Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 32 - Chương 59: Chờ Đến Khi Con Thành Đạt, Chắc Chắn Sẽ Không Quên Dượng

Chương 59: Chờ đến khi con thành đạt, chắc chắn sẽ không quên dượng Chương 59: Chờ đến khi con thành đạt, chắc chắn sẽ không quên dượngChương 59: Chờ đến khi con thành đạt, chắc chắn sẽ không quên dượng

Chương 59: Chờ đến khi con thành đạt, chắc chắn sẽ không quên duong

Giang Dược ngồi trên xe Hàn Dực Minh, hai người trò chuyện câu được câu không.

"Cậu Giang này, lần trước Quỷ ăn tuổi từng nói là có bộ tộc, mà vẫn chưa nghe thấy có Quỷ ăn tuổi mới xuất hiện. Ngược lại Kẻ sao chép này, sẽ không thật sự có bộ tộc chứ?"

"Quần thể xuất hiện đã là việc rõ rành rành, nhưng có phải bộ tộc hay không, trước mắt rất khó nói. Cần phải xem các chú khi nào xác định thân phận cụ thể của những người chúng nhập vào."

"Xác nhận thân phận vừa vặn là một việc khó khăn ở giai đoạn này, để khớp được số liệu cần có thời gian."

"Các chú có tìm ra chứng cứ gì từ trên người Kẻ sao chép không?”

"Đã lục soát qua, nhưng không có."

Cảnh sát Hàn hồi tưởng lại lần trước triển khai tìm kiếm toàn thân đối với cái xác thối rữa kia, phải gọi là chua xót.

Giang Dược im lặng một lát, lắc đầu: "Không đúng, chuyện này không hợp lý."

"Chỗ nào không đúng?" Lão Hàn nghiêng đầu nhìn Giang Dược một cái, tỏ vẻ nghi vấn.

"Bây giờ có thể xác nhận, nạn nhân họ Tô trong khu dân cư chúng tôi là do Kẻ sao chép chúng ta tiêu diệt lân trước làm hại, đúng không?"

"Đúng."

"Giả danh ông chủ quán ăn khuya xông vào nhà xác, là Kẻ sao chép vừa bắt được hôm nay này, việc này cũng không sai chứ?”

"Hoàn toàn không sai."

"Vậy chú ngẫm lại xem, đêm đó hung linh làm ác, Kẻ sao chép ở bệnh viện Tinh Thành số hai này, làm sao biết khu dân cư chúng ta có hung linh quấy phá? Làm sao biết hung linh yếu đi? Chẳng lẽ nó vẫn luôn giám sát nhà xác? Chuyện này có vẻ không hợp lý lắm."

"Ý cậu là, có kẻ đã thông báo tin tức cho nó?"

"Tôi nghi ngờ có một mối liên hệ nào đó giữa những Kẻ sao chép. Chúng có trí thông minh của loài người, cũng có thể sử dụng tất cả các công cụ của con người, tỈ như, điện thoại di động?t"

"Chúng đang hành động theo tập thể? Chứ không phải vài kẻ cá biệt ngẫu nhiên làm điều ác?"

"Rất có khả năng."

"Đúng rồi, lúc nãy các chú có tìm được thứ gì trên người Kẻ sao chép ngày hôm nay không? Ví dụ như giấy tờ tùy thân, công cụ liên lạc hay gì đó?"

"Không có."

"Đã tìm kiếm hết mọi ngóc ngách trong văn phòng của nó rồi chứ?"

"Văn phòng?" Sắc mặt Hàn Dực Minh hơi biến đổi, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, trực tiếp bấm máy gọi cho trưởng ban La, nói thẳng tình huống.

Trưởng ban La nghe điện thoại xong trực tiếp cho mình một cái bạt tai, bọn họ chỉ lo lục soát quần áo tùy thân quái vật kia cởi bỏ bên giường, thật đúng là không trở về văn phòng tìm kiếm. Nói cho cùng, ông căn bản chưa từng nghĩ tới hướng này. Tiềm thức ông vẫn luôn coi Kẻ sao chép là quái vật, không hề nghiêm túc coi trọng chỉ số IQ của nó.

