Chương 92: Quan tài không ra khỏi trấn được!
Chương 92: Quan tài không ra khỏi trấn được!Chương 92: Quan tài không ra khỏi trấn được!
Chương 92: Quan tài không ra khỏi trấn được!
Giang Dược không muốn nói, lão Hàn cũng là người hiểu chuyện, trái lại không tiếp tục truy vấn nữa.
Tiếp xúc thời gian dài như vậy, hào quang thần bí trên người Giang Dược càng ngày càng dày, Hàn Dực Minh sớm đã quen với điểm này, thêm một bí mật hay ít một bí mật, tựa hồ cũng không quan trọng.
Quan trọng chính là, Giang Dược đứng về phía bọn họ, như vậy là đủ rồi.
"Chú Hàn, chú đừng cao hứng quá sớm. Tiêu diệt Kẻ sao chép chỉ là bước đầu tiên. Có một tin tức khủng khiếp hơn tôi phải nói với chú."
"Cái gì?"
"Kẻ sao chép có lẽ chỉ là quân tốt thí nhãi nhép nhất trong ván cờ quỷ dị ở trấn Vân Khê. Hơn nữa, chú không thấy sao? Kẻ sao chép thị trấn Vân Khê, thiếu một người."
"Triệu Thủ Ngân!" Hàn Dực Minh thốt ra: "Chẳng lẽ y thật sự không ở trấn Vân Khê, ở Bàn Thạch Lĩnh?"
Trước đó Giang Dược đối với chuyện này có chút hoài nghi, hiện tại hắn ngược lại có chút tin tưởng Triệu Thủ Ngân kia thật sự có thể ở Bàn Thạch Lĩnh.
Lúc trước lão Khang trút không ít bầu tâm sự với hắn, Giang Dược quả thực nghe được kha khá tin tức hữu dụng.
Triệu Thủ Ngân này rất có khả năng chính là kẻ đứng sau màn, hơn nữa, y thậm chí rất có thể cũng không phải Kẻ sao chép, mà là một người sống!
Đó mới là điêu khủng khiếp nhất.
Giang Dược vẫy vẫy tay với Vương Tường.
Trải qua một loạt sự cố, tâm trạng của Vương Tường rõ ràng đã sáng sủa hơn rất nhiều. Cậu càng trở nên tin phục Giang Dược hơn, thái độ biến chuyển rõ ràng.
"Anh Nhị Cẩu."
"Vương Tường, tất cả thi thể nạn nhân trong trấn không có hỏa táng gì chứ?"
"Chúng em ở vùng quê hẻo lánh, nhiều đất nhiêu núi, ngọn núi nào cũng có thể chôn, bình thường đều là thổ táng." Vương Tường trả lời.
"Vậy những người bị hại vừa qua đã nhập thổ hay chưa?"
"Không có..." Vương Tường uể oải lắc đầu, khuôn mặt lại hiện lên vẻ sợ hãi nông đậm, phảng phất gợi lên ký ức khủng bố gì đó.
"Đừng giấu giếm anh, việc này rất trọng yếu." Giang Dược nghiêm túc nhìn chằm chằm Vương Tường.
"Em... em không giấu anh. Kỳ thật ở chỗ bọn em, nếu không phải là chết già, bình thường cũng sẽ không làm ma chay quá lâu. Thông thường sẽ nhập thổ sớm."
"Vậy tại sao lại không chôn?”
"Không phải không muốn chôn, mà là xảy ra vấn đề! Trước đó có mấy nhà muốn khiêng quan tài lên núi, lúc qua cầu, quan tài... quan tài bỗng nhiên nặng lên. Những người khiêng quan tài, đi không được mấy bước, toàn thân mỏi nhừ, toát hết cả mồ hôi, hoàn toàn khó mà bước thêm được. Hơn nữa càng đi càng nặng, đến cuối cùng đều gần như không thở nổi..." "Tà dị vậy sao?" Hàn Dực Minh ở một bên nghe được da đầu tê lên, nhịn không được chen vào một câu.
"Còn có thứ còn tà dị hơn!" Vương Tường nuốt nước miếng.
"Còn có một nhà, người khiêng quan tài cũng vừa qua cầu, bỗng có tiếng động truyên ra từ trong quan tài. Nghe bọn họ nói, tiếng động đó rất khoa trương, thật giống như thi thể trong quan tài đang đạp nắp quan tài vậy, hơn nữa đạp rất kịch liệt, rất ra sức, kịch liệt giống như người sống bị bóp cổ, giãy giụa đến chết vậy đó..."
"Còn nữa không?" Giang Dược hít sâu một hơi, tiếp tục truy vấn.
"Còn nữa..." Vương Tường lau mồ hôi trên trán: "Con có một nhà càng đáng sợi Quan tài vốn bịt kín, sau khi qua cầu, bỗng tràn ra chất lỏng màu đen, rất nhanh cả chiếc quan tài màu trắng đã bị nhuộm thành màu đen. Nghe nói, những người khiêng quan tài, bị hù tè ra quần tại chỗt"
Ở nhiều nơi, khi chôn những người chết trẻ giữa chừng, thường hay sử dụng quan tài trắng, điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên trong dân gian.
