Chương 113: Truyền thừa! Chuyện lớn ở Tỉnh Thành!
Chương 113: Truyền thừa! Chuyện lớn ở Tỉnh Thành!Chương 113: Truyền thừa! Chuyện lớn ở Tỉnh Thành!
Cửa chính của từ đường bị hỏng, vốn Giang Dược định nghĩ biện pháp sửa lại cho tốt, nhưng hiện tại bọn hắn không có vật liệu hay công cụ, thêm nữa chuyện ở Tinh Thành bên kia cũng đang rất gấp, hai anh em đành phải rời di.
Cả hai chạy bộ đến ngoài cổng Bàn Thạch Lĩnh, quả thật có một chiếc SUV đô thị hộp số tự động.
'Lên xel"
Giang Dược kỳ thật không có bằng lái xe, nhưng chuyện lái xe, nhất là xe dùng hộp số tự động, cũng không có quá nhiều hàm lượng kỹ thuật.
Chưa từng ăn thịt heo, chẳng lẽ cũng chưa từng thấy heo chạy?
Với trí tuệ và khả năng thao tác của Giang Dược, đặc biệt là sau khi thân thể được cường hóa, chỉ cần lái mấy trăm mét là hắn đã thành thạo tự nhiên.
Chiếc xe gầm rú lao ra khỏi Bàn Thạch Lĩnh, chạy qua đường núi, tiến vào đường cao tốc bên cạnh núi Đại Kim. Sạt lở lúc trước đã được giải tỏa từ lâu, tình trạng giao thông cơ bản đã khôi phục như cũ.
Giang Dược một đường phóng điên cuồng.
Lúc này hắn cũng không thèm quan tâm đến việc có chạy quá tốc độ hay không, có vi phạm giao thông không, miễn không đụng ai khác thì hắn cứ phóng tẹt ga.
Xe của ban ngành đặc biệt, nếu ngay cả một vài vi phạm cũng không thể xử lý thì cũng quá mất mặt. Huống chi Tam Cẩu cũng coi như là người của ban ngành đặc biệt, trước mắt có thể xem như đang thi hành công vụ, vi phạm giao thông gì đó, cũng không đáng trách.
Chỉ mất có hơn hai tiếng đồng hồ, Giang Dược đã lái về đến Tinh Thành.
Ngoài cửa căn cứ, trưởng ban La đã chờ đợi vài giờ.
Giang Dược vừa xuống xe, liền lo lắng hỏi: "Trưởng ban La, hiện tại rốt cuộc là tình huống gì?"
Lo lắng thì lo lắng, nhưng Giang Dược cũng không hoàn toàn mất đi tỉnh táo.
Dù sao, trải qua chuyện ở Bàn Thạch Lĩnh, Giang Dược đã có nhận thức mới về người nhà họ Giang. Bất kể là cô út hay chị cả đều là huyết mạch trực hệ nhà họ Giang. Cho dù có xảy ra chuyện gì, hắn tin tưởng cô út và chị cả cũng tuyệt đối không phải là người xui xẻo nhất.
Trận đồ phong thủy tà ác ở trấn Vân Khê hầm hố như vậy, cả nhà cô út không phải cũng trốn thoát đấy sao? Ngay cả lão già thâm độc có thể khống chế quỷ như Triệu Thủ Ngân cũng không ngăn được.
Cho nên, hắn vẫn có niềm tin với chị cả và cô út.
"Cậu Giang à, thế cục xấu đi rất nhanh. Không chỉ có Tinh Thành chúng ta, cả thế giới đều đang nhanh chóng lâm vào vực sâu quỷ dị. Tốc độ quỷ dị xâm lấn nhanh hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều lắm."
"Chuyện ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn hẳn là bắt đầu từ tối hôm qua. Lúc đầu, không có bất kỳ bộ ngành nào lưu ý. Mãi đến nửa đêm, cảnh sát không ngừng nhận được điện thoại báo cảnh sát, nói người nhà bọn họ đi Quảng trường Thời đại Vân Sơn, nửa đêm rạng sáng còn chưa về, điện thoại cũng không liên lạc được..."
"Nếu chỉ là một hai cuộc gọi báo cảnh sát thì thôi đi, có thể coi như chuyện ngoài ý muốn. Nhưng đến nửa đêm, loại điện thoại báo cảnh sát này đến dồn dập, tới nửa đêm đã nhận được mấy trăm cuộc... Điều này rõ ràng rất quỷ dị."
"Tôi cũng là gân rạng sáng mới trở lại Tinh Thành, vừa trở về, các loại tin tức không ngừng ùn ùn kéo tới chỗ tôi. Sau khi xem xong, tôi mới biết xảy ra việc lớn." "Căn cứ theo camera giám sát bên ngoài cho thấy, toàn bộ Quảng trường Thời đại Vân Sơn, từ chín giờ tối hôm qua, cũng không còn ai rời khỏi đó nữa."
"Sau chín giờ tối? Trước chín giờ mọi thứ vẫn bình thường?"
"Đúng, trước chín giờ người tới người đi, hết thảy đều bình thường."