Trưởng ban La ngược lại là người biết sai thì sửa. Cũng may xe chưa đi quá xa, ông lập tức phái người trở về Bệnh viện Tinh Thành số hai, vây quanh văn phòng, không bỏ qua bất kỳ một góc nào.

Kết quả thật đáng thất vọng, cũng không có gì trong văn phòng cả.

Nhận được tin tức này từ trưởng ban La, Hàn Dực Minh hung hăng đập tay lái một cái, hiển nhiên cũng có chút tức giận.

Trái lại Giang Dược bình tĩnh hơn nhiều.

"Không phải còn có hai nơi khác sao? Dù có xảo quyệt đến thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ lòi ra đuôi hồ ly.

"Cậu Giang, tâm tính của cậu công nhận tốt thật đấy."

Tâm tính tốt mới là lại

Giang Dược chửi bới trong lòng.

Hắn vừa rồi đợi lâu như vậy, vẫn không thấy Trí linh đưa ra thông báo gì. Chẳng lẽ bắt sống được Kẻ sao chép này, không có nửa phần công lao của mình?

Trí linh đây là tiết tấu muốn cắt thưởng của hắn?

Hắn thử chủ động kêu gọi Trí linh một chút.

Liên tục kêu gọi nhiều lần, lại giống như đá chìm biển rộng, căn bản không gây ra bất cứ phản ứng qì.

Đây là tiết tấu muốn quyt nợ hắn phải không?

Giang Dược phiền muộn trong lòng, nhưng mặt ngoài còn phải làm bộ như mình rất trấn định.

Về đến nhà, cả gia đình đều có mặt đông đủ.

Tam Cẩu mặt mày hớn hở, hiển nhiên, Tam Cẩu hẳn là đã biết chuyện trưởng ban La tiếp xúc với cha mẹ cậu, đang quá đỗi hưng phấn.

"Dược này, ban ngành đặc biệt kia rốt cuộc là làm cái gì?" Cô út có chút không chắc chắn.

"Là ban ngành chuyên xử lý mấy sự vụ kỳ quặc, khoa học không thể giải thích."

"Vậy là đồng hành với ông nội con rồi?" Cô út thì thầm.

"Ông nội?" Giang Dược sửng sốt.

"Lúc đó con còn chưa chào đời, cô vẫn chưa lớn như Tam Cẩu bây giờ. Ông nội con ở Bàn Thạch Lĩnh, trong vòng mười dặm, bất kể là nhà ai có trúng tà hay gặp ma gì đó, tất cả đều sẽ mời ông nội con đến xem giúp một chút."

Cô út nói về người cha già của mình, giọng điệu không thể che giấu niêm tự hào.

"Phàm là những nơi ông nội con tới, bất kể có bị yêu ma náo loạn lớn đến đâu, nhất định sẽ trả lại gia trạch an bình cho họ.”

Tam Cẩu có chút hướng tới: "Anh hai, em đã nói rồi, hai ta đây chính là có bản lĩnh tổ truyền. Nói không chừng, Tam Cẩu em mới là truyền nhân kế thừa y bát của nhà mình áI"

Giọng điệu cậu lúc này giống hệt như cậu bạn nhỏ lấy được kẹo khoe khoang với người bạn không lấy được kẹo của mình. Giang Dược cũng không thèm để ý tới cậu, quay đầu hỏi: "Cô út, trước khi cô rời khỏi thị trấn, tình huống nơi đó thế nào rồi?"

"Cô cũng không biết nói sao nữa, tóm lại chính là quái lạ."

"Quái lạ chỗ nào?"

"Mặc dù chỉ là xảy ra vài vụ án mạng, nhưng cô luôn cảm thấy kinh hồn bạt vía, giống như có chuyện gì rất lớn sắp sửa xảy ra. Cũng có thể là cô của con nghi thần nghi quỷ?"

"Cô, đã đến Tinh Thành, cô đừng lo lắng chuyện của thị trấn nữa. Cứ an tâm ở lại Tinh Thành." Giang Ảnh một bên khuyên nhủ.

"Tinh Thành nhìn cũng không yên a." Cô út thở dài: "Có điều, loại thế đạo này nói không chừng cũng là cơ hội đối với nhà họ Giang chúng ta."

Dượng ở một bên vui vẻ nói: "Sao? Cha vợ lúc trước chẳng lẽ còn truyền pháp môn độc nhất gì cho bà hả?"

