Chương 174: Có làm trò hề gì cũng khó thoát khỏi cái chết
Chương 174: Có làm trò hề gì cũng khó thoát khỏi cái chếtChương 174: Có làm trò hề gì cũng khó thoát khỏi cái chết
Chương 174: Có làm trò hề gì cũng khó thoát khỏi cái chết
Cho dù Đặng Vinh lão cả đời lá mặt lá trái, cả đời làm con cáo già, luôn sẽ có lúc thông minh quá bị thông minh hại.
Lão không nói lời này còn may, vừa thốt ra những lời này, lọt vào tai Giang Dược, không thể nghi ngờ là càng thêm đổ dầu vào lửa.
Giang Dược nhếch miệng cười một tiếng: "Lão già, tôi cũng không cần lão khoan dung với tôi. Tôi muốn xem thử lão không khoan dung là như thế nào. Có thủ đoạn gì, lão cứ mạnh dạn mà sử dụng."
Đặng Vinh trợn tròn mắt.
Chuyện này là sao? Hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường a.
Nói đến nước này, khác nào là cạn tàu ráo máng, hoàn toàn không còn đường để vãn hồi?
Lão nhìn đối phương tùy tiện ngồi tại chỗ, mặc dù không động thủ, nhưng ánh mắt của hắn đã biểu đạt thái độ rất rõ ràng.
Dù cho lão là người bề trên của nhà họ Đặng, là trưởng bối, là ông chú, vẫn phải bị ăn đòn.
Đặng Vinh đời nào bó tay chịu trói, khàn giọng nói: "Thây Nhạc, thằng ranh này đã phát điên rồi, đã không còn là con em nhà họ Đặng chúng tôi nữa, phiền thay hỗ trợ xuất thủ trấn áp, sống chết bất luận!"
Mặt mũi thây Nhạc đắng chát, trong lòng chửi rủa một trận.
Bố đây căn bản không có hứng thú trộn lẫn vào cuộc nội chiến của nhà họ Đặng các người, hà cớ gì phải lôi bố xuống nước?
Bố đây là thầy phong thủy, bảo bố giở chút thủ đoạn phong thủy hại người trong âm thầm, hoàn toàn không thành vấn đề. Chẳng lẽ tụi bây muốn bố đây phải đi vật lộn với cái thằng ngáo nhà tụi bây đấy ư?
Đây không phải là thế mạnh của thầy phong thủy.
Có điều, chuyện đã tới nước này, lão thuật sĩ râu dê cũng đã nhìn ra, nếu như lão không xuất thủ, đối phương cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lập tức lão dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Giang Dược: "Anh bạn, một khi ta động thủ, sẽ không thể vãn hồi được nữa. Hiện tại hai ta còn chưa trở mặt, ta không có hứng thú can thiệp nội chiến của gia tộc mấy người. Nếu như anh vẫn khư khư cố chấp, một khi động thủ, còn chưa biết hươu chết vào tay ai đâu."
Đây coi như là lời cảnh cáo sau cùng.
Làm một thầy phong thủy hiểm độc lâu năm, lão râu dê tự nhiên không thể không có bất kỳ át chủ bài nào, chỉ có điều lão cũng không muốn sử dụng, dù sao những thứ như át chủ bài, có thể không cần bại lộ thì cũng đừng bại lộ.
Huống chi, lão có một trực giác, coi như lộ ra át chủ bài, chưa chắc đã có thể xử lý được đối phương.
Đây chính là nguyên nhân mà nãy giờ lão vẫn luôn ẩn nhẫn, tạm thời nhượng bộ cho êm chuyện.
"Thây Nhạc, kẻ này ngu xuẩn mất khôn, nghe không hiểu lời khách khí. Thầy càng tỏ ra nhân nhượng, hắn sẽ càng hung hăng càn quấy. Mời thầy xuất thủ trấn áp hắn, thù lao trước đó, có thể tăng gấp đôi."
Đặng Vinh hiển nhiên là đã bất chấp tất cả.
