Chương 54: Làn sóng tấn công mới
Chương 54: Làn sóng tấn công mớiChương 54: Làn sóng tấn công mới
Chương 54: Làn sóng tấn công mới
Mấy ngày qua, hầu như mỗi một vụ án được phá giải, đều không thể tránh khỏi Giang Dược.
Bản thân Hàn Dực Minh cũng không ý thức được, bất tri bất giác, ông đã sinh ra một loại ỷ lại vô hình nào đó đối với chàng trai trẻ này.
Nhưng ông ngẫm lại, dù sao Giang Dược người ta vẫn còn là học sinh, sắp sửa phải tham gia kỳ thi đại học, nếu cứ mãi quấy ray người ta không ngớt, tựa hồ có chút không thể nói nổi, bèn lập tức quay đầu xe, chạy ra khỏi cổng trường. ...
Thầy Tôn vô tội được thả là một chuyện vui lớn, có điều nghĩ đến việc ông ấy hẳn là cần thời gian khôi phục tâm trạng, cho nên nhà trường cho phép ông tạm thời tịnh dưỡng ở nhà nửa tháng.
Mọi việc trong lớp, tạm thời vẫn do Phó chủ nhiệm Thiệu quản lý.
Thầy giáo Tôn đã nhiều lần nói với nhà trường rằng ông không có vấn đề gì và có thể trở lại làm việc bất cứ lúc nào. Thế nhưng bất kể ông chủ động muốn đi làm ra sao, lãnh đạo nhà trường đều cười ha ha bảo ông cứ nghỉ ngơi cho thật tốt.
Giáo viên nhà trường vốn đã khẩn trương, lại để giáo viên cốt cán như thầy giáo Tôn ở nhà tĩnh dưỡng, từ bao giờ nhà trường hào phóng đến vậy?
Thầy Tôn còn chưa nhận ra được vấn đề, nhưng Giang Dược ít nhiều gì cũng đã có suy đoán.
Sau bài phát biểu của lãnh tụ tối cao, bầu không khí trong trường đã thay đổi rất nhiều.
Vì sao Phó chủ nhiệm Thiệu lại nhiệt tình tràn đầy như vậy, với thân phận lãnh đạo nhà trường, lại để ý công việc cụ thể của một lớp nào đó đến thế?
Không gì khác ngoại trừ muốn nẵng công lao!
Lớp của thầy Tôn thoáng cái nhảy ra năm Người giác tỉnh, hơn nữa còn có một thiên tài siêu cấp là Lý Nguyệt, đừng nói đặt ở toàn trường, dù phóng mắt khắp cả Tinh Thành, đó cũng là thành tích đứng đầu.
Các lớp học khác, hầu hết chỉ giác tỉnh hai hoặc ba học sinh, thậm chí có lớp ăn trứng vịt to tướng.
Hết lần này tới lần khác, lớp của thầy Tôn ưu tú đến biến thái. Phó chủ nhiệm Thiệu coi như là nhặt được trùng hợp, tiếp nhận lớp học ngay trước khi kiểm tra sức khỏe. Cứ như vậy, công lao này tự nhiên rơi lên đầu ông ta.
Với cái tật nhất quán của giới giáo dục, mặc kệ năm người này thành tài ra sao, người thầy đào móc được bọn họ sớm nhất, đó chính là phó chủ nhiệm Thiệu.
Danh tiếng ân sư giác ngộ này, chắc chắn là chạy không thoát.
Trước mắt có lẽ còn chưa thấy được chỗ tốt rõ ràng gì, nhưng đợi thời gian dài, chờ đến khi những nhân tài mới này bộc lộ tài năng, thân là người thầy phụ đạo, tuyệt đối thu được cả danh lẫn lợi.
Thăng chức hay nhận thưởng đều là những thứ cơ bản nhất, chỉ cần thao tác thỏa đáng, trở thành nhân vật đầu ngành, một khi địa vị tăng lên, hình thành nên bảng hiệu, chỗ tốt vô hình sẽ nhiều không thể tính.
Cho nên, thây Tôn muốn trở lại giảng dạy cũng được, nhưng nếu muốn tiếp tục quản lý cái lớp này, phó chủ nhiệm Thiệu tuyệt đối không thể đáp ứng. Nói không chừng chủ ý để thầy Tôn tĩnh dưỡng nửa tháng chính là do phó chủ nhiệm Thiệu vận động ở sau lưng.
Trong lớp, phó chủ nhiệm Thiệu vẻ mặt xuân phong đắc ý, không nói một chữ đến chuyện Tôn Bân vô tội được thả, vừa vào lớp đã nói chuyện tình hình các nơi, sau đó kiêu ngạo tuyên bố, các trường học ở Tỉnh Thành sẽ mở lớp học dành riêng cho Người giác tỉnh.
Những lớp học chuyên môn này sẽ là bàn đạp tốt nhất để họ tiến đến một sân khấu cao hơn.
"Vào lớp chuyên môn cho Người giác tỉnh, có nghĩa là các trò đã trở thành nhân tài dự trữ loại mới mà quốc gia cần nhất, tiền đồ của các trò sẽ cực kỳ xán lạn!"
"Nơi này tôi có năm tờ đơn xin học lớp chuyên môn, tôi điểm danh người nào, thì người đó đi lên lĩnh."
Phó chủ nhiệm Thiệu giơ văn kiện trong tay lên, gương mặt tràn đầy nhiệt tình. Giống như ý nghĩa tôn tại duy nhất của lớp học này chính là năm vị Người giác tỉnh đó.
"Vương Sân!"
"Phương Tử Dương!"
"Đỗ Nhất Phong!"
“Hàn Tinh Tinh!"
"Lý Nguyệt!" Bốn tờ đơn đăng ký đầu tiên, tất cả đều thuận lợi đến tay từng người.
Lúc gọi đến Lý Nguyệt, phó chủ nhiệm Thiệu cầm trong tay tờ đơn cuối cùng, chậm chạp không thấy có ai lên nhận.
"Lý Nguyệt?"
Phó chủ nhiệm Thiệu vẻ mặt kỳ quái nhìn Lý Nguyệt, trong lòng buồn bực. Ông đã tìm hiểu từ vô số phía về cuộc đời của vị thiên tài thể chất này, bất kể là giáo viên hay bạn học nào, thông tin phản hồi đều giống nhau.
Đó là một học sinh trung thực, trung thực đến mức khiến người ta thường bỏ qua sự tồn tại của cô ấy.
Vậy chuyện lúc này là sao? Học sinh thành thật công nhiên làm giá?
Toàn bộ mấy chục đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Lý Nguyệt.
Lý Nguyệt chưa bao giờ bị nhiêu người vây xem như vậy, nhất thời đứng dậy, khẩn trương không thôi. Cô lắp bắp nói: "Thưa thầy, em... em không muốn đi học lớp chuyên môn."
Lời này vừa ra, cả lớp xôn xao, đại đa số mọi người đều cho rằng tai mình bị bệnh.
Không nghe nhầm đấy chứ?
Lớp học chuyên môn này có ý nghĩa gì, phó chủ nhiệm Thiệu đã nói rất rõ ràng. Có thể nói, vào lớp chuyên môn, chẳng khác nào tiến vào con đường thăng tiến rộng thênh thang.
Hơn nữa, lấy thành tích đo lường thể chất của Lý Nguyệt, nghe nói là ưu tú nhất toàn trường, thậm chí ưu tú nhất cả Tinh Thành. Thiên tài như vậy, nói là bảo bối cũng không quá đáng.
Cho dù tiến vào lớp chuyên môn, đó cũng là học sinh chói mắt nhất.
Bảo cuộc đời Lý Nguyệt từ nay ve sau thăng hoa, vịt con xấu xí chớp mắt biến thành thiên nga cũng không khoa trương chút nào!
Ai mà ngờ được, đối mặt với một cơ hội trời ban như vậy, Lý Nguyệt lại từ chối ——
Không muốn đi!
Phó chủ nhiệm Thiệu cũng không ngờ tới tình huống này, hít sâu một hơi, cố gắng tỏ ra hiền lành: "Lý Nguyệt à, tình huống của trò, toàn bộ Tinh Thành đều rất coi trọng. Lớp học chuyên môn này có thể thay đổi cuộc đời và số phận của trò. Bảo trò từ nay về sau lên thẳng mây xanh cũng không hề khoa trương chút nào, mười mấy năm đèn sách, không phải cũng là vì ngày hôm nay sao?"
"Thầy Thiệu, thực xin lỗi, em, em thực sự không muốn đi." Lý Nguyệt có lẽ không giỏi ăn nói, nhưng thật ra cô là một người cực kỳ có chính kiến của riêng mình.
Một khi cô đã mở miệng nói không đi, nhất định là đã kháng cự từ sâu tận đáy lòng.
Giang Dược không nhịn được bèn nhắc nhở: "Lý Nguyệt, cơ hội khó có được."
Lý Nguyệt vẫn lắc đầu: "Mình chỉ muốn ở lại lớp này, mình muốn tiếp tục học văn hóa."
Phó chủ nhiệm Thiệu nhất thời có chút không xuống đài được. Ý chí của cô học trò này quá vững chắc, rõ ràng là không thể áp dụng biện pháp ép buộc.
"Ha ha, trò Lý Nguyệt có thể nhất thời chưa vượt qua được bước ngoặt này, còn chưa hiểu rõ hết tiên đồ của lớp chuyên môn. Chuyện này cũng không cần vội vàng, trò cứ thận trọng cân nhắc."
Rốt cuộc là phó chủ nhiệm, dễ dàng tìm cho mình một bậc thang. Sự cự tuyệt của Lý Nguyệt ít nhiều khiến ông có chút mất mặt trong mắt những người khác, có điều hiện tại không phải là lúc so đo chuyện này.
Phải biết người ta chính là người được ưu ái trong mắt lãnh đạo cấp trên. Một mình Lý Nguyệt có thể sánh ngang với hàng trăm họ Thiệu ông chứ chẳng đùa.
