Quỷ Mật Hồ Sơ - Yêu Tinh Trong Chai

Chương 10

Ở trên đường quanh quẩn nhiều vòng, Cảnh Táp cũng không có can đảm đi vào tiệm bấm lỗ tai, bông tai Tô Hiểu đưa vẫn im lặng ngủ trong túi quần, đầu ngón tay Cảnh Táp lướt qua nó, một bộ xương trắng cùng cái sọ, rốt cuộc là đại biểu cái gì có lẽ trong lòng Tô Hiểu thật sự chỉ quan tâm đến thân thể nàng, hy vọng nàng trở thành cái xác không có suy nghĩ biết đi. Thật ra thì mặt này có nên bi ai hay không, bởi vì khi bắt đầu Tô Hiểu đã có thái độ cùng lập trường biểu hiện rất rõ, là nội tâm Cảnh Táp dần bị lạc, càng lúc càng chìm đắm trong loại ôn nhu như có như không đó, tự mình chuốc lấy khổ.

Haiz, thật ra thì nàng không chỉ sợ đau, dù sao giáo dục cổ đại, bản thân tiếp nhận sự dạy dỗ của cha mẹ, không dám tổn thương cơ thể, có hiếu cũng vậy, ngay cả trước khi cắt tóc, Cảnh Táp phải thích ứng rất lâu mới có thể tiếp nhận, nhưng bây giờ muốn xỏ một cái lỗ trên người, Cảnh Táp bối rối vòng tới vòng lui, cuối cùng thở dài một cái, khẽ cắn răng, rốt cuộc hạ quyết tâm bước chân ra, "tiểu thư, xin hỏi cần phục vụ gì?" vừa đẩy cửa tiệm ra, một cô gái trẻ nhiệt tình đi đến hỏi, Cảnh Táp lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói, "tôi... muốn bấm lỗ tai."

"Được, mời ngồi." cô gái hướng dẫn Cảnh Táp ngồi lên băng ghế, sau đó đi vào trong lấy cái súng bấm lỗ tai trong ngăn kéo ra, Cảnh Táp nhìn món đồ kinh khủng kia, liền hối hận muốn chạy, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, nàng nuốt nước miếng khẩn trương hỏi, "có phải đau lắm không?"

"Cũng không tính là đau, nhanh thôi, cũng không có chảy máu." cô gái bắt đầu thoa rượu lên lai Cảnh Táp, rái tai truyền đến từng trận lạnh lẽo khiến Cảnh Táp căng thẳng trong lòng, cô gái biết Cảnh Táp đang khẩn trương, cười cười nói, "không có chuyện gì, nhìn sắc mặt cô bị sợ mà trắng hơn, thật ra thì không đau, đã nhiều cô gái cũng bấm rồi, còn có người bấm đến mấy lỗ nữa." vừa nói vừa đem rái tai Cảnh Táp để vị trí thích hợp, không để Cảnh Táp có thời gian chuẩn bị, liền "bụp" kim nhỏ liền xuyên qua, "shs ~" Cảnh Táp hít một hơi khí, thân thể cứng đờ, cô gái híp mắt hỏi, "đau không?"

Cảnh Táp nhìn cô gái một chút, cau mày bĩu môi nói, "khi này không có chú y, cho nên không quá đau, nhưng mà bây giờ lại đau." cô gái lúc này đã đổi sang bên kia, buồn cười nói tiếp, "nhịn một chút là được, sẽ nhanh thôi."

