Quý Ngài Ngang Ngược - Tuế Duy

Chương 13

Tống Tử Khuyết không nhịn được mà bật cười: “Bởi vì bị em lãng quên, lại khiến anh không thể chịu đựng.”

Giọng của anh ấy rất có từ tính, mang theo sự khàn khàn mỏi mệt, lại càng có vẻ chán nản dịu dàng.

Ở đại học T, Phó Vi và Thích Nghiêu cùng học Văn học, khi đó Tống Tử Khuyết học khoa tiếng Pháp. Nam sinh Học viện Ngoại ngữ luôn là thứ động vật quý hiếm, huống chi tướng mạo và tính cách anh đều tốt, luôn rất được hâm mộ.

Thích Nghiêu khi đó yêu Garou* điên cuồng, yêu ai yêu cả đường đi nên muốn tìm một người bạn trai học tiếng Pháp, đồng thời còn say mê biện hộ cho mình: “Tiếng Pháp là thứ ngôn ngữ lãng mạn nhất trên thế giới, yêu một người như vậy, cả lúc cãi nhau cũng như là đang nói lời yêu ấy.”

*Pierre Garand: Nghệ danh là Garou, là 1 ca sĩ diễn viên người Canada. Ông hát được cả tiếng Anh và tiếng Pháp.

Phó Vi đánh giá: “Đầu tiên cậu phải nghe hiểu.”

Nhưng Tống Tử Khuyết rõ là không phải người đi con đường dịu dàng, bản thân anh ấy có một khí chất sạch sẽ thuộc về những thanh niên văn nghệ, song kỳ thật lại vô cùng hiếu động, nụ cười óng ánh đến mức có thể khiến lòng người ta đong đầy ánh nắng. Thế là kết cục tất cả đều vui vẻ, Thích Nghiêu đang theo đuổi anh hào sảng đánh một trận bóng cùng anh, vì cướp một quả cầu mà gãy mất một cái chân, cuối cùng thành anh em tốt.

Phó Vi mở rộng tầm mắt, bất đắc dĩ dùng một câu để tổng kết cho Thích Nghiêu sau khi vớt được cái mạng: “Cãi nhau rồi cũng không nhất thiết phải yêu nhau, cũng có thể chỉ là một người qua đường đẹp trai thôi.” Thích Nghiêu rất tán thành, uể oải một hồi xong thì lại theo đuổi Kimi, yêu một cậu con lai người Phần Lan trong hội đua xe, mà Tống Tử Khuyết từ đó về sau thì lại thường xuyên xuất hiện chỗ các cô tụ họp.

Lúc đó Phó Vi không ngờ, người cuối cùng được tia nắng đó chiếu xuống, là cô.

Thế giới của cô có quá nhiều sự ảm đạm, chỉ có người thuần túy như vậy mới có thể thắp sáng. Thời gian bên Tống Tử Khuyết, giống như một vật sáng thiêu đốt vĩnh hằng, thanh thoát trong trẻo, không hề triền miên không hề sến súa, thậm chí không cãi nhau.

Đáng tiếc, vật sáng cũng có ngày bị đốt hết, bị dập tắt trong khói lửa Trung Đông ngập tràn.

Hồi ức quá dài, nụ cười gượng của Phó Vi giống màn nước mỏng tang, trong làn nước đó còn tỏa ra vị đắng như loại thuốc Đông y: “Khi đó anh nói, anh không còn muốn gặp tôi nữa…” Cô cũng tin vậy thật, tin rằng lựa chọn được lý tưởng thì cũng nên trả giá đắt. Cái giá đó khiến cô đau khổ, nhưng không có cách nào để không dứt bỏ.

