Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 58 - Chương 114: Uy Quyền To, Đại Su Chảnh

Chương 114: Uy quyền to, đại su chảnh Chương 114: Uy quyền to, đại su chảnhChương 114: Uy quyền to, đại su chảnh

Chương 114: Uy quyền to, đại sư chảnh

"Hai cậu kia đứng lại đó cho tôi! Vừa rồi lén lén lút lút thì thâm cái gì đấy hả? Có biết đây là chỗ nào hay không?”

Một người đàn ông mặc âu phục giày da, vẻ mặt tinh tướng, nhìn qua hơn ba mươi tuổi, rảo bước tiến lên gọi Giang Dược và Tam Cẩu.

Giang Dược đánh giá đối phương vài lần.

Nhìn cách ăn mặc của gã, hẳn là cùng cấp bậc với trưởng ban La. Tóc được xử lý rất trơn mềm, ruồi đậu lên có thể bị trượt chân.

Dưới chân là một đôi giày da đen sáng bóng, gân như có thể làm gương soi.

Người này vừa nhìn đã biết thuộc loại rất chăm chút đánh bóng cho vẻ ngoài của mình.

Hạng người này thường giỏi đầu cơ trục lợi. Trong mắt Giang Dược, đối phương ngăn cản hai anh em bọn hắn, kỳ thật chính là đang đầu cơ trục lợi.

Hiện trường nhiều người như vậy, những người khác cũng không nói gì, chỉ có gã đứng ra tinh tướng, ý đồ ninh hót không thể rõ ràng hơn.

Trưởng ban La vội vàng tiến lên: "Trưởng ban Cao, bọn họ có người nhà bị vây trong khu thương mại, anh uy phong to như thế, việc gì phải làm khó dân thường người ta?"

"Ha ha, trưởng ban La, anh không lo chuyện của bản thân mình trước đi, ở đó còn lo việc bao đồng? Không giống phong cách ngày thường của anh cho lắm."

Người được xưng là trưởng ban Cao này hiển nhiên không hợp cạ với La Đằng, nói chuyện sặc mùi thuốc súng.

Có điều, gã vừa nãy tinh tướng hô to một phen, lại lúng túng phát hiện hai người mà gã kêu đứng lại kia lại không hề cho gã một chút mặt mũi nào, cư nhiên tỉnh bơ đi tiếp!

"Tôi nói lại một lần nữa, hai cậu đứng lại!"

Trưởng ban Cao vừa dứt lời, bộ hạ của gã chớp mắt nhào lên ngăn ở trước mặt Giang Dược và Tam Cẩu. Tuy rằng không có rút súng, nhưng hiển nhiên là muốn cản đường cho bằng được.

"Vui lòng dừng bước, phối hợp với chúng tôi!"

Đám nhân viên vây quanh, ngoài miệng khách khí, nhưng ngôn ngữ cơ thể đã vô cùng rõ ràng, nếu như đi thêm một bước, bọn họ sẽ dùng thủ đoạn.

Khoảnh khắc này, Giang Dược bỗng nhiên có chút đồng cảm với trưởng ban La. Nếu như suốt ngày phải làm việc với những mặt hàng này, bên trên còn có một vị lãnh đạo đỉnh của chóp như sếp Diêm, vậy thật sự là độ khó cấp bậc địa ngục luôn a.

Giang Dược trái lại điềm nhiên như không. Tuy rằng hắn hơi khó chịu, nhưng cũng không nên nổi giận vì hạng người này, hắn cười nhạo một tiếng: "Các vị có uy phong này, giỏi thì đi vào trung tâm thương mại. Ở bên ngoài ra oai với bình dân thấp cổ bé họng, có phải dùng sai phương hướng rồi hay không?"

Mắng người không cần lời thô tục, mấu chốt là phải mắng trúng điểm yếu.

Quả nhiên, gương mặt trắng trẻo của trưởng ban Cao nhất thời trở nên nhăn nhó.

Tinh Thành xảy ra nhiều sự kiện quỷ dị như vậy, những ban Hành động khác ít nhiều đều có chút thu hoạch, riêng chỉ có ban Hành động thứ năm của gã khắp nơi đụng phải vách tường, sứt đầu mẻ trán, một chút thu hoạch cũng không có.