"Giống như loại quảng trường thương mại tổng hợp này, bình thường sau chín giờ, khách hàng cũng sẽ không còn nhiều chứ?"
"Đúng vậy, chắc chắn là đã qua giờ cao điểm rồi. Nhưng sau chín giờ, dòng người cũng còn lại không ít. Theo suy đoán của chúng tôi, ít nhất phải có hơn trăm người còn mắc kẹt ở bên trong."
"Vậy làm sao các ông xác định người nhà tôi cũng ở trong đấy?"
Trưởng ban La cười khổ, ông cũng không thể nói, bởi vì hai anh em các cậu rất đặc thù, cho nên người nhà của các cậu cũng là đối tượng chiếu cố trọng điểm của chúng tôi chứ?
"Thông qua camera giám sát bên ngoài, nhân viên của chúng tôi đều tiến hành so sánh và nhận diện mỗi một người ra vào. Hệ thống nhận dạng khuôn mặt về cơ bản có thể xác định ai đã vào quảng trường, lại có ai không đi ra."
"Vì sao không ra được?”
"Trước mắt vẫn chưa tra rõ nguyên nhân..." Trưởng ban La cười khổ: "Bởi vì, nhân viên cứu hộ của chúng tôi... tựa hồ cũng không vào được."
"Cái gì gọi là tựa hồ?"
"Trước mắt chúng tôi đã phái ra vài nhóm nhân viên đi vào điều tra, nhưng làm thế nào cũng không vào được, lăn qua lộn lại chỉ vòng vo ở bên ngoài. Có vài người vào được thì cũng nhanh chóng mất liên lạc."
Còn có chuyện như vậy?
Một khu thương mại, tính cả tầng hầm thì tổng cộng chỉ có mấy tầng lầu, tuy rằng diện tích tương đối lớn, nhưng kết cấu mỗi tầng kỳ thật đều không khác gì nhau lắm.
Loại kết cấu này, mở sơ đồ quy hoạch ra, hết thảy đều mô tả rõ ràng, làm sao tới mức không vào được?
Lại là quỷ đả tường sao?
Trải qua nhiều lần quỷ đả tường như vậy, ban ngành đặc biệt khẳng định không đến mức hết đường xoay xở với quỷ đả tường.
Dựa vào trực giác, Giang Dược đoán tình huống này sẽ không đơn giản. Nếu như không phải người thân của mình bị cuốn vào, Giang Dược tuyệt đối không muốn can thiệp chuyện này.
Đáng tiếc, thế sự không có nếu như.
"Chúng ta đến hiện trường xem một chút."
Trưởng ban La chờ chính là một câu này, tự mình kéo cửa xe cho Giang Dược.
"Đi, lên xe."
Để tỏ vẻ thành ý, trưởng ban La tự mình đóng cửa xe lại, làm tài xế cho Giang Dược và Tam Cẩu.
Khu vực mấy trăm thước bên ngoài Quảng trường Thời đại Vân Sơn đã toàn bộ tiến vào trạng thái giới nghiêm. Nhân khẩu toàn bộ Tinh Thành rất nhiêu, muốn hoàn toàn ngăn chặn tin tức về sự kiện mấy trăm người này lan truyền ra ngoài cũng rất khó khăn.
Các loại tin đồn đã lan truyền trong dân chúng từ sớm. Có điều, dân gian chung quy không có số liệu chính thức, không có các loại thống kê, rất khó xác định rốt cuộc có bao nhiêu người mất tích trong Quảng trường Thời đại Vân Sơn.
Có mấy ban ngành thuộc Tinh Thành đều đã sớm đi tới bên ngoài quảng trường.
Đương nhiên, quyền chủ đạo mấy loại vụ án này vẫn thuộc về ban ngành đặc biệt, cũng chính là ban ngành sắp đổi tên thành Cục Hành động Siêu nhiên.
Trưởng ban La vừa đẩy cửa xe ra, Hàn Dực Minh cách đó không xa liền bước nhanh tới.
Hàn Dực Minh nhìn thấy Giang Dược và Tam Cẩu, gật gật đầu với bọn họ, lại vẻ mặt nghiêm túc đi tới trước mặt trưởng ban La.
"Trưởng ban La, sếp Diêm đang quát tháo nạt nộ, chỉ đích danh muốn gặp anh. Coi như cuối cùng anh cũng tới."
Khuôn mặt đơ của trưởng ban La sầm xuống, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị tâm lý về việc sếp Diêm mắng chửi.
Cách đó không xa, một đám nhân vật nhìn qua có chút máu mặt, vây quanh một người đàn ông trung niên mập mạp, cả đám đều cười nói thận trọng, rất hoàn mỹ tôn lên người đàn ông trung niên mập mạp kia, giống như lá xanh làm nổi bật hoa hồng.
Mái tóc của người đàn ông trung niên mập mạp rất chi là bất cận nhân tình, hết bảy tám phần mười đều đã bỏ nhà ra đi. Phần tóc còn lại đặc biệt nghịch ngợm, không chịu nằm yên trên đỉnh đầu, mà chia ra mọc ở hai bên, rất chua xót lưu lại phần giữa trơ trụi.
