Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 42 - Chương 85: Muốn Phá Cục, Cần Phải Thô Bạo Hơn Một Chút

Chương 85: Muốn phá cục, cần phải thô bạo hơn một chút Chương 85: Muốn phá cục, cần phải thô bạo hơn một chútChương 85: Muốn phá cục, cần phải thô bạo hơn một chút

Chương 85: Muốn phá cục, cần phải thô bạo hơn một chút

Có thể thấy, Vương Tường ngoại trừ sợ hãi còn có cả tuyệt vọng. Muốn trốn cũng trốn không thoát, muốn liều mạng lại không biết phải tìm ai để liều mạng.

"Bọn em không nghĩ việc cau cứu phía bên ngoài sao?"

"Anh nghĩ em chưa thử sao? Điện thoại không gọi được, hoặc máy bận, hoặc mất sóng, có đôi khi còn nghe được tiếng cười quỷ dị trong điện thoại, có đôi khi lại là tiếng hít thở dồn dập, có đôi khi lại là tiếng khóc, tiếng thét chói tai..."

Vương Tường nói đến đây, tâm trạng có chút sụp đổ, hai tay không ngừng bụm mặt, biểu tình có vẻ thống khổ vô cùng, vành mắt đỏ hồng, nhìn qua vừa thương tâm vừa tuyệt vọng.

Loại cảm giác bị nỗi sợ tra tấn, hết lần này tới lần khác lại bất lực, quả thật khiến người ta hỏng mất.

Mỗi ngày đều có người chết, và con số tử vong đang gia tăng.

Giang Dược cuối cùng cũng hiểu được, vì sao người đi đường trên trấn trong lúc vội vã tới lui lại tràn ngập đề phòng lẫn nhau như vậy. Dưới loại tình huống này, ai có thể bình tĩnh được? Ai có thể tin tưởng lẫn nhau?

Không phải người thân, không phải người sớm chiều ở chung, ai dám tin? Ai có thể tin nổi?

"Vương Tường, rơi lệ có thể để anh của em trở vê nhà được không? Có thể báo thù cho chị của em không?" Con nít độ tuổi này chưa chắc nghe thông đạo lý lớn, trái lại phương pháp khích tướng cực kỳ hữu dụng.

Đây là kinh nghiệm được đúc kết lâu dài từ việc Giang Dược đối phó Tam Cẩu hàng ngày.

Quả nhiên, Vương Tường gạt lệ, ánh mắt tràn đầy vẻ kiên nghị: "Anh Nhị Cẩu, giờ anh nói làm sao em có thể báo thù cho chị em? Em sẽ nghe lời anh."

"Có một chuyện, bọn anh đi làm không tiện lắm, có lẽ em sẽ có biện pháp tốt hơn."

"Chuyện gì?" Vương Tường vừa nghe mình có thể phát huy tác dụng, quả nhiên hai mắt sáng lên.

"Anh muốn em đi gặp Vương Phúc Tài một lần."

Nghe Giang Dược bỗng nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, không chỉ Vương Tường cảm thấy ngoài ý muốn, ngay cả Hàn Dực Minh cũng hơi giật mình.

Để cho một thiếu niên chưa trưởng thành đi gặp Kẻ sao chép, đây không phải là đưa dê vào miệng hổ sao?

Vương Tường lúng ta lúng túng hỏi: “Anh Nhị Cẩu, gặp để làm gì a?"

"Tốt nhất là đánh một trận." Giang Dược mỉm cười trả lời.

Vương Tường gãi gãi đầu, có chút khó hiểu.

"Anh hỏi em, em hiểu bao nhiêu về vị Vương Phúc Tài này?"

"Hai nhà nằm ở vị trí trước sau của nhau, mỗi ngày đều có thể gặp mặt. Chú ấy có một bà vợ lúc thì ngơ ngáo, lúc thì lại bình thường. Hai vợ chồng sống mơ mơ màng màng, xem như là gia cảnh nghèo túng ở thị trấn Vân Khê."

