Chương 441: Ai là phản đồ?
Chương 441: Ai là phản đồ?Chương 441: Ai là phản đồ?
Chương 441: Ai là phản đồ?
Chương 441: Ai là phản đồ?
Giang Dược gần như dùng thái độ thô bạo đẩy cô em gái này ra khỏi văn phòng. Ai mà biết nếu tiếp tục, sẽ còn bao nhiêu lời lẽ mạnh bạo nữa xuất hiện.
Cô nàng cũng không tức giận, vừa ra đến trước cửa, trên mặt vẫn nở nụ cười quỷ quyệt, khiêu khích quay đầu lại nói: "Tôi thực sự không hiểu, Uông Nhạc Viễn làm sao lại bị dọa đến cun cút như cháu trai vậy? Chỉ có thế thôi à?"
Chỉ có thế thôi à?
Năm chữ ngắn ngủi, dường như tràn đầy thất vọng, hoàn toàn không giống như trận bão xung kích mà cô ta tưởng tượng!
Giang Dược cảm thấy có chút xin lỗi lão Hồng, đã khiến lão già háo sắc mất mặt.
Sau khi rời khỏi trạm giao dịch, Giang Dược liền trở lại điểm liên hệ cũ.
Hôm nay sẽ có người liên hệ đến gặp lão Hồng, cụ thể chuyện gì, hiện tại vẫn chưa biết được.
Đây chính là sự nghiêm mật của tổ chức này, ngoại trừ mở hội nghị, dù có việc gì cũng sẽ không thông báo trước.
Vẫn là hai người liên hệ kia, mọi thủ tục đều tương tự như lần trước.
Có kinh nghiệm từ trước, Giang Dược càng thêm dễ dàng phối hợp với họ.
Lần này đi đường không quá lâu, sau hơn mười phút, họ đã đến nơi. Dựa theo những gì Giang Dược ghi nhớ, lần này địa điểm hoàn toàn khác so với lần trước.
Nơi đến là một trường trung học tư thục.
Có điều trường học này hiện tại không có học sinh hay giáo viên, toàn bộ sân trường trống trải, trông có vẻ hoang phế.
Sao lại đến nơi này?
Giang Dược cảm thấy có chút kỳ lạ.
Có điều hắn cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên, chỉ đi theo người liên hệ tiến thẳng vào một tòa nhà thí nghiệm sáu tầng.
Tại một phòng làm việc bên trong, Giang Dược phát hiện còn có hai người, và gương mặt hai người này cũng không xa lạ gì, anh đã gặp họ trong lần họp trước, đều là những nhân viên cốt cán cấp bốn sao dưới tay Thương Hải, vị trí họ ngồi trong cuộc họp lần trước cũng không xa Giang Dược, vì vậy hắn có ấn tượng và nhớ tên họ.
Hai người này nhìn thấy "Lão Hồng" tiến đến, cũng không cảm thấy kỳ lạ, đều gật đầu chào hỏi.
Có thể thấy, kỷ luật của tổ chức này rất nghiêm ngặt, mối quan hệ giữa họ không nên quá thân thiết để tránh phạm phải điều cấm ky.
Ba người đến đông đủ, cửa phòng chính giữa bật mở, Thương Hải dẫn theo một số cận vệ từ bên trong đi ra.
"Đã đến hết rồi hả." Thương Hải nở nụ cười, ánh mắt lướt qua ba người họ. Giang Dược cảm thấy có chút kỳ lạ, sao lại chỉ gọi ba người bọn họ? Ban ngành của Thương Hải có rất nhiều nhân viên cốt cán cấp bốn sao, việc chỉ gọi ba người họ đến có ý nghĩa gì?
Lẽ nào là muốn thanh toán bọn họ?
Giang Dược âm thầm suy tư, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Thực tế, hắn thậm chí có thể cảm nhận được hai người kia cũng đang lo lắng trong lòng.
Là những nhân viên cốt cán cấp bốn sao, trong quá trình làm việc, không ai có thể hoàn toàn trong sạch, nếu Thương Hải muốn vạch lá tìm sâu, chỉ trong vài phút, ông ta có thể tìm ra rất nhiều lý do.
Nếu vì lý do này mà thanh toán họ, thì hắn cũng không còn gì để nói.
"Ha ha, mọi người hãy thoải mái đi, lân này gọi các vị đến là có một số chuyện gấp cần giải quyết. Tất nhiên, không chỉ gọi riêng ba người, những người khác cũng sẽ được triệu tập theo từng nhóm. Ba người gân đây có biểu hiện tốt, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, rất đáng khen ngợi. Do đó, đơn xin huân chương nội bộ của các vị trong hội nghị lần trước đã được phê duyệt. Đồng thời, tổ chức còn khen thưởng thêm cho mỗi người một danh ngạch cơ động, có thể tự do trao tặng cho người mà các vị muốn. Chỉ cần báo cáo lại với tổ chức là được."
Hả?
Giang Dược thở dài một hơi trong lòng.
Lại được khen ngợi?
Giang Dược rất rõ ràng, quy trình xét duyệt của tổ chức này vô cùng nghiêm ngặt, muốn trở thành thành viên chính thức của tổ chức, nhất định phải đạt được huân chương do tổ chức ban hành.
Xem ra lão Hồng đã làm việc rất tốt.
Không chỉ được phê duyệt danh ngạch mà còn nhận thêm danh ngạch ngoài định mức?
Giang Dược không khỏi nghĩ đến cô nàng Uông Lệ Nhã kia.
Có phải là trùng hợp quá hay không?
Cô nàng vừa đưa ra ba điều kiện, cấp trên đã cấp thêm danh ngạch ngoài định mức? Chẳng phải là buồn ngủ gặp chiếu manh sao?
"Tất nhiên, các vị cũng chớ vội trao tặng danh ngạch cơ động này, đây là một vấn đề rất nghiêm túc. Nếu không phải là thành viên đặc biệt đáng tin cậy, việc trao tặng có thể sẽ phản tác dụng. Đến lúc đó chính là tự mình hại mình, đừng trách bọn tôi ác." Boss Thương Hải cảnh cáo.
Đây là chuyện thứ nhất.
"Chuyện thứ hai, có thể khi nghe xong các vị sẽ rất lo lắng. Ngành của chúng ta đã xuất hiện phản đồ."
Cả ba người bao gồm Giang Dược đều biến sắc.
Trong tổ chức, hậu quả của phản đồ vô cùng thảm khốc.
Vì vậy hai chữ vô cùng nhạy cảm này hệt như rắn độc mãnh thú, từ miệng boss Thương Hải nói ra khiến người ta không thể tránh khỏi cảm thấy một hồi rùng mình sợ hãi.
Dù là người trong sạch, trong lòng không có ma quỷ, cũng khó tránh khỏi cảm thấy lo sợ.
Đầu năm nay, có phải phản đồ hay không, chẳng phải là do một câu nói của cấp trên hay sao?
Giang Dược thâm giật mình trong lòng, liệu có phải hướng về phía lão Hồng không? Theo lý là không thể nào, lão Hồng bên này làm phản kín đáo như vậy, những nội gian trong chính phủ được lão khai ra kia, bọn họ cũng không hề đánh cỏ động rắn, làm sao có thể bại lộ?
Nếu như thật nhằm vào lão Hồng, hẳn là hắn vừa vào cửa đã bị khống chế, làm sao lại trước tiên khen ngợi một phen, rôi mới nhắc tới chuyện phản đồ?
Điều này không hợp với logic thông thường.
"Các vị đừng lo lắng, theo kết quả điều tra của tổ chức, độ trung thành của ba người các vị đều thuộc mức độ phi thường cao, vì vậy các vị mới là những người đầu tiên tôi gặp. Lần này gọi các vị đến, chỉ là muốn các vị cởi lòng chia sẻ. Các vị cảm thấy ai khả nghi, có bằng chứng gì, đều có thể thẳng thắn với tôi. Chúng ta nhìn nhận sự việc chứ không nhìn người, chỉ cần có lý lẽ, cũng sẽ không vì nói thẳng mà trách phạt. Những gì các vị nói, chúng tôi đều sẽ giữ bí mật. Dù liên quan đến ai, cũng tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài."
"Lão Dương, ở đây anh có thâm niên nhất, anh hãy bắt đầu trước đi."
Boss Thương Hải trực tiếp điểm tên.
Lão Dương là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, với mái tóc bạc phơ nhìn qua rất già dặn. Ông cũng không chần chừ, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi luôn nghi ngờ Trần Ngân Hạnh có vấn đề, nhưng tôi không có bằng chứng cụ thể."
"Ồ? Dù gì cũng phải có nguyên nhân chứ? Sao lại là cô ta?”
"Cô ta tỏ ra quá câu người, ở vị trí của cô ta, dường như không cần thiết phải như vậy? Nếu một người phụ nữ luôn tỏ ra quyến rũ, rất dễ khiến người ta nghi ngờ cô ta có mục đích khác. Hơn nữa, cô ta còn bí mật tiếp cận tôi. Tôi không tin cô ta. Tổ chức không cho phép chúng ta có quan hệ thân thiết với nhau, cô ta cũng biết rõ nguyên tắc này. Vậy tại sao cô ta lại bí mật tiếp cận tôi? Động cơ này cũng rất đáng nghi ngờ."
"Không tệ, lão Dương rất có nguyên tắc."
"Lão Hồng, anh thấy thế nào?" Boss Thương Hải bỗng nhiên nhìn về phía Giang Dược.
