Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 56 - Chương 112: Ma Quỷ Gì Mà Chịu Đòn Kém Thế?

Chương 112: Ma quỷ gì mà chịu đòn kém thế? Chương 112: Ma quỷ gì mà chịu đòn kém thế?Chương 112: Ma quỷ gì mà chịu đòn kém thế?

Chương 112: Ma quỷ gì mà chịu đòn kém thế?

Kiếm khí vừa ra, núi non ảm đạm, thiên địa biến sắc.

Thân kiếm đỏ thẫm chém một trảm giữa hư không, từng sợi xích quỷ mà đạn bắn cũng không tạo ra được vết trầy nào lại trở nên yếu ớt như dây gai, vừa chạm là đứt.

Dao sắc cắt đậu phụ, cũng chỉ đến vậy thôi.

Pặc pặc pặc!

Dưới sự công phá của lưỡi kiếm, mạng lưới đan dệt từ những sợi xích quỷ nhanh chóng tiêu tán, nháy mắt chia năm xẻ bảy, rơi rụng lả tả.

Những lệ quỷ bị Triệu Thủ Ngân khống chế phảng phất như sâu trong xương tủy có một loại e ngại trời sinh với lưỡi kiếm, nhìn thấy những sợi xích quỷ bị chặt đứt dễ dàng như thế, chúng càng lộ vẻ sợ hãi, nhao nhao chạy tứ tán ra phía ngoài.

Xetl

Lưỡi kiếm chém ra một vệt sáng đỏ, thế như sấm chớp, bao trùm tất cả.

Ánh kiếm một đường đánh đâu thắng đó, mấy con ác quỷ bị ánh kiếm chém qua, thật giống như đá băng ném vào lò sưởi, kêu xèo xèo một tiếng, nháy mắt tan tành mây khói.

Triệt triệt để để hồn phi phách tán!

Hiển nhiên lưỡi kiếm này đã bị đè nén quá lâu, chỉ mấy con quỷ tép riu không thể nào thỏa mãn được khẩu vị của nó.

Nó đòi hỏi một bữa tiệc lớn.

Trước mắt, bữa tiệc ngon lành nhất không gì khác hơn chính là một hơi chém giết tất cả oán linh quỷ dữ ở tại hiện trường.

Ánh kiếm đan xen, bất kể là tốc độ hay khí thế tựa như một con hổ đói nhào vào bầy dê.

Số lượng dê có nhiêu hơn đi nữa, đối mặt với hổ đói cũng không có tác dụng gì.

Dưới sự công kích của lưỡi kiếm, những con quỷ mà người phàm hoàn toàn không cách nào đối kháng kia lại không khác gì con rối gỗ, bị chặt đứt từng mảng từng mảng, hóa thành tro tàn.

Chỉ trong khoảnh khắc, mấy chục con quỷ mà Triệu Thủ Ngân vất vả chế tạo đã bị chém sạch sẽ, một con cũng không còn. Con trốn xa nhất cũng không đi quá khỏi phạm vi một ngàn mét.

Tình thế nghịch đảo giống như ở từ đường nhà họ Giang lúc trước, đều là nghịch đảo một cách cường thế, nghiền ép một cách cường thế.

Trưởng ban La nhìn ngây người, Tam Cẩu cũng nhìn ngây người, thậm chí cả Giang Dược cũng ngây ra như phỗng.

Trước đó hạt kiếm châu này chạy ra từ tranh tường, Giang Dược đã biết nó nhất định có thâm ý khác, cũng đoán được nó hẳn là một loại át chủ bài nào đó.

Nhưng hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, con át chủ bài này lại mạnh mẽ đến mức ấy.

Đây chính là mấy chục con lệ quỷ al

Bất kỳ con nào chui vào thành phố cũng đủ để gây họa cho một khu dân cư, thậm chí cả một quận. Nếu đưa hết mấy chục con lệ quỷ này vào Tinh Thành, chỉ sợ toàn bộ Tinh Thành sẽ bị nháo đến gà chó không yên, vĩnh viễn không có ngày an bình.

Vậy mà ngay vùng hoang dã này, dưới chân núi Đại Kim, mấy chục con lệ quỷ đối mặt với một lưỡi kiếm sắc bén lại không chịu nổi một kích, không hề có bất kỳ sức chống trả nào!

Sự tương phản sức mạnh này cũng quá lớn.

Nếu như có kiếm này trong tay, lo gì không giết được quỷ?