"Anh không hỏi điều đó. Giả sử, để em và Vương Phúc Tài đánh nhau một trận, em có cho rằng mình sẽ giành chiến thắng hay không?” "Với vóc người giống như dân hút xì ke như chú ấy, đùi còn không to bằng cánh tay anh trai em. Tuy rằng em còn chưa trưởng thành, nhưng muốn đánh cũng không sợ."

Cũng không phải Vương Tường tự cao, Vương Phúc Tài quả thật là gây hơn khỉ. Ngày thường chỉ biết chơi bời lêu lổng, là dân anh chị có tiếng trên trấn, không làm việc đàng hoàng.

Thử nghĩ xem, một người đàn ông gầy còm nặng không quá năm mươi ký, còn bộ dáng ốm yếu lâu ngày, quả thật không dọa được cả con nít.

"Nhưng mà anh bảo em đi tìm chú Phúc Tài đánh một trận để làm gì?"

"Rất đơn giản, nếu Vương Phúc Tài là người bình thường, vậy chưa chắc đã đánh thắng em. Nhưng nếu đó thực sự là Kẻ sao chép, có ba đứa như em cùng lên cũng chưa chắc đánh nổi. Thế nào, có sợ không?”

"Anh bảo em sợ?"

Vừa nghĩ đến Vương Phúc Tài rất có khả năng là hung thủ tàn sát chị mình, ngực Vương Tường lập tức dâng lên một bầu nhiệt huyết mãnh liệt, hận không thể cầm đao đi chặt Vương Phúc Tài.

"Chỉ là đánh nhau một trận thôi, nhất định phải nhớ kỹ, anh muốn em thăm dò, em cũng đừng toát ra cảm xúc gì khác, để đối phương nhìn ra vấn đề thì không hay."

"Em đương nhiên biết, chính là thử sâu cạn, xem chú ta có phải là Kẻ sao chép hay không chứ gì?"

"Chính xác, cho nên an toàn là trên hết, đánh không lại, rút lui cũng không mất mặt. Người bình thường không thể đánh với quái vật, có hiểu không?”

Vương Tường liên tục gật đầu.

Bỗng cậu như có điều suy nghĩ, đánh giá Giang Dược và Hàn Dực Minh.

“Anh Nhị Cẩu này, nghe lời anh nói, em cảm giác các anh cũng không phải người bình thường?"

"Sao em lại nghĩ thế?"

"Người bình thường mà biết nhiều chuyện như vậy, còn dám đến trấn Vân Khê?" Vương Tường hỏi ngược lại.

Được rồi, logic này không có vấn đề.

"Em đi đi, nhớ là phải tìm một lý do thích hợp để đánh nhau, đừng quá cứng nhắc. Vẫn là câu nói cũ, an toàn trên hết."

Vương Tường hít sâu một hơi, suy tư trong đầu một lát, tựa hồ nghĩ ra biện pháp gì đó, hưng phấn xông ra cửa phòng củi, chạy ra khỏi hậu viện.

"Cậu Giang, cậu làm vậy có chút mạo hiểm."

"Chú Hàn à, chú đừng xem thường những đứa trẻ ở nông thôn, tiềm lực của tụi nó rất lớn"

"Chúng ta hoàn toàn có thể tự mình xác nhận." Hàn Dực Minh vẫn không cách nào đồng ý chuyện này.

"Không! Ý định ban đầu của tôi không phải là bảo em ấy đi do thám." Giang Dược lắc đầu: "Chúng ta muốn hoạt động ở thị trấn Vân Khê, nhất định phải lấy được lòng tin của người dân địa phương. Nếu không sẽ rất khó nghe được tiếng nói của người trong cuộc, rất khó tìm hiểu được nhiều tình huống hơn, rất khó để phá cục."

Đạt được sự tín nhiệm của Vương Tường chỉ là bước đầu tiên, bước tiếp theo, còn phải lấy được tín nhiệm của người nhà Vương Tường. Vương Tường dù sao cũng chỉ là một thiếu niên, rất nhiều nội tình người lớn chưa chắc sẽ nói hết cho cậu. Ít nhất nhìn tình huống ở từ đường nhà họ Vương trước đó, mẹ Vương Tường khẳng định còn biết nhiều thứ hơn Vương Tường.

