Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 274 - Chương 439: Đưa Tặng Em Gái

Chương 439: Đưa tặng em gái Chương 439: Đưa tặng em gáiChương 439: Đưa tặng em gái

Chương 439: Đưa tặng em gái

Đỗ Nhất Phong cũng biết Đồng mập mạp không ưa mình, nhưng gã hoàn toàn không để ý, coi như người vô hình.

Gã vẫn chào hỏi Giang Dược một cách rất nhiệt tình, như thể mối quan hệ của hai người vẫn thân thiết như trước, không hề có vết rạn nứt nào sau vụ việc ở khu sinh thái.

"Giang Dược, hôm nay Tinh Tinh hiếm khi không lẽo deo bám đuôi cậu à?" Đỗ Nhất Phong đùa cợt.

Gã biết những trò đùa thông thường có thể giúp kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Giang Dược không phản ứng lại lời nói của gã, mà chỉ nói: "Nhất Phong, dạo này sao không thấy cậu đến trường học? Không có gì thì nên đến thường xuyên, đừng để mọi người hiểu lầm cậu là kẻ hèn nhát, thấy tình hình không ổn liền trốn tránh, sợ trường trung học Dương Phàm liên lụy đến mình."

Nếu cậu thích đùa như vậy thì tôi cũng đùa với cậu một chút.

Tuy tâm lý Đỗ Nhất Phong luôn rất tốt, nhưng cũng khó thể mà đỡ nổi trò đùa này. Đặc biệt là khi Đồng mập mạp ở bên cạnh huýt sáo và chế giễu, hoàn toàn thể hiện sự khinh bỉ trên mặt.

Đỗ Nhất Phong thở dài nói: "Tôi chỉ là một học sinh, trường trung học Dương Phàm có thể liên lụy gì đến tôi? Hơn nữa, trong thời gian này Tinh Thành đang bị giới nghiêm, việc đi lại bên ngoài cũng không dễ dàng. Giang Dược, cậu cũng biết, thực ra trong thời gian này tôi đã liên tục điều tra anh Hạo kia. Vụ việc ở khu sinh thái khiến tôi rất khó chịu. Mỗi khi nghĩ đến đó, lòng tôi lại rất bực bội. May mà trời không phụ lòng người, thông qua điều tra trong thời gian qua, tôi đã tìm ra được thân phận của tên kia. Nên tôi nghĩ đến cậu trước tiên."

Giang Dược đánh giá Đỗ Nhất Phong với vẻ hơi ngạc nhiên.

Ánh mắt Đỗ Nhất Phong tràn đầy chân thành, đón lấy ánh mắt của Giang Dược với vẻ mong đợi.

"Cậu vẫn chưa từ bỏ à?"

"Không tìm được tên kia, tôi rất khó có thể từ bỏ. Những gì thuộc về tôi, dù thế nào tôi cũng phải đòi lại, không thể để tên kia chiếm lợi vô cớ." Đỗ Nhất Phong nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu đầy phẫn nộ.

Chỉ từ ngữ điệu và biểu hiện tức giận này, có thể thấy sự phẫn nộ của Đỗ Nhất Phong dường như còn dữ dội hơn so với lần trước.

Nhưng Giang Dược lại cảm thấy sự tức giận này lại có phần hơi... giả tạo.

Nói cách khác, những viên nguyên thạch và người tên Hạo kia vốn là khúc mắc trong lòng Đỗ Nhất Phong, nhưng nay có vẻ không còn quan trọng với gã nữa.

Cái tên này đang tính giở trò gì ấy nhỉ?

Giang Dược cảm nhận được sự khác thường, nhưng không vạch trần ra.

Việc Đỗ Nhất Phong đến tìm hắn không phải vì chuyện nguyên thạch, lại càng khơi dậy sự tò mò của hắn.

Hiện tại đang trong thời điểm mấu chốt, với tư tưởng ích kỷ và vụ lợi của Đỗ Nhất Phong, gã không có lý do gì xuất hiện ở trường trung học Dương Phàm.

Nếu gã đã đến đây, chắc chắn có lý do đầy đủ.

Ngay lập tức, Giang Dược lấy lui làm tiến nói: "Nhất Phong, chuyện này tôi nhớ mấy ngày trước đã nói rất rõ ràng, hiện tại tôi không có dư lực để tham gia truy tra. Cậu cứ việc đi làm, làm được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu."

Đỗ Nhất Phong không nhịn được nói: "Giang Dược, chẳng lẽ cậu không biết một viên nguyên thạch có giá trị bao nhiêu sao? Thứ này nếu như đem bán ở chợ đen..."

Chợ đen?

Giang Dược và Đồng mập mạp liếc nhìn nhau, biểu lộ đều có chút kỳ lạ.

Đỗ Nhất Phong chẳng lẽ đã từng đi qua chợ đen?

Giang Dược và Đồng mập mạp từng tham gia chợ đen, Đỗ Nhất Phong trước mặt bọn họ nói về chợ đen, liệu có phải là múa rìu qua mắt thợ rồi không?