Nếu bị boss Thương Hải hỏi tới đầu tiên, có lẽ Giang Dược sẽ không chuẩn bị kịp tỉnh thân mà tỏ ra luống cuống.
Cũng may, trong vài chục giây ngắn ngủi, Giang Dược đã suy nghĩ kỹ lưỡng về cách trả lời.
Hắn đánh giá boss Thương Hải chắc chắn đã nắm giữ gì đó, bằng không không thể nào vô cớ hỏi như vậy, hơn nữa trước đó còn thông qua lời nói của lão Dương để nhắc tới Trân Ngân Hạnh.
Tín hiệu này cũng mơ hồ ám chỉ điều gì.
"Tôi cũng nghi ngờ Trần Ngân Hạnh có vấn đề,' Giang Dược không chút do dự, mở miệng nói.
Tình huống hiện tại rất rõ ràng, boss Thương Hải chắc chắn biết vấn đề của Trân Ngân Hạnh, thậm chí là biết Trần Ngân Hạnh đã bí mật hẹn gặp lão Hồng.
Nếu như Giang Dược lúc này không khai ra Trần Ngân Hạnh, có thể sẽ gặp rắc rối ngay tại chỗ.
Còn có một khả năng khác, Trân Ngân Hạnh có thể là vở kịch do tổ chức sắp xếp, để thử thách các nhân viên cốt cán cấp bốn sao khác, những lời nói và hành động bí mật của cô ta thực ra là do tổ chức yêu cầu.
Cô ta chỉ là một viên đá thử vàng.
Giả sử là trường hợp này, Giang Dược cũng phải khai ra. Nếu không khai ra, chẳng phải là bao che cho Trần Ngân Hạnh sao? Chẳng phải là thể hiện sự bất trung của bản thân sao?
Boss Thương Hải cười ha ha: "Lão Hồng, sao anh cũng cảm thấy Trân Ngân Hạnh có vấn đề? Có phải là cùng quan điểm với lão Dương không?"
"Không, tôi có bằng chứng. Trần Ngân Hạnh đã bí mật hẹn gặp tôi nhiều lần. Lúc đầu tôi nghĩ chỉ là đi uống rượu, đồng thời... tôi... tôi thừa nhận là có một chút ý đồ xấu với cô ta, nên đã bị mơ màng đáp ứng vài lần. Rượu cũng đã uống, lời ong bướm cũng đã nói. Có điều sự thật hoàn toàn không như tôi tưởng tượng. Trân Ngân Hạnh nhiều lần dò hỏi tôi, muốn moi móc bí mật của tôi... Tôi cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản."
Boss Thương Hải còn chưa lên tiếng, lão Dương đã cau mày nói: 'Lão Hồng, làm vậy không ổn đâu? Nếu như là lần đầu tiên còn có thể nói được, nhưng đã qua nhiều lần, sao anh không báo cáo? Nói cho cùng anh vẫn là có tư tâm, muốn bắt cá hai tay sao?"
Giang Dược hoàn toàn không hiểu, đồng nghiệp mới vừa rồi còn cười nói chào hỏi, chớp mắt đã quay sang cắn xé mình, hơn nữa còn cắn rất hung dữ. Mới mở miệng đã chụp mũ buộc tội.
Giang Dược vội vàng thanh minh: "Tôi không bị cô ta lừa, không hề tiết lộ bí mật nào, mỗi lần cũng chỉ là mượn rượu nói chuyện trời trăng mây gió. Hơn nữa, lúc đầu tôi chỉ cảm thấy cô ta có tham vọng, muốn nhanh chóng leo lên trong tổ chức và chiếm đoạt công lao của tôi. Cũng không nghĩ đến khả năng cô ta phản bội."
"Ha ha, lão Hồng, cái cớ này có chút thiếu thuyết phục đi a?" Lão Dương cười quái dị: "Co tham vọng hay không, boss Thương Hải chẳng lẽ không biết phán đoán? Anh chỉ cần báo cáo, cấp trên sẽ tự có quyết định."
Boss Thương Hải lại khoát tay: "Tốt, đã lão Hồng không tiết lộ bí mật, cho thấy lão Hồng vẫn rất cảnh giác, cũng rất trung thành với tổ chức, mặc dù có một số sai sót nhỏ, nhưng may là không mắc sai lầm lớn, cũng không cần quá khắt khe. Tuy nhiên, lão Hồng, lần sau cũng không thể tái phạm nữa."
"Vâng... là tôi bị vẻ đẹp của Trân Ngân Hạnh làm cho choáng váng đầu óc, ôm lấy những ảo tưởng không nên có."
"Ha ha, lão Hồng a, anh cái gì cũng tốt, chỉ có phương diện này là hơi thiếu kiềm chế." Boss Thương Hải cười nhạt nói.
"Đúng đúng, tôi nhất định sẽ thay đổi."
Boss Thương Hải lại hỏi người cuối cùng: "Lão Nhâm, anh thấy thế nào?”
"Tôi và Trân Ngân Hạnh không quen biết, cũng chưa từng gặp mặt riêng, cô ta có lẽ cũng không ưa tôi, không có khả năng bí mật tiếp cận tôi. Do đó, tôi không thể bình luận gì về tình hình của cô ta. Có điều tôi muốn nói về lão Dương, tôi cảm thấy anh ta có chút bất thường."
Lão Dương lập tức nổi giận: "Mịa kiếp, đang nói về Trần Ngân Hạnh, khi không cắn tôi làm gì?"
"Boss Thương Hải, chúng ta nhìn việc không nhìn người đúng không?" Lão Nhâm không cãi nhau với lão Dương mà nhìn về phía boss Thương Hải.
"Đúng vậy, nhìn việc không nhìn người. Lão Dương, anh cũng đừng nóng giận như vậy, hãy bình tĩnh. Phải cho người ta cơ hội nói chuyện."
Lão Dương tức giận nói: "Trời đất chứng giám, tôi trung thành với tổ chức. Nếu ai nghi ngờ tôi, cứ cầm dao đâm tôi, tôi không sợi” "Ha ha, đừng suy nghĩ van vơ, chúng ta đều là người nhà, không thể oan uổng bất kỳ ai. Hãy yên tâm đi. Lão Nhâm, anh cứ nói, đừng ngại."
"Vâng. Tôi nói lão Dương bất thường là vì tôi phụ trách các trạm giao dịch lương thực, nhiều lúc rảnh rỗi, tôi sẽ tự mình đi làm, tự mình trò chuyện với những người giao dịch để tìm hiểu tình hình. Tôi đã gặp ít nhất mười mấy nhóm người giao dịch, họ đều đề cập đến một người nào đó ở một trạm giao dịch nọ thích nghe ngóng tình hình của các trạm giao dịch lương thực khác, tỷ như quy mô giao dịch, địa điểm cụ thể... Cũng vì bị hỏi han quá nhiều, những người giao dịch này sợ gặp rắc rối, không dám giao dịch với họ nữa, dồn dập chuyển sang các trạm giao dịch khác. Lúc đó tôi đã cảm thấy kỳ lạ, các trạm giao dịch đều là những cá thể độc lập, không liên quan gì đến nhau, không giao dịch với nhau, đây không phải là nguyên tắc cơ bản sao? Tại sao lại có người thích nghe ngóng rõ ràng như vậy để làm gì? Hắn ta có ý đồ gì? Rốt cuộc là ai?"
"Sau đó, tôi tìm hiểu một chút và biết người hỏi thăm những người giao dịch đó là thuộc hạ dưới quyền lão Dương. Tôi cũng không rõ là do người đó tự tiện chủ trương hay là do lão Dương âm thầm chỉ thị, nên tôi mới nghi ngời"
"Nói bậy! Tôi hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, anh nói ai? Ai là người hỏi thăm? Nói tên ra, gọi những người giao dịch đó đến, chúng ta đối chất nhau!" Lão Dương tức giận, cuối cùng cũng có cơ hội phản bác, lập tức bùng nổ tại chỗ.
Boss Thương Hải cau mày: "Lão Dương, anh nóng giận làm gì? Nếu anh không có gì khuất tất, hãy bình tĩnh, không ai vu khống anh”"
Nói đoạn, ông nghiêm giọng hỏi: "Lão Nhâm, tất cả những điều anh nói này, anh có thể đảm bảo tính xác thực không?"
"Tôi có thể đảm bảo, nếu tôi nói dối dù chỉ một câu, tổ chức có thể trừng phạt tôi theo bất kỳ cách nào."
Thật thú vị, hai người này lại tranh cãi nhau.
Trước đó, Giang Dược còn lo lắng bị liên lụy quá sâu vào chuyện của Trân Ngân Hạnh, dẫn đến việc lật xe tại chỗ.
Hiện tại, hai người kia rõ ràng đều có mục đích riêng và đang bất hòa với nhau.
Hai người này cắn xéo nhau, ngược lại khiến tình cảnh của hắn trở nên dễ dàng hơn.
Có điều sự lạc quan của Giang Dược không kéo dài được bao lâu, boss Thương Hải lên tiếng: "Chuyện của lão Dương, chúng ta sẽ đối chất với nhau sau. Trước tiên hãy nói về chuyện của Trần Ngân Hạnh" Chương 442: Thảm cảnh của lão Hồng
Có lẽ bánh quy nhân đậu cũng không đủ để hình dung tình cảnh của lão Hồng.
Trần Ngân Hạnh yêu cầu lão Hồng phối hợp với cô ta, cung cấp cho cô ta tất cả thông tin mà lão Hồng nắm giữ, sau đó tìm nơi nương tựa cho cô ta.