Trước đó bọn họ mời thây phong thủy xuất thủ đối phó Giang Dược, đã tốn trọn vẹn mười mấy triệu. Bây giờ mà tăng gấp đôi, chính là gân ba chục triệu.
Có điều nếu có thể không bị tên bất hiếu của gia tộc này làm nhục, Đặng Vinh cảm thấy xài tiền xứng đáng.
Đồng thời, Đặng Vinh liên tục ra hiệu bằng ánh mắt với hai gã con em nhà họ Đặng, ý bảo bọn chúng mau ra ngoài gọi người.
Hai người này không phải kẻ ngu, đang râu không tìm thấy cơ hội rời khỏi, thấy vậy bèn tranh nhau chen lấn chạy ra ngoài cửa.
Chỉ là chờ tới lúc bọn chúng chạy ra kéo cửa, mới sợ hãi phát hiện cánh cửa vốn dĩ không hề khóa này giống như đã bị hàn chết vậy, hoàn toàn mở không ra.
Hai người cơ hồ là dùng hết sức bú sữa mẹ của mình, lại vẫn không cách nào kéo động cánh cửa mảy may.
Lần này, toàn trường đã triệt để kinh hoàng.
Việc Đặng Hằng giác tỉnh, thực lực bá đạo, dù sao vẫn còn nằm trong phạm vi có thể lý giải. Thế nhưng cửa phòng bao, ngay cả trẻ lên ba đều có thể mở ra, vậy mà hai người đàn ông trưởng thành lại không cách nào mở nổi!
Tình huống quái dị như vậy khiến sắc mặt tất cả mọi người đều kịch biến.
Nhất là thây Nhạc mang chòm râu dê kia, càng là run sợ không thôi.
Trước đó lão chỉ hơi có trực giác, cảm thấy tình huống có điểm gì là lạ. Mà giờ khắc này, lão đã vững tin, tên ranh nhà họ Đặng này rất có thể chính là đồng hành của lão.
Hơn nữa, thủ đoạn của đối phương khả năng còn cao hơn lão.
Nghĩ tới đây, trong lòng thây Nhạc không ngừng kêu khổ.
"Đặng tiên sinh, nhà họ Đặng các ông có người tài cao trong giới phong thủy, vì sao còn phải phí công mời ta? Đây không phải là vẽ vời cho thêm chuyện à?”
Người tài cao của giới phong thủy?
Đặng Vinh chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
Là đang nói thằng nhãi Đặng Hằng kia sao? Từ bao giờ mà nó trở thành người tài cao trong giới phong thủy rồi? Trước khi bị Cục Hành động bỏ tù, nó suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm, có bao giờ chịu học hành đàng hoàng tử tế đâu.
Ở đó mà đòi làm người tài cao của giới phong thủy?
Đặng Vinh nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy vô lý quá sức. Có điều, thay Nhạc hiển nhiên không phải người ăn nói lung tung. Dựa vào nét mặt của thầy Nhạc, có thể thấy lời này không hề giống như là đang nói đùa.
Phía bên kia, hai thành viên nhà họ Đặng đang liều mạng kéo cửa, nhưng kéo cách nào cũng không ăn thua, thì đúng lúc này, một bàn tay bỗng nhiên chui ra từ thân cửa một cách quỷ di.
Đó là một bàn tay khô đét giống vỏ cây, bên trên tựa hồ còn dính máu, cực kỳ tanh hôi, bàn tay chộp thẳng vào cổ một trong hai thành viên nhà họ Đặng.
Gã đang toàn lực kéo cửa, nào nghĩ tới sẽ có chuyện kinh khủng như thế xảy ra?
Cánh cửa đang yên đang lành, lại không có bất kỳ khe hở nào cả, ai mà nghĩ tới việc sẽ có một bàn tay bỗng nhiên chui ra cơ chứ?
"Cứu... cứu mạng!" Người kia bị bóp cổ, thân thể chậm rãi nâng lên, hai chân rời mặt đất, giống như bị treo cổ, hai tay liều mạng quơ quàng, hai chân liều mạng giãy đạp, muốn tìm một điểm mượn lực, tránh thoát gọng kìm của bàn tay quỷ.
