Quỷ Mật Hồ Sơ - Yêu Tinh Trong Chai

Chương 9

Chuỗi bị kịch này, có thể coi như thử tài giáo dục một chút, vượt trội điển hình chỉ trọng điểm số, khinh thường tâm lý sức khỏe của tụi nhỏ cùng tư chất giáo dục, khiến tâm lý giáo viên trở thành bình hoa trưng bày vô ích, giáo viên không hiểu học sinh thì không nên kỳ thị và cô lập, cũng không nên khơi thông chính xác quá, lớn lên tại nơi này, không được quan tâm cùng được quan tâm, mới khiến Cao Kiếm cùng Lý Uy khi còn nhỏ không được chính chắn trong lòng còn tích tụ oán hận hình thành, còn dùng cách trả thù cực đoan như vậy, nếu sớm phát hiện ngăn cản khai thông, thì đâu cần phải hy sinh nhiều sinh mạng như hoa vậy, tạo thành thành thảm kịch như hôm nay. Cảnh Táp đối với cách giáo dục hiện đại vô cùng ghét, nàng cho rằng với kiểu giáo dục này những đứa trẻ cũng không thể tiếp thu được lễ nghĩa liêm sỉ, mặc dù cái được gọi là khoa học kỹ thuật vẫn luôn phát triển nhanh chóng, cuộc sống mọi người càng thêm thuận lợi, nhưng tư tưởng loài người càng ngày càng thối nát, thế phong nhật hạ. Cảnh Táp sống qua những năm này, không hề cố chấp bảo thủ, nàng học được cách thích ứng suy nghĩ của người hiện đại, cũng thích cách sống của người hiện đại không cố chấp cùng tự do, đây chính là kỳ vọng cùng khát vọng mà kiếp trước nàng dấu trong lòng, nhưng mà cổ nhân luôn coi trọng tư tưởng và lễ đức, nhưng với Cảnh Táp thấy thị phi cũng cần thiết, người hiện đại quá mức xốc nổi giả tạo, quá coi trọng bề ngoài, trong lòng lại luôn suy nghĩ xấu xa, dẫn đến nhiều bi kịch.

"Tôi... nguyện ý giúp các cô tìm hắn..." Lý Uy nhỏ giọng nói, "Những bạn kia đúng là do Cao Kiếm giết, đêm đó Cao Kiếm nhảy lầu chết tôi vô cùng thương tâm, núp trong chăn khóc, cảm thấy rồi sẽ có ngày mình làm chuyện giống như Cao Kiếm, nhưng trong lúc đang khóc đột nhiên hắn xuất hiện trước mặt tôi, dáng vẻ y hệt tình cảnh khi nhảy lầu rất kinh khủng, lúc đó tôi sợ đến muốn hét lớn, nhưng phát hiện kêu ra tiếng không được, giống như có gì đó giữ cổ họng tôi lại, sau đó chờ tôi từ từ tỉnh táo lại, Cao Kiếm nói hy vọng tôi có thể cùng hắn đi trả thù, cùng giết chết những người từng cười nhạo chế giễu chúng ta, dáng vẻ Cao Kiếm vô cùng đáng sợ, tựa như nếu tôi không đáp ứng hắn thì hắn sẽ giết chết tôi trước, vì tôi rất sợ liền đồng ý, đến ngày thứ hai đi học thì những bạn học kia lại khinh tôi, không ai thương tâm vì Cao Kiếm rời đi, trong lòng tôi vô cùng căm hận, lại nghĩ đến vì bọn họ mà Cao Kiếm chết, vì vậy liền bắt đầu từ trong lòng giúp Cao Kiếm báo thù, cảm thấy bọn họ đều rất đáng chết, bọn họ chết hết thì thế giới cũng sạch sẽ hơn. Sau đó tôi dùng mọi cách hỏi địa chỉ của những bạn học kia, thậm chí theo dõi bọn họ, buổi tối dẫn Cao Kiếm đi tìm bọn họ, mỗi lần đến Cao Kiếm đều để bọn họ tự hủy dung hành hạ một trận, rồi mới nhảy từ trên lầu xuống, khiến cho bọn họ nếm thử mùi vị thống khổ mà Cao Kiếm đã từng chịu, đây chính là cách mà Cao Kiếm trả thù, những người đó đều đáng đời. Tối nay tôi sẽ đem các người đến chỗ tôi cùng Cao Kiếm gặp nhau, nhưng các người phải bảo đảm không được tổn thương đến hắn."

"Good! ngươi tốt lắm rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt." Tô Hiểu giơ tay búng một cái, khóe miệng khẽ nhếch, sau đó nhìn về phía Cảnh Táp, "xem ra tối nay có thu hoạch rồi, về nhà cũng ngủ thật ngon."

