Chương 87: Kẻ đứng sau màn nổi lên mặt nước?
Chương 87: Kẻ đứng sau màn nổi lên mặt nước?Chương 87: Kẻ đứng sau màn nổi lên mặt nước?
Chương 87: Kẻ đứng sau màn nổi lên mặt nước?
Sau khi quét vân tay Vương Phúc Tài, Giang Dược nhanh chóng tắt chế độ khóa màn hình, roi mới ung dung xem tin tức trên điện thoại.
Quả nhiên điện thoại là chiếc chìa khóa tốt nhất để giải mã bí ẩn của những Kẻ sao chép. Tuy Vương Phúc Tài rất giảo hoạt, xóa đi phần lớn tin tức trước đó, nhưng những dòng tin nhắn gần đây hiển nhiên chưa kịp xóa.
Có hai nhóm chat liên quan đến Kẻ sao chép.
Một nhóm có tổng cộng bốn mươi mốt thành viên. Rõ ràng, đó là toàn bộ số Kẻ sao chép hiện có. Ba Kẻ sao chép đã chết hoặc bị bắt trước đó không còn nằm trong danh sách này nữa. Giang Dược đoán chừng không phải chúng bị đá ra khỏi nhóm, mà là nhóm này mới thành lập, còn nhóm cũ khả năng đã bị giải tán.
Ngoài ra còn có một nhóm nhỏ hơn, chỉ có mười ba thành viên. Dựa trên số lượng thành viên thì đây chắc hẳn là nhóm của những Kẻ sao chép ở thị trấn Vân Khê.
Có thể thấy, Kẻ sao chép rõ ràng có tổ chức chặt chẽ, lịch sử trò chuyện của hai nhóm đều bị xóa, chỉ lưu giữ lịch sử trò chuyện trong ngày.
Nhóm có bốn mươi mốt thành viên kia, lịch sử trò chuyện rất ít ỏi, cả buổi sáng hầu như không có tin nhắn gì, thoạt nhìn rất vắng vẻ, hoạt động cực ít.
Rõ ràng, trừ khi thật sự cần thiết, bằng không những Kẻ sao chép không bao giờ ngoi đầu lên nhóm chat.
Thế nhưng đến đầu giờ chiều, nhất là sau khi mấy người Giang Dược vào trấn, nhóm này mới xuất hiện lác đác vài dòng tin nhắn, trong đó có vài đoạn thu hút sự chú ý của Giang Dược và Hàn Dực Minh.
Lão Khang trấn Vân Khê: Có người lạ xông vào thị trấn Vân Khê.
Lão Khang trấn Vân Khê: Phát hiện là tới từ Tinh Thành.
Lão Khang trấn Vân Khê: Có người từng ở từ đường nhà họ Vương.
Đường Thiên Lỗi trấn Vân Khê: Đến hiện tại, đã có ba nhóm người xa lạ vào trấn.
Lão Khang thị trấn Vân Khê: Đúng, hai người một nhóm, bọn hắn che giấu rất tốt, có điều ta cảm thấy bọn hắn tới với ý đồ xấu!
Vương Phúc Tài trấn Vân Khê: Có phải là nhằm vào chúng ta hay không?
Dòng tin nhắn trên xuất phát từ chính chiếc điện thoại này.
Lão Mặt Rỗ trấn Vân Khê: Làm gì có chuyện đó? Tinh Thành bên kia trước mắt có động tĩnh gì hay không?
Lư Quang Tinh Thành: Tinh Thành trước mắt không có động tĩnh gì lớn.
Ngô Thắng Thành Tinh Thành: Hai ngày nay mọi hành động bọn ta đều nghe theo chỉ huy, ở trong nhà không nhúc nhích. Bên ngoài cũng không có gió thổi cỏ lay gì lớn.
Vương Phúc Tài trấn Vân Khê: Phía Tinh Thành không phải có một đồng bọn bị bắt sống sao? Sẽ không có vấn đề gì chứ?
Lư Quang Tinh thành: Vấn đề gì ở đây? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy đồng bọn có thể phản bội chúng ta sao? Đừng quên chúng ta là ai.
Vương Phúc Tài trấn Vân Khê: Ta không có ý này, ta chỉ lo lắng đồng bọn của chúng ta bị giết bị bắt, liệu loài người có thể từ thân phận của họ điều tra ra nền tảng của chúng ta hay không?"
Lư Quang Tinh Thành: Không loại trừ khả năng này.
Lão Mặt Ra trấn Vân Khê: Chớ ngồi đấy mà đoán mò. Nãy giờ cũng mới có sáu người tiến vào thị trấn, thì có thể làm nên trò trống gì chứ. Bọn hắn muốn ngàn dặm đến tặng đầu người, chúng ta cứ việc nhận thôi.
Lư Quang Tinh thành: Tán thành.
Sau đó là một loạt tán thành, không còn gì khác nữa.
Lượng tin tức kỳ thật không lớn, chỉ là giao lưu giữa hai nhóm Kẻ sao chép ở trấn Vân Khê và Kẻ sao chép ở Tinh Thành.
Từ lịch sử trò chuyện, có thể thấy những Kẻ sao chép ở trấn Vân Khê quả thật đang theo dõi toàn bộ thị trấn.
Lão Khang trấn Vân Khê, Giang Dược nhớ không lầm thì Vương Tường có nói ông ta bán hoa quả ở ngoài phố, xem ra hẳn là kẻ theo dõi ngay lối ra vào thị trấn.
Cho nên, lúc hai người Giang Dược vừa vào trấn, lão Khang là kẻ đầu tiên phát hiện ra bọn hắn, cũng là người đầu tiên thông báo tin tức lên nhóm.
Còn có một tên Đường Thiên Lỗi, hẳn cũng phụ trách theo dõi, hơn nữa còn bí mật hơn cả lão Khang.
