Quý Ngài Ngang Ngược - Tuế Duy

Chương 14

—— “Kẽo kẹt “

Cửa sân đóng chặt bỗng nhiên được mở ra, một cô bé đẩy cửa đi ra, mở to mắt cảnh giác nhìn con xe màu đen xuất hiện trước cửa nhà. Đằng sau có một cái xe lăn đi theo, bà lão ngồi đó đã hoa râm tóc mai, khuôn mặt nhợt nhạt, trong ánh mắt vẩn đục lại hiền hoà, chậm rãi đi qua.

Cô bé quay đầu reo lên, vội vàng chạy tới giúp bà đẩy xe lăn: “Bà, sao bà lại ra!”

Bà cụ vỗ vỗ tay cô bé, giọng khàn khàn ôn hòa từ ái: “Nào, đẩy bà đi xem thử.”

Tiếng vang ngoài cửa sổ xe làm Phó Vi bừng tỉnh, mê mẩn tỉnh lại, trông thấy hai bà cháu đang tới, lập tức tỉnh táo hơn nửa, đẩy cửa xuống xe. Bà lão trên xe lăn nhìn thấy cô, vẻ mặt cũng khẽ giật mình: “Vi Vi?”

Lúc cô nhảy xuống xe ngay cả áo khoác cũng không có mặc, giờ lạnh cóng đến run lẩy bẩy trong cơn gió thấu xương, vẻ mặt lại như là chẳng thèm quan tâm, ngồi xổm người xuống nắm chặt tay bà, mắt lập tức đỏ lên: “Bà ơi…” Hồi đại học lúc được nghỉ Thích Nghiêu có mời cô về quê làm khách, Phó Vi ở đây nửa tháng, luôn theo Thích Nghiêu gọi bà là bà nội.

Nhưng đã là chuyện mấy năm trước rồi, bây giờ lại dường như đã cách một thế kỷ.

Sau lưng có tiếng đóng cửa, Kỳ Tự cầm theo túi lớn túi nhỏ đi ngoặt sang họ, lúc đi ngang qua Phó Vi thì nhíu mày lại, mở cửa xe tìm áo khoác ra ngoài, khoác trên người cô, mới cầm túi tiếp.

Cô bé nhanh trí nhô đầu ra, kéo tấm chăn trên đùi bà nội Thích, giọng trẻ con trong trẻo: “Bà ơi, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào nhà đi!”

Phó Vi khẽ gật đầu, đẩy xe của bà nội Thích đi vào trong.

Bà nội lặng lẽ nắm chặt tay cô, thở dài: “Con cũng thật là, cuối năm, tới đây làm gì? Bà ở một mình được.”

Phó Vi nghẹn ngào dạ, cũng không muốn đâm lại chỗ đau của bà cụ, tiện thể nói tới chuyện khác: “… Lần trước con đến vẫn chưa có gặp cô bé này, đây là ai vậy ạ?”

“Nhiều năm rồi mà. Bố mẹ nó đều vào trong thành phố làm công nhân, ông ngoại vốn là người chăm sóc nó thì năm kia trúng gió. Nghiêu Nghiêu cả năm cũng không về mấy lần, bà ở một mình cũng quạnh quẽ, nên gọi nó về ở.” Bà cụ già vuốt vuốt đầu cô bé, nói khẽ: “Trăn Trăn, gọi chị đi.”

Cô bé tên Trăn Trăn ngoan ngoãn lanh lợi gọi “chị”, lại quay đầu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Kỳ Tự sau lưng Phó Vi. Trăn Trăn thấp, phải ngửa đầu mới có thể trông thấy vẻ mặt vô cảm của Kỳ Tự, Kỳ Tự đưa cô bé hai túi đồ ăn vặt, mang thuốc bổ tới tặng cho bà nội Thích.

Phó Vi giật mình nhìn một đống đồ ăn vặt như được anh dùng ma thuật biến ra: “… Anh đã biết là có Trăn Trăn rồi à?”

Kỳ Tự nhún vai: “Không biết. Vốn anh mua cho em.”

Vẻ mặt Phó Vi cứng trên mặt: Thế nên… Mấy thứ đồ ăn dầu mỡ kia, cũng là…”Đồ dùng thường ngày” anh chuẩn bị cho cô…? !

