Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 91 - Chương 174: Có Làm Trò Hề Gì Cũng Khó Thoát Khỏi Cái Chết

Chương 174: Có làm trò hề gì cũng khó thoát khỏi cái chết Chương 174: Có làm trò hề gì cũng khó thoát khỏi cái chếtChương 174: Có làm trò hề gì cũng khó thoát khỏi cái chết

giết người của nhà họ Đặng!"

"Ha ha, đúng là tôi rất hứng thú với việc giết người của nhà họ Đặng. Có điều ông cũng không phải hạng thành thật gì, tôi không thể tin được ông. Nếu hôm nay tôi tha cho ông một mạng, quay đầu ông lượn mất như con cá trạch thì tôi biết đi đâu tìm ông đây?"

"Ta... ta có thể nộp đầu danh trạng." Lão thuật sĩ râu dê vội vàng nói. (Chú thích: nộp đầu danh trạng là hành động nào đó dùng để cam kết với bên mình muốn gia nhập, để lấy được lòng tin của họ, để cam đoan mình sẽ không phản bội họ)

"Được, vậy ông xử lý thằng oắt kia trước đi."

Giang Dược chỉ vào Đặng Khải đang nằm dài trên sàn, mới vừa rồi gã bị một cước của Giang Dược đạp bay, nằm sõng soài ở bên tường, một mực không có động tĩnh gì, nhưng kỳ thật là đang giả chết, hơn nữa còn lén lút nhích ra phía ngoài từng chút một, vốn dự định thừa dịp hiện trường hỗn loạn vụng trộm chuồn đi mất.

Ai ngờ Giang Dược kỳ thật vẫn luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của gã.

Thấy Giang Dược chỉ tay về phía mình, Đặng Khải bị dọa đến hồn phi phách tán.

Hai thành viên khác của nhà họ Đặng giờ phút này đã bị thủ đoạn của lệ quỷ cuốn lấy, cách cái chết không xa, căn bản không có khả năng cứu viện gã.

Mà Đặng Vinh thì bị khói đen chui vào, hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc. Thậm chí coi như Đặng Vinh không hề hấn gì thì một người già như lão cũng quyết không thể trợ giúp được gì cho Đặng Khải.

Đặng Khải tuyệt vọng kêu to, cũng không lo được xương cốt trên người rốt cuộc bị gấy mất bao nhiêu khúc, bám lấy tường điên cuồng bò ra phía cửa, hai tay hung hăng đập cửa, kêu cứu ra phía bên ngoài.

Giang Dược lạnh lùng nhìn trò ha vùng vẫy giãy chết của gã, cười nhạt nói: "Cứ tiếp tục đập, có thể gọi được người tới coi như tôi thua."

Đây chính là lệ quỷ cấp C-, muốn điều khiển lĩnh vực lệ quỷ phong tỏa một phòng bao nho nhỏ như thế này, quả thực là dễ như trở bàn tay.

Đừng nói là đập cửa, coi như không đóng cửa, bên ngoài cũng đồng dạng không nhìn thấy bên trong xảy ra chuyện gì, không nghe được bên trong xảy ra chuyện gì.

Lĩnh vực lệ quỷ ngăn cách, kỳ thật tương đương với quỷ đả tường trá hình, là ngăn không gian này thành một khu vực độc lập, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.

Nếu như lĩnh vực lệ quỷ có thể dễ dàng bị người khác nhìn ra như vậy, người bình thường cũng sẽ không đến mức vừa nhắc tới quỷ đả tường là ai ai cũng biến sắc.

Giang Dược buông chân ra, thầy Nhạc cẩn thận từng li từng tí bò lên, sờ bên hông một cái, lôi ra một thanh đoản đao màu bạc, ước chừng dài bảy, tám tấc, có vỏ đao bao bọc.

Đao ra khỏi vỏ, hàn quang lóe lên, thẳng đến yết hầu của Đặng Khải.

“Cậu Đặng, việc này là do các người tự tìm, chớ có trách ta."

Đặng Khải dựa vào tường, lui không thể lui, hai tay gắt gao chống đỡ cây đao của lão thuật sĩ râu dê, hoảng sợ kêu lên: "Thây Nhạc, đừng xúc động, đừng xúc động."

"Không xúc động không được. Cậu không chết, chính là ta chết. Trước sau phải có người chết, chỉ bằng cậu chết trước!" Hai mắt lão thuật sĩ râu dê lóe lên vẻ hung tàn, một đao xet qua cổ của Đặng Khải. Một đường tơ máu tuyệt vọng xuất hiện trên cổ Đặng Khải, nháy mắt, máu tươi phun ra ngoài.

