Chương 118: Lòng người còn hiểm ác hơn ma quỷ
Chương 118: Lòng người còn hiểm ác hơn ma quỷChương 118: Lòng người còn hiểm ác hơn ma quỷ
Chương 118: Lòng người còn hiểm ác hơn ma quỷ
Bên ngoài quán cà phê, đại sư Liễu bình chân như vại, hai tay ôm ngực, phảng phất hết thảy đều nắm chắc trong tay.
Nữ trợ lý kia phi thường hợp cách, khi cần cô xuất hiện kịp thời, khi không cần, cô có thể trở nên trong suốt như không khí.
Nhìn đồng hồ, nữ trợ lý khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: "Đại sư, bọn họ đã đi vào hơn năm phút. Không phải là có thay đổi gì chứ?"
"Có thể thay đổi đến đâu?" Đại sư Liễu ung dung cười một tiếng: "Thế cục ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn này, chỉ có ta định đoạt, hiểu không? Bọn họ càng muốn được chia phí ra sân, thì càng không thể làm nên trò trống gì. Nếu không, thế cục xấu đi, đến lúc đó sẽ không phải là cái giá này nữa."
Nữ trợ lý đăm chiêu gật đầu, lùi lại một bên, không nói gì nữa.
Đúng lúc này, bên trong quán cà phê vang lên tiếng ram rầm, giống như là tường bị đập vỡ, thanh âm vô cùng nặng nề, lại vang dội dị thường.
Nữ trợ lý giật mình: "Đại sư, những con quỷ của ngài... sẽ không ra tay với sếp Diêm và trưởng ban Cao đấy chứ?"
"Không có khả năng!" Đại sư Liễu nói với giọng chắc chắn cực kỳ: "Đi vào xem một chút."
Tuy y đã tính sẵn từ trước, nhưng nhìn trưởng ban Cao và sếp Diêm nửa ngày không ra, bên trong lại nháo ra động tĩnh lớn như vậy, ít nhiều có chút hồ nghi.
Đi vào quán cà phê, đại sư Liễu gọi lên một tiếng: "Sếp Diêm? Trưởng ban Cao?"
Quán cà phê trống rỗng, không có ai trả lời.
Giống như hai người vừa rồi đi vào, căn bản không ở bên trong.
Có gì đó không ổn.
Đại sư Liễu đi tới cái phòng khép hờ cửa kia, lại kêu một tiếng.
Vẫn không có phản hồi.
Đại sư Liễu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bên trong không một bóng người.
Y lại đẩy cửa vào trong, bỗng nhiên lại vang lên một tiếng bịch.
Phía sau cánh cửa, thân thể trưởng ban Cao ngã xuống đất, đầu nghiêng sang một bên, cổ rõ ràng bị lệch, vừa nhìn đã biết là bị ngoại lực bẻ gấy.
Bức tường bên cạnh xuất hiện một cái lỗ rất lớn, cỡ chừng bằng thân thể một người trưởng thành.
Đại sư Liễu có chút trợn tròn mắt.
Vật liệu xây dựng bên trong trung tâm thương mại này cũng không tính là đặc biệt rắn chắc, nhưng cũng không phải muốn phá là có thể phá được.
Vừa rồi y quả thật nghe được một tiếng động nặng nề, chẳng lẽ là tiếng sếp Diêm tông vỡ tường chạy mất?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Y làm thế nào cũng không ngờ sếp Diêm và trưởng ban Cao sẽ tự giết lẫn nhau. Chẳng lẽ hai bên có lợi ích gì không đàm phán thỏa đáng, xuất hiện nội đấu?
Bọn họ muốn nội đấu, đại sư Liễu cũng không thèm quan tâm. Nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc thích hợp để nội đấu.
Thù lao diệt quỷ của bổn đại sư còn chờ mấy người xác nhận đây này!
Xảy ra chuyện lớn như vậy, thù lao này còn có thể thanh toán sao?
Thậm chí, đại sư Liễu rất hoài nghi, trưởng ban Cao vừa chết, phí ra sân cam kết lúc trước còn có hiệu lực sao?
Sẽ không phải cuối cùng chỉ là lấy giỏ trúc múc nước công dã tràng, chả thu được tí lợi lộc gì chứ?
"Đại sư, sao lại như vậy?" Nữ trợ lý cũng trợn tròn mắt. Cô hiển nhiên cũng không hiểu đây rốt cuộc là hành vi gì.
"Mịa nó, đây là muốn bổn đại sư bận rộn công toi một hồi sao? Lão Diêm hói kia muốn làm gì? Giết trưởng ban Cao, hẳn là lão ta muốn quyt nợ?"