Boss Thương Hải lại yêu cầu lão Hồng tiếp cận Trân Ngân Hạnh, tìm hiểu lai lịch của cô ta.
Cả hai bên đều không có đường lui, một sơ hở nhỏ cũng có thể khiến họ tan nát.
So sánh ra, Giang Dược đối với lão Hồng lại không hà khắc như vậy.
Giang Dược lâm vào trầm tư, không vội vàng bày tỏ thái độ.
"Lão Hồng, gặp khó khăn gì sao?"
Boss Thương Hải hỏi nhàn nhạt.
Giang Dược không vội trả lời vì hắn đang cân nhắc xem lão Hồng sẽ ứng đối như thế nào trong tình huống này.
Hắn nhắm mắt nói: "Tổ chức giao nhiệm vụ, dù khó khăn lão Hồng tôi cũng nhất định hoàn thành. Có điều người phụ nữ kia còn ranh ma hơn cả hồ ly. Tôi e sẽ rất khó để lừa gạt cô ta và tìm hiểu lai lịch của cô ta. Mong boss Thương Hải chỉ điểm, rốt cuộc quyên hạn của tôi có thể làm được gì, có thể vượt qua giới hạn nào? Tôi cần nắm chắc mọi thứ mới có thể đối đầu với cô ta."
Việc trực tiếp đồng ý mà không hề đòi hỏi điều kiện gì là điều càn rỡ. Với tính cách cẩn trọng của lão Hồng, hắn sẽ không bao giờ làm như vậy.
Quả nhiên, boss Thương Hải mỉm cười và gật đầu nhẹ.
Rõ ràng, nếu Giang Dược trực tiếp đồng ý mà không hề cau mày, boss Thương Hải sẽ nghi ngờ hắn, liệu hắn đã đầu hàng Trần Ngân Hạnh hay chưa.
Một phen cò kè mặc cả của Giang Dược lại khiến boss Thương Hải yên tâm hơn.
Việc yêu cầu cụ thể về quyền hạn cho thấy lão Hồng sợ phạm sai lầm, mà sợ phạm sai lâm thì rõ ràng là vẫn hướng về tổ chức.
Hắn không thể qua loa đáp ứng rồi quay đầu lại không thể tìm ra manh mối gì.
Tiếp xúc với Trần Ngân Hạnh và tìm hiểu lai lịch của cô ta là nhiệm vụ của lão Hồng. Dù cho không hoàn thành tốt hoặc không đạt được kết quả, hắn cũng không thể bị trừng phạt vì điều đó.
"Lão Hồng, quả không hổ danh là cậu. Vững vàng trong công việc là ưu điểm lớn nhất của cậu. Đi nào, ta sẽ cho cậu một lời hứa chắc chắn. Cậu có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta, cho dù cô ta muốn biết bí mật mà cậu nắm giữ, cậu cũng có thể tiết lộ cho cô ta. Đây là ta trao quyền cho cậu, tạo thành hậu quả, cậu không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào."
Lão Hồng chỉ là một trong số hàng chục thuộc hạ cốt cán của boss Thương Hải. Bí mật mà hắn nắm giữ chỉ là những mảnh ghép nhỏ trong bàn cờ lớn, dù cho tiết lộ một chút cũng không ảnh hưởng đến đại cục.
Điểm hy sinh này vẫn là đáng giá nỗ lực.
"Có điều cậu nhất định phải diễn tốt vai này, cố gắng moi móc nội tình của Trân Ngân Hạnh, xem rốt cuộc cô ta có ý đồ gì." "Tốt, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Boss Thương Hải nhìn thấy thái độ chính thức của hắn, cũng có chút mong đợi: "Được thôi, ta vẫn tin tưởng vào năng lực làm việc của cậu, lão Hồng. Cứ mạnh dạn làm việc. Người tới, đưa lão Hồng trở vê trước."
Giang Dược trong nháy mắt lóe qua một ý niệm, liệu có nên nhân cơ hội này ra tay bắt giữ boss Thương Hải để tra tấn lấy thông tin hay không.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn gạt bỏ suy nghĩ điên cuồng này.
Bỏ qua việc nơi này còn có lão Dương và lão Nhâm, chỉ tính đến những cận vệ của boss Thương Hải, e cũng không dễ đối phó.
Một khi ra tay, những người hộ vệ này sẽ can thiệp, dù chỉ trong vài giây, boss Thương Hải cũng hoàn toàn có thể bỏ trốn.
Hơn nữa, boss Thương Hải là một ông lớn cấp năm sao, thực lực cá nhân của hắn cũng không kém.
Giang Dược tự nhủ, trong tình huống này, tỷ lệ thành công của việc ra tay không cao hơn 30%.
Hơn nữa, dù cho thành công, hắn cũng phải diệt khẩu tất cả những người có mặt tại hiện trường. Chỉ cần một người chạy thoát, mọi chuyện sẽ bị bại lộ.
Mà nếu mọi chuyện bị bại lộ, việc bắt giữ Thương Hải và tra tấn lấy thông tin sẽ có ích gì?
Chờ đến khi thu thập được thông tin, chờ đến khi thị trưởng bên kia tập hợp đủ nhân lực, có thể đối phương đã sớm di chuyển đến nơi khác, không còn tung tích. Tinh Thành rộng lớn như vậy, chia thành từng nhóm nhỏ bỏ chạy, căn bản không thể truy đuổi.
Vì vậy, kế hoạch bắt giữ Thương Hải mặc dù hay nhưng phải dựa trên một tiền đề quan trọng, đó là phải giữ bí mật. Tuyệt đối không được bại lộ.
Một khi bại lộ, kế hoạch này sẽ mất đi phần lớn ý nghĩa, giá trị chiến lược cũng sẽ bị giảm đi đáng kể.
Sau khi Giang Dược rời đi, boss Thương Hải hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn lão Dương và lão Nhâm.
Lão Dương lại nói: "Lão Hồng này rất ranh mãnh, boss Thương Hải ngài tin tưởng hắn như vậy, tôi e hắn không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ này. Thậm chí hắn còn có thể không dùng tâm làm việc. Cẩn thận hắn chân đạp hai thuyền, kết quả là lừa dối tổ chức, hậu quả sẽ không tốt."
Lão Nhâm lại nói: "Lão Dương, cậu đừng vu khống người khác, chuyện của chính cậu còn chưa giải quyết rõ ràng."
"Đủ rồi, tất cả câm miệng! Ta cho hai người các cậu ba ngày thời gian, triệu tập tất cả những người liên quan lại để đối chất nhau. Ai đúng ai sai, ta sẽ phán xét saul"...
Ngồi trên xe rời đi, Giang Dược không ngừng suy nghĩ lại vê những gì đã nói trước đó, lật đi lật lại từng chỉ tiết nhỏ trong đầu.
"Nhìn qua thì boss Thương Hải dường như có chút nghi ngờ lão Hồng, nhưng sự nghi ngờ này chỉ là nghi ngờ, không có bằng chứng cụ thể. Việc ông ta đưa ra yêu cầu này là để thử dò xét lão Hồng, xem liệu lão Hồng có thực sự kiên định hay chỉ là kẻ gió chiêu nào theo chiều ấy. Tình hình hiện tại rất khó khăn, bất kỳ bước đi sai nào cũng có thể khiến cục diện rơi vào tình trạng vô cùng bất lợi."
Giang Dược không hề muốn lão Hồng sụp đổ.
Sự sụp đổ của lão Hồng đồng nghĩa với việc Giang Dược mất đi đầu mối quan trọng nhất trong tổ chức này, đồng nghĩa với việc đường dây này bị cắt đứt. Đường dây này hiện tại có giá trị rất lớn.
Vì vậy, giữa tổ chức và Trân Ngân Hạnh, Giang Dược lựa chọn đứng về phía lão Hồng chứ không phải Trân Ngân Hạnh.
Vứt bỏ Trân Ngân Hạnh không mang lại lợi ích gì cho Giang Dược.
Mặc dù thế lực đằng sau Trần Ngân Hạnh cũng rất bí ẩn, nhưng ít nhất hiện tại họ chưa phải là mâu thuẫn nổi bật nhất ở Tinh Thành.
Theo thói quen, Giang Dược vẫn quyết định thẳng thắn trao đổi với lão Hồng trước.
Khi Giang Dược gặp lại lão Hồng, lão Hồng nhìn hắn như nhìn cha mẹ, suýt khóc nức nở.
"Ta tưởng cậu đã quên ta rồi." Lão Hồng nói với giọng điệu hơi trách móc.
"Tôi có thể vô lương tâm như vậy sao? Tôi cũng chẳng dễ dàng gì, phải dỗ dành bà vợ, dỗ dành đám tiểu tam tiểu tứ, rồi còn cả mớ hỗn độn của ông nữa, chuyện nào cũng phải giải quyết. Hôm nay còn bị boss Thương Hải gọi đến. Ông bảo tôi không bận không vội à!"
"Boss Thương Hải tìm ta?" Lão Hồng ngạc nhiên hỏi.
"Lão Hồng, ông tự cho mình thông minh lắm, lén lút qua lại với Trân Ngân Hạnh. Tôi nói cho ông biết, boss Thương Hải đã biết hết những hành động của ông từ lâu rồi. Hôm nay ông ta gọi tôi đến khiển trách một hồi lâu. Còn có lão Dương và lão Nhâm, trước mặt họ, ông ta không hề nể nang gì. Đặc biệt là lão Dương, hắn còn điên cuồng vu khống ông. Lão già nhà ông, có phải ngủ với vợ hắn không?”