Tâm tình của Cảnh Táp có chút nặng nề, bi kịch hôm nay rốt cuộc là do ai tạo thành, khiến cho tình bạn trong lớp biến mất, khiến bọn trẻ lòng chỉ tràn đầy oán hận, kết quả là lỗi của ai, "yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương hắn." Cảnh Táp nhíu mi, nhẹ giọng nói.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời rực rỡ, chói mắt dị thường màu sắc bầu trời cũng tinh khiết đầy đẹp đẽ.

***********************************

Cảnh Táp một mình về nhà chuẩn bị trước, còn Tô Hiểu thì lái xe đi mua ipod, để ngăn bị vỡ lần nữa, Cảnh Táp cố ý mang thêm vài quyển kinh phật, trước khi trời tối, Cảnh Táp cùng Tô Hiểu đến góc của bãi tập, dùng mực vẽ chú phù trên đất, đợi vết mực khô, rồi tìm nhánh cây che đi, hai người như thường ngày đem kinh phật để trong chậu đốt thành tro, nhạc kinh phật cũng đã chuẩn bị xong, mọi thứ đã hoàn thành. Bảo vệ hiện trường trách nhiệm liền giao cho cảnh sát, Tô Hiểu cùng Cảnh Táp thoải mái đi ăn cơm tối, tìm đại một nhà hàng, Cảnh Táp gọi canh không thịt, Tô Hiểu nhìn thực đơn hồi lâu, bĩu môi chọn mì thịt bò sốt cà chua.

"cô thực sự bỏ tiền ra cho hắn sau này giải phẫu thẩm mỹ?" Cảnh Táp chớp mắt hỏi Tô Hiểu.

"dĩ nhiên, tôi đã nói rồi, nhất định sẽ làm được." Tổ Hiểu chẳng qua chỉ tùy ý nói, khiến Cảnh Táp lại càng đau lòng khó hiểu, trong lòng lại có chút chua xót, đã nói nhất định làm được... Cảnh Táp nhớ lại khi Tô Hiểu đang cùng trở thành phách đương như nàng đã nói, khi đó Tô Hiểu mặt không cảm giác, lạnh lùng nói, "Cảnh Táp, cuối cùng sẽ có một ngày, tôi sẽ có được thân thể cô."

Cảnh Táp biết nàng không nên quên mục đích Tô Hiểu nguyện ý cùng mình trở thành phách đương, Tô Hiểu làm tất cả chẳng qua là vì nữ nhân mà cô yêu thương, cho dù nữ nhân kia đã chết. Nếu không biết yêu cũng sẽ không yêu, đời người luôn có nhiều phiền não, còn một đời lòng như nước chảy giống Cảnh Táp, cho dù chỉ yêu một người, chỉ lại là nữ nhân muốn cướp thân thể của nàng cho nữ nhân khác. Nhìn Tô Hiểu vùi đầu ăn mì, Cảnh Táo khổ sở cười cười, có lẽ trong tương lai mình thực sự phải đem thân thể giao cho nàng. Yêu sẽ khiến cho một người mất lý trí.

Thời gian trôi qua sắc trời đã dần đen đi, người đi đường ít dần, đến gần nửa đêm, cảnh sát lúc này vẫn đang canh giữ quanh khuôn viên trường học, toàn bộ trường ngoại trừ Cảnh Táp, Tô Hiểu cùng Lý Uy thì không còn bóng người, Tô Hiểu Cảnh Táp cùng Lý Uy tận lực giữ vững cự ly, mượn ánh trăng ảm đạm, xung quanh nhìn vô cùng âm u, Lý Uy rất khẩn trương, vì hắn không biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, hắn đã cùng Cao Kiếm giao hẹn, nếu tìm được địa chỉ những người bạn đáng ghét kia, thì ở đây đợi Cao Kiếm, Cao Kiếm sẽ tự nhiên xuất hiện, hôm nay có Tô Hiểu cùng Cảnh Táp ở đây không biết hắn có đến không. Đợi chừng nửa tiếng, đột nhiên có âm phong kéo đến, ba người đều biết, Cao Kiếm tới! trong lệ khí có mùi máu tanh, khiến người khác hít thở không thông, một nửa thân thể Cao Kiếm trong suốt bay trong không trung, dung mạo kinh khủng, từng vết rách không ngừng chảy máu, con ngươi lòi ra ngoài, não bị vỡ nát lòi ra một hốc lớn, dừng lại vài giây, âm thanh âm độc của Cao Kiếm bay đến, "các nàng là ai... là ai..."