"Các cậu nhìn thế là có ý gì?" Đỗ Nhất Phong cảm thấy một loại bối rối như tên hề, chẳng lẽ lời nói trước đó của gã có gì sai sót?

Hai

Chắc hai tên nhà quê này không biết chợ đen là tình huống gì, thậm chí chưa từng nghe qua chợ đen?

"Giang Dược, nếu như..."

Giang Dược không chút do dự ra hiệu cắt ngang lời gã: "Nhất Phong, tôi rất chán phải nói đi nói lại một việc. Thái độ của tôi đã rất rõ ràng. Chuyện nguyên thạch này ở chỗ tôi đã kết thúc. Nếu cậu thực sự cảm thấy hứng thú, hãy đi tìm chị Như, tìm Du Tư Nguyên. Các cậu đều là con ông cháu cha, liên hợp lại, nhất định sẽ có cách giải quyết."

"Ai, không có cậu tham dự, tôi hoàn toàn không chắc chắn." Đỗ Nhất Phong thất vọng thở dài,'Được rồi, đã cậu không hứng thú, tôi cũng không miễn cưỡng nữa. Tôi hôm nay đến, kỳ thật còn có một việc muốn tìm cậu thương lượng."

"Việc gì?"

"Có tiện ra chỗ khác nói chuyện hay không?" Đỗ Nhất Phong lườm Đồng mập mạp một cái, cũng không nói thẳng, nhưng ánh mắt khinh miệt đó rất rõ ràng.

Đồng mập mạp là Người giác tỉnh hệ tinh thần, khả năng cảm nhận của cậu cực kỳ mạnh mẽ, tự nhiên nhận ra Đỗ Nhất Phong đang cố ý khiêu khích mình.

"Thôi bớt đi!" Đồng mập map bĩu môi: "Ai thèm quan tâm mấy chuyện vớ vẩn của cậu."

"Lớp trưởng, có người vô sự không lên điện tam bảo, vô sự hiến ân cần, không phải trộm thì cũng là cướp, cậu nên đề phòng một chút."

Nói xong cậu quay đầu đi qua một bên khác.

Sau khi chỉ còn hai người, Đỗ Nhất Phong mới hạ giọng trình bày: "Giang Dược, tôi có tin này muốn nói cho cậu biết. Tôi biết một nhiệm vụ gần đây được mở cho dân gian tham gia. Nhiệm vụ này có phần thưởng rất hấp dẫn. Nếu chúng ta có thể hoàn thành nó, lợi ích sẽ rất lớn. Trong số những người tôi quen thì cậu là người đáng tin cậy nhất. Thế nào, cậu có hứng thú không?"

"Nhiệm vụ gì?" Giang Dược không vội vàng từ chối.

Nếu phần thưởng đủ cao, Giang Dược cũng không phải là không thể cân nhắc.

Đỗ Nhất Phong vội vàng nói: "Nơi đây không phải là chỗ nói chuyện, giống như lần trước, chúng ta hãy tìm một nơi kín đáo để bàn bạc kỹ hơn, tốt nhất là tới nhà hàng Ngân Hồ." "Lại không phải gài bẫy tôi tham gia vào một đám người như lần trước, rồi lại có tên công tử ngu ngốc như Trương Kế Nghiệp chờ lấy cơ hội trả thù tôi chứ?"

"Lần này thật sự không có, lần trước là do thiếu kinh nghiệm, sai lầm. Nói ve Trương Kế Nghiệp, hiện tại chuyện này vẫn chưa giải quyết được, giao thiệp mấy đời giữa các nhà xem như bỏ." Đỗ Nhất Phong cười khổ.

"Thật không có ai khác?”

"Thật sự không có, chỉ có hai chúng ta. Lần này tôi không có ý định huy động nhiều người. Tôi đã nhận ra, nhiêu người không hiệu quả, đến lúc then chốt còn cản trở."

"Được rồi, tôi đã biết chuyện này. Khi nào tôi rảnh, chúng ta sẽ bàn lại."

"Chọn ngày không bằng đúng ngày, Giang Dược, hay là hôm nay luôn đi? Cha tôi cũng muốn gặp mặt để cảm ơn cậu về chuyện khu sinh thái, cậu đã giúp tôi rất nhiều lần. Lần trước tôi còn khinh suất với cậu. Cha tôi biết chuyện này đã mắng tôi té tát. Ông ấy muốn tôi nhất định phải mời cậu đi ăn một bữa để bày tỏ lòng biết ơn."

"Ba của cậu quá khách sáo rồi. Chúng ta đều là bạn học, tôi nói thẳng, đó chỉ là chuyện làm ăn. Tôi nhận tiền của chú ấy, tự nhiên phải cố gắng hoàn thành tốt công việc, xứng đáng với từng đồng tiền mà chú ấy trả cho tôi!"

"Đúng, vậy thì chúng ta đi ngay hôm nay?”

"Hôm nay thực sự không được, tôi còn có chút việc riêng cần giải quyết. Hai ngày nữa chúng ta hẹn lại?"