Cùng là nhân tài mới nổi lên, thành tích của gã so với La Đằng quả thực chính là cách biệt một trời một vực. Cho nên, gã muốn ở trước mặt sếp lớn tranh công, muốn bôi đen trưởng ban La, cũng không khó lý giải.

Thành tích không được thì lấy nịnh nọt bổ cứu.

Có thể leo lên vị trí trưởng ban Hành động thứ năm, tuy rằng là dựa vào 6 dù quan hệ, trưởng ban Cao khẳng định cũng có chỗ hơn người.

Tỷ như khả năng khống chế cục diện.

Mặc dù gã bị Giang Dược nói một phen mỉa mai đến có chút ngượng ngùng, nhưng gã rất nhanh đã trấn định lại, lạnh lùng liếc Giang Dược một cái: "Tôi hoài nghi hai cậu này có vấn đề, dẫn họ về căn cứ thẩm vấn một phen."

"Chậm đãi"

Trưởng ban La liền nổ tung ngay tại chỗ. Giang Dược là người ông mang đến, Tam Cẩu càng là thuộc hạ của ông. Nếu như bị người của trưởng ban Cao mang đi, sau này ông làm sao còn có mặt mũi làm việc trong cục nữa?

"Họ Cao kia, phàm là anh dùng chút tâm tư này đặt trên việc phá án, thì cũng đâu đến nỗi một vụ án cũng không phá được? Hai người này, một người là người liên lạc của tôi, một người là cấp dưới tương lai của tôi. Anh muốn thẩm vấn người một nhà? Bình thường anh đều phá án như vậy sao?"

Cấp dưới của trưởng ban La, không có mấy người không biết Giang Dược và Tam Cẩu.

Nhưng các ban của Cục Hành động Siêu nhiên Tinh Thành đều là cơ quan song song, hành động độc lập với nhau, phá án độc lập, có cạnh tranh, có hợp tác với nhau.

Có điều trưởng ban La và trưởng ban Cao rõ ràng tính cách trái ngược nhau, cho nên giữa hai bên tuyệt đối không có hợp tác gì.

Bởi vậy, trưởng ban Cao hoàn toàn không biết gì về tình huống của Giang Dược và Tam Cẩu.

Vừa nghe hai người này một người là người liên lạc, một người là cấp dưới, trưởng ban Cao cũng có chút khó xử. Dù quan hệ có bất hòa thế nào cũng không thể mang người của đối phương về thẩm vấn.

Ra tay với người mình, hiển nhiên là phạm vào đại ky.

"Ồ? Quả nhiên là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột chỉ biết đào hang. Thuộc hạ của trưởng ban La quả nhiên giống với phong cách của sếp mình, trong mắt không có tôn ti, không hề có kỷ luật."

"Trưởng ban La, anh giải thích một chút, sếp Diêm đang phát biểu, khi nào đến phiên bọn họ nói chuyện? Chứ đừng nói là còn nghị luận lãnh đạo ngay tại chỗt"

Đừng nhìn năng lực thành tích của tay này không được, nhưng bàn về chuyện lục đục nội bộ, bới lông tìm vết, vạch lá tìm sâu, tuyệt đối là dân trong nghã.

Giang Dược biết, với miệng lưỡi của trưởng ban La, nếu cãi nhau với cái tay này, khẳng định là không chiếm được thượng phong.

Huống chỉ Giang Dược thật sự là rất ngán ngẩm loại tranh đấu nước bọt này.

"Trưởng ban Cao đúng không? Miệng lưỡi thì ai chả có. Loại trường hợp này, chỉ có khua môi múa mép đấu khẩu với nhau thôi thì khác gì chỉ có lý thuyết mà không có thực hành. Ông có nói từ sáng tới tối, từ tối đến sáng mai, cũng chỉ là nói suông. Chúng ta có thể làm chút chuyện thực tế được hay không? Làm ra thành tích thật sự?”

