Quỷ Sai

Chương 26


Bất luận là thời gian mười năm, một trăm năm hay một ngàn năm, tóm lại muốn làm được Quỷ sai, nhất định phải có lòng kiên định. Khi còn sống tôi chưa từng cảm thấy như vậy, chỉ nghĩ rằng công việc là để sống tạm qua ngày. Nhưng nếu chẳng có việc gì để làm? Thế sẽ buồn chán đến mức nào? Tôi làm Quỷ sai, dù sao cũng rất yên tâm, thoải mái, một ngày tốn không quá mấy canh giờ, trong lòng cũng có ý gắn bó.
Còn Tô Dục lại hoàn toàn trút bỏ y thuật của mình, không chữa bệnh từ thiện nữa, Hồi Xuân đường với chàng cũng đã hết duyên phận, chàng giờ đây chỉ còn biết rong chơi, nhàm chán qua ngày.
“Ai nói ta không có việc gì để làm.” Chàng nghe thấy tôi vì chàng mà cảm khái, lại mỉm cười gian xảo phản bác.
“Còn có việc gì chứ?” Tôi cau mày nhìn khuôn mặt đầy tà ý của chàng.
Mỗi lần chàng cười như thế, thiên hạ dù không đại loạn thì cũng xảy ra tiểu loạn.
Chàng chỉ cười không đáp, loáng một cái kéo tôi di chuyển đến góc đường.
“Đây là huyện thành nào?” Tôi hỏi chàng.
“Điều đó không quan trọng.” Chàng không biết từ đâu biến ra một chiếc bàn trúc, ghế trúc, kéo lên một lá cờ, trên cờ có viết “Bát tiên thần toán”, tôi bất giác không nhịn được cười.
Chàng bày bút, giấy trắng lên bàn, lại thêm món đồ chặn giấy bằng ngọc thạch rất nặng, “Bát tiên thần toán” ra mắt, khai trương kinh doanh.
Tôi ngồi trong trà quán phía đường đối diện, tìm một vị trí đẹp để xem trò vui. Sao mà giống như vậy, khoảng mười năm trước cũng có thời gian tôi từng ngồi từ xa chăm chú theo dõi, hào hứng nhìn chàng. Tính cách của Tô Dục luôn trái ngược với tôi, chàng từ trong sóng to gió lớn có thể tìm ra đường sống, giữa trời yên biển lặng cũng có thể đột nhiên làm cho nổi sóng, không bao giờ cam chịu số phận.
Mặc dù là chờ đợi, cũng đợi một cách cam tâm tình nguyện; nếu đã khoan dung tha thứ, sẽ chẳng bao giờ nhắc đến chuyện cũ, hoàn toàn xóa bỏ. Tâm tư chàng so với nỗi buồn khó chịu của tôi thực sự hoàn toàn trái ngược.
Một thư sinh nghèo khổ sắc mặt nhợt nhạt, quần áo rách rưới, ủ dột đi đến trước mặt chàng, bị chàng gọi lại: “Tại hạ là Tô Bát, dường như công tử có nỗi sầu khổ trong lòng, Tô Bát có thể giúp công tử thoát khỏi cơn mê loạn”.
Thư sinh kia do dự giây lát, cuối cùng vẫn ngồi xuống, bắt đầu câu chuyện: “Tiểu sinh muốn xem trước rồi sẽ nói, nếu xem không được, tiểu sinh dù một đồng cũng không trả”.
“Đương nhiên rồi.” Tô Dục đưa bút cho thư sinh kia, “Hãy tùy ý viết”.
Hắn ta loáng cái đã viết xong, bộ dạng vô cùng đắc ý.
“Thắng?” Khóe miệng chàng nhướng cao, vẻ châm biếm hiện rõ, lại nói: “Thiên Mưu lược trong Binh pháp Tôn Tử có viết, ‘Thế nên bách chiến bách thắng cũng chưa phải cách sáng suốt nhất trong sự sáng suốt’. Công tử đang sầu khổ lại viết ra chữ này, rõ ràng có ý nhắc tới những bậc tiền nhân trăm trận trăm thắng. Tin rằng, lần tới công tử nhất định sẽ qua cơn bĩ cực đến tuần thái lai, hy vọng rạng ngời”.
Giải thích như thế sao? Nghe như đang bảo tên thư sinh ngốc này cần phải đi thử trăm lần mới hy vọng thành công vậy?
Tên thư sinh không phản bác lại, mới nghe được nửa câu đã cười rạng rỡ, đứng dậy bỏ đi.
“Công tử!” Tô Dục gọi hắn lại, “Vừa rồi công tử nói nếu xem chuẩn, sẽ trả tiền”.
Thư sinh kia quay đầu lại, ánh mắt thô bỉ, “Ông nói xằng nói bậy một hồi, còn vọng tưởng muốn lừa ta hai lượng bạc? Đúng là ngu ngốc!”, nói rồi rảo bước rời đi, bộ dạng cực kỳ hăm hở.
Tô Dục cũng chẳng tức giận, sau khi khoan thai liếc nhìn tôi một cái, tiếp tục túm lấy một người trên đường, lần này là một vị tiểu thư ra ngoài cùng nhũ mẫu.
Chàng cũng biết thân biết phận, đã sớm biến đổi dung mạo của mình, trở thành một ông lão râu tóc bạc phơ, giả trang bán tiên, tinh thần minh mẫn, nếu không chẳng thể bói toán nhân duyên cho người khác được, lập tức sẽ bị kéo về làm phu quân người ta mất.
“Bát tiên thần toán, ông xem hôn sự của tiểu thư nhà ta thế nào?”
Chàng làm bộ làm tịch bấm đốt ngón tay hồi lâu, mới nói: “Đó là duyên trời tác hợp, tất có thể bách niên giai lão”.
“Những lời đó là thật?” Vị tiểu thư kia ôm cây đàn tỳ bà làm bộ che mặt xấu hổ, nhũ mẫu lại càng sốt ruột.

“Đương nhiên, tiểu thư chỉ cần nghe tại hạ nói một câu.”
“Xin cứ nói.”
“Phàm chuyện gì cũng phải suy đi nghĩ lại ba lần mới làm, lui một bước sẽ thấy biển rộng trời cao.”
“Đa tạ thần toán.” Nhũ mẫu trả hai lượng bạc, đỡ tiểu thư rời đi.
Tô Dục đùa nghịch với số tiền vừa kiếm được, làm ăn bắt đầu vào cầu rồi, lại một vị lão nhân gia ngồi xuống.
“Bát tiên thần toán, lão hủ năm nay có hạn, cơ thể xương cốt đều mỏi nhức không yên, lão chỉ có một căn nhà nhỏ, ông xem giúp xem, nên trao cho con cả, hay đứa thứ hai?”
“Được.” Tô Dục đặt hai đồng bạc lên bàn, “Tại hạ tính ra, trao cho con thứ thì tốt”.
“Vậy sao?” Lão nhân gia có vẻ không tin, cũng không nhắc đến chuyện ngân lượng, đứng dậy bỏ đi.
Tiếp theo là cảnh ế ẩm buồn tẻ, tôi đi đến bên cạnh chàng, “Vừa rồi là chàng quăng đồng xu quyết định phải không?”. Làm vậy để lựa chọn trao sản nghiệp tổ tông nhà người ta cho con cả hay con thứ?
Chàng gật đầu, “Lão nhân gia kia vốn đã vừa ý con cả, đáp án không quan trọng, ông ta chỉ muốn thỉnh cầu để được yên lòng thoải mái mà thôi”.
Tôi kéo chiếc ghế trúc, ngồi xuống trước mặt chàng, “Bát tiên thần toán đại nhân, hãy xem cho tiểu nữ đi”.
“Nàng?” Đáy mắt hiện rõ vẻ chán ngán của chàng cuối cùng cũng dậy sóng, “Xem gì đây?”.
“Thấy gì nói đấy.”
“Cô nương là người an nhàn, hòa nhã, bình sinh không có chí lớn, không tạo dựng được công danh, chẳng ai biết đến, vì thế mà chẳng có công danh lợi lộc gì cả.”
Tôi gật đầu, “Rất chuẩn”. Từng nghĩ tới có rất nhiều chuyện trong cuộc đời cứ lặp đi lặp lại một cách đơn điệu, công việc tầm thường tẻ nhạt, cuộc sống chán ngắt vô vị, hai thứ đó cứ quanh quẩn bám dính, tôi chỉ tự an ủi mình, nếu có thể cứ như thế đến cuối đời cũng được xem là một điều may mắn.
Mãi đến khi vận mệnh bức ép, khiến tôi chạy chệch đường này…
“Nhân duyên của cô nương”, sóng mắt chàng lay động, “Khi còn sống phải chăng cô nương đã có phu quân?”.
Ánh mắt kia chẳng có thiện ý gì cả, tôi vội chớp mắt khẳng định, “Chưa từng”. Yêu thầm chắc không được tính chứ.
“Vậy… ý trung nhân?” Khuôn mặt chàng tuy mang nét già nua, những vẫn còn lộ vẻ gian xảo, chẳng tử tế chút nào.
Cổ họng như tắc nghẹn, “Có”. Nếu ngay đến một tình yêu đơn phương cũng không có, vậy chẳng phải tâm lý bất bình thường sao.
“Người đó dáng vẻ thế nào?”
Rõ ràng là đang đoán mệnh, sao cứ như thẩm vấn người ta thế này? Tôi thở dài một hơi, ai bảo mình tự chui đầu vào rọ chứ. “Tướng mạo đoan chính, thành tích học tập nổi trội.” Đây là ấn tượng duy nhất. Sau khi bước chân vào xã hội, tôi chưa từng tham gia bất cứ buổi họp mặt nào, sau này tình hình người đó ra sao, tôi cũng chẳng biết thêm gì nữa.
Sau khi định thần lại, tôi chỉ thấy trước mắt là một khuôn mặt xám xịt, hình như chàng đang rất tức giận.
“Xem giờ sinh ngày mất cho thiếp đi? Có xem được không?”, tôi chuyển chủ đề, không muốn lại giẫm lên mìn nữa.
Chàng nắm tay tôi, âm trầm, u ám nói, “Nàng chưa từng nói với ta, ta làm… sao… biết… được”.

Chưa từng nhắc đến sao?
Người qua kẻ lại trên đường đều không nén nổi tò mò, nhìn một ông già tóc bạc phơ nắm tay một tiểu cô nương, có chút gì đó kỳ lạ.
Tôi cố lờ những người xung quanh đi. “Thiếp không nhớ.” Thấy chàng như sắp nổi cơn thịnh nộ, tôi giải thích, “Là thật, thiếp thật sự không nhớ”.
Ngày ấy chẳng qua cũng là một ngày bận rộn như bao ngày khác, chỉ có điều ngày ấy, tôi bị sa thải. Lý do bị cho thôi việc, tôi cũng quên rồi, hình như là cắt giảm biên chế gì gì đó.
“Thiếp đờ đẫn cả người, chẳng biết đã ngồi lên xe nào. Trên xe rất ít người, thiếp cứ thế ngẩn ngơ ngồi trên ghế.” Khi ấy chỉ nghĩ đến chuyện về nhà sẽ phải nói thế nào với mẹ. “Bây giờ nhớ lại, là thiếp cố ý lên nhầm xe, chỉ mong nó có thể đưa mình đi càng xa càng tốt, nếu rời khỏi thành phố là tốt nhất.”
“Xe, chính là phương tiện được bọc bằng sắt, và dùng dầu để chạy?” Chàng khẽ hỏi tôi.
“Ừm.” Mọi sự trùng hợp đều tập trung vào ngày ấy, “Sau đó đã xảy ra tai nạn, chiếc xe thiếp ngồi đâm phải một xe tải, không lâu sau thì nổ tung.” Chính nó đã đưa thiếp đi khỏi thế gian, đến một nơi mà âm dương mãi mãi chia cách.
“Nổ tung? Đau lắm phải không?” Chàng hỏi tôi.
Tôi nhìn vào mắt Tô Dục, hóa ra bất luận vẻ ngoài có thay đổi thế nào, nỗi đau thương nơi ánh mắt vẫn không thể khác.
“Trước khi phát nổ, xe đã bị đâm cho đến mức méo mó, thiếp bị kẹt ở chỗ ghế ngồi, không chạy được, mọi người xung quanh ai nấy đều tự tìm cách thoát thân qua lối thoát hiểm.” Sau đó chiếc xe nổ tung, ngọn lửa hừng hực đã nuốt gọn tất cả.
Chưa từng hỏi Quỷ đầu đại ca về chuyện này, chỉ là tôi không dám đối diện với cảnh tượng bản thân một mình bị đám cháy vây khốn không cách nào thoát khỏi.
“Hóa ra thực sự chỉ có một mình nàng chết trong câu chuyện đó.”
Chớp mắt chàng đã đưa tôi đến huyệt động sau thác nước, nắm chặt tay tôi rồi ôm tôi an ủi, “Thất Thất, nếu ta ở đó, ta nhất định sẽ cứu nàng, không cứu được nàng, ta sẽ đi theo nàng”.
Tôi thầm lắc đầu, sẽ không đâu.
Nếu tôi không chết, sẽ không gặp được chàng. Và nếu tôi không gặp chàng trong tình cảnh đặc biệt ngày ấy, thì với cá tính hoàn toàn trái ngược của chúng tôi, có lẽ sẽ chỉ biết để tất cả vuột mất.
Chàng là người qua đường, tôi cũng là người qua đường, chỉ thế mà thôi.
“Thất Thất, tại sao cô lại quen lão bói toán bên kia đường?” Chu Giai Kỳ buồn bực hỏi.
Còn chưa đợi tôi trả lời, Cung Ly đã nhanh nhảu nói: “Vì mỹ nam đó chính là người mà cô thương thương nhớ nhớ đấy”.
“Không phải chứ.” Hai mắt Giai Kỳ tròn xoe.
“Dạy cô chuyện này, khi còn sống người ta không thể không có tướng mạo, sau khi chết đi cũng như vậy.” Trong lúc nói, Cung Ly cũng biến đổi khuôn mặt, “Dung mạo là thứ không nên dựa vào nhất”.
“Đây là pháp thuật gì? Tôi muốn học.” Cô nàng Giai Kỳ càng lúc càng hứng trí.
Tôi liền hỏi cô ta: “Cô muốn biến thành dung mạo của ai?”.
Cô ta nói ra mấy cái tên mà tôi chưa từng nghe, hình như là mấy nữ minh tinh sau khi tôi chết mới xuất hiện.
“Với pháp lực của cô, biến đổi dung mạo cũng chỉ có thể duy trì được hơn mười ngày.” Cung Ly biến trở lại tướng mạo ban đầu rồi ngay tức khắc dập tắt hào hứng của Giai Kỳ.
“Vậy cũng tức là nói, pháp lực của A Bát đại ca rất cao cường?”

A Bát đại ca, tôi nghe cách gọi này mà không nhịn được cười, “Ừm, phải nói là không hề tầm thường”. Vì thế mà cho đến tận lúc này, tôi cũng chưa được thấy khuôn mặt thật sự của chàng sau khi chết.
Nói chuyện một hồi, Tô Dục cũng thu dọn quán rồi đi đến, cùng ngồi xuống.
Người đi đường chiều tà ngày hạ càng lúc càng thưa thớt, việc làm ăn theo đó cũng chẳng ăn thua.
“Vậy còn thiên cung? Các thiên quan đều trông giống chúng ta chứ?” Sau mấy ngày vừa rồi, cơ hồ cô nàng Chu Giai Kỳ có vẻ rất hứng thú đến quan hệ hữu nghị giữa thiên phủ và địa phủ, hình như không hôm nào là không nhắc đến chủ đề đó đôi ba lần.
Về chuyện này tôi cũng chỉ có thể lắc đầu, “Ta chưa từng gặp qua”.
Cung Ly chỉ vào Tô Dục đang hoán đổi tướng mạo, nói: “Trông cũng như dung mạo hắn, thiên quan đều là thiên tư tuyệt sắc”.
“Hả?” Tô Dục nghe thấy liền quay sang nhìn tôi, “Hóa ra sau mấy ngày nữa nàng sẽ gặp, chính là đám thiên quan đó”.
Tôi giả ngốc, có thể đoán được chàng nhất định sẽ không cho tôi thấy dung mạo tử hồn thực sự của mình trong một khoảng thời gian dài nữa.
“Trời ơi, tuấn nam mỹ nữ.” Tiếng nuốt nước bọt ừng ực ừng ực nghe rõ mồn một.
“Kính râm này dùng ổn không?” Tôi hỏi Chu Giai Kỳ đang đắm mình trong mộng tưởng.
Để giải quyết được chứng sợ máu của cô ta, tôi chợt nảy ra một chủ ý chính là đeo kính râm.
“Rất có tác dụng.” Nhìn thấy mọi thứ đều biến sắc.
“Vậy thì tốt rồi.” Cuối cùng vấn đề này cũng được giải quyết.
Tô Dục mang tới một cốc rượu, là chàng thi triển pháp thuật mà có được, mùi rượu đúng là thơm nồng.
“Buổi gặp hữu nghị này, quý quan có thể không tham gia không?” Chàng không hỏi tôi, quay sang Cung Ly, mỉm cười, lơ đãng hỏi.
Cung Ly có vẻ buồn cười, liếc nhìn tôi một cái, sau rồi dùng bộ mặt nghiêm túc đáp lời chàng, “Quy định của địa phủ là quỷ quan phải tham dự”.
Có quy định này sao?
Hóa ra xét trên vẻ bề ngoài, chỉ có biểu cảm hoảng hốt mới thực sự đáng tin, Tô Dục lại không ngờ mình vừa để lộ cảm xúc, tôi thầm cười.
“Thất Thất”, Cung Ly nhắc nhở tôi, “Giờ Thìn đến rồi, phải đi định hồn thôi”. Hôm nay cô ấy và tôi đều đi định hồn vào giờ Thìn, địa điểm cũng giống nhau, xem ra là một vụ thảm sát.
“Ừm. Thiếp đi đây.” Tôi đứng lên nói với Tô Dục, nhưng lại thấy chàng thoáng vẻ âu sầu. Chợt rung động, tôi không kiềm chế được, cúi đầu hôn nhẹ lên môi chàng.
Chàng là cố nhân, chẳng bao giờ dám thể hiện tình cảm như vậy giữa đám đông. Tôi lại có chút ngượng ngùng, chỉ sợ thân quá lại thành ra xa lạ. Chàng tuy đã trải qua cả trăm năm, nhưng trước mặt tôi vẫn không thể giấu được tâm trạng, bất kể là hỷ nộ hay ái ố, giờ phút này tính trẻ con càng bộc lộ, khiến tôi cảm thấy đáng yêu vô cùng. Khi tình đã nồng cháy, những chuyện ngốc nghếch ngày thường chẳng bao giờ nghĩ tới, người ta đều có thể làm.
Cung Ly trêu tôi, “Thế nào, lúc này mới đỏ mặt hả?”.
Hai chúng tôi chớp mắt đã ngồi bên địa điểm định hồn, tôi lắc đầu cười, “Đâu có, chỉ là cảm thấy vui thôi”.
“Vui sướng là một loại cảm giác đê mê, nếu quá say đắm cảm giác này, sẽ không kìm được mà dùng mọi thủ đoạn để giành lấy.” Cô ấy thở dài, “Cô nhìn những người này xem, họ đều đang cố chấp điều gì? Như thế họ sống có vui vẻ không?”.
“Không hiểu được.” Tôi chẳng thể hiểu được cái gọi là “mối thù dân tộc”, danh từ “Thiên Địa hội” cũng chỉ mới thấy trong sách của Kim Dung[1] mà thôi, chưa từng tiếp cận vấn đề này, “Đợi chút nữa sẽ có quan binh đến vây quét?”.
[1] Kim Dung: một tác giả nổi tiếng của Trung Quốc.
“Chắc là vậy.” Cô ấy chợt nghẹn ngào, “Họ đều rất trẻ”.
Đám người trước mặt dồn hết thanh âm hô lên những câu khẩu hiệu, đứng đầu là mấy thư sinh yếu ớt, tất cả có khoảng mười hai người, bộ dạng đều cực kỳ nghiêm túc, phảng phất như đã quyết sống chết cùng sự nghiệp thần thánh quang vinh nhất.
Tôi tiếc thương cho kết cục của họ, trên quạt của tôi có bốn người, trên quạt của Cung Ly có ba người, những người còn lại thì sao? Dù là bị bắt, cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp, hình phạt thời cổ đại nổi tiếng vô nhân đạo, không chừng cuối cùng họ vẫn sẽ do tôi định hồn.

“Con người lúc nào cũng cần có mục tiêu hướng tới.” Cung Ly nhìn đám quan binh đang ngang ngược xông vào căn nhà, lưỡi đao vung ra, bảy mạng người lập tức ra đi. Người nào bị bắt cũng máu chảy đầm đìa, chỉ thở dài một hơi mà thôi.
Sau khi chúng tôi định xong những tử hồn của mình, trong nhà sớm đã tan hoang tiêu điều.
“Thất Thất, cô có từng nghĩ mình và A Bát sau này sẽ như thế nào không?” Cung Ly đột nhiên mở miệng hỏi tôi.
Tôi sững người, ánh mắt đổ dồn về phía đôi giày vải trắng đang giẫm trên vũng máu tươi nhức mắt của cô ấy.
“Tôi không chắc hẳn có liên quan tới vòng cảnh cáo trên tay cô không, nhưng cô sau này liệu có ý rời xa hắn?”
“Sẽ không chia ly.” Đây chính là lời hứa với Tô Dục, “Sau bốn năm, tôi sẽ tiếp tục ở lại, cho đến khi không thể gần nhau nữa, chúng tôi sẽ cùng đầu thai”.
Ngón tay cô ấy vuốt ve ánh nến, khiến căn nhà lúc sáng lúc tối, “Cứ mỗi lần trải qua năm năm, lòng lại thấy kinh hãi, chỉ sợ phải chia lìa. Những tháng ngày ấy tôi từng trải qua rồi, rất vô vọng”.
“Còn đầu thai?” Cô ấy mỉm cười hờ hững, “Có biết bao sinh linh trong thiên hạ như vậy, lại có sự ngăn cách về thời gian, không gian, muốn được ở bên nhau, thật vô cùng khó khăn, đi đầu thai cũng đâu khác gì bị chia lìa”.
“Thất Thất, tôi đã từng thương xót một đứa trẻ bị bỏ rơi, bảo vệ y trưởng thành, lấy vợ, sinh con. Tròn bốn mươi năm, trong tám lần làm đơn xin ở lại, dù đã cố gắng nộp đơn sớm, tôi vẫn hai lần bị bức phải chia ly. Địa phủ chưa từng có trường hợp nào như vậy.”
Hóa ra cô ấy chính là Quỷ sai có mẫu tính mãnh liệt mà Quỷ đầu đại ca từng nhắc. “Cô cầu khẩn thiên phủ, để kiếp sau đầu thai được gặp lại cậu ta, không thành công sao?”
“Cứ có thời gian rảnh là tôi lại đến giao giới của thiên phủ và địa phủ, quỳ gối khẩn cầu, nhưng chưa lần nào gặp được thiên quan.” Sắc mặt cô ấy ảm đạm, “Tôi chẳng qua là muốn gặp y một lần, năm đó y chết, tôi không ở đây, và tôi không cách nào buông bỏ y được”.
Thế sự nếu có được kết cục hoàn mỹ, sẽ chẳng cần tiếc nuối hối hận làm gì. Giống như hồi đầu, nếu tôi có thể nói với Tô Dục rằng mình không thể trở về, chàng cũng không đến mức phải chờ đợi suốt thời gian dài như thế. Chỉ một câu nói sai mà tương lai trở nên thế này.
“Cô… phải chăng khi còn sống cũng có một người con?”
Cô ấy có chút kinh ngạc, cười khổ, “Đúng vậy, khi còn sống, con trai tôi bị bắt cóc, tôi cho đến tận lúc chết vẫn không tìm lại được”.
Mất tích… so với cái chết, đối với một người mẹ mà nói, là nỗi đau không gì sánh nổi.
“Ở giao giới, tôi từng gặp Tưởng quỷ sứ, hắn nói với tôi, hội nghị ba ngày sau là thời cơ thích hợp nhất.” Cô ấy nắm chặt tay tôi, “Thất Thất, tôi không muốn thấy cô một ngày kia sẽ gặp cảnh ngộ giống như tôi. Để hắn làm quỷ quan cũng được, để hai người cùng đầu thai cũng được, đây là cơ hội tốt nhất!”.
“Cơ hội?”
Trong mắt cô ấy ánh lên quyết tâm thắng lợi.
“Cơ hội được gặp thiên quan.”
“Đang nghĩ gì vậy?” Một đôi tay choàng lên vai tôi, “Đừng nói với ta là đang nhớ đến Quỷ sai Tiểu Trư kia”.
“Không phải, cô ấy bám lấy thiếp là vì sợ máu, nhưng giờ sẽ không như vậy nữa.”
“Hãy để ta thi pháp khiến toàn thân cô ta nhuốm máu, lấy độc trị độc, chữa trị tận gốc nhé.”
“Chàng chớ dọa cô ấy!”
Tô Dục nhớ đến điều gì đó, cúi đầu lén cười, “Thất Thất, giữa thanh thiên bạch nhật, không ngờ nàng có thể lỗ mãng như thế. Trước nay hẳn là ta đã xem thường nàng rồi”.
“Ừm, đúng là chàng đã xem thường thiếp.” Tôi gật đầu, vùi mình trong lòng chàng, “Thực sự thiếp rất tham lam, rất tham lam”.
“Tham lam đến mức nào?” Chàng trêu đùa.
“Nếu có thể được gần nhau một ngàn năm thì tốt.”
“Quả nhiên là tham lam.” Chàng cúi người xuống.
Khoảnh khắc này, tâm can tôi rối bời, vì nụ hôn sâu của chàng, cũng là vì số phận chưa biết sẽ ra sao sau ba ngày nữa.

Bình Luận (0)
Comment