Nếu không niêm phong kín quan tài, sẽ có một ít khả năng bị chảy nước. Nhưng nước từ thi thể tuyệt đối không thể là màu đen.
Hơn nữa, lùi một vạn bước mà nói, cho dù nước chảy ra từ xác chết có màu đen, cũng nhất quyết không thể nhuộm đen toàn bộ quan tài.
Việc này giống như dùng một chai nước khoáng đi dập một đám cháy lớn, không đủ số lượng tuyệt đối không làm được.
Phải biết rằng, chất liệu làm quan tài bình thường đều rất dày, nước tràn ra từ xác chết muốn nhuộm đen toàn bộ be mặt quan tài phải cân một lượng lớn mới được.
"Vậy sau đó thì sao?" Hàn Dực Minh không nhịn được hỏi.
"Sau đó? Sau đó mọi người chỉ có thể mang quan tài trở lại thị trấn, các dòng họ đều có từ đường của riêng mình. Nhà nào không có từ đường, vậy chỉ có thể đặt ở trong nhà thôi."
Vương Tường nói đến đây, lại có chút muốn nói lại thôi, đoạn vụng trộm liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, thấy mẹ không chú ý bên này, lúc này mới hạ thấp giọng, vẻ mặt khẩu kín như bưng.
"Anh Nhị Cẩu, tối hôm đó, em thức canh đêm cho chị em ở từ đường, cũng từng nghe thấy động tĩnh trong quan tài của chị eml"
"Sau đó em hỏi mấy nhà khác, ngoài miệng bọn họ nói không nghe thấy cái gì, nhưng em nhìn nét mặt của bọn họ, nhất định cũng đã nghe được gì đó."
Từ đường Vương gia có bốn bộ quan tài, nói cách khác, chỉ riêng dòng tộc họ Vương bọn họ đã có bốn người bị hại.
Giang Dược thở dài một hơi, các loại chứng cứ đã rất rõ ràng. Đằng sau tất cả những điều quỷ dị này, đều là do người thao túng.
Nhất là những người muốn nâng quan tài lên núi chôn cất, rõ ràng là bị quỷ nhắm vào. Mục đích chỉ có một, không muốn để họ chôn xác xuống đất.
Động cơ không nói cũng hiểu, Triệu Thủ Ngân chẳng những đang chế tạo oán linh, hơn nữa còn đang dùng bí pháp gì đó để tăng cường oán khí của oán linh, rất có thể là y muốn tăng lên sức mạnh của những oán linh này. Bất kỳ oán linh nào, một khi thân xác được chôn vào đất, oán khí sát khí sẽ bị ngăn cách, cho dù oán khí mạnh đến đâu cũng sẽ tiêu tan không ít.
Người xưa có câu nhập thổ vi an cũng không phải nói chơi, một khi nhập thổ, chính là chấm dứt ân oán giữa hai cõi âm dương.
Nếu xác chết bị hỏa táng, những oán linh căn cơ còn bất ổn thậm chí sẽ trực tiếp tan thành mây khói.
Dù sao, cho dù là loại oán linh kết oán hóa tà này, chung quy vẫn sẽ lưu giữ một tia liên hệ với bản thể. Một khi thân xác bị hỏa táng, triệt để trở thành cô hồn dã quỷ, ít nhiêu sẽ có ảnh hưởng. Chưa kể, nếu không còn thể xác, về sau những oán linh này muốn trở nên mạnh mẽ sẽ khó hơn rất nhiều, hơn nữa phải trải qua thời gian dài ẩn núp tu luyện mới được.
Nhưng những oán linh ở Trấn Vân Khê, thời gian chết cũng không dài, thời gian hóa tà chung quy không đủ lâu, muốn trở thành yêu ma quỷ quái si mị võng lượng thần thông quảng đại, cũng không phải một sớm một chiều có thể thành.
Nhìn cách ăn nói trong nhóm chat của Triệu Thủ Ngân, hiển nhiên ngay cả đêm nay cũng không đợi được, y không có khả năng chờ những oán linh này hao tốn thời gian dài để trưởng thành.
Cho nên, Giang Dược rất có lý do để tin tưởng, đây là kiệt tác của Triệu Thủ Ngân, y nhất định phải để thân xác ban đầu của đám oán linh này lưu lại trên trấn, tuyệt đối không thể nhập thổ.
Nghĩ tới đây, Giang Dược lại có chút sởn tóc gáy. Nói vậy, y để cho những Kẻ sao chép chiếm cứ thi thể nạn nhân trên chiếc xe ca trong thời gian dài, chẳng phải cũng là có thâm ý sao?