"Chú Hàn, mặc dù chuyến đi này chúng ta chủ yếu là nhắm vào những Kẻ sao chép, nhưng nếu chân chính muốn phá vỡ cục diện ở trấn Vân Khê, Kẻ sao chép có lẽ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi."

Hàn Dực Minh đồng ý với quan điểm này của Giang Dược.

Trải qua nhiều vụ án cùng nhau như vậy, tư duy của ông đương nhiên không còn giống với hồi còn làm cảnh sát điều tra hình sự trước kia nữa.

Đủ loại quỷ dị, đủ loại chỉ tiết từ trong ra ngoài thị trấn Vân Khê đều cho thấy, ngoại trừ Kẻ sao chép, còn có một luồng sức mạnh khác đang tiềm ẩn trong thị trấn.

"Cậu Giang, tôi biết cậu có nhiều ý tưởng, khẳng định đã có ý định gì rồi chứ? Cậu cứ thoải mái mà nói, mạnh dạn nói."

Bắt đầu từ vụ án Quỷ ăn tuổi, Hàn Dực Minh đã không coi Giang Dược là người bình thường, cho đến hiện giờ, ông đã đặt Giang Dược ở vị trí cực cao.

Nói một câu không dễ nghe, mặc dù bọn họ mang cái danh ban ngành đặc biệt, nhưng bởi giai đoạn trước chuẩn bị không đủ, kỳ thật tin tức chân chính hữu ích nắm trong tay ít đến đáng thương.

Thực tế thì đây cũng là nguyên nhân bọn họ nhất định phải cần sự hỗ trợ của Giang Dược và Tam Cẩu. Nhất là mẹ Vương Tường lại nói ông nội Giang Dược là lão thần tiên nổi danh xa gần, đây cũng không phải xưng hô thông thường.

Gia đình cái cậu Giang Dược này, có lẽ từ đời ông đến đời cháu đều ẩn giấu hào quang thần bí!

Cho nên dù Hàn Dực Minh đã có một vài đối sách trong lòng, nhưng ông vẫn rất chờ mong được nghe thêm ý kiến từ Giang Dược.

"Theo ý tôi, muốn đối phó Kẻ sao chép, nếu như tất cả bọn chúng đều ở trong trấn, không cần phải bày vẽ gì cho lắm chuyện, trực tiếp tập trung bọn chúng lại rồi tiêu diệt cùng một lúc."

"Trực tiếp tiêu diệt?"

Đề nghị này thực sự đủ táo bạo.

"Vì sao không thể trực tiếp tiêu diệt?"

"Ý tứ của cấp trên là, có thể bắt sống tận lực bắt sống."

Ban ngành đặc biệt cũng có khổ tâm, thế giới biến dị giai đoạn đầu, tin tức trong tay bọn họ quá có hạn. Cho nên bọn họ rất muốn nắm thêm một ít cơ thể sống để làm nghiên cứu.

"Tinh Thành còn có mấy chục người, chẳng lẽ không đủ bắt sống? Những phần tử ở Trấn Vân Khê này, có sống hay không thì khác gì nhau?" Giang Dược quả thật xem thường lối suy nghĩ của ban ngành đặc biệt.

Đã đến nước này còn muốn bắt sống cái gì nữa?

Toàn bộ thị trấn Vân Khê đã bị khủng bố bao vây, cũng không chỉ có mỗi Kẻ sao chép.

Có một điểm có thể khẳng định, những lực lượng đang ẩn núp kia đều trốn ở chỗ tối, không tiện xuất đầu lộ diện bên ngoài. Ma Ke sao chép không thể nghi ngờ là kẻ chấp hành đối ngoại tốt nhất. Nếu như có thể tiêu diệt toàn bộ Kẻ sao chép, chẳng khác nào chặt đứt toàn bộ cánh tay duỗi ra bên ngoài của đối phương.