Trưởng ban La khó nén vẻ kích động, nhìn lưỡi kiếm xoay quanh giữa không trung, bên tai nghe nó rít lên với lòng nhiệt tình tràn ngập, nhất thời tâm tư ông xoay chuyển liên hồi.

Trưởng ban La vốn thỉnh thoảng còn cảm thấy một chút hoang mang với công việc hiện tại của mình, giờ lại lập tức tràn đầy ý chí chiến đấu, cảm thấy cho dù thế cục trong nước có đang bất ổn nhưng tựa hồ cũng không đến mức tuyệt vọng như vậy.

Triệu Thủ Ngân càng trực tiếp choáng váng.

Từ khi bắt đầu hành động, Triệu Thủ Ngân chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thất bại. Theo y thấy, kế hoạch của mình hoàn hảo không kẽ hở, không ai có thể nhìn thấu, chứ đừng nói đến chuyện phá hư kế hoạch này.

Ai ngờ, kết quả chung quy vẫn chỉ là một hồi hoa trong gương, trăng trong nước.

Trong lúc nhất thời, Triệu Thủ Ngân mặt như tro tàn. Dù thương thế gây ra sự đau đớn mãnh liệt trên thể xác, nhưng vẫn kém xa cảm giác vỡ mộng khi kế hoạch thất bại ê chề.

Loại cảm giác này thật giống như một món đồ làm bằng thủy tinh bị ném mạnh xuống đất, vỡ thành vô số mảnh vụn, dù cho có kỹ nghệ cao cường tới đâu cũng tuyệt đối không thể khôi phục lại như cũ.

Đúng thế.

Triệu Thủ Ngân rất rõ ràng, khi những lệ quỷ này bị chém giết, kế hoạch của y cũng triệt để biến thành mây bay.

Giang Dược bước lên trước một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Thủ Ngân: "Ông còn gì để nói?"

Giờ phút này, quỷ nô bên cạnh Triệu Thủ Ngân cũng đã bị chém giết triệt để, Triệu Thủ Ngân hoàn toàn trở thành người cô đơn, trong tay không còn một binh một tốt, hơn nữa còn bị thương nặng.

Thế nhưng vẻ âm độc trên mặt Triệu Thủ Ngân lại không hề giảm chút nào: "Thắng làm vua, thua làm giặc, còn có cái gì để nói? Có điều, đời này họ Triệu ta cũng coi như đáng giá! Thằng nhóc nhà ngươi cũng đừng đắc ý, thế giới này đã bị nguyên rủa, ngươi thắng ta, nhưng chưa chắc đã thắng được thế giới... Ngươi cho rằng những gì ngươi nhìn thấy trước mắt chính là toàn bộ thế giới sao? Ha ha ha ha..."

Từ tiếng cười điên cuồng và giọng điệu ác độc này, có thể thấy được Triệu Thủ Ngân hoàn toàn không có nửa điểm hối hận. Cho dù y muốn diệt vong, cũng hy vọng mang theo toàn bộ thế giới cùng diệt vong.

Loại người này hoàn toàn không thể chờ mong sẽ nói lời thiện tâm trước khi chết.

Giang Dược lắc đầu, lão già này đã hết thuốc cứu chữa.

Hít sâu một hơi, Giang Dược vẫn hỏi: "Triệu Thủ Ngân, nếu như tôi đoán không sai, hồn ma của mẹ ông Cung Uyển Ngọc hẳn là còn chưa tiêu tán. Bây giờ ông thất bại ê chề, hồn ma của mẹ ông không còn chỗ dựa, phỏng chừng cách hồn phi phách tán cũng không xa chứ?"

Nghe được tên mẹ mình, gương mặt ác độc của Triệu Thủ Ngân cuối cùng cũng hiện lên một chút nhân tính. Ánh mắt y toát ra một tia cảm thương thống khổ, lẩm bẩm trong miệng: "Mẹ... Con trai vô năng, chung quy vẫn là đi sai một nước cờ, chỉ thiếu một nước này thôi! Con không thể triệt để phá hủy đình Cửu Lý, không thể để cho hồn phách và thân thể mẹ đoàn tụ! Con thật bất hiếu!"

Nói xong lời cuối cùng, Triệu Thủ Ngân gào khóc, hai tay không ngừng bới đất, ảo não, uể oải, tuyệt vọng, thống khổ, mọi loại cảm xúc đan xen cùng một chỗ.

Vốn là người cơ khổ, nhưng Giang Dược không hề có chút đồng tình nào với Triệu Thủ Ngân.