"Ừm, nếu chiều cậu bận, vậy ăn trưa cũng được chứ?" Đỗ Nhất Phong vội vàng níu kéo, không hề nản lòng.

"Hôm nào khác đi, hôm nay thật sự không được."

Kỳ thật hôm nay Giang Dược cũng không hoàn toàn là không có thời gian đi ăn trưa, thế nhưng Đỗ Nhất Phong hôm nay quá mức nhiệt tình, quá đột ngột, khiến Giang Dược bản năng cũng có chút nghi ngờ.

Trước tiên cứ câu giờ cái đã, ít nhất cũng phải xem xem tiểu tử này rốt cuộc đang giấu giếm điều gì.

Đỗ Nhất Phong có vẻ thất vọng: Ai tôi trở về thật sự khó ăn nói với cha tôi. Đã vậy, nếu cậu thực sự không rảnh, vậy chúng ta hẹn lại. Ngày mai cậu còn đến trường học chứ?"

"Tôi mỗi ngày đều đến trường học."

"Được rồi, vậy ngày mai tôi sẽ đến hẹn cậu tiếp. Nếu cậu không đến, tôi sẽ hẹn đến khi nào cậu đồng ý mới thôi."

Nếu không biết quan hệ của hai người này, nghe Đỗ Nhất Phong nói như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ họ có mối quan hệ vô cùng thân thiết.

Sau khi nói xong chuyện chính sự, Đỗ Nhất Phong không vội vã rời đi mà là nói chuyện phiếm: "Hiện tại ở trường còn lại bao nhiêu Người giác tỉnh? Nghe nói lần trước bị kéo đi một đợt?"

"Người giác tỉnh là không bao giờ hết. Ai mà biết qua một buổi tối lại sẽ có bao nhiêu Người giác tỉnh mới xuất hiện."

"Nói thì nói như vậy, nhưng giác tỉnh càng muộn, xuất phát càng muộn. Cuối cùng vẫn là thiệt thòi. À mà số liệu giác tỉnh của cậu hiện tại là bao nhiêu rồi? Lần trước 180% đã là số liệu cách đây rất lâu rồi đi a? Chẳng lẽ trường học không tổ chức do lường thể chất?"

"Nghe nói đang sắp xếp." Giang Dược mơ hồ suy đoán.

"Sắp xếp? Đầu năm nay còn muốn sắp xếp sao? Hiện tại có nhiều phương thức kiểm tra mới như vậy, chẳng lẽ trường học vẫn còn dừng lại ở kiểu cũ, dự định đưa học sinh đến trung tâm kiểm tra như hai lần trước? Hiện tại người ta đang ưa chuộng cách thức kiểm tra bằng giấy thử, có thể ra ngay kết quả trong vòng một phút."

Giang Dược đã nghe Hàn Tinh Tinh đề cập đến phương thức đo lường thể chất mới này trước đây, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, dù sao hệ thống tự kiểm tra của Trí linh chính xác hơn nhiều, và cũng toàn diện hơn.

Thấy Giang Dược không trả lời, Đỗ Nhất Phong nghĩ Giang Dược tin tức lạc hậu, không biết chuyện giấy thử.

Dù sao, thứ này hiện tại chỉ lưu hành trong nội bộ các gia tộc thượng lưu, chưa phổ biến xuống tầng lớp trung hạ.

"Nếu không thì cậu đến nhà tôi một chuyến, nhà tôi vừa vặn có một ít giấy thử đo lường thể chất. Chúng ta là bạn bè, cho cậu vài tờ cũng không sao."

"Cảm ơn ý tốt của cậu. Thứ quý giá như vậy, nhận lấy thì ngại. Hơn nữa, tôi cũng không đặc biệt quan tâm đến số liệu kiểm tra thể chất, thuận theo tự nhiên thôi."

Đỗ Nhất Phong thầm bĩu môi, nghĩ thầm cái tên này thật giả tạo.

Không đặc biệt quan tâm? Ai sẽ không quan tâm đến số liệu kiểm tra thể chất?

Chẳng phải vì tự cho mình là thiên tài, biết số liệu không kém cạnh, nên mới nói như vậy sao?

"Thứ này cũng không quý giá lắm, mà thôi, chúng ta hẹn được thời gian rồi nói sau." Đỗ Nhất Phong cũng không vội vàng.

"Đúng rồi, cái tên Đồng mập mạp hiện tại bộ dáng vênh váo, có phải là do số liệu giác tỉnh của cậu ta rất cao? Trước kia chỉ có mỗi cái thây là mập, giờ ngay cả tâm tính cũng mập theo rồi a?"

"Ha ha, tôi có thấy vênh váo gì đâu? Đoán chừng là đọc nhiều tiểu thuyết, không ưa người giàu, đối với những tên nhà giàu khốn kiếp như các cậu tự nhiên thấy ngứa mắt. Ai bảo bình thường cậu kiêu ngạo như vậy? Cậu không phải không biết, nhiêu người không ưa cậu à."

Đỗ Nhất Phong bĩu môi: "Đi con đường của mình, để bọn hắn ganh tị thôi ."...

