Chương 118: Lòng người còn hiểm ác hơn ma quỷ
Chương 118: Lòng người còn hiểm ác hơn ma quỷChương 118: Lòng người còn hiểm ác hơn ma quỷ
căn bản vẫn chưa rời đi, mà còn ở trong trung tâm thương mại!"
"Vẫn còn trong đây? Không thể nào chứ?"
"Trưởng ban La, chuyện này có khả năng liên quan đến lãnh đạo Cục Hành động Siêu nhiên Tinh Thành, ông xác định muốn nhúng tay vô vũng nước đục này hay sao?"
Trưởng ban La híp đôi mắt hẹp của mình, lạnh lùng nói: "Tôi bất kể người đó có phải làm lãnh đạo hay không, chỉ cần phạm tội, tôi phải xử tới cùng!"
"Hay, hay lắm!"
Giang Dược nói: "Nếu tôi đoán không sai, mấy con quỷ nô của đại sư Liễu rất nhanh sẽ tìm tới nơi này."
Nếu như không phải lúc trước đại sư Liễu có toan tính nhỏ, muốn tranh thủ thêm thù lao, điều quỷ nô đi giết người, đe dọa trưởng ban Cao và "sếp Diêm', phỏng chừng những quỷ nô kia đã sớm tìm được bọn Tam Cẩu.
Hiện tại, đại sư Liễu và nữ trợ lý đã đạt thành nhất trí, mục tiêu chính là mấy người bọn họ.
"Đến hay lắm!" Tam Cẩu nóng lòng muốn thử.
Trải qua trận đại chiến ở Bàn Thạch Lĩnh, mấy con quỷ nô thật sự là không dọa được bọn Giang Dược.
Có điều, Giang Dược lúc này lại không muốn cứng đối cứng với đại sư Liễu. Hiện tại đối đầu sẽ bại lộ thực lực chân thật, gây khó khăn cho việc điều tra kế tiếp.
Tâm tư của trưởng ban La hiển nhiên giống như Giang Dược.
"Cậu Giang, theo tôi thấy, hiện tại chúng ta không nên dây dưa với cái tay đại sư này. Chi bằng chúng ta ra ngoài trước, tôi đi triệu tập nhân mã, điều động thiết bị."
Nếu cả mấy trăm người sống đều ở trong trung tâm thương mại, mặc kệ che giấu tốt đến cỡ nào, chỉ cần mấy con cảnh khuyển, hoặc thả vài cái máy dò tín hiệu sự sống là đủ rồi.
Đây cũng không phải một việc khó khăn.
"Trưởng ban La, ông hãy suy nghĩ cho thật kỹ, một khi ông đã quyết định nhúng tay vào, liền đồng nghĩa xé rách mặt nạ với một ít người, thậm chí đắc tội thế lực bí ẩn mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng, có thể khiến ông bốc hơi khỏi nhân gian trong nháy mắt."
Đây cũng không phải Giang Dược đe dọa suông. Thế lực sau lưng tất cả những chuyện này tuyệt đối có khả năng đó.
Ngay cả sếp Diêm chức vụ cao hơn trưởng ban La mấy cấp cũng phải bó tay, với địa vị của trưởng ban La, thật đúng là không chịu nổi.
"Cậu Giang, cậu có biết tôi đã làm công việc này mấy năm rồi không?”
"Năm năm? Mười năm?”
"Hai mươi năm! Tôi năm nay ba mươi sáu tuổi, khi tôi tròn mười sáu đã gia nhập ban ngành đặc biệt. Từ ngày đó trở di tôi đã thê phải đấu tranh đến cùng với mọi thế lực tà ác, không chết không thôi. Bởi vì năm đó tôi đã mất tất cả những người thân yêu của tôi! Kể từ đó, tôi không kết hôn, không vợ không con, không qua lại với bất kỳ họ hàng hay bạn học cùng lớp nào, xa lánh tất cả các mối quan hệ, luôn để cho mình trong tình trạng cô đơn, cậu có biết tại sao không?”
"Bởi vì, ngoại trừ một thân năm mươi kí lô này, tôi muốn để mình không còn gì để mất! Bằng cách này, tôi sẽ không bao giờ sợ hãi, gặp nguy hiểm, tôi có thể luôn đi ở đằng trước!" "Cho nên, cậu cảm thấy, tôi sẽ sợ sao?"
Đôi mắt hẹp của trưởng ban La mở to trước nay chưa từng có, nghiêm túc nhìn chằm chằm Giang Dược.
Trong lúc nhất thời, Giang Dược không nói nên lời.
Đối mặt với ánh mắt của trưởng ban La, Giang Dược xấu hổ không thôi. Trước giờ, hắn luôn cảm thấy trưởng ban La đang dụ khi hắn, hiện tại xem ra, là mình vẫn luôn trách oan ông ấy?