Cô út trợn trắng mắt: "Ông thì biết cái gì? Huyết mạch cha lưu lại cho nhà họ Giang chúng ta chính là pháp môn tốt nhất. Ông không tin thì thử nhìn Tam Cẩu đi?"

"Ừm, tôi đã sớm coi trọng đứa nhỏ Tam Cẩu này, đúng là có tiền đồ." Tính cách của dượng vốn là gặp ai cũng nói tốt: "Tam Cẩu, con thử hỏi lòng mình xem, bình thường dượng có thương con hay không?”

"Dượng, dượng không cần phải nói nữa, con hiểu mà. Chờ đến khi con thành đạt, chắc chắn sẽ không quên dượng!"

Tam Cẩu lăn lộn ngoài xã hội nhiều, nói chuyện cũng thêm mấy phần khí phách.

Người một nhà hi hi ha ha, bau không khí tràn đầy vui vẻ.

Giang Dược lại đang cân nhắc, có phải nên tìm cơ hội công khai biệt thự số chín hay không? Mắt thấy thế cục biến hóa từng ngày, khẳng định càng lúc sẽ có càng nhiều quái vật toát ra từ hư vô.

Biệt thự số chín, ít nhiều gì cũng có thể coi như một cảng tránh gió. ...

Một đêm này, Giang Dược nhiều lần cố gắng câu thông Trí linh, thế nhưng Trí linh giống như tắt máy, chẳng có lấy nửa câu trả lời.

Giang Dược biết, lần bắt sống Kẻ sao chép này xem như tốn công vô ích, Trí linh không nhận nợ. Không có phần thưởng hay gì khác nữa.

"Chẳng lẽ Trí linh xảo trá như vậy? Cùng một loại quái vật, một khi lặp lại, sẽ không được thưởng lần thứ hai?”

Trước mắt cũng chỉ có giải thích như vậy mới hợp lý.

Không có phần thưởng như đã tưởng, Giang Dược ít nhiều vẫn còn có chút canh cánh trong lòng. Dù sao điểm tích lũy quá thấp, đây thủy chung vẫn là một tai họa ngầm. Hắn phải tìm cơ hội làm một vụ lớn, vớt vát lại điểm tích lũy.

Sáng sớm hôm sau, Giang Dược tùy tiện ăn đối phó vài ngụm liền ra ngoài.

Bây giờ hắn đi học giống như một quán tính, đồng thời trường học cũng là một cánh cửa sổ để hắn quan sát động tĩnh mới nhất của thế giới bên ngoài.

Học tập, ngược lại trở thành phụ gia. ...

Tam Cẩu ngáp một cái thật dài rồi nhảy ra khỏi giường. Cậu vừa làm một giấc mơ hạnh phúc. Trong mộng, Tam Cẩu chẳng những vào ban ngành đặc biệt, còn nhiều lần lập chiến công, không ngừng thăng quan, trở thành một vị đại năng mà Bàn Thạch Lĩnh từ ba trăm năm trước đến ba trăm năm sau đều rất khó xuất hiện lại lân nữa.

Trong mộng hắn lái xe sang, đeo kính đen lớn, hai hàng vệ sĩ tùy tùng bên cạnh, phô trương hoành tráng trở lại Bàn Thạch Lĩnh, nhóm bạn nhỏ ai nấy đều khúm núm quỳ gối, tìm mọi cách nịnh nọt, thật sự là rất vui vẻ.

Vậy vẫn chưa hết, xe sang còn thuận tiện đi thị trấn một chuyến, đi dạo hết vòng này tới vòng khác từ trong ra ngoài trường.

Những thầy cô giáo trước đây luôn đì cậu, bây giờ lại đứng xếp hàng hoan nghênh cậu, tươi cười với cậu.

Còn có những nữ sinh lúc trước nhìn thấy cậu liên đi đường vòng, bây giờ thì cứ mở mồm là gọi anh Tam Cẩu, cực kỳ thân thiết, nghe mà nhột hết cả người.

Giấc mơ đẹp như vậy, cậu quả thực sướng như trên mây.

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Tam Cẩu, ra xem ai gõ cửa giúp chị với." Giang Ảnh đang trong phòng vệ sinh, không tiện ra ngoài.