Chỉ là cái tay đang bóp gã, nhìn thì khô khốc nhưng lực lại lớn không gì sánh kịp, một mực bóp chặt lấy, bất kể gã giãy giụa làm sao, đều không thể lay chuyển dcd nó chút nào.
Tên còn lại bị dọa đến hồn phi phách tán, ngã phịch cái mông xuống đất.
Gã cũng không màng đau đớn trên mông, lập tức lộn nhào về phía sau.
Bất chợt gã cảm giác hai tay mình đã chạm phải thứ gì đó khác thường trên mặt sàn, mới cúi đầu xem xét, thì phát hiện không biết từ lúc nào mặt sàn đã xuất hiện một vũng máu.
Trong vũng máu đó, lại xuất hiện một khuôn mặt, tựa như khảm nạm trên sàn, mỉm cười đầy quỷ dị với gã.
Trong nụ cười đó, gã lại phát hiện gương mặt này không có răng, một đầu lưỡi thật dài bỗng nhiên duỗi ra từ cái miệng trống không, cuốn tới cổ gã.
Đầu lưỡi này có thể co duỗi vô hạn, nhanh chóng quấn quanh cổ gã vài vòng, càng quấn càng chặt, chỉ trong tích tắc đã quấn chặt lấy cổ gã.
Gã lập tức cảm giác được cổ bị siết chặt, hô hấp nhanh chóng trở nên khó nhọc.
Khuôn mặt gã đỏ bừng lên, hai tròng mắt phảng phất như muốn lòi ra khỏi hốc mắt, hai tay gã liều mạng nắm lấy đầu lưỡi, ý đồ tháo bỏ nó ra khỏi cổ, nhưng hết thảy đều là phí công.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đặng Vinh đã triệt để sợ choáng váng, cuống lưỡi bắt đầu cà lăm: "Thầy Nhạc... đây... đây nghĩa... nghĩa là sao?”
Sắc mặt lão thuật sĩ râu dê cực kỳ âm trầm, hai tay trong tay áo cũng không kìm được run rẩy. Lão sao có thể không nhận ra, đây chính là lệ quỷ tới cửa?
Lão làm thuật sĩ, có thể bày trận phong thủy, tự nhiên cũng có mấy phần đạo hạnh, đoán được sâu cạn của con lệ quỷ này.
Kỳ thực lão cũng khá tâm đắc về việc điều khiển trận phong thủy, đối phó lệ quỷ, thậm chí là khống chế lệ quỷ, nhưng con quỷ trước mắt này, sao lão cứ có cảm giác quen thuộc, tựa hồ là con quỷ mà lão dẫn dụ đi đối phó Giang Dược trước đó.
Lão biết con quỷ đó mạnh mẽ đến cỡ nào, ngay cả lão cũng chỉ có thể miễn cưỡng lợi dụng trận phong thủy tà ác để tiến hành dẫn dụ, chứ không thể điều khiển nó thành thạo tự nhiên.
Chẳng lẽ con quỷ đó đã thức tỉnh? Phát hiện mình bị người khác điều khiển, thẹn quá hóa giận? Nên mới trở về phản phệ người dẫn dụ nó?
Một khi lệ quỷ thức tỉnh, có ý thức tự chủ, sẽ trở nên cực kỳ khó đối phó.
Không kịp suy nghĩ quá nhiều, lão thuật sĩ râu dê cố gắng kìm chế hai tay run ray mò vào trong lòng, lấy ra một thanh sáo ngắn.
Đây là vật tổ truyền của lão, thanh sáo ngắn này không phải hạng vừa, phối hợp với tiếng nhạc dẫn hồn, bình thường có thể dọa lui ma quỷ.
Nếu con quỷ có tu vi hơi yếu một chút, thậm chí có thể bị lão trực tiếp khống chế. Giang Dược thấy lão xuất ra sáo ngắn, cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên hat mũi chân, ly rượu trực tiếp bay lên, bắn về phía trán lão thuật sĩ râu dê.
Dám thi triển tà thuật ngay trước mặt mình? Bộ coi mình là không khí sao?