Ngược lại, tin nhắn của Ngô Thắng Thành ở Tinh Thành kia, khiến cho Giang Dược bắt được một thông tin khác thường.
'Hai ngày nay mọi hành động bọn ta đều nghe theo chỉ huy. '
Thông tin này cực kỳ quan trọng, nó chứng tỏ những Kẻ sao chép không chỉ đơn thuần là có liên lạc với nhau, mà còn có một kẻ chỉ huy thống nhất.
Tiếc là những đoạn chat này cũng không tiết lộ ai mới là kẻ chỉ huy của bọn chúng. Rốt cuộc kẻ chỉ huy có phải là Kẻ sao chép không? Hay là một kẻ khác hoàn toàn?
Tất nhiên, từ giọng điệu trò chuyện của mấy Kẻ sao chép, mặc dù chúng có hơi lo lắng về việc người lạ vào thị trấn, nhưng cũng không quá mức coi trọng.
Theo ý chúng thì, chỉ vài người lạ vào thị trấn không thể tạo nên được bao nhiêu sóng gió, ngược lại còn có không ít Kẻ sao chép nói năng dõng dạc, cảm thấy mấy người Giang Dược là ngàn dặm đến tặng đầu người.
Những lịch sử trò chuyện này, có thể nói là bằng chứng sắt. Chỉ cần đưa cho mẹ Vương Tường xem, hẳn là có thể lấy được tín nhiệm.
Một nhóm khác, lịch sử trò chuyện tương đối nhiều một chút, có điều cũng chỉ có lịch sử trò chuyện của ngày hôm nay, trước đó hiển nhiên đều đã bị xử lý.
Về mặt kỹ thuật công nghệ, phía chính phủ đương nhiên có thể khôi phục lịch sử trò chuyện, nhưng hiện tại trấn Vân Khê không có điều kiện này.
Hàn Dực Minh và Giang Dược nghiêm túc lật xem những dòng tin nhắn còn hiện hữu.
Nhóm Kẻ sao chép địa phương ở thị trấn Vân Khê này, lịch sử trò chuyện buổi sáng cơ bản là tán gẫu tình huống trên trấn, nhà ai có chút khác thường, nhà ai lại chuẩn bi chạy trốn gì đó.
Trước khi mấy người Giang Dược xuất hiện, những lịch sử trò chuyện này cũng không nhiều, tương tự không có bao nhiêu giá trị hữu dụng.
Sau khi Giang Dược và Hàn Dực Minh vào trấn, mức độ hoạt động trong nhóm rõ ràng tăng lên.
Vẫn là lão Khang bán hoa quả kia lên tiếng trước, nhắc nhở mọi người trong trấn có người lạ xông vào.
Lão Khang: Chú ý, chú ý, có người xa lạ vào trấn.
Đường Thiên Lỗi: Bọn hắn trước mắt đang đứng ngay cửa từ đường nhà họ Vương.
Lão Mặt Rõ: Nhìn ra được lai lịch gì không?
Vương Phúc Tài: Không phải nhằm vào chúng ta chứ?
Đường Thiên Lỗi: Trước mắt không nhìn ra cớ sự gì, giống như có người nói chuyện với bọn hắn.
Lão Ma Tử: Ai?
Đường Thiên Lỗi: Khẳng định là người nhà họ Vương, cụ thể là ai, ta nào biết?
Đọc đến đây, Giang Dược và Hàn Dực Minh liếc nhau, ngầm hiểu. Quả nhiên, Kẻ sao chép có thể bắt chước người khác, thậm chí sao chép được cả gen, nhưng cuối cùng không thể sao chép ký ức.
Cho nên, Kẻ sao chép thoạt nhìn đang âm thâm theo dõi toàn bộ trấn Vân Khê, nhưng kỳ thật bọn chúng chưa hẳn đã nắm trong tay hoàn toàn về mọi mặt.
Bởi vì bọn chúng không có ký ức của vật dẫn, không hề biết chút nào vê những người trong thị trấn. Trải qua mấy ngày ngắn ngủi, cùng lắm cũng chỉ quen mặt mà thôi.
Mấu chốt nhất chính là, số lượng Kẻ sao chép cơ bản cũng không đủ, muốn bao trùm toàn bộ thị trấn, nói thì dễ mà làm thì khó.
Triệu Vệ Thông: Mặc kệ bọn hắn là ai, có ai muốn đi săn con mồi này hay không?
Lão Mặt Rỗ: Trước tiên đừng vội! Chưa nắm rõ tình huống, tùy tiện động thủ, nhỡ đâu còn người khác núp đẳng sau thì sao?
Triệu Vệ Thông: Tới bao nhiêu làm gỏi bấy nhiêu chứ sao.
Đường Thiên Lỗi: Bọn họ dừng lại ở trước cửa tiệm bạc nhà họ Triệu. Có một gã thanh niên úp mặt vào cánh cửa dò xét. Gã đang tìm gì ấy? @Triệu Thủ Ngân.
Lần tag này cũng không được Triệu Thủ Ngân đáp lại.
Lão Mặt Rỗ: Đừng tag nữa, lão đại đang bận đại sự.
Lão đại!
Giang Dược và Hàn Dực Minh đồng thời giật mình!
Cuối cùng cũng tìm thấy thông tin quan trọng.
Kẻ sao chép Triệu Thủ Ngân, là thủ lĩnh của những Kẻ sao chép ở trấn Vân Khê!
Hoặc giả, Triệu Thủ Ngân là kẻ đứng đầu toàn bộ quần thể Kẻ sao chép?
Đáng tiếc là bọn hắn không thể rút ra được kết luận từ cuộc trò chuyện này.
Trong tất cả những Kẻ sao chép ở trấn Vân Khê, cái tên Giang Dược cảm thấy hứng thú nhất chính là Triệu Thủ Ngân. Vì sao tất cả những Ke sao chép trong trấn đều ở yên tại thị trấn, chỉ có mình y xuất hiện ở Bàn Thạch Lĩnh?
