Chương 61: Người này em nhìn có chút quen
Chương 61: Người này em nhìn có chút quenChương 61: Người này em nhìn có chút quen
Chương 61: Người này em nhìn có chút quen
Bên trong căn cứ ngầm của trưởng ban La, hai cái xác của Kẻ sao chép được bày trên đài cao.
Một trong số đó là Kẻ sao chép bị tóm ở bến cảng Tân Nguyệt hai ngày trước, mức độ thối rữa cao nhất; kẻ còn lại, chính là Kẻ sao chép mà Tam Cẩu dùng tuốc nơ vít đâm thương, cuối cùng không thể vượt qua được.
Ngoài ra có một kẻ còn sống bị nhốt trong một lồng thủy tinh khác, là kẻ hôm qua bị bắt sống ở Bệnh viện Tinh Thành số hai.
Mức độ thối rữa của thi thể thứ hai hơi tốt hơn cái xác đầu một chút, lại cũng chẳng tốt hơn là bao. Chỉ từ các đặc điểm của khuôn mặt, khả năng nhận diện được rất thấp.
Hàn Dực Minh đứng một bên buồn bực làm điếu thuốc.
Trưởng ban La nâng cằm, híp đôi mắt hẹp của mình lại, cũng không biết đang cân nhắc cái gì.
Chỉ có Tam Cẩu đi vòng quanh bên cạnh thi thể thứ hai, thỉnh thoảng đánh giá thi thể.
Kẻ sao chép, hoặc là tự chủ động trở về bộ dáng của người bị bám thân lúc ban đầu, hoặc là chỉ có bị giết chết, mới có thể trở vê nguyên hình.
Điểm này đã được nhóm Giang Dược xác nhận nhiều lần.
“Anh hai, sao em nhìn người này có chút quen mắt a."
"2"
Bầu không khí có chút nặng nề ở hiện trường hoàn toàn bị phá vỡ bởi một câu nói của Tam Cẩu.
"Tam Cẩu, em thử nhìn kỹ lại xem?"
"Khuôn mặt người này bị thối rữa quá mức, em có chút không xác định, nhưng nhìn dáng vẻ luôn cảm thấy quen mắt. Điểm mấu chốt chính là bộ quần áo người này mặc, nhất định là em đã thấy qua ở đâu đó.
Cái xác này mặc một chiếc áo phông xuân thu, hình vẽ trên ngực tương đối đặc thù, là một con sư tử đực hung ác.
Áo khoác có độ phân biệt cao như vậy, nếu thật sự từng thấy qua một lần, trí nhớ lưu lại trong đầu cũng là chuyện bình thường.
Nhưng rốt cuộc mình đã thấy nó ở đâu?
Tam Cẩu vắt óc, cố gắng suy nghĩ.
"Người này, nhất định là em đã gặp qua trên trấn. Đến Tinh Thành, em không hề có ấn tượng về người này." Tam Cẩu lẩm bẩm nói.
"Em cứ từ từ mà ngẫm lại."
Tam Cẩu đến Tinh Thành cũng được khoảng trên dưới một tuần, nếu thật sự không phải người từng gặp ở Tinh Thành, vậy ít nhất phải nhớ lại chuyện của nhiều ngày trước.
Tuy rằng Tam Cẩu không có bản lĩnh nhìn qua là không quên được của Giang Dược, nhưng ở độ tuổi của cậu, trí nhớ cũng khá mạnh.
"Em nhớ ra rồi, đúng vậy! Chính là chú ta!" "Anh hai, em thật sự quen người này, chú ta là người Tinh Thành, mở một cửa hàng sơn mạ ở trấn Vân Khê. Tối hôm trước Thanh minh, chú ta có đến cửa hàng cô út mua hai chai rượu ngon, nói ngày hôm sau sẽ trở về thành phố ăn tết."
"Lúc ấy dượng còn mời chú ta điếu thuốc, có điều chú ta ngại thuốc dượng mời không ngon, chỉ đút bên tai mà không hút."
Trưởng ban La sáng ngời hai mắt: "Được! Tam Cau không hổ là vị tướng tinh của chúng ta, tin tức này quá kịp thời."
"Anh Hàn, có tin tức này của Tam Cẩu, không khó tra ra thân phận chứ?"
"Không thành vấn đề, tôi sẽ đi làm ngay."