Chén rượu này bị Giang Dược hất chân, tốc độ cực nhanh, lao bộp vào ngay chính giữa trán lão thuật Sĩ.
Lão thuật sĩ râu dê kêu thảm một tiếng, trán bị rách tung tóe, máu tươi ào ạt chảy xuống.
Mùi máu tươi càng kích thích hung tính của con quỷ.
Một vệt đen nhào thẳng tới, tựa như một cơn gió, đảo mắt đã thổi tới trước mặt lão thuật sĩ râu dê.
Lão thuật sĩ râu dê cũng rất quả quyết, không thèm để ý máu chảy ồ ạt trên trán, mà giơ tay trái lên cao, một chiếc nhẫn lớn đeo trên ngón cái lập tức phát ra ánh sáng màu xanh lơ.
Ánh sáng xanh lơ này cơ hồ nháy mắt phóng to lên, hóa thành từng vòng ánh sáng, không ngừng chồng chất trên đầu lão thuật sĩ, trong nháy mắt đã tạo thành một vòng sáng màu xanh lơ bao phủ kín kẽ lấy lão, ngay cả một giọt nước cũng không lọt.
Bóng quỷ vừa bổ nhào vào thì bị vòng sáng màu xanh lơ này ngăn lại, bị cuốn vào như cối xay, bóng đen nhanh chóng chuyển động lòng vòng bên ngoài vòng sáng.
Nhưng bất kể tốc độ xoay chuyển của bóng quỷ có nhanh đến đâu chăng nữa, từ đầu đến cuối nó đều không tài nào xâm nhập vòng sáng mảy may.
Sau khi xoay mấy vòng, bóng quỷ rít lên một tiếng, thoát khỏi vòng sáng màu xanh lơ, chợt biến thành một luồng khói đen, vồ thẳng vào đỉnh đầu Đặng Vinh.
Đặng Vinh biết không ổn, chật vật muốn chui vào gầm bàn núp, chỉ là, với tốc độ của bóng quỷ, há lại để một ông già có cơ hội phản ứng. Đừng nói lão không kịp trốn xuống gầm bàn, coi như kịp trốn cũng chỉ phí công vô dụng.
Khói đen bổ nhào vào đầu Đặng Vinh, hóa thành từng sợi khói đen rót vào trong thất khiếu của lão. (Chú thích: thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt, bao gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng)
Cơ hồ chỉ trong tích tắc, khói đen đã triệt để rót vào trong cơ thể Đặng Vinh.
Con ngươi Đặng Vinh nhanh chóng co rút lại, lão hoảng sợ kêu to: "Thây Nhạc, cứu tôi với!"
Giờ phút này thây Nhạc tự cứu còn không kịp, sao còn rảnh rỗi lo lắng đến việc sống chết của Đặng Vinh. Mặc kệ tiếng kêu gào của Đặng Vinh, dưới sự bảo hộ của ánh sáng xanh lơ, lão thuật sĩ râu dê đột nhiên húc mạnh vào mặt tường, ý đồ phá tường mà ra.
Lực húc này quả thật cũng không tồi, mặt tường đã bị lão húc ra một cái lỗ lớn. Chỉ là thân thể của lão vừa chui qua được một nửa, còn chưa kịp bước ra chân còn lại, thì chợt bị một luồng sức mạnh níu lại. Mặc lão ra sức như thế nào, đều không thể tránh thoát.
"Trở lại đi!"
Giang Dược khẽ quát một tiếng, cánh tay dùng sức kéo, lập tức kéo cho lão già râu dê văng ngược vào phòng.
Thân thể của lão thuật sĩ râu dê hung hăng đập vào mặt bàn, đánh văng đồ ăn thức uống tung tóe khắp nơi.
Giang Dược thuận thế khẽ kéo đối phương lăn xuống đất, một cước giam lên cổ tay trái của đối phương. Dưới chân hơi phát lực, lập tức truyền đến tiếng gãy xương thanh thúy kèm theo tiếng hét thảm, năm ngón tay trái của lão lập tức xui lơ.