Đỗ Nhất Phong rời đi, Đồng mập mạp liền tiến đến.

"Lớp trưởng, tiểu tử này lại chơi trò gì đây? Lại muốn lợi dụng cậu à?”

"Ha ha, ai biết hắn nghĩ gì? Có điều, mập mạp, sự thù địch của cậu đối với hắn rõ ràng quá nhỉ? Khiến cho Đỗ Nhất Phong nghĩ cậu vênh váo."

"Cả lớp, tui chỉ không ưa hắn. Cũng không biết chuyện gì xảy ra. Trước đây không thấy ngứa mắt như vậy, giờ càng nhìn càng thấy tên này thiếu ăn đòn. Nếu không phải lo lắng đánh không lại, tui đã đập hắn ngay tại chỗ."

Đỗ Nhất Phong bình thường thích làm theo ý mình, kiêu ngạo, không coi ai ra gì, nhìn người khác từ trên cao xuống, quả thật khiến cho đại đa số mọi người không quen nhìn.

Hai người hàn huyên một hồi, Giang Dược liền vội vã rời khỏi trường học. Theo quy định cũ, thân phận lão Hồng mỗi ngày đều có rất nhiều công việc phải hoàn thành. Giang Dược hiện tại không thể bỏ qua thân phận này, chỉ có thể kiên trì đến cùng.

Cũng may mỗi ngày đều có đầy đủ thù lao, thuốc rèn thân, lương thực, hai đầu đều có, ngược lại cũng không tính là uổng công.

Điều khiến Giang Dược không ngờ tới là hôm nay Tiểu Uông lại dẫn em gái mình đến văn phòng lão Hồng.

Nhìn thấy cô gái tên Uông Lệ Nhã này, Giang Dược cuối cùng cũng hiểu tại sao lão Hồng lại nhớ thương.

Cô nàng này thoạt nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, gương mặt kiểu yêu tinh quyến rũ, toát lên một khí chất đặc biệt. Thêm vào đó là thân hình bốc lửa, vâng trán có ba phần kiên cường, ba phần kiêu ngạo, càng dễ dàng khơi gợi lòng chinh phục của những người đàn ông như lão Hồng.

Nhìn cô gái đứng trước bàn làm việc nhẹ nhàng nhếch mép, liên biết cô nàng này đến đây không hề tình nguyện.

Tiểu Uông nhiều lần nháy mắt với cô mà cô chỉ lạnh lùng liếc nhìn, sắc mặt không chút thay đổi, cũng không có vì ánh mắt cổ vũ của Tiểu Uông mà thể hiện ra cử chỉ lấy lòng nào.

Thậm chí thỉnh thoảng còn trợn mắt lườm Tiểu Uông một cái đầy oán giận.

Tiểu Uông sốt ruột đến mức không làm được gì, nếu không phải là em gái ruột, gã đã sớm mở miệng quát lớn.

"Giám đốc Hồng, đây chính là Lệ Nhã lần trước tôi đã nhắc đến. Lệ Nhã, còn không mau gọi giám đốc Hồng?”

Có còn nghĩ cho ba mẹ hay không? Hay em muốn cả nhà mình chết đói mới chịu?

"Giám... giám đốc Hồng." Lệ Nhã miễn cưỡng lí nhí trong cổ họng.

Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Lệ Nhã, Giang Dược cũng muốn đuổi cô đi ngay.

Nhưng làm vậy không giống với tính cách của lão Hồng, chẳng may để lộ ra điều gì, khiến Tiểu Uông nhìn ra manh mối, báo cáo lên cấp trên nữa, có thể sẽ dẫn đến phiên phức.

"Tiểu Uông, ra ngoài trước đi, có cả mớ công việc đang chờ cậu đấy, ở đây làm gì?"

Tiểu Uông toát mồ hôi hột trong lòng, biết lão già háo sắc này muốn giở trò.

Nhưng để gã cứ như vậy bỏ mặc em gái mình cho lão Hồng, thật sự giống như đưa dê vào miệng cọp, gã lại cảm thấy không đành lòng.

"Làm sao vậy? Cậu còn việc gì sao?" Giang Dược nhàn nhạt hỏi, cách nói chuyện giống hệt lão Hồng.

Quả nhiên, ánh mắt Tiểu Uông lộ ra vẻ kiêng dè, vội vàng nói: "Không không không, tôi ra ngoài đây. Lệ Nhã, nhớ khôn ngoan một chút, ở bên giám đốc Hồng có thể học hỏi được nhiều điều. Cũng đừng bướng bỉnh đắc tội giám đốc Hồng, sau này sẽ không có ngày tốt lành đâu."

Nói xong câu đó, Tiểu Uông hận không thể cho mình hai cái bạt tai, thất hôn lạc phách đi ra khỏi văn phòng. Chuong 440: Co nang manh bao

Nhìn dáng ve kiêu ngạo của Uông Lệ Nhã, Giang Dược vốn nghĩ tiếp theo sẽ phải đối mặt với một cô nàng có tính cách khá cứng đầu, và tình huống có thể sẽ rất khó xử.