Hàn Dực Minh dù sao cũng từng là cảnh sát điều tra già dặn kinh nghiệm, quan sát sắc mặt là sở trường của ông, thấy sắc mặt Giang Dược có chút không đúng, bèn ân cần hỏi: "Cậu Giang, cậu không sao chứ?"
"Tôi không sao, nhưng chuyện ở thị trấn Vân Khê còn lâu mới kết thúc."
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, tuy rằng còn cách trời tối một đoạn thời gian, nhưng đêm tối chung quy vẫn không ngừng đến gần.
Một khi đêm xuống, cục diện cũng chưa chắc duy trì được hiện giờ.
"Chú Hàn này, có một chuyện rất khó xử lý, nhưng chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ."
"Chuyện gì?" Thấy Giang Dược nói với vẻ trịnh trọng, Hàn Dực Minh cũng không dám qua loa.
"Phải nhanh chóng thuyết phục gia đình các nạn nhân nhanh chóng xử lý thi thể người chết, càng sớm càng tốt. Bao gồm cả xác chết của những Kẻ sao chép!"
"Xử lý? Ý cậu là sao?"
"Hỏa táng!" Cơ bắp trên mặt Giang Dược hơi co giật, nói ra hai chữ này.
"Cái gì? Không thể!" Vương Tường hoảng sợ biến sắc, trấn Vân Khê vẫn còn khá ngăn cách với thế giới bên ngoài, vẫn giữ lại truyên thống cổ xưa, còn chưa kịp phổ biến chính sách hỏa táng, nhà nhà vẫn thịnh hành thổ táng.
Trấn Vân Khê cực kỳ kiêng ky việc hỏa táng.
Hàn Dực Minh cũng lộ vẻ mặt khó xử, hiển nhiên ông cũng biết, loại cư dân vùng sâu vùng xa này, rất khó làm công tác tâm lý. Muốn thuyết phục những người này tiếp nhận hỏa táng, chỉ sợ khó khăn rất lớn.
Giang Dược làm sao không biết những điều này? Huống chị, thị trấn Vân Khê lại không có lò thiêu, muốn hỏa táng thì phải kiếm vật liệu ngay tại chỗ. Những nơi vùng sâu vùng xa đặc biệt coi trọng những chuyện nghi thức tang lễ cưới hỏi, muốn bọn ho hỏa táng một cách qua loa, nhất là đốt xác trong thị trấn, quả có chút ép buộc, hơn nữa điều kiện cũng không cho phép.
“Cậu Giang, cậu có biện pháp trung hòa nào không?”
"Chú Hàn, chú chưa quên cái con oán linh ở bến cảng Tân Nguyệt đã từng gây ra hậu quả thế nào rồi chứ?"
"Oán linh sao? Nước tiểu đồng tử, máu chó đen, chúng tôi cũng chuẩn bị không ít. Còn nữa, lật thi thể nằm sấp xuống, lưng hướng lên trên, không phải cũng khả thi sao?"
"Ha ha, đó chỉ là một con oán linh vừa mới hóa tà mà thôi! Oán linh ở trấn Vân Khê, sớm đã hóa tà nhiều ngày, phương pháp lật úp chưa chắc đã có tác dụng. Hơn nữa..."
"Khu vực trấn Vân Khê này rốt cuộc có bao nhiêu con oán linh quỷ dữ chiếm cứ, chú có biết không?”
"Bao nhiêu?" Hàn Dực Minh khẽ nuốt nước miếng.
"Phỏng chừng tối thiểu năm mươi sáu con."
"Cái gì cơ?" Hàn Dực Minh hoảng sợ thiếu điều ném luôn điếu thuốc trên tay.
"Chú không nghe lầm, hiện tại theo tôi biết thì chính là con số này, có thể còn có vài con tôi không biết."
Không phải Giang Dược nói chuyện giật gân, lão Khang lúc nãy đã vô tình tiết lộ bí mật, xe ca bốn mươi ba người, thêm mười ba người gan đây bị giết, những nạn nhân này, không ngoại lệ đều trở thành oán linh.
Hơn nữa, lão Khang hoài nghi, Triệu Thủ Ngân bên kia còn rất có khả năng nuôi dưỡng quỷ nô.
Năm mươi sáu con, đây vẫn là con số đã được biết đến. Hàn Dực Minh nghe được số lượng này, thật sự là choáng hết cả đầu. Tuy ông chưa từng chính diện đối kháng oán linh, nhưng cũng từng tìm hiểu đôi chút về nó, thủ đoạn của oán linh khó chơi hơn bọn Kẻ sao chép hay Quỷ ăn tuổi nhiều.
Nơi đây lại có đông oán linh đến vậy, chỉ mới nghĩ đến thôi mà ông đã thấy run rẩy cả người.
"Nếu như hỏa táng thì có thể tiêu diệt được những con quỷ này không?”
"Có lẽ đã hơi muộn màng!" Giang Dược lạnh lùng lắc đầu: "Hiện tại chỉ có thể tận lực ức chế bọn chúng mà thôi, được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Những thi thể này, phải đốt!