Chương 91: Giết người phải đền mạng
Chương 91: Giết người phải đền mạngChương 91: Giết người phải đền mạng
Chương 91: Giết người phải đền mạng
Mãi cho đến đầu hẻm, lão Khang vẫn chưa trút hết oán giận trong lòng. Tuy rằng Giang Dược cũng muốn nghe lão Khang giải bày tiếp, dù sao những gì lão Khang nói vẫn rất hữu ích, lượng tin tức cực lớn, quả thực là không đánh mà khai, đáng tiếc là thời gian của hắn cũng có hạn, mặc dù thời hạn một giờ của kỹ năng Sao chép còn chưa tới, nhưng cũng sắp rồi.
May mà lão Khang hiểu được nặng nhẹ, vừa vào hẻm nhỏ cũng đã thu liễm lại phần nào.
Lão Khang hạ giọng nói với Giang Dược: "Những người xa lạ kia ở đâu?"
"Bọn hắn cũng không ngốc, nhất định là đang đi dạo khắp nơi, không có khả năng đứng yên tại chỗ. Chúng ta cứ tùy cơ ứng biến, phát huy đầy đủ ưu thế nhiều người trong phạm vi nhỏ."
Lão Khang rất chi là tán thành.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã vòng qua cửa sau nhà Vương Phúc Tài.
Lão Khang thấy Giang Dược bảo mình vào nhà trước, không khỏi sửng sốt: "Ngươi không vào sao?"
"Góc nhà bên kia có bóng người lắc lư, để ta lẻn qua nhìn trộm một cái. Chúng ta tính kế người khác, cũng đừng bị người ta tính kế ngược lại."
Giang Dược nói rất chân thật, lão Khang ngược lại không nghỉ ngờ gì.
Chờ lão Khang vào cửa, Giang Dược nhanh chóng đi đến góc tường, dùng tốc độ nhanh nhất hồi phục nguyên dạng. Dựa theo ước định trước đó, Giang Dược lấy điện thoại di động của mình ra gọi cho chú Hàn.
Hàn Dực Minh mang theo đội ngũ, núp trong kho củi nhà Vương Tường, nhớ kỹ lời dặn dò của Giang Dược, cũng không có ra rình mò, nhờ đó Giang Dược tránh được nguy cơ bại lộ kỹ năng Sao chép.
Đương nhiên đây cũng là ước định trước đó của hắn, bảo bọn họ không được ra ngoài mạo hiểm, tránh đánh rắn động cỏ.
Điện thoại vừa reo vang, Hàn Dực Minh thoáng tỏ ra kinh ngạc, nhưng vẫn quyết đoán hạ lệnh: "Hành động!"
Các đội viên nối đuôi nhau ra ngoài, dựa theo lộ tuyến đã sớm vạch sẵn, mỗi người ở vị trí nào, chạy ra sao, có trật tự lớp lang rõ ràng, không hổ là đội ngũ từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
Thấy đội ngũ chú Hàn vây quanh nhà Vương Phúc Tài, Giang Dược liền biết, bước này xem như đã thành công.
Hắn ít nhiều cảm thấy hơi đáng tiếc, những Kẻ sao chép này, nhất là lão Khang, thật đúng là có không ít thông tin hữu ích a, cứ vậy mà giết, quả thực phí phạm.
Đương nhiên, dẫu có đáng tiếc cách mấy đi chăng nữa, tên đã bắn ra khỏi cung không thể quay đầu lại.
Hành động kế tiếp, không có liên quan gì với Giang Dược. Hắn cười tươi rói đi tìm chú Hàn, thì trông thấy chú ấy đang treo pháo lên bắt đầu đốt.
Hành động được đánh dấu bằng tiếng pháo!
Pháo vừa nổ vang, đội viên cửa trước cửa sau cầm súng phá cửa, nối đuôi nhau vào, hai bên tường vây lưu lại hai đội viên để hỗ trợ lúc cần thiết. Dây pháo nhà Vương Tường quả thực không phải hàng lởm, chẳng những nổ vang dội, hơn nữa thập phần liên mạch, không có loại tình huống mất tiếng đứt quãng giữa chừng.
Trấn Vân Khê vốn đang yên tĩnh kỳ lạ, bất thình lình vang lên tiếng pháo nổ, ngược lại có vẻ dị thường đột ngột. Tuy nhiên, cư dân thị trấn Vân Khê cũng không lấy làm lạ chút nào.
Mấy ngày nay, trấn Vân Khê vẫn luôn im lìm, chỉ có tiếng pháo nổ là đặc biệt không ít. Nhiều nhà làm tang lễ như vậy, treo pháo đốt là chuyện quá bình thường.