Tam Cau đang tính đưa tay vặn nắm cửa, bỗng nhiên nhớ tới lời dặn dò của anh hai, kịp thời thu tay lại, ghé vào mắt mèo hướng ra ngoài nhìn một cái.

"Anh hai?"

Tam Cẩu ngàn vạn lần không thể ngờ tới, người gõ cửa lại là anh hai cậu. Chẳng phải anh hai vừa mới ra khỏi cửa không bao lâu sao? Bộ để quên thứ gì ở nhà hả?

Tam Cẩu còn đang buồn ngủ, tính đưa tay mở cửa, nhưng khi vừa chạm tay nắm cửa, cậu lại rụt tay trở về như bị điện giật.

Không, có gì đó không đúng.

Cả người Tam Cẩu nhất thời tỉnh táo lại, buôn ngủ trong nháy mắt bị quét sạch sành sanh.

Cậu rón rén trở vê phòng, lục lọi thùng dụng cụ một hồi, sờ một cái tuốc nơ vít chữ thập, kéo áo lên, nhét vào bên hông, lại kéo áo xuống che lại.

Cốc cốc cốc!

"Mở cửa nhanh nào!"

Giang Dược ngoài cửa thúc giục nói.

Nghe thanh âm này, Tam Cẩu lại cảm thấy mình có phải thần kinh quá nhạy cảm hay không? Đây rõ ràng chính là giọng của anh hai mài

"Tới liền tới liền." Tam Cẩu giả vờ hấp tấp chạy tới.

"Anh hai, sao anh lại quay về rồi?"

"Quên mang thẻ xe buýt." Giang Dược ngoài cửa trả lời rất tự nhiên.

Chẳng lẽ thật sự là anh hai? Cách mắt mèo, Tam Cẩu mơ hồ lại cảm thấy không đúng, nhất thời lại không rõ rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào. Lúc này cô út vẻ mặt ngái ngủ đi tới, phàn nàn nói: "Tam Cẩu, con lề mề cái gì đấy? Anh hai con vội vàng đi học, không có thời gian rảnh mà lề mề chung với con đâu." Nói xong, cạch một tiếng, cô út thuận tay mở cửa ra. Chương 60: Tam Cau dũng mãnh

Tam Cẩu muốn ngăn cản cô út mở cửa, nhưng đã không kịp.

Giang Dược ở ngoài kéo cửa mở ra, chen người vào trong phòng.

Cô út ngáp liên tục, lẩm bẩm nói: "Thằng nhóc nhà cô lạ giường, làm ầm ï đến hơn nửa đêm. Không xong rồi, giờ cô phải ngủ bù mới được."

Giang Dược vào nhà, liếc mắt nhìn Tam Cẩu.

Tam Cẩu cười nói: "Anh hai, tối hôm qua không phải anh nói thẻ xe buýt hết tiền rôi sao? Sao còn trở về lấy làm gì?"

"Không có tiên thì mang đi nạp tiên chứ có gì đâu." Giang Dược thuận miệng đáp một câu.

Tam Cẩu vô hại gật đầu: "Vậy anh tự vào phòng sách mà lấy, em đi ăn điểm tâm."

Cậu thuận tay đóng cửa phòng lại, đi cùng thêm hai bước, rồi cố ý dừng lại phía sau.

Tam Cẩu mò tay vào hông, nhẹ nhàng rút ra cái tuốc nơ vít chữ thập.

Không hề có dấu hiệu báo trước nào, Tam Cẩu đột nhiên nhào lên, hung hăng đâm chiếc tuốc nơ vít trong tay vào hông Giang Dược.

Một đâm này, Tam Cẩu dùng hết sức lực bú sữa mẹ của mình.

Chiếc tuốc nơ vít hung hăng đâm vào thắt lưng đối phương, lút đến tận cán!

Bất thình lình bị đánh lén, dưới sự đau đớn, Giang Dược kêu thảm một tiếng ngay tại chỗ, khó có thể tin sờ bên hông, gian nan xoay người lại, vẻ mặt kinh ngạc dân dần hóa thành hung ác hiểm độc, hai mắt dữ tợn như dã thú, gắt gao nhìn chằm chằm Tam Cẩu, phảng phất muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Xoetl

Tam Cẩu hung hăng rút tuốc nơ vít ra, lùi lại cách xa ba bốn thước, không chút yếu thế, hung tợn nhìn chằm chằm đối phương, giống như một con mãnh thú xuống núi săn mồi.