Nếu ông dám đắc tội Lý Nguyệt, trường học tức khắc có thể thay ngựa đổi tướng, đầy người đang chờ tiếp ban ngoài kia.
Chẳng phải Lý Nguyệt trò có suy nghĩ của riêng mình sao?
Thầy sẽ tìm hiểu suy nghĩ của trò. Nếu không thể làm công tác tư tưởng với trò, vậy thầy làm công tác tư tưởng với gia đình trò vẫn được chứ?
Phó chủ nhiệm Thiệu vừa rời đi, phòng học lại bắt đầu nổ tung.
Hiển nhiên, đại đa số học sinh trong lớp đều vô cùng khó hiểu với hành vi của Lý Nguyệt. Ngay cả Giang Dược cũng là mang một khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi, thấp giọng nói: "Hôm nay cậu có chút tùy hứng a, không giống cậu lắm."
Lý Nguyệt hơi đỏ mặt, nói giọng còn nhỏ hơn muỗi: "Mình thích cái lớp này."
Có tính cách! Giang Dược nhếch ngón tay cái lên.
Hắn sẽ không suy diễn quá độ như những người khác. Nếu đã là thiên tài, thì suy nghĩ của thiên tài luôn xuất hiện ngoài ý muốn. Nếu như ai cũng có thể đoán được tâm tư của thiên tài, mỗi người đều có thể thay vào đó, vậy còn gì gọi là thiên tài?
"Lý Nguyệt, cậu từng nếm thử gan rồng chưa?" Đồng Địch ở hàng ghế trước bỗng nhiên đàng hoàng chững chạc hỏi.
Lý Nguyệt mờ mịt, vấn đề này cô không hiểu lắm. Vì vậy, cô lắc đầu.
"Tủy phượng thì sao?"
Càng mờ mịt hơn, Lý Nguyệt tiếp tục lắc đầu.
"Chưa từng ăn qua những vật quý của đất trời này, làm sao nghiền ép toàn bộ những kẻ nắm trước tin tức, đã chuẩn bị sẵn kia? Chẳng lẽ Nguyệt Nguyệt của chúng ta mới thật sự là thiên tài trong truyền thuyết?" Sự nghiệp trung học của Đồng Địch có một phần ba thời gian là đọc tiểu thuyết, cho nên cậu cực kỳ quen thuộc với những tình tiết cũng như chiêu trò trong tiểu thuyết.
Loại tình huống như Lý Nguyệt, ngoại trừ thiên tài ẩn thế, không còn từ ngữ nào khác có thể hình dung.
Mao Đậu Đậu cũng góp vui nói: "Nguyệt Nguyệt, sau này ăn nên làm ra, nhất định đừng quên cậu học trò nông thôn nghèo khổ Mao Đậu Đậu từng ngồi trước bàn cậu nhé."
Giang Dược không thèm để ý hai cái đứa dở hơi này, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lại giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Đang lên lớp, Giang Dược đương nhiên không có khả năng nhắm mắt dưỡng thần, kỳ thật hắn đang câu thông Trí linh.
Trước đó, sau khi xe của chú Hàn chạy vào sân trường, hắn rõ ràng cảm ứng được Trí linh truyền đến một chuỗi thanh âm nhắc nhở.
Bởi vì lúc ấy cảm xúc dâng trào, khung cảnh cảm động, Giang Dược chưa kịp nhìn kỹ. Lúc này cuối cùng cũng được an tĩnh lại, hắn trước tiên kêu gọi Trí linh, xem xét nhắc nhở.
« Chúc mừng ký chủ đã rửa oan thành công cho Tôn Bân, thưởng 30 điểm tích lũy. Tổng điểm tích lũy: 150. »
« Chúc mừng ký chủ đánh ra danh tiếng trong trường hợp ngàn người, quang sáng Bách Tà Bất Xâm được cộng thêm ba tháng, cũng thành công mở khóa hình thức mới nhất: Làn sóng tấn công mới. »
Làn sóng tấn công mới?
Cái quái gì thế này?
Trước đó hắn dung hợp Trí linh ở biệt thự số chín, Trí linh khởi động lại, Giang Dược cho rằng đã đi vào quỹ đạo.
Ai ngờ đã qua nhiều ngày như vậy, lại xuất hiện hình thức mới nhất, Làn sóng tấn công mới.
Làm sao hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường vậy cà?
Có điều ——
Giang Dược sờ sờ cằm, có vẻ như trước mắt xem ra, chuyện này tựa hồ không giống như là chuyện xấu.
Tuy rằng hắn có chút bất ngờ không kịp đề phòng thao tác quái dị này của Trí linh, nhưng trước mắt xem ra, điểm tích lũy được cộng thêm 30, quang sáng Bách Tà Bất Xâm nghiễm nhiên tăng thêm thời gian hiệu lực ba tháng!
Còn đánh ra danh tiếng lại là thứ quỷ gì? Cả trường hợp ngàn người nữa?
Chẳng lẽ là...
Liên tưởng đến âm thanh nhắc nhở này xuất hiện khi xe dừng lại, hắn và Tôn Bân xuống xe.
Chẳng lẽ nói, đánh ra danh tiếng trước ngàn người là chỉ việc hắn lộ diện ở trước mặt thầy trò toàn trường?
Đổi lại cách nói bình dị hơn, là thành công khoe mẽ trước mặt toàn bộ giáo viên và học sinh?
Không nghĩ tới ngươi lại là Trí linh như vậy!
Một loạt khuyết điểm mà Miêu Thất miêu tả về Trí linh, xem ra còn phải thêm một điều: Hư vinh! Có điều, nhìn lại hiện tại, cái loại cảm giác được ngàn người chú ý này, hình như cũng có chút sảng khoái đấy nhỉ? Chương 55: Đủ loại chiêu trò của Trí linh
Ting ting."
Giao diện của Trí linh lại phát ra một tiếng nhắc nhở thanh thúy.
« Bạn có một bài kiểm tra khảo sát Làn Sóng Mới cấp độ nhập môn. »
« Điểm tích lũy hao phí: 100; Phần thưởng thông qua bài khảo sát: 200-500. »
« Tiếp nhận, từ bỏ. »
Bài kiểm tra khảo sát Làn Sóng Mới cấp độ nhập môn?
Trí linh này nhất định là người thành phố, thật sự rất biết chơi.
Mặc dù Giang Dược không hiểu rõ bài kiểm tra khảo sát là chuyện như thế nào, nhưng thân là một thanh niên thời đại mới ngâm mình trên Internet, hắn thực sự đã điền không ít bảng câu hỏi khảo sát của nhiều trang web khác nhau.
Theo lệ thường, đây cơ bản là đề tặng điểm, giống như gói quà tân thủ, phần thưởng rất vô bổ, nhưng được cái dễ dàng nhận, cầm rất thuận tiện.
Hắn đoán bài kiểm tra khảo sát cấp nhập môn này, hẳn là cũng là loại đề tặng điểm này chứ?
Tiêu phí 100 điểm tích lũy?
Nhìn điểm tích lũy cá nhân của mình, cộng với phần thưởng 30 điểm nhận được trước đó, tổng số điểm đã trở lại 150.
Đầu tư 100, thu hoạch phần thưởng tối thiểu 200, cao nhất có thể đạt tới 500.
Ngoài thực tế hắn đã quen với việc tiết kiệm chắt chiu từng đồng cắc một, loại đầu tư tăng gấp đôi thậm chí gấp mấy lần giống như thế này, thực tế đào đâu ra?
Cho nên hắn quyết định chọn chấp nhận.
Trí linh lập tức hiện ra một mặt giao diện màu xanh rất đẹp mắt.
« Hoan nghênh tham gia Bài kiểm tra khảo sát Làn Sóng Mới cấp độ nhập môn! »
Sau đó lại tới một đoạn lớn nhắc nhở, đơn giản là muốn người tham gia phải nghiêm túc làm bài, phải dụng tâm, không thể điền tùy tiện.
Những thứ vớ vẩn này, từ trước đến nay Giang Dược đều trực tiếp lướt qua, bấm vào nút bắt đầu.
« Câu hỏi thứ nhất: Một ngày nào đó, trong thành phố xuất hiện một con đại yêu, quâng sáng Bách Tà Bất Xâm của bạn chỉ còn lại hai mươi bốn giờ cuối cùng, có người mời bạn cùng đi hàng phục đại yêu. Bạn đi, có 50% cơ hội hàng phục đại yêu, cũng có 50% có thể bị đại yêu giết chết. Bạn không đi, không có bất kỳ cơ hội nào hàng phục đại yêu. Người dân trong thành phố này sẽ bị đại yêu ngẫu nhiên tiêu diệt một nửa. Bạn sẽ chọn như thế nào? »
«A: ĐI. >
« B: Không đi. >
50% cơ hội đánh cuộc, đổi một nửa nhân mạng của thành phố.
Vấn đề này, dường như không khó lựa chọn cho lắm. Dù sao, ngẫu nhiên tiêu diệt một nửa, chính mình và tất cả người thân bạn bè, cũng có thể bị chọn trúng. Hắn tính đủ loại xác suất, kết luận rất rõ ràng, phải đi.
Chọn A.
« Câu hỏi thứ hai: Sau khi hàng phục đại yêu, bạn đạt được một món báu vật có khả năng trị liệu cực kỳ mạnh mẽ. Một ngày nào đó, ở một nơi hoang dã nguy hiểm, một vị cường giả mà bạn không quen biết lẫn không rõ tính cách bị thương, chỉ có món đồ này của bạn có thể chữa khỏi cho người đó. Bạn sẽ lựa chọn thế nào? » (chú thích: cường giả ý chỉ những người có năng lực mạnh mẽ phi thường, có sức mạnh lớn lao cả về thể xác lẫn tinh thần)
« A: Đánh ra danh tiếng, cứu sống người đó, có xác suất không nhỏ đạt được hảo cảm của cường giả. »
« B: Tiền tài không để lộ ra ngoài, tránh nhân quả, yên lặng làm một lão cẩu vững vàng, không quan tâm sống chết của người xa lạ. » (chú thích: lão cẩu ý chỉ những người chỉ biết bo bo giữ mình, bất chấp mọi việc xảy ra xung quanh)
Vấn đề này ngược lại có chút hao tổn đầu óc, cứu một người xưa nay chưa từng quen biết, cũng không biết phẩm tính, tuy rằng có xác suất không nhỏ đạt được hảo cảm. Nhưng nếu suy nghĩ trái lại... khẳng định cũng sẽ có xác suất không nhỏ bị lấy oán trả ơn?