Như vậy, mặc kệ có bao nhiêu bàn tay đang khống chế trong bóng tối, không có Kẻ sao chép hiệp trợ, những bàn tay trong bóng tối này nhất định phải tự mình làm, đến lúc đó, chúng nó muốn không bại lộ cũng khói

Hàn Dực Minh trầm tư không nói, hắn cũng không phải là người cổ hủ. Thế cục hiện tại, muốn bắt sống từng Kẻ sao chép, sau đó mang đi, quả thật có chút không thực tế.

Hiện tại bọn họ không rõ trấn Vân Khê rốt cuộc đang nằm trong tình trạng thế nào, càng không biết Kẻ sao chép đã khống chế thị trấn đến đâu. Mà dựa theo lời Vương Tường nói, một khi đã vào trong trấn, muốn đi ra ngoài cũng là một vấn đề lớn.

Giờ còn đòi dẫn những Kẻ sao chép thong dong rời đi?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

"Để tôi liên lạc với trưởng ban La một chút." Đây cũng là lẽ hiển nhiên, dù sao trưởng ban La mới là người phụ trách hành động lần này, Hàn Dực Minh chỉ là phụ tá mà thôi.

Đầu dây bên kia, sau khi trưởng ban La nghe Hàn Dực Minh nói xong, cực kỳ quả quyết.

"Anh Hàn, tuy cấp trên nói muốn chúng ta tận lực bắt sống, nhưng chúng ta cũng có quyên tự chủ làm việc. Nếu anh và cậu Giang đều phán đoán như vậy, tôi tin tưởng các anh. Nhưng mà, muốn tập trung những Kẻ sao chép này lại cùng một chỗ, cũng không phải là chuyện dễ dàng, Cậu Giang có biện pháp nào không?”

Hàn Dực Minh liếc mắt hỏi thăm.

"Biện pháp đương nhiên có, chỉ là tương đối thô bạo. Đầu tiên là khống chế một trong những Kẻ sao chép, nhân danh Kẻ sao chép này, tập hợp những kẻ còn lại!"

Ý tưởng là vậy, nhưng trong đó có một mắt xích quan trọng, là lợi thế chỉ mình Giang Dược mới có, ban ngành đặc biệt không có ai có được lợi thế này.

Chỉ là Giang Dược không tiện nói rõ lợi thế này của mình.

"Vương Phúc Tài?"

"Tùy tiện kẻ nào đều được." Giang Dược trả lời.

"Cậu Giang, cậu nắm chắc bao nhiêu?" Hàn Dực Minh trầm giọng hỏi.

"Nếu như các chú muốn đi từng nhà xử lý bọn chúng, vậy cũng được, tôi không có ý kiến." Giang Dược căn bản không muốn trả lời loại vấn đề nắm chắc bao nhiêu này.

"Đi từ nhà này sang nhà khác, động tĩnh quá lớn." Hàn Dực Minh lắc đầu.

"Cho nên, tập trung lại rồi giết mới là lựa chọn tốt nhất."

Giang Dược tự nhiên không có khả năng vô duyên vô cớ đưa ra biện pháp này. Hắn có lý do, có logic của mình.

Có một mối liên hệ chặt chẽ giữa những Kẻ sao chép, từ lâu đã được chứng minh.

Cho nên chỉ cần tiêu diệt một trong số đó, lấy được thiết bị liên lạc của đối phương, hoàn toàn có thể liên hệ với những kẻ khác, thậm chí còn biết được càng nhiều bí mật của Trấn Vân Khê.

Mấu chốt nhất chính là, hắn có biện pháp khiến những Kẻ sao chép khác tin tưởng, đây là ưu thế độc môn của hắn, nhóm của trưởng ban La và Hàn Dực Minh căn bản không làm được!

"Chú Hàn, sân nhà Vương Phúc Tài rộng bao nhiêu, hẳn là chú rõ ràng chứ? Cần bao nhiêu hỏa lực, bao nhiêu người, có thể tiêu diệt toàn bộ những Kẻ sao chép này, chú khẳng định chuyên nghiệp hơn tôi."