Bất kể như thế nào, hắn cũng không tiếp nhận được hành vi trả thù phản nhân loại này của Triệu Thủ Ngân, không thể chấp nhận được nỗi oán hận muốn kéo cả thế giới chôn cùng ấy.

Sau một trận chém giết, lưỡi kiếm quay lại tay Giang Dược, chậm rãi khôi phục bình tĩnh. Ánh kiếm cũng dần thu liễm, giống như mãnh tướng trở về từ chiến trường, cũng không khỏi cảm thấy hơi mệt mỏi.

Cuối cùng lưỡi kiếm rốt cục khôi phục lại trạng thái ban đầu, thành một hạt châu an tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra nó có bất kỳ quan hệ gì với lưỡi kiếm sắc bén vừa nãy.

Tam Cẩu tắc lưỡi khen hay, không nhịn được tiến lên vuốt ve.

Vì sao kiếm châu này chỉ nhận Giang Dược, mà không nhận Tam Cẩu mình? Vấn đề này từng dâng lên trong đầu Tam Cẩu, nhưng rồi cậu nhanh chóng bỏ xuống.

Trước giờ vẫn là anh hai có sức hút hơn cậu, được nhiều người thích hơn, Tam Cẩu đã sớm quen với việc này.

Trên thế giới này, Tam Cẩu tựa hồ cũng chỉ có thể chấp nhận anh hai ưu tú hơn mình.

Trưởng ban La bên kia rốt cục cũng xác định được một sự thật, Triệu Thủ Ngân quả nhiên là người, mà không phải Kẻ sao chép.

Về phần thủ đoạn khống quỷ của Triệu Thủ Ngân từ đâu mà đến, Giang Dược không thể nào biết được. Chuyện này phải giao cho trưởng ban La. Hắn cũng không am hiểu làm thế nào để cạy miệng Triệu Thủ Ngân.

"Trưởng ban La, Triệu Thủ Ngân giao cho ông. Tam Cẩu và tôi còn phải trở ve Bàn Thạch Lĩnh một chuyến.

Ý tứ của Giang Dược rất rõ ràng, chúng ta chia ra từ đây. Hai anh em tôi còn phải về nhà một chuyến, còn có một đống chuyện gia đình muốn xử lý, ông cũng chớ có xen vào.

Trưởng ban La là người biết lý lẽ, lập tức gật đầu: "Trước đó tôi đã gọi viện trợ, đội ngũ của chúng tôi hẳn cũng sắp tới. Toàn bộ quỷ vùng này hẳn là đều đã bị Triệu Thủ Ngân thu thập cả rồi chứ?"

"Triệu Thủ Ngân quyết chí phá hủy căn cơ trận pháp của đình Cửu Lý, hẳn là sẽ không để sót lại bất kỳ một con quỷ nào. Hiện tại lão ta đã thành ra như vậy, cho dù chạy ra ngoài, cũng chỉ là phế nhân."

Giang Dược hiện tại cuối cùng cũng hiểu được, vì sao cả trấn Vân Khê lẫn đường núi vòng quanh núi Đại Kim đều có quỷ đả tường.

Triệu Thủ Ngân lúc trước nuôi tới ba con quỷ nô, rõ ràng là để khống chế nhiều phương.

Tình thế ở Bàn Thạch Lĩnh phát triển vượt xa dự liệu của Giang Dược, đảo ngược lớn đến nỗi ngay cả Giang Dược cũng có chút khó tin.

Liên tục hai lần đảo ngược ở từ đường và đình Cửu Lý đã triệt để vạch trần bức màn quỷ dị của thế giới này, để cho bọn họ hiểu rõ ràng, thế giới này đã không bao giờ có thể trở lại cục diện bình yên như trước kia nữa. Những ngày yên tĩnh và an bình đó sẽ không bao giờ quay trở lại. Quỷ di, giết chóc, sợ hãi, sẽ xâm nhập thế giới này từ mọi ngóc ngách.

So ra thì Tam Cẩu hiển nhiên càng thêm hưng phấn. Cuối cùng cũng tách khỏi trưởng ban La, cậu nói với vẻ hào hứng: “Anh hai, anh biết không? Lúc trước ở từ đường, hình như em có được kỳ ngộ gì đó. Giống như có một luồng sức mạnh đột nhiên tiến vào thân thể của em, hình như em đã giác tỉnh! Anh cũng thấy được, vừa rồi vuốt quỷ võ lên đỉnh đầu em, vậy mà em không hề xi nhê gì hết!"