Rốt cuộc là y thật sự tới Bàn Thạch Lĩnh, hay chỉ là cố ý dùng thủ thuật che mắt, vứt điện thoại di động ở lại Bàn Thạch Lĩnh, đồng thời bày ra quỷ đả tường để mê hoặc người ngoài?
Với trình độ xảo quyệt của Kẻ sao chép, Giang Dược khó mà xác định được. Từ lịch sử trò chuyện của chúng, hắn cũng rất khó phán đoán Triệu Thủ Ngân rốt cuộc ở trấn Vân Khê, hay là thật sự đi Bàn Thạch Lĩnh.
Lão Khang: Chú ý chú ý, nhóm người lạ thứ hai vào trấn.
Sau đó không bao lâu, lão Khang lại đưa ra cảnh cáo, nhóm người lạ thứ ba vào trấn.
Đây là ba tổ sáu người đi thám thính tình hình trước, mặc dù những Kẻ sao chép này cũng có nổ ra vài cuộc thảo luận, nhưng nhìn chung thì chúng vẫn tương đối bình tĩnh.
Chỉ có sáu người, muốn gây náo loạn thị trấn, hiển nhiên là không có khả năng.
Cho nên, mặc dù nhóm trò chuyện khá là sôi nổi, nhưng chẳng mấy ai thực sự coi trọng.
Xen giữa chừng là vài câu oán giận của Vương Phúc Tài, nói mình có khả năng bị tên oắt con nhà hàng xóm hoài nghỉ, vừa rồi không hiểu sao nó lại chạy đến nhà đòi đánh nhau một trận.
Kẻ sao chép trong nhóm ngược lại không coi chuyện đó ra gì, thậm chí có kẻ còn trêu chọc Vương Phúc Tài một phen.
Sau đó đến phiên mười hai đội viên mà trưởng ban La phái ra lần lượt vào trấn, cả nhóm lập tức bùng nổ.
Lão Khang là trạm tiên đồn, không ngừng phát ra cảnh cáo, bắt đầu dẫn ra những Kẻ sao chép im lặng nãy giờ.
Nếu tính số lượng thì chiêu nay đã có mười tám người lạ vào thị trấn. Mười tám người, mơ hồ đã có thể hình thành một chút uy hiếp với chúng.
Điểm mấu chốt chính là, số lượng Kẻ sao chép trong thị trấn Vân Khê cũng không nhiều lắm, cả thị trấn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bọn chúng rất khó giám sát đến từng ngóc ngách.
Cho nên, sau khi những người xa lạ này vào trấn, nếu bọn họ rải rác khắp nơi, chúng cũng rất khó giám thị cụ thể từng người một.
Ngoại trừ các trục đường chính và một số lối ra vào chủ đạo, rất nhiều đường ngang ngõ tắt không thể được những Kẻ sao chép bao quát hết toàn bộ.
Chính bởi vì những người xa lạ này không ngừng tràn vào, mà chúng lại không cách nào nắm chắc hành tung của toàn bộ người lạ, cho nên rõ ràng đã xuất hiện một ít tranh chấp trong nhóm Kẻ sao chép trấn Vân Khê.
Có Kẻ sao chép muốn chủ động xuất kích, tiên hạ thủ vi cường. Nhưng hầu hết những Kẻ sao chép còn lại đều chủ trương ngồi chờ xem tình hình ra sao, không chủ động bại lộ, phải lấy đại cục làm trọng.
Lão đại còn chưa lên tiếng, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Vì vậy, chúng liên tục @Triệu Thủ Ngân, muốn nhận được chỉ thị kế tiếp, nhưng Triệu Thủ Ngân tựa hồ rất bận rộn, vẫn không có hồi âm.
Điều này khiến những Kẻ sao chép trong nhóm càng lúc càng bồn chồn. Ngay giữa lúc nhóm đang náo loạn lật trời, hình như Triệu Thủ Ngân rốt cuộc xong việc, bắt đầu nhắn tin lên nhóm chat.
"Bình tĩnh! Phía bên ta sắp đại công cáo thành, thời điểm mấu chốt, các ngươi quyết không thể như xe tuột xích."
“Nhớ kỹ, ráng trụ qua đêm nay!"
"Ta mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, đêm nay nhất định phải hoàn thành nhiệm vu
Triệu Thủ Ngân không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng chính là phát liền ba cái mệnh lệnh.
Giang Dược và Hàn Dực Minh đọc đến đoạn này, sắc mặt đều hơi biến đổi.
Hiển nhiên, Triệu Thủ Ngân phát liền ba cái mệnh lệnh, lượng tin tức tiết lộ rất lớn!
Triệu Thủ Ngân rốt cuộc đang mưu đồ cái gì?
Ráng trụ qua đêm nay?
Rốt cuộc những Kẻ sao chép phải thực hiện nhiệm vụ gì? Chuong 88: Ai vao nguoi nay chet?
Triệu Thủ Ngân thật đúng là có quyền uy tuyệt đối với những Kẻ sao chép.
Y vừa lên tiếng, tranh chấp và xáo trộn trong nhóm nháy mắt bình ổn lại, cả nhóm khôi phục lại trật tự, khôi phục lại kỷ luật.
"Nghe rõi"
"Vâng, lão đại đã lên tiếng, chúng ta còn hoảng cái gì nữa?”
"Không phải chỉ mấy người xa lạ thôi sao? Một thị trấn lớn như thế, dân số hơn ba bốn ngàn người, không dễ dàng tìm ra chúng ta vậy!"
"Chỉ cân qua đêm nay, trấn Vân Khê này chính là thiên hạ của chúng ta."
"ổn định, đừng lỗ mãng, chúng ta nhất định có thể thắng!"