Dượng út trong phòng, Giang Ảnh trong nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng kêu la, tất cả đều chạy ra ngoài.

Cảnh tượng huynh đệ tương tàn máu chảy đầm đìa trước mắt khiến bọn họ trợn tròn mắt ngay tại chỗ.

"Tam Cẩu, em làm cái gì vậy? Em bị điên rồi hả?"

Rốt cuộc vẫn là chị em ruột thịt, xương gãy sẽ đứt cả gân. Nhìn thấy em trai ruột bị Tam Cẩu đâm thương, máu chảy ròng ròng, Giang Ảnh thoáng chốc xanh lét cả mặt mày.

Tam Cẩu hét lên: "Nó không phải anh hai mà là Kẻ sao chép!"

Tam Cẩu lúc này hoàn toàn không phải Tam Cẩu không tim không phổi như bình thường, mà càng giống như một con sói dữ, một con sói vua đang che chở bộ tộc của mình.

Toàn thân cậu xù hết cả lông, đang trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu cao độ.

Giang Ảnh sửng sốt, Kẻ sao chép?

Ba chữ này, tối hôm qua nhà bọn họ đương nhiên đã nghe Giang Dược nhắc tới, biết chuyện gì xảy ra. Nghe nói là Kẻ sao chép, gương mặt Giang Ảnh hiện ra vẻ nửa tin nửa ngờ.

"Chị cả, gọi điện thoại cho anh hai, mau!" Tam Cẩu nhắc nhở. Con cháu nhà họ Giang, thật sự không có ai hèn nhát. Giang Ảnh cũng chỉ là bởi quan tâm ắt loạn nên mới bị bối rối trong giây lát, một khi cô đã bình tĩnh lại, sẽ làm việc có thứ tự ngay ngắn rõ ràng.

Tút tút tút...

Điện thoại được kết nối.

"Chị hả, gọi em có gì không?" Đầu dây bên kia rõ ràng truyền đến giọng nói cởi mở của Giang Dược.

"Dược, em... em không có việc gì chứ?" Giang Ảnh ân cần hỏi.

Tam Cẩu một bên nhắc nhở: "Chỉ cả, hỏi rõ ràng một chút."

"Dược, sinh nhật của chị là ngày mấy?"

"Sao bỗng nhiên hỏi tới chuyện này? Không phải mùng mười tháng Chạp sao?" Giang Dược phía đầu dây bên kia sửng sốt, lập tức như tỉnh ngộ lại: "Chị, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Kẻ sao chép khẳng định không trả lời được loại vấn đề cá nhân này, Giang Ảnh xác nhận người ở đầu dây bên kia mới là em trai ruột, hơn nữa vẫn còn bình an.

"Em à, Kẻ sao chép đã mò đến nhà chúng tai"

"Cái gì cơ? Mọi người vẫn ổn cả chứ?"

"Tạm thời vẫn ổn, nó bị Tam Cẩu đâm thương, còn đang ở nhà chúng tai"

"Chị ráng giữ vững, em lập tức trở về." Giang Dược nào còn tâm tư đi học?

Khoan hãng nói, nhát đâm của Tam Cẩu, thật sự là vững vàng trúng ngay chỗ yếu hại.

Cái tên Giang Dược đứng đối diện kia nãy giờ vẫn che miệng vết thương, mấy lần muốn cắn răng tấn công Tam Cẩu, lại bị vết thương bên hông liên lụy, thủy chung khó có thể vận sức phát lực.

Thắt lưng bị đâm sâu như vậy, hơn nữa hung khí lại còn rút ra, nếu đổi lại người bình thường, chỉ sợ không được bao lâu sẽ lăn ra đất, chết bất đắc kỳ tử. Cũng chỉ có Kẻ sao chép, cơ năng thân thể mạnh mẽ vượt xa người bình thường, mới chống chịu được lâu như vậy.

Lúc trước Giang Dược được cường hóa 50% sức mạnh, cũng chỉ vỏn vẹn có thể ngăn chặn một Kẻ sao chép.