"Làm sao có thể? Hắn già thế, vợ hắn cũng già, khẩu vị của ta không nặng như vậy đâu! Hắn nói gì vê ta?
"Hắn nói ông lén lút qua lại với Trần Ngân Hạnh mà không báo cáo tổ chức, khẳng định là có tư tâm, muốn hai lòng."
"Ta... đời tổ tông mười tám đời của hắn, bố đây không oán không thù với hắn, vậy mà hắn bôi nhọ thanh danh của ta."
"Hắn bôi nhọ thanh danh ông à? Ông không lén lút qua lại với Trần Ngân Hạnh sao? Quả thật là chân đạp hai thuyền."
"Ta... Lão Hồng suy nghĩ kỹ lại, dường như cũng có chút lý. Trên thực tế, hiện tại hắn đâu chỉ chân đạp hai thuyền? Có thể đếm được là ba thuyền.
"Cậu... cậu nói gì vậy?" Lão Hồng có chút lo lắng. Nếu không trả lời tốt, đồng nghĩa với việc hắn sẽ bị loại khỏi tổ chức.
Hậu quả này khá nghiêm trọng.
"Tôi còn có thể nói gì nữa? Chỉ có thể thành thật khai báo thôi. Tôi đã nhanh chóng thừa nhận việc mình lén lút qua lại với Trân Ngân Hạnh và thèm muốn cơ thể của cô ta."
"Tốt, thừa nhận tốt!" Lão Hồng không những không trách mắng mà còn khen ngợi,/Anh em, mưu kế này của anh thông minh quá. Nếu anh cố cãi không nhận hoặc tìm cách quanh co, boss Thương Hải chắc chắn sẽ tức giận và càng nghi ngờ anh hai lòng. Boss Thương Hải ghét nhất bọn thủ hạ chơi trò khôn vặt trước mặt mình. Việc anh trực tiếp thừa nhận và thể hiện thái độ chân thành sẽ khiến boss Thương Hải cảm thấy thoải mái hơn."
Lão Hồng nói đúng.
"Lão Hồng, xem ra anh hiểu rõ boss Thương Hải lắm nhỉ. Sau khi tôi thừa nhận, thái độ của boss Thương Hải rõ ràng trở nên ôn hòa hơn nhiều. Có điều đừng tưởng anh đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm. Ông ta đã ra lệnh phải tiếp cận Trần Ngân Hạnh, thậm chí vượt ranh giới nếu cần thiết để tìm hiểu rõ nội tình của cô ta."
Vừa mới giãn mặt ra, lão Hồng lại trở nên buồn râu.
Đây quả là một nhiệm vụ khó khăn.
Chưa nói đến việc nhiệm vụ này nguy hiểm đến mức nào, chỉ nói đến Trân Ngân Hạnh, con hồ ly tinh kia, làm sao dễ dàng lừa gạt được? Tìm hiểu lai lịch của cô ta ư? Lão Hồng cảm thấy với đạo đức của mình, hắn hoàn toàn không thể chơi lại Trân Ngân Hạnh.
"Anh em, anh cũng đã gặp Trần Ngân Hạnh rồi, anh nghĩ với đạo đức như thế này, anh có thể đấu lại được cô ta không? Còn việc tìm hiểu lai lịch của cô ta? Cẩn thận bị cô ta đào ngược lại nội tình của mình.”
"Đúng vậy, boss Thương Hải đã nói, khi cần thiết, ông có thể cho cô ta biết lai lịch của mình, tiết lộ bí mật mà ông nắm giữ để lấy được lòng tin của cô ta. Đây là đặc quyên mà boss Thương Hải trao cho ông, bất kể hậu quả ra sao, ông cũng không phải chịu trách nhiệm."
"Ai, nói thì nói vậy, nhưng sao tôi cứ cảm thấy việc này rất nguy hiểm nhỉ? Nghe có vẻ dễ dàng nhưng muốn lấy thông tin từ người phụ nữ này đâu có đơn giản."
"Lão Hồng, đã không có lựa chọn nào khác."
"Không chọn thì đơn giản, vấn đề là, nếu tôi không làm gì, boss Thương Hải chắc chắn sẽ không hài lòng, thậm chí nghi ngờ tôi. Giờ tôi như con chuột mắc kẹt, hai đầu không nơi nào thoát. Mẹ nó, Trân Ngân Hạnh, con đàn bà này sao cứ đeo bám tôi mãi?”
"Chẳng phải vì ông có điểm yếu nên bị lợi dụng sao? Nếu ông không mắt đi mày lại với người ta, cô ta cũng không nhất thiết phải tìm đến ông."
Lời nói tuy khó nghe nhưng lại là sự thật.
Lão Hồng bất lực biện bạch, chán nản nói: “Anh em, anh bảo tôi nên làm gì? Giờ đây cả ba phe đều đang ép buộc tôi, sao tôi cảm thấy mình như không có đường sống vậy?"
"Vẫn câu nói kia, giao cho tôi xử lý." Giang Dược cười ha hả nói,'Sớm muộn gì ông cũng sẽ nhận ra, tôi mới là chỗ dựa lớn nhất của ông."
Lão Hồng cười khổ nói: "Anh định làm thế nào?"
"Giữ nguyên kế hoạch xử lý, chỉ cần có thể phản chế Trân Ngân Hạnh, cục diện bên phía ông sẽ ổn định. Thích hợp lấy thêm một điểm tin tức cho boss Thương Hải để thu hoạch lòng tin của hắn."
"Ai, thời gian này lúc nào cũng kích thích cỡ vậy à? Anh em, hiện tại tôi quyết tâm theo anh lăn lộn, nghe theo sự sắp xếp của anh. Anh cũng không thể qua sông đoạn cầu được."
Lão Hồng chua xót nhận ra, dù chọn phe nào, kết quả đều rất bi quan: tổ chức hoặc Trân Ngân Hạnh.
Chỉ có Giang Dược, phe thứ ba, dù nguy hiểm nhưng vẫn còn chút hy vọng mong manh.
"Lão Hồng, chẳng lẽ ông không nghĩ tới sao? Nếu tôi muốn phá cầu, hiện tại đã có thể dỡ xuống rồi. Ông có thể làm gì tôi đây?"
Lão Hồng sững sờ, suy nghĩ kỹ lại và nở nụ cười khổ.
Đúng vậy, người ta đã hoàn toàn hiểu rõ cuộc sống của hắn, đóng vai lão Hồng hắn một cách hoàn hảo, không he có khe hở nào. Gia đình, bạn bè, thế lực sau lưng của hắn, tất cả mọi người đều không thể phát hiện ra điều gì bất thường.
Như vậy, bản thân hắn, dù có hay không, dường như cũng không quan trọng lắm.
Người ta muốn qua sông đoạn cầu, hiện tại hoàn toàn có thể phá hủy.
"Anh em, tôi... Tôi biết các anh là người của chính phủ, khác với chúng tôi và Trân Ngân Hạnh, làm việc có nguyên tắc hơn, tôi rất cảm kích. Vì vậy, tôi nhất định sẽ phối hợp tốt, dù sao tôi vẫn có chút giá trị lợi dụng. Anh thấy, tôi có xứng đáng với anh không?"
"Nếu ông không hợp tác, ông nghĩ tôi sẽ đối xử tốt với ông như vậy sao?" Giang Dược cười nhạt nói.
"Đúng rồi, Tiểu Uông..."
Giang Dược lại nhắc đến chuyện Uông Nhạc Viễn và em gái của hắn.
“Đây là thị phi do ông gây ra, ông nói làm sao bây giờ?”
Lão Hồng cười quái dị nói: "Còn phải hỏi sao? Con bé kia xinh đẹp, vóc dáng chuẩn, tính cách lại kiên cường, điều giáo lên ắt hẳn rất kích thích. Có tiện nghi không chiếm là cháu trai, hiện tại lão Hồng tôi gặp nhiều bất tiện, không thể tự mình ra tay, vậy xin nhờ huynh đệ giúp đỡ một chút."
Khỉ gió giúp đỡ một chút.
Lão Hồng này thật phong lưu.
"Vừa vặn, boss Thương Hải không phải cho danh ngạch cơ động sao? Anh dứt khoát cho con bé một vị trí tốt. Còn vị trí phụ trách trạm giao dịch, anh muốn tìm ai để đổ lỗi chả được. Có người phụ trách nào không có một chút vấn đề? Cớ thay người thì đầy. Chẳng lẽ lão Hồng tôi phải dạy anh thao tác sao? Loại người phụ trách như Uông Nhạc Viễn, ai dưới tay mà sạch sẽ? Ai mà không làm chút động tác nhỏ? Anh chỉ cần kiểm tra sổ sách, tôi đảm bảo bọn hắn lập tức sẽ quỳ xuống van xin, đến lúc đó anh thoái thác là do cấp trên chỉ thị, nếu không phải do anh cầu tình cho hắn giữ được chức vụ, thì không đơn giản chỉ là bị miễn chức. Anh muốn loại bỏ ai thì loại bỏ. Kết quả là anh không những không bị trách móc, mà đối phương còn biết ơn anh, anh tin hay không?”
"Tổ chức này kỷ luật nghiêm minh, tham ô là chuyện lớn hay nhỏ đều phụ thuộc vào ý chí của cấp trên. Nếu cố ý làm cho vấn đề trở nên nghiêm trọng, người bị miễn chức có thể thoát khỏi cái chết đã là điêu may mắn, đương nhiên không thể oán trách gì."
