Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 327

Tiểu Bùi gia một lòng muốn ngồi bên cạnh Yến Tam Hợp trợn tròn mắt.

Rõ ràng trước khi bước vào thư phòng, hai người này còn một người đi trước, một người đi cuối cùng, dáng vẻ như cả đời sẽ không qua lại với nhau. Sao lại vào cửa này, Yến Tam Hợp lại gọi Tạ Ngũ Thập đến ngồi bên cạnh rồi?

Bùi Tiếu buồn bực ngồi xuống, chỉ nghe Yến Tam Hợp mở miệng hỏi: "Đường lão gia, ngài đã suy nghĩ kỹ chưa.”

Đường Kiến Khê hỏi ngược lại: “Yến cô nương muốn biết cái gì?”

“Muốn biết rất nhiều, tỷ như Đường Chi Vị lúc còn ở trong khuê phòng là người như thế nào? Phụ thân Đường Kỳ Lệnh của nàng là người như thế nào?” Yến Tam Hợp hơi dừng lại: “Muốn biết học sinh của Đường Kỳ Lệnh Chư Ngôn Đình, cả việc Đường lão gia ngươi đóng vai trò gì trong sinh mệnh Đường Chi Vị, cũng không thể vòng qua vụ án của Đường Kỳ Lệnh.”

Mỗi một chữ Yến Tam Hợp nói, đều đánh thẳng vào trái tim của Đường Kiến Khê.

Nhất là bà chữ "Chư Ngôn Đình" vừa ra khỏi miệng, hô hấp của hắn đã không tự chủ mà dồn dập.

“Yến cô nương!” Đường Kiến Khê cố ép lại sự kinh hãi: “Người này là thê tử của ta, Đào Xảo Nhi.”

Nữ tử sau khi thành thân, sẽ bị gán cho họ của phu quân, khuê danh khi còn làm cô nương, thì không thể nói với người ngoài.

Nhưng lúc Đường Kiến Khê giới thiệu, lại rất thoải mái nói ra tên của thê tử, khiến mọi người quá đỗi ngạc nhiên.

Lúc này, Đào Xảo Nhi mỉm cười với sáu người: “Ngoại trừ Yến cô nương, ta vẫn không biết những người khác gọi như thế nào.”

Yến Tam Hợp lúc này mới hiểu được, thì ra Đường Kiến Khê dùng khuê danh thê tử làm mồi nhử, muốn thăm dò thân phận Tam gia và Tiểu Bùi gia.

Cô không lên tiếng, giao quyền lựa chọn cho Tạ Tri Phi.

Hắn muốn nói, thì có thể nói.

Nếu không muốn nói, nàng cũng có cách che dấu cho qua.

“Ta họ Tạ, tên Tri Phi, tự Thừa Vũ, trong nhà đứng thứ ba.” Tạ Tri Phi nhìn Bùi Tiếu: "Hắn họ Bùi, tên một chữ Tiếu, tự Minh Đình. Ba người còn lại là thị vệ của ba người chúng ta, hôm nay nếu không phải họ đều bị thương thì cũng sẽ không được ngồi.”

“Thì ra là Tạ công tử, Bùi công tử, thất kính rồi.” Đào Xảo Nhi đánh giá hai người từ trên xuống dưới, cảm thán nói: "Vừa nhìn đã biết là được nuôi dạy tốt, tri thức lễ phép, thông minh lanh lợi.”

Đường Kiến Khê nghe thê tử khen hai hậu sinh trẻ tuổi tuấn lãng, dường như hơi bất mãn: "Cũng đâu có thấy thông minh gì!”

Đào Xảo Nhi cười nói: "Chẳng lẽ lão gia còn muốn thi ư?”

Đường Kiến Khê như vô ý liếc nhìn Bùi Tiếu: "Vậy mời Bùi công tử nói một chút, vì sao ta lại từ quan quy ẩn?”

“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Tiểu Bùi gia ngoài cười nhưng trong không cười: “Ta đâu phải giun đũa trong bụng Đường lão gia, sao có thể đoán được.”

Đường Kiến Khê lập tức xụ mặt, tay nâng chung trà lên, không để ý đến người khác nữa.

Bưng trà, ý là tiễn khách.

Đang yên đang lành sao lại đột nhiên tiễn khách?

Tiểu Bùi gia vội vàng nhìn Tạ Tri Phi bên cạnh: Huynh đệ, lương tâm trời đất, ta có nói gì đâu!

Tạ Tri Phi cũng cảm thấy không thích hợp, khẽ ho một tiếng, nhắc nhở Yến Tam Hợp.

Yến Tam Hợp đâu cần hắn nhắc nhở, trong lòng đã sớm bắt đầu tự hỏi vì sao rồi.

Không nói cái khác, Đường Kiến Khê sau khi thấy nét chữ của Đương Chi Vị, thì vội vội vàng vàng chạy như bay xuống núi, hắn không nên làm ra hành động bưng trà tiễn khách như thế.

“Có một câu, ta còn chưa kịp nói với Đường lão gia.” Yến Tam Hợp cẩn thận quan sát mỗi một biểu cảm trên mặt Đường Kiến Khê: "Quan tài Tĩnh Trần không khép lại được, con cháu đời sau của nàng sẽ xui xẻo, nhẹ thì tai họa nhỏ, nặng thì chết.”

“Còn chuyện này nữa sao?” Đường Kiến Khê nói: "Nàng là ni cô, không có con cái, làm gì có con cháu đời sau. Dưỡng nữ duy nhất Minh Nguyệt đã ghi vào gia phả Đường thị ta, đã sớm không liên quan đến nàng nữa rồi.”

“Đường gia chẳng lẽ không có hậu nhân?”