Hàn Dực Minh nhanh chóng chuyển vào ban ngành đặc biệt, còn chưa kịp nghỉ ngày nào, đã phải vội vàng nhậm chức.
Tin tức bất ngờ này khiến tất cả mọi người phấn khích.
Cuối cùng cũng tìm được một chút manh mối.
Lần theo manh mối này, nhất định sẽ có càng nhiều manh mối nổi lên mặt nước.
"Cậu Giang, sao lại ủ rũ mặt mày thế kia? Cậu không lạc quan hả?”"Trưởng ban La ngoài ý muốn nhìn thấy Giang Dược cau mày, giống như không quá hưng phấn.
"Tôi đang tự hỏi, tại sao Kẻ sao chép này lại đến nhà tôi? Là sự kiện ngẫu nhiên, hay là cố ý để mắt tới nhà tôi, hành động có dự mưu từ trước?"
"Hành động của Kẻ sao chép, trước mắt xem ra, có vẻ như là ngẫu nhiên lựa chọn đối tượng xuống tay?"
"Chưa chắc." Giang Dược lắc đầu.
"Dựa theo chứng cứ lúc trước cho thấy, khu dân cư của chúng tôi hẳn là chỉ có một Kẻ sao chép, chính là nó." Giang Dược chỉ chỉ vào cái xác đầu tiên.
"Sau khi nó bị tiêu diệt, khu dân cư chúng tôi từ hôm qua tới nay đã yên tĩnh trở lại."
"Cho nên, tôi đoán Kẻ sao chép này, hẳn là từ nơi khác tìm tới khu dân cư của chúng tôi."
"Có bằng chứng gì?"
"Trực giác." Giang Dược đại thể cũng hơi hiểu một chút về tập tính của Kẻ sao chép, chúng bình thường đều sẽ chiếm cứ một địa phương nào đó, phạm vi hoạt động sẽ không đặc biệt lớn.
Nếu chỉ là ngẫu nhiên gây án, vậy cũng thôi đi. Nhưng nếu như không phải ngẫu nhiên, mà là có dự mưu xuống tay với nhà hắn, vậy Giang Dược nhất định phải thận trọng suy nghĩ một chút, có phải thân phận của mình đã bại lộ hay không.
"Anh hai, anh nhìn bên kia kìa..." Tam Cẩu chỉ trỏ về phía Kẻ sao chép đang bị nhốt.
Kẻ sao chép này vẫn ngụy trang thành bác sĩ Trương, giờ phút này hai mắt nó đỏ bừng, thỉnh thoảng dùng sức va mạnh vào lồng thủy tinh, nhìn qua cực kỳ nôn nóng bất an.
"Anh hai, nó bị làm sao vậy?" Tam Cẩu không hiểu cho lắm.
Giang Dược lại quay đầu hỏi trưởng ban La: "Nó vẫn luôn như vậy sao?"
Trưởng ban La cũng tỏ ra kinh ngạc: "Từ tối hôm qua đến giờ, nó vẫn không mở miệng, một bộ lợn chết không sợ nước sôi. Không biết giờ tự nhiên lên cơn trúng gió gì nữa?" Giang Dược nhìn chằm chằm một hồi, bỗng nhiên nói: "Nó đang sợ hãi."
"Sợ hãi? Sợ cái gì?"
"So những gì chúng ta đang làm."
Trưởng ban La được Giang Dược nhắc nhở, đầu óc cũng xoay chuyển, ông vuốt ve cằm, đôi mắt hẹp phía sau tròng kính hiện lên một tia sáng đầy trí tuệ.
"Ý cậu là, chúng ta đã tìm thấy sơ hở của bọn chúng? Nó sợ bị lật tẩy a?"
Giang Dược gật đầu.
Mặc dù trước sau tiêu diệt mấy Kẻ sao chép, nhưng những vụ án này cứ luôn khiến cho người ta cảm thấy không đầu không đuôi gì cả.
Tựa như chơi trò đập chuột chũi, phía đông gõ một búa, thì phía tây lại xuất hiện một con khác. Liên tiếp không ngừng, căn bản không áp chế được.
Lúc Kẻ sao chép này bị bắt sống, lâm vào tuyệt cảnh, nó vẫn không biểu hiện ra bộ dáng sợ hãi bao nhiêu, lúc này lại tỏ vẻ sợ hãi bất an, là bất an cái gì?