"Hắc hắc, nghĩ đến con bé kia, tôi thật sự có chút không nỡ." Lão Hồng chậc chậc thở dài.
Mặc dù đang phải đối mặt với cả rổ rắc rối, nhưng khi nói đến chủ đề này, lão Hồng vẫn nói cười vui vẻ, nước miếng văng tung tóe, đúng thật không hổ là một lão già háo sắc thâm niên. Chuong 443: Phan che Tran Ngan Hanh
Giang Dược nhận ra lão Hồng dường như đang có ý định "bỏ ganh' vì thấy tình hình hiện tại quá khó khăn.
Nói trắng ra, lúc đầu lão Hồng bị Giang Dược giam giữ và giả mạo thân phận, mặc ngoài thì tỏ ra bất đắc dĩ chấp nhận, nhưng trong thâm tâm có lẽ không cam lòng.
Có điều giờ đây tâm trạng của lão rõ ràng đang có xu hướng né tránh, mặc cho Giang Dược giả mạo mình.
Hiển nhiên lão cũng tự biết mình không còn khả năng ứng phó với tình hình phức tạp hiện tại.
Đương nhiên, đó cũng là sự khôn ngoan của lão Hồng.
Lão Hồng tỏ ra hợp tác như vậy đơn giản là muốn cho Giang Dược biết mình rất nghe lời, Giang Dược cứ tự do phát huy khả năng, miễn sao xử lý hết những rắc rối của lão là được.
Mặc dù có sự đồng ý của boss Thương Hải, nhưng Giang Dược vẫn cảm thấy lo lắng về việc gặp gỡ Trân Ngân Hạnh.
Khả năng giám sát của tổ chức này rõ ràng mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của lão Hồng.
Lão Hồng cho rằng việc mình gặp mặt Trân Ngân Hạnh là hoàn toàn bí mật, không thể bị lộ, nhưng sự thật không phải như vậy.
Do đó, trong chuyến đi gặp Trân Ngân Hạnh này, Giang Dược không chỉ phải đê phòng Trân Ngân Hạnh mà còn phải đề phòng tai mắt của tổ chức.
Đương nhiên, dù cho khả năng thâm nhập của tổ chức này mạnh đến đâu cũng không thể thâm nhập đến mức biết được họ cụ thể sẽ nói chuyện gì và làm gì khi gặp mặt.
Sau đó, Giang Dược trở về nhà lão Hồng.
Trải qua vài ngày, hắn đã không còn bỡ ngỡ như những ngày đầu tiên.
Người vợ trẻ dịu dàng và chu đáo của lão Hồng, dù trong lòng cảm thấy có chút tủi thân vì sự xa lánh của chồng, nhưng không hề biểu lộ ra ngoài mà vẫn ân cần quan tâm săn sóc, làm tròn mọi phận sự của một người vợ hiền.
Nhìn thấy "chồng mình" trở về nhà, khuôn mặt cô rạng rỡ hạnh phúc.
Có lẽ, trong mắt cô, chỉ cân chồng mình chịu vê nhà, cả nhà bình an, no đủ là được, mọi thứ khác đều không quan trọng.
Đương nhiên, lần trước lão Hồng yêu cầu Giang Dược truyền đạt nội dung trong két sắt đã khiến người phụ nữ này lo lắng và sợ hãi phân nào. Cô đã biết được công việc của chồng mình là đang đi trên lưỡi dao, có thể tan xương nát thịt bất cứ lúc nào.
"Ông xã, giờ nhà mình đã không lo ăn, không lo mặc. Ngày nào anh cũng liều mạng như vậy, em và con gái đều rất đau lòng. Nếu không thì, chúng ta tạm dừng một chút đi? Coi như khó khăn một chút, chúng ta cũng có thể vượt qua được. Mỗi ngày lo lắng đề phòng như thế này, em sợ có một ngày anh không về nhà, hai mẹ con em sẽ ra sao?" Người phụ nữ từ phía sau ôm lấy cổ Giang Dược, áp mặt lên đầu hắn, cử chỉ thân mật khiến Giang Dược có chút cảm giác tội lỗi.
Đây chính là vợ người ta.
Nhưng nếu kháng cự quá mức, lại quá lộ liễu, khó tránh khỏi khiến cô nghỉ ngờ. Anh võ nhẹ vào lưng cô: "Đừng lo lắng, anh sẽ cẩn thận. Những thứ đó chỉ là chuẩn bị dự phòng thôi, không có nghĩa là chuyện nhất định sẽ xảy ra. Thời buổi này, ai mà không có chút dự phòng cho bản thân chứ?"
"Nhưng em mỗi ngày nhìn anh bận rộn như thế này, luôn nơm nớp lo sợ. Con gái cũng rất quan tâm anh, ông xã, chúng ta thật sự không thể không làm gì sao? Với điều kiện hiện tại của chúng ta, coi như anh từ chức, cũng sẽ không tới nỗi nào chứ?”
"Ai, từ chức nói nghe dễ vậy à? Đừng nhìn chúng ta bây giờ có vẻ ổn, nhưng đó cũng là xây dựng trên nền tảng công việc này. Một khi từ chức, anh chẳng là gì cả. Mọi thứ hiện tại, có giữ được hay không đều không biết."
Người phụ nữ không hề tỏ ra hung hăng càn quấy, chỉ lặng lẽ đỏ hoe mắt. ...
Rời khỏi nhà lão Hồng, tâm trạng Giang Dược rất phức tạp.
Những kẻ như lão Hồng, gánh chịu hậu quả thảm khốc như vậy là đáng đời. Có điều vợ con lão ta ngược lại hoàn toàn vô tội.
Đương nhiên, những suy nghĩ này nhanh chóng bị Giang Dược đẹp bỏ, bởi vì hắn sắp đi gặp Trân Ngân Hạnh.
Người phụ nữ này không đơn giản, trước mặt cô ta, bất kỳ sơ hở nào cũng rất dễ dàng lộ ra. Nhất định phải cẩn thận hết sức mới có thể ứng phó.
Giang Dược dọc đường đi âm thầm lưu ý, liệu mình có bị theo dõi hay ai đó âm thâm thăm dò hay không.
Dọc đường đi, kiến trúc hai bên đường đều có người ẩn núp. Dù sao Tinh Thành có dân số đông như vậy, hiện tại chưa xảy ra sự kiện tử vong trên diện rộng, mật độ dân số ở Tinh Thành hẳn là không giảm đi nhiều.
Có người núp trong các kiến trúc ven đường cũng là chuyện bình thường.
Nhưng những người này rốt cuộc có phải là tai mắt của tổ chức kia hay không, cũng rất khó nói.
Mặc kệ, dù sao hiện tại hắn chính là lão Hồng, mọi thứ khác đều không quan trọng.
Không lâu sau, Giang Dược đã đến khu tiểu viện tư nhân nơi hắn gặp Trần Ngân Hạnh lần trước.
Lúc đầu Giang Dược còn lo lắng không báo trước mà đến có thể không gặp được cô ta.
Không ngờ Trần Ngân Hạnh đã ở đó, dường như đã đoán được hắn sẽ đến thăm vào hôm nay và đợi từ lâu.
"Lão Hồng, không ngờ anh vẫn bình thản như vậy, tôi nghĩ anh nên đến sớm hai ngày."
Trân Ngân Hạnh vẫn là bộ dáng trang điểm nhẹ nhàng xinh đẹp như lần trước.
Lần này Giang Dược không ngồi đối diện mà đi đến bên cạnh cô ta, thô bạo kéo một chiếc ghế và ngồi xuống.
Hơn nữa, hai chân hắn vô cùng tùy tiện đặt lên bàn, nhìn như cố ý muốn gây hấn với Trần Ngân Hạnh.
Trân Ngân Hạnh nhìn "Lão Hồng" bằng đôi mắt đẹp long lanh, dường như muốn giải mã ý đồ sâu xa của Giang Dược qua loạt hành động này.
"Thế nào? Anh muốn trở mặt với tôi hả?" Trân Ngân Hạnh cười khanh khách, trêu chọc.
"Trân Ngân Hạnh, đừng giả vờ nữa. Lão Hồng tôi tự hỏi đã đối xử với cô khá lịch sự. Tôi cũng không làm gì có lỗi với cô. Tại sao cô lại lừa tôi?"
Lúc này Trân Ngân Hạnh có chút mơ hồ.
Cơn giận này có phải xuất hiện hơi muộn?
Chuyện lừa đảo chẳng phải lần trước đã biết rồi sao? Cũng không thấy đối phương nổi giận gì. Lúc này nổi giận chẳng phải là hơi khó hiểu? Cái lão này lại nổi điên gì thế?
"Lão Hồng, anh đừng tưởng anh nổi giận, nói xàm xí vài câu là có thể cứu vãn tình hình." Trân Ngân Hạnh nhạt nheo hỏi.
"Cứu van cái rắm! Đừng tưởng tôi không biết, cô được tổ chức sắp xếp, cố ý dụ tôi vào bẫy này để thử xem tôi có trung thành với tổ chức hay không. Nếu tôi bị lừa, giao bí mật cho cô, bước tiếp theo tôi phải xui xẻo rồi đi a? Cô nói xem lừa tôi như vậy có lợi ích gì cho cô?”
Trân Ngân Hạnh ngây người.
Chuyện đã đến nước này mà lão Hồng vẫn ôm quan điểm ngu xuẩn như vậy? Còn bảo mình làm thế là theo lệnh của tổ chức?