"Ông muốn khoe khoang trước mặt chúng tôi, muốn tỏ rõ uy quyền của mình, được thôi, không thành vấn đề. Chỉ cần ông có thể cứu ra người dân bị vây trong Quảng trường Thời đại Vân Sơn, vậy ông thích chém gió cỡ nào tôi cũng nhận. Ông muốn giáo huấn chúng tôi thế nào thì giáo huấn thế đó, muốn chúng tôi viết kiểm điểm thì chúng tôi sẽ viết kiểm điểm, vậy có phải dứt khoát hay không?”

"Chém gió ngàn lần còn không bằng làm ra một việc thực thụ, có đúng không?"

Phép khích tướng này cũng không quá cao minh, nhưng thật sự đánh trúng nhược điểm của trưởng ban Cao.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt trưởng ban Cao lúc thì xanh lúc thì trắng. Gã đương nhiên có thể tìm được rất nhiều lý do, nhưng trong trường hợp này, tình cảnh này, hết thảy lý do đều có vẻ khiên cưỡng vô lực.

Cho dù biết rõ người ta dùng phép kích tướng, nhưng gã có thể phá sao?

Nhiều đồng liêu như vậy, nhiều ban ngành liên quan như vậy, đối phương đã nâng gã lên, lúc này gã muốn xuống cũng chẳng tìm được bậc thang.

Tuy nhiên, lời xã giao cũng phải nói. Gã hừ nhẹ một tiếng, tận lực ngăn chặn cơn tức, bảo vệ hình tượng bề ngoài của mình.

"Làm thế nào xử lý vụ án này, ở đây nhiều người như vậy, ai mà chẳng thể làm tốt hơn cậu? Còn cần một tên ranh chưa mọc dài lông như cậu đứng đó chỉ tay năm ngón? Trưởng ban La, người của anh ai nấy cũng đều kiêu căng vậy sao?"

Tay này chẳng những bôi đen ngược lại Giang Dược, còn tiện thể kéo trưởng ban La xuống nước.

Giang Dược cười ha ha: "Ông là người đã mọc lông đủ dài, lại không có lá gan. Vụ án rõ ràng đã bày ra trước mặt, nhưng ông chỉ có thể tính tướng chém gió."

"Ăn nói linh tinhI" Trưởng ban Cao có chút thẹn quá thành giận.

Giang Dược bình chân như vại, tiếp tục nói: "Ông thì ngồi không ăn bám."

"Cậu..." Trưởng ban Cao có chút tăng huyết áp.

"Ông chỉ biết nói mà không biết làm!"

"Cậu..."

"Cậu cái gì mà cậu?" Khí thế Giang Dược hoàn toàn áp chế đối phương: "Ông đường đường là trưởng ban của cục Hành động, còn tôi chỉ là một quần chúng nhân dân bình thường. Theo lý thuyết, giác ngộ của ông hẳn là phải cao hơn tôi rất nhiều. Chi bằng như vậy, hai ta đừng kéo theo người khác, cũng đừng chỉ giỏi mồm mép, hiện tại hai ta lập tức tiến vào Quảng trường Thời đại Vân Sơn, dò đường cho mọi người, thế nào?"

Tam Cau đứng bên cạnh cũng ồn ào: "Đúng vậy, can đảm của một vị trưởng ban sẽ không thua cả một đứa trẻ như tôi chứ? Tôi sẽ đi cùng ông."

Tam Cẩu trước giờ vẫn luôn có biệt tài thọc gậy bánh xe.

Tình thế hiện tại đã bị hai anh em bọn hắn quạt gió thổi lửa, trưởng ban Cao càng không có bậc thang để xuống. Giờ mà gã lại tìm một cái cớ đường hoàng gì đó, chỉ e đều sẽ bị hiềm nghi nhát gan sợ chuyện. Cử đội viên xuống?

Cũng không phải là không thể.

Nhưng lúc trước gã phái người đi vào, đều đá chìm biển rộng, hiển nhiên cũng bị luân hãm. Đây rõ ràng là phái người đi chịu chết. Thời điểm mấu chốt này mà phân công thủ hạ đi, sau này uy nghiêm ở đâu? Thể diện ở đâu?

