Cảnh Táp tìm được Liễu Ý hai người liền nhà Cảnh Táp, Liễu Ý nhìn thấy Tô Hiểu cả người không tự chủ mà rùng mình, trở nên bứt rứt khẩn trương, Cảnh Táp vỗ vai nàng an ủi, đến bên cạnh Liễu Ý nhỏ giọng nói, "đừng sợ, cô ấy sớm quên chuyện hai người gây gổ rồi." Liễu Ý nuốt nước miếng một cái, chỉ hy vọng cầu nguyện như vậy. Cảnh Táp tỏ ý cho Tô Hiểu tắt ti vi, sau đó kéo Liễu Ý ngồi vào sofa, Tô Hiểu xích sang bên cạnh nhường chỗ cho các nàng, nhìn Liễu Ý một chút cảm thấy quen mắt, nên hỏi Cảnh Táp "đây làm gì? có nhiệm vụ?"
Cảnh Táp nói, "Ở quê của Liễu Ý xảy ra chút chuyện lạ, nên muốn mời chúng ta đi giúp đỡ."
"À." Tô Hiểu chớp mắt, thuận tay cầm ly trà trên bàn uống một hớp nhỏ, "tôi không có làm không công, phải trả đủ tiền mới được."
Trong lòng Liễu Ý thầm mắng, Tô Hiểu này tính xấu, người thì đáng sợ, tư tưởng cực đoan, lại tham tiền, đúng là không có ưu điểm gì, khiến người khác vô cùng ghét, trong lòng mắng như vậy nhưng ngoài mặt cũng không dám biểu lộ ra, chỉ dám nhỏ giọng nói, "tôi không biết sở cảnh sát cho bao nhiêu tiền, có thể bớt một chút không?"
Tô Hiểu sau khi khổ sở suy tính hỏi Liễu Ý, "một tháng tiền lương của cô bao nhiêu?"
"À, cũng hơn 2000, tôi vẫn là người mới, cho nên tiền lương cũng thấp."
"Vậy lấy 1 tháng tiền lương của cô đi, giá tiện nghi lắm rồi, tự cân nhắc đi." Tô Hiểu một âm như búa đập, thái độ nếu không muốn thì cút, Cảnh Táp bất đắc dĩ nói, "Tô Hiểu, cô lấy 1 tháng tiền lương của nàng, vậy tháng đó nàng sống thế nào? ít một chút lại đi."
"Chuyện không liên quan đến tôi, tôi không cần cân nhắc nhiều như vậy." Tô Hiểu hoàn toàn không để ý, giá tiền này so với giúp sở cảnh sát phá án là quá tiện nghi rồi, chỉ là đối với Liễu Ý mà nói con số cũng không nhỏ. Liễu Ý cau mày do dự hồi lâu, nghĩ đến mấy ngày trước em gái nhỏ gọi điện đến cầu cứu âm thanh run sợ, trong lòng cũng thấy xót, liền gật đầu đáp ứng, nếu như 1 tháng tiền lương có thể cứu được mạng người cũng đáng giá.
Sau khi thỏa thuận giá tiền Liễu Ý liền kể lại mọi chuyện cho Cảnh Táp cùng Tô Hiểu nghe, thì ra cạnh quê của Liễu Ý có một thôn trang nằm ngoại ô, mấy ngày qua người trong thôn phát hiện trên núi có một ngôi mộ cổ, trong mộ không có chôn theo vật quý gì, nhưng lại có xác thi cổ nữ nhân không phân hủy, thôn dân thấy thi không thối rửa liền thấy vô cùng thần kỳ, cảm thấy nhất định có thần phù hộ, liền dựng miếu trên núi, đem thi khô cung phụng, không lâu sau, trong thôn liền xảy ra chuyện rất kinh khủng, trước tiên là có một người trong thôn bị nhiễm bệnh, cả người bắt đầu thối rữa, lan đi rất nhanh, tiếp đến là những người vợ đều mắc bệnh giống nhau, còn có một ít nữ nhân trong thôn, bệnh từ từ lan rộng, người trong thôn đều nói do thi chết nguyền rủa, rốt rít muốn bỏ trốn.