Rõ ràng không phải là an nguy cá nhân, mà là thứ quan trọng hơn nhiều so với an nguy cá nhân.
Rốt cuộc là cái gì?
Giang Dược suy đoán, nhất định là liên quan tới cả bộ tộc sau lưng, chỉnh thể sau lưng!
Suy đoán ra được điểm ấy, hắn càng có thể xác định, những Kẻ sao chép này cũng không phải là mạnh ai nấy làm, mạnh ai nấy đánh, mà sau lưng nhất định có một tổ chức chặt chẽ, có sự liên lạc chặt chẽ.
Đương nhiên, hiện tại chỉ nói bằng mồm, không có bằng chứng, còn phải chờ kết quả điều tra của chú Hàn.
Trong lúc mơ hồ, Giang Dược giống như chạm trúng vào một sợi dây, sợi dây này trước mắt vô hình vô chất, nhất thời chưa thể xâu chuỗi tất cả chỉ tiết lại với nhau. Nhưng Giang Dược có một loại trực giác, sợi dây này một khi xâu chuỗi được toàn bộ manh mối, chân tướng sẽ lập tức trồi lên mặt nước.
Thị trấn Vân Khê, Tinh Thành!
Tất cả các bằng chứng hiện tại, tất cả các vụ án, chỉ nằm gói gọn ở hai nơi này.
Trong khi Giang Dược đang suy tư, cảnh sát Hàn hưng phấn đẩy cửa tiến vào, cầm trên tay một phần tư liệu, hiển nhiên là kết quả điều tra vừa rồi của ông.
"Đã tìm được tin tức của cái xác thứ hai."
"Đúng là người Tinh Thành, nhà ở quận Diêu Quang."
"Hơn nữa, người này quả thật có mở một cửa hàng sơn mạ ở trong thị trấn các cậu."
"Chúng tôi liên lạc với người nhà anh ta, họ nói rằng những ngày này anh ta ở Tinh Thành, sáng nay mới vội vàng ra khỏi cửa."
Giang Dược bỗng nhiên ngắt lời: "Chờ đã, người nhà của nó nói, sáng nay nó vừa mới ra ngoài?"
"Đúng vậy." Lão Hàn trả lời.
Mặt Giang Dược lúc ấy tối sầm lại. Sáng nay mới đi ra ngoài, thời gian rõ ràng vừa đúng.
Trực giác của hắn lại lần nữa linh nghiệm. Trước đó hắn đã cảm thấy Kẻ sao chép này vốn dĩ cũng không phải ở khu dân cư của mình, mà là từ nơi khác chạy tới.
Thông tin này của chú Hàn đã chứng minh suy đoán của hắn.
Căn cứ vào nguyên tắc gây án trong địa bàn lân cận của Kẻ sao chép, nếu nó đã ẩn nấp ở quận Diêu Quang, không có lý do gì để chạy đến vị trí nhà Giang Dược ở quận Thiên Quyền cách đó tận mười cây số để gây án.
Một điều chắc chắn không thể nghi ngờ chính là khoảng cách gây án càng xa, rủi ro càng lớn. Nếu vậy thì Kẻ sao chép này tại sao phải vượt qua khoảng cách xa như thế, cố ý tìm đến nhà hắn?
Có lý do gì đặc biệt ở đây không?
Chỉ tiếc, hiện tại nó đã chết không có đối chứng, muốn cạy miệng nó ra, hiển nhiên không có khả năng.
Lão Hàn đưa tư liệu trong tay cho Giang Dược, Giang Dược nhìn lướt qua, lại hỏi: "Trước mắt có thể xác nhận thi thể thứ hai chính là người này sao?"
"Cơ bản có thể xác nhận, bởi vì người nhà có nói không liên lạc được với anh ta, điện thoại di động đã tắt. Tôi đã cho người tìm cách định vị điện thoại di động của anh ta. Một khi tìm thấy điện thoại di động, có lẽ chúng ta sẽ càng đến gần chân tướng hơn."
Lão Hàn vừa dứt lời, Kẻ sao chép đang bị nhốt trong lồng thủy tinh liên không ngừng đập vào thành lồng, thần thái càng dữ tợn, càng điên cuồng hơn.