Chẳng lẽ lời nói của mình lần trước chưa đủ rõ ràng?
"Lão Hồng, anh hãy bình tĩnh trước đã. Ai nói cho anh biết tôi làm theo lệnh của tổ chức? Những gì tôi nói trước đó, anh không hiểu gì sao?"
"Hừ hừ, đừng giả vờ nữa! Hôm nay boss Thương Hải đã gọi tôi lên và mắng tôi một trận. Ông ấy đã biết chuyện tôi tự ý uống rượu với cô. Cô còn giả vờ tiếp nữa, tôi thật sẽ trở mặt."
Trên thực tế, Giang Dược biết Trân Ngân Hạnh không hề được tổ chức sắp xếp. Hắn làm vậy là để xáo trộn tâm lý Trân Ngân Hạnh, phá vỡ nhịp điệu của cô ta.
Hắn cũng không muốn bị cuốn theo nhịp điệu của đối phương.
Xáo trộn tâm lý đối phương mới có cơ hội thủ thắng.
Trân Ngân Hạnh quả nhiên có chút hoảng hốt, nhíu mày. Rõ ràng việc boss Thương Hải gặp gỡ lão Hồng là một tin tức mới mà cô ta không he biết.
Chẳng lẽ cấp trên đã bắt đầu nghi ngờ?
"Boss Thương Hải gọi anh đến nói cái gì?"
"Ngân Hạnh, cô đừng giả vờ nữa! Boss Thương Hải rõ ràng đã cảnh cáo tôi. Mục đích của các cô đã đạt được, còn giả vờ diễn trò làm gì?"
Trân Ngân Hạnh nhíu mày, lộ ra vẻ bực bội.
"Lão Hồng, tôi lặp lại lần nữa, tôi không phải do tổ chức sắp xếp. Nếu anh vẫn tiếp tục suy nghĩ sai lầm như vậy, đến lúc đó dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, biến thành quái vật người người đuổi đánh, sẽ không thể nào cứu vãn được nữa." Trần Ngân Hạnh lạnh lùng giải thích.
Giang Dược nhíu mày hỏi: "Thật sự không phải là khảo nghiệm của tổ chức?"
Trân Ngân Hạnh cười lạnh nói: "Tôi không có hứng thú giải thích nhiều lần với anh."
Giang Dược thở dài: "Hừ, nếu thật là vậy, cô coi chừng đó. Boss Thương Hải chắc chắn đã nghi ngờ cô. Ông ta còn cố ý hỏi lão Dương và lão Nhâm xem họ có bí mật giao thiệp với cô hay không."
Sắc mặt Trần Ngân Hạnh đột ngột thay đổi: "Ông ta nói gì? Lão Dương và lão Nhâm trả lời thế nào?" "Lão Dương nói cô rất khả nghi, nên không muốn tiếp xúc với cô, còn lão Nhâm thì dứt khoát phủ nhận. Có điều tôi cảm thấy hai người họ ít nhất cũng có một người đang bí mật qua lại với cô."
"Lão Hồng, chuyện không liên quan gì đến anh, tốt nhất anh nên bớt quan tâm. Tôi hỏi lại lần nữa, boss Thương Hải rốt cuộc đã nói gì với anh?"
"Ông ta bảo tôi điều tra lai lịch của cô, còn đưa cho tôi một món đồ, tôi cũng không hiểu đó là thứ gì."
"Món đồ gì?" Trân Ngân Hạnh rất tò mò, boss Thương Hải lại tự mình đưa đồ cho lão Hồng? Lão Hồng có vị trí quan trọng đến vậy sao?
Chẳng lẽ boss Thương Hải thực sự đã nghi ngờ cô?
Hay là lão Hồng đang nói dối, lừa gạt cô?
Trong nháy mắt, cô không hoàn toàn tin tưởng Giang Dược, nhưng cũng không dám xem thường hắn.
Nếu kinh động đến boss Thương Hải, nghĩa là những việc ngầm của cô sẽ rất khó khăn để tiếp tục. Một khi bại lộ, sẽ là vấn đề sống còn.
Giang Dược từ từ móc ra từ trong túi một tấm giấy mỏng, bày trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Trân Ngân Hạnh.
"Chính là thứ này, tôi cũng không hiểu ra sao, chỉ nghe boss Thương Hải nói, có cơ hội thì cứ sử dụng, hay là cô thử giám định một chút?"
Trân Ngân Hạnh nhìn chăm chú vào tấm giấy mỏng trong lòng bàn tay Giang Dược, trên đó vẽ hình thù kỳ quái, trông giống như bùa phép.
Ngay khi cô đang nghi ngờ, Giang Dược bỗng nhiên hất tấm giấy trong lòng bàn tay, bùa phép trên đó hóa thành một vệt sáng, lao thẳng về phía đầu cô.
Bằng một tốc độ nhanh như chớp, vệt ánh sáng đó chui tọt đỉnh đầu cô.
Sau một khắc, Giang Dược cười rộ lên, thân thể trượt khỏi ghế lùi ra xa mấy mét.
Trân Ngân Hạnh bỗng chốc bóp nát ly pha lê trước mặt, ba mảnh pha lê sắc nhọn như dao găm lao vun vút về phía Giang Dược.
"Anh đã làm gì với tôi?" Trần Ngân Hạnh vốn luôn bình tĩnh và ung dung, nay đã mất đi vẻ điềm đạm thường thấy.
Sự hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt và giọng nói của cô.
Giang Dược như không hề để ý đến ba mảnh pha lê đang lao tới, thản nhiên nói: "Cũng không có gì, chỉ là một món quà nho nhỏ cho cô thôi."
Trân Ngân Hạnh nhìn vẻ mặt béo núc của "lão Hồng”, trong lòng như muốn nôn ọe.
Tên đàn ông đáng ghét này, giờ còn giả vờ bình tĩnh tự nhiên?
Lão ta tưởng mình là ai chứ!
Trân Ngân Hạnh nghĩ, nhưng lại bi ai nhận ra, dù lão ta có đáng ghét đến đâu, thực tế là cô đã bị lão ta đã ám toán.
Nỗi sợ hãi trong lòng nhanh chóng bị cô đè nén xuống, cô lại nở nụ cười khẽ khàng: "Lão Hồng a lão Hồng, xem ra tôi đã quá coi thường anh. Boss Thương Hải có rất nhiều thuộc hạ, tôi đã gặp mặt hơn nửa, không ai không khuất phục với tôi. Nhưng trong số đó, anh là người đầu tiên có thể phản chế tôi. Tôi thật không ngờ, một kẻ hèn mọn đáng khinh như anh, vậy mà lại thâm sâu khó lường đến vậy. Thật thất kính, thất kính."
Giọng điệu của Trần Ngân Hạnh khiến người ta không thể đoán được, liệu cô có thực sự nể phục hay đang trì hoãn điều gì.
Nhưng Giang Dược không hề quan tâm.
"Em gái Ngân Hạnh, tôi phải nhắc nhở em một chút. Thứ vừa rồi là bùa phép, tôi đã bỏ ra hơn trăm triệu để có được nó. Không ngờ nó đã nhanh chóng phát huy tác dụng. Hiện tại, chúng ta cũng coi như hòa nhau. Cho nên, tôi khuyên em nên thu lại những trò vặt kia. Lão Hồng tôi, như em đã nói, là một tên hèn mọn, tham lam. Nếu tôi cực hạn một đổi một với em, chắc chắn em sẽ cảm thấy lỗ vốn, hoàn toàn không có lợi, đúng không?”
"Khanh khách, lão Hồng, sao lại nói cái gì cực hạn đổi một đối một? Giữa chúng ta hoàn toàn là quan hệ hợp tác mà. Những gì tôi làm với anh trước đây, nói cho cùng cũng là giúp anh thôi. Tôi giúp anh mạnh lên, đây là điều mà nước thuốc rèn thân không thể làm được. Chẳng lẽ giữa chúng ta, lại không thể hợp tác chân thành sao? Việc này không có lợi cho ai cả. Tôi cảm thấy, giữa chúng ta có rất ít khác biệt, và không gian hợp tác còn rất rộng lớn. Nhất là với năng lực và lòng dạ của anh, tôi càng cảm thấy anh có tư cách bình đẳng hợp tác với tôi."
Giang Dược lắc đầu: "Đừng rót lời đường mật nữa, hãy nói thứ gì thực tế hơn đi."
"Cái gì mới là thực tế? Chẳng lẽ anh không muốn mạnh lên?"
"Thế đạo này, ai mà không muốn mạnh lên?"
"Vậy thì đúng rồi!"
"Đúng cái búa! Tôi muốn trở nên mạnh hơn, nhưng không phải là mạnh lên dưới sự điều khiển của em, càng không muốn mang một quả bom hẹn giờ trên người, càng không muốn cái nút khống chế quả bom này nằm trong tay em. Cho nên, hiện tại tôi cũng có một cái nút. Chỉ cần một ý nghĩ trong đầu tôi, dáng người nũng nịu của em gái Ngân Hạnh đây sẽ như quả bóng bay bị thổi phồng vô hạn, rồi bùm một tiếng, nổ tung!" Chương 444: Cuộc tập kích bất ngờ
Đôi mắt ngập nước của Trân Ngân Hạnh tinh tế đánh giá Giang Dược, như đang thăm dò xem lời nói của hắn là thật hay giả.
Giang Dược tự nhiên nhận ra sự do dự của đối phương, thản nhiên ngồi trên ghế, vẻ mặt không hề sợ hãi khiến Trần Ngân Hạnh càng thêm hoang mang.