“Đương nhiên em không biết. Em bay sớm ba ngày, đến sau khi em đi anh mới lấy lại tinh thần, em muốn làm gì thì làm đi, anh có thể ở đây chờ em. Khi đó anh nghĩ là em vẫn còn ở trong nước, chạy tới nhà em tìm em, người mở cửa là Kỳ Tự. Anh ta nói với anh, so với việc để em ở cạnh một kẻ nhu nhược vô dụng, anh ta bằng lòng để em đi đối mặt với khói lửa Trung Đông.” Tống Tử Khuyết dùng giọng điệu gần như trêu chọc, lại chẳng chút nào tổn hại đến những đau đớn rải rác trong vài câu chữ.

“Đó chẳng qua là cách anh ấy hay nói…”

“Làm sao đây, khi đó anh cảm thấy rất có lý.” Anh ấy đột nhiên cười một tiếng, “Tới giờ vẫn cảm thấy rất có lý. Chuyện anh không thể ngăn cản, anh ta có thể ngăn cản được.” Mà bản thân lại chỉ có thể giữ lại sự uy hiếp, để áp đi vị trí của cô trong lòng anh. Nào biết tình cảm bốn năm, đối với cô mà nói căn bản chẳng quan trọng gì.

Một Tống Tử Khuyết cam chịu như thế ép Phó Vi tới thở không nổi, ngay cả lời giải thích cũng lộn xộn: “Anh không rõ thôi. Kỳ Tự vận dụng quan hệ ở nhà đài để điều em đến tổ biên đạo, ép em không thể nào làm gì khác nên mới từ bỏ công việc này…”

Tống Tử Khuyết không để ý mà ngắt lời, nỗi cay đắng trên mặt trong làn sương mù mịt mờ càng thêm dày đặc: “Vậy nên em muốn chứng minh với anh, anh không phải nhu nhược, chỉ vô dụng ư?”

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Mùa đông tối sớm, năm giờ trời đã đen kịt.

Phó Vi ngồi ghế phụ, đờ đẫn như một con búp bê vải không có sức sống.

Kỳ Tự cao giọng nhắc nhở cô: “Dây an toàn.”

Từ khu nghĩa địa ngoại ô về khu Thanh Hợp toàn là đường nhỏ, dọc đường không có camera, cô cũng lười đeo. Giờ này bị nhắc nhở, mới phát hiện họ đang sắp lên cao tốc, đi vào nội thành thành phố C.

Cô vội vàng thắt giây an toàn, mơ mơ màng màng sửa lời anh: “Anh đi sai à? Đây không phải đường về nhà.”

“Không.” Kỳ Tự thờ ơ nhíu nhíu mày, “Đề nghị em tranh thủ thời gian chữa lành nỗi đau của thiếu nữ tuổi dậy thì, điều chỉnh tâm trạng, em sắp cần làm một công việc có ý nghĩa đây.”

Lúc này anh lại sai cô đi công tác, đùa à! Phó Vi bỗng xoay người nhìn anh chằm chằm: “Giờ em không có tâm trạng làm việc! Sao mấy người một hai ai cũng coi em là động vật máu lạnh hả? !”

“Ờ, thực tế, anh không thích làm người xuất hiện thứ hai.” Anh trông nhẹ nhõm vui vẻ, dường như hoàn toàn không để chuyện ở tang lễ vào buổi sáng trong lòng, “Đây chính là nguyên nhân em cần điều chỉnh tâm trạng. So với việc đắm mình trong quan hệ yêu đương ấu trĩ mà còn thất bại, anh nghĩ em hẳn là nên quan tâm đến người bạn hồng nhan bạc mệnh của em hơn.”

Nghiêu Nghiêu? Lửa giận của cô lập tức bị dội tắt, nhìn anh hỏi ý kiến: “… Không phải anh bảo em đi công tác à?”

Kỳ Tự khịt mũi coi thường cô: “Em đang nghĩ cái gì đấy? Hôm nay là ba mươi tháng mười hai âm lịch, không có người đàn ông thành công nào lại đi hẹn đồng nghiệp ra mà đi ăn tối cả.”