Chứng tỏ quần thể Kẻ sao chép này, ai nấy cũng đều khỏe như trâu. Nhưng bất kể có khỏe đến đâu, chỗ yếu hại bị đâm sâu như vậy, chịu thương tổn đến mức độ này, máu sẽ chảy liên tục không ngừng, tự nhiên sức sống cũng sẽ chậm rãi trôi đi, cho dù là Kẻ sao chép cũng không thể hành động tự nhiên như thường được.

"Thật là một thằng nhãi ngoan độc!" Đồng tử của Kẻ sao chép đỏ bừng, giống như bôi máu gà, cắn răng xiết chặt cơ bắp bên hông, hòng đạt tới hiệu quả cầm máu ngắn ngủi.

Đoạn nó vung nắm đấm, sải bước nhắm ngay mặt Tam Cẩu xông tới.

Đừng nhìn Tam Cẩu dáng người thấp bé, nhưng lại vô cùng linh hoạt. Cậu lắc mình xoay người một cái, đã vọt tới bên kia bàn ăn.

"Chị cả, mọi người mau trở về phòng."

Loại thời khắc nguy hiểm này, bất kể là Giang Ảnh, cô út hay dượng út, ai cũng không có khả năng thật sự trở về phòng, lại phi thường ăn ý, đồng loạt chạy về phía nhà bếp.

Dao thái rau, dao băm thịt, dao gọt hoa quả... Đủ loại lưỡi dao trắng sáng nắm trên tay.

Kẻ sao chép kêu khổ trong lòng, giờ phút này nó đều hối hận đến xanh ruột.

Đây là lọt vào ổ sói hay gì? Tại sao cái nhà này ai cũng đều hung hãn vậy a?

Tư liệu rõ ràng nói nhà tên Giang Dược này chỉ có hai chị em. Em trai đi học, chẳng phải trong nhà chỉ còn một người chị gái thôi sao?

Nó vốn đã lên sẵn một kế hoạch hoàn hảo. Chỉ cần núp dưới lầu, chờ Giang Dược ra khỏi cửa, rồi đóng giả thành Giang Dược, vào nhà chà đạp Giang Ảnh trước. Sau đó ở nhà thoả thuê đợi một ngày, chờ Giang Dược sắp về nhà, lại ngụy trang thành Giang Ảnh, ôm cây đợi thỏ, ngồi chờ Giang Dược tự sa vào lưới.

Cuối cùng, giết chết Giang Dược, hoàn thành nhiệm vụ.

Kế sách một ná hai chim này, tính ra quả thực có thể nói là không chê vào đâu được.

Nhưng tại sao...

Thằng sói con này ở đâu ra vậy? Cả đám người tàn nhẫn này nữa, rốt cuộc là sao a?

Mình đã bị trúng bay?

Trước giờ vẫn luôn là Kẻ sao chép ám toán người khác, hôm nay không ngờ trái lại bị người ám toán.

Đây... đây quả thực là trái lẽ trời!

Giờ mà chạy trốn thì lại vướng bận vết thương, không thể chạy lại thằng nhãi ranh kia, còn nếu cứ cứng rắn xông lên, lại gặp ba thanh dao sáng loáng trước mắt.

Kẻ sao chép đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra, trước khi vào cửa tính toán không bỏ sót, tự nhận là kế một ná hai chim vô cùng hoàn mỹ, chỉ sau ngắn ngủi vài phút, lại lâm vào tử cục?

Miệng vết thương không ngừng phát ra lời cảnh báo tràn ngập nguy cơ, khiến cho ánh mắt của Kẻ sao chép càng thêm hung ác hiểm độc.

Quyết không thể ngồi chờ chết như vậy!

Nhưng làm sao mới có thể không ngồi chờ chết?

Vết thương bên hông, chỉ cần hơi thả lỏng cơ bắp một chút, máu lập tức sẽ tràn ra ngoài.

Đừng nói đánh nhau, giữ nguyên hiện trạng đã rất không dễ rồi.

Tam Cau nhếch miệng cười quái dị nói: "Đầy nhà khác không đến, hết lần này tới lần khác lại mò trúng nhà bọn ta? Lẽ nào ngươi không biết, cái nhà này do anh hùng Tam Cau ta thủ hộ hay sao?"