Cô yên lặng vùi đầu đẩy bà nội Thích tới cửa nhà.

Trong nhà có một bàn đồ ăn vẫn nóng, trên tường sảnh trước có treo một tấm di ảnh đen trắng mới tinh, ánh đèn đổ vào khuôn mặt quen thuộc, trầm vàng u ám, khiến người ta khó có thể tưởng tượng rằng đây là đêm giao thừa của gia đình này.

Cô nén lại chua xót trong lòng, ngồi xuống cùng bà nội ăn hết bữa cơm tất niên, trò chuyện mấy việc vặt. Món ăn trên bàn rất phong phú, cá vịt đều đủ, Kỳ Tự luôn không thích đụng đồ dầu tanh nên bưng bát cơm trắng, hiếm hoi có khi không nói tiếng nào mà ăn xong cả bữa.

Bố mẹ Nghiêu Nghiêu ly dị xong thì đều đi xa tha hương, bố cô viễn độ trùng dương qua Nhật Bản làm công nhân, đã mấy năm không quay về nhà. Bà nội Thích một mình lẻ loi sống ở căn nhà này, vẫn luôn là một bà cụ kiên cường. Phó Vi không muốn nhắc đến chuyện đau lòng trước mặt một bà cụ, chỉ yên lặng nhân công việc rửa bát, bảo Kỳ Tự đi phụ đạo cho Trăn Trăn bài tập nghỉ đông, cứ như thật sự là một gia đình hoà thuận vui vẻ mỹ mãn, cả sắc mặt của bà nội cũng vui vẻ hơn rất nhiều.

Rửa được một nửa thì điện thoại nhận một tin nhắn, Phó Kỳ Dự, một câu chúc mừng năm mới ngắn gọn, có thêm tên của cô, so với mấy cái sticker chúc mừng năm mới loè loẹt kia thì xem ra chân thành tha thiết hơn. Trong lòng Phó Vi luôn có một cái gút mắc không mở được, cười cười không nhắn lại.

Bà nội Thích đong đưa xe lăn lặng lẽ vào phòng bếp, chỉ chỉ bóng dáng Kỳ Tự cao ráo trong căn phòng nhỏ, hỏi Phó Vi: “Bạn trai à con?”

Phó Vi lúng túng không thôi, tay dính bọt lắc không ngừng: “Không phải ạ. Đó là anh trai con…”

Bà cụ kinh ngạc ngửa ngửa đầu: “Con bé Nghiêu Nghiêu nói con là trẻ mồ cô mà?”

“Dạ…” Phó Vi mấp máy môi, “Là con của bố mẹ nuôi ạ.”

“À.” Bà nội Thích chợt khẽ gật đầu, lẩm bẩm lấy đổi hướng muốn ra phòng bếp, “Trách sao không giống nhau.”

Phó Vi bị sặc nước bọt, ho nhẹ hai tiếng đuổi theo xe lăn: “Bà nội… Trong nhà có mì sợi không ạ?”

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Trong nhà nhỏ, Trăn Trăn luôn ngủ ở phòng Thích Nghiêu, hôm nay trong nhà có người làm khách, đương nhiên sẽ sang chỗ bà. Chỉ để sách bài tập ở trên mặt bàn. Chuyến này Kỳ Tự không mang theo sách bình thường anh đọc, sau khi anh Kỳ – người có thói trước khi ngủ phải đọc sách thả Trăn Trăn đi, bèn chán ngán giở sách bài tập của cô bé ra.

Phó Vi bưng bát mì Dương Xuân đi ra sau anh: “Thế nào, có nổi giận với Trăn Trăn không?” Với tính cách của anh, chắc không dạy nổi chỗ nào là sẽ dạy dỗ một trận, cũng không biết một cô bé chín tuổi như thế có thể chịu được không.

Kỳ Tự tiêu sái hất sách bài tập ra: “Anh sẽ không nổi giận với nhi đồng nhỏ tuổi.”

Nhi đồng cao tuổi Phó Vi hận thù hừ lạnh một tiếng, gác bát: “Nhân lúc còn nóng ăn đi, thầy Kỳ kén ăn.”

“…” Hàng lông mày tuấn tú khẽ nhíu, “Đây là gì?”