Hai con mắt Đặng Khải tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, hai tay liều mạng che cổ, hòng ngăn cản máu tươi phun ra.

Chỉ là mặc cho gã có cố gắng thế nào, đều chỉ tốn công vô ích. Máu tươi rất nhanh nhuộm đỏ cả hai tay gã.

Âm!

Lúc Đặng Khải ngã xuống, hai tròng mắt cơ hồ là muốn lồi ra khỏi hốc mắt, có thể nói là chết trong tuyệt vọng khôn cùng.

Giang Dược bỗng nhiên bóp thủ quyết, một luông khói đen bỗng nhiên xông ra từ miệng Đặng Vinh. Đang run rẩy toàn thân, Đặng Vinh lập tức giống như được dỡ xuống gánh nặng ngàn cân, khôi phục một chút sinh cơ, thở phì phò từng đợt.

Dù cho lão biết tình cảnh hiện tại đã là thập tử vô sinh, nhưng vẫn không thể ngăn được sự tham lam của mình đối với không khí tươi mát, cật lực hít thở từng ngụm mội.

"Ông có thể tiếp tục." Giang Dược gặp thầy Nhạc phối hợp như vậy, dứt khoát không cần phiền hà lệ quỷ, đều để thầy Nhạc làm thay hết, còn bản thân hắn thì ung dung moi ra chiếc điện thoại của một gã con em nhà họ Đặng, dùng vân tay của đối phương mở khóa, rồi bật công năng ghi hình.

Đã xử lý một tên Đặng Khải, hiện tại thây Nhạc càng là đã trót đâm lao phải theo lao tới cùng.

Giết một người cũng là giết, giết vài người cũng là giết.

Nếu đã giết một người, giờ có giết thêm những người khác cũng không có gì phải áp lực.

Đặng Vinh thấy lão thuật sĩ râu dê đi về phía mình từng bước một, đao bạc trong tay còn tí tách nhỏ xuống từng giọt máu của Đặng Khải, dù cho cả đời đã trải qua vô số sóng to gió lớn, đến thời khắc sắp phải lìa đời, Đặng Vinh vẫn sợ hãi không thôi.

"Đặng Hằng! Ngay cả ông chú của mày mà mày cũng không chịu buông tha, đồ bất hiếu nhà mày lẽ nào không sợ thiên lôi đánh xuống sao?"

Lão ta biết, lúc này cầu xin tha thứ đã vô dụng, dứt khoát chửi ầm lên.

Thầy Nhạc mặt đơ giống như đang giết một con gà, đao bạc hung hăng quét một vòng qua cổ Đặng Vinh, lại thêm một kẻ ngã xuống.

Lão cáo già Đặng Vinh năm trên sàn trừng lớn hai mắt, chỉ một cánh tay về phía Giang Dược, miệng phát ra tiếng ô ô ô quái dị, hiển nhiên là có chút không cam tâm.

Giang Dược dù bận vẫn ung dung đi đến trước mặt Đặng Vinh, khom người áp sát vào lỗ tai lão, thì thâm: "Không phải ông từng nói chỉ cần một cú điện thoại là có thể khiến tôi lăn lộn không nổi ở Tinh Thành nữa hay sao? Làm sao giờ lại im re rồi?"

Đặng Vinh vẫn còn chưa tắt thở ngay, vừa nghe lời này, đôi mắt già nua hướng lên trời trừng một cái, toát ra vẻ không thể nào tin được, miệng mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc không thể phát ra thêm tiếng nào nữa.

Hai tay lão quờ quạng trên không mấy cái, cuối cùng lạch bạch rơi xuống đất, bất động.

Còn lại hai gã con em nhà họ Đặng vừa nãy bị con quỷ cuốn lấy, vốn là cũng sắp xong đời. Có điều Giang Dược vẫn lưu lại một tay, tặng cho lão thuật sĩ râu dê bổ một đao cuối cùng. Lão thuật sĩ râu dê nơm nớp lo sợ, cũng không dám do dự, liên tục lia đao hai nhát.

Chỉ trong vòng chưa đầy ba phút, bốn thành viên già trẻ nhà họ Đặng đều đã tắt thở hoàn toàn.

Giang Dược chỉ chỉ vào chỗ đặt ghế sô pha dùng để nghỉ ngơi trong góc phòng bao, nơi đó có một đám chậu hoa lớn, luật sư Uông đang co rúm phía sau, làm con đà điểu, cầu khấn những người ở hiện trường quên đi sự tồn tại của bản thân.