"Về phương diện hỏa lực, cậu không cần quan tâm. Cấp trên biết tình hình nghiêm trọng, chuyến đi này chúng tôi có mang theo hỏa lực hạng nặng." Phương diện này Hàn Dực Minh quả thật rất chuyên nghiệp.

"Căn cứ vào tình huống của những Kẻ sao chép trước đó, nếu bị đánh trúng chỗ hiểm, Kẻ sao chép cũng sẽ tử vong. Cho nên, dẫu không có hỏa lực hạng nặng, cũng hoàn toàn có thể tiêu diệt chúng. Vấn đề nan giải chính là làm thế nào để tập hợp những Kẻ sao chép lại với nhau."

"Cứ giao cho tôi." Giang Dược nói với vẻ vô cùng tự tin. Chuong 86: Tien hathu vi cuong

"Chú Hàn, chú nhớ nói trưởng ban La, lúc phái người tiến vào phải chuẩn bị trước tâm lý. Thế cục hiện tại ở trấn Vân Khê rất quỷ dị, tiến vào rồi, muốn ra ngoài cũng không dễ dàng đâu."

Giang Dược trịnh trọng nhấn mạnh một câu.

"Không phải là quỷ đả tường sao? Nước tiểu đồng tử, máu chó đen, rất dễ đối phó a?" Trải qua hai lần quỷ đả tường, Hàn Dực Minh tựa hồ có chút tự cao tự đại.

"Chú Hàn, nếu chỉ đơn giản như chú nói, trấn Vân Khê không lý nào không ai chạy thoát được. Quỷ đả tường mê hoặc là một chuyện, nếu thật sự tồn tại hung linh quỷ quái, nếu chúng quyết tâm toàn lực đối phó chú, lại là một chuyện khác.

Hàn Dực Minh rốt cuộc chưa từng giao thủ trực tiếp với lũ quỷ, hoàn toàn không biết gì về sự đáng sợ của chúng. Thật giống như hung linh trong căn hộ chung cư, biết dùng thủ đoạn đổi số nhà che mắt. Nhưng kỳ thật đó chỉ là trò vặt trong mớ kỹ năng của nó mà thôi, bị nhìn thấu cũng không có gì lạ.

Thực lực chân chính của nó hiển nhiên không có khả năng chỉ có ba trò mèo mê hoặc vớ vẩn ấy.

Cùng một đạo lý, con quỷ chiếm cứ trấn Vân Khê làm một cái quỷ đả tường ở bên ngoài trấn để mê hoặc người ngoài, có lẽ chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, chủ yếu để ngăn người bên ngoài xông vào phá hư chuyện của nó mà thôi.

Nhưng người dân từ trong thị trấn đi ra ngoài thì lại là một chuyện khác.

Một khi bị quỷ dữ coi là món ăn trên mâm, bất kỳ người nào muốn chạy trốn đều có thể bị toàn lực săn giết, hoặc là thông qua các loại thủ đoạn bức bọn họ trở về trấn.

Hàn Dực Minh ngược lại nhìn rất thoáng: "Cậu Giang, đã làm ở cục cảnh sát hay ban ngành đặc biệt, thì phải xác định mình có thể hy sinh bất cứ lúc nào. Nếu sợ thì chúng tôi đã không chọn cái nghề này ngay từ đầu."

"May mà đợt này gặp được cậu, mấy vụ án do trưởng ban La xử lý coi như thuận lợi. Những khu vực khác của Tinh Thành, phiền lòng nhiều lắm. Quên đi, nói ba thứ mất hứng này làm cái gì? Làm nghề này, thật đúng chỉ gói gọn trong sáu chữ, sống chết nhẹ tựa lông hồng!"

"Được, chờ những lời này của chú." Giang Dược cười cười.

Đang nói chuyện, Vương Tường chạy vào như một làn khói, vẻ mặt vừa kích động vừa hưng phấn, đến mức bờ môi đều có chút run rẩy.