Giang Dược nhẹ nhàng cúi người tháo đi chiếc nhẫn ở ngón tay cái kia.
Chiếc nhẫn vừa rời khỏi ngón tay của lão thuật sĩ râu dê, màn sáng bao bọc màu xanh lơ kia lập tức chậm rãi thu hồi, từng vòng từng vòng bóc ra khỏi người lão, không ngừng nhét trở ve nhẫn.
Trong chốc lát, vang sáng màu xanh lơ đã biến mất sạch sẽ.
Chiếc nhẫn này hiển nhiên là một pháp khí phòng ngự có công hiệu đặc thù, dùng để phòng ngự yêu ma quỷ quái, tương tự với bùa Kháng tà.
Thế nhưng đòn tấn công vừa rồi của Giang Dược lại không phải là công kích của ma quỷ hay phép thuật gì, mà chỉ thuần túy là tấn công bằng thể xác.
Rất nhiều thây phong thủy, thể xác kỳ thật cũng không mạnh, bọn họ trước giờ cũng không cảm thấy mình sẽ có nhu cầu vật lộn bằng thân thể.
Cũng chính vì nguyên nhân đó, một khi lão thuật sĩ râu dê gặp phải người có thể xác cường hoành như Giang Dược, cơ hồ là không có bất cứ sức phản kháng nào, bị Giang Dược nghiền ép.
Mức độ nhẹ nhõm này giống như một người trưởng thành sức trâu sức bò đánh một đứa bé còn chưa đầy tháng, hoàn toàn không cần tốn sức.
Thầy Nhạc bị Giang Dược giãm ở dưới chân, biết tính mạng của mình đang như chỉ mành treo chuông, lập tức vội vã xin tha: "Anh bạn, ta nhận thua, ta nhận thua! Thủ hạ lưu tình, nhẫn ngón cái cho anh, tiên cũng cho anh, anh muốn cái gì ta đều cho anh, chỉ cần anh có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một mạng.
Nhìn không ra lão này vẫn còn biết thế nào là co được giãn được.
Chỉ là đã đến nước này, Giang Dược làm sao có thể thủ hạ lưu tình? Đối phương dùng trận phong thủy tà ác để đối phó với một người không thù không oán, điều này đã chạm tới điểm mấu chốt của hắn.
Nếu hắn thủ hạ lưu tình, thiên hạ há còn ân ân oán oán gì nữa?
Từ trong ánh mắt của Giang Dược, lão thuật sĩ râu dê đọc được vẻ lạnh lùng, thấy được sát ý, lão biết, sinh tử ở ngay khoảnh khắc này.
Lão tiếp tục nài nỉ: "Anh bạn, chúng ta không oán không thù, nội chiến của gia tộc các người, trước kia ta đã tuyên bố là sẽ không tham dự. Nể tình người đồng đạo, xin hãy tha cho ta một con đường sống. Anh muốn cái gì, cứ mở miệng, mấy năm nay ta cũng tích góp được kha khá của cải, anh muốn cái gì, chỉ cần ta có, đều là của anh!"
"Tôi chỉ cần đòi lại công đạo."
"Công đạo sao? Được, có phải nhà họ Đặng có lỗi với anh hay không? Giao cho ta, ta có thể thay anh diệt cả nhà họ Đặng!" Vì sống sót, lão thuật sĩ râu dê này cũng liều cái mạng già.
Câu nói này ngược lại khiến Giang Dược hơi động tâm.
Mặc dù Giang Dược không sợ kết thù với nhà họ Đặng, nhưng chung quy thế lực của hắn vẫn còn đơn bạc quá. Lần nào cũng đều phải đích thân ra mặt cứng rắn với nhà họ Đặng, hiển nhiên là hơi quá bắt mắt.
Nếu quả thật có một người có thể làm thay, ngược lại cũng không tồi.
Lão thuật sĩ râu dê hiển nhiên bắt được vẻ động tâm trong ánh mắt Giang Dược, vội vàng nói: "Anh bạn, ta nói được thì làm được, chỉ cần anh tha ta một mạng, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực, giúp anh