Nữ trợ lý lại không nhịn được nói: "Đại sư, thật sự là sếp Diêm giết trưởng ban Cao sao? Sao em cứ cảm thấy có gì đó sai sai ấy?"
"Sai sai cái gì?"
"Lúc sếp Diêm một mình tiến vào, em đã cảm thấy không thích hợp. Ông ta không có bất kỳ động cơ nào để giết trưởng ban Cao, đúng không? Hai bên đều có lợi ích ràng buộc sâu sắc trong chuyện này, giết trưởng ban Cao, chẳng khác nào chặt đứt sợi dây liên kết này, đó chẳng phải là tự đoạn tài lộ của mình sao? Hơn nữa, còn làm tình hình phức tạp thêm. Ông ta đường đường là lãnh đạo cấp cao của Cục Hành động, cơ hồ ngay dưới mí mắt chúng ta giết trưởng ban Cao, chẳng lẽ không sợ chúng ta tố cáo? Thật vất vả mới leo được vị trí này, giờ bị dính vào việc mưu sát thuộc hạ, chẳng lẽ ông ta không còn muốn giữ cái nón quan trên đầu mình nữa ư?”
Suy nghĩ của nữ trợ lý rất rõ ràng.
Trải qua phân tích như vậy, đại sư Liễu cũng cảm thấy có chút không thích hợp.
"Chẳng lẽ nói, còn có người thứ ba trong quán cà phê này?"
"Có phải người thứ ba hay không cũng chưa biết, có lẽ là tà ma khác?”
"Không có khả năng!" Đại sư Liễu kiên quyết phủ nhận: "Ta nhắc lại một lần nữa, Quảng trường Thời đại Vân Sơn tuyệt đối không tồn tại tà ma nào khác!"
"Vậy có lẽ... sếp Diêm căn bản không phải sếp Diêm, là tà ma biến thành?"
"Ý cô là... Kẻ sao chép?" Đại sư Liễu thất thanh nói.
"Hết thảy đều có khả năng!"
Đại sư Liễu lam bẩm nói: "Vậy thì có chút ý tứ, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp phía sau?"
"Đại sư, theo em thấy, mặc kệ ai giết trưởng ban Cao, nhất định phải tìm ra. Nếu không, rất có thể sẽ trở thành tai họa tiêm ẩn. Kế hoạch này rất có thể sẽ bị phá hủy."
"Đáng chết, đáng chết!" Đại sư Liễu cực kỳ ảo não.
Nếu thế cục cứ tiếp tục phát triển như vậy, phí ra sân lẫn thù lao diệt quỷ của y có khả năng đều sẽ ngâm nước, y tuyệt đối không cho phép.
"Đại sư, có phải là nhóm người ban Hành động thứ ba của trưởng ban La giở trò quỷ hay không?" "Bon họ?”
"Đại sư đừng quên, vụ án Kẻ sao chép Tinh Thành là do ban Hành động thứ ba phụ trách. Nếu họ báo cáo láo con số của Kẻ sao chép, lưu lại một hai Kẻ sao chép ở bên cạnh sử dụng, hoàn toàn có thể chứ?"
Không thể không nói, trí tưởng tượng của vị nữ trợ lý này quá kinh khủng. Hơn nữa, suy luận của cô có vẻ phi thường hợp lý.
Sắc mặt đại sư Liễu thập phần khó coi.
"Mấy tên khốn kia rốt cuộc có vào trung tâm thương mại hay không?"
"Đại sư, nuôi binh ngàn ngày dùng binh nhất thời. Ngài nuôi mấy con quỷ nô, cần gì phải rụt rè, cứ thả ra hết cho eml Trung tâm thương mại lớn như vậy, em không tin mấy người bọn họ có thể trốn được đi đâu? Theo ý em, ngài cũng không nên vội vàng để cho quỷ nô động thủ với hai tên thủ hạ của trưởng ban Cao. Mặc dù làm thế có thể gây ra sự hoảng loạn, buộc họ phải trả thêm tiên, nhưng cứ như vậy, tiết tấu đều rối loạn. Em cảm thấy tình hình hiện tại rõ ràng có chút mất khống chế..."
Đại sư Liễu có chút ảo não vỗ võ đầu. Đích xác là y có chút vội vàng, dùng sức quá mạnh.
Y kỳ thật vẫn không quá quan tâm bọn trưởng ban La đang trốn ở đâu. Y chỉ quan tâm đến việc làm thế nào lấy được phí ra sân, làm thế nào bắt chẹt trưởng ban Cao và sếp Diêm, để bọn họ sợ mất hồn mất vía, như vậy mới có thể khiến bọn họ cam tâm tình nguyện trả thêm tiền.
Cái gọi là lệ quỷ hay quẻ tượng, hoàn toàn là một tay y chế tạo.