Nhìn mặt cậu có thêm một vết bam tím, khuỷu tay và cánh tay còn có một vết tray xước thật dài, máu ứ đọng. Nhưng tất cả những điều này không ảnh hưởng chút nào đến tâm tình kích động của cậu ngay lúc này.

"Anh Nhị Cẩu, là nó, đúng thật là nó! Không phải chú ấy!"

"Vương Phúc Tài này tuyệt đối là quỷ! Em giao thủ với nó mà nó chỉ tùy tiện đẩy một cái là hất em văng ra vài thước. Em còn thử quấn lấy nó, mà nó khỏe quá, vật em ngã lăn quay. Tuyệt đối không thể là chú Phúc Tài mà em biết!"

Nếu nói lúc trước Vương Tường còn giữ lại ba phần nghi ngờ với hai người Giang Dược, như vậy giờ phút này, cậy đã thật sự tin phục trăm phần trăm.

Vương Tường quá rõ ràng Vương Phúc Tài là hạng người gì. Chỉ cân thăm dò một phen là đủ để cậu thử ra sâu cạn. Tuy cái tên Vương Phúc Tài kia có thu tay lại, không dùng hết toàn lực, nhưng mặc dù là thế, Vương Tường vẫn căn bản không phải là đối thủ.

Sức mạnh của đối phương hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc với cậu. Cho dù là anh cậu Vương Cát cường tráng như trâu như hổ, cũng tuyệt đối không có sức mạnh áp đảo đến nhường này.

Vương Phúc Tài tuyệt đối là quái vật, một trăm phần trăm!

"ổn định, ổn định." Ngược lại Giang Dược thấy cậu mặt mày hớn hở, vội vàng ngăn lại. Kẻ sao chép rất giảo hoạt, coi chừng để chúng nghe được động tĩnh gì đó.

“Anh Nhị Cẩu, các anh mau động thủ đi, để lâu coi chừng nó chạy mất!" Vương Tường hạ thấp thanh âm, nhưng vẻ hưng phấn trên mặt không hề giảm chút nào.

"Động thủ là nhất định. Có điều thị trấn có tới mười mấy Kẻ sao chép, xử lý một tên, khẳng định sẽ kinh động những kẻ khác. Để tránh chuyện đó xảy ra, chúng ta phải làm một vố lớn."

"Làm thế nào?" Vương Tường xoa xoa hai tay.

"Nhà em có pháo không?" Giang Dược bỗng nhiên hỏi.

"Có có có, những ngày qua, rất nhiều gia đình đều thi nhau mua pháo, đặc biệt là mấy nhà đang có ma chay tang lễ giống nhà em."

"Ừm, giờ em đi chuẩn bị một dây pháo nổ, dây càng dài, nổ được càng lâu thì càng tốt."

"Chuyện này đơn giản, để em lo cho." Vương Tường võ ngực.

"Ngoài ra, em phải thuyết phục bằng được mẹ em. Đây là bước thứ hai."

Vương Tường có chút khó khăn, cậu biết rõ tình huống của mẹ mình. Bởi vì gia đình liên tiếp gặp biến cố, mẹ câu đã trở nên cực kỳ đa nghi và nóng nảy, căn bản không nghe lọt tai lời của người lạ, huống hồ là tin tưởng.

Đừng nói người lạ, kể cả người quen trên phố đều không thể tin được.

"Đối phó Kẻ sao chép, rất dễ dàng. Nhưng thế khó của thị trấn Vân Khê hiển nhiên không chỉ là Kẻ sao chép. Việc thuyết phục mẹ em là một bước cực kỳ quan trọng. Nếu mẹ em nhất quyết không chịu tin, lát nữa đợi bọn anh ra tay tiêu diệt Kẻ sao chép, các em có thể đến hiện trường xem một chút. Nói không chừng đến lúc đó mẹ em sẽ tin."

"Tại sao?"

"Rất đơn giản, người mà Kẻ sao chép bám thân đã chết trong vụ sạt lở núi Đại Kim vào hôm tiết Thanh minh. Hiện tại bản thể của chúng đã sớm thối rữa không chịu nổi. Một khi Kẻ sao chép bị giết, nó sẽ nhanh chóng mất đi sức sống rồi hiện nguyên hình! Mẹ em mà thấy được, trừ phi đầu óc bà ấy có vấn đề, bằng không có muốn không tin cũng khó."