Có thể thấy tính cách của những Kẻ sao chép này cũng có sự khác biệt, có kẻ lạc quan mù quáng, có kẻ đầu óc đơn giản, cũng có kẻ vững vàng như lão cẩu.
"Lão đại, nếu như những người xa lạ này thật sự nhằm vào chúng ta, chúng ta nên làm sao bây giờ?"
"Kẻ tới không thiện, kẻ thiện sẽ không tới a."
Triệu Thủ Ngân trả lời tám chữ: "Tùy cơ ứng biến, hỗ trợ lẫn nhau."
Sau đó y bắt đầu rót súp canh gà cho những Kẻ sao chép khác.
"Vượt qua đêm nay, đừng nói là trấn Vân Khê, về sau nói không chừng Tinh Thành cũng mặc cho chúng ta muốn làm gì thì làm!"
Muốn làm gì thì làm.
Năm chữ này rất có ma lực, làm cho tâm trạng của những Kẻ sao chép trong nhóm nhất thời dâng cao.
"Lão đại, còn thiếu tám người đúng không? Tối nay, cho dù có khó khăn bằng trời, chúng em chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ vượt mức!"
"Tất cả các ngươi giữ vững tinh thần, có gió thổi cỏ lay gì, phải kịp thời báo lên nhóm một tiếng."
Kẻ sao chép rõ ràng không thích tám nhảm, rất nhanh, nhóm chat lặng yên trở lại.
Có điều, chưa lặng yên được bao lâu, Vương Phúc Tài lại lên tiếng.
Đương nhiên, đây là Giang Dược dùng điện thoại di động của Vương Phúc Tài thao tác.
"Mịa, dưới lầu có người gõ cửa, nói đội tuần tra có việc tìm ta!"
"Ta có chút hoảng hốt, giờ có nên mở cửa không?"
"Ta sẽ không thật sự bị theo dõi chứ? Hay tất cả chúng ta đều bị theo dõi? Rốt cuộc có mở cửa không?”
"Thôi toi, bà vợ ngốc nhà ta mở cửa rồi, khỉ thật, ta có nên chuôn không?”
Trong nhóm lập tức có người trả lời: "Ổn định, ổn định! Tuyệt đối không được chuồn mất, ngươi vừa chuôn liên chứng tỏ mình chột dạ."
"Đội tuần tra đều là người trong trấn, ngươi sợ cái gì?" "Nếu mười phút sau, ta vẫn chưa hồi âm, các ngươi hãy tự mà liệu hồn lấy." Đây là câu nói cuối cùng của Vương Phúc Tài.
Những Kẻ sao chép nhìn thời gian, đã trôi qua bảy tám phút kể từ khi dòng chat này xuất hiện.
Đã có vài tên trong nhóm đang @Vương Phúc Tài, hỏi tình huống bên đó.
Rõ ràng, những Kẻ sao chép rất cảnh giác, một khi có tình huống bất thường xảy ra, chúng cũng sẽ nghi ngờ, sẽ lo lắng.
Giang Dược không hề khách khí, cầm điện thoại di động của Vương Phúc Tài trả lời: 'Là một đứa choai choai, có vẻ lạ mặt. Ta cảm thấy có bẫy, trước ổn định nó đã."
"Cẩn thận!"
"Cẩn thận!"
Bên dưới là một chuỗi lời nhắn tương tự.
Triệu Thủ Ngân cũng trả lời một câu: "Lanh một chút, đừng phá hỏng đại sự."
"Những người khác cũng lưu ý một chút, xem trước sau nhà có nhân vật khả nghi nào ẩn núp không."
Những Kẻ sao chép khác hiển nhiên cũng rất cảnh giác, nhao nhao điều tra động tĩnh xung quanh nhà mình.
Sau chốc lát đã có tin nhắn đáp lời: "Không có người lạ trước cửa nhà."
"An toàn, không phát hiện nhân vật khả nghi."
"Hết thảy đều bình thường."
Cả nhóm đồng loạt hồi âm mọi thứ đều bình thường.
Nói như vậy, kẻ đang ở nhà Vương Phúc Tài có khả năng thật sự là người của đội tuần tra?
Còn việc nhìn lạ mặt thì có gì đáng ngạc nhiên chứ! Thị trấn mấy ngàn người, bọn chúng lại không có ký ức của vật dẫn, nhìn ai mà chẳng lạ mặt? Ngắn ngủi mấy ngày nay, chúng không có khả năng nhớ kỹ toàn bộ mấy ngàn người.
Đương nhiên, hiện tại thị trấn xuất hiện mười mấy người xa lạ, lòng dạ những Kẻ sao chép đều giống như gương sáng, việc này rõ ràng có vấn đề, tuyệt đối không thể xem nhẹ.
Lịch sử trò chuyện kết thúc ở đây.
Mặc dù những Kẻ sao chép khác đều nói rằng không có nhân vật đáng ngờ nào được tìm thấy xung quanh nhà chúng, nhưng cả Giang Dược lẫn Hàn Dực Minh đều hiểu, nếu Kẻ sao chép đã biết có rất nhiều người xa lạ tiến vào thị trấn, bọn chúng khẳng định là sẽ tăng mạnh đề phòng.
"Cậu Giang, những Kẻ sao chép này đều rất giảo hoạt, cậu xác định có biện pháp thuyết phục bọn chúng đến nhà Vương Phúc Tài?"
Cục diện quả thật khó giải quyết hơn kế hoạch ban đầu của Giang Dược. Nhưng hắn cảm thấy mình vẫn có thể liêu một phen.
"Chú Hàn, chú cứ yên tâm. Tôi sẽ xử lý ổn thỏa."
Hàn Dực Minh không biết Giang Dược có biện pháp gì, nếu chỉ là trò chuyện trên nhóm, rất khó lấy được lòng tin của kẻ khác.