Điều khiến Giang Dược hoàn toàn không ngờ tới là, ngay sau khi Tiểu Uông bước ra khỏi cửa, Uông Lệ Nhã đã sải đôi chân dài của mình đi tới, đóng sập cửa phòng lại bằng một cú hất mạnh, rồi tiện tay khóa cửa luôn từ bên trong.

Hả?

Có gì đó không ổn.

Suy nghĩ đầu tiên của Giang Dược là cô nàng cứng đầu này có ý định hành hung mình?

Có điều hành động tiếp theo của cô khiến Giang Dược nhận ra mình đã nghĩ sai.

Cô nàng nở một nụ cười toe toét, đi thẳng đến chiếc bàn làm việc đối diện, kéo một chiếc ghế và ung dung ngồi xuống.

Đôi mắt phượng toát lên khí chất kiêu hãnh, nhìn chằm chằm vào Giang Dược, thậm chí còn lộ ra một chút vẻ khiêu khích.

Có gì đó kỳ lạ.

Theo lý thuyết, cô gái này đã bị anh trai mình lừa dối mang đến đây, hẳn là đã được "tẩy não" từ trước và biết rõ tình cảnh của mình.

Vì vậy, vào lúc này, phản ứng bình thường của cô có thể là run rẩy sợ hãi hoặc tỏ ra hờ hững chống đối.

Nhưng cô nàng này lại đi ngược lại mọi dự đoán, không hề tỏ ra lo lắng hay sợ hãi, ngược lại còn có vẻ rất khiêu khích.

Đây không phải là phản ứng bình thường của một con dê bị nhốt vào hang cọp.

Lúc đầu, Giang Dược nghĩ cô nàng này cố ý tỏ ra kiên cường để che giấu sự sợ hãi và lo lắng bên trong.

Có điều thông qua quan sát tỉ mỉ, Giang Dược nhận ra cô nàng này không hề che giấu nỗi sợ, mà thật sự không hề sợ hãi gì cả.

Thật thú vị.

Ban đầu, Giang Dược chỉ định trả lời vài câu cho xong chuyện, sau đó tìm cớ đuổi cô đi.

Nhưng thái độ của cô nàng này lại khiến Giang Dược cảm thấy tò mò.

"Giám đốc Hồng, nói đi, ông định làm gì với tôi?" Cô nàng này càng lúc càng tỏ ra kiêu ngạo, ngả người ra sau tựa lưng vào ghế, hai chân dài duỗi ra đặt lên mặt bàn.

Chiếc quần jean bó sát tôn lên đôi chân thon dài nuột nà của cô một cách hoàn hảo.

Đây quả là một sự khiêu khích.

Giang Dược đánh giá cao cô gái trước mặt mình, nhìn tuổi tác của cô cũng không chênh lệch nhiều so với Hứa Thuần Như, có lẽ lớn hơn một hai tuổi.

"Đừng chỉ mải lo nhìn chằm chằm, đây lẽ nào là phong cách của giám đốc Hồng ông sao?" Cô nàng lắc lư đôi chân trắng nõn nà, nhắc nhở Giang Dược.

"Cô bé, em đang khiêu khích ta đó hả?" Giang Dược cười ha hả hỏi.

"Đừng giả bộ! Ông ngày ngày tạo áp lực với Uông Nhạc Viễn, chẳng phải là mong chờ giây phút này sao? Thịt mỡ đưa đến miệng rồi, lại muốn giả bộ thanh cao à? Đàn ông các ông có phải ai cũng dối trá như vậy không?"

Điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của Giang Dược.

Ban đầu, khi chưa gặp Lệ Nhã, hắn nghĩ đó chỉ là một cô gái trẻ tuổi ngây thơ, kiêu ngạo và chưa có nhiều kinh nghiệm xã hội.

Nhưng giờ đây, có vẻ như không phải vậy.

Thấy Giang Dược chỉ cười mà không trả lời, cô nàng tỏ ra bực bội, phảng phất như bị xúc phạm: "Đã bảo đừng giả bộ rồi mà! Ông cũng không phải là thanh niên trai tráng, giả bộ thanh cao không hợp với một gã đàn ông trung niên béo phì như ông đâu. Dùng tiền bạc, tài nguyên đổ ập lên người tôi giống như đối phó với Uông Nhạc Viễn chẳng phải sảng khoái và trực tiếp hơn nhiều sao?"

So với những cô gái e ấp, rụt rè, cô nàng này quả thật dũng mãnh phi thường.

"Uông Nhạc Viễn ngày ngày bên tai tôi lải nhải, ba câu không rời giám đốc Hồng. Thậm chí còn thân hơn cả cha ruột của anh ta. Cái gì mà ôm đùi giám đốc Hồng ăn sung mặc sướng cả đời sau. Chậc chậc, nhìn ông cũng chẳng ra dáng gì, y lợi hại đến vậy sao?"