"Ừ." Cảnh Táp vừa đáp một tiếng, liền "bụp" phát thứ hai bất thình lình bắn vào, nhân viên nhân lúc Cảnh Táp nói chuyện cùng nàng liền phân tán sự chú ý, như vậy mới có thể giảm bớt đau đớn. Hai tai của Cảnh Táp nhất thời trướng lên có cảm giác đau, mặc dù không quá đau như tưởng tượng, nhưng cũng không thể chủ quan nó, cô gái cẩn thận giúp Cảnh Táp thoa rượu cồn lên tai, dặn dò nàng trong 1 tuần không được dính nước, đinh bắn vào tai nhất định không được lấy ra, để tiêu độc. Cảnh Táp ghi nhớ từng cái, trả tiền rồi ra tiệm, ánh mắt vòng vo nhưng không dám xoay cổ, sợ dính đến vết thương trên tai, dáng vẻ cứng ngắc quả thực buồn cười, nàng đưa tay thò vào túi cầm đôi bông tai kia, trong lòng dâng lên mong đợi nho nhỏ, hy vọng mình có thể sớm đeo món quà Tô Hiểu tặng, vô luận Tô Hiểu cho mình là có ý gì cũng không quan trọng, quan trọng là nó là của Tô Hiểu là đủ rồi. Trên đường về nhà Cảnh Táp ghé qua tiệm thuốc mua chút cồn cùng bông gòn, vừa vào nhà thì đã thấy cổ Tô Hiểu treo khăn lông, miễn cưỡng ngồi trên sofa, trong miệng ngậm một cái túi mắt nhìn chằm chằm ti vi, tóc ướt nhẹp rũ xuống, cũng nhìn ra được mới gội đầu xong nên lấy khăn tùy tiện lau đi, cũng không có dùng lược chải qua, Cảnh Táp rất thích nhìn Tô Hiểu như vậy, lười biếng tùy tính, bá đạo làm bậy nhưng lại thường xuyên vô tình toát lên một mặt ôn nhu, nàng thường một mình suy nghĩ, Tô Hiểu là người như thế nào, trước khi mất đi người yêu mất đi hạnh phúc, vẻ mặt Tô Hiểu có phải hay tươi cười, cũng là một nữ nhân hiền lành ôn nhu không quá sắc bén như vậy.

"Đã về rồi." Tô Hiểu xoa xoa tóc, quay đầu nhìn Cảnh Táp, "đi làm gì?"

"Đi ra ngoài làm chút chuyện thôi, cô ăn cơm chưa?" Cảnh Táp tháo giày, cổ vẫn cương cứng không dám động, nàng tận lực để khiến mình bình thường một chút, rái tai thỉnh thoảng truyền đến vài cái căng đau khiến Cảnh Táp không khỏi khẽ cau mày. Tô Hiểu nhìn chằm chằm Cảnh Táp rất lâu, phát hiện hành động của nàng có chút nhỏ không được tự nhiên, đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Cảnh Táp, Cảnh Táp bị hành động này hù giật mình, mở to hai mắt ngơ ngác hỏi, "sao vậy?"

Tô Hiểu chớp mắt. quan sát trên dưới một lần, sau đó nắm cằm Cảnh Táp, nhẹ nhàng nâng lên, "ai?" Cảnh Táp không dám ngẩng đầu hành động đại, liền khiêu chân, cả người nghiêng đi, Tô Hiểu nghiêng đầu đưa tay vén tóc mái bên gò má Cảnh Táp lên, thấy rái tai nàng có thêm món trang sức, liền cười một tiếng, khóe miệng nâng lên sự đắc ý, hơi gần đến Cảnh Táp, cho đến khi hai người cách nhau vô cùng mập mờ, mới trêu đùa nói, "có phải, rất thích đồ tôi cho cô? hay là, cô... rất thích tôi?"

Cảnh Táp dùng sức đẩy Tô Hiểu ra, không chút chuẩn bị khoảng cách tiếp xúc gần như vậy khiến nàng khẩn trương đến tim đập nhanh, không nhịn được thở hổn hển, cơ hồ có chút đứng không vững, thấy bộ dạng Cảnh Táp chật vật, Tô Hiểu hài lòng tà ác cười đễu, kéo khăn trên cổ xuống lau tóc, uốn người ngồi về sofa, cũng không khi dễ nàng nữa, Cảnh Táp vội trở về phòng, đóng cửa lại, cố gắng hồi phục ưu tư, nàng biết Tô Hiểu cố ý, có lẽ Tô Hiểu đã nhận ra mình đối với cô ấy có động tâm cùng háo hức khác thường, nếu như Tô Hiểu lợi dụng điểm này mà tiếp tục, Cảnh Táp biết rõ, mình nhất định sẽ thua tất cả.

