người em trông thấy ở lần thứ hai, hơi thở trên người có vẻ âm lãnh hơn. Còn giống như có lớp sương mù mơ hồ. Khi đó trời đã sập tối, em cũng không quá chắc chắn."
"Nếu nói vậy, coi như quái vật xuất hiện trong video, em cũng không thể nhìn ra?"
"Anh hai, em cảm giác đôi mắt âm dương của em, nhìn những oán quỷ hung linh có nắm chắc hơn. Lần trước nhìn thấy Thang Đầu trên núi Đại Kim, nhìn thấy người trên xe ca tại thị trấn, với cả con hung linh đến nhà Tiểu Y giương oai kia, em đều có thể thấy rất rõ ràng. Còn tỷ như Quỷ ăn tuổi mà anh kể, em lại không nhìn thấu."
"Em có thấy Quỷ ăn tuổi hồi nào đâu."
"Đúng là em chưa thấy. Nhưng em cũng từng ngồi lên đúng vị trí Quỷ ăn tuổi từng ngồi, cũng không phát hiện vấn đề gì a." Tam Cẩu đang nói đến chiếc xe taxi nọ.
Nghe Tam Cẩu nhắc, Giang Dược mới nhớ đúng là vậy thật. Chẳng lẽ quái vật cũng có phân loại?
Hai anh em trò chuyện câu được câu không, con mắt Giang Dược từ đầu đến cuối không rời khỏi màn hình giám sát.
"Bảo vệ của khu dân cư không ngờ cũng tận tụy quá nhỉ. Chú bảo vệ trong phòng vừa rồi, nói là đi ra ngoài làm điếu thuốc, thế mà còn đi tuần tra khắp nơi. Em xem vị trí lối vào bãi đậu xe này, có phải chú ấy không?”
Giang Dược chỉ vào một ngăn màn hình nào đó, chú bảo vệ đang cầm đèn pin, đi vào bãi đậu xe dưới đất.
“Anh hai, vậy thì có gì lạ đâu? Khu dân cư ngày nào cũng có người chết, ban quản lý họ cũng sợ chứ?"
"Không sợ mới là lại"
Hai người nhìn chằm chằm màn hình, giờ này cũng chưa muộn lắm, người ra vào khu dân cư còn không ít. Chỉ là, trải qua mấy vụ án mạng, các cư dân rõ ràng đã đề cao cảnh giác, ra vào đều đi thành từng nhóm, cơ hồ không có ai đi lạc đàn.
Hai anh em nhìn chằm chằm đến mỏi nhừ đôi mắt, từ đầu đến cuối không có tí thu hoạch nào.
Chú bảo vệ đoán chừng cũng đã tuần tra một vòng, trở lại phòng giám sát. Nhìn thấy mấy người bọn họ vẫn còn, cũng không nói gì. Ông cầm lấy quyển tiểu thuyết lậu thật dày, thuận tay cầm luôn chiếc đèn pin trên bàn, rồi mở ra một chiếc ghế nằm, nằm tại góc phòng đọc tiểu thuyết.
Động tác này vốn dĩ rất bình thường, nhưng Giang Dược lại cau mày, nói thầm mấy câu bên tai Tam Cẩu, Tam Cẩu quay đầu lại, đánh giá bảo vệ vài lần, lại tiến tới, cười ha hả tán gau vài câu, hỏi đối phương đọc tiểu thuyết gì đấy.
Hai người cười cười nói nói, thế mà bắt đầu nghiên cứu thảo luận tình tiết trong tiểu thuyết.
Một lát sau, Tam Cau trở về bên người Giang Dược, thấp giọng nói: "Anh hai, không thấy có vấn đề gì. Chỉ là một người bình thường, không có loại hơi thở âm lãnh kia, tuyệt không phải quái vật." Giang Dược cũng chỉ suy đoán, không có gì khẳng định. Vừa rồi lúc chú bảo vệ vào phòng, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, cho nên mới bảo Tam Cẩu đi dò xét một chút.
Tuy rằng kết quả thử nghiệm của Tam Cẩu không có vấn đề, nhưng cái cảm giác không thích hợp của Giang Dược vẫn chưa hề biến mất.
Nhất định còn có vấn đề ở đâu đấy!
Giang Dược luôn tin tưởng trực giác của mình, chỉ cần hắn có loại cảm giác này, hơn phân nửa là có vấn đề gì chưa được phát hiện.
Rốt cuộc là vấn đề nằm ở chỗ nào?
Đầu óc Giang Dược như thể chiếc máy quay phim chiếu lại, bắt đầu tua lại một lần từ lúc chú bảo vệ rời đi cho đến lúc quay lại phòng giám sát.
Đúng!
Trái tim Giang Dược hơi ngừng một nhịp, hắn phát hiện một vấn đề nho nhỏ!
Đèn pinl
Lúc nãy trên màn hình giám sát, người bảo vệ này rõ ràng có cầm đèn pin tiến vào bãi đậu xe dưới đất.
Vì sao khi trở về lại là tay không?
Vừa rồi chú bảo vệ rõ ràng là cầm cuốn tiểu thuyết lên trước rồi mới cầm chiếc đèn pin trên bàn. Nói cách khác, chiếc đèn pin trên bàn, nãy giờ vẫn luôn ở đó!
"Chú bảo vệ, các chú ban đêm tuần tra, được cấp mấy cái đèn pin thế?"