Giang Dược nhất thời im lặng. Tam Cẩu nói nửa đầu đoạn, hắn tin, bởi vì lúc hắn ở từ đường cũng có cảm giác giống nhau. Nhưng đến nửa đoạn sau, nguyên nhân vuốt quỷ vỗ đầu không có việc gì, đó rõ ràng là do công lao của vầng sáng Bách Tà Bất Xâm. Giang Dược cũng không biết có nên giải thích điểm này với Tam Cẩu hay không nữa.

Suy nghĩ một chút, Giang Dược vẫn quyết định nói thật.

"Tam Cẩu à, ở từ đường, anh cũng có cảm giác tương tự. Có điều chuyện vuốt quỷ vỗ đầu không việc gì, em cũng đừng ảo tưởng sức mạnh quá. Em không sao, bởi vì anh đã thực hiện một loại chúc phúc kỳ diệu trong cơ thể em. Nó chỉ có hiệu lực trong vòng hai mươi bốn giờ. Chờ sau khi bình minh lên, nó cũng sẽ mất hiệu lực."

Tam Cau cười kha khà: "Anh hai, anh đừng chọc em chứt"

"Đừng có tưởng bở. Anh nói cho em biết để tránh lần sau lại gặp phải quỷ, em cứ ngây thơ đứng chờ nó đập một phát là đi bán muối."

Tam Cẩu cũng hiểu đạo lý sự thật mất lòng, thuốc đắng dã tật, nghe khẩu khí này của anh hai, tựa hồ là thật?

Nghĩ đến vòng phòng hộ thần kỳ này cư nhiên không phải của mình, Tam Cẩu không tránh khỏi có chút uể oải.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã trở lại Bàn Thạch Lĩnh.

Toàn bộ Bàn Thạch Lĩnh giống như được sức mạnh thần kỳ nào đó thanh lý qua, không khí dơ bẩn và đục ngau lưu lại trước đó đã hoàn toàn biến mất không thấy.

Thay vào đó vẫn là ngôi làng miền núi yên tĩnh và an bình. Tất cả các vụ giết người đẫm máu phảng phất như chưa bao giờ xảy ra.

Giang Dược tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, có điều xét đến biểu hiện khí phách của hạc giấy và kiếm châu, chút việc kỳ quái này đã không đủ để khiến lòng Giang Dược gợn sóng.

Trở lại từ đường, cánh cửa bị dỡ toang phảng phất như nhắc nhở bọn hắn, tất cả những chuyện lúc trước đều đã thật sự xảy ra.

Hai người vừa mới đi vào cửa, cuối sân, trên bậc thêm hiên nhà, có một bóng người đang ngồi.

Rõ ràng là một ông lão, gương mặt toát lên nụ cười nhàn nhã, phảng phất như một vị trưởng bối nhìn con cháu mình trở về, tâm tình vui vẻ mà thỏa mãn.

Tam Cẩu đang buồn bực tại sao lại có một ông lão trong từ đường, thì bất thình lình Giang Dược thốt lên: "Ông nội?"

Dáng người này, nụ cười này, Giang Dược làm sao có thể quên được?

Giang Dược từ nhỏ hau hạ bên cạnh ông nội, giọng nói và nụ cười của ông đã sớm khắc sâu trong đầu hắn.

Lúc ông nội qua đời, Tam Cẩu còn nhỏ, chỉ nhìn thấy ông nội qua ảnh, bởi vậy nhất thời cũng không nhan ra.

Ông lão cũng không trả lời Giang Dược, mà chậm rãi đứng dậy, vẫy vẫy tay với bọn hắn, rồi trực tiếp xoay người đi vào nội đường.

Giang Dược có chút buồn bực, lại không nghi ngờ gì, quay sang ra hiệu với Tam Cẩu, đi theo vào trong. Chương 113: Truyền thừa! Chuyện lớn ở Tỉnh Thành!

Khoảnh khắc Giang Dược bước vào từ đường, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác giống như bước vào một tâng hư không khác.

Chờ hắn kịp phản ứng, cửa đại sảnh đã kẽo kẹt tự mình khép lại.

"Tam Cẩu?" Giang Dược giật mình, Tam Cẩu vốn đi bên cạnh hắn giờ lại biến mất, phảng phất như vừa bước qua cánh cửa, hai anh em đã bước vào hai thế giới song song khác nhau.

Trong lúc nhất thời, Giang Dược nghi ngờ không thôi.

Hắn đang suy nghĩ thì bóng dáng lúc trước lại xuất hiện trong tâm mắt.

Ông nội?

Lúc trước Giang Dược vô cùng khẳng định đó là ông nội, nhưng lúc này, hắn ngược lại có chút không nắm chắc.