Có thể thấy người đàn ông trung niên hao phí không ít tâm huyết, cũng không biết xài bao nhiêu keo, muốn tiếp viện trung ương, chải tóc hai bên vào giữa, để che khuất vùng hoang vu ấy, thế nhưng vốn liếng thật sự quá ít, nhìn qua ngược lại có vẻ vô cùng buồn cười.
Có điều việc này cũng không ảnh hưởng chút nào đến uy quyền của người đàn ông trung niên.
"Các anh rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt, một tòa quảng trường thương mại có nhiêu đó thôi mà còn có thể lạc đường? La Đằng đâu? Không phải anh ta luôn tỏ ra tài giỏi sao? Tại sao đến thời điểm quan trọng, lại không thấy bóng người? Lá gan bình thường dám vỗ bàn trước mặt cấp trên đâu cả rồi?"
Rất rõ ràng, người trung niên này chính là cấp trên trong truyền thuyết, sếp Diêm.
"Sếp Diêm, nhắc La Đằng, La Đằng liền tới. Miệng sếp đúng là linh thật đó!" Một quan chức đi theo bên cạnh nịnh hót vô cùng đúng lúc.
La Đằng bước nhanh, kính một lễ tiêu chuẩn với người đàn ông trung niên.
"Báo cáo sếp Diêm, tôi, La Đằng, trưởng ban Hành động Tinh Thành thứ ba của Cục Hành động Siêu Nhiên, đã có mặt."
Quan hơn n cấp đè chết người. Ông thật đúng là không thể thất lễ với đối phương.
"Anh còn nhớ mình là trưởng ban của Cục Hành động sao?" Sếp Diêm đỡ cặp kính vàng trước hốc mắt, ánh mắt không mặn không nhạt liếc trưởng ban La một cái.
"Vâng." "Quả nhiên là vô kỷ luật! Anh nhìn xem, mọi người trong các ban ngành liên quan đều đến đông đủ, thân là trưởng ban của Cục hành động, lực chấp hành của anh đâu? Còn khả năng điều hành của anh nữa? Có kỷ luật nào trong mắt anh không? Có coi lãnh đạo cấp trên ra gì không?”
Sếp Diêm liên tục chỉ ngón trỏ vào ngực trưởng ban La.
Loại phương thức mắng chửi khoa tay múa chân này có thể nói là phi thường quá phận trước mặt nhiều người.
"Báo cáo, hôm qua tôi một mực chấp hành công vụ ở trấn Vân Khê và Bàn Thạch Lĩnh, mãi cho đến hừng đông mới vừa chạy về Tinh Thành."
Mặc dù biết sếp Diêm chính là nhằm vào mình, nhưng trưởng ban La vẫn không nhịn được giải thích một câu.
"Bình minh? Chính anh nhìn đồng hồ xem, từ lúc bình minh đến bây giờ đã qua bao lâu rồi?"
Hiện tại đã hơn tám giờ rưỡi, tính từ lúc bình minh, quả thật cũng qua hai ba tiếng đồng hồ.
"Sao anh không nói lời nào nữa? Khí phách gầm gu với cấp trên trong điện thoại hôm qua đi đâu rồi?"
Trưởng ban La xem như nghe hiểu, thì ra vấn đề nằm ở đây.
Sếp Diêm chính là người chủ trương lưu lại toàn bộ Kẻ sao chép ở Tinh Thành. Mà trưởng ban La nghe Giang Dược đề nghị, muốn giết chết toàn bộ Kẻ sao chép, hơn nữa còn phải đốt xác tại hiện trường.
Vì thế, trưởng ban La còn đấu lý với ông ta, thậm chí còn quát lớn qua điện thoại.
Đương nhiên, những chỉ tiết này ông cũng không thể nói rõ với Giang Dược, chỉ nói một câu quan lớn hơn n cấp đè chết người để qua loa.
Giang Dược là người thông minh, cũng nghe rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Loại trường hợp này, hắn kỳ thật chán chẳng buồn nói. Nếu không phải nể tình trưởng ban La, còn có người nhà của hắn, hắn thậm chí cũng chẳng muốn tới.
Sếp Diêm thì sao?
Chức quan có to mấy, chẳng lẽ còn có thể quản được Giang Dược hắn?
"Anh hai, người này là ai vậy? Uy phong thật lớn, cũng không biết bản lĩnh lớn bao nhiêu." Tam Cẩu nhìn thấy trưởng ban La bị người ta mắng như vậy, bản năng liên cảm thấy bất bình.
"Anh chịu." Giang Dược lắc đầu: "Đi, chúng ta qua bên kia xem một chút."
Tuy hai anh em còn đứng ở ngoài rìa, nhưng bọn hắn một người hỏi một người đáp, cũng không cố ý hạ thấp giọng, nhìn qua tựa hồ không có ý nhằm vào ai, nhưng ở đây nhiều nhân vật chủ chốt như vậy, hiển nhiên khó mà nhịn được mặt mũi.