Kẻ sao chép cũng không phải lũ ngốc, ngược lại, ai nấy thoạt nhìn cũng đều có chút tâm kế, có kẻ thậm chí còn bụng đây dao găm.
Nếu Giang Dược dùng điện thoại di động của Vương Phúc Tài triệu tập những Kẻ sao chép khác, bọn chúng chưa chắc đã tin cả.
Dù sao thì, bất cứ ai cũng có thể nhắn tin qua điện thoại di động. Biết đâu Vương Phúc Tài thất thủ bị bắt, điện thoại di động rơi vào tay người khác thì sao?
"Kế hoạch của cậu không phải là dùng điện thoại di động để lừa bọn chúng tới đấy chứ? Lấy tính cách đa nghi của Kẻ sao chép..."
Hàn Dực Minh kỳ thật cũng biết, chỉ dựa vào nhắn tin qua điện thoại di động, khẳng định rất khó tập trung toàn bộ Kẻ sao chép tới. Ông cũng không cảm thấy Giang Dược sẽ dùng biện pháp ngu ngốc đến thế, nhưng vì tính nghiêm cẩn của nghề, ông vẫn phải hỏi một câu.
"Chỉ số thông minh của Kẻ sao chép không thấp đến thế, chỉ dựa vào nhắn tin qua điện thoại di động, xác suất thành công sẽ không vượt quá năm phần trăm, ngược lại rất có khả năng biến khéo thành vụng."
Giang Dược tự có diệu kế, nhưng diệu kế này, thật đúng là không thể nói với chú Hàn.
Hàn Dực Minh thấy Giang Dược tựa hồ đã có sẵn dự định, liên tưởng đến chiến tích của Giang Dược trong khoảng thời gian vừa qua, ông hoàn toàn không tìm được lý do gì để không tín nhiệm hắn.
Thế là ông nghiêm túc gật đầu: "Cậu Giang, chỉ cần cậu có thể dẫn Kẻ sao chép tới, chuyện còn lại cứ giao hết cho bọn tôi."
"Ừm, các chú trước tiên cứ ẩn núp trong nhà Vương Tường, không được bại lộ, chờ điện thoại của tôi vừa gọi qua, các chú lập tức hành động, vây quanh nhà Vương Phúc Tài. Bây giờ tôi sẽ ra ngoài một chuyến đi, chưa biết tốn thời gian bao lâu. Chẳng may mà tôi không thể dẫn những Kẻ sao chép đến đây được, chú cứ hành sự theo hoàn cảnh."
"Được, cậu nhớ cẩn thận chút."
Hàn Dực Minh vốn dĩ có chút áy náy trong lòng khi kéo hai anh em Giang Dược và Tam Cẩu vào vũng bùn quỷ dị này, có điều ông cũng biết, dưới loại thế cục này, thực tế năng lực sinh tôn hay năng lực ứng đối của Giang Dược rất có khả năng đều mạnh hơn ông.
"Yên tâm.” Giang Dược khoát tay áo, lưu lại một bóng lưng cho chú Hàn.
Ra khỏi cửa nhà Vương Phúc Tài, Giang Dược mở nhóm chat lên, lấy danh nghĩa Kẻ sao chép Vương Phúc Tài, chủ động lên tiếng: "Thằng ranh kia đi rồi. Ta vẫn cảm thấy có bấy gì đó."
"Nó đã nói cái gì?"
"Có khi nào nó liên quan gì đến những người xa lạ kia không?"
"Nó nói có người trong đội tuần tra bảo thân thể ta quá yếu, không có tác dụng gì, không cần ta đi tham gia tuần tra nữa."
"Vậy thì cũng không có vấn đề gì chứ?"
"Có vấn đề, thằng ranh này tuyệt đối có vấn đề. Ta đang theo dõi nó, nó sắp ra tới đường lớn."
"Các ngươi ở trên đường lớn, chú ý nhìn chằm chằm nó một chút."
Giang Dược gửi tin nhắn xong, cất điện thoại vào túi, đoạn nghênh ngang ra khỏi con hẻm nhỏ, đi về phía đường lớn.
Hắn biết rõ có rất nhiều Kẻ sao chép đang cắm chốt theo dõi trên đường lớn, và hắn cũng không có ý định tránh đi những chốt theo dõi này.
Đi một lát, Giang Dược lại xuất hiện trước cửa tiệm bạc nhà họ Triệu.
Triệu Thủ Ngân là thủ lĩnh của chúng, căn cứ vào nội dung trò chuyện, Triệu Thủ Ngân trước mắt có vẻ như không ở trấn Vân Khê.
Về phần có phải đang ở Bàn Thạch Lĩnh hay không, Giang Dược cũng không chắc chắn. Nhưng hắn có thể khẳng định, cái tay Triệu Thủ Ngân chỉ biết núp lùm này, nhất định đang âm thầm làm một vố lớn. Và đêm nay chính là bước ngoặt quan trọng.
Trước đó có thành viên trong nhóm nhắc tới việc còn thiếu tám người, còn nói đêm nay phải hoàn thành vượt mức nhiệm vụ.
Mà Triệu Thủ Ngân nhiều lân nhấn mạnh nhất định phải sống qua đêm nay. Vì vậy, đêm nay chắc chắn là một mốc thời gian vô cùng quan trọng.
Còn thiếu tám mạng người? Thế nhưng, với năng lực của Kẻ sao chép, muốn lấy mạng của tám người, tựa hồ không nhất định phải giới hạn ở trấn Vân Khê chứ? Ở đâu mà chả có người?
Tại sao phải ở thị trấn Vân Khê?
Giang Dược nghĩ mãi mà không ra, nhưng không còn nghỉ ngờ gì nữa, nơi này khẳng định có chuyện bí ẩn bên trong.
