Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 326

Khách viện.

Tạ Tri Phi vừa bước vào đã thấy Yến Tam Hợp.

Bức tường vây ngoài viện xếp bằng đá, chỉ cao nửa người, nàng chắp tay sau lưng đứng trên tường đá, bóng lưng trầm mặc như dãy nũi.

Nàng đang nghĩ gì vậy?

Tạ Tri Phi đột nhiên dâng lên nỗi sợ hãi không tên: Nàng vẫn sẽ để ý đến ta chứ?

Nghe thấy động tĩnh, Yến Tam Hợp xoay người, bước nhanh lên trước: "Vị này là Chu lang trung, lát nữa hắn sẽ khám bệnh cho các ngươi.”

Tạ Tri Phi lúc này mới chú ý tới phía dưới tường đá, có một ông lão đang ngồi xổm, đầu lão này cũng trọc.

Ông lão kia đứng lên, nhếch miệng cười với đám người, hai cái răng cửa vừa vàng vừa lệch.

Tiểu Bùi gia: "Tạ Ngũ Thập, mau đến xem này, bọn họ là song sinh, nhìn giống nhau như đúc luôn.”

“Thật mới mẻ!” Tạ Tri Phi nói với Chu Lang Trung: "Vậy làm phiền rồi.”

Ngón tay khô héo của Chu lang trung chỉ vào Hoàng Kỳ và Chu Thanh: “Ngươi, ngươi đi theo ta trước.”

Một câu nói, khiến cho Tiểu Bùi gia hơi biến sắc.

Hắn ghé sát Yến Tam Hợp, thấp giọng nói: "Liếc mắt một cái đã thấy Hoàng Kỳ và Chu Thanh bị thương nặng nhất, tên lang trung này cũng được đấy.”

Yến Tam Hợp không để ý tới hắn, nhìn Tạ Tri Phi: “Phòng của Tam gia ở bên tay trái, Tiểu Bùi gia ở chính giữa, cơm tối đều tự ăn trong phòng.”

Một phòng ngoài cùng bên trái, một phòng ngoài cùng bên phải, rõ ràng là nàng không muốn nhìn thấy hắn.

Nhưng tốt xấu gì nàng cũng có để ý đến ta.

Tạ Tri Phi mừng thầm cười khổ: “Khi nào thì có thể gặp Đường Kiến Khê?”

“Đêm nay, thư phòng của hắn. Lát nữa Hoàng Kỳ và Chu Thanh ra ngoài thì Tam gia mau đi gặp Chu lang trung, vết thương trên người cũng cần chăm sóc, tối nay chắc chắn sẽ không thoải mái, phải chuẩn bị tâm lý đi.”

Ngữ khí hết sức bình tĩnh, giống như mấy câu nói có gai nhọn dưới chân núi kia nàng chưa từng nói, nhưng trong lòng Tạ Tri Phi lại rõ ràng… Trong lòng nha đầu đã vạch ranh giới với hắn.

Yến Tam Hợp thấy sắc mặt Lý Bất Ngôn khó coi, bèn tiến lên đỡ lấy: “Khó chịu chỗ nào à?”

Lý Bất Ngôn yếu ớt cười cười: “Mắt không thoải mái.”

“Nói bừa!”

Tiểu Bùi gia chen vào: “Ngươi không bị thương ở mắt chứ?”

Lý Bất Ngôn liếc mắt nhìn Tạ Tri Phi: “Bị người ta ném cát thôi, Tam gia nói xem có đúng không?”

Ngươi là cái cóc khô gì? Tạ Tri Phi lạnh lẽo hừ một tiếng, rồi tự mình đi vào phòng.

Hắn còn không biết xấu hổ mà lên mặt?

Lý Bất Ngôn tức giận muốn nhào vào đánh hắn, Yến Tam Hợp vội vàng kéo nàng đi về phía trước: “Ta bảo người chuẩn bị nước nóng, ngươi đổ mồ hôi rồi, lát nữa nhanh đi tắm rửa.”