Nhưng mà, dù sao nhà cả đời đều ở trong thôn, đại đa số mọi người căn bản không bỏ được, cũng không biết chạy đi đâu trốn, mà thôn trưởng lại sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của thôn, tạo thành ảnh hưởng, dẫn đến sản phẩm trong thôn không bán được, mà cũng kiên quyết không dám báo cảnh sát, cũng không cho phép bất kỳ người nào trong thôn đem tin tức nói ra ngoài, người bị bệnh trong một tuần liền chết, chết thì lặng lẽ chôn. Mặc dù cha mẹ Liễu Ý đều dời đến thành phố, thế nhưng vẫn còn chú bác thân thích của Liễu Ý ở đó, em gái nhỏ của nàng cũng thực sợ hãi, liền lén ra ngoài gọi điện cầu cứu với Liễu Ý, nhưng nàng lại không cho báo cảnh sát, nói là nếu báo cảnh sát thì nhà nàng cũng không được ở trong thôn nữa. Liễu Ý cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, có liên quan đến nguyền rủa hay là quỷ dị gì đó, gấp đến nỗi rối reng, đột nhiên nhớ đến Cảnh Táp, nếu chuyện này liên quan đến nguyền rủa thì không thể dùng thân phận cảnh sát mà dính vào được, cách duy nhất chỉ có thể âm thầm nhờ Cảnh Táp giúp đỡ, Liễu Ý biết Cảnh Táp và Tô Hiểu không chỉ làm cho mỗi sở cảnh sát, chỉ cần có người bỏ tiền nhờ vả, thì các nàng sẽ nhận.
Nghe Liễu Ý nói xong, Cảnh Táp cau mày một cái, kiểu nguyền rủa này có thể nói là khó giải quyết, niên đại càng lâu thì càng khó phá giải lời nguyền, nguyền rủa là loại thuật rất cao cấp, hơn nữa người dùng xác để nguyền rủa phải trả giá bằng mạng, thầy pháp cổ thuật cũng là một kiểu nguyền rủa, cổ thì hoàng đế vô cùng kiêng kỵ, mà trong cung thì thỉnh thoảng cũng tìm được mấy cái hình nhân bằng vải, viết ngày tháng năm sinh ai đó rồi châm kim lên, căn bản cũng không phải vu cổ thuật, nhiều lắm cũng chỉ dọa người, không có hiệu dụng gì, thật ra thì từ xưa đến nay rất ít người có năng lực nguyền rủa. Tô Hiểu không hứng thú dựa vào sofa, nguyền rủa cái gì, cũng không nằm trong phạm vi năng lực của cô, không biết quỷ có tác dụng với nguyền rủa không. Thấy hai người không nói gì, Liễu Ý lo lắng hỏi, "sao vậy? có phải nguy hiểm lắm không?"
"Nếu thực sự là nguyền rủa, thì thực sự rất nguy hiểm, ngày mai chúng ta sẽ lên đường về quê của cô, bây giờ chỉ nghe cô nói, còn xảy ra chuyện gì thì ngày mai chúng ta chính mắt đến xem mới biết, bất quá để ngừa một số chuyện, có lẽ cần dẫn theo người khác, nghĩ đến thì đây cũng là chuyện của chúng tôi, cô không cần quan tâm, về đi, sáng mai 9 giờ tập hợp ở nhà tôi, biết đường không?"
"Ừ, biết, cám ơn cô." Liễu Ý thấy Cảnh Táp đồng ý giúp, trong lòng cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, nên liền đi về nhà dọn đồ, sau đó đến sở cảnh sát xin nghỉ.