"Chỉ cân có đối tượng hoài nghi, việc nghiệm chứng sẽ đơn giản hơn nhiều. Trích xuất tóc và máu, so sánh với cơ sở dữ liệu, hoàn toàn có thể khóa chặt danh tính. Chỗ của trưởng ban La làm những việc này hiệu suất hơn cục cảnh sát nhiều, có đúng không?"
"Một giờ." Trưởng ban La lời ít mà ý nhiều.
Ông đi đến chỗ Kẻ sao chép với vẻ mặt thú vị: "Bây giờ là cơ hội cuối cùng để ngươi cung khai. Ngươi thật sự cho rằng, chúng ta chỉ biết lễ phép nhốt ngươi thôi sao? Hiện tại không dùng thủ đoạn với ngươi, là bởi vì ngươi còn có giá trị, chờ ngươi mất đi chút giá trị tình báo này, ngươi cảm thấy..."
"Hừi Phil"
Cách tấm kính, Kẻ sao chép hung dữ trừng mắt, một ngụm đờm dày đặc phun về phía trưởng ban La.
Tấm kính tội nghiệp đã cản súng thay ông.
"Xem ra ngươi không thấy quan tài thì chưa đổ lệ." Trưởng ban La nhe răng cười một tiếng, đi tới bên cạnh, mở khóa một cơ quan, xuất hiện mấy cái phím xanh xanh đỏ đỏ.
Bốp!
Trưởng ban La ấn một tay lên một trong những phím bấm màu đỏ.
Xèo xèo Xeol
Lồng thủy tinh nhất thời phóng ra từng dòng điện cao thế.
Kẻ sao chép lập tức tê liệt ngã xuống đất, toàn thân co quắp không thôi, giống như bị giật kinh phong, bọt mép không ngừng tràn ra từ khóe miệng.
Trưởng ban La hiển nhiên là có chừng mực, vài giây sau liền buông tay ra.
Kẻ sao chép kia nằm trên mặt đất, thấp giọng rên rỉ, nhưng vẻ kiệt ngạo hung ác trên mặt chẳng những không giảm, ngược lại càng tăng thêm. Chương 62: Lại xảy ra chuyện
Nếu đổi lại là người bình thường, dưới tình huống như vậy, chỉ cần có thể khai được, khẳng định sẽ khai hết toàn bộ, kể cả từng dấu chấm câu.
Nhưng con quái vật này rõ ràng không phải là người bình thường.
Giang Dược chỉ cần nhìn biểu tình kiệt ngạo trên mặt Kẻ sao chép kia, liền biết cực hình chỉ sợ vô dụng.
Dù là sống hay chết, rất khó để cạy miệng chúng.
Bất quá, sự tình đến một bước này, cho dù bọn chúng không mở miệng, manh mối cũng sẽ không ngừng trồi lên.
Cái này cũng giống như gỡ cuộn len rối, khó nhất chính là tìm được đầu dây, chỉ cần tìm được một đầu dây trong đó, thuận theo chải vuốt, tất có thu hoạch.
Quả nhiên, bằng chứng mới lại đến.
"Trưởng ban La, đã định vị được điện thoại di động, ngay tại khu dân cư bến cảng Tân Nguyệt. Chúng tôi đã cử người đến hiện trường. Theo định vị, hẳn là nó đang nằm trong một hàng cây xanh!"
Điện thoại di động được giấu trong hàng cây xanh!
Tất cả mọi người nghe được lời này đều dâng lên trong lòng một cảm giác khác thường, khó có thể hình dung.
Những Kẻ sao chép này, quả nhiên có chỉ số thông minh tương đối cao, hơn nữa lúc hành động đều có kỷ luật rõ ràng.
Hiện nay họ tiếp xúc với tất cả những Kẻ sao chép, bất kể là sống hay chết, đều không thể tìm thấy một chút bằng chứng có giá trị nào. Điều đó có nghĩa là gì?
Thận trọng, kỷ luật, có trí tuệ...
Khó trách hôm qua bọn họ bắt sống Kẻ sao chép lại vẫn không tìm được vật chứng nào khác trong văn phòng, nhất định là đã bị nó ẩn giấu ở một nơi bí mật nào đó.
Những Kẻ sao chép này trước khi hành hung quả nhiên sẽ giấu đi vật chứng tùy thân bên người có khả năng bại lộ thân phận của nó.