Những câu chuyện về việc dẫn sói vào nhà, nuôi ong tay áo, Giang Dược đã được nghe kể từ nhỏ đến lớn.
Mình không làm người xấu, cũng không cần tùy tiện làm thánh mẫu chứ?
Thế là, Giang Dược chọn B.
« Câu hỏi thứ ba: Cường giả do không được điều trị nên qua đời, táng thây chốn hoang dã. Một khi thi thể cường giả bị yêu ma quỷ quái ăn tươi nuốt sống, thực lực có khả năng sẽ tăng lên gấp bội. Bạn có cơ hội mai táng cho cường giả, nhưng bởi vì phía sau có hung linh quỷ dữ lúc nào cũng có thể đuổi kịp, có nguy hiểm nhất định, bạn sẽ lựa chọn như thế nào? »
« A: Tránh rủi ro, chạy là thượng sách. Lúc còn sống không quan tâm, lúc chết cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện? »
« B: Gánh chịu nguy hiểm nhất định, chôn xác cường giả, để tránh bị yêu ma quỷ quái ăn, thực lực tăng lên gây họa cho loài người. »
Cường giả này có vẻ khổ cực quá, trong lòng Giang Dược mặc niệm cho vị cường giả này ba giây.
Theo trực giác, hẳn là nên chọn A, nhưng cân nhắc đến việc chẳng may cường giả thật sự bị hung linh ăn, thực lực hung linh tăng gấp đôi, như vậy hắn có làm theo thượng sách chỉ sợ cũng vô dụng.
Mặc dù hắn chạy trước một bước, nhưng hung linh thực lực tăng gấp đôi, chỉ sợ cũng sẽ đuổi kịp.
Chọn A nhìn như vững vàng, kỳ thật là âm thầm tự gài mìn cho mình. Vì vậy, Giang Dược chọn B.
« Câu hỏi thứ tư: Sau khi đánh mất cường giả, toàn bộ thành phố dần dan không còn được thủ hộ, các loại quái vật bắt đầu ăn mòn lãnh địa của loài người. Bạn sẽ đi đâu? »
« A: Xây tường cao, tích lũy đầy đủ lương thực, không xúc động, vững vàng trốn trong biệt thự số chín, chuyên chú tăng cường thực lực bản thân. »
« B: Thà chết, tuyệt đối không để bị rơi vào tình cảnh bị nuôi nhốt như động vật, tuyệt đối không làm cá chậu chim lồng, liêu mạng với bọn chúng! »
« C: Biết mạo hiểm trong lúc tiến thủ, biết tiến thủ trong lúc mạo hiểm, có cản đảm rút kiếm, dám thử sức mình. >
Lựa chọn càng nhiều, Giang Dược trái lại càng mắc phải chứng khó lựa chọn.
Có vẻ như mỗi một lựa chọn đều có đạo lý của nó.
Không phải đã nói bài kiểm tra khảo sát cấp độ nhập môn rồi sao? Làm sao lại cho nhiều lựa chọn mang tính mê hoặc lớn như vậy, chọn cái nào cũng cảm thấy không có vấn đề gì a.
Trí linh hình như từng nhắc nhở hắn phải dụng tâm mà làm, hẳn là có ý khuyên bảo hắn lựa chọn theo bản tâm?
Giang Dược suy nghĩ một chút, quyết định chọn A.
Bởi vì lựa chọn này có biệt thự số chín, biệt thự số chín là nơi Trí linh dẫn dắt hắn tới, lựa chọn này khẳng định không có vấn đề.
Huống chi, không xúc động, chuyên chú tăng cường thực lực, những đức tính này đặt ở đâu cũng là đường ngay lẽ thẳng.
Trả lời xong bốn câu, Giang Dược còn tưởng rằng sẽ có câu hỏi thứ năm.
Kết quả giao diện trực tiếp nhảy ra lời nhắn.
« Ký chủ đã hoàn thành bài kiểm tra khảo sát cấp độ nhập môn, hệ thống đang cho điểm... »
Chỉ có bốn câu hỏi?
Loại bảng câu hỏi khảo sát này, bình thường không phải nên có ít nhất mười câu hỏi sao? Thậm chí có nơi nhiều đến tận năm mươi câu hỏi. Làm thế nào chỉ có bốn câu hỏi?
Lại ra bài không theo lẽ thường.
Giang Dược đang suy nghĩ, Trí linh truyên đến một tiếng nhắc nhở trầm thấp.
« Thật đáng tiếc, bài kiểm tra của bạn đã không được thông qua, trừ 100 điểm tích lũy, điểm tích lũy Trí linh còn lại: 50. »
WTF?2
Bài kiểm tra không được thông qua?
Tại sao lại có thể xảy ra chuyện đó được?
Loại câu hỏi trắc nghiệm này không phải là loại đề cho điểm hay sao?
Rốt cuộc là đề cho điểm, hay là đề lừa gạt điểm a?
Giang Dược cảm giác mình vừa bị Trí linh giở trò.
Biết rõ Trí linh là cái hố trời, vì sao còn dễ dàng tin tưởng nó, còn đạp vào bẫy của nó?
Giang Dược có chút hối hận.
Tuy rằng Miêu Thất kia cũng không phải thứ gì tốt, nhưng người ta đánh giá Trí linh là thật lòng.
Không nghe lời người già, chịu thiệt thòi trước mắt.
Càng hố hơn chính là, Trí linh lại xuất hiện cảnh báo nguy hiểm.
« Tổng điểm tích lũy Trí linh chỉ còn lại 50! Mối quan hệ của bạn với Trí linh đang ở vào trạng thái bất ổn nghiêm trọng, một khi điểm hạ xuống dưới 30, hệ thống sẽ tự động hủy bỏ mối quan hệ với ký chủ, thu hồi tất cả các kỹ năng đã cho tặng ký chủ và đưa ra hình phạt nghiêm trọng! » Trong nháy mắt này, Giang Dược cảm giác được ác ý thật sâu của Trí linh. Hắn cảm thấy mình như một kẻ ngốc, bị Trí linh câu cá.
Nếu như không phải vì bài kiểm tra khảo sát cấp nhập môn trời đánh này, tổng điểm tích lũy của hắn vẫn là 150, vững như bàn thạch.
Ai mà ngờ được, chỉ là một khảo nghiệm nho nhỏ, lại là một khoản đầu tư cấp hố trời.
Mình nhìn chằm chằm vào lợi nhuận của người ta, người ta thì nhìn chằm chằm vào điểm tích lũy của mình!
Nhìn thấy 50 điểm tích lũy đáng thương, Giang Dược tức giận muốn lật bàn. Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng Giang Dược luôn có cảm giác giờ phút này Trí linh nhất định đang trốn ở một góc nào đó, ác ý tràn đầy cười nhạo hắn.
"Chết tiệt! Đây có phải là tiết tấu thuyên hữu nghị sắp bị đắm rồi hay không?"Giang Dược chửi bới trong bất lực.
Mặc dù không thể nói nên lời chia tay, nhưng Giang Dược quyết định chiến tranh lạnh với Trí linh một thời gian.
Ai biết được, Trí linh lại nhảy ra trêu chọc hắn.
« Hệ thống đã tạo ra một bản báo cáo về ký chủ, bạn có thể bấm vào phần tin tức hệ thống để xem."
Báo cáo về ký chủ?
Xem thứ này có bị trừ điểm không?
Lúc trước Giang Dược không biết điểm tích lũy này rốt cuộc có tác dụng gì, vẫn không cảm thấy thế nào. Hiện tại hắn đã biết điểm tích lũy xuống thấp đến trình độ nhất định, vậy mà sẽ tự động giải trừ quan hệt
Quả là một bài học tàn nhẫn và sâu sắc.
Giang Dược thề, sau này bất kể làm chuyện gì tốn điểm tích lũy, đánh chết hắn đều sẽ không tham gia.
May mắn thay, hắn không cần hao điểm để xem bản báo cáo này.
« Bạn có một chút tinh thần trọng nghĩa, có một bộ phận tiêm lực của đứa con số mệnh. »
Đoạn đánh giá đầu tiên này lộ ra một luồng gió mang hơi hướng hội chứng tuổi teen nồng đậm.
Cụ thể thì đánh giá nhằm vào những trường hợp hắn tham gia truy tìm Quỷ ăn tuổi, tiêu diệt oán linh, truy tìm Kẻ sao chép, cứu ra thây giáo Tôn Bân.
Tuy nói mang đậm hội chứng tuổi teen, nhưng tổng thể đánh giá cống hiến của Giang Dược cũng coi như đúng trọng tâm trọng điểm.
« Bạn có năng lực phân biệt rõ đúng sai, sẽ không dễ dàng sa đọa thành ác ma. »
Đoạn đánh giá này Giang Dược thoạt nhìn có chút khó hiểu.
Ngay phía dưới lập tức có đưa ra giải thích. Đoạn bình luận này, đúng là đánh giá từ góc độ nhận phần thưởng của hắn.
Lần đầu tiên, hắn từ bỏ kỹ năng của Quỷ ăn tuổi. Ý nghĩ ban đầu của hắn tương đối đơn thuần, chỉ là không muốn sử dụng loại kỹ năng hại người lợi mình này mà thôi.