Mặc kệ có chuyện bí ẩn gì, trước mắt hắn chỉ biết một điều, Triệu Thủ Ngân là đầu lĩnh, là mấu chốt để phá cục. Cho nên sau khi trải qua suy nghĩ kỹ càng, Giang Dược lần thứ hai xuất hiện trước cửa tiệm bạc nhà họ Triệu.
Hắn cố tình làm thế để gây ra sự hoảng loạn trong những Kẻ sao chép, để chúng suy đoán lung tung, ngờ vực vô căn cứ. Chỉ có khuấy động cảm xúc của bọn chúng lên, hắn mới có cơ hội để lợi dụng.
Giang Dược tiến lại gần cửa làm bộ kiểm tra một hồi, lại đi vào bên cạnh căn nhà, định vòng ra cửa sau điều tra.
Hắn cực kỳ xác định, một loạt động tác này của hắn chắc chắn sẽ rơi vào mắt của những kẻ theo dõi ngầm.
Đấy cũng chính là kết quả mà hắn muốn.
Vòng qua cạnh bên của ngôi nhà, Giang Dược trốn vào một góc tránh tất cả tâm nhìn, lấy điện thoại ra xem xét.
Quả nhiên, có người lên tiếng trong nhóm.
Đường Thiên Lỗi: Người xa lạ đứng kiểm tra trước cửa tiệm bạc lúc nãy, giờ lại xuất hiện. Có điều, lần này chỉ có một người, tựa hồ hắn rất hứng thú với tiệm bạc.
Đường Thiên Lỗi: Hắn đi vòng qua cạnh nhà, có thể muốn tìm cửa sau. Chỗ ta đứng giám sát không thể nhìn được cửa sau.
Cửa sau tiệm bạc là góc chết giám thị của Kẻ sao chép, những Kẻ sao chép khác nhao nhao tỏ vẻ, phạm vi giám thị của chúng cách tiệm bạc rất xa, không cách nào điều tra được.
Ngay lúc nhóm đang ồn ào, Triệu Thủ Ngân lại lên tiếng, tỏ ra tự tin một cách khó hiểu.
"Đừng lo lắng, hắn không thể vào được. Nếu hắn thật sự có thể vào được, nhiệm vụ đêm nay của các ngươi có thể giảm bớt một danh ngạch." Nguyrat rõ ràng, tiệm bạc nhà họ Triệu là vùng đất chết, ai đi vào đều là tặng đầu người! Chương 89: Kỹ năng Sao chép, khởi động!
Giang Dược trốn ở góc chết dòm điện thoại, tự nhiên cũng thấy được những lời này của Triệu Thủ Ngân trên nhóm chat.
Thoạt nhìn Triệu Thủ Ngân này còn rất tự tin? Chẳng lẽ trong tiệm bạc này, thật sự ẩn giấu bí mật lớn gì hay sao?
Giang Dược cố gắng kiềm chế xúc động phá cửa vào.
Hắn vốn định chế tạo chút động tĩnh quanh tiệm bạc, để Triệu Thủ Ngân đứng ngồi không yên, sau đó hạ lệnh cho tất cả Kẻ sao chép xuất động.
Đến lúc đó hắn lại nghĩ biện pháp dẫn Kẻ sao chép đến nhà Vương Phúc Tài.
Nào ngờ Triệu Thủ Ngân lại chẳng thèm lo lắng hắn sẽ phá hoại cửa tiệm chút nào, ngược lại còn khiến kế hoạch của hắn rơi vào khoảng không.
Nhưng không sao cả, hắn không bao giờ chỉ lên có một kế hoạch, luôn có kế hoạch B.
Nán lại thêm một lát, hắn chạy thử kế hoạch hành động tiếp theo trong đầu thêm lần nữa.
Hít sâu một hơi, hắn bước ra khỏi góc chết, trở lại trên phố, rồi đi vê phía hẻm nhỏ nhà Vương Phúc Tài.
Trở lại hẻm nhỏ, thân hình Giang Dược chợt lóe, trốn ở một góc không người nhìn thấy.
Kêu gọi Trí linh, sử dụng kỹ năng Sao chép!
Đây là lần đầu tiên Giang Dược sử dụng kỹ năng này, tự nhiên cần Trí linh chỉ điểm một ít kỹ thuật. Có điều kỹ năng này hiển nhiên dễ thao tác hơn hắn nghĩ, thân ảnh Vương Phúc Tài hiện lên trong đầu hắn, không trung giống như có một tang không khí gợn sóng với một biên độ cực nhỏ, cảnh tượng trước mắt bị nhòe đi mất vài giây.
Một lát sau, hết thảy cảnh tượng khôi phục nguyên trạng.
Lúc Giang Dược nhìn lại bản thân, phát hiện mình đã biến hóa thành công.
Hắn lấy điện thoại ra mở chế độ selfie nhìn thử, gương mặt gầy gò giống như một người bệnh lâu năm, rõ ràng chính là Vương Phúc Tài, không khác biệt chút nào!
Thật đúng là kỹ năng thần kỳ a.
Đáng tiếc là nó chỉ có thể sử dụng mỗi ngày một lần, thời gian hiệu lực chỉ có một giờ. Cho nên hắn phải nắm chặt thời gian, một giờ nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài.
Sau khi biến thân thành Vương Phúc Tài, Giang Dược có thể trắng trợn lấy điện thoại di động của Vương Phúc Tài ra.
Vương Phúc Tài: Thằng ranh kia lại rình mò quanh nhà của ta.
Vương Phúc Tài: Vừa rồi ta nhìn xung quanh, gân đó hình như có mấy người xa lạ.
Vương Phúc Tài: Cảm giác bọn hắn muốn gây bất lợi với ta thì phải?
Vương Phúc Tài: Ta phải làm gì đây? Có cần phải tránh mặt bọn hắn không? @Triệu Thủ Ngân.
Triệu Vệ Thông: Ta chủ trương tiên hạ thủ vi cường!