Giang Dược thầm bật cười. Hắn đã nhận ra cô gái này thực sự có một tính cách mạnh mẽ, không sợ trời không sợ đất.

Nếu như giám đốc Hồng thực sự ngồi ở đây, đoán chừng sẽ bị khơi gợi lòng ham muốn chỉnh phục.

Dù sao, trước mặt những nhân vật tâm cỡ như giám đốc Hồng, đại đa số các cô gái đều khó có thể giữ thái độ cứng rắn như vậy. Họ sẽ dùng đủ mọi cách để lấy lòng, dù là giả vờ thanh cao, dịu dàng ngoan ngoãn như bông hoa hay thể hiện sự tinh ranh lém lỉnh, cũng tuyệt đối không dám ngang ngược khiêu chiến như vậy.

Cuối cùng, thế lực sau lưng lão Hồng và nguồn năng lượng mà lão ta nắm giữ là quá lớn đối với người bình thường, chênh lệch quá xa.

Cho nên kiểu cô gái như Uông Lệ Nhã trước mắt này quả thực hiếm gặp.

"Lệ Nhã đúng không? Xem ra mối quan hệ của em với Tiểu Uông không tệ, cậu ta đã nói hết mọi chuyện cho em biết rồi nhỉ."

"Hừ, đừng giả bộ! Đừng tưởng tôi không thấy, ông đã sớm biết mối quan hệ giữa tôi và anh ta rồi phải không? Nếu ông thực sự có năng lực như những gì anh ta nói, tôi không tin ông không thể điều tra ra mối quan hệ giữa chúng tôi."

"Ồ?" Giang Dược hơi ngạc nhiên.

"Loại đàn ông trung niên béo phì, ỷ vào bản thân có chút tiên, có chút địa vị xã hội, không phải là thích chơi trò mèo vờn chuột sao? Trên xã hội đã có quá nhiều phụ nữ lả lơi, các ông lại muốn đổi khẩu vị, thèm khát em gái, con gái hay thậm chí là vợ nhà người ta... Đừng tưởng tôi không biết ý đồ của ông."

Cô nàng này quả thực là tinh ranh sắc sảo.

"Nói đi, ông có thể đưa ra giá bao nhiêu? Bản tiểu thư không phải là loại phụ nữ ham tiền rẻ mạt, đừng tưởng chỉ cần cho chút đồ ăn thức uống là có thể chinh phục được tôi. Tôi không phải là mèo chó, cũng không phải là món đồ chơi để ông đùa bốn."

"Vậy em muốn gì?" Giang Dược mỉm cười hỏi.

"Ông đây là đang hỏi giá sao?"

"Nếu như em có giá, thì hỏi một chút cũng có làm sao?"

"Đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng tôi có thể tuyên bố trước, bản tiểu thư không hề rẻ mạt. Ông cũng đừng hòng dùng những thủ đoạn tán gái rẻ tiền để đuổi theo tôi, tất cả đều vô dụng. Nếu không đạt được yêu cầu của tôi, tôi thà chết cũng không theo, tôi không quan tâm Uông Nhạc Viễn sống hay chết, có bị ông làm khó dễ hay không. Bản tiểu thư không vì ai mà sống."

Mỗi câu nói của cô nàng đều cố gắng thể hiện giọng điệu mạnh mẽ, rõ ràng là đang nhắc nhở đối phương là cô nghiêm túc.

Như vậy, có thể thấy cô nàng này tuy bị anh trai thuyết phục, nhưng tuyệt đối không phải vì bị ép buộc, mà là có những toan tính riêng.

"Ta cho em ba phút để cân nhắc và đưa ra báo giá." Giang Dược cười tủm tỉm nói.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng sau khi nghe giọng điệu kiên quyết của cô nàng, Giang Dược cảm nhận được một chút dị dạng.

Có lẽ cô em gái này thú vị và phức tạp hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng.

Rất có thể, ngay cả Uông Nhạc Viễn cũng đánh giá thấp em gái mình, thậm chí có thể nói anh ta hoàn toàn không hiểu rõ bản chất của em gái mình.

Tương tự, có lẽ lão Hồng cũng đánh giá sai vê cô gái này.

"Tôi không cần ba phút. Uông Nhạc Viễn tẩy não tôi cả một thời gian dài như vậy, tôi đã sớm suy nghĩ kỹ lưỡng về điều kiện."

"Ồ? Em xác định? Đã mở miệng ra rồi, về sau có muốn tăng giá cũng không được nữa đâu." Giang Dược trêu tức cười nói.

"Còn tăng giá? Ông vẫn nên quan tâm xem có thể thỏa mãn tôi được rồi hãng nói!" Cô nàng kiêu ngạo ngước gương mặt xinh đẹp lên nhìn Giang Dược với vẻ khiêu khích.

Giang Dược võ trán một cái: "Được, em cứ nói đi. Lần trước ta đã không nhận ra, em thú vị đến vậy. Hay là tôi nhìn lâm?”