Rốt cuộc là tâm phúc ái tướng của mình, sếp Diêm thấy trưởng ban Cao có vẻ không xuống đài được, mới hắng giọng nói: "Trưởng ban La, hai tên nhóc này là người của anh? Tuổi không lớn mà can đảm không kém nhail"

"Nghiêm túc mà nói, hiện tại còn không tính là cấp dưới của tôi. Một người là tôi nhìn trúng tiêm năng, một người là người liên lạc, đồng thời cũng là bạn tôi."

Trưởng ban La là người thông minh, nếu như bây giờ nói Tam Cẩu và Giang Dược là cấp dưới của ông, như vậy sếp Diêm là người nói một không hai trong cục, bất cứ lúc nào cũng có thể gây khó dễ cho hai anh em họ.

Trưởng ban La tuyệt đối không muốn nhìn thấy điều đó. Cũng không phải ông sợ Giang Dược và Tam Cẩu chịu thiệt, hai vị này cơ bản không bao giờ cam chịu bị thiệt thòi. Mấu chốt chính là, cơ quan bọn ông thật đúng là không có bất kỳ vốn liếng gì để trở mặt với hai anh em họ. Một khi trở mặt, bên tổn thất tuyệt đối là cơ quan của bọn ông.

Huống chỉ, trưởng ban La rất coi trọng giao tình với hai anh em họ. Cho dù sếp Diêm là cấp trên, ông cũng tuyệt đối không cho phép người khác gây bất lợi cho họ.

Dù sao, cấp trên cũng giống như nước chảy, bất cứ lúc nào cũng có thể lưu động. Mà quan hệ giữa ông với Giang Dược và Tam Cẩu là chiến hữu ban vững, đã từng vào sinh ra tử với nhau.

Hơn nữa, sếp Diêm chỉ là lãnh đạo trên danh nghĩa, cũng không phải cấp trên trực tiếp của trưởng ban La, thật muốn làm lớn chuyện, trưởng ban La cũng có chỗ dựa vững chắc, cũng không đến mức hoàn toàn hết đường xoay sở.

Sếp Diêm cười như không cười nói: "Những người trẻ tuổi ưu tú như vậy, hẳn là sớm hấp thu vào cục chúng ta. Phía trên năm lần bảy lượt nhắc nhở, chúng ta tuyển người mới phải lớn mật một chút, bước chân lớn một chút. Ta thấy, hai cậu nhóc này cũng không tôi, nghé con không sợ hổ. Trưởng ban La, nếu anh không tiện, tôi sẽ thay anh làm chủ, hiện tại đưa bọn họ vào cục của chúng ta. Vừa vặn cục Hành động thứ năm của cậu Cao còn thiếu vài biên chế, anh thấy thế nào?"

Rút đao chính diện cho tới bây giờ cũng không đáng sợ, điều đáng sợ chính là loại người khẩu phật tâm xà này, không bao giờ biết họ sẽ giấu đao ở đâu.

Nhìn như sếp Diêm đang đánh giá cao tài năng và muốn đề bạt những người trẻ tuổi, nhưng đừng nói trưởng ban La vốn ở quan trường lâu năm, cho dù là Giang Dược cũng không tin kể cả nửa dấu chấm câu của đối phương.

Đừng nói là lời hư tình giả ý, cho dù ông ta có thành khẩn một trăm phần trăm, Giang Dược cũng sẽ không coi trọng.

Đến làm việc dưới tay của người như trưởng ban Cao?

Giang Dược chỉ mới nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy buồn nôn. Kẻ nhát cáy như vậy, Giang Dược tuyệt đối không thể chấp nhận làm việc cùng, bằng không đến thời khắc mấu chốt, bị người ta bán cũng không biết chết như thế nào. "Sếp Diêm, ban của tôi cũng đang thiếu biên chế. Cho dù không thiếu, tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp mời mọc bọn họ, khổ nổi cậu Giang tuổi còn trẻ, còn đang đi học, hiện tại vẫn chưa có ý định ra ngoài làm việc. Từ xưa dưa xanh hái không ngọt. Nếu không, tôi há có thể đợi đến bây giờ?"