Về sau, nhìn thấy Quỷ ăn tuổi khi ngừng việc ăn tuổi sẽ lập tức thoái hóa, giống như kẻ nghiện phát tác, lúc ấy Giang Dược mới cảm thấy may mắn lựa chọn của mình là đúng. Nhưng hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, đó lại là khảo nghiệm đầu tiên của Trí linh đối với hắn!
Nếu như hắn lúc ấy lựa chọn lĩnh phần thưởng ấy, chẳng khác nào trực tiếp lật thuyền ở cửa ải phẩm tính, Trí linh sẽ hủy ước tại chỗ, sau đó...
Không có sau đó.
Hắn sẽ bi thảm trở thành người tiền nhiệm thứ tám mươi mốt của Trí linhI
Sau đó là tiêu diệt hung linh họ Tô, trong đó phần thưởng thứ ba là thu được hảo cảm của Tiểu Y, đêm đó có thể tận hưởng lần đầu tiên của Tiểu Y.
Kể cả việc tiêu diệt Kẻ sao chép sau này, cũng có phần thưởng nữ chủ nhà tiểu tam chủ động ôm ấp.
Hai phần thưởng này cũng là hố trời, là hố Trí linh cố ý đào cho hắn!
Chính là thử thách tính cách cá nhân.
Nếu Giang Dược lựa chọn nhận, sẽ bị Trí linh phán định là lợi dụng người khác lúc lâm nguy, kẻ háo sắc, phẩm tính không đáng tin cậy!
Như vậy, chiếc thuyền hữu nghị giữa hắn và Trí linh có khả năng sẽ lật úp bất cứ lúc nào.
Quá lắm rồi!
Giang Dược cuối cùng cũng hiểu được vì sao mình lại có tới tám mươi người tiền nhiệm.
Nhiều hố trời như vậy, thỉnh thoảng lại đến một cái, chỉ cân hơi không cẩn thận một chút, liên có thể đạp trúng mìn al
Đương nhiên, hai điều trên kỳ thật đều có thể quy thành lời khen ngợi đối với Giang Dược.
Nếu đã có lời khen ngợi, tự nhiên sẽ có phê bình. Chương 56: Sóng trước vừa đi, sóng sau lại tới
« Bạn nhắm mắt làm ngơ trước lời nhắc nhở của hệ thống, không đủ mẫn cảm với từ khóa mấu chốt, thế cho nên trong quá trình làm bài kiểm tra khảo sát, không thể nắm chắc được điểm mấu chốt. »
« Bạn có một cơ thể trẻ trung, lại quá vững vàng như một lão cẩu. Trong loạn thế, bạn thiếu ý thức tiến thủ, quá mức so đo được mất trước mắt, tâm nhìn hạn hẹp, không đủ dẫn dắt Làn sóng tấn công mới. »
Từ khóa mấu chốt rốt cuộc là thứ quái quỷ gì đây a?
Giang Dược quá đỗi không phục, hắn tự hỏi mình trả lời rất hoàn mỹ.
Trong hiện thực, hắn đường đường là học sinh giỏi toàn bộ các môn, lần nào làm bài thi mà không được điểm tuyệt đối?
Ngược lại trả lời có mấy câu hỏi khảo sát nhỏ nhoi mà lại bị đánh trượt là thế quái nào?
Hệ thống đúng là có nhắc hắn phải dụng tâm khi trả lời những câu hỏi này, phải suy nghĩ nghiêm túc. Vấn đề là Giang Dược cảm thấy mình đã rất dụng tâm a.
Từ khóa?
Giang Dược loáng thoáng hiểu ra được gì đó.
Làn sóng tấn công mới!
Đây là hình thức phiên bản mới nhất của Trí linh.
Từ khóa là tấn công? Hay là làn sóng mới?
Suy nghĩ của hắn lại bay đến hai phần thưởng của Trí linh khi chiếc xe của chú Hàn tiến vào sân trường.
« Chúc mừng ký chủ đã rửa oan thành công cho Tôn Bân, thưởng 30 điểm tích lũy. Tổng điểm tích lũy: 150. »
« Chúc mừng ký chủ đánh ra danh tiếng trong trường hợp ngàn người, quang sáng Bách Tà Bất Xâm được cộng thêm ba tháng, cũng thành công mở khóa hình thức mới nhất: Làn sóng tấn công mới. »
Dưới hình thức mới này, Trí linh hình như rất ham hư vinh, rất có hơi hướng hội chứng tuổi teenl
Đánh ra danh tiếng vậy mà có thể trực tiếp được thưởng ba tháng Bách Tà Bất xâm, lúc trước hắn vật lộn với Quỷ ăn tuổi, cũng chỉ nhận được phần thưởng đến mức đó.
Giang Dược đại khái đã hiểu được, 100 điểm tích lũy của mình bị mất như thế nào.
Hóa ra, những lựa chọn vững vàng như lão cẩu của mình, tất cả đều bị Trí linh phán định là thiếu ý chí tiến thủ, tâm nhìn hạn hẹp!?
Những đức tính truyên thống vững vàng và thận trọng này, ngược lại trở thành hố trời?
Hắn biết đi đâu để nói lý lẽ đây?
Bất đắc dĩ, trước mắt mà nói, Trí linh vĩnh viễn là bên A chính xác.
Địa bàn của nó, tất cả mọi thứ nó nói đều đúng.
Giang Dược rất chi là không phục, cảm giác mình bị Trí linh lừa thảm, khi không đánh mất 100 điểm tích lũy, dẫn đến cục diện hiện tại tràn ngập nguy cơ.
Bất đắc dĩ cánh tay không thể chỉ huy được cái đầu, coi như té đau sẽ khôn ra. Ít nhất hiện giờ hắn cuối cùng cũng có chút hiểu biết đại khái về tính tình của Trí linh. Chỉ cân bắt đúng mạch Trí linh, hắn cũng không tin tương lai không thể hàng phục được nó.
Căn cứ vào bản báo cáo về ký chủ này của Trí linh, Giang Dược xem như đã nhìn ra, dưới hình thức Làn sóng tấn công mới, vững như lão cẩu là điều tối ky.
Thực tế vững bao nhiêu, đến chỗ Trí linh sẽ xui xẻo và bi kịch bấy nhiêu.
Một chữ, cương!
Hai chữ, lỗ mãng!
Quầng sáng Bách Tà Bất Xâm để làm gì? Không phải là để một đường cương tới hay sao?
Quỷ ăn tuổi, oán linh, còn có Kẻ sao chép, Giang Dược bởi vì bị cuốn vào trong đó, một khắc cũng không sợ, cương đến cùng, cho nên phần thưởng Trí linh cho hắn cũng coi như công đạo.
"Lớp trưởng, lớp trưởng?" Giang Dược còn đang thả bay suy nghĩ, Đồng mập mạp ngồi bàn trước quay lại vươn cánh tay núc ních thịt lắc qua lắc lại trước mặt Giang Dược.
"Đại ca bị gì vậy? Ma nhập rồi hả?" Mao Đậu Đậu không hiểu ra sao.
"Lớp trưởng nhất định đang ngồi thiền định, chúng ta không nên ầm ï lớp trưởng, có lẽ là một lần đột phá trong lĩnh vực tinh thần của cậu ấy. Tui luôn nói lớp trưởng tuyệt đối là một thiên tài. Có lẽ, kiểm tra thể chất căn bản không thể hiện được thiên phú của lớp trưởng. Sức mạnh thực sự của cậu ấy là tài năng vê mặt tinh thần. Trong thế giới cường giả, có mỗi điều kiện thân thể mạnh mẽ hơn phân nửa đều là kẻ mãng phu, chỉ có thể lăn lộn ở thôn tân thủ. Cường giả chân chính, nhất định sẽ có thiên phú và kỹ năng mà người khác không cói"
Đồng Địch lần nữa tung bay nước bọt, lại chơi trò gán những tình tiết trong tiểu thuyết lên người Giang Dược.
"Map mạp chết bầm, mau bỏ cái ngón tay thúi của cậu ra khỏi mắt tôi." Giang Dược bỗng nhiên mở miệng mắng.
"Lớp trưởng, không nên cử động, không cần phân tâm, cẩn thận coi chừng phá công!" Đồng Địch vẫn là vẻ mặt muốn ăn đòn đó.
"Biến!" Giang Dược trực tiếp tát một cái.
Đồng Địch cười hắc hắc: "Xem ra lớp trưởng đã thuận lợi xuất quan. Nguyệt Nguyệt, tui bỗng nhiên có dự cảm mãnh liệt, Người giác tỉnh các cậu, vẫn phải quỳ trước mặt lớp trưởng al
Lý Nguyệt giống như không hề nghe thấy cái gì, vĩnh viễn là người tàng hình như thế, tiếp tục đọc sách của mình, học thuộc lòng bài vở của mình.
Giang Dược nhìn lướt qua cả lớp.
Dưới bầu không khí hiện giờ, thực sự không còn nhiều học sinh có thể bình tĩnh tập trung vào việc học. Giống như Lý Nguyệt bình tĩnh đến mức đó, thậm chí có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.
Cho dù giáo viên các khoa tận tình khuyên bảo, rót súp gà không ngừng, nhưng thủy chung chỉ thu được hiệu quả rất thấp.
Vốn dĩ mọi người không khác gì nhau, đều nằm ở cùng một cấp độ, đều đang ăn những món khó trôi, vậy cũng thôi đi. Bỗng nhiên có người ăn sơn hào hải vị, gan rồng tủy phượng, lại muốn những người khác giữ bình tĩnh, tiếp tục ăn uống kham khổ, quả nhiên không quá thực tế.
Không phải ai cũng đều là thánh nhân. Chung quy, đều chỉ là những người trẻ tuổi khoảng chừng mười tám đôi mươi mà thôi.
Xao động, ham mê, thích tưởng tượng một bước lên trời, đó là căn bệnh phổ biến của hầu hết giới trẻ.
Đương nhiên, bản thân Giang Dược cũng không có tư cách đi nói người khác. Trên thực tế, hắn không hề có ý định cày cuốc bài vở trong những ngày này.