"Hừ hừ, trước đây tôi cũng không nghĩ tới, ông già háo sắc như ông mà lại có thể bình tĩnh như vậy. Tôi còn tưởng vừa đóng cửa, ông sẽ không kịp chờ đợi nhào lên. Phải chăng đàn ông càng lớn tuổi, địa vị càng cao thì nửa người dưới càng yếu đi? Tôi nghe nói, đàn ông càng già, phong độ càng giảm, đến cuối cùng chỉ biết mở miệng há hốc thở? Giám đốc Hồng, ông hiện giờ đang ở giai đoạn nào?"

Khiêu khích, hoàn toàn là khiêu khích trần trụi.

Có thể tiếp thu nhiều kiến thức kỳ quái đến vậy, và nói ra những lời cay độc như thế, không có mười năm tám năm tích lũy, không thể đào tạo ra một nữ lưu manh như vậy.

Giang Dược ho khan hai tiếng, đồng thời thâm thương xót cho lão Hồng. Lão Hồng không thể nào thảm đến mức đó chứ?

Khó trách lão ta sợ hãi về nhà như vậy, sợ hãi phải đối mặt với sự đòi hỏi của nàng dâu?

"Này, tập trung nào! Ông đến cùng có muốn nghe tôi báo giá hay không?" "Đang nghe đây."

"Thứ nhất, tôi muốn gia nhập tổ chức của các ông, ông phải sắp xếp cho tôi một công việc. Yêu câu không cao, chỉ cần tương đương với anh trai của tôi, anh ta có thể quản lý một trạm giao dịch lương thực, tôi cũng có thể làm được. Năng lực của tôi không hề thua kém anh ta. Đây là tiền đề, nếu không có điều kiện này, chúng ta không thể tiếp tục đàm phán!"

Yêu cầu đầu tiên này có chút quá đáng.

Giống như một HR phỏng vấn một sinh viên mới tốt nghiệp, chưa hề có kinh nghiệm làm việc, nhưng vừa mở miệng đã muốn làm tổng thanh tra hoặc thậm chí phó tổng. Trong thời đại cũ, đây có thể nói là yêu cầu vô lý, sẽ bị cho là mắc bệnh tâm thần chỉ sau vài phút.

"Thế nào? Ông có phải là 'giám đốc Hồng' không gì làm không được trong miệng anh tôi hay không? Yêu cầu đơn giản như vậy cũng không thể đáp ứng được? Kiểu này mà muốn tán tỉnh tôi? Đừng để tôi coi thường ông!"

Giang Dược lắc đầu, gõ nhẹ lên mặt bàn, cười ha hả nói: "Tiếp tục đi nào, có thể đáp ứng được hay không là chuyện của ta, em đừng chỉ dám nói mà không dám làm chứ?"

"Tôi chỉ sợ dọa ông thôi." Cô nàng hừ hừ nói: "Yêu cầu thứ hai cũng đơn giản, tôi không cần tiền sính lễ của ông, ông chỉ cần cấp cho tôi một khoản trợ cấp vào nghề là được. Tôi muốn đường đường chính chính, dựa vào năng lực của mình kiếm tiên, không muốn nhận bo thí từ người khác."

Còn rất có cốt khí.

"Còn nữa không?”

"Đương nhiên còn! Tôi muốn được thăng chức. Nếu làm tốt, ông phải cho tôi nhận huân chương nội bộ. Tôi không muốn làm bình hoa, tôi muốn đứng trên người khác. Nói không chừng trong tương lai, khi ông già đi và muốn nghỉ hưu, ông sẽ phải nhờ cậy tôi chăm sóc! Tôi trẻ hơn ông nhiều, tiềm lực của tôi hơn ông nhiều. Coi như hiện tại ông đang bồi dưỡng một hạt giống tiềm năng, trong tương lai có thể dựa vào đó dưỡng già."

Khá lắm, cô nàng này còn nghĩ đến rất lâu dài.

"Còn nữa không?”

"Hết rồi, chỉ có ba điều này thôi, tôi cũng không chiếm quá nhiều lợi ích của ông phải không? Ngoại trừ việc ông giúp đỡ tôi một chút trong giai đoạn đầu, còn lại tôi phải dựa vào chính sức lực của mình để phấn đấu. Giám đốc Hồng, ông chẳng lẽ không muốn đầu tư một con đường lui cho bản thân sao?"

Giang Dược cười nói: "Nếu muốn đầu tư con đường lui, sao ta không đầu tư cho con mình?"

"Thôi đi!" Cô nàng cười khẩy: "Đừng tưởng là tôi không biết các ông đang làm trò gì, việc làm của các ông đều là đào góc tường của chính phủ. Nói khó nghe chút, sơ sẩy là mất đầu như chơi. Tôi không tin ông dám lôi kéo con của mình vào."

Logic nghiêm mật chặt chẽ, khiến Giang Dược nhất thời không cách nào phản bác.

Nói xong, cô nàng bỏ đôi chân dài khỏi mặt bàn, đẩy ghế về sau và đứng dậy đi đến sau lưng Giang Dược.