Ông nội rõ ràng đã về trời, việc này vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ của hắn. Khi đó tuy rằng hắn còn nhỏ tuổi, nhưng hắn đã tận mắt nhìn thấy ông nội nhập liệm, bị người khiêng vào trong quan tài. Đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ như in cảnh tượng đó.

Như vậy người trước mắt này lại là ai?

"Ông nội?" Giang Dược lại kêu một tiếng.

Dáng vẻ này đích thật là của ông nội, từ ngoại hình đến giọng nói đều giống như năm đó, một chút thay đổi cũng không có, hoàn toàn y đúc trong trí nhớ.

Nhưng người nọ lại không hề đáp lời Giang Dược, chỉ mỉm cười đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng đưa tay, hiền lành vỗ hai cái lên đỉnh đầu Giang Dược.

Tình cảnh này rất giống trong câu "Tiên nhân vỗ đầu mình, kết tóc được trường sinh". (Chú thích: Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh là một câu trong thơ Lý Bạch)

Giang Dược chỉ cảm thấy một luồng nhiệt ấm áp tràn vào thân thể. Tiếp theo, một cơn buồn ngủ dâng lên mãnh liệt trong đầu hắn, mí mắt trên dưới không ngừng khép lại với nhau.

Bất tri bất giác, Giang Dược ngủ thật sâu.

Chờ tới khi Giang Dược tỉnh lại, bau trời bên ngoài đã sáng ngời. Bàn Thạch Lĩnh mây tan sương tán, tia nắng ban mai vẫn chiếu rọi như trước.

Thần thái Giang Dược hoảng hốt, nhất thời còn chưa hoàn hồn.

Nhìn như chỉ mới trôi qua nửa đêm, nhưng lại như thể đã trải qua một giấc chiêm bao dài dằng dặc.

Trong giấc mộng này, bóng hình ông nội thủy chung ở bên cạnh hắn, thì thầm với hắn, ân cần khuyên bảo, dốc lòng dạy dỗ hắn, kể rõ lợi và hại cho hắn.

Một giấc chiêm bao tỉnh lại, trong đầu Giang Dược rõ ràng xuất hiện rất nhiều tin tức mới.

Hắn vốn dĩ hiểu biết không sâu về cái thế giới quỷ dị này, nay đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Tất cả mọi thứ đều xảy ra trong giấc mơ, nhưng nó thực sự khắc sâu trong bộ nhớ của hắn.

Quả nhiên, quỷ dị cũng không phải mới bắt đầu xuất hiện gần đây.

Trên thực tế, quỷ dị đã bắt đầu thẩm thấu vào thế giới này từ rất sớm. Chỉ là với những giác quan yếu ớt, người bình thường còn chưa nhận ra loại biến dị với biên độ nhỏ này.

Nhưng ông nội cũng không phải người thường, nhà họ Giang cũng không phải dòng họ bình thường.

Trong giấc mộng, Giang Dược được cho hay nhà họ Giang trước giờ đều là người thủ hộ của thế giới này. Nhìn như chỉ là một hộ gia đình làm ruộng ở nông thôn, không có chút tiếng tăm gì, kì thực gánh vác trọng trách trên vai.

Cả nước Đại Chương còn có rất nhiều dòng họ giống như nhà họ Giang. Đương nhiên, cụ thể là những ai, ông nội trong mộng cũng không đề cập chi tiết.

Giấc mộng này, tin tức chủ yếu mà ông nội muốn truyền đạt cho hắn vẫn là lịch sử thăng trâm của thế giới quỷ dị này, cùng với cách thức sinh tôn như thế nào, ứng phó ra sao đối với cục diện quỷ dị trong tương lai.

Rất rõ ràng, cho dù là nhà họ Giang bất phàm, nhưng đối mặt với đại thế quỷ dị xâm lấn cũng khó tránh khỏi bàng hoàng thất thố.

Bởi vì không ai có thể dự đoán được quỷ dị rốt cuộc có thể xâm lấn thế giới này tới trình độ nào, cũng chưa ai từng trải qua, rất khó có thể biết được kết cục cuối cùng sẽ như thế nào.

Trong tất cả những nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi đến từ không biết là đáng sợ nhất.

Trong mơ, ông nội còn nhắc tới từ đường của nhà họ Giang. Từng ngọn cỏ, từng viên gạch, từng lát ngói nơi đây đều ẩn chứa tâm huyết của các bậc tiền nhân nhà họ Giang.