Mục đích chỉ có một, thừa dịp cháy nhà mà hôi của, vớt càng nhiều lợi ích.
Về phần giết hai người vô tội?
Trong mắt loại người như y, cũng không khác mấy so với đập chết hai con ruồi.
Miễn là kế hoạch của y thành công, ai chết cũng không quan trọng.
"Cô thử nói một chút xem, chúng ta hiện tại nên làm gì?" Đại sư Liễu hỏi nữ trợ lý.
"Vẫn là phải tìm ra được mấy người kia trước, quyết không thể để cho bọn họ còn sống đi ra ngoài! Chỉ cần những người này đều chết, bên trong xảy ra chuyện gì còn không phải do chúng ta định đoạt hay sao? Đến lúc đó, vấn đề giải quyết xong, người chia tiền còn thiếu đi một người. Tựa hồ cũng không thiệt thòi?"
Hai mắt Đại sư Liễu sáng ngời.
Hình như thật đúng là vậy.
Chỉ cần vụ án ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn được giải quyết, bàn giao vài câu cho Cục Hành động, còn sợ bọn họ không chịu đưa phí ra sân? Còn sợ bọn họ không trả thêm tiền?
Không trả thù lao?
Cùng lắm thì lại náo loạn một chút quỷ là được rồi.
Có bị ma ám hay không, còn không phải do bổn đại sư định đoạt hay sao?
Đại sư Liễu đang đắc ý, bỗng nhiên hành lang vang lên một tiếng loảng xoảng, giống như là thanh âm thủy tinh vỡ vụn.
Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng lao ra phía ngoài hành lang.
Ba giây sau khi hai người họ lao ra khỏi hành lang, một bóng người chui ra từ mặt bên kia của bức tường bị thủng, rõ ràng là Giang Dược ngụy trang thành sếp Diêm. Hắn đưa tay mò xuống dưới một cái ghế, moi ra một chiếc điện thoại di động.
Điện thoại vẫn đang ghi âm.
Giang Dược đóng ghi âm lại, nhanh chóng vọt trở vào trong lỗ thủng, biến mất vô tung vô ảnh.
Hiện tại, hắn cơ bản đã tìm hiểu rõ ràng toàn bộ tình huống.
Sự kiện quỷ dị ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn, từ đầu đến cuối chính là âm mưu do người làm.
Mấy trăm người mất tích trong trung tâm thương mại, tuyệt đối là bị một nhóm người khống chết
Mà đại sư Liễu này khả năng cao là đồng bọn của nhóm người đó. Về phần thế lực sau lưng họ rốt cuộc là ai, Giang Dược trước mắt không thể nào biết được. Có điều chỉ cần đại sư Liễu không chết, luôn có cơ hội làm rõ.
Sau khi mấy trăm người trong trung tâm thương mại bị người bắt cóc, thế lực sau lưng lại mua chuộc sếp Diêm, còn có trưởng ban Cao.
Cho nên, vụ án ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn, sếp Diêm mới phải đích thân ra tay.
Kỳ thật ông ta căn bản không phải tới điều tra vụ án, mà là tới chùi mông cho bọn người đó, tìm một lời giải thích hợp lý mà thôi.
Mà sếp Diêm và trưởng ban Cao lại không cam lòng tịch mịch, mới cấu kết với đại sư Liễu này, đến lừa gạt kinh phí Nhà nước.
Những tin tức này, có một phần là Giang Dược bức hỏi từ chỗ trưởng ban Cao, còn một phần là phân tích ra thông qua đối thoại vừa rồi của đại sư Liễu và nữ trợ lý.
Điều khiến Giang Dược sởn tóc gáy chính là, với địa vị của trưởng ban Cao, gã cũng không biết rõ lắm về tình hình cụ thể của thế lực bí ẩn nọ.
Qua đó có thể thấy được, cái thế lực này tuyệt đối không tâm thường.
Mà cũng đúng thôi.
Có thể làm cho lãnh đạo cấp cao của Cục Hành động như sếp Diêm đều phải thỏa hiệp, ngoan ngoãn nghe lệnh, đương nhiên sẽ không phải thế lực thông thường.
Tại sao Tinh Thành lại có một thế lực đáng sợ đến vậy?
Chẳng lẽ là thế giới của quỷ dị đã thẩm thấu vào Tinh Thành?
Thế lực này căn bản không phải là thế lực của con người, mà là thế lực của quỷ dị?
Chỉ tiếc, những thắc mắc này, trưởng ban Cao cũng không thể cho ra đáp án chính xác.
Sau cùng gã đã bị Giang Dược thủ tiêu.