"Mấy cái? Cậu suy nghĩ nhiều, có một thôi." Nhân viên bảo vệ vẫn đang đắm chìm trong tiểu thuyết, cũng không ngẩng đầu đáp.
"Vậy vừa rồi chú đi bãi đậu xe dưới đất, là mượn đèn pin của người khác?"
"Cậu nói tôi sao?" Chú bảo vệ khẽ giật mình, để sách trong tay xuống, mờ mịt nhìn Giang Dược.
"Không phải chú còn ai?"
"Nãy giờ tôi có xuống bãi đậu xe dưới đất đâu. Tôi chỉ đứng bên ngoài làm điếu thuốc, gặp được mấy vị cư dân, nghe bọn họ nói chuyện phiếm. Có người nói, khu dân cư chúng ta mấy ngày nay có mail”
Giang Dược lập tức bắt vào điểm mấu chốt: "Vậy vừa rồi chú có gặp người kỳ quái gì hay không? Ví dụ như người xa lạ, hoặc không nói không rằng?"
"Nghe cậu nói vậy, hình như đúng thật có một người, đi bộ không nhanh không chậm, tôi cảm thấy chưa từng gặp qua ở khu này."
"Nơi chú nhìn thấy người nọ, có camera giám sát sao?"
"Camera không thể bao trùm toàn bộ tất cả mọi nơi a."
Trưởng ban La và cảnh sát Hàn cũng ngừng lại công việc trong tay, nhìn Giang Dược với vẻ nghi hoặc.
"Mau lên! Bãi đậu xe dưới đất!"
Nếu như chú bảo vệ này trước đó không hề xuống bãi đậu xe dưới đất, như vậy ai đã ra đó? Người hắn trông thấy trên màn hình giám sát vừa nãy là ai?
Xuất hiện!
Nó lại xuất hiện! Lúc này, không ngờ nó lại bắt chước chú bảo v6l
Xem ra, đối tượng hạ thủ của con quái vật này có thể là ngẫu nhiên!
Trưởng ban La lập tức gọi điện thoại, ra lệnh: "Chan lại tất cả lối ra vào của bãi đậu xe dưới đất. Nhìn thấy người mặc đồng phục bảo vệ, trước tiên khống chế lại rồi tính sau."
Hàn Dực Minh cũng đồng dạng phân phó vài câu.
Quả nhiên, trong vụ án sát nhân liên hoàn này, bọn họ không có khả năng hành động một mình, ai cũng đều vụng trộm dẫn theo không ít nhân mã.
Chỉ là giữ vững lối ra vào khẳng định là không đủ.
Bãi đậu xe dưới lòng đất có thể nói là thông suốt bốn phương, bên trong có thang máy có thể đến thẳng từng đơn nguyên của các tòa nhà.
"Trưởng ban La, chú Hàn, bảo người của các chú tỏ ra tự nhiên một chút, không cần đánh cỏ động rắn."
Bất kể là Quỷ ăn tuổi hay con quái vật giả mạo người khác phạm tội này, bản năng đều có năng lực phản trinh sát cực mạnh.
Nếu nhân viên theo dõi bộc lộ ra sơ hở, rất có thể sẽ đánh cỏ động rắn.
Chỉ nhìn chằm chằm người mặc đồng phục bảo vệ có tác dụng gì? Con quái vật này rõ ràng có thể biến hóa thành dáng vẻ của những người khác.
"Một trong hai vị lưu lại đây nhìn chằm chằm màn hình giám sát, tùy thời khóa chặt vị trí cụ thể của đối phương."
"Cậu Giang này, hay cậu lưu lại đây trông coi được không?" Lão Hàn thăm dò hỏi.
"Đối phó những quái vật này, chú nhắm mình có thể ổn hơn tôi không?" Giang Dược liếc mắt một cái.
"Đừng nói nhảm, cảnh sát Hàn, anh lưu lại. Hoặc là gọi một người đến thay anh." Trưởng ban La trực tiếp lấy chức vụ đè Hàn Dực Minh.
Mặc dù Hàn Dực Minh không tình nguyện, nhưng cũng không thể làm trái, đành phải nhìn trưởng ban La mang Giang Dược và Tam Cẩu đi xuống bãi đậu xe dưới đất.
Ông cấp tốc lấy ra điện thoại di động: "Cử một người đến phòng giám sát, thay tôi nhìn chằm chằm màn hình. Tình tiết vụ án có tiến triển khả quan, trong vòng ba phút nhất định phải đúng chỗ!"
Vụ án Quỷ ăn tuổi, Hàn Dực Minh tự mình tham dự, làm đặc biệt tốt, được cấp trên ngợi khen hết lời, khiến ông quả thực đạt được không ít tiếng thơm.
Sau đó liên tục xuất hiện nhiều vụ hung án giết người đến vậy, chẳng những san bằng hết công lao trước đó của ông, còn đẩy ông té xuống đáy vực, khiến ông đứng trước áp lực thật lớn.
Cho nên, cảnh sát Hàn quyết chí không thể để mình tụt lại phía sau trong vụ án này.
Không thể để ban ngành đặc biệt vớt hết mọi chỗ tốt được. Một khi để trưởng ban La phá được vụ án, lấy tính nết của ban ngành đặc biệt, bảo đảm ông không còn ngụm canh nào để húp.