“Mì trường thọ.” Phó Vi dùng đũa đảo mì sợi dưới lên đáy trộn lên, trộn đều gia vị mới đưa cho anh, “Hôm sinh nhật anh em về muộn, không có nấu cho anh ăn, hôm nay bù cho anh.”

Anh khinh thường liếc nhìn tô mì nóng hôi hổi: “Không cần. Anh nói rồi, em không cần để ý.”

Vẫn có khúc mắc à…

Phó Vi bất đắc dĩ thở dài: “Mặc kệ em ngại hay không, cũng không đến mức để ba mươi tết anh đói bụng đi chứ. Đừng nói với em anh ăn nửa bát cơm trắng xong là rất no.”

“Đương nhiên anh…”

“Kỳ Tự!” Phó Vi cơ hồ muốn nổi giận, không cho anh cãi lại nữa, “Chỗ này cách bệnh viện huyện 30 km, nếu như anh lên cơn viêm ruột thừa cấp tính, em sẽ vứt xác anh ra ngoại ô!”

Nhà Thích Nghiêu cả thảy có hai gian phòng ngủ, bà nội Thích và Trăn Trăn một phòng, thế là Phó Vi và Kỳ Tự đành phải một người ngủ giường ngủ, một người ngả ra đất nghỉ. Đệm chăn đều rất nhỏ, Phó Vi thừa dịp Kỳ Tự ăn mì đã trải xong ổ rơm, càng thêm phát sầu. Phải biết rằng, quý ngài chủ biên ngủ quen giường King Size có một cái tật không muốn người ta biết, đó chính là —— tướng ngủ cực xấu, bình thường giường đôi cũng không dung nạp được biên độ anh lăn qua lăn lại…

Khục, nhà ở huyện người ta không có lò ấm, điều kiện kinh tế nhà bà nội lại không được quá tốt, lại càng không cần phải nói tới việc trang bị điều hoà. Cho nên anh Kỳ thói ngủ ác liệt đêm nay… Nhất định sẽ cảm lạnh.

Lo lắng của cô quả nhiên ứng nghiệm.

Nửa đêm, Phó Vi bị tiếng pháo đúng 0 giờ ngoài phòng đánh thức, người trên mặt đất thở hỗn loạn, hiển nhiên vẫn chưa ngủ. Trong bóng tối cô không thấy rõ ánh mắt của anh, chỉ có thể yếu ớt thăm dò: “… Anh ngủ chưa?”

Kỳ Tự trở mình, không đáp.

Im lặng một hồi, trong bóng tối bỗng nhiên vẳng tới tiếng cô nhẹ nhàng: “Cám ơn anh… Kỳ Tự.”

Cám ơn anh đã dẫn em tới làm bạn với bà nội, cám ơn anh cho em biết, sự tồn tại của em đối với người khác mà nói, rất có ý nghĩa.

Anh vẫn không đáp. Phó Vi cho là anh chuẩn bị vờ ngủ đến cùng, vẫn cuộn chăn mền xoay người đi ngủ.

Đột nhiên, giọng của anh vang lên phía dưới: “Không cần cám ơn.”

Phó Vi dường như là được cổ vũ, lật mình lại nhìn anh: “Ơ… Anh định đầu năm mùng một cũng ở đây sao? Tết nhất gì đó, vẫn là đón ở nhà tốt hơn nhỉ?”

“Em muốn đón ở đâu?”

Phó Vi trầm ngâm một lát, kiên định nói: “Anh đi về trước đi, em muốn ở đây cùng bà nhiều hơn. Nghiêu Nghiêu vừa mới qua đời, bà ở một mình quá quạnh quẽ.”

Giọng nói tỉnh táo đến cơ hồ cố chấp chen vào lúc cô dừng lại ngay: “Em đang đùa à? Nhà mình ngoài anh thì chỉ còn mỗi em, em ở đây, anh về làm gì?”

Trước nay, em ở đâu, nơi đó chính là nhà của anh.

“… Được rồi.” Cô bị anh thổ lộ như vậy nên mới nhớ ra gì đó, chột dạ cuộn mình trong chăn, nói một tiếng ngủ ngon rồi không đáp.

Bỗng nhiên, điện thoại đang sạc đặt trên bàn sách kêu kên.