Điểm khác nhau chính là, hắn có cày hay không kỳ thật cũng không khác nhau nhiều lắm. Thi đại học, căn bản không hề có tính khiêu chiến gì với hắn.
Về phần những người khác, liệu có vì vậy mà bỏ bê việc học hay không, chỉ có trời mới biết.
Có lẽ với bọn họ mà nói, giai đoạn hiện tại, kiểm tra thể chất mới là chuyện quan trọng, đạt được vinh quang của một Người giác tỉnh, tiến vào lớp chuyên môn, mới là suy nghĩ duy nhất của bọn họ.
Thật vất vả mới chờ đến lúc chuông tan học vang lên, Giang Dược vội vàng rời đi. Được nửa đường, hắn khẩn trương lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi điện thoại cho Hàn Dực Minh.
Trước đây Giang Dược nghe được điện thoại của Hàn Dực Minh là sẽ đau đầu. Hiện tại không được, hắn cần gấp điểm tích lũy!
Phải ôm đồm việc, kiếm điểm tích lũy, ổn định căn cơ.
"Cậu Giang? Tôi đang tính chờ cậu tan học mới gọi điện thoại cho cậu, ai ngờ cậu lại tự sa đầu vào lưới?"
Điện thoại của Giang Dược không thể nghi ngờ là liều thuốc chữa bệnh, tâm tình vốn đang đè nén của Hàn Dực Minh thoáng cái tốt hơn rất nhiều.
"Chú Hàn, có phải có tình huống mới gì hay không?"
"Ồ? Cậu Giang, cậu lại nghe ai nói gì rồi hả?"
"Cái này còn cần nghe nói? Cục diện thế giới đại biến, toàn bộ hành tinh Gaia đều biến dị. Nếu ngày nào đó không xảy ra vấn đề gì, đó mới gọi là chuyện lạ."
"Nói vậy cũng đúng. Cậu đang ở đâu, tôi tới đón cậu."
Hai người bây giờ không phải cộng sự, lại hơn hẳn cộng sự, quan hệ thân thiết đến nỗi ngay cả đồng nghiệp của Hàn Dực Minh cũng có chút ghen tị. Thấy ông vừa lái xe ra ngoài, liền có người trêu ghẹo nói: "Lại đi hẹn hò với cậu Giang người ta nữa hả?"
Sau khi đón Giang Dược lên xe, Hàn Dực Minh cười nói: "May ngày trước cậu mời tôi ăn quán Đại Binh, hôm nay tôi sẽ dẫn cậu đến một nhà hàng. Có điều tôi nói trước, còn có cả trưởng ban La."
Có bữa tối miễn phí để ăn, Giang Dược đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Về phần trưởng ban La với gương mặt đơ không có chút biểu cảm kia, nhìn nhiều tựa hồ cũng không cảm thấy chán ghét như lúc ban đầu nữa.
Nhà hàng mà cảnh sát Hàn chọn cũng không phải loại xa hoa lãng phí. Mặt ngoài nhìn qua cũng chỉ bình thường.
Hai người bọn họ vừa đến một lát thì trưởng ban La cũng đến ngay sau đó.
"Cậu Giang này, chuyện em họ của cậu, phía chúng tôi đã liên lạc được với chú ba và thím ba."
"Thật sao?"
"Ừm, chú ba của cậu sáng suốt hơn cậu nhiều! Sau khi lắng nghe ý kiến của chúng tôi, ông rất sảng khoái đồng ý, bày tỏ sự tin tưởng vào chính phủ, luôn luôn lắng nghe chính phủ! Chú ba cậu nói đã sớm biết Tam Cẩu không phải vật trong ao, chỉ thiếu mỗi cơ hội. Bây giờ chúng tôi đã cung cấp cơ hội này, ông phấn chấn còn không kịp."
"Không ai hiểu con hơn cha!" Trưởng ban La cuối cùng kết luận.
Giang Dược nghe, tay cầm một cái thìa, chậm rãi khuấy trong chén, cũng không tỏ thái độ.
Một lúc lâu sau, cậu mới mở miệng: "Vậy ông định bồi dưỡng nó như thế nào? Có kế hoạch cụ thể không?”
"Kế hoạch cụ thể chưa kịp xây dựng, nhưng trước mắt mà nói, chắc chắn phải tiếp tục đi học. Ngoài việc học, chúng tôi sẽ đào tạo cho cậu ấy một số kỹ năng chuyên môn. Người trong ban ngành đặc biệt, cần nắm vững rất nhiều kỹ năng."
Nghe được mấy từ mấu chốt "phải tiếp tục đi học”, Giang Dược cuối cùng cũng không phản đối nữa.
Nếu bảo từ nay về sau Tam Cẩu không cần đi học nữa, chỉ với chút văn hóa của Tam Cẩu, dẫu cho trưởng ban La có chém gió lên tận trời, Giang Dược cũng không tin ông ta có thể bồi dưỡng Tam Cẩu nên người.
Tài năng thiên bẩm có thể quyết định thành tựu thấp nhất mà một người có thể đạt được, nhưng nội hàm của một người, chắc chắn chỉ có thể tăng lên thông qua con đường học tập liên tục.
Chỉ có nội hàm đầy đủ, mới có thể quyết định thành tựu cao nhất vươn xa được tới đâu.
Bằng không, kết quả chỉ là một tên tốt thí đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển mà thôi.
"Cậu Giang, chuyện của Tam Cẩu, về sau sẽ bàn bạc kỹ hơn. Bây giờ có hai việc cần cậu giúp tôi cho ý kiến." Hàn Dực Minh tận dụng cơ hội, nói.
"Hai việc?"
"Đúng, việc đầu tiên có liên quan đến trưởng ban La. Anh ta có vẻ như bị nghiện sai sử tôi thì phải, không ngờ phát hẳn nguyên tờ công văn đến đơn vị của chúng tôi, yêu cầu chuyển tôi đến ban ngành đặc biệt, làm trợ thủ cho anh ta."
Ban ngành đặc biệt có toàn bộ đặc quyền ưu tiên ở bất cứ nơi đâu. Nhất là dưới cục diện hiện giờ, quyền hạn của ban ngành đặc biệt rõ ràng lại được nâng lên.
Về mặt lý thuyết, đây chắc chắn là một cơ hội tốt.
"Cậu Giang, cậu thử nói xem, tôi có nên qua hay không?"
"Nên chứ! Tôi thấy bát tự hai chú rất hợp, là cặp đôi trời đất tạo nên. Sẽ rất đáng tiếc nếu không được ở bên nhau."
"Nói lời đứng đắn nào!"
"Đã đúng đắn hết mức có thể rồi đấy! Tới việc thứ hai đi."
"Việc thứ hai quá đau đầu rồi. Cậu có biết tôi đã nhận được bao nhiêu vụ giết người từ đêm qua đến hôm nay không?”
"Vẫn còn nữa?"
"Chẳng những còn, hơn nữa là xuất hiện tới ba vụ trong vòng mười mấy giờ ngắn ngủi! Cứ tiếp tục như vậy, lực lượng cảnh sát toàn thành e là không đủ để điều tra chỉ riêng loạt vụ án này thôi."
Án giết người lúc trước, cơ bản là tiết tấu mỗi ngày một người.
Vốn tưởng rằng tiêu diệt Kẻ sao chép kia, loạt vụ án này hẳn sẽ kết thúc. Sự thật cho thấy, đây chỉ là mong muốn đơn phương của phía cảnh sát. Loạt vụ án này chẳng những không dừng lại, ngược lại càng nghiêm trọng thêm.
Lập tức xuất hiện ba vụ.
Giang Dược cuối cùng cũng biết vì sao chú Hàn lại phải than ngắn thở dài đến vậy. Chương 57: Bệnh viện tụ tập quái vật?
Cứ phát triển với tiết tấu này, ai có thể không điên?
Trưởng ban La ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, mặc kệ Hàn Dực Minh lải nhải không dứt, đũa của ông vẫn chưa ngừng lại, cứ nhắm ngay món gì ngon là chào hỏi tất, một chút cũng không khách khí.
"Muốn nói đây là hai việc, kỳ thật vẫn chỉ là một việc thôi chứ? Chú cứ đi với trưởng ban La, đến cuối cùng những vụ án ly kỳ này vẫn phải do ban ngành đặc biệt xử lý. Vì vậy, chúng hoàn toàn chỉ là một việc."
Hàn Dực Minh ngẩn người, cười khổ: "Cậu vừa nói vậy, hình như đúng thế thật."
"Thi thể mục nát ngày hôm qua, cuối cùng đã được xử lý như thế nào?"
"Để ở chỗ trưởng ban La. Khuôn mặt thối rữa quá nặng, rất khó để phân biệt danh tính từ khuôn mặt đó. Phải thông qua so sánh DNA chậm rãi tra rõ thân phận, vấn đề nan giải hiện tại là không có đối tượng hoài nghi rõ ràng, cần xác minh từ từ từng chút một trong cơ sở dữ liệu, cần có thời gian..."
"Ba vụ án mới, cũng không khác gì tình huống trước đây?"
"Cơ hồ là giống như đúc, thủ pháp không có gì khác nhau."
"Địa điểm gây án đâu?"
"Ở ba địa điểm hoàn toàn khác nhau. Trong đó một vụ lại xảy ra ngay trong bệnh viện Tinh Thành số hai. Hai vụ còn lại nằm ở hai khu dân cư khác nhau, cách nhau vài cây số. Dựa theo thời gian phán đoán, cũng không giống như cùng một con quái vật chạy sô gây án, bởi vì có hai vụ xảy ra trong khoảng thời gian rất gân nhau."
Hàn Dực Minh đẩy qua một túi tài liệu.
Hiện tại những hồ sơ vụ án vốn nên giữ bí mật này đã không còn xa lạ gì với Giang Dược.