Trưởng ban La ra lệnh: "Mau tìm điện thoại di động, tìm thấy lập tức gửi đến đây!"
Giang Dược bỗng nhiên nói: "Trưởng ban La, còn có một vấn đề."
"Cái gì?"
"Mặc dù bây giờ vẫn chưa có kết quả, nhưng chúng ta cứ giả định, Kẻ sao chép thứ ba này trong hiện thực có một thân phận cố định, là người bản địa Tinh Thành, nhà ở quận Diêu Quang, đúng không?"
"Đúng thì sao?"
"Như vậy Kẻ sao chép thứ nhất, thứ hai này, mặc kệ người bọn chúng phụ thể là ai, trong hiện thực hẳn là cũng có một thân phận, dễ dàng yểm hộ cho mình, đúng không?"
"Ý cậu là?" Trưởng ban La dường như hiểu ra được điều gì đó.
"Mặc dù bến cảng Tân Nguyệt chỗ chúng tôi lớn, nhưng hẳn vẫn có đủ thông tin của cư dân sinh sống. Ke sao chép thứ nhất hoạt động ở bến cảng Tân Nguyệt, phải chăng chúng ta có thể giả định rằng vật dẫn của nó cũng là một cư dân ở bến cảng Tân Nguyệt hay không? Bằng cách này, phạm vi cần so sánh rõ ràng đã thu hẹp đi nhiều."
Mặc dù không thể nhận ra hình dạng gương mặt, nhưng giới tính, tuổi tác đại khái, chiều cao và cân nặng, vẫn có dấu vết để lần theo. Nếu như người này có thân phận, có người nhà ở trong khu dân cư, đã mất tích hai ngày nay, phỏng chừng người nhà hẳn cũng là đang tìm người, thậm chí báo cảnh sát!
Mặc dù suy đoán này không nhất thiết là đúng, nhưng ít nhiều gì cũng là một hướng điều tra khả dĩ.
"Để tôi đi cho." Sự nhiệt tình của Hàn Dực Minh tăng vọt chưa từng có.
"Khoan vội đã, tôi còn chưa nói xong." Giang Dược gọi chú Hàn lại.
"Lý do tương tự, Kẻ sao chép bị chúng ta bắt sống này, giả thiết lúc trước hắn vẫn ẩn núp ở bệnh viện, như vậy hắn ở bệnh viện, có phải cũng có thân phận hay không? Hoặc là nhân viên, hoặc bệnh nhân bệnh viện. Có phải phạm vi điều tra cũng đã nhỏ hơn rất nhiều không?”
Cái gì gọi là mạch suy nghĩ rõ ràng và hợp lý, chính là như vậy.
Giang Dược nghĩ ra được điểm này cũng là nhờ công của Tam Cẩu đã nhận ra một trong số những Kẻ sao chép, từ đó mới truyên cảm hứng cho hắn.
Chú Hàn giơ ngón tay cái lên: "Cậu Giang, không hổ là cậu. Còn gì nữa không?"
"Chỉ có hai manh mối này, còn chưa đủ chú bận rộn hay sao?"
Chú Hàn cười nói: "Đến trưởng ban La bên này làm việc, chỉ có một chỗ tốt, đó chính là không có nhiều lực cản từ các phía, làm việc hiệu suất đặc biệt cao."
Quyền hạn của ban ngành đặc biệt, cũng không phải chức vị trước đó của ông có thể so sánh.
Chí ít thì ông không cần phải luôn nhìn sắc mặt cấp trên làm việc, không cần suy nghĩ phương thức phá án có ảnh hưởng tốt hay không.
Ban ngành đặc biệt, vốn đã là ban ngành chuyên môn xử lý những vụ án ảnh hưởng không tốt.
Nếu muốn bản án không gây ra ảnh hưởng xấu, thì cần gì mời bọn họ tới làm?
Hết thảy đều có trưởng ban La chống đỡ, cho dù giãm trúng mìn, phía trên còn có trưởng ban La gánh.
Trưởng ban La mà gánh không nổi, phía trên còn có người cao to hơn chống đỡ.
Hàn Dực Minh vội vàng đi ra ngoài, trưởng ban La cũng không nhàn rỗi, vẫn cầm điện thoại di động, ngồi đó quét tới quét lui, thỉnh thoảng cau mày, nhìn có vẻ tâm sự nặng nề.