"Được rồi! Em sẽ tìm cách thuyết phục mẹ."

"Chỉ thuyết phục mình mẹ em còn chưa đủ, còn phải thuyết phục những người trong nhà có nạn nhân trên trấn mấy ngày qua, càng nhiều càng tốt."

"Chuyện này..." Bảo cậu thuyết phục mẹ mình, Vương Tường ít nhiều còn có lòng tin thử một phen, nhưng những người khác, với tình huống hiện tại của thị trấn, muốn lấy được sự tin tưởng của bọn họ, quá khó khăn.

"Việc này quả thật rất khó, lát nữa có gì chúng ta sẽ bàn lại kỹ hơn. Giờ em đi lấy pháo đi." Lực chấp hành của Vương Tường không tệ, nhanh như chớp trở về phòng, một lát sau, cậu gắng hết sức ôm ra một cuộn pháo, nhìn độ dài chắc là loại nổ vang mười ngàn lần.

"Chú Hàn, loại pháo nổ nhanh này, bình thường mỗi giây có thể vang lên mấy chục tiếng. Mười ngàn tiếng pháo, có thể nổ ít nhất ba phút. Chúng ta bao vây tiêu diệt Kẻ sao chép, ba phút đã đủ hay chưa?"

"Ý cậu là muốn sử dụng tiếng pháo nổ để che lấp cho tiếng hỏa lực?"

"Trừ cách đó ra, còn có biện pháp nào khác có thể không đánh cỏ động rắn à?"

Hàn Dực Minh nghe vậy mừng rỡ: "Hay lắm! Cách này được. Ba phút đủ rồi. Kỳ thật nếu bố trí hỏa lực hợp lý, chỉ cân nửa phút là đủ!"

"Được, chú mau gọi người đi. Nửa tiếng sau bắt đầu!"

Đầu bên kia, trưởng ban La vừa thuật lại tình huống xong, các đội viên lập tức tranh nhau xung phong. Vì lý do đảm bảo, Trưởng ban La chọn ra mười hai đội viên, hai người mang súng tiểu liên, mười người còn lại mang súng lục cảnh sát thông thường.

Ngoài ra, dựa theo ý kiến của Giang Dược, bọn họ còn mang thêm hai khẩu súng gây mê.

Bố trí hỏa lực bao trùm đến mức này tuyệt đối dư dả. Cho dù loạt đầu bắn không chết, cũng hoàn toàn có thể bổ thêm một loạt nữa.

Kẻ sao chép trừ việc có thể chất mạnh mẽ ra, cũng không còn dị năng nào khác. ...

Nửa giờ sau, các đội viên cải trang xong, lần lượt vào vị trí.

Trưởng ban La ủy quyên cho Hàn Dực Minh chỉ huy hành động lần này.

"Nhà của Vương Phúc Tài, ngoại trừ Vương Phúc Tài là Kẻ sao chép ra, còn có một bà vợ đầu óc lúc tỉnh lúc mê. Vì lý do đảm bảo, cậu Giang sẽ phụ trách gõ cửa, số bảy và số mười ba, các cậu phụ trách dùng súng gây mê. Số bảy đối phó bà vợ, số mười ba đối phó Vương Phúc Tài."

"Nhớ kỹ, một khi súng gây mê không có hiệu quả với Vương Phúc tài, cậu Giang trước tiên cứ quấn lấy nó, tôi sẽ phái đội viên vào hỗ trợ. Tất cả các hành động tận lực áp chế âm thanh, tránh gây kinh động nhà hàng xóm hai bên."

"Hành động bắt đầu!"

Giang Dược tướng mạo đẹp trai, mặt mũi hiền lành, là nhân tuyển ngoại giao tốt nhất.

Cửa sắt vẫn là cánh cửa sắt nhìn thấy lúc hồi còn trong quỷ đả tường, người mở cửa vẫn là bà vợ ngốc nghếch ủ mặt chau mày kia.