“Hừ!” Đường Kiến Khê vỗ bàn, cả giận nói: "Hậu nhân Đường gia, ta mặc kệ sống chết, đám ngu xuẩn các ngươi.”

“Không muốn nói thì không nói, sao mắng chúng ta?” Tiểu Bùi gia nhỏ giọng lẩm bẩm: "Còn tự xưng là ẩn sĩ, chẳng có chút phong độ nào.”

“Nhóc con vô tri, ngươi thì biết cái gì!” Đường Kiến Khê đập bàn thật mạnh, giận đến thất khiếu bốc khỏi.

Không đúng!

Cực kỳ không đúng!

Yến Tam Hợp căng thẳng, vừa định mở miệng, thì Tạ Tri Phi đã giành nói trước: “Đường lão gia có điều gì khó nói sao?”

Cuối cùng cũng có một người thông minh.

Đường Kiến Khê nhướng mắt nhìn Tạ Tri Phi, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: "Chuyện cũ trước kia, không thể nói, không thể nói.”

Tạ Tri Phi: "Vì sao không thể nói?”

Đường Kiến Khê không nói tiếp, ném cho mọi người biểu cảm "Người trẻ tuổi, tự mình ngộ đi".

Ngộ không ra mà!

Tạ Tri Phi mờ mịt nhìn Yến Tam Hợp.

Yến Tam Hợp thử hỏi: "Có phải Đường lão gia đã thề với ai không?”

Đường Kiến Khê nhìn Yến Tam Hợp chìm trong ánh nến, cuối cùng chậm rãi nói: "Ta đã thề độc với Tĩnh Trần, chuyện trước đây chỉ có thể mang vào trong quan tài, tuyệt đối không thể nhả ra ngoài một chữ.”

“Cái gì gọi là chuyện trước kia?”

“Chuyện có liên quan đến Đường gia, người có liên quan, hết thảy chỉ có thể mang vào trong quan tài.”

“Cho nên, ngươi mới muốn kiểm tra xem chúng ta có thông minh hay không.”

Yến Tam Hợp không hỏi dồn hắn: “"Tại sao lại thề độc như vậy", “Bởi vì tất cả mọi chuyện tiếp theo, chúng ta chỉ có thể tự đoán. Đoán đúng, ngươi gật đầu, đoán sai, ngươi lắc đầu.

Đường Kiến Khê vuốt râu, vẻ mặt thưởng thức nói một chữ: "Ừ!”

Hắn bày ra vẻ mặt thưởng thức lúc này, Tiểu Bùi gia suýt nữa thì nhảy dựng lên.

Đoán thế nào?

Đoán cái gì?

Ngươi, Đường Chi Vị, Chư Ngôn Đình, cả Đường Kỳ Lệnh, nhiều người như vậy, nhiều chuyện như vậy, nương nó đoán đến ngày tháng năm nào?

“Đường lão gia, còn có một cách.” Tiểu Bùi gia ra chủ ý: “Ngươi ở trong viện thắp hương, sám hối với Bồ Tát, Bồ Tát hẳn là có thể tha thứ cho ngươi.”

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Đường Kiến Khê nhìn Bùi Tiếu: “Đạo lý nông cạn như vậy, Bùi công tử chẳng lẽ không hiểu sao?”

Cái thứ cứng đầu.

Bùi Tiếu thò nửa người ra, nhìn Yến Tam Hợp: Lão đại, ngươi lên tiếng đi, chúng ta đoán hay là không đoán!

Yến Tam Hợp thản nhiên nhìn hắn một cái: Ngươi hỏi cái này làm gì? Chúng ta còn lựa chọn nào nữa sao?

“Đường lão gia, chúng ta đoán.”

Yến lão đại quyết định thật nhanh, hơn nữa chẳng hề lãng phí thời gian: “Vấn đề thứ nhất, Đường Chi Vị ở trong khuê phòng là người như thế nào?”

Nếu Đường Kiến Khê chỉ phụ trách gật đầu, lắc đầu, như vậy người đoán, chỉ có mấy người bọn họ.

Tạ Tri Phi từng đến trai phòng Tĩnh Trần, từng thẩm vấn Thanh Trúc, Như Chân, hắn là người có tư cách đoán nhất.

“Tài nữ.” Tạ Tri Phi dường như đã đoán được Yến Tam Hợp sẽ hỏi hắn, lại nói: "Cầm kỳ thi họa đều tinh thông, từng đọc tứ thư ngũ kinh, giỏi thi từ ca phú, Đường lão gia, có đúng không?”

Đường Kiến Khê không lắc đầu, cũng không gật đầu, bình tĩnh hỏi một câu: "Sao lại nghĩ thế?”

“Cầm kỳ thư họa thì không cần phải nói, phàm là cha mẹ có tầm nhìn xa trông rộng, đều sẽ cho con gái mình học một ít.” Tạ Tri Phi: "Con gái Đường Kỳ Lệnh, chút bản lĩnh này cũng không có, nói ra chẳng phải là làm mất mặt Đường gia sao?”

Hắn nghiêng đầu, nhìn về phía Yến Tam Hợp, trong ánh mắt hiện lên sự kiêu ngạo không ai nhìn thấy.

“Người có thể nói được câu “trực như huyền, tử đạo biên, khúc như câu, phản phong hầu”* lời này, tứ thư ngũ kinh chắc chắn đều ở trong bụng.”

*người chính trực vô tư thì có kết cục bi thảm, người lươn lẹo thì hướng hết vinh hoa phú quý.

“Về phần nói nàng giỏi thi từ ca phú, là bởi vì khi đoạt hoa khôi, nàng đã làm bài thơ kia.” Yến Tam Hợp: "Đường lão gia, Tam gia nói đúng không?”
Bình Luận (0)
Comment