"Cậu Giang, có một câu tôi không biết có nên nói hay không?" Trưởng ban La đột nhiên hỏi.
"Câu gì?"
"Bất kể là Quỷ ăn tuổi hay Kẻ sao chép, hay là hung linh khủng bố, dường như hết thảy đều là lẽ đương nhiên đối với cậu, chẳng lẽ cậu không hề sợ hãi chút nào sao? Hoặc là nói, kỳ thật cậu vốn đã biết mấy thứ này từ trước?"
Đây vẫn là điều trưởng ban La luôn nghỉ hoặc.
Ở độ tuổi học sinh như Giang Dược, đột nhiên gặp phải những thứ khó tin này, không bị dọa tiểu ra quần coi như đã rất đáng gờm.
Nào có ai bình tĩnh như Giang Dược? Điều này quả thực khác thường đến kỳ quái. Vì lẽ đó, ông còn từng cố ý đến trường trung học Dương Phàm tra xét hồ sơ và bối cảnh gia đình của Giang Dược.
Tất cả dường như không thể nhìn ra bất cứ điều gì khác thường.
Mẹ hắn là nhà khảo cổ học, đã mất tích nhiều năm về trước. Cha hắn là một quan chức nhỏ trong ngành văn hóa, cấp bậc thấp hơn ông vài bậc.
Theo lý thuyết, đây cũng không giống loại con em gia tộc hiển hách gì cho cam, không thể nào có tin tức ngầm qì a.
Giang Dược có thâm ý nhìn trưởng ban La, hồi lâu, hắn bỗng nhiên cười sảng khoái: "Trưởng ban La, lãnh tụ đều đã công khai phát biểu. Thế giới biến đổi lớn như vậy, thay vì đối mặt trong sợ hãi, tốt hơn vẫn nên thản nhiên chấp nhận, có phải không?”
Trưởng ban La thâm mắng một câu tiểu hồ ly, ngoài miệng lại không nói gì.
Ngược lại Giang Dược còn chủ động khơi mào đề tài: "Trưởng ban La, đứng ở vị trí của ông, tôi đoán chừng những thứ ông biết phải phong phú hơn bọn tôi nhiều lắm. Những thứ bọn tôi trông thấy, dù là Quỷ ăn tuổi hay Kẻ sao chép, có thể chỉ là phân nổi của tảng băng chìm. Không chừng có càng nhiều chuyện quỷ dị ly kỳ đang xảy ra, nhưng do vẫn chưa gây ra mức ảnh hưởng tiêu cực quá lớn, cho nên có khả năng là chúng vẫn bị các ông đè xuống, chưa công bố ra ngoài xã hội, có phải không?"
Tam Cau nghe xong lời này, không nhịn được tiến lại gần: "Trưởng ban La, chú có gì cần nói thì cứ nhả ra hết đi. Bây giờ tốt xấu gì chúng ta cũng là người một nhà, chú cũng chớ coi tôi là người ngoài đấy."
Đồng chí Tam Cẩu hiện tại nghiễm nhiên coi mình là một phần tử của ban ngành đặc biệt, lòng cảm mấn và cảm giác hăng hái muốn tham gia vào sự vụ của ban ngành đặc biệt đều đang ở trong trạng thái Cực cao.
Trưởng ban La thở dài một hơi: "Cậu Giang, có một số việc đã định sẵn là không thể công bố ra bên ngoài."
"Cậu nói đúng, thế giới biến hóa, tân suất và số lần các loại sự kiện quỷ dị xuất hiện còn đáng sợ hơn các cậu hiện đang tiếp xúc rất nhiều."
"Còn có một ít sự kiện vẫn đang trong nghi ngờ, chưa có bung bét ra... Thôi bỏ đi, bây giờ không phải là lúc để nói đến việc này. Những chuyện đó cũng không phải một mình tôi có thể lo nổi."
"Nhiệm vụ cấp bách nhất của chúng ta bây giờ, là xử lý tốt vụ án liên hoàn này của Kẻ sao chép. Vụ án này, được cấp trên chỉ định là vụ án cấp C, mức độ nghiêm trọng, thuộc top một top hai ở Tinh Thành. Nhìn toàn bộ lãnh thổ, cũng là một vụ án có độ thần bí tương đối cao."