Rất nhiều việc Giang Dược vốn dĩ không hiểu cho lắm, khoảnh khắc này, hắn đều hiểu.
Vì sao trưởng ban La dám ve bàn với cấp trên?
Vì sao ông ấy rõ ràng không có bao nhiêu lá bài tẩy, lại luôn dám nhúng tay vào những vụ án quỷ dị?
Vì sao chú Hàn đều sợ hãi rụt rè, mà trưởng ban La lại dám nửa đêm đi nhà xác lật thi thể?
Bởi vì, ông ấy không hề sợ hãi.
Bởi vì, ông ấy cảm thấy mình không có gì để mất!
"Được lắm, chú La, tôi quyết định kết giao người bạn này. Chú cũng đừng sợ tôi sẽ làm liên lụy chú nhé." Giang Dược thật lòng nói.
"Ha ha, tôi thấy trái lại thì có. Đi, chúng ta xuống lầu thôi." Trưởng ban La nói với giọng bình tĩnh.
Một nhóm bốn người xuống thông qua cầu thang thoát hiểm.
Vừa xuống lầu một, Tam Cẩu bỗng nhiên nháy mắt với Giang Dược.
Giang Dược lĩnh hội trong lòng, biết có quỷ tiếp cận.
Trưởng ban La hiện tại cũng quen thuộc tiết tấu của Giang Dược và Tam Cẩu, phi thường phối hợp lấy ra súng ống, cùng Dương Thông chia ra bảo vệ trước mặt Giang Dược và Tam Cẩu.
Ngay khi bọn họ nghiêm túc chờ đợi, vẻ mặt Tam Cẩu bỗng nhiên buông lỏng, kinh ngạc vô cùng.
"Anh hai, con quỷ này lại tự mình lui. Có vẻ như nó sợ chúng ta?”
Kỳ thật không cần Tam Cẩu nhắc nhở, Giang Dược cũng cảm giác được quỷ khí mơ hồ giống như đang không ngừng lui về phía sau. Bằng vào trực giác của mình, hắn phán đoán thực lực của con quỷ nô này cũng không mạnh bằng con quỷ nô của Triệu Thủ Ngân.
Nói cách khác, năng lực ngự quỷ của đại sư Liễu này rất có khả năng còn thua cả Triệu Thủ Ngân.
Đương nhiên, loại biến thái như Triệu Thủ Ngân vốn là rất hiếm có, ngàn vạn người cũng chưa chắc được một. Vừa có một thân tà thuật, còn có tâm lý biến thái, điều mấu chốt nhất chính là, Triệu Thủ Ngân còn không thích nhập thế, chỉ mưu đồ ở trấn Vân Khê và Bàn Thạch Lĩnh, hoàn toàn không bị thế tục muôn màu muôn vẻ mê hoặc.
Nói về sức chịu đựng nỗi cô tịch này, đại sư Liễu có thúc ngựa của không đuổi kịp.
Quỷ nô tự lùi lại, bọn Giang Dược đương nhiên cũng sẽ không truy kích, ba người thuận lợi ra khỏi trung tâm thương mại từ cửa ra vào phía tây.
Bên ngoài đã gần trưa.
Đương nhiên, chung quanh Quảng trường Thời đại Vân Sơn vẫn giới nghiêm như cũ.
Ra khỏi trung tâm, tín hiệu điện thoại di động đã được khôi phục.
"Chú La này, nhờ chú tìm giúp kỹ thuật viên của Sở Thông tin và Truyền thông đến xem xét một chút, tín hiệu điện thoại di động ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn này rất có thể là bị che chắn nhân tạo."
"Yên tâm, đây đều là vấn đề nhỏ, không cần đến Sở Thông tin và Truyền thông, thủ hạ của tôi cũng có loại nhân tài này.
Trưởng ban La rõ ràng khác biệt với tay trưởng ban họ Cao kia.
Ông thật tâm thật ý gây dựng sự nghiệp, cho nên tìm kiếm rất nhiều nhân tài có đủ loại kỹ năng chuyên môn. Nhân tài trong lĩnh vực viễn thông vốn là không thể thiếu đối với ngành này, trưởng ban La khẳng định là sẽ không bỏ sót.
Trưởng ban La trở lại trong đội ngũ, thấp giọng dặn dò Hàn Dực Minh vài câu.
Vừa nói xong, thư ký của sếp Diêm liên bước nhanh tới, muốn ông đi qua một chút.
Lúc này sếp Diêm đang ngồi dưới một cái ô to che nắng.
Có thể thấy, tuy lãnh đạo có chút không vui, nhưng cũng không rút đi sớm. Điều này cũng chứng tỏ ông ta cực kỳ để ý đến vụ án ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn, .
Đáng tiếc, Giang Dược biết nội tình, biết lo âu chân chính của sếp Diêm cái gì.