Những hồ sơ này, Giang Dược kỳ thật đều không cần nhìn kỹ, bởi vì quá giống với những vụ trước đó. Về cơ bản là cùng một chiêu trò được bắt chước đi bắt chước lại, chẳng qua địa điểm và nạn nhân khác nhau mà thôi.
"Cậu Giang à, hôm qua chúng ta vừa tiêu diệt một con quái vật, thì hôm nay lại xuất hiện thêm ba vụ nữa, giống như chúng đang cố ý thị uy với chúng ta. Lãnh đạo cấp trên đối với chuyện này đều có chút phê bình kín đáo, làm cho chiến công ngày hôm qua của chúng ta giống như nước đổ lá khoai vậy." Cảnh sát Hàn không nhịn được càu nhàu một chút.
Giang Dược cười ha hả: "Chú Hàn, chú đừng nói thế, điểm này chú phải học hỏi trưởng ban La. Cái gì gọi là phong độ đại tướng, chính là như thế. Mặc kệ cấp trên có hoài nghi hay không, ta cứ xử lý vụ án của ta, ai thích nói nhiều chỉ tay năm ngón, giỏi thì tự mình đứng ra mà làm."
Trưởng ban La dừng đũa lại một chút, giơ ngón cái về phía Giang Dược, lại tiếp tục ăn.
"Trưởng ban La có sức mạnh này, chứ tôi chỉ là hạng thấp cổ bé họng, không thể cứng rắn nổi a."
Giang Dược không nói gì nữa.
Đây là do tính cách và khí chất của từng cá nhân quyết định, dù cho vị trí chức vụ cao thấp cũng có ảnh hưởng, nhưng tuyệt đối ảnh hưởng không lớn.
"Nói nghiêm chỉnh thì, các chú định điều tra ba vụ án này như thế nào? Không phải lại đến tận nơi ngồi canh chừng đấy chứ? Loại cách chơi ôm cây đợi thỏ này xài một lần thì được, xài nhiều lần quá, chỉ e chưa chắc đã có hiệu quả." "Cậu có biện pháp gì hay hơn không?”
"Nói vê chuyện phá án thì các chú chuyên nghiệp hơn tôi. Tôi thấy vụ án này giống như chơi đập chuột chũi, đập xuống chỗ này, nó lại xuất hiện chỗ khác. Cứ đập búa đông một phát, tây một phát, tôi cảm thấy không thể giải quyết tận gốc rễ được."
Trưởng ban La lúc này rốt cục buông đũa xuống, lau phần dau mỡ dính bên miệng, nói: "Cậu Giang, cũng tại cậu không chịu làm, bằng không tôi thật đúng là chướng mắt cảnh sát Hàn. Nếu cậu chịu đến ban ngành chúng tôi, tôi sẽ để cậu thay chỗ ông ấy."
Hàn Duc Minh không phục: “Anh bày đặt cái gì chứ, ngon thì thay tôi mà làm! Anh nói cho tôi biết anh có gì khá hơn tôi chứ?"
Trưởng ban La bình chân như vại tựa lưng vào ghế, cũng không vội phản bác Hàn Dực Minh, đề tài lại chuyển ngược về phía Giang Dược.
"Cậu Giang, ngoại trừ con oán linh trong khu dân cư các cậu, cậu có phát hiện ra điểm gì chung giữa hai loại quái vật khác hay không?”
Giang Dược trầm ngâm một hồi, như có điều suy nghĩ nói: "Vấn đề này tôi cũng từng ngẫm qua, oán linh là oán khí của nạn nhân kết tụ lại hóa thành yêu tà, không có thân thể chân chính. Còn Quỷ ăn tuổi và Kẻ sao chép, chúng quả thực có một điểm chung, đó chính là phải bám vào một thân thể nào đó mới có thể hành sự."
"Kẻ sao chép?" Ánh mắt trưởng ban La sáng lên/'Cái tên này rất thích hợp a. Cậu Giang, sao tôi cứ cảm thấy cậu giống như rất sành sỏi đối với mấy thứ quái vật này vậy nhỉ? Quỷ ăn tuổi, Kẻ sao chép, đơn giản là những cái tên hoàn hảo!"
"Tất cả đều là tôi căn cứ theo đặc điểm của chúng mà gọi tên, cũng không phải chuyện khó khăn gì." Không cẩn thận nói lỡ miệng, Giang Dược muốn vãn hồi đã không kịp, dứt khoát làm bộ như chính mình phát minh ra.
Hắn đương nhiên sẽ không nói cho bọn họ biết, đây là do Trí linh định nghĩa.
"Trưởng ban La, đây rốt cuộc anh nói, hay là cậu Giang nói đây? Tôi nghe nửa ngày, sao cứ cảm thấy anh cũng chả nói lên được thứ gì bổ béo cho cam, hoàn toàn chính là đang nhại lại lời người khác?" Cảnh sát Hàn chế nhạo nói.
Giang Dược một bên cười mà không nói, hai ông chú này không có việc gì làm lại bắt đâu đấu võ mồm, hắn cũng không muốn gia nhập phe nào.
Trưởng ban La ho khan hai tiếng, ưỡn ngực, chính trực nói: "Vậy tôi sẽ nói cho anh nghe vài thứ bổ ích. Chú ý mà học!"
"Như cậu Giang đã nói, bất kể là Quỷ ăn tuổi hay Kẻ sao chép, bọn chúng đều phải có một vật dẫn. Vật dẫn của Quỷ ăn tuổi là Kha Vân Sơn. Nhưng vật dẫn của Kẻ sao chép ở bến cảng Tân Nguyệt, hiện vẫn không rõ danh tính. Bây giờ lại phát sinh ba vụ án tương tự, nghi ngờ cao độ đều là do những Kẻ sao chép gây nên."
"Vẫn là luận điệu cũ rích, không có gì mới mẻ." Lão Hàn gắp một miếng dưa chuột ném vào miệng, chậm rãi nói.
"Chúng ta cứ dựa theo mạch suy nghĩ đối phó Kẻ sao chép ngày hôm qua, bố trí chốt chặn ở ba địa điểm này, an bài lượng lớn nhân thủ, hẳn là sẽ có thu hoạch."
"Chỉ cần xác định thân phận mà Kẻ sao chép này bám vào, chúng ta có thể tổng kết ra được, giữa những Kẻ sao chép này có phải có liên quan gì hay không, có tôn tại quy luật gì giữa bọn chúng?”
"Thậm chí, sau khi điều tra rõ ràng thân phận của chúng, chúng ta có thể điều tra thiết bị liên lạc, ứng dụng mạng xã hội của chúng, nhất định sẽ lòi ra dấu vết!"
Lão Hàn vẫn có chút không phục. Những điều Trưởng ban La nói này, tựa hồ cũng không có quá nhiều hàm lượng kỹ thuật, lão Hàn cảm thấy tự mình cũng có thể nghĩ đến.
Nguyên nhân khiến ông không thể suy tính chu đáo được vậy, vẫn là do thói quen nghề nghiệp. Tư duy của một vị điều tra hình sự mười mấy năm, nếu muốn lập tức chuyển biến, vừa gặp chuyện liền liên tưởng đến phương diện linh dị, đích thật có chút khó khăn.
Trưởng ban La vẫn luôn làm ở ban ngành đặc biệt, bị ràng buộc ít hơn rất nhiều, tư duy càng rộng mở, góc độ suy nghĩ vấn đề sẽ không xơ cứng như vậy.
Giang Dược chờ trưởng ban La nói xong, bổ sung: "Còn có một vấn đề, ở thị trấn quê tôi, cũng xảy ra án mạng tương tự. Đều là thuộc sự quản lý của Tinh Thành, cảnh sát các chú vẫn có tin tức ở bên đó chứ?"
"Bản thân tình tiết vụ án đã được chúng tôi đã trao đổi, lực lượng cảnh sát ở thị trấn có hạn, nhiều lần xin hỗ trợ. Nhưng với tình huống trước mắt của Tinh Thành, thật sự rất khó có thừa lực lượng cảnh sát để phái ra trợ giúp các xã trấn phía dưới a."
Trưởng ban La biu môi: "Anh xem, đây là vấn đề lớn nhất của anh, tư duy quan liêu từ trong xương tủy. Cậu Giang đang nói về mối liên hệ giữa các vụ án, anh lại đi khóc lóc kể lể lực lượng cảnh sát không đủ, giống như có ai muốn bắt anh chịu trách nhiệm vậy. Những gì hai người đang nói hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, ok?”
Trưởng ban La không nói thì cảnh sát Hàn cũng chưa cảm thấy cái gì, vừa nói ra, thật đúng là có chuyện như vậy.
Hàn Dực Minh có chút xấu hổ.
Giang Dược cố ý chuyển đề tài, giải vây cho chú Hàn: "Nếu như án mạng trên trấn cũng là do Kẻ sao chép gây ra, như vậy giữa hai nơi này, nhất định có liên hệ gì. Đúng rồi, trước mắt còn có nơi nào khác thông báo tình hình vụ án tương tự hay không?”
"Trước mắt thì vẫn chưa." Chú Hàn lắc đầu.
"Không có?" Giang Dược nhíu mày,Nói như vậy, án giết người chỉ giới hạn ở thị trấn và Tinh Thành?”
Trong lúc mơ hồ, ba người đều cảm giác thế cục ban đầu vốn không quá sáng sủa, nhưng cũng giống như lột măng, sau khi chậm rãi lột ra một tâng vỏ ngoài, đã bắt đầu hơi ngửi thấy một chút mùi măng.
"Cậu Giang, Kẻ sao chép mà chúng ta giết chết, hình như có thể không ngừng mô phỏng tướng mạo của người khác. Chỉ có sau khi chết, mới có thể trở về bộ dáng của vật dẫn ban đầu?"
"Trước mắt xem ra, đích thực là như vậy." Vấn đề này Giang Dược cũng đã suy nghĩ qua.
"Vậy Kẻ sao chép đầu tiên trong khu dân cư các cậu, vì sao mấy lần đầu xuất hiện đều là cùng một hình thái? Cho đến khi nó khóa chặt mục tiêu sao chép, nó mới biến thành một người khác?"