Con Cayenne màu đen lên cao tốc, đêm trừ tịch trên quốc lộ chẳng có mấy xe, vào đêm rồi thì sương mù càng thêm dày, khí ẩm trên hàng cây xanh hòa với không khí tối tăm mờ mịt, mở ra bóng đêm bụi mù.

Phó Vi dùng giọng nói bình tĩnh để che đậy sự quẫn bách của cô: “Ờ… Vậy chúng ta đang đi đâu đó?”

Mấy tỉnh thành lân cận đều cấm pháo hoa, lái mãi cho đến vùng ngoại thành, cô mới nhìn rõ pháo hoa phía trước, hình dạng đơn giản nở rộ trong bóng đêm mông lung. Tới gần, hai bên màn trời lưu hỏa rơi xuống, kéo dài không thôi.

Giọng nói trầm thấp bình tĩnh tự nhiên: “Anh đã liên hệ với bà của Thích Nghiêu.”

Đột nhiên, gần đó có một bông pháo hoa đơn sắc nương theo giọng anh bay lên không, nở rộ trên đỉnh đầu, như gần trong gang tấc.

Phong cảnh ngoài cửa sổ xe nhanh chóng lui lại, chỉ còn diễm hỏa cứ như vẫn đứng im bên cạnh. Phó Vi kinh ngạc, đờ đẫn nhìn bầu trời đêm. Kỳ Tự thế mà lại nghĩ đến chuyện, muốn cô đi ăn tết với bà của Nghiêu Nghiêu?

Phó Vi xuyên tạc hảo ý của anh, lúng túng thấp cúi đầu, muốn tìm chủ đề nói chuyện: “Anh cứ thế lên đường, không mang hành lý gì ư? Quần áo thay giặt…”

“Ở phía sau có chuẩn bị vali.”

Phó Vi khẽ gật đầu, lại liếc mắt nhìn ghế sau, xác nhận không thấy có cái đống lông trắng hoạt bát, trong lòng có dự cảm bất tường: “Anh về nhà cũng chỉ cầm mấy bộ quần áo thôi á?”

“À, còn có mấy thứ thường ngày em dùng.” Anh bình tĩnh chỉ chỉ hai cái túi mua sắm chỗ ngồi phía sau, cường điệu nói trong đó có một cái túi to nhồi các loại túi xanh xanh đỏ đỏ, đồng thời không nhìn sắc mặt Phó Vi đang trắng bệch, cao hứng khoe khoang, “Ở Walmart có gì anh cũng mua một cái. Em xem xem có thiếu gì không?”

Căn cứ vào ký ức chính xác của anh, quý ngài Kỳ Tự hết sức tỉ mỉ chú ý, gần đây là kỳ kinh nguyệt của Phó Vi.

“…” Nhìn một cái túi to toàn băng vệ sinh hàng ngày ban đêm đầy đủ mọi thứ, Phó Vi cắn chặt răng chậm, rốt cục nhịn h.am mu.ốn để không cắn chết anh.

Thật lâu sau, cô mới miễn cưỡng nở nụ cười cứng nhắc, dùng hết sự bình tĩnh hỏi anh: “Không có gì khác à?”

Kỳ Tự cau mày liếc mắt nhìn cô: “Còn cái gì?”

Phó Vi hít sâu một hơi, nổi cơn điên hét to với anh: “Vivian sẽ chết đói! ! !”

Anh Kỳ cẩn thận đạp ngay phanh lại, dừng xe trên đường cao tốc.

Toàn bộ cơ thể Phó Vi sắp bị văng ra ngoài, may sao được lực đàn hồi của dây an toàn túm về: “Anh điên rồi? ! Nếu không phải ít xe, thế này sẽ bị đâm đuôi!”