Kỳ Tự mặc áo mỏng ngồi dậy, đưa điện thoại cho cô. Ba chữ trên màn hình bắt mắt ánh vào ánh mắt anh: Tống Tử Khuyết.

Nửa đêm canh ba, cậu ta gọi tới làm cái gì?

Phó Vi nhìn mặt Kỳ Tự lạnh như băng sắc liền đoán được là ai, nhận điện thoại alo một tiếng.

Giọng Tống Tử Khuyết nghe không tỉnh táo lắm, là dấu hiệu say rượu mới có: “Chúc mừng năm mới, Phó Vi.”

“… Chúc mừng năm mới.” Phó Vi thấp giọng nói.

Đầu bên kia điện thoại đột ngột vẳng đến tiếng bình thủy tinh vỡ vụn chói tai, dọa cô giật mình: “Anh làm sao đó Tống Tử Khuyết? Anh ở đâu?”

“Hồ Thiên Linh.”

“Muộn như vậy, anh đến đó làm cái gì!”

Giọng Tống Tử Khuyết say khướt, cười một tiếng trong điện thoại: “Yên tâm, hôm nay âm mười lăm độ, hồ Thiên Linh đã kết băng, nhảy không chết được.”

“Em đang nói ănm nói linh tinh gì thế!” Phó Vi nhíu mày, tỉnh cả ngủ, “Giao thừa mà, anh đến chỗ tôi làm cái gì? !”

“Tìm em mà.” Giọng Tống Tử Khuyết khàn khàn mông lung, lại vô cùng kiên định, “Nhà em không có đèn, Phó Vi, anh còn tưởng rằng chí ít hôm nay, anh sẽ tìm được em.”

Anh dường đang lầm bầm lầu bầu, nói lời si tình đến chính anh cũng nghe không ra: “Anh yêu em, Phó Vi. Có phải lần nào em cũng đi sớm hơn anh một bước em mới cam tâm không?”

“Anh say rồi.”

“Đúng.” Anh thấp giọng cười hai tiếng, lẩm bẩm nói, “Anh nhất định là say rồi, mới yêu em.”

Điện vẳng đến một tiếng “tút” dài, kết thúc cuộc nói chuyện.

Lông mày Phó Vi nhíu chặt, gọi về mấy cuộc vẫn không thông, bực bội đến mức gần như muốn quẳng điện thoại. Cuối cùng, cô mới nhớ ra Lý Manh ở một khu ngay bên cạnh hồ Thiên Linh, đành phải nhờ cô ấy hỗ trợ, tìm một người uống say bên hồ.

Lý Manh lúc này đang chơi pháo hoa ngay bên hồ Thiên Linh, nghe thấy cô nhờ liền đáp ứng ngay, chưa có tắt điện thoại đã reo một tiếng: “… Hình  như em trông thấy người chị nói rồi! Em treo trước, chờ tí nữa sẽ liên hệ chị! Bái bai!”

Giày vò một trận xong, đã là hai giờ sáng.

Kỳ Tự đương nhiên không có ngủ, ngồi trong bóng đêm mắt lạnh nhìn cô.

Tâm trạng Phó Vi bị làm cho rối loạn, đắp chăn lên liền ngủ. Cặp mắt sau lưng kia cứ một mực nhìn chăm chăm bóng lưng của cô, khiến cô bực bội không giảm trái lại còn tăng, đành phải vén chăn lên giằng co với anh: “Anh ngồi làm gì? Không sợ lạnh à? !”

“Đổi giường cho anh.” ổ rơm lạnh lẽo cứng nhắc chật hẹp khiến quý ngài Kỳ Tự vốn yêu cầu chất lượng giấc ngủ cực cao đã không thể nhịn được nữa.

Phó Vi cho rằng mình nghe nhầm, xác nhận không sai mới suy sụp trợn mắt: “Anh có ý tốt nhỉ? Em là em gái của anh đó!”

“Cũng đúng.” Anh xoay người nằm lên giường, biết nghe lời chui vào chăn của cô, từ phía sau ôm eo của cô như ôm một con thú bông lông nhung, một bên mặt an an ổn ổn dán sau lưng cô: “Em gái thì có thể ôm đi ngủ.”

Bình Luận (0)
Comment