“Yến Tam Hợp! Có đói bụng không, có muốn ăn chút điểm tâm trước không?”

“...”

“Nước suối trên núi pha trà, mùi trà rất thơm, lát nữa ta pha cho ngươi một ly.”

“...”

Tiểu Bùi gia nhìn bóng lưng hai người, nghiến răng nghiến lợi.

Nương nó, rốt cuộc ai là chủ tử, ai là nha hoàn, không có vương pháp rồi đúng không?

...

Cửa đóng sầm lại.

Lý Bất Ngôn nhìn Yến Tam Hợp đầy bất mãn: “Sao ngươi lại lôi kéo ta?”

Yến Tam Hợp không đáp chỉ hỏi ngược lại: "Sao ngươi lại nhắm vào Tạ Tri Phi?”

“Ta không vừa mắt hắn.”

“Bởi vì ta sao?”

“Đúng.”

“Ngươi nhìn ra rồi?”

“Nhìn ra từ lâu rồi, ai như ngươi, trì độn chẳng khác gì heo, trong lòng chỉ có tâm ma, chẳng nhìn thấy gì khác.” Lý Bất Ngôn thành thật gật đầu.

“Bất Ngôn.” Giọng Yến Tam Hợp rất bình tĩnh: “Bây giờ đừng quan tâm chuyện khác, chuyện của Đường Chi Vị mới là đại sự hàng đầu.”

Lý Bất Ngôn nặng nề nhìn Yến Tam Hợp: "Tam Hợp, ngươi nói thật với ta, ngươi...”

"Bây giờ cũng không phải lúc nên hỏi, chờ ta về kinh thành chúng ta đóng cửa nói kỹ càng… với cả…” Yến Tam Hợp đưa tay khẽ búng trán nàng: “Chính ngươi nói mà, chuyện yêu đương của nam nữ không phải chuyện ngươi chết ta sống, phải không?”

“Ta chỉ là…”

“Ngươi là không nỡ nhìn ta tủi thân.”

“Biết là tốt rồi.”

Yến Tam Hợp đỡ nàng ngồi xuống, rót chung trà ấm đưa đến bên miệng nàng, cười khẽ: “Nha đầu ngốc, ta giống như là người có thể chịu tủi thân?"

...

Trong một gian phòng khác.

Tiểu Bùi gia nhìn chằm chằm Tạ Tri Phi: “Nói thật, ngươi và Yến Tam Hợp làm sao vậy? Ngươi và Lý Bất Ngôn làm sao vậy?”

“Ai da!” Tạ Tri Phi đau đớn hô một tiếng: “Vết thương sau lưng ta hình như lại chảy máu, ngươi mau giúp ta xem đi.”

“Mau, mau quay lại.” Tiểu Bùi gia đi tới phía sau hắn cúi đầu xem, lại thấm máu ra rồi.

“Tên cẩu lang trung kia chẳng biết nhìn gì cả, rõ ràng ngươi mới bị thương nặng nhất.”

Tiểu Bùi gia đã quên mười lăm phút trước, hắn còn khen cẩu lang trung kia ở bên tai Yến Tam Hợp.

“Có đau không?”

“Đau muốn chết.”

Tiểu Bùi gia hét lên chạy ra ngoài: “Lang trung, lang trung, không ổn rồi, sắp xảy ra án mạng, huynh đệ ta lại chảy máu rồi..."

Tạ Tri Phi nhìn cánh cửa gỗ lắc lư, môi mím chặt thành một đường thẳng.

Minh Đình, sao ngươi không hỏi ta đau ở đâu?

Tim ta đau lắm!

...

Trị thương, dùng cơm, nghỉ ngơi...

Bóng đêm dần hạ xuống, có hạ nhân gõ cửa phòng Yến Tam Hợp: “Cô nương, lão gia đã chờ ở thư phòng, cô nương có thể đi qua đó rồi.”