Bên trong từ đường càng được sắp xếp nhiêu trận pháp thủ hộ, một khi đến thời khắc nguy cấp, trận pháp bị tác động bên ngoài kích thích sẽ tự giác khởi động.

Đương nhiên, những trận pháp này đều là hàng xài một lần.

Mỗi một lần tiêu hao, đồng nghĩa với việc số lượng trận pháp của từ đường giảm đi một.

Dù sao, vào những thời điểm quỷ dị không xâm lấn, tài nguyên linh lực của cả thế giới loài người ít đến thương cảm. Liệt tổ liệt tông nhà họ Giang đã hao phí tâm huyết mấy đời, tân tân khổ khổ thu thập được một ít linh vật, miễn cưỡng khắc họa ra những trận pháp này trong từ đường.

Mà trận pháp vừa vặn là thứ tiêu hao linh lực nhất.

Cho nên, trong thời đại linh lực cạn kiệt, có thể tưởng tượng được tổ tiên đã phải hao phí biết bao nhiêu tâm huyết để khắc những trận pháp này.

Giang Dược ít nhiều có chút hổ thẹn, các đời tổ tông dành dum chắt chiu mãi mới được chút vốn liếng này, vậy mà chỉ một buổi tối hôm qua đã hoang phí không ít.

Bức tranh tường tùng hạc diên niên kia ước chừng thiếu mất một phần tư. Phần ít đi này chính là phần tiêu hao.

Một khi tiêu hao, không thể tái tạo. Trừ khi hậu nhân có thể tìm được linh vật, nắm giữ kỹ năng khắc họa trận pháp, một lần nữa vẽ bổ sung.

Đương nhiên, ông nội trong mộng đã sớm truyên tất cả những kỹ năng này cho Giang Dược, nào là làm thế nào khắc trận pháp, nào là làm thế nào chế tác ấn phù, làm thế nào thao túng pháp khí, làm thế nào phân biệt linh vật...

Học xong tất cả những kỹ năng này, Giang Dược không còn là tay mơ nữa, trái lại còn có thể coi là dân trong nghê.

Dù sao, trí nhớ của Giang Dược đã ghi lại toàn bộ kỹ năng của các bậc cha ông nhà họ Giang từ xưa den nay.

Giang Dược cuối cùng cũng hiểu được, vì sao ông nội chưa bao giờ cố ý dạy hắn cái gì, mà chỉ dùng biện pháp mưa dầm thấm đất, để hắn dần dần tiếp thu qua sinh hoạt hàng ngày, bởi vì mấy thứ này, căn bản không cần tận lực đi dạy.

Hắn chỉ cần chờ cơ duyên.

Một khi thời cơ tới, kích hoạt cơ duyên này, hết thảy đều nước chảy thành sông.

Chỉ là Giang Dược vẫn tò mò, giấc mộng thần kỳ này rốt cuộc được tạo ra như thế nào?

Thậm chí Giang Dược cũng hoài nghi, đây thật sự là mơ sao?

Giấc mơ không phải vốn rất hỗn loạn sao? Tại sao giấc mơ này vẫn luôn rõ ràng từ đầu đến cuối.

Tại sao ông nội luôn ở trong mơ?

Ông nội nhìn thấy tối hôm qua, rốt cuộc là ảo giác, hay là chân thật?

Giang Dược bỗng nhiên nhớ tới, cuối giấc mộng này, ông nội còn tặng cho hắn một phần lễ vật.

Quà đâu?

Hắn giật mình xem xét xung quanh, thì phát hiện có ba món đồ nằm phía trên mặt bàn ngay bên cạnh hắn.

Một cây bút lông, một cái hộp ngọc không lớn không nhỏ, còn có hạt châu lúc trước đại phát thần uy kia.

Trong mộng, ông nội từng nhắc nhở qua, cây bút này chính là linh vật hiếm có, có thể chế ấn phù, có năng lực biến đá thành vàng.

Còn hộp ngọc, bên trong có một con tăm ngọc màu bạc, mở ra nhìn, tằm ngọc này không nhúc nhích, giống như đang ở trong trạng thái ngủ say. Ông nội nói, một khi con tằm ngọc này thức tỉnh, sau khi ăn được thức ăn nó cần, sẽ phun ra một loại tơ tằm trong suốt, hữu chất vô hình, độ dẻo dai rất kinh người.

Đương nhiên, diệu dụng của tơ tằm này không chỉ là sức dẻo dai của nó, mấu chốt nhất chính là, nếu lấy tơ tằm kết thành tấm lưới vô hình, cho dù là quỷ cũng rất khó nhìn thấu.