Lão Mặt R6: Coi bộ đúng là đối phương đến có mục đích, chẳng lẽ là muốn tiêu diệt từng bộ phận? Đường Thiên Lỗi: Ngươi tổng cộng phát hiện mấy người? @Vương Phúc Tài.
Vương Phúc Tài: Chừng ba bốn người gì đó.
Triệu Vệ Thông: Vậy thì lấy bọn hắn khai đao trước! Lão đại không phải nói chỉ còn thiếu tám người thôi sao? Vừa lúc có kẻ tặng đầu người. Quá tuyệt vời!
Lão Mặt Rõ: Nếu thật sự là nhằm vào chúng ta, trước khi bọn hắn kịp bố trí xong, tốt nhất là nên hạ thủ trước!
Đường Thiên Lỗi: Kẻ nhìn trộm hai lần trước cửa tiệm bạc nhà họ Triệu, cho dù không phải tới bắt chúng ta, thì cũng tuyệt đối là tới điều tra trấn Vân Khê. Chỉ cần là người đến trấn Vân Khê điều tra, đó chính là kẻ địch, xử lý bọn hắn sẽ không sai. @Triệu Thủ Ngân, lão đại nghĩ sao?
Triệu Thủ Ngân hiển nhiên vẫn luôn theo dõi nhóm chat, chậm rãi trả lời một câu: "Ta vẫn là câu nói cũ, các ngươi tùy cơ ứng biến, hỗ trợ lẫn nhau. Ta chỉ cần đủ tám danh ngạch, miễn là các ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, thích làm thế nào là tùy các ngươi."
Nhìn thấy Triệu Thủ Ngân trả lời, Giang Dược yên tâm không ít. Lúc trước điều hắn lo lắng nhất chính là Triệu Thủ Ngân quá mức vững vàng, dẫn tới lỡ việc. Bây giờ nhìn Triệu Thủ Ngân phát biểu, Giang Dược bỗng dưng sinh ra một loại cảm giác: Hóa ra chuyện y quan tâm nhất không phải là an nguy sinh tử của những Kẻ sao chép này, mà là bọn chúng có thể hoàn thành nhiệm vụ y giao phó hay không.
Phát hiện này khiến Giang Dược ít nhiều có chút kỳ quái, đều là chung bộ tộc Kẻ sao chép, không phải nên đoàn kết hay sao? Kẻ sao chép bị bắt ở bệnh viện trước đó, mặc kệ nghiêm hình tra tấn thế nào, đều không thể móc ra nửa câu có ích, có thể thấy được Kẻ sao chép là một nhóm quái vật rất đoàn kết.
Nhưng Triệu Thủ Ngân tựa hồ lại không nghĩ như thế. Có lẽ, đây chính là sự khác biệt giữa lão đại và đám lính tôm tép thông thường chăng?
Tất nhiên, vấn đề này không quan trọng. Quan trọng là tin nhắn của Triệu Thủ Ngân vô hình trung đã trợ giúp cho kế hoạch của Giang Dược.
Giang Dược thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng gõ phím.
Vương Phúc Tài: Ta đây ngược lại có ý tưởng, các ngươi xem thử có khả thi hay không? Lão đại cũng cho ý kiến một chút ạ? @Triệu Thủ Ngân.
Vương Phúc Tài: Vị trí nhà ta ở trong hẻm nhỏ, tương đối heo lánh. Có thể xem nhà ta như miếng mồi ngon, dụ địch tới cửa hay không?
Vương Phúc Tài: Đầu tiên thanh lý sạch sẽ toàn bộ những kẻ theo dõi chung quanh nhà ta, sau đó giả trang thân phận của bọn hắn, gọi đồng bọn của bọn hắn tới trợ giúp, đến bao nhiêu, chặt bấy nhiêu, chẳng phải là tiết kiệm được rất nhiều công sức hay sao?
Suy nghĩ theo góc độ của những Kẻ sao chép, đề nghị này của Giang Dược không thể nghi ngờ là có tính khả thi rất cao.
Đầu tiên, nhà Vương Phúc Tài ở sâu trong hẻm nhỏ, quả thật tương đối hẻo lánh so với đường lớn, đây là một ưu thế.
Sau khi tiêu diệt vài tên lạ mặt, Kẻ sao chép có thể giả trang thành bọn hắn, sau đó tiếp tục dụ người tới giết.
Kể từ đó, không cần phải liều mạng, không cần phải gánh chịu nguy cơ thương vong quá nhiều, thậm chí có thể không cần bại lộ thân phận của mình trên thị trấn, hoàn toàn có thể dùng trí thủ thắng. Triệu Vệ Thông: Đề nghị này rất tốt al
Đường Thiên Lỗi: Ta thấy khả thi đấy.
Lão Mặt Rỗ: Quả thật có thể thử một lần, so với bị người ta tiêu diệt từng bộ phận tốt hơn nhiều. Cho dù những kẻ xa lạ kia không phải nhằm vào chúng ta, biện pháp này cũng có thể đẩy nhanh tiến độ hoàn thành nhiệm vụ.
Triệu Thủ Ngân: Ý tưởng không tệ, có thể thực hiện.
Nhìn thấy Triệu Thủ Ngân vậy mà cũng không phản đối, Giang Dược biết kế hoạch của mình ít nhất đã thành công một nửa.
Lão Khang: Nhỏ nhẹ nói một câu, ta thật sự không phải muốn gây sự. Kế hoạch này quả thật không tệ, nhưng mà, các ngươi làm sao xác định, người đang chat trên nhóm kia chính là Vương Phúc Tài, chính là đồng bọn của chúng ta?
Lão Khang là kẻ theo dõi ngay ở lối ra vào trấn, đầu óc tương đối linh hoạt, có thể ví như cảnh sát trong tộc Kẻ sao chép.