Mắt Tam Cẩu sáng lên ngay tại chỗ, thì ra đại án mà Tam Cẩu mình tham dự lại có quy cách cao đến vậy, sau này nếu trở lại thị trấn, hoàn toàn có thể chém gió suốt ba năm al
Đang nói chuyện giữa chừng, chuông điện thoại di động của trưởng ban La lại reo lên.
"Trưởng ban La, xảy ra chuyện rồi!"
Giọng ở đầu dây bên kia vô cùng lo lắng: "Chúng tôi đã lấy được chiếc điện thoại di động kia, nhưng khi đi qua một ngã tư giao thông, một chiếc xe chở đất cát bỗng nhiên chạy tới với tốc độ cao..."
"Tiểu Bao đã hy sinh... Tôi bị kẹt trong xe, chân tôi bị mắc kẹt. Tuy nhiên, tôi đã tiện tay ném chiếc điện thoại di động sang một chiếc xe bán tải đi ngang qua. Bây giờ phải mau chóng tìm được chiếc xe kia, biển số xe là..." Âm thanh trong điện thoại vừa lo lắng, vừa có vẻ suy yếu.
Trưởng ban La hung hăng đập vào lồng kính.
"Tiểu Khâu, cậu ráng chịu đựng, tôi lập tức sẽ phái người đi cứu viện!"
Giang Dược chưa từng thấy qua trưởng ban La xúc động đến vậy, hai mắt ông đỏ bừng, giống như một con dã thú muốn nổi điên, có thể xé nát con mồi bất cứ lúc nào.
Tam Cẩu nóng lòng muốn thử: "Trưởng ban La, phái tôi đi này!"
Sắc mặt trưởng ban La u ám, ông khoát tay áo, bước nhanh đi ra ngoài.
Tam Cẩu muốn bước theo thì bị Giang Dược túm chặt: "Hiện tại còn chưa đến lúc em tham gia náo nhiệt."
Giang Dược cũng không phải không muốn Tam Cẩu có chí cầu tiến, nhưng thiên phú đôi mắt âm dương của Tam Cẩu cơ bản không có tác dụng gì với Kẻ sao chép.
Đây rõ ràng không phải là tai nạn xe hơi, mà là những Kẻ sao chép khác đang muốn cướp điện thoại di động, cướp bằng chứng.
Hiển nhiên, suy đoán trước đó của hắn lại đúng nữa.
Chúng đang sợ hãi, sợ hãi bị bại lộ ra ánh sáng, sợ hãi bị tiết lộ nhiều tin tức hơn.
Đây đã không phải đơn thuần là một loạt vụ án giết người, một cuộc chiến của từng cá nhân đơn lẻ, mà là một cuộc giao tranh kịch liệt diễn ra giữa ban ngành đặc biệt và thế lực chống lưng đằng sau những Kẻ sao chép.
Thiên phú của Tam Cẩu không có tác dụng là mấy trong cuộc giao tranh này.
Lần tiếp theo Trưởng ban La đi vào, biểu tình của ông rõ ràng u ám hơn nhiều. Có thể thấy cú điện thoại vừa rồi đả kích ông rất lớn.
Ban ngành đặc biệt luôn phá án với thế như chẻ tre, hầu như rất ít gặp phải lực cản gì. Điều này ít nhiều gì cũng khiến bọn họ thiếu đi vài phân cảnh giác mỗi khi phá án.
Đây đều là trách nhiệm của trưởng ban La, với tư cách là người đứng đầu, ông quá tự tin, dự đoán nguy cơ chưa đủ, dẫn đến thương vong cho cấp dưới.
Ngay sau đó, người cứu viện đã truyền lại tin tức.
Tiểu Bao đích thực đã hy sinh, may mà Tiểu Khâu chỉ bị gãy xương, tình huống không tính là quá nghiêm trọng.
Chiếc xe bán tải mà Tiểu Khâu nói, bọn họ cũng đã lần theo được dấu vết, nhưng lại không tìm thấy điện thoại di động trên thân xe bán tải. Chủ xe nhiều lần cam đoan tuyệt đối không nói dối, cũng không rảnh hơi đâu đi giấu một cái điện thoại di động làm gì.
Bằng chứng mới đến tay giờ đã bị cướp mất!