Đơn giản chỉ là hai chuyện. Một là lo lắng cục diện này có thể kết thúc hoàn mỹ hay không, có thể bàn giao cho cả lãnh đạo phía trên lẫn thuộc hạ cấp dưới hay không. Hai là phần phí ra sân chia cho mình có tới tay được hay không.
Giang Dược đi cùng trưởng ban La, đi tới trước ô che nắng.
Sếp Diêm cao giọng hỏi: "Trưởng ban La, sao tổ của trưởng ban Cao không đi ra cùng? Bên trong có phát hiện gì không?”
Hai mươi năm kinh nghiệm hành nghề, trưởng ban La đã sớm học được bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
"Báo cáo sếp, chúng tôi đi vào dạo một vòng, nói một câu có thể mọi người không tin lắm. Trong đấy căn bản không có gì khác thường. Không tin các anh có thể đi vào xem một chút, cái trung tâm thương mại này, hoàn toàn có thể ra vào tự nhiên."
Sếp Diêm không vui nói: "Anh nói thế thì mấy trăm người mất tích kia đâu, bọn họ bốc hơi hết cả rồi à?
"Dù sao tôi chẳng thể tin được đây là sự kiện quỷ dị." Trưởng ban La trả lời rất dứt khoát.
Mấy trưởng ban Hành động khác vẫn tương đối tin phục La Đằng. Nghe ông nói như vậy, đều có vài phần tin tưởng.
"Ha ha, mặc kệ có phải là sự kiện quỷ dị hay không, chờ nhóm của trưởng ban Cao đi ra, không phải sẽ biết sao?"
"Sếp Diêm, tôi xin mang một nhóm nhân viên đi vào cẩn thận tìm kiếm một phen." Trưởng ban La lại xung phong nhận việc.
"Anh?" Sep Diêm liếc xéo trưởng ban La một cái: "Vụ án trong tay anh đã làm xong chưa? Quy củ của cục chúng ta, lẽ nào anh không biết? Trừ phi ban thứ năm thất bại, bằng không anh đang có chút vượt quá giới hạn đấy!"
"Hi hi tôi nghĩ lãnh đạo gọi tôi tới đây, không phải là muốn tôi xuất lực hay sao?”
"Tôi gọi anh tới đây, đó là kỷ luật, là để các anh tới đưa ra kiến nghị cho ban thứ năm. Còn chủ lực thì vẫn phải để ban thứ năm làm. Đây là gọi phân công công tác, kỷ luật nghiêm minh, có hiểu không?" Sếp Diêm nói với giọng hách dịch.
Vừa dứt lời, bỗng nhiên cửa nam bên kia xuất hiện hai bóng người, rõ ràng là đại sư Liễu và vị nữ trợ lý kia.
Sắc mặt đại sư Liễu cực kỳ khó coi.
Nhìn thấy trưởng ban La và Giang Dược ở trước mặt sếp Diêm, sắc mặt càng vặn vẹo hơn.
"Sếp Diêm, tôi muốn tố cáo!" Đại sư Liêu bước nhanh tới: "Tôi rất hoài nghi, mấy người này có vấn đề, trong bọn họ nhất định có Kẻ sao chép! Hơn nữa, bọn họ còn giết trưởng ban Cao và hai thủ hạ của cậu tai"
Đại sư Liễu ác nhân cáo trạng trước, vừa gặp mặt, trực tiếp hắt một chậu nước bẩn vào bọn trưởng ban La.
Sếp Diêm chấn động tại chỗ, trực tiếp đứng lên từ ghế dựa, lui ra vài bước, rời xa trưởng ban La và Giang Dược.
Trưởng ban La cười lạnh: "Đại sư Liễu, chúng ta nói chuyện cũng phải có chứng cứ được hay không? Mấy người Trưởng ban Cao rõ ràng đi cùng với các ông, giờ ông lại cắn ngược chúng tôi, đây là lý lẽ gì? Kẻ sao chép? Trí tưởng tượng của ông cũng phong phú quá nhỉ? Ông nghĩ ai trong chúng tôi giống với Kẻ sao chép?"
"Tư liệu của Kẻ sao chép, tôi đã thông báo trong cục từ lâu, Kẻ sao chép có đặc điểm gì, tất cả mọi người đều rõ ràng. Ông nói chúng tôi có một Kẻ sao chép, cứ việc kiểm tra. Ngược lại là các ông, lén la lén lút, tôi rất hoài nghi, Quảng trường Thời đại Vân Sơn này, có phải do các ông cố ý sắp đặt hay không, mục đích là để lừa lấy phí ra sân, kiếm ba thứ đồng tiền dơ bẩn?"
Trưởng ban La biết rõ nội tình, càng không sợ đôi co với tay đại sư Liễu này!