Lời nhắc nhở không thể coi là gây sự này của lão Khang ngược lại khiến bầu không khí trong nhóm lập †ức ngưng trọng.
Giang Dược âm thâm bật cười, hắn biết ngay là sẽ có Kẻ sao chép nghi ngờ. Đây mới là một trong những mắt xích mấu chốt nhất trong kế hoạch của hắn.
Vương Phúc Tài: Bà mịa nó, ý ngươi là sao? Bây giờ ta đang đứng ngay đầu hẻm, có cần ta ra ngoài phố, đến tìm ngươi đối chất luôn không?
Lão Khang: Khặc khặc, ta đây cũng là suy nghĩ cho mọi người, chứ không phải muốn nhằm vào ngươi.
Vương Phúc Tài: Đại cục làm trọng, ta éo thèm so đo với ngươi! Ta sẽ đến cửa hàng của Thiên Lỗi ngay lập tức, @Đường Thiên Lỗi.
Giang Dược đã xem qua thân phận của những Kẻ sao chép này, ai ở đâu trong trấn, ban ngành đặc biệt có ghi chép vô cùng tỉ mỉ. Hơn nữa nội dung trò chuyện trong nhóm của Kẻ sao chép lúc trước cũng cho Giang Dược không ít gợi ý.
Vì vậy, hắn biết rất rõ rằng có hai chốt theo dõi ngoài đường cái.
Một chốt là lão Khang, một chốt là Đường Thiên Lỗi. Một kẻ thì bán trái cây, còn kẻ kia mở một cửa hàng bán đồ kim khí.
Đường Thiên Lỗi: Ta thấy được ngươi rồi.
Lão Khang: Được rồi, là ta đa nghi. Vậy giờ chúng ta hành động ngay lập tức?
Vương Phúc Tài: Không vội, nếu như bây giờ chúng ta ùa qua như ong vỡ tổ, đối phương cũng không phải kẻ ngốc, nhất định sẽ hoài nghi. Ta đề nghị nên học theo bọn hắn, chia thành từng tốp nhỏ mà qua. Đi vòng ra sân sau nhà ta mà vào.
Giang Dược rất rõ ràng, nếu như hắn tỏ ra quá vội vàng, nói không chừng sẽ khiến những Kẻ sao chép giảo hoạt này cảnh giác. Biểu hiện lý trí một chút, vững vàng một chút, trái lại sẽ càng dễ dàng lấy được tín nhiệm của đối phương.
"Nhà ngươi không phải có bà vợ ngốc sao?"
"Ta đã lấy cớ bảo bà ta ra ngoài, nhất thời sẽ không trở lại. Cửa sau ta để khép hờ. Mọi người thương lượng một chút, một tốp hai ba người, chia nhỏ tiến vào, tận lực không nên đánh cỏ động rắn." "Vị trí của ta cách đó tương đối gần, tốp đầu tiên để ta qua trước đi!"
"Ta cũng vào tốp đầu tiên."
"Ta vào tốp thứ hai..."
"Ta vào tốp thứ ba..."
Giang Dược lúc này đã đi tới cửa hàng Đường Thiên Lỗi, nháy mắt với nó, nhưng không có vào cửa, chỉ là cố ý chỉ trỏ ve phía trước, ý bảo mình đi qua nói với lão Khang vài câu.
Đường Thiên Lỗi tỏ ra đã hiểu, gật gật đầu.
Giang Dược giữ thần thái tự nhiên, đi về phía trước.
Cửa hàng hoa quả của lão Khang ở đẳng trước hai ba trăm mét, Giang Dược còn chưa tới gần, đã nhìn thấy gương mặt hen mọn của lão Khang ở trước cửa, cười về phía hắn, nụ cười còn mang theo vài phần áy náy.
Nếu là diễn xuất, đương nhiên phải diễn cho chuẩn với nhân vật của mình. Giang Dược cố ý nghiêm mặt, làm ra vẻ ta còn có chút khó chịu.
Khoan hãng nói, hắn càng như vậy, lão Khang ngược lại càng không nghi ngờ hắn. Khóe miệng lão nở nụ cười hèn mọn, giống như lấy lòng tiến về phía trước: "Tình huống nhà ngươi hiện giờ sao rồi?"
"Có hai kẻ xa lạ vẫn còn dạo quanh hẻm nhỏ đi, bọn hắn không quen thuộc địa hình, cũng chả làm nên cơm cháo gì. Với bau không khí hiện tại ở trấn Vân Khê, bọn hắn muốn tìm người hỏi thăm cũng không dễ dàng như vậy, giờ nhà nào mà chả đóng cửa."
Lúc Giang Dược nói những lời này, giọng điệu cố tình lộ ra một tia đắc ý.
Nhà nào cũng đóng cửa tự lo thân mình, không phải đều là kiệt tác của Kẻ sao chép sao? Bầu không khí khủng hoảng này, không phải là do một tay chúng chế tạo ra sao?
Lão Khang cười khặc khặc nói: "Được rồi! Lần này ngươi lập công lớn. Nếu như hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, nói không chừng lão đại sẽ thưởng cho ngươi một ít lợi lộc."
"Có thể có lợi lộc gì chứ? Không làm chậm trễ việc lớn của lão đại là tốt rồi."
"Khà khà, vậy cũng khó nói. Ta luôn cảm thấy, lão đại khẳng định nắm giữ bí pháp nào đó, có thể để chúng ta ký sinh trên người ký chủ được càng lâu."
"2"
Nói vậy nghĩa là sao?
Giang Dược ngoài mặt không thay đổi, nhưng nội tâm lại dấy lên sóng to gió lớn. Nghe ý tứ của đối phương, Kẻ sao chép bám thân trên người khác, lại không thể ký sinh lâu dài, mà là có thời gian hạn chế? Là cần điều kiện gì sao?
Trong lúc vô tình, hắn lại biết thêm một bí mật không nhỏ al