Cho dù trong nhà không có ma chay, vẫn có người đốt pháo mấy bận. Không vì cái gì khác, chỉ vì dân gian còn có một cách nói, đốt pháo trừ tài
Dây pháo này quả thật đủ dài, ước chừng nổ gần bốn phút mới dừng lại hẳn.
Mà hành động kỳ thật đã tuyên bố kết thúc tại thời điểm hai phút ba mươi giây.
Đối mặt với đội ngũ vũ trang hạng nặng được huấn luyện bài bản, tố chất thân thể vượt xa người thường của Kẻ sao chép kỳ thật chả có tí tác dụng nào.
Huống chi bọn chúng hoàn toàn là bị phục kích bất ngờ, trước đó cơ hồ không hề có chút đề phòng nào cả.
Nhóm Kẻ sao chép này căn bản không ngờ đồng bọn của chúng lại phản bội. Trong logic của chúng, thậm chí không tồn tại khái niệm phản bội.
Đồng bọn bị bắt sống ở Tinh Thành kia, đã qua thời gian dài như vậy, không phải cũng không bán đứng đồng bọn đó sao?
Cho nên, cho dù Giang Dược giả trang Vương Phúc Tài không vào nhà, bọn họ cũng không hề hoài nghi, mà chỉ chờ trong phòng, tưởng rằng hắn thật đi điều tra tình huống.
Khi các thành viên của đội vũ trang hạng nặng xông vào, bọn chúng vẫn còn đang mơ hồ không hiểu ra sao thì đã bị bắn gục hơn phân nửa, có mấy tên muốn mượn địa thế trốn một chút, nhưng đồ đạc hàng ngày như bàn ghế sô pha trong nhà căn bản không thể ngăn cản đạn xuyên qua.
Kết cục kỳ thật cũng đã định sẵn kể từ thời khắc bọn chúng tiến vào nhà Vương Phúc Tài.
Mười một Kẻ sao chép ngã trái ngã phải trong nhà, nằm ngổn ngang trên vũng máu, toàn thân đều là lỗ đạn, ít thì hai ba lỗ, nhiều thì tới bảy tám lỗ.
Không thể không nói, sức sống của Kẻ sao chép quả thật ngoan cường hơn xa người bình thường, còn có mấy Kẻ sao chép nhất thời chưa hoàn toàn chết hẳn, vẫn nằm rên rỉ trong vũng máu, tuy rằng hấp hối, nhưng ánh mắt hung tàn cừu hận không hề suy suyển chút nào.
Giang Dược không he ay náy.
Đã giết người thì phải đền mạng, những Kẻ sao chép này giết người như ngóe, chết không đáng tiếc.
"Thu lại toàn bộ điện thoại di động của chúng, trước mở khóa vân tay rồi hủy bỏ màn hình khóa." Hàn Dực Minh tiến vào, liếc mắt qua một lượt, hạ lệnh nói.
Ông rất rõ ràng, sau khi Kẻ sao chép bị đánh chết, rất nhanh sẽ khôi phục bộ dáng ban đầu của vật dẫn.
Đã qua thời gian dài như vậy, thi thể vật dẫn tất nhiên đã thối rữa không còn nguyên vẹn. Vì vậy, sau khi mở khóa điện thoại di động, những thi thể này phải được trừ độc khử trùng kịp thời.
Kẻ nào còn chưa chết, cũng không cần phải trị liệu nhân đạo gì nữa, trực tiếp bổ súng tiễn nó lên đường. Bảo ông đối xử nhân đạo với lũ quái vật giết người, trừ phi đầu óc ông bị chập mạch.
"Anh Nhị Cấu..."
Ngoài cửa, Vương Tường có chút rụt rè hô một câu.
Hiển nhiên, trận đấu súng này đã làm Vương Tường sợ hãi. Giang Dược ra khỏi cửa, vỗ vỗ vai Vương Tường.
"Nói với mẹ em rồi chứ?"
"Nói rồi, nhưng mẹ em vẫn nửa tin nửa ngờ." Vương Tường có chút xấu hổ, cũng không biết là xấu hổ vì mình không thể triệt để thuyết phục mẹ hay vì mẹ mình quá cố chấp.
"Không sao cả, hiện tại em có thể dẫn mẹ em tới xem một chút. Nhớ tìm hai cái khẩu trang đeo vào, mùi vị có thể hơi nặng."
Vương Tường nặng nề gật đầu, chạy như bay về phía nhà mình.
Không lâu sau, Vương Tường liên tục lôi kéo người phụ nữ lúc trước, cũng chính là mẹ của Vương Tường, từ cửa sau đi ra.
Nhìn ra được, mẹ Vương Tường còn có chút không tình nguyện.
"Thím, thím đã biết danh tiếng của ông nội con, nói vậy hẳn là thím vẫn tín nhiệm nhà họ Giang chúng con. Vụ án giết người trên trấn, có phải do quái vật gây ra hay không, chúng ta cứ xem qua là thấy ngay."