Đến gần Giang Dược, hơi thở ấm áp của cô phả vào tai, giọng điệu mập mờ cất tiếng: "Giám đốc Hồng, hiện tại chúng ta hãy nhìn xem, ông có phải là đàn ông hay không? Nếu không giải quyết được chuyện này, sau này cũng đừng lấy cớ ép buộc Uông Nhạc Viễn nữa, khiến cho anh ta suốt ngày hoảng sợ, tinh thân sa sút, ảnh hưởng đến công việc." Cánh tay thon dài trắng nõn của cô nàng quàng lên vai Giang Dược, tiếp tục trêu chọc: "Nói cho ông một bí mật, bản tiểu thư đây vẫn còn nguyên đai nguyên kiện. Đây là thứ không thể giả mạo, tuyệt đối không phải do nhân tạo can thiệp. Giám đốc Hồng, bỏ lỡ cái tiệm này là không còn tiệm thứ hai đâu."

Cánh tay trắng nõn của cô nàng tinh nghịch lướt xuống tìm đến ngực Giang Dược, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn bằng móng tay tại hai điểm giữa ngực hắn, lại xuống đến phần bụng, tới lui đến trên đùi, cuối cùng, lại làm một động tác kinh người, lướt qua vị trí đũng quân của Giang Dược một cái rồi rụt tay lại, cười khanh khách.

"Này cô bé, em tưởng là ta không dám giải quyết em ngay tại chỗ luôn sao?"

"Đương nhiên là ông dám, nhưng bản tiểu thư cũng có thể thề sống chết không theo." Cô nàng cười một tiếng quái dị, lại ngồi về chỗ ngồi, vén ống quần lên, để lộ đôi chân nhỏ xíu được buộc một con dao gọt trái cây.

Sau đó, cô nàng lại cười hì hì kéo ống quần xuống.

Cô gái này còn trẻ tuổi mà sao lại học được nhiều mánh khóe tinh quái đến thế? Thật không đơn giản.

"Thú vị, thú vị. Không ngờ Uông Nhạc Viễn lại có một cô em gái thú vị như vậy."

"Hiện tại ông đã thừa nhận tôi là em gái của anh ta rồi à?"

"Ha ha, em lanh lợi như vậy, làm sao lừa được em chứ?”

"Đúng! Cũng chỉ có cái tên Uông Nhạc Viễn ngốc kia mới bị ông lừa gạt."

"Hắn bị ta lừa gạt là vì hắn sợ ta, ta là cấp trên của hắn. Nếu hắn là người đứng ngoài nhìn, có lẽ sẽ không ngốc như vậy." Giang Dược cười ha hả: "Uông Nhạc Viễn không phải kẻ ngốc, hắn cũng biết giở thủ đoạn trong trạm giao dịch. Ta đoán chắc em đã lợi dụng hắn để lấy thuốc rèn thân cho mình."

"Ông... sao ông có thể biết được?" Cô nàng trừng mắt kinh ngạc: "Tôi đã đánh giá thấp lão cáo già như ông. Nói đi, ông còn biết gì nữa?"

"Ha ha, em sợ rồi sao?" Giang Dược cười hỏi.

"Thôi đi, tôi mới không sợ. Tôi chân trần không sợ mang giày. Dù sao, nếu ông muốn chiếm tiện nghi của tôi, nhất định phải đáp ứng ba điều kiện kia. Không phải chuyện gì tôi cũng sẽ đồng ý."

"Được rồi, ta đã biết chuyện này. Em về trước đi, ta sẽ suy nghĩ kỹ hơn. Vị trí quản lý trạm giao dịch không dễ dàng có được. Em cũng nên trở về cùng Uông Nhạc Viễn học hỏi kinh nghiệm. Nếu không, ta làm sao yên tâm giao trọng trách cho em? Nếu làm không tốt, cả hai chúng ta đều sẽ xui xẻo."

"Tôi không về, tôi sẽ ở đây cùng Uông Nhạc Viễn học việc. Ông không có ý kiến gì chứ?"

"Được thôi."

Nghe Giang Dược đồng ý sảng khoái, cô nàng có chút bất ngờ, im lặng đánh giá hắn, như đang suy nghĩ xem liệu có nên thêm điều kiện nữa hay không.

"Lão Hồng, đàn ông nói chuyện phải nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu ông không làm được chuyện này, tôi sẽ xem thường ông."

"Làm sao lại không làm được?" Giang Dược cười hỏi.

Cô nàng liếc mắt một cái: "Hu hu bản tiểu thư nói lời giữ lời. Nếu ông làm được, tôi sẽ tắm rửa sạch sẽ để hầu hạ ông. Dù sao đỡ hơn phải tiện nghi một kẻ ất ơ nào đó." "Lão Hồng, ông cũng đừng cảm thấy mình thua thiệt. Bản tiểu thư tuy là chưa từng làm qua bao giờ nhưng cũng hiểu rất rõ chuyện nam nữ. Dù sao bây giờ phim ảnh sách báo đầy rẫy, có những tư thế lão Hồng ông chưa chắc đã được trải qua đâu..."
Bình Luận (0)
Comment