Lúc này, đột nhiên di động reo, Cảnh Táp nhìn trên đó hiển thị dãy số lạ, nàng ấn nút nghe, "Alô?" vì sợ đụng phải tai, nàng cũng để di động ra xa, âm lượng chỉnh lớn một chút.

"Xin chào, tôi là Liễu Ý, là người lần trước đưa các cô đi điều tra cái đó." Liễu Ý cố ý đi lấy số di động của Cảnh Táp từ Trương đội trưởng, mặc dù nàng vẫn còn có chút sợ Tô Hiểu, nhưng chuyện này nghĩ lại, thì mình chỉ có thể tìm các nàng giúp đỡ. Cảnh Táp nghĩ một chút, rốt cuộc nhớ lại cái người mới thiếu chút chọc Tô Hiểu nổi giận, "à, sao vậy? sở cảnh sát có chuyện gì vậy?"

"Không phải sở cảnh sát... là... tôi" Liễu Ý có chút do dự không biết mở miệng thế nào, Cảnh Táp im lặng chờ Liễu Ý nói, dừng lại vài giây, Liễu Ý tiếp tục nói, "cái đó, chúng ta có thể hẹn gặp mặt nói không? tôi hiện tại thực sự không biết nên nói thế nào." lần đầu gặp phải chuyện này, Liễu Ý khẩn trương không biết làm gì cũng rất bình thường. Cảnh Táp tự định nói, "cô ở đâu? tôi đi đón cô, tới nhà tôi thương lượng."

Cảnh Táp rời nhà đi đón Liễu Ý, trước khi đi Tô Hiểu vẫn đưa ngón tay đến giữa môi, mắt trái nháy nháy, nhìn Cảnh Táp phóng điện, cho dù biết rõ lòng Tô Hiểu không có mình, đây chỉ là cố ý đơn thuần câu dẫn, nhưng vẫn như cũ khiến tim Cảnh Táp tăng tốc độ đập nhanh hơn, cho đến khi lái xe trên đường, trong đầu nàng vẫn không tan được cái vẻ mặt cám dỗ của Tô Hiểu. (ed: Tô Hiểu lưu manh...)

Trong phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình Tô Hiểu, cô vô tình hay cố ý gẩy hạt phật châu trên cổ tay Cảnh Táp đưa cho cô, lộ ra nụ cười sâu xa, đối với Cảnh Táp. Tô Hiểu tuyệt đối không bối rối, vội quá sẽ làm chuyện xấu đi, huống chi, cô cũng cần thời gian để thích thân thể Cảnh Táp, dù sao sau này còn cùng mình tiếp xúc thân mật. Thật ra qua thời gian dài hai người cùng hiểu nhau, Tô hiểu ngược lại cảm thấy Cảnh Táp rất tốt, cho dù là thân thể hay tâm linh, có lúc không kiềm chế được mà đau lòng cho nàng, chiếu cố nàng, đáng tiếc Cảnh Táp có tốt hơn nữa, thì chuyện cuối cùng Tô Hiểu làm chính là tổn thương nàng, đem hạnh phúc của mình ký thác vào và tước đoạt cuộc sống của người khác, Tô Hiểu biết như vậy rất ích kỷ không công bằng, nhưng con người vốn là động vật ích kỷ, hiền lành vô tư lại không có được kết quả tốt, An Kỳ chính là ví dụ tốt nhất, cho nên Tô Hiểu sớm phỉ nhổ những kẻ nghiêm trang đạo mạo dối trá kia, chỉ tin tưởng người cần vì lợi ích của mình là đủ rồi, cô cả đời vô cầu, chỉ cần An Kỳ có thể quay lại bên cạnh mình, vì mục đích này tổn thương nhiều người nữa cũng không có vấn đề.
Bình Luận (0)
Comment