Một khi quỷ không cẩn thận đụng phải, cũng sẽ bị tơ tằm quấn lấy, không thể trốn thoát!

Nói cách khác, tơ tằm này chính là khắc tinh tuyệt vời để đối phó với ma quỷ.

Đây thực sự là một đồ tốt hiếm có.

Giang Dược âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm được thức ăn mà tằm ngọc cần, thu thập tơ tằm của nó. Có thứ này, khoan nói đến việc bắt quỷ, chỉ dùng để phòng ngự quỷ thôi đã là quá tuyệt vời ông mặt trời rồi!

Món quà thứ ba, cũng chính là hạt châu kia.

Trải qua một lần bộc phát, linh khí tổ tiên giao cho kiếm châu hiển nhiên đã tiêu hao gần hết. Cho nên, trước mắt kiếm châu này đã rất khó có thể phát huy tác dụng, trừ khi Giang Dược có thể nạp tiền cho nó, bổ sung thêm linh khí vào.

Lấy lực sát thương đáng sợ của kiếm châu, lượng linh lực cần nạp cho nó khẳng định cũng cực kỳ khổng lồ. Tuy nhiên Giang Dược cảm thấy tất cả đều đáng giá. Người xưa có câu tiền nào của nấy, món át chủ bài khủng như thế, lượng thức ăn lớn một chút hoàn toàn là chuyện hợp tình hợp lý.

Rốt cuộc là máu mủ ruột thịt, ba món lễ vật này, bất kỳ một món nào, đều có thể nói là bảo vật với Giang Dược.

Sau khi cất quà xong, Giang Dược đang muốn đứng dậy thì bỗng nhiên nhìn thấy một con hạc giấy đang nằm lẳng lặng phía bên kia bàn.

Dưới ánh mắt chăm chú của Giang Dược, con hạc giấy này lại chậm rãi vỗ cánh bay múa.

Hạc giấy giữa không trung nhẹ nhàng xoay vài vòng, lại chợt lóe lên một vầng hào quang, trung tâm hiện ra một hình bóng.

Rõ ràng là ông nội.

"Dược à, quỷ dị xâm lấn, là việc nhà, việc nước, cũng là việc của toàn dân, chúng ta chỉ e khó mà đứng ngoài cuộc, cháu tự giải quyết cho tốt."

Vừa dứt lời, hình bóng ông nội giữa không trung chậm rãi hóa thành hư không.

Giang Dược không cam lòng muốn bắt lấy, nhưng mà đưa tay chỉ có thể chạm tới một chút ánh sáng còn sót lại.

Sau khi ánh sáng tan biến, con hạc giấy kia lại xuất hiện giữa không trung, chậm rãi tự bốc cháy, tích tắc biến thành tro tàn.

Giang Dược thất vọng mất mát.

Hắn cuối cùng cũng hiểu được, cả đêm qua lẫn giờ khắc này, bóng hình của ông nội đều chỉ là phép thân thông quảng đại mà ông nội thi triển, lấy ý thức, giọng nói, hình bóng của bản thân ký thác trên hạc giấy, con hạc giấy kia hiển nhiên là một loại ấn phù gấp thành, không phải bình thường.

Một khi hao hết linh lực, hạc giấy sẽ tự bốc cháy rồi tiêu tan.

Giang Dược không thể không thừa nhận, chiêu này vẫn thật khiến người khác hâm mộ.

Người đã về trời, lại có thể thông qua ấn phù lưu lại các loại tin tức, lưu lại hình bóng và giọng nói cho hậu nhân, còn chân thật hơn nhiều so với máy móc camera ghi lại hình ảnh.

Chỉ tiếc, đây vẫn là vật tư tiêu hao dùng một lần.

Giang Dược ở trong đại sảnh lại thành kính bái lạy vài lân bài vị tổ tiên, xác nhận không có gì khác thường nữa mới bước ra khỏi cửa.

Khi bước chân Giang Dược rơi xuống hiên nhà bên ngoài cánh cửa, bỗng nhiên hắn dường như trở vê thế giới ban đầu.

Tam Cẩu cũng xuất hiện trên hiên nhà.

Hai anh em gặp nhau ngoài hành lang.

Tam Cẩu tỏ vẻ hưng phấn giống như đánh tiết canh, nắm lấy cánh tay Giang Dược: "Anh hai, đêm qua anh đi đâu đấy?"

Giang Dược tỏ vẻ mơ hồ, lời này không phải nên để anh hỏi em sao?