Mà bên trái cô, tài xe gây chuyện đã lấy điện thoại anh ra, bấm số Dịch Bạch: “Cậu đang làm gì? … Ăn cơm tất niên à? À đúng rồi chính là thế này, tôi mong cậu có thể mang cho Vivian một phần cơm tất niên… Đúng, chính là con Samoyed nhà tôi.” Vô cùng trôi chảy anh cúp điện thoại.

Phó Vi: “…”

Thế là trong kì nghỉ đông của Dịch đại luật sư trứ danh giới luật chính trị của thành phố S, ngày nào anh cũng phải đi sớm về tối đến khu Thanh Hợp vắng vẻ cho chó ăn. Bởi vì Kỳ Tự không cho anh chìa khoá, anh Dịch đáng thương chỉ có thể leo tường vây rào sắt, ra sức đẩy đồ ăn chó vào trong sân, vô số lần anh không kịp rút tay về nên bị Vivian thân mật g.ặm c.ắn.

Dịch Bạch cảm thấy, sơn thanh thủy tú nhật lệ phong hòa, ừ, là lúc tuyệt giao Kỳ Tự.

Đương nhiên, chuyện này đều để nói sau.

Giờ anh Kỳ Tự lại lần nữa thảnh thơi thảnh thơi khởi động xe, ôm trong ngực tâm trạng nhẹ nhõm mà kiêu ngạo đạp chân ga, đạp lên hành trình tết xuân của anh. Phó Vi xoa thái dương, quyết định không nói chuyện với đồ dở hơi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bên tai im lặng không nói gì, chỉ có tiếng pháo hoa bắn lên không trung vang nơi chân trời. Hồi lâu sau, giấc ngủ mấy ngày thiếu thốn như thu triều chậm rãi dâng, chậm rãi trèo lên dây thần kinh của cô.

Kỳ Tự đi xe rất nhanh, lúc đến đích, vẫn chưa tới chín giờ.

Anh cố ý chậm dần tốc độ xe, dừng xe nên theo quán tính giảm đến thấp nhất, người nào đó tựa trên ghế ngủ say sưa không hề phát hiện điều kì lạ. Có lẽ là tư thế ngồi không thoải mái lắm, trong mơ Phó Vi trở mình mặt hướng về anh, nhẹ nhàng cọ xát gối dựa mềm mại,  mới ngủ một lần nữa.

Quê quán Thích Nghiêu ở một huyện thành nhỏ ở thành phố C, bởi vì ở xa, nên đã gần chỗ nông thôn. Không có nhà cao tầng thành thị, chỉ có nhà trệt nhà nhà đốt đèn, người lớn dẫn bọn trẻ đốt lửa trước cửa nhà, chạy tới chạy lui trên đường xi măng.

Phía đông có một ngôi nhà đóng cửa, chỉ có một ngọn đèn mờ, trên cửa thậm chí còn không dán câu đối xuân, quạnh quẽ không hợp với không khí vui mừng quanh mình.

Xe tắt, ánh đèn trong xe phút chốc tắt đi trong màn đêm, khuôn mặt Phó Vi ngủ say cũng tối đi. Khói ngoài kính chắn gió bay thấp chiết xạ ánh đèn xe vào trong xe, còn đổ xuống trên mặt của cô những quang ảnh pha tạp chớp động.

Kỳ Tự cởi dây an toàn của mình, khuỷu tay chống đỡ trên ghế dựa, chống đầu nhìn mặt Phó Vi ngủ lúc sáng lúc tối.

Trong xe đầy hơi ấm vẫn chưa tan, gương mặt của cô có hai vết đỏ ửng do nóng lên, nhàn nhạt, hốc mắt còn hơi ửng đỏ, cho thấy sự mệt mỏi liên tiếp mấy ngày của cô. Yên lặng, giống một con gấu túi lông xù.

Trong xe không gian chật hẹp, trong đêm tịch liêu, dường như chỉ còn lại hơi thở của cô, yên tĩnh an tường.

Có người thở, lại có một người rối loạn.

Bình Luận (0)
Comment