"Các nàng... các nàng... là...." môi Lý Uy run rẩy, Cao Kiếm hôm nay tựa hồ so với trước đó còn có cảm giác nguy hiểm hơn rất nhiều, khiến hắn đang đứng mà sắp nhũn ra, không đợi Lý Uy nói xong, Tô Hiểu xoay người liền đem chậu tro kinh phật hất lên người Cao Kiếm, âm nhạc lập tức vang lên, "A!!!!!!!!!!!! A!!!!!!!!!!! ngươi bán đứng ta!! Lý Uy!! ngươi bán đứng ta!!! ta phải giết ngươi!! a!!" Cao Kiếm lập tức thống khổ vặn vẹo, tro bụi bám trên người hắn càng nhiều thêm, hắn cơ hồ sắp hóa thành xác ướp, Lý Uy sợ đến ngã xuống đất. Thời cơ đến Cảnh Táp liền chắp hai tay trước ngực, hai mắt nhắm lại, niệm tịnh hóa chú, tiếng kêu của Cao Kiếm càng lúc càng thê lương thống khổ, một đám tro bụi trên không trung không ngừng bay loạn, dường như đang vật lộn cùng loại năng lượng nào đó, khí lưu phù chú dưới mặt đất liền khởi trận.

"Ta phải giết các ngươi!! ta phải giết những kẻ cười nhạo ta!!! tất cả chết hết đi!!!! ta phải hủy dung nhan các ngươi!!! cho các ngươi phải nếm mùi vị bị cười nhạo thống khổ!!! a!!!! đi chết đi!!!" âm thanh Cao Kiếm cơ hồ bén nhọn khiến màng nhĩ đau nhức.

Mội Cảnh Táp không ngừng động, không ai nghe hiểu được thần chú mà nàng đang đọc, chỉ cảm thấy dài dòng và phức tạp.

Thời gian từng phút trôi qua, từ từ... từ từ.... tro bụi bùng nổ và trở lại bình thường, tiếng la thảm thiết của Cao Kiếm cũng dần biến mất và im lặng, lớp bụi bọc thân thể Cao Kiếm tựa như sinh mạng đang mất đi từ từ rơi rụng, cuối cùng toàn bộ rơi xuống đất. Cảnh tượng trước mắt khiến cho Lý Uy ngây người, Cao Kiếm khôi phục lại hình dáng khi còn sống, một linh hồn nguyên vẹn sạch sẽ, trong không khí cũng không còn khí tức ai oán khiến người ta sợ hãi, Cao Kiếm hắn đang nhìn Lý Uy mỉm cười, đó là nụ cười thản nhiên bình tĩnh, không có cừu hận, không có ác ý. Cảnh Táp chậm rãi đi đến trước thân Cao Kiếm, nhẹ nhàng nói, "Mẹ cậu hy vọng cậu đời sau có thể sống tốt, hạnh phúc, cha mẹ cậu đều rất yêu thương cậu, đứa nhỏ ngốc kiếp sau đừng làm chuyện điên rồ nữa."

Cao Kiếm gật đầu một cái nói, "cám ơn các cô đã đem tôi giải thoát ra khỏi oán hận đau khổ, rất cám ơn." Cảnh Táp nâng tay lên, xuyên thấu qua thân thể Cao Kiếm, phật châu từ từ chuyển động, nhạc kinh phật du dương, linh hồn Cao Kiếm cũng trở nên mờ dần, rồi biến mất, trên mặt Cao Kiếm vẫn mang theo tươi cười vui vẻ.

"Cô.... cô đã làm gì hắn?" Lý Uy khẩn trương hỏi Cảnh Táp, Cảnh Táp đỡ hắn dậy, nhàn nhạt nói, "hắn đi đến chỗ hắn nên đến, đầu thai chuyển thế..."

Mọi chuyện kết thúc, cảnh sát thu dọn tàn cuộc, Trương đội trưởng phụ trách đem Lý Uy về nhà, trước khi đi Tô Hiểu đem số di động của mình cho Lý Uy, nói hắn chỉ cần hắn đạt được những điều kiện trên, thì sau khi kết thúc kỳ thi trung học, nhất định sẽ đưa hắn đi phẫu thuật thẩm mý, cuối cùng Tô Hiểu vỗ vài Lý Uy nói, "nhớ, ngươi là nam nhân, phải mạnh mẽ lên, còn phải có trái tim độ lượng, làm người thì đừng có mà hễ cái lại vâng vâng dạ dạ."

Lý Uy dùng sức gật đầu, nắm chặt quả đấm, trong lòng đột nhiên tràn đầy năng lượng. Có lẽ vào ngày mai ánh mặt trời lên cao, mọi thứ sẽ khác đi.

**************************************************

Cảnh Táp lái xe, Tô Hiểu miễn cưỡng dựa lưng vào ghế ngồi, cái chai màu xanh nhạt trên cổ lại phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.

"Sáng mai đừng gọi tôi dậy." Tô Hiểu ngáp một cái.

"Được." Cảnh Táp nhẹ nhàng trả lời, bỏ qua những suy nghĩ ngổn ngang, chỉ cảm thấy Tô Hiểu bên cạnh nàng, tâm tình cũng thoải mái hơn.
Bình Luận (0)
Comment