Loại sâu mọt chỉ biết ăn mà không biết làm này, Giang Dược xử lý gã, chẳng những không cảm thấy không khỏe, ngược lại còn có một loại khoái trá khó hiểu.
Tiến vào thời đại quỷ dị, trải qua rất nhiều sự kiện quỷ dị trước đó, tâm tính Giang Dược sớm đã không bị quy tắc trong quá khứ trói buộc. Tuy nói giết người không phải dễ dàng gì, nhưng sớm hay muộn, cuối cùng cũng phải đi tới bước này.
Giang Dược đã sớm biết đại sư Liễu là kẻ lường gạt, nhưng điều khiến hắn không thể ngờ tới chính là hai thủ hạ của trưởng ban Cao lại bị quỷ nô do đại sư Liễu nuôi dưỡng giết chết, quả thực có chút đổi mới tam quan của Giang Dược. Lòng người lại có thể hiểm ác đến trình độ như vậy. Chỉ vì bắt chet thêm tiền thù lao, thoạt nhìn đều là người trên cùng một con thuyền, vậy mà nói giết là giết.
Sau khi giết còn bày đặt giả thần giả quỷ.
Lúc trước đại sư Liễu từng nói mình có bí pháp có thể tìm ra người sống trong trung tâm thương mại, hẳn là cũng dựa vào quỷ nô.
Làm rõ chân tướng sự việc, áp lực trong lòng Giang Dược cũng giảm bớt phần nào.
Quỷ nô gì đó, Giang Dược cũng không sợ cho lắm.
Hắn nhanh chóng đi xuống hành lang, từ phía bên kia trở về cửa hàng thời trang nữ lúc trước.
Ba người trưởng ban La đang rất lo lắng. Bên ngoài cửa hàng, nào là tiếng kêu thảm thiết, rồi tiếng súng nổ, rồi lại tiếng thủy tinh vỡ vụn, vậy mà họ chỉ có thể sốt ruột chờ ở đây.
Nhìn thấy Giang Dược cuối cùng đã chịu trở vê, bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Trưởng ban La, trước đó ông nói bọn họ phái người, bảo không phải mất tích thì cũng là lạc đường, có đúng không?”
"Đúng thế"
"Vậy người bọn họ phái ra, đều là người của ban Hành động thứ năm phải không?"
"Đây là khu vực do ban thứ năm quản lý, trưởng ban Cao đương nhiên là phái ra thủ hạ đắc lực của mình. Mà kỳ thật cũng chỉ phái ba bốn người thôi."
Quả nhiên là thế. Như vậy có thể nói thông.
Quảng trường Thời đại Vân Sơn này, căn bản cũng không có yêu ma quỷ quái gì, cũng không tôn tại mê cung mê trận gì cả, làm sao có thể lạc đường? Làm thế nào có thể mất tích ngay sau khi bước vào?
Khả năng cao là người của ban Hành động thứ năm nghe theo trưởng ban Cao, cố ý phối hợp diễn kịch mà thôiI
"Cậu Giang, tình huống bây giờ thế nào rồi?"
"Tình huống tương đối phức tạp..." Giang Dược nói ít mà ý nhiều, tóm gọn tình huống đại khái một phen.
Trưởng ban La nghe xong, lại nghe đoạn ghi âm cuộc đối thoại giữa đại sư Liễu và nữ trợ lý mà Giang Dược đưa cho, ông trợn mắt há hốc mồm, cả người đều không khỏe.
Ông có nghĩ nát óc cũng tuyệt đối nghĩ không ra chuyện quỷ dị ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn này, từ đầu đến cuối lại chỉ là một cú lừa?
Hơn nữa, nhóm người chung phe với nhau kia lại vẫn tính kế lẫn nhau, còn đen ăn đen?
Trưởng ban La hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tư lộn xộn của mình, tạm thời bỏ qua nghi vấn về Kẻ sao chép mà vị nữ thư ký kia từng nhắc tới trong đoạn ghi âm, hỏi Giang Dược: "Cậu Giang, nếu như là do người làm, vậy mấy trăm người kia rốt cuộc đã đi đâu?"
"Han là các ông đều đã xem qua video giám sát các lối ra vào bên ngoài trung tâm thương mại rồi chứ? Ông có thấy chiếc xe đáng ngờ nào, hoặc nhân vật khả nghi nào xuất hiện hay không?"
"Không, tuyệt đối không có! Để vận chuyển hàng trăm người, phải cần bao nhiêu chiếc xe? Cho dù là xe buýt cũng cần không ít chứ? Động tĩnh lớn như vậy, camera giám sát không thể nào không quay tới!"
"Nếu vậy, tôi hoài nghi, hoặc là trung tâm thương mại này còn có mật đạo, hoặc là những người đó