"Lão Hồng, nhớ không lầm, anh có một người vợ xinh đẹp và một cô con gái đáng yêu phải không?" Trân Ngân Hạnh bỗng nhiên nói.
Cô ta muốn tấn công Giang Dược từ điểm yếu là vợ con của hắn.
Trân Ngân Hạnh rõ ràng đã đánh trúng ý đồ của mình.
"Em gái Ngân Hạnh, xem ra em không coi trọng lời nói của tôi vừa rồi nhỉ? Để tôi cho em ấn tượng trực quan hơn nhé."
Giang Dược nói, ngón tay gõ nhẹ trên bàn như đánh đàn dương cầm.
Bỗng nhiên, cánh tay trắng ngần như búp sen của Trân Ngân Hạnh cảm thấy như có gì đó kích thích, giống như những con giun dài ngoằn ngoèo đang nhúc nhích dưới da, khiến làn da cô bắt đầu căng phồng lên.
Tiếp theo, cô cảm thấy cổ họng thon dài cũng có dị động, duỗi tay ra sờ, lại sờ thấy từng sợi mạch máu co giãn nổi gồ lên.
Trần Ngân Hạnh run rẩy biến sắc: "Anh... Mau dừng tay lại!"
Lúc này, Trần Ngân Hạnh thực sự cảm thấy cơ thể mình giống như không kiểm soát được đang phình to ra, cảm giác này giống như một quả bóng bay đang được bơm căng.
Một khi phồng to đến điểm giới hạn, toàn bộ mạch máu trong cơ thể chắc chắn sẽ nổ tung.
Giang Dược cũng không quá quắt, khi đối phương hô ngừng, hắn liền mỉm cười dừng tay. Sau đó, cơ thể Trần Ngân Hạnh dần dần bình thường trở lại với tốc độ quan sát được bằng mắt thường. Trên da thịt của cô ta, ngoại trừ một vài nếp nhăn do bị phình ra, cũng không có gì bất thường rõ ràng.
Nhưng tâm trạng của Trần Ngân Hạnh lại như rơi vào hầm băng, toàn thân rét lạnh thấu xương.
Trước giờ vẫn luôn là cô ta điều khiển đàn ông trong lòng bàn tay, dễ dàng sai bảo họ cúi đầu nghe lệnh, ngoan ngoãn.
Không ngờ hôm nay lại thất bại, còn bị đối phương phản chế.
Mà điều này lại do lão Hồng hèn mọn, tham lam mà trước đây cô ta không coi trọng làm được!
Giang Dược cười ha hả nói: "Em gái Ngân Hạnh, cảm giác thế nào?”
"Lão Hồng, là tôi đánh giá thấp anh. Anh thực sự có tư cách bình đẳng hợp tác với tôi. Nói đi, anh muốn thế nào?" Trân Ngân Hạnh nói với giọng điệu phức tạp.
"Đầu tiên, hãy thu hồi cảm giác ưu việt chết tiệt đó đi, đừng nghĩ mình luôn cao hơn người khác. Trong mắt tôi, em cũng chỉ là một cái túi da đẹp mắt mà thôi. So với người khác cũng chẳng khác biệt là bao. Tôi chỉ cần búng tay một cái, em cũng sẽ nổ tung, cũng sẽ máu thịt be bét, cũng sẽ thối rữa. Đừng tưởng bản thân mình cao quý đến mức nào."
Khuôn mặt tinh xảo của Trân Ngân Hạnh rõ ràng run rẩy vài cái. Lời nói lần này của Giang Dược không hê có chút khách khí, là một sự xúc phạm chưa từng có đối với cô ta.
Bình thường, đàn ông nhìn thấy cô ta, ai mà không giả vờ đạo mạo? Ai mà không thể hiện ra phong thái nhẹ nhàng lịch lãm?
Kiểu thô bạo và nhục nhã lúc này, quả thật là chưa từng có.
"Lão Hồng, xem ra anh thực sự có chút tiểu nhân đắc chí. Anh nghĩ, chỉ cần động tay động chân với tôi một chút, là đã hoàn toàn nắm quyền chủ động?"
"Tôi chả cần biết quyền chủ động cái gì, đừng có lôi những thứ vớ vẩn ra đây. Tôi nói cho cô biết, cô nói gì cũng không đe dọa được tôi, lấy vợ con ra đe dọa cũng vô ích. Bố đây chỉ cần biết một việc, nếu lão Hồng tôi chết, vợ con tôi cũng không thể sống nổi trên đời. Cho nên cô đe dọa tôi, chính là đe dọa cả nhà tôi. Hoàn toàn là cùng một chuyện. Loại người tự cao tự đại như Trân Ngân Hạnh cô, đừng nói là đổi mệnh với tôi, cho dù là đổi cả ngàn vạn mạng người với cô, cô cũng sẽ không đổi. Bởi vì cô chỉ yêu bản thân mình, cô sẽ luôn nghĩ mạng mình quý giá hơn tất cả mọi người trên đời."
"Cho nên, cô không nỡ đổi mạng với tôi, nhưng tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi mạng với cô. Đây chính là điểm tựa của tôi, đây chính là tất cả quyền chủ động của tôi. Cô không tin, chúng ta có thể thử ngay bây giờ!"
Giang Dược không muốn đôi co lòng vòng với Trần Ngân Hạnh, mà nhắm thẳng vào điểm yếu của cô ta.
Đối với loại phụ nữ tỉnh xảo này, ho thậm chí sẽ cho là một sợi tóc, một cái móng tay của mình cũng quý giá hơn mạng người khác.
Loại người này chắc chắn sẽ không chấp nhận cực hạn một đổi một.
Chỉ cần nắm được điểm yếu này, Giang Dược sẽ luôn nắm giữ quyền chủ động.
Quả nhiên, sắc mặt Trần Ngân Hạnh trở nên rất khó coi.
Có điều đến giờ phút này, dù cho trong lòng đầy tức giận, cô cũng phải nhịn nhục chịu đựng. Vẫn phải kiên nhẫn thuyết phục.
"Lão Hồng, lời nói của anh cũng có lý. Nếu ở vị trí của tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ cực hạn một đổi một với anh. Anh nói đúng, trong mắt tôi, mạng mình quý giá hơn anh nhiều. Loại đàn ông hèn mọn, tham lam như anh căn bản không xứng đáng cực hạn một đổi một với tôi."
"Nhưng anh đã quên một điểm."
"Anh quên, đây không phải là ân oán cá nhân giữa anh và tôi. Mạng sống của anh không chỉ nằm trong tay tôi.
"Cho nên, cá nhân cô đe dọa tôi không được, lại muốn dùng thế lực sau lưng để đe dọa tôi ư?" Giang Dược cười mỉa mai nói.
"Lão Hồng, bớt để cảm xúc khống chế lại đi, tôi đang nói sự thật một cách vô cùng lý trí."
"Được thôi, vậy thì cô mau tiết lộ đi, cho tôi biết thế lực sau lưng cô là ai. Tôi muốn xem xem, rốt cuộc là thế lực lớn cỡ nào mới khiến cho Trân Ngân Hạnh cô nhất quyết bán mạng, không tiếc phản bội tổ chức.
"Hiện tại thời cơ chưa chín muôồi. Sẽ có một ngày, lão Hồng, anh sẽ nhận ra những gì anh đang làm là ngu xuẩn vô cùng. Anh không chọn khuất phục mà chọn đối đầu, quả là ngu không ai bằng. Lão Hồng, xem ở tình bạn giữa chúng ta, tôi khuyên anh một câu, bây giờ quay đầu còn kịp!" Giang Dược thở dài nặng nhọc: "Cái thói đời này, còn có thể cho tôi quay đầu sao? Tiến lên một bước là vách núi, quay đầu vẫn là đường chết. Trân Ngân Hạnh, cô kỳ thật rất rõ ràng, tình cảnh hiện tại của tôi, trái phải đều là tuyệt lộ. Đã các cô không cho tôi đường sống, vậy thì để tôi tiễn cô lên đường trước! Mọi người cùng chết, trên đường hoàng tuyền có người bầu bạn, chí ít không cô đơn."
Nói xong, Giang Dược đẩy ly rượu trước mặt ra, ngón tay nhẹ nhàng khẽ khàng, mạch máu trên người Trần Ngân Hạnh lại một lần nữa phình to như bị thổi phồng.
Cảm giác khủng bố đó lại một lần nữa bao trùm lấy cô.
"Lão Hồng, đừng nóng giận, chuyện gì cũng từ từ!" Trần Ngân Hạnh hoảng sợ tái mặt, cô hoàn toàn không ngờ lão Hồng lại quyết tuyệt như vậy, nói chết chùm là chết chùm.
Đây không phải là cục diện mà Trân Ngân Hạnh mong muốn.
Cùng loại thối tha này đồng vu quy tận, chẳng phải là thiệt thòi lớn sao?
"Tôi vốn không muốn nóng giận, mà là do Trần Ngân Hạnh cô ép tôi nóng giận. Thật ra tôi rất dễ nói chuyện, thế nhưng cô cứ luôn tỏ ra bí ẩn trước mặt tôi, như thể nắm chắc mọi thứ."
"Không không không, lão Hồng, anh hãy nghe tôi nói, mọi chuyện vẫn chưa đến mức đó. Vẫn có thể thương lượng."
"Thật sao?" Giang Dược cười lạnh: "Cô dự định âm thầm điều động lực lượng để tấn công bất ngờ tôi phải không?”