"Anh hai, em rõ ràng nhìn thấy anh đi vào đại sảnh, vì sao cả đêm đều không thấy anh? Anh đã đi ra qua cửa sau hả? Em có thể nói cho anh biết, lân này anh phải bị thiệt thòi lớn."

Tam Cẩu mặt mày hớn hở, nước miếng văng tứ tung.

Giang Dược lại bỗng nhiên dừng lại: "Chờ một chút! Tam Cẩu, đừng nói là tối qua em cũng ở trong đại sảnh đi?" "Anh hỏi thừa! Nếu em không ở trong đại sảnh, làm sao có thể nhìn thấy ông nội hiển linh? Anh hai, ông nội chúng ta thật đúng là lão thân tiên, ông nội nói, cặp mắt âm dương trời sinh của em là tổ tiên ban tặng, số mệnh đã định sẵn nhất định phải đối đầu với tà ma ngoại đạo. Cho nên ông nội còn truyền không ít thủ đoạn cho eml"

Nếu như không phải Tam Cẩu nói với vẻ phấn chấn bừng bừng, Giang Dược cơ hồ hoài nghi tên nhóc này có phải đang khoác lác hay không. Nhưng tối hôm qua nếu Tam Cẩu ở đại sảnh, vậy tối hôm qua Giang Dược hắn chẳng lẽ là ở một đại sảnh giả?

Trong từ đường này, rõ ràng chỉ có một đại sảnh.

Có điều, Giang Dược lập tức nghĩ đến, có lẽ, đây lại là trận pháp của gia tộc phát huy tác dụng, cố ý ngăn cách bọn họ?

Chính là vì để cho hai anh em bọn họ, mỗi người đạt được cơ duyên của riêng mình?

Giang Dược đang tính mở miệng, điện thoại bỗng nhiên vang lên, đầu dây bên kia, rõ ràng là trưởng ban La.

"Cậu Giang, xảy ra chuyện rồi!"

Hắn vừa nhận điện thoại thì đã nghe giọng trưởng ban La nóng như lửa đốt.

Nửa đêm hôm qua không xảy ra chuyện gì, giờ trời đã sáng rồi, ngược lại xảy ra chuyện?

"Trưởng ban La, Triệu Thủ Ngân đã bị ông bắn cho tàn phế, đừng nói lại để cho lão ta chạy trốn đi nha?”

"Triệu Thủ Ngân đã bị bắt giữ, không chết được, nhưng cũng trốn không thoát."

"Vậy thì còn có chuyện gì to tát?" Giang Dược không cho là đúng. Chỉ cần lão nham hiểm Triệu Thủ Ngân này chưa trốn thoát, trước mắt hắn cũng không nghĩ ra là còn có chuyện gì lớn.

Đầu dây bên kia, trưởng ban La bỗng nhiên lại ấp úng, tựa hồ đang do dự gì đó.

Tác phong làm việc của trưởng ban La vẫn luôn thẳng thắn dứt khoát, giờ lại trở nên ấp a ấp úng như thế, Giang Dược không khỏi cảm thấy có chút gì đó không ổn.

"Trưởng ban La, rốt cuộc là chuyện gì?"

"Cậu Giang, tôi nói thật với cậu, nhưng cậu phải giữ bình tĩnh." Trưởng ban La rào trước đón sau.

"Quảng trường Thời đại Vân Sơn, cậu biết chứ? Có chuyện gì đó đã xảy ra ở đấy tối qual Người nhà của cậu, đều ở bên trong..."

Mới sáng sớm đã báo tin dữ cho người khác, cho dù là người vốn không thèm quan tâm đối nhân xử thế như trưởng ban La, ít nhiều cũng có chút chột dạ.

"Ông nói cái gì? Rốt cuộc là chuyện ra sao?" Người nhà là vùng cấm của Giang Dược. Vừa nghe nói chuyện liên quan đến người nhà, Giang Dược nhất thời khó mà bình tĩnh nổi.

"Cậu Giang, cậu đừng nóng. Tôi có để lại một chiếc xe bên ngoài cổng thôn, cậu có thể lái xe chứ? Trước tiên cứ trở về Tinh Thành, về đây rồi tôi từ từ sẽ nói cho cậu."

Chuyện này nói hai ba câu qua điện thoại quả thật cũng không rõ ràng.

Tam Cẩu cũng nghe được nội dung điện thoại, còn sốt ruột hơn Giang Dược.

"Anh hai..."

"Đi, về Tinh Thành trước đã."
Bình Luận (0)
Comment