Tên nhóc này vừa lập kỳ công, rõ ràng lại có chút đắc ý. Còn chưa đến tuổi vị thành niên, lại phát tác hội chứng tuổi teen sớm, giọng điệu tràn ngập mùi vị anime.

Kẻ sao chép này cũng quá khổ rồi đi, bị Tam Cẩu nói mà tâm phiền ý loạn. Chợt nó thuận tay cầm lấy một cái ghế, làm bộ muốn đập về phía Tam Cẩu.

Tam Cẩu đang tính né tránh, bỗng nhiên hướng ghế thay đổi, lại trực tiếp bay về phía Giang Ảnh.

Cùng lúc đó, Kẻ sao chép liều mạng hết sức bình sinh còn sót lại xông về phía cửa chính.

Hiển nhiên, nó biết, thương thế này đã không còn vốn liếng liều mạng, chỉ có một lựa chọn, chạy trốn!

Tam Cẩu phản ứng cực nhanh, túm lấy tuốc nơ vít, hung ác đuổi theo phía sau Kẻ sao chép.

Từ bàn ăn đến cửa, cũng chỉ cách có vài bước. Kẻ sao chép có vết thương trên người, tốc độ tự nhiên giảm di rất nhiều, còn Tam Cau thì thân thủ mạnh mẽ, linh hoạt như khỉ. Hai bên gân như đến cửa cùng một lúc.

Tam Cẩu không hề cố ky, toàn lực đâm tới.

"Thằng nhãi ranh khốn kiếp!" Kẻ sao chép vừa mới mở cửa ra, trơ mắt nhìn tuốc nơ vít sắp đâm vào chỗ yếu hại giữa thắt lưng nó. Hoặc nó buông tay né tránh, hoặc phải chịu thêm một nhát đâm.

Hông bên kia đã bị phế đi, nếu bên này lại trúng thêm một nhát, hai bên hông đều bị đâm thủng, cho dù nó có chạy được ra ngoài, cũng tuyệt đối đi không xa.

Hai chọn một.

Kẻ sao chép nghiêng người sang một bên, tránh đi nhát đâm đoạt mệnh này, thuận thế một cước đá vê phía Tam Cẩu.

Tuy rằng nó bị thương, nhưng sức mạnh của một cước này cũng rất lớn, nếu Tam Cẩu thật bị đá trúng, ít nhất cũng phải gãy hết mấy cái xương.

Ai nấy đều cho rằng Tam Cẩu cũng sẽ nghiêng người né tránh.

Có điều...

Ai nấy cũng đều không ngờ, Tam Cẩu là một kẻ tàn nhẫn. Cậu chẳng những không lảng tránh, mà còn hơi tram hông xuống, hai đầu gối trượt xuống đất, chủ động nghênh tiếp, đồng thời hai tay lấy thế ôm bóng, ôm choàng bắp chân đối phương.

Biến bị động thành chủ động!

Sức lực của một cước này, bị hai tay cậu tháo bỏ một bộ phận, đồng thời hai đầu gối trượt quỳ, lại muon lực từ mặt đất tháo bớt tiếp một phần nữa.

Mặc dù vậy, dư lực còn sót lại đập vào xương sườn Tam Cẩu, cũng khiến cậu đau đớn một phen.

Tam Cẩu nhe răng cười một tiếng, tốc độ tay cực nhanh, tuốc nơ vít phốc phốc phốc đâm liên tiếp vào đùi đối phương ba nhát.

Lúc này, Giang Ảnh và cô út dượng út cũng chạy tới.

Từng chiếc dao trắng sáng không chút khách khí chào hỏi bờ vai của đối phương. Nếu không phải bọn họ còn hơi chút cố ky luật pháp, chỉ sợ đã trực tiếp chào hỏi cái đầu.

Thân thể có mạnh mẽ hơn chăng nữa, gặp phải một đám lang sói liều mạng thế này, cũng chỉ như là mây bay.

Kẻ sao chép bi thương ngã xuống trong vũng máu.

Thân thể nó đau đớn, nội tâm nó sụp đổ.

Chờ nhóm Giang Dược và trưởng ban La lần lượt chạy về, Kẻ sao chép bi thương nhất trong lịch sử này đã gần như sắp không còn hơi thở.

"Anh hai, anh nhìn, anh nhìn kìa, nó biến hình, nó biến hình..."
Bình Luận (0)
Comment