"Tôi khuyên cô nên bỏ ý định đó. Chỉ cân một ý nghĩ trong đầu, tôi có thể kích thích năng lượng trong cơ thể cô, khiến cô nổ tung. Một khi tôi chết, năng lượng này sẽ mãi mãi tồn tại trong cơ thể cô, đồng thời có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Có thể ngay tại một đêm vàng son lộng lẫy nào đó."
Trần Ngân Hạnh lúc này thực sự cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cô không ngờ bản thân lại bị động trước người đàn ông này, bị hắn nắm bắt mọi thứ.
"Lão Hồng, hãy nói ra điều kiện của anh đi." Trần Ngân Hạnh chán nản lắc đầu, tức giận nói.
"Điều kiện của tôi rất đơn giản: nói cho tôi biết kẻ đứng sau lưng cô là ai. Sau đó, gỡ bỏ cấm chế trên người tôi. Từ đó chúng ta sẽ bình an vô sự."
"Không thể! Tôi không thể nói cho anh biết kẻ đứng sau lưng tôi là ai. Anh biết, làm vậy sẽ chẳng có lợi gì cho anh. Còn cấm chế trên người anh, hiện tại tôi cũng gặp khó khăn... Về chuyện bình an vô sự, tôi hoàn toàn có thể đáp ứng anh."
"Ha ha, nhân lúc điều kiện của tôi vẫn chưa tăng giá, tốt nhất cô nên nghĩ kỹ. Chờ đến khi tôi không nhịn được nữa, giá cả sẽ tăng cao." Giang Dược lạnh lùng nói: "Tôi tin vì mạng sống, cô sẽ không thể từ chối yêu cầu tăng giá của tôi. Ví dụ như khiến cô phải cởi bỏ bộ quần áo này, hoặc là... tôi nghĩ người đàn ông nào cũng hiểu rõ loại yêu cầu đó."
Trân Ngân Hạnh lần nữa tái mặt.
Cô có thể cảm nhận được sự hung hãn và không khoan nhượng trong giọng nói của lão Hồng.
Rõ ràng hắn đã liều lĩnh, không còn gì để mất, và hắn thật dám đưa ra những yêu cầu như vậy.
Hơn nữa, vì mạng sống, Trần Ngân Hạnh thực sự không dám từ chối.
"Tôi có thể gỡ bỏ cấm chế cho anh, nhưng tôi không thể tiết lộ thế lực đứng sau. Nếu tôi làm vậy, cả hai chúng ta đều không thể sống." Trân Ngân Hạnh nói với giọng kiên định. Nói xong, cô rút ra một chiếc bình nhỏ từ trong túi.
"Đây là thuốc giải, có thể tiêu diệt biến dị chết người trong cơ thể anh. Uống ba viên mỗi ngày, liên tục ba ngày, là có thể thanh trừ hoàn toàn."
"Có tác dụng phụ không?" Giang Dược nhàn nhạt hỏi.
"Về cơ bản không có tác dụng phụ, chỉ là có thể gây tiêu chảy và khó chịu một chút."
"Cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Có chắc là đúng thuốc không? Cô nên suy nghĩ kỹ, nếu đưa nhầm giải dược, hậu quả sẽ thế nào."
Giang Dược bỗng nhiên đập bàn một cái, khiến ly rượu vang đỏ trên bàn rung lên dữ dội, vỡ tan tành. Cả bàn vương vãi mảnh vụn thủy tinh, rượu đỏ rải rác khắp nơi, nhuộm đỏ cả bàn thành một màu đỏ thẫm u ám và kỳ quặc.
Trần Ngân Hạnh rùng mình, hiểu Giang Dược đang ám chỉ một hậu quả khủng khiếp nào đó.
"Lão Hồng, tôi đã đưa thuốc cho anh, vậy anh không giải cấm chế cho tôi sao? Làm vậy sao có thể gọi là quân tử?"
"Ha ha, những kẻ quân tử với cô hẳn đều không có kết cục tốt chứ?" Giang Dược châm biếm nói.
"Anh định khống chế tôi cả đời ư? Đây không phải là cách giải quyết bình an vô sự”"
"Hừ, sau khi tôi xác nhận không có vấn đề gì, tự nhiên sẽ giải cấm chế cho cô. Tôi cũng không muốn dính líu đến loại thối nát như cô cả đời."
Giang Dược nói, thu lấy thuốc giải trên bàn, không quan tâm đến khuôn mặt trắng bệch của Trân Ngân Hạnh.
Đúng lúc này, Giang Dược bỗng nhiên khẽ động tai, rồi cười lạnh nói: "Trân Ngân Hạnh, cô thật muốn cực hạn đổi một đổi một ư?"
Trân Ngân Hạnh giật mình: “Anh nói cái gì vậy?"
Giang Dược đột ngột lật bàn, khiến cả cái bàn bay ra ngoài cửa sổ.
Hầu như cùng lúc đó, hai quả cầu lửa cuồn cuộn ầm ầm từ ngoài cửa sổ bắn vào chiếc bàn.
Cả mặt bàn đá cẩm thạch bỗng chốc bùng cháy.
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, lan ra nhanh chóng như đổ dầu vào lửa.
Nếu Giang Dược không kịp thời dùng chiếc bàn cản lại hai quả cầu lửa, chúng chắc chắn sẽ hướng thẳng vào hai người họ.
Giang Dược không chần chừ, vung ghế lên, phóng nhanh về phía sân sau.
Trân Ngân Hạnh cũng phản ứng nhanh chóng, vung tay hất tung mấy chiếc ghế, tạo thành vòng bảo vệ trước mặt. Tuy tốc độ của cô không bằng Giang Dược, nhưng cũng không chậm, và cô cũng lao về phía sau nhà.
Căn biệt thự này khá rộng rãi, hai người chạy vào trong phòng, dùng phòng làm tấm bình phong tự nhiên che chắn tâm nhìn của những kẻ tấn công.
Giang Dược đứng sau một chậu hoa lớn ở sân sau, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Trân Ngân Hạnh cúi người nấp sau một chiếc bình cổ phía sau chậu hoa, cơ thể uốn lượn vì tư thế cúi người khiến bộ ngực căng đầy, lộ ra khe ngực sâu hun hút. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Giang Dược, Trân Ngân Hạnh liec nhìn hắn nhưng cũng không che chắn.
Lúc này, bất kỳ hành động không cần thiết nào đều có thể thu hút sự chú ý của kẻ tấn công bên ngoài. Lựa chọn thông minh nhất là giữ nguyên tư thế.
Giang Dược đã nâng cấp bùa Kháng Lửa, nên không quá lo lắng về những quả cầu lửa kia.
Vừa rồi hắn né tránh chỉ là phản xạ tự nhiên để bảo vệ bản thân. Trong tình huống không rõ ràng, cẩn trọng là thói quen của Giang Dược.
"Không phải người của cô?" Giang Dược hỏi nhỏ.
Trân Ngân Hạnh hừ hừ nói: "Tôi còn tưởng là do anh sắp xếp."
"Tôi muốn đối phó với cô cần phải bày trò này ư?" Giang Dược nhếch miệng.
Trân Ngân Hạnh muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại im lặng. Trong tình cảnh này, cãi vã không còn ý nghĩa.
Trước đây hai người đối đầu nhau như sống chết, giờ đây lại trở thành đồng minh bất đắc dĩ.
Raml
Cánh cửa trước nhà bị phá tan.
Tiếng bước chân tiến vào sân, không rõ những kẻ tấn công đang làm gì, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào, các vật dụng trong sân bị phá hủy tan nát.
Nghe tiếng động đó, có vẻ như họ đang dùng vũ khí sắc bén để phá cửa.
Ngay lúc hai người đang do dự, tiếng cưa điện cắt cửa chống trộm từ bên ngoài vang lên, chói tai và dồn dập.
Tiếng kim loại va đập vang lên liên hồi, phịch một tiếng, cửa chống trộm gần như không có tác dụng cản trở, bị phá hủy một cách dễ dàng.
"Đi!" Giang Dược không cần suy nghĩ, bỗng nhiên đẩy một chậu hoa cao ngang người trước mặt về phía cửa chống trộm.
Cơ thể hắn lao về phía sau như một mũi tên.
Trân Ngân Hạnh nghiến răng, trong nháy mắt chậu hoa bay qua, cô bấm mấy thủ ấn, chậu hoa vỡ tan thành hơn mười mảnh sứ sắc nhọn, lao về phía cửa ra vào.
Nhưng cơ thể cô không hề dừng lại, cũng lao về phía sau.
Đinh đinh định đinh đỉnh đinh!
Tiếng va chạm vang dội, hơn mười mảnh sứ sắc nhọn như đâm vào kim loại cứng, không gây ra bất kỳ tổn thương nào, rơi xuống đất vỡ vụn.
Rõ ràng, cuộc tấn công của Trần Ngân Hạnh hoàn toàn không hiệu quả.
Thậm chí nó không hề cản trở được qì.
Hai người vừa vọt tới sân sau, hai quả cầu lửa đã lao tới trước mặt họ.
Hai quả cầu lửa này càng kỳ lạ hơn, khi lao tới trước mặt họ bỗng nhiên nổ tung, tạo thành hai biển lửa, như những con thú lửa mở miệng to như chậu máu, nuốt chửng hai người vào bên trong.
Trân Ngân Hạnh hét lên một tiếng, cả người như bị một làn sóng nhiệt nuốt chửng. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