“Được.” Yến Tam Hợp đứng lên: “Bất Ngôn, ngươi đi kêu Tam gia đi.”

“Bỏ đi!” Lý Bất Ngôn hích mũi lên trời: “Bây giờ ta chỉ cần thấy khuôn mặt kia, mà muốn nhổ nước miếng.”

Yến Tam Hợp bất đắc dĩ mỉm cười, đành phải tự mình đi tới cửa phòng Tạ Tri Phi, vừa định gõ cửa thì cửa đã mở ra từ bên trong.

Tạ Tri Phi đi ra: “Sắp xuất phát rồi sao?”

Yến Tam Hợp gật gật đầu: “Hoàng Kỳ bị thương nặng, để hắn ở trong phòng nghỉ ngơi.”

“Yến cô nương, ta bị thương không nặng.”

 

Hoàng Kỳ nào chịu ở một mình trong phòng, hắn thò nửa cái đầu ra sau Tạ Tri Phi: “Ta cũng muốn đi.”

Hắn ở trong phòng này, Tiểu Bùi gia cũng có thể đang ở đây.

Yến Tam Hợp cao giọng: “Được, vậy chuẩn bị xuất phát.”

Tạ Tri Phi ấn nửa cái đầu của Hoàng Kỳ về, đóng cửa rầm một tiếng: “Yến Tam Hợp, tán gẫu vài câu đi!”

“Tam gia.” Yến Tam Hợp chậm rãi nâng mắt lên, đôi mắt nhìn rất sáng trong bóng đêm: “Lúc dưới chân ta hơi nặng lời, nói mấy câu không tôn trọng với Tam gia, xin Tam gia đừng chấp nhặt với ta.”

Tạ Tri Phi hơi sửng sốt.

“Lúc lên núi ta đã để lộ thân phận, lát nữa đến thư phòng, thì cứ tùy cơ làm việc.” Yến Tam Hợp chỉ vào Lý Bất Ngôn ở xa xa: "Ta ở phía trước chờ Tam gia.”

Tạ Tri Phi nhìn bóng lưng mảnh khảnh của thiếu nữ, ngực lại bắt đầu đau.

...

Ánh trăng trong núi nhìn sáng tỏ đáng yêu hơn nhiều so với ánh trăng ở kinh thành.

Gió đêm rất lạnh, thậm chí còn có cảm giác như mùa đông, Yến Tam Hợp không sợ lạnh nhưng những người khác đều thấy lạnh cóng.

Đi một đường, Yến Tam Hợp mới phát hiện tòa nhà này lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng, bảy rẽ tám rẽ như một mê cung.

Cuối cũng cũng đến cửa thư phòng, hạ nhân làm tư thế mời, Yến Tam Hợp nhấc chân bước tới.

Trong thư phòng, đèn đuốc sáng trưng.

Đường Kiến Khê ngồi ở ghế thái sư, trên mặt không có biểu cảm gì.

Bên cạnh hắn có một nữ nhân.

Nữ nhân kia nhìn không đẹp lắm, mặt mày cũng đã rũ xuống, nhưng nhìn rất có phúc tướng.

Hơn nữa dáng người người phụ nữ này rất thon thả, vừa nhìn đã biết chưa từng sinh con, hẳn là thê tử của Đường Kiến Khê.

Phía bên thư phòng đặt sáu cái ghế, giữa hai cái ghế lại đặt một cái bàn vuông nhỏ. Trên bàn, bày nước trà, trái cây, điểm tâm.

Yến Tam Hợp ngồi xuống cái ghế gần Đường Kiến Khê nhất, lại chỉ vào cái ghế bên cạnh, nói: "Tam gia, ngồi đi.”

Tạ Tri Phi chậm rãi ngồi xuống, hai người cực kỳ ăn ý nhìn nhau, sau đó lại dời tầm mắt đi.
Bình Luận (0)
Comment