Mãi đến khi lão thuật sĩ râu dê xách ông ta ra khỏi góc khuất, thì vị luật sư Uông này mới trực tiếp quỳ rạp xuống đất, liên tục năn nỉ.

"Cậu chủ Hằng, cậu chủ Hằng tha mạng. Tôi chỉ là kẻ làm thuê, xưa nay không hề đứng đội đối với chuyện nội bộ của nhà họ Đặng các cậu. Xin cậu hãy giơ cao đánh khẽ, tha tôi một con đường sống. Không phải cậu chủ Hằng vẫn luôn nhớ thương cô vợ xinh đẹp của tôi sao? Để tôi gọi điện thoại cho cô ấy, bảo cô ấy tới gặp cậu. Cả con gái tôi nữa, năm nay đã mười sáu, cậu chủ Hằng có hứng thú cùng thu luôn không? Để tôi gọi cho nó..."

Luật sư Uông hiển nhiên đã bị hiện trường huyết tinh làm cho sợ choáng váng, vì mạng sống đã triệt để không cần mặt mo, hiến mông, hiến vợ, hiến con gái, cái gì hiến được là hiến tất.

Lúc ông ta nói những lời này không hề trúc trắc chút nào, hiển nhiên là thường ngày vẫn tập dợt qua trong đầu. Lời lẽ buôn nôn đến vậy mà ông ta vẫn có thể biểu đạt rõ ràng, Giang Dược nghe mà phải xấu hổ thay ông ta.

Người như thế, lại mặc Âu phục giày da, đeo mắt kiếng gọng vàng, như con chó hình người lăn lộn được đến tầng lớp thượng lưu của xã hội?

Lão thuật sĩ râu dê nghe lời này của luật sư Uông, tim đập thình thịch, quay đầu liếc Giang Dược, nghĩ thâm trên đầu chữ sắc có một cây đao, vừa là vợ, vừa là con gái, liệu cái tay cậu chủ Hằng này có động tâm hay không?

Người trẻ tuổi thường hay háo sắc, có lẽ đây là một nhược điểm, có thể tiến hành lợi dụng?

Chỉ là sau khi lão quay đầu xem xét, không khỏi thất vọng hoàn toàn.

Trong ánh mắt Giang Dược, ngoại trừ căm ghét, không còn gì khác.

Đối mặt loại cám dỗ này, một người trẻ tuổi huyết khí phương cương lại có thể không hề động tâm chút nào? Đây thật sự là vị thiếu gia ăn chơi trác táng trong truyền thuyết của nhà họ Đặng kia ư?

Đột nhiên, trong đầu lão thuật sĩ râu dê sinh ra một loại cảm giác hoang đường không gì sánh kịp. Lão mơ hồ cảm thấy, người trẻ tuổi này rất có thể không phải là Đặng Hằng.

Vậy hắn là ai mới được?

Lão thuật sĩ râu dê càng nghĩ càng kinh, khi cái tên đó xuất hiện trong đầu lão, trái tim lão nhịn không được run rẩy kịch liệt một trận.

Là hắn!

Lão bố trí trận phong thủy tà ác, hấp dẫn lệ quỷ tới cửa, quả nhiên không có hiệu quả. Hơn nữa lệ quỷ ngược lại còn bị hắn thu thập, bị hắn điều khiển, còn phản công đến tận đây?

Nghĩ tới đây, lão thuật sĩ râu dê đã hoảng sợ triệt để. Lão biết rõ con lệ quỷ kia kinh khủng đến cỡ nào. Chính bản thân lão cũng không thể làm gì được nó, chẳng qua là mượn nhờ trận phong thủy tà ác, dựa thế dẫn dụ nó, lợi dụng nó mà thôi.

Nhưng dưới tình huống không hề có chút chuẩn bị nào, đối phương chẳng những chế phục nó, hơn nữa còn điều khiển ngược lại nó nữa. Phần thủ đoạn này, dù lão có tu luyện thêm mấy chục năm nữa, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của người ta. Còn hiện tại, chỉ sợ tư cách làm trợ thủ cho người ta cũng không cói

Nghĩ tới đây, lão thuật sĩ râu dê nào còn dám chơi trò khôn vặt?

Một đao xet qua, luật sư Uông giống như con gà bị cắt tiết, phát ra tiếng thét thê lương, gục xuống giấy chết, căn bản không tài nào ngăn cản được sức sống nhanh chóng trôi qua.

Chỉ trong chốc lát, cả năm người phe nhà họ Đặng đều ngã xuống trong vũng máu.
Bình Luận (0)
Comment