**********************************************
"Cô đi tìm thanh mai trúc mã của cô sao?" sau khi Liễu Ý đi, Tô Hiểu ngồi trên sofa xoay người, miễn cưỡng hỏi Cảnh Táp. Cảnh Táp nhìn Tô Hiểu một cái nói, "thanh mai trúc mã là nói 1 nam 1 nữ, Vi Vi với tôi đều là nữ nhân, cái từ này không hợp với chúng tôi."
"Có gì không hợp, bất quá cùng giới tính thôi mà, hình dung quan hệ thì như nhau cả thôi." Tô Hiểu khinh thường xoa tóc, Cảnh Táp cũng không muốn tranh cãi với Tô Hiểu, nói chuyện với người cố chấp thì vĩnh viễn không thông, nàng cầm di động gọi cho Huyền Vi, Huyền Vi là bạn thân nhiều năm của Cảnh Táp, cũng là đồng nghiệp với Cảnh Táp trước khi gặp Tô Hiểu, là thầy bói xem bài Tarot, thích nghiên cứu ma pháp huyền học của phương tây, Cảnh Táp cảm thấy nguyền rủa một vật gì đó thì luôn nghiêng về tà thuật tây phương, dù sao lần này Tô Hiểu cũng không giúp được gì, tìm Vi Vi đến hỗ trợ vẫn là lựa chọn tốt nhất, đúng lúc Huyền Vi cũng không có khách nhờ vả gì, liền đồng ý lời mời của Cảnh Táp, vì vậy người lên đường ngày mai đã chắc chắn, Cảnh Táp, Tô Hiểu, Liễu Ý, Huyền Vi.
Buổi tối Cảnh Táp đang chuẩn bị đến phòng tắm, đột nhiên nghe thấy Tô Hiểu "eh" một tiếng, nàng quay người lại, Tô Hiểu lấy một hộp thuốc hạ sốt trong túi quần ném lên bàn, mặt không cảm giác nói, "cẩn thận đừng đụng nước, coi chừng lây lan, chút nữa bôi thuốc này rồi ngủ, tránh vết thương bị nhiễm trùng, không thì phiền lắm. Mai ra ngoài thì nhớ mang theo nó, tôi ngủ trước, lúc đó đừng kêu tôi làm phiền." sau đó Tô Hiểu đi về phòng, truyền đến tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.
Đây là Tô Hiểu đang quan tâm sao? thì ra cô vừa ra ngoài mua thuốc cho mình, trong lòng Cảnh Táp sợ hãi, gọi Tô Hiểu là độc, nàng đã ngấm sâu rồi.
Ngày thứ hai, Cảnh Táp dậy sớm, ấn chuông, sau đó cẩn thận mặc đồ, từ khi nào nàng để ý đến bề ngoài của mình, đại khái là sau khi đi cùng Tô Hiểu, trước kia Cảnh Táp không hề lo bề ngoài của mình, vì nàng quan tâm nhất chỉ có tâm linh và linh hồn, dung nhan có đẹp thì chỉ là mây khói thôi, hoa nhi không thật. Nhưng khi tình yêu trước mắt, cho dù không nhiễm trần tục thì Cảnh Táp cùng bị đẩy thành phàm phu tục tử, nàng để ý Tô Hiểu trong mắt mình, hy vọng Tô Hiểu thấy mình xinh đẹp, biết rõ phía trước mà vũng lầy, nhưng lòng không tránh được vẫn dẫm xuống.
Da vẫn tái nhợt như cũ, Cảnh Táp vỗ mặt mình, bất đắc dĩ thở dài, ra khỏi phòng không thấy bóng người Tô Hiểu ở phòng khách, Cảnh Táp ngạc nhiên tìm khắp nơi, khi đến phòng bếp thì thấy cô. Nghe thấy sau lưng có động Tô Hiểu cũng không quay lại nói. "tôi chiên trứng gà, nhanh đi làm vệ sinh đi, có lẽ tôi làm xong cơm thì hai người kia đến."