Mặc kệ ông có ý đồ gì, dù là đào góc tường hay là muốn chỉnh người, tôi cũng đều sẽ ngăn cản.

"Đúng rồi, sếp Diêm, Quảng trường Thời đại Vân Sơn đúng là nằm trong phạm vi phụ trách của ban Hành động thứ năm. Rốt cuộc nên làm như thế nào, còn phải nghe cao kiến của trưởng ban Cao. Cứu người như cứu hỏa, thật đúng là không thể chậm trễ được. Liên quan tới tận mấy trăm mạng người, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta từ trên xuống dưới đều không có quả ngon để ăn."

Đều là người thông minh, đều là lão hồ ly đắc đạo, nghe lời biết ý. Sep Diêm biết rõ trưởng ban La muốn bảo vệ hai tên nhóc kia, nhưng cũng không thể làm gì được. Vừa rồi đã phát uy phong xong, nếu bây giờ lại vô duyên vô cớ mắng người, vậy thì quá mất đẳng cấp.

Hơn nữa, La Đằng nói cũng không sai, Quảng trường Thời đại Vân Sơn này, thật đúng là khu vực thuộc ban Hành động thứ năm phụ trách, vốn là công việc của trưởng ban Cao.

Sếp Diêm dựa vào uy quyền triệu tập các cơ quan khác đến hư trương thanh thế, hiệp trợ ban Hành động thứ năm phá án. Người ta đến, đó là nể mặt sếp lớn. Nếu thật không đến, lấy lý do thoái thác rằng đang mải lo vụ án trên tay mình, ông còn có thể làm gì? Chẳng lẽ trói người ta tới hay sao? Hay bảo người ta bỏ vụ án trong tay xuống, lại đây lau mông cho ban Hành động thứ năm?

Sếp Diêm giơ hai tay đè xuống: "Được rồi được rồi, có cạnh tranh giữa các ban Hành động là chuyện tốt. Nhưng đến thời khắc mấu chốt, vẫn phải biết đoàn kết! Hiện tại tất cả mọi người đều đông đủ, tình huống trước mắt, rốt cuộc có ai có biện pháp gì hay không?"

Thủ lĩnh mấy ban Hành động khác, ánh mắt đều không hẹn mà cùng nhìn lên cao.

Đây là công việc của ban Hành động thứ năm, trưởng ban Cao tất nhiên phải phát biểu đầu tiên. Chúng ta là đến hỗ trợ hữu nghị, giúp được thì giúp, không giúp được cũng đừng trông cậy chúng ta liều chết liều sống cho các anh.

Đầu năm nay ai cũng là người thông minh.

Sự kiện quỷ dị nhiều như vậy, nhân thủ nhà ai không căng thẳng?

Đều là mạng cha sinh mẹ dưỡng, không có lý do gì phải bán mạng vì nhiệm vụ của người khác.

Trưởng ban Cao âm thầm kêu khổ, lại không thể không mở miệng: "Sếp Diêm, tôi đã dốc lòng nghiên cứu qua tư liệu các nơi, thông qua chắt lọc suy luận, tôi cảm thấy chúng ta còn phải bắt đầu từ một điểm mấu chốt."

"Ồ? Vậy điểm mấu chốt đó là gì?"

"Vâng, theo ý của tôi, suy cho cùng, chúng ta trước tiên phải biết được bên trong đã xảy ra chuyện gì, mới có thể bốc thuốc đúng bệnh. Cho nên, còn cần phải phái người đi vào điều tra trước một chút."

Nói vòng vo một hồi, không phải lại vòng trở về điểm xuất phát hay sao?

Mấy trưởng ban Hành động khác đều cảm thấy chán ghét trong lòng, nói đi nói lại, lái tới lái lui xong chả có gì mới mẻ hất.

Ai chẳng biết đó là điểm mấu chốt?

Nhưng điều quan trọng là làm thế nào để đi vào? Ai sẽ vào?

Đi vào hoặc là lạc đường, hoặc là bặt vô âm tín.
Bình Luận (0)
Comment