"Vương Tường, em sợ không? Có dám vào không?”
Giang Dược hiểu rất rõ trong lòng, không thuyết phục được mẹ Vương Tường cũng không sao. Chỉ cần Vương Tường dám vào phòng, thì dẫu mẹ cậu có kháng cự hay mâu thuẫn đến cỡ nào chăng nữa thì với tấm lòng muốn bảo vệ con của mẹ, bà khẳng định cũng sẽ đi theo vào phòng.
Đó là thiên tính của người mẹ.
Vương Tường nghé con không sợ cọp, vượt qua nỗi bất an ban đầu, ngược lại còn hưng phấn, cảm thấy vinh dự vì mình đã cống hiến vào công tác phá án.
Cậu ngẩng đầu lên: "Em dám chứ, có cái gì không dám? Những ngày qua em thấy quá nhiều người chết rồi."
Chưa dứt lời mà cậu đã xông thẳng vào nhà.
Mẹ Vương Tường thấy đội ngũ vũ trang đầy đủ của chính quyền, ít nhiều gia tăng vài phần tín nhiệm, tuy rằng vẫn còn thận trọng, do dự, nhưng vẫn bước vào nhà Vương Phúc Tài.
Thi thể trong nhà đã bắt đầu khôi phục bộ dáng vốn có của vật dẫn.
Đâu đâu cũng thối rữa...
Một số đội viên đã bắt đầu rắc vôi lên thi thể để khử trùng.
"Thím, thím nhìn xem những người này, tuy rằng có thể nhìn không ra mặt mũi, nhưng xem dáng người trang phục, thím hẳn là có thể nhận ra mấy người chứ?"
Nếu trước đó không chuẩn bị sẵn tâm lý, có lẽ bà chưa hẳn đã nhận ra ngay lập tức. Nhưng Vương Tường đã sớm nói cho bà nghe đầu đuôi sự việc.
Bà biết những người này đều từng có mặt trên chuyến xe ca hôm tiết Thanh Minh kia, cho nên dễ phân biệt hơn nhiều. "Người này... có phải là anh Mặt Rõ?”
"Còn người này... lão Khang bán trái cây?"
Mẫu thân Vương Tường quả nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra vài người, đều là sống cùng chung phố phường, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, không nhìn diện mạo, chỉ nhìn hình dáng cùng ăn mặc, cũng có thể nhận ra thất thất bát bát.
Rất nhanh, mẫu thân Vương Tường đã nhận ra toàn bộ thi thể. Hiện giờ trên mặt bà ngoại trừ hoảng sợ bất an ra, rõ ràng đã bớt đi rất nhiều vẻ hoài nghi so với trước đó.
Môi bà khẽ run rẩy: "Làm thế nào chuyện này có thể xảy ra được? Những thứ quái vật này là gì? Chết thì chết đi, vì sao còn muốn trở về trấn gây họa cho bà con?"
"Thím, nói đúng ra, đây thật sự không phải lỗi của bọn họ. Kẻ gây họa là những Kẻ sao chép trộm lấy thể xác của họ, họ thực sự là nạn nhân vô tội."
Để bà chấp nhận những thực tế này, rõ ràng sẽ mất thời gian.
Giang Dược cũng không quấy ray bà, mà đi sang một bên với chú Hàn.
"Cậu Giang, thật đúng là không thể tưởng tượng được, cậu cư nhiên có biện pháp dẫn toàn bộ Kẻ sao chép tới. Sao cậu làm được hay vậy?”
Hàn Dực Minh quả thật quá tò mò rồi. Ông không thể giải thích được bằng logic thông thường, chẳng lẽ thật sự chỉ dựa vào một chiếc điện thoại di động, hô một tiếng triệu tập trong nhóm? Kẻ sao chép không thể ngu ngốc vậy a.
Hơn nữa, vừa rồi ông đã xem qua mấy cái điện thoại của Kẻ sao chép, biết đại khái nội dung trò chuyện.
Trong nội dung trò chuyện, Giang Dược đóng giả Vương Phúc Tài rõ ràng nói đi ra đường lớn, vì sao không bại lộ?
Những Kẻ sao chép này không lẽ đều mù hết hay sao? Ngược lại ngoan ngoãn tự chui đầu vào lưới?
Giang Dược rốt cuộc là làm sao lấy được tín nhiệm của chúng? Chẳng lẽ Giang Dược hiểu ma pháp gì, tiến hành thôi miên, để bọn chúng mất trí? Hoặc giả Giang Dược có biện pháp cải trang hoàn mỹ, tới nỗi bọn chúng không thể nhìn thấu được ngụy trang?
Đối mặt nghi vấn đầy bụng của chú Hàn, Giang Dược chỉ cười mà không đáp.