Nhìn đôi mắt bà không hề có chút thần thái nào.

"Chào thím, chú Phúc Tài có nhà không? Đội tuần tra thị trấn bảo cháu truyền lời cho chú ấy..."

"ỒI" Bà vợ không nghi ngờ gì, chỉ kêu lên một tiếng rồi kéo cửa sắt ra một chút.

"Phúc Tài, người của đội tuần tra tìm ông kìa." Lúc này bà vợ thoạt nhìn đầu óc vẫn còn thanh tỉnh.

Vương Phúc Tài trên lâu đáp lại một tiếng, từ trong phòng bước ra.

"Ai vậy? Cậu là ai?" Vương Phúc Tài thấy Giang Dược lạ mặt, tròng mắt đảo nhanh như chớp, bắt đầu đánh giá hắn.

Nói thì chậm, làm thì nhanh.

Hai đội viên ẩn núp trong bóng tối, nghe được tiếng Vương Phúc Tài chất vấn Giang Dược, liền nhô đầu ra, nhắm chuẩn...

Bụp, bụp!

Hai tiếng trầm đục vang lên.

Bà vợ lảo đảo, đi đầu ngã xuống đất.

Vương Phúc Tài kinh hãi, giậm chân muốn chạy lại vào trong phòng, nhưng chưa kịp chạy mấy bước đã bắt đầu lảo đảo. Vừa chạy đến bậc qua cửa, liền ram một tiếng, ngã về phía trước.

Đội viên không dám khinh địch, lại bắn thêm hai phát.

Mãi đến khi Vương Phúc Tài không còn nhúc nhích, Hàn Dực Minh mới phất tay bảo ngừng, bốn đội viên cầm vũ khí nóng từng bước tới gần, phòng ngừa Vương Phúc Tài giở trò lừa gạt.

Rốt cuộc vẫn là thân thể bằng xương bằng thịt, liều lượng lớn thuốc gây mê tiến vào cơ thể, cho dù Vương Phúc Tài là Kẻ sao chép bám thân, hiển nhiên cũng không chịu nổi.

Dây xích với còng tay đã sớm chuẩn bị sẵn, cộng thêm dây thừng thô to, toàn bộ đều dùng hết, quấn Vương Phúc Tài như một cái bánh chưng.

Cho dù Vương Phúc Tài tỉnh lại sớm, bị trói thành như vậy, cũng đừng mơ tưởng thoát khốn.

Hàn Dực Minh dẫn theo các đội viên khác, chia thành từng nhóm không ngừng chui vào nhà Vương Phúc Tài.

Suốt cả quá trình, hau như không gây ra tiếng động gì lớn. Mặc dù súng gây mê có phát ra âm thanh, nhưng dù sao cũng chỉ là tiếng tram đục ngắn ngủi, không hề kinh động đến những người khác.

Hàn Dực Minh rất nhanh đã bố trí xong đội viên của mình.

Giang Dược cũng vừa vặn đi ra từ trong phòng, tay cầm một chiếc điện thoại di động. Hắn tới trước mặt Vương Phúc Tài, mượn dấu vân tay của nó, thuận lợi mở ra màn hình khóa.

Nhìn thấy Giang Dược mở khóa điện thoại thành công, Hàn Dực Minh nhất thời sáng mắt lên.

Cuối cùng đã bắt được điện thoại của một Kẻ sao chép!

Lần trước bọn họ đi tìm điện thoại của Kẻ sao chép, một thành viên trẻ tuổi trong số bọn họ đã phải đánh đổi bằng cả mạng sống, cuối cùng điện thoại di động vẫn bị lấy mất.

Giờ phút này, Vương Phúc Tài bất ngờ sa lưới, chưa kịp giấu đi điện thoại của mình, để nó rơi vào tay Giang Dược!

Đây không chỉ là một chiếc điện thoại di động, mà còn là một thanh chìa khóa để mở ra bí mật của những Kẻ sao chép!
Bình Luận (0)
Comment