"Theo suy đoán của tôi, khả năng biến thân của chúng hẳn là có thời hạn, có số lần hạn chế, hơn nữa, hẳn là sẽ phải trả một cái giá nhất định. Nếu không chúng nó chỉ cần biến thân vô hạn, căn bản không có khả năng lưu lại manh mối cho chúng ta."
Những thứ này Giang Dược vốn dĩ đoán không ra, nhưng sau khi tiêu diệt Kẻ sao chép đầu tiên, Trí linh thưởng cho kỹ năng Sao chép cấp 1, hạn chế mỗi ngày chỉ có thể thay đổi một lần, hơn nữa thời hạn một giờ. Cho nên, Giang Dược mới có thể làm ra phán đoán như trên.
Trưởng ban La khẽ vuốt cằm, lại hỏi: "Còn có một vấn đề khác. Thi thể của vật dẫn, vì sao lại phân hủy đến mức đó? Chẳng lẽ thứ mà Kẻ sao chép chiếm cứ không phải là người sống, mà là thi thể?"
Đối với việc này, Giang Dược kỳ thật cũng không quá xác định. Đây cũng là nghi hoặc lớn nhất trong lòng hắn cho đến hiện nay.
Có lẽ, Kẻ sao chép ban đầu thực sự là trú ngụ trong xác chết, vì vậy nó chỉ có thể giết người, cướp bóc sức sống của người khác mới có thể tiếp tục chèo chống cơ năng của thân thể mình?
Trưởng ban La thở dài "Khó nhất chính là ở chỗ này. Nếu như phải giết chết chúng mới có thể hiện ra bản thể, vậy sẽ gây ra khó khăn rất lớn đến việc điều tra của chúng ta."
Người chết là người giữ bí mật tốt nhất.
Đối với cơ quan phá án, tội phạm không thể mở miệng là tội phạm đau đầu nhất.
Trưởng ban La vừa dứt lời cảm khái, chiếc điện thoại di động mã hóa bên cạnh bàn vang lên.
Sau khi nhận cuộc gọi, nghe một hồi, trưởng ban La cúp điện thoại.
"Vụ án giết người ở bệnh viện, thông qua so sánh video giám sát, đại thể đã khóa chặt được mục tiêu. Hiện tại, nó đang giả vờ là một bác sĩ phụ khoal Có khả năng cực lớn nó đã nhắm mục tiêu vào một bệnh nhân nữt"
Bệnh viện không giống như khu dân cư, tuy người ra người vào dày đặc, nhưng không gian tương đối nhỏ, không phức tạp như khu dân cư, tính ẩn nấp cũng không tốt như vậy, điều tra càng dễ dàng xuất hiện kết quả hơn.
Quả nhiên, nơi đầu tiên đột phá chính là bệnh viện.
"Tận lực bắt sống."
Lúc này nơi xảy ra chuyện lại là Bệnh viện Tinh Thành số hai.
Chiếu theo chiều hướng này, Bệnh viện Tinh Thành số hai sắp trở thành bệnh viện dành riêng cho quái vật lui tới?
Ba người Giang Dược chạy tới hiện trường, trật tự bệnh viện cũng không có bất kỳ biến hóa nào. Nhân thủ trưởng ban La an bài đang ngồi canh giữ trên từng cửa nẻo, ngoài lỏng trong chặt, cũng không có giới nghiêm gì.
"Trước mắt ở nơi nào?" Trưởng ban La đi thẳng vào vấn đề.
"Đang ngồi trong văn phòng. Nhưng theo điều tra của chúng tôi, bác sĩ Trương hôm nay không phải trực ca đêm."
"Vậy giờ bác sĩ Trương hiện đang ở đâu?”
"Vê ký túc xá rồi, bác sĩ trẻ, chưa lập gia đình."
"Không có đánh động bác sĩ đấy chứ?"
"Không, theo lời của trưởng ban La ngài, tận lực không đánh cỏ động rắn."
"Rất tốt!" Trưởng ban La gật gật đầu: "Hiện tại, cử một người đi xác định xem bác sĩ Trương có đúng là đang ở ký túc xá hay không. Những người còn lại, sẵn sàng để thu lưới."
Đang nói, người theo dõi tâng lầu khoa phụ sản phía trên truyền đến tin tức. Chính xác thì khoa phụ sản được phân thành phụ khoa va sản khoa.
Mục tiêu thường xuyên vào khám cho bệnh nhân giường số mười sáu thuộc sản khoa.
Đó là một phòng bệnh hai giường, bệnh nhân giường số mười lăm trong cùng phòng đã được xuất viện vào buổi chiều. Hiện nay trong phòng chỉ có một người bệnh đang nằm giường số mười sáu, là một nữ sinh viên đại học lén lút đến bệnh viện phá thai.
"Trưởng ban La, đã xác định, bản thân bác sĩ Trương đang ở ký túc xát"
"Được, theo dõi chặt chẽ, chỉ cần kẻ đang ngồi ở văn phòng kia lại tiến vào phòng bệnh, lập tức thu lưới!" Chương 58: Nữ bậc thây quản lý thời gian
Hứa Nhược Tuyên thoải mái nằm trên giường bệnh, vừa lướt chương trình gameshow truyền hình, vừa nhét đồ ăn vặt vào miệng, thỉnh thoảng lại cười khanh khách, thoạt nhìn không tim không phổi, tâm trạng cực tốt. Người không biết tuyệt đối không nhìn ra cô nàng đến bệnh viện để phẫu thuật phá thai, còn tưởng cô ta đang trong kỳ nghỉ ở khách sạn.
Thỉnh thoảng, wechat lại gửi tới mấy tin nhắn, hiển nhiên điều đó đã ảnh hưởng đến việc cô nàng xem chương trình gameshow, thế là cô nàng tức giận mở giao diện wechat. (chú thích: wechat là một ứng dụng mạng xã hội của TQ)
Cô nàng ấn mở một cái avatar trên cùng, chat bằng giọng nói: "Đỗ Văn Sách, em đây xem như đã thấy rõ bộ mặt thật của anh. Đứa bé có phải của anh không, chẳng lẽ trong lòng anh không tự biết lấy? Em hiện tại đang nằm trên giường bệnh, chẳng biết anh đang lăn trên bụng ả đàn bà nào rồi! Em đã bảo rồi đấy, hoặc là chuyển cho em một trăm ngàn tệ, hoặc chờ em xuất viện xách đao tìm anh nói chuyện. Cứ vậy đi, đừng lải nhải chi cho thêm phiền nữa."
Sau đó cô nàng lại mở một avatar khác: "Họ Chu kia, anh có còn là một người đàn ông không? Anh lớn nhỏ cũng là một tổng giám đốc, em đã phá thai vì anh, giờ chỉ muốn anh đền bù năm mươi ngàn tệ cho em thôi, bộ khó lắm hả? Chỉ một câu thôi, anh có cho hay không? Không cho, ngày mai vợ con anh sẽ nhận được video trên giường của hai chúng ta, HD đàng hoàng nhé."
Còn có người thứ ba: "Lưu Hòa Khiêm, anh làm người hay làm thú vậy hả! Làm lớn bụng tôi xong, rồi biến mất chẳng còn bóng dáng. Đơn vị cử đi công tác, có phải không? Đi ra nước ngoài, có phải không? Được rồi, tôi biết nhà anh, hay là để tôi đến nhà hỏi vợ anh nhé? Anh có còn là đàn ông không, mấy vạn đồng tiền mổ cũng không cho, sao lúc thoải mái anh không đeo bao hả?"
Lại đến cả người thứ tư: 'Đới Văn Luật, đầu cậu bị cửa kẹp à? Doi đến bệnh viện? Mẹ tôi đang ở bệnh viện với tôi, cậu có muốn mẹ tôi tay không xé nát cậu không? Cậu sẽ chịu trách nhiệm đến cùng chứ? Ai mà thèm cậu chịu trách nhiệm? Cậu muốn chịu trách nhiệm có đúng không? Nhanh chóng chuyển cho tôi hai mươi ngàn phí phẫu thuật tới đây, biết cậu là quỷ nghèo, nhiều hơn cậu cũng không cho nổi. Chi phí dinh dưỡng coi như tôi tự móc tiền túi của mình ra gánh vậy."
Lúc này nếu có một người xa lạ đứng cạnh bên, bảo đảm kinh hãi răng rơi đây đất.
Ai mà ngờ được, cô nàng tuổi còn trẻ, thoạt nhìn hiền hậu đáng yêu, không tim không phổi, dĩ nhiên là một nữ bậc thay quản lý thời gian!
Mấy người đàn ông bị đùa bỡn tự nhiên trong tay cô nàng, trật tự rõ ràng, không hề xung đột lẫn nhau.
Hơn nữa thể loại đàn ông còn không hề trùng lặp, có con nhà đại gia, có tổng giám đốc công ty nhỏ, còn có công chức, rồi có cả bạn học cùng trường.
Nghệ thuật quản lý thời gian đạt đến trình độ này, hoàn toàn có thể nói là cấp bậc sách giáo khoa.
Hứa Nhược Tuyên thở phì phò buông điện thoại xuống, chợt cô nàng nhớ ra gì đó, bèn lôi hộp trang điểm từ trong túi ra, nhìn trái nhìn phải vào gương nhỏ, sợ có nửa điểm khiếm khuyết.
Làm xong tất cả, cô nàng lại cố gắng làm vài bộ dáng điềm đạm đáng thương, người lẫn vật vô hại, thẳng đến khi mình cảm thấy phù hợp, mới lại nằm xuống.
"Anh chàng bác sĩ đẹp trai kia đã vào phòng bệnh ba lần, khẳng định còn có lần thứ tư. Vừa rồi khi anh ấy ra ngoài, mình phát cho anh ấy tín hiệu, anh ấy rõ ràng đã nhận được! Mình lại đếm thêm một trăm số nữa, không tin anh ấy sẽ không đến." Ban đầu Hứa Nhược Tuyên cũng không ngờ, bệnh viện lại có một anh chàng đẹp trai nam tính đến thế, nhất là đôi chân cao ráo kia, cô hoàn toàn không có bất kỳ sức đề kháng nào.
Cốc cốc cốc!
Quả nhiên tồn tại thần giao cách cảm, suy nghĩ của Hứa Nhược Tuyên còn chưa xoay chuyển xong, tiếng gõ cửa đã truyền đến từ bên ngoài phòng bệnh.
Sau đó là giọng nói từ tính của Oppa bác sĩ chân dài truyền đến: "Thuận tiện đi vào chứ?"
Hứa Nhược Tuyên vội vàng hít sâu một hơi, trên mặt lại ấp ủ biểu tình và cảm xúc một phen, mới ngọt ngào mềm mại nói: "Vào đi ạ”"
Cánh cửa bị đẩy ra, quả nhiên là Oppa bác sĩ chân dài.
"Bây giờ em cảm thấy thế nào rồi?" Oppa chân dài đi đến trước giường, giống như anh trai hàng xóm, cúi xuống sờ trán cô.
Trên mặt Hứa Nhược Tuyên lúc này đã hiện lên vẻ thẹn thùng, khuôn mặt hơi nghiêng nghiêng, giống như đang tránh ti hiem.
"Nhiệt độ điều hòa hơi thấp, vẫn nên đắp kín chăn một chút." Oppa chân dài kéo chăn, kéo thẳng đến vị trí ngực cô mới dừng lại, cũng không biết là cố ý hay vô tình, cọ một chút ở nơi mềm nhữn tuyết trắng của cô.
Bàn tay bác sĩ Trương hơi lật một cái, thuận thế nhẹ nhàng đẩy về phía nơi đàn hồi mười phần kia.
Thật giống như đột nhiên có người bấm vào nút lẳng lơ nào đó, hiện trường nhất thời tràn ngập hơi thở mập mờ nồng đậm.
Hứa Nhược Tuyên vốn không có khả năng miễn dịch gì với đôi chân dài này, hầu như không có chút rụt rè nào, buông lỏng điện thoại di động trên tay, thuận thế ôm cổ bác sĩ Trương.
Củi khô hòa cùng với lửa cháy lên...
Khung cảnh nhất thời trở nên không thể miêu tả.
Làm việc không thể mô tả trong phòng bệnh quả thật là một trải nghiệm chưa từng có.
Cho dù là bậc thầy quản lý thời gian như Hứa Nhược Tuyên, đối mặt với tình cảnh này, cũng cảm thấy mê ly và kích thích trước nay chưa từng có. Chỉ chốc lát sau, cô nàng đã hưng phấn đến quên đi tất cả.
Ngay khi mỗi một tế bào trong cơ thể cô hoàn toàn bị ám ảnh bởi lần diễm ngộ ngoài ý muốn này, tay bác sĩ Trương chậm rãi rời khỏi cơ thể cô, chậm rãi mò mam lên đỉnh đầu cô...
Giống như một cái kìm, bám vào hộp sọ cô rồi cố định ở nơi đó.
Dưới ánh đèn mờ ám, chiếc móng tay kia lại lóe ra tia sáng quỷ dị, giống như một thanh đao sắc bén, chậm rãi đâm vào da đầu của cô, chậm rãi cắt vờn quanh bốn phía.
Thật giống như khi ăn dưa hấu vào mùa hè, trước tiên phải cắt một đường hình tròn ở cuống dưa.
Hứa Nhược Tuyên hơi có chút đau đớn, nhưng kích thích thân thể mãnh liệt khiến cảm giác đau đớn của cô rõ ràng trở nên chậm chạp dị thường. Cô còn cho rằng loại bạo lực nhỏ này là sở thích ham mê đặc biệt của bác sĩ Trương.
Tóc xung quanh bị cắt rụng lả chả, để lộ da đầu.
Xung quanh da đầu chậm rãi xuất hiện những khe nhỏ, tơ máu không ngừng tràn ra, chậm rãi thấm xuống theo tóc. Giờ này khắc này, hình ảnh trong phòng bệnh có vẻ vô cùng quỷ dị, vừa có sự hương diễm của cảnh xếp hình, lại có sự âm trầm tràn ngập máu tanh.
Hai loại không khí hoàn toàn khác nhau quấn quít trong phòng bệnh.
Raml
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Đang lúc tình thế sắp sửa không thể vãn hồi, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị hung hăng phá toang, một đám nhân viên vũ trang hạng nặng như sói như hổ xông vào, nhanh chóng chiếm cứ mọi ngóc ngách, vây kín từ vòng trong đến vòng ngoài giường bệnh số mười sáu.
"Không được nhúc nhích!"
"Hai tay ôm đầu!”
Họng súng lạnh lẽo chỉ đầy về phía giường bệnh, Hứa Nhược Tuyên mới giật mình, lấy lại tinh thần từ trạng thái mê ly.
Chuyện ngoài ý muốn bất ngờ này thật khiến cô nàng ngây người mất một hồi. Tuy nhiên, thân là một bậc thầy quản lý thời gian, Hứa Nhược Tuyên nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, tỏ ra già dặn mở miệng nói.
"Làm gì vậy? Các anh tính làm gì đó?”
"Các anh là ai, ở bộ phận nào?”
"Có súng thì giỏi lắm sao? Có súng có thể xông vào khắp mọi nơi?"
"Các anh lo trời lo đất còn lo được cả chuyện cặp đôi nam nữ người ta lên giường sao?"
"Các anh thuộc đơn vị nào? Tôi sẽ lên đơn vị các anh để khiếu nại!"
Cô nàng nói liền tù tì cứ như bắn liên thanh.
Hứa Nhược Tuyên đối mặt với cả đám nhân viên vũ trang súng thật đạn thật lại tỏ ra không hề yếu thế chút nào.
Trưởng ban La híp đôi mắt vốn đã hẹp sẵn của mình, khóe miệng tràn ra nụ cười quỷ dị đầy hàm súc: "Cô hẳn nên thấy may mắn vì chúng tôi đến sớm một bước, bằng không, xác suất cao bây giờ cô là một cái xác không hồn rồi."
"Nói bậy!"
Cô nàng vừa mắng ra hai chữ, bỗng nhiên cảm thấy có một thứ nóng hổi đang trượt xuống từ gương mặt của mình, bèn đưa tay sờ một cái, lại sờ được một tay toàn là máu đỏ thẫm.
Sờ lại lần nữa, cô nàng phát hiện, từ đầu đến mặt của mình toàn máu là máu!
Nhất thời cô nàng không còn để ý gì đến hình tượng, cũng mặc kệ một thân trần như nhộng của mình, hét to một tiếng, trực tiếp nhảy dựng lên từ trên giường.
Trưởng ban La hiển nhiên không có tâm trạng thưởng thức vẻ xấu xí của Hứa Nhược Tuyên, người phụ nữ này có phát điên cũng được, phát cuồng cũng tốt, ông thật đúng là không quan tâm, mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm bác sĩ Trương bị đạp trên mặt đất.
"Còn muốn ngụy trang sao? Là chính ngươi hiện ra nguyên hình, hay để bọn ta giở thủ đoạn?"
Bác sĩ Trương liên tục giãy giụa, miệng la hét không ngừng, ý đồ làm sáng tỏ thân phận bác sĩ của mình. Một bức ảnh trực tiếp được treo trước mắt gã.
Rõ ràng là tấm ảnh của lão Triệu chủ quán ăn khuya, ảnh chụp từ màn hình camera giám sát vào cái đêm xông vào nhà xác ấy.
"Đây cũng là do ngươi biến chứ?"
Bác sĩ Trương vốn đang cố gắng ngụy biện, nhưng vừa nhìn thấy tấm ảnh này, nghe được lời trưởng ban La nói, nhất thời mặt như tro tàn, hậm hực ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.
Khóe miệng gã giống như cười mà không cười, cực kỳ quỷ dị, cũng không biết đang có ý đồ gì.
Trưởng ban La cũng không có ý định thẩm vấn ngay tại chỗ, phất tay: "Mang đi."
Sau khi khóa còng tay, mấy vị nhân viên khỏe mạnh như trâu trực tiếp khiêng hung phạm xuống lầu.
Khi ra ngoài, họ cũng trùm một chiếc mũ to lên đầu hung phạm để tránh ảnh hưởng xấu, gây tổn hại đến danh dự của bác sĩ Trương thực thụ.
Về phần Hứa Nhược Huyên, tự nhiên có người lưu lại giải quyết hậu sự.
Hàn Dực Minh và Giang Dược ở dưới lầu, thấy mấy người trưởng ban La đi ra, liền nhanh chóng bước lại nghênh đón.
Chỉ từ hình thái của Kẻ sao chép vốn không thể nhìn ra khác thường rõ rệt gì. Giang Dược nhìn một hồi, cũng không nhìn ra nguyên cớ.
Tất cả mọi người lên xe rời đi. ...
Trên tòa nhà bệnh viện, ở những góc khuất mà không ai nhận thấy, một vài bóng hình đang đứng rải rác, hoặc trong phòng bệnh, hoặc trên ban công, hoặc trên mái nhà, nhìn chằm chằm xuống tầng dưới từ mọi góc độ.
Từ khi Kẻ sao chép kia bị bắt xuống lầu, đến khi lên xe rời đi, toàn bộ hành trình đều bị những người này mục kích.
Vài người trong số đó còn nhấc điện thoại lên.
Tách tách tách tách...
Nhiều bức ảnh đã được chụp liên tục, như thể đang muốn thu thập tất cả mọi thứ.
Ngay lập tức, trong một nhóm wechat, hình ảnh hiện trường bệnh viện xuất hiện liên tiếp, trong đó còn có vài bức hình cá nhân được chụp cận cảnh.
Ảnh chụp của Giang Dược, rõ ràng cũng xuất hiện trong ddl