Quỷ Sai

Chương 27


Sau khi phát hiện chết đi rồi vẫn có luân hồi, ai cũng cho rằng sinh mạng kết thúc thì ước vọng sẽ ký thác cho đến kiếp sau. Nhưng sau khi uống canh Mạnh Bà trên cầu Nại Hà, ai còn nhớ được trùng trùng những chuyện rối ren của kiếp trước nữa. Tôi cúi đầu chăm chú nhìn các tử hồn trắng phau phiêu bồng xếp thành hàng dài trên cầu, cái gọi là canh Mạnh Bà chẳng quá là một bức bình phong che chắn cho pháp thuật, bước qua bức bình phong này, những hành trình trong cuộc đời cũ đều chẳng còn quan trọng nữa.
Mà nơi ấy, một ngày nào đó, tôi và Tô Dục cũng nhất định phải đi qua.
“Thất Thất, đi mau, không kịp bây giờ.” Tiểu Thiến vội vã kéo tôi chạy đi.
Sự kiện này được tổ chức tại thiên phủ, nghe nói thiên phủ vô biên vô hạn, có thể chứa được hàng vạn quan viên, nhưng đường đi chỉ có thể do thiên quan mà thiên phủ ủy thác dẫn lối, để đề phòng quỷ quan tự ý xông vào. Mỗi nhóm có một trăm vị quỷ quan. Tôi, Tiểu Thiến, Lâm Thành, Nhàn Thục, Quỷ đầu đại ca và Tiểu Tưởng đều cùng đường.
Tiểu Tưởng nói, “Thiên phủ có sắc trời màu xanh mướt, có cung điện thủy tinh, và hoàn toàn giống với miêu tả trong thần thoại.” Hắn là người duy nhất trong nhóm từng trải qua mấy lần gặp gỡ, Tiểu Thiến sớm đã từng nghe vô số lần hắn kể lể về tình hình của thiên phủ.
“Thật sao?” Đối với những lời Tiểu Tưởng nói, tôi luôn dè chừng, thầm nhẩm tính phải trừ đi bao nhiêu phần trăm mới có thể tin được.
“Đương nhiên là thật rồi, tất cả đều rất thanh khiết, thanh khiết đến mức không mảy may mùi nhân thế, số lượng thiên quan không quá hai mươi ba, thứ họ nắm trong tay là vận mệnh của tất cả con người giữa chốn đất trời này.” Tiểu Tưởng nhanh miệng đáp.
Hai mươi ba thiên quan? Nghe ra thì mục tiêu rất rõ ràng.
“Mới có hai mươi ba, không hiểu lúc đầu phải tuyển chọn như thế nào.” Mấy ngày trước Tiểu Thiến còn đang dè bỉu chê bai, thế mà lúc này lại tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ, tâm trạng cô ấy thay đổi chóng mặt đến mức vô cùng đáng yêu.
Tiểu Tưởng cực kỳ đắc ý: “Ta biết”.
“Huynh biết gì?” Tiểu Thiến vô cùng ngưỡng mộ trước những hiểu biết của Tiểu Tưởng, hai mắt lóe sáng: “Nói cho ta, nói cho ta”.
“Nhất định không nói cho cô.” Tiểu Tưởng cười gian trá, “Huống hồ mấy trăm năm nay chưa có quỷ quan nào đủ điều kiện cả. Cô á, chắc chắn không có hy vọng đâu”.
“Tiểu Tưởng chết tiệt!” Tiểu Thiến liền cho hắn một Thiết sa chưởng.
Tôi ở bên cạnh lắc đầu, hành động này trông chẳng khác nào của học sinh tiểu học.
“Thất Thất, nghe nói ở thời đại các muội đang làm có Quỷ sai tên là Cung Ly, hôm nay sẽ vì chuyện đầu thai mà đến tìm thiên quan để cầu xin.” Bên tai vọng lại tiếng thì thầm của Quỷ đầu đại ca.
Tôi cảm thán, địa phủ này có chuyện gì có thể qua được tai mắt của Quỷ đầu đại ca chứ?
“Muội cũng biết chuyện này.”
“Muội chớ có thấy gì học nấy đấy. Tô Dục đầu thai nửa năm rồi, không biết đã trở thành loài động vật nào, muội còn phải làm Quỷ sai chín mươi năm nữa, chớ có bỏ dở giữa chừng.” Ánh mắt huynh ấy hung hãn như cừu địch.
Tôi còn chưa nói với Quỷ đầu đại ca, Tô Dục vẫn chưa đầu thai. Nếu huynh ấy biết tôi và tử hồn qua lại mật thiết, e rằng thần kinh sẽ bị kéo căng mất, “Quỷ đầu đại ca, theo lý mà nói muội làm đủ một trăm năm thì vẫn là một chức Quỷ sai, cũng chẳng liên quan hay ảnh hưởng gì tới huynh phải không?”.
“Thất Thất, chúng ta giao tình đã lâu, chuyện của muội chính là chuyện của ta, ta chỉ lo lắng uội mà thôi.” Lại thế rồi, một giây trước huynh ấy còn làm bộ oan ức chảy nước mắt, một giây sau đã lập tức nói vẻ thần bí, “Tiểu Tưởng nói nếu muội có thể làm đủ một trăm năm, Quỷ đầu là ta sẽ trở thành Quỷ đầu hàng đầu ở địa phủ, lúc đó sẽ được lên thiên phủ làm thiên quan”.
Tôi suýt nữa chết ngất, nếu có thể tin những lời của Tiểu Tưởng thì thiên quan chắc đều phải trải qua sinh lão bệnh tử.
Cuối cùng, huynh ấy còn nói một câu, “Tất cả đều dựa vào muội, muội chớ nên tranh đấu làm gì”.
Cách diễn của tên ngốc này cuối cùng cũng làm tôi bật cười, bao lo lắng của ba ngày vừa rồi phút chốc như được giải phóng.
Bầu trời của thiên phủ quả nhiên trong veo như biển cả, thiên cung cũng sáng trong lung linh như thủy tinh, không mang chút mùi hồng trần. Nơi đây vô cùng xa hoa lộng lẫy, lại thêm các thiên quan mặt không biểu cảm nhưng tư sắc bất phàm, khiến các quỷ quan ở địa phủ cũng theo đó mà tỏ vẻ bình thản lạnh nhạt.
Nói là cuộc gặp hữu nghị giữa thiên phủ và địa phủ, trên thực tế các thiên quan đều tụ tập một chỗ, chỉ có quỷ quan gan to da dày mới dám tiến lên bắt chuyện, ví dụ như Tiểu Tưởng, hắn rõ ràng là quen biết một nữ thiên quan trong đó.
Thiên quan và quỷ quan xưa nay chưa từng qua lại, tôi cũng chưa từng nghe nói họ có thể thành thân. Tiểu Tưởng này trăm năm như một, nhưng để được giống với Ngưu Lang Chức Nữ, thì chắc còn phải chờ lâu nữa.
“Vị thiên quan kia thật đẹp.” Tiểu Thiến ngây người nói.
“Ừm.”
Tôi giở sách đọc nhỏ, “Từ xa mà ngắm trắng như ráng mặt trời lúc ban mai; Tới gần mà xem, tươi như đóa phù dung trên dòng biếc. To nhỏ vừa tầm, ngắn dài hợp độ. Vai tựa vót thành, eo như được bó. Cổ gầy thon dài, da ngần hé lộ. Sáp thơm không dùng, phấn màu chẳng ngự. Tóc búi mây hồng, mày uốn thon cong…”[1].
[1] Trích trong bài Lạc Thần Phú của Tào Thực, Điệp luyến hoa dịch.
“Cậu đang đọc cái gì thế?” Cô ấy quay đầu lại, hiếu kỳ hỏi tôi.
“Lạc Thần Phú.” Vừa dùng pháp thuật biến ra.
“Thất Thất.” Cô ấy bật cười, “Cậu cũng có thể làm chuyện khiến người khác buồn nôn như thế này sao?”.

“Thần là để chiêm ngưỡng mà.”
Tôi nhìn thấy Cung Ly, cô ấy đang nói chuyện với một nam thiên quan, vị thiên quan đó thần tình lạnh nhạt, chẳng biết liệu cô ấy có thể thành công hay không?
Tôi hít một hơi dài, từ từ đi về phía họ.
“Khi y đầu thai, đã chẳng còn nhớ gì những chuyện cũ. Dù kiếp sau cô biết y đang ở đâu, thuật lại mọi chuyện với y, y cũng chẳng hiểu gì cả. Hà tất phải như thế.” Nói xong thiên quan đó xoay người bỏ đi, chẳng thèm thương cảm đến Cung Ly đang tuyệt vọng.
Cô ấy thất bại, tôi lại có thể thành công sao?
Tôi đang do dự thì bị Tiểu Thiến đẩy một cái, cả người tôi lao ra, chắn ngay trước mặt một vị thiên quan.
“Cô là quỷ quan nào?”
May mà tôi từng nhiều năm đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Tô Dục, nên với những dung nhan kiểu như thế cũng có khả năng chống đỡ, nếu không đã bị dọa cho hoang mang lúng túng rồi, “Tôi… Tôi là Quỷ sai Nhiếp Thất Thất, tôi có chuyện muốn cầu xin thiên quan”.
“Chuyện gì?” Ông ta thâm sâu khó dò, trừng mắt nhìn, khiến sống lưng tôi lạnh toát.
“Có một tử hồn tên Tô Dục, khi còn sống chàng cứu rất nhiều người, sau khi chết thành tử hồn trăm năm cũng chưa từng làm hại ai, liệu có thể để chàng được làm quỷ quan không?”
“Tô Dục, nên chết mà vẫn chưa chết, tử hồn có y thuật trác tuyệt?”
“Đúng là chàng.”
Ông ta vẫn giữ bộ mặt băng lạnh, “Là kẻ khiến chúng thiên quan hao tổn bốn mươi ngày, mới đưa được mệnh số trăm năm của hắn vào đúng quy luật?”.
Tôi chẳng nghe ra giọng điệu lên xuống của ông ta là có ý gì, không biết có nên đáp “Vâng” hay không.
“Cô muốn hắn trở thành quỷ quan?” Ánh mắt ông ta quét một lượt trên người tôi.
Tôi gật đầu, “Đúng vậy”.
“Làm quỷ quan gì?”
Quỷ quan gì?
Trước nay tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này, luôn cảm thấy chỉ cần để chàng làm quỷ quan, dù là chức vụ thấp nhất, cũng tốt rồi.
“Làm Quỷ sai có được không?”
Ông ta nở nụ cười tươi rói, nhưng lại khẽ lắc đầu, “Đáng tiếc vận mệnh hắn đã được xác định. Cô hỏi thiên phủ cũng vô dụng, hắn giờ thuộc quyền quản lý của Diêm vương”.
“Tại sao?” Chẳng phải mọi việc trên thế gian đều nằm trong lòng bàn tay của thiên phủ sao?
“Diêm vương trở thành người đứng đầu, quản lý công việc hành chính ở địa phủ, một nghìn năm mới thay đổi vận mệnh ột người. Diêm vương lựa chọn Tô Dục, Tô Dục vì thế không còn chịu sự quản lý của thiên phủ nữa.”
Kết quả là đi quanh một vòng lớn, cuối cùng vẫn trở về với Tịch Đức.
“Tiểu Tưởng, huynh có thấy Diêm vương đâu không?” Hàng ngàn vạn quỷ quan ngồi quây vào một chỗ, tôi đi qua đi lại mấy lượt vẫn không thấy Tịch Đức đâu, lúc này chỉ có thể tới hỏi Tiểu Tưởng chẳng biết đã ngồi trong góc từ khi nào.
Hắn lắc đầu, “Đừng tìm nữa, Tịch Đức đã mấy trăm năm rồi không tham gia cuộc họp mặt nào”.
Tôi chán nản ngồi bên cạnh hắn, xem ra phải trở về trung ương địa phủ mới có thể gặp được Tịch Đức.
“Nhiếp Thất Thất, cô biết ‘Thường Nga bôn nguyệt’ không?” Hắn đột nhiên hỏi tôi.
Thường Nga bôn nguyệt?
“Tôi biết” Câu chuyện thần thoại này học sinh tiểu học đều biết, “Hậu Nghệ vì bắn rơi mặt trời nên bị Thiên đế trách phạt, phải sống khổ cực tại nhân gian. Thê tử của Hậu Nghệ mưu toan quay trở về thiên đình, vì thế đã trộm lấy toàn bộ thuốc trường sinh bất lão của Tây vương mẫu đưa cho Hậu Nghệ mà bay lên mặt trăng thành tiên”.
Tôi không biết hắn nhắc đến chuyện này làm gì.
“Nửa đầu câu chuyện đó là hư cấu, nhưng nửa sau thì sự thực đã từng xảy ra.” Hắn không còn cười toe toét nữa, khôi phục lại vẻ tang thương như đã trải qua mấy ngàn năm trời, “Thê tử Triều Vân của Tịch Đức, đang hạnh phúc nhân duyên lại đạt đủ điều kiện để trở thành thiên quan, ngày ấy chớp mắt đã chín trăm năm trôi qua”.
“Hiện tại cô ấy đang là thiên quan?” Muốn rời khỏi địa phủ thì chỉ có hai khả năng, đầu thai hoặc được thăng lên làm thiên quan, ai có thể đoán được tình huống của cô ấy năm đó là vế sau chứ.

“Đúng vậy, nhưng các thiên quan khác đều nói hôm nay cô ấy không đến, ta và cô đều không có cơ hội gặp cô ấy rồi.” Thần sắc hắn vô cùng ảm đạm, “Còn chín trăm năm nay, Tịch Đức cũng chưa từng đặt chân đến thiên cung”.
“Vì cô ấy đã trở thành thiên quan sao?” Phu thê có thể ngày ngày gặp gỡ vậy mà đột nhiên lại trở thành trăm năm mới gặp một lần.
Tiểu Tưởng lắc đầu, “Vì Triều Vân khi ấy giống như Thường Nga bôn nguyệt không từ mà biệt, chưa từng lưu lại dù chỉ một chữ cho Tịch Đức”.
Trong thần thoại, Hậu Nghệ ngày đêm hỏi trời cao, thê tử đang ở chốn nào? Giọng điệu vô cùng thê lương.
Tịch Đức, tân nương chín trăm năm trước của ngài, ngài có thể kiềm chế lòng mình không đi gặp cô ấy sao?
Không hề, dù chỉ một lần.
Cung Ly vì bị bức ép “không từ mà biệt”, nên mới day dứt mà quỳ gối mãi chốn thiên cung này.
Tô Dục cũng vì tôi trong lúc vô tình “không từ mà biệt”, chờ đợi hơn hai trăm năm, chỉ muốn biết nguyên do.
Còn Tịch Đức?
Hóa ra y mới thực sự là bị người ta quay lưng ruồng bỏ không một lời ly biệt.
“Tôi muốn đi đầu thai.” Giọng Cung Ly tựa mây bay gió thoảng.
“Khi nào thì đi?” Kể từ sau buổi họp mặt đó, tôi mơ hồ cảm thấy cô ấy sẽ không ở địa phủ này lâu nữa.
“Qua tết âm lịch này.” Cô ấy làm ra vẻ vui mừng quét ánh mắt nhìn lên từng ngôi nhà, từng cửa tiệm, “Sau khi tái thế, tôi sẽ được sống như họ, vô cùng náo nhiệt, sôi động”.
Tiếng pháo nổ đùng đoàng, một năm qua đi, khó khăn lắm bách tính mới có được mấy ngày vui vẻ, ngày tháng trôi qua đều là khổ ải, thời khắc nào cũng âu lo chuyện họa phúc, sinh lão bệnh tử.
Tôi cũng nhìn về phía những căn nhà, cửa tiệm, “Cô ngưỡng mộ cuộc sống của họ ư?”.
“Có lẽ thiên quan nói đúng, qua cầu Nại Hà, quên hết kiếp trước kỳ thực là phúc, không bị ràng buộc vướng bận, bắt đầu lại tất cả.” Trên miếng vải trắng tại sao chỉ có thể bị dính vết ố, mà không thể là những ráng màu ngũ sắc, “Tôi cũng đã nghĩ thông suốt rồi”.
Cô ấy quay đầu lại hỏi tôi, “Tô Dục vẫn là tử hồn phải không?”.
Tôi gật đầu.
Tô Dục vẫn chưa trở thành quỷ quan, tôi chưa gặp được Tịch Đức, đến trung ương địa phủ, nhưng ở đó lại chỉ cho khách ăn chè bế môn[2] mà thôi.
[2] Chè bế môn: Ý nói từ chối không cho khách vào nhà.
“Cứ trăm năm một lần, khi cuộc họp giữa địa phủ và thiên phủ diễn ra, Diêm vương đều được nghỉ và đến nhân gian, có thể cô sẽ tìm thấy ngài ở đó.” Trưởng thư ký hành chính ở địa phủ là một nữ quỷ quan, nhàn nhã mà uể oải.
“Nhân gian? Nhân gian ở đâu?” Có phải triều Thanh không?
Cô ta liếc xéo tôi, “Nơi sinh ly tử biệt”.
Tôi hỏi quá nhiều, khiến cô ta cũng không tiện tiết lộ, tôi chỉ còn biết lặng lẽ ra về.
“Diêm vương sẽ không làm khó hai người đâu”, Cung Ly an ủi tôi, “Hầu hết quỷ quan đều bảo rằng ngài ấy là người giơ cao đánh khẽ”.
Tôi cũng đang nghĩ xem chuyện này nên hỏi Tô Dục như thế nào, ngày đó khi thiên quan hỏi tôi là Tô Dục nên làm quỷ quan gì, tôi chỉ nghĩ đến chức vụ Quỷ sai mà thôi. Nghĩ lại, đây là lựa chọn của chàng, tôi có nên mượn cuốn “Giải thích tường tận về quan viên địa phủ” cho chàng tham khảo không nhỉ? Suy cho cùng, hầu hết nghề nghiệp ở địa phủ này đều cần phải động não.
“Nếu tôi đủ pháp lực để liên lạc với Diêm vương thì tốt biết mấy.” Trái tim cứ thấp thỏm lo âu, chỉ muốn làm xong tất cả để được an lòng.
Cung Ly mỉm cười nhìn tôi, “Dù ở địa phủ, cô cũng cần có chút bản chất phái nữ, thi thoảng nên dựa vào người đàn ông của mình. Hắn có đủ pháp lực, cô có thể bảo hắn thử liên lạc với Diêm vương”.
Người đàn ông của mình? Tô Dục sao?
“Lâu rồi không gặp Tiểu Kỳ, cô ấy bận rộn gì vậy?” Tôi hỏi Cung Ly.
Cung Ly nói vẻ chán nản, “Con nhóc đó hình như đang yêu ai, cứ lơ ma lơ mơ”.

“Có tình nhân? Ai?”
“Tôi hỏi cô ấy rồi, cô ấy nhất quyết không nói.”
Dạo gần đây mọi thứ đều thần bí.
Tô Dục cũng rất bận, bảo là phải lựa chọn giống cây trồng gì đó, rồi cả ngày không thấy bóng dáng đâu.
Tôi nhìn mảnh giấy được lưu lại, “Muốn tìm ta, đến chỗ này”.
Tôi lần theo địa điểm viết trên giấy, là một vạt rừng âm u rậm rạp, hoa mai trắng xóa điểm khắp đầu cành, phau phau như tuyết, óng ánh tựa thủy tinh.
“Tô Dục, chàng ở đâu?”
Hai cánh tay ôm chặt lấy tôi từ phía sau, giọng nói quen thuộc vang lên, “Đẹp không?”.
“Đẹp lắm, đây là đâu?”
“Đây là ‘Phường rượu họ Tô[3]’.” Chàng dắt tôi tới trước một ngôi nhà trong khu rừng rậm rạp.
[3] Phường: Tổ chức nghề nghiệp của những người làm cùng một nghề.
“Phường rượu họ Tô vốn ở thành Phụng Dương, nhưng chiến tranh tàn phá, ta mang hết mỹ tửu chuyển đến vùng thâm sơn cùng cốc này. Dù có ai đó vô tình đến đây, cũng sẽ bị tử hồn A Bát dùng phép thuật loại bỏ ký ức.” Chàng liếc mắt tinh quái nhìn tôi.
Ngôi nhà lớn bị khóa chặt, Tô Dục dẫn tôi xuyên qua cửa mà vào. Nhà không có cửa sổ, bên trong là một khoảng tối đen. Chàng liền châm một ngọn đèn, ánh lửa tỏa sáng, khắp nhà treo đầy chuông gió.
Khi chuông gió reo lên, toàn bộ ngôi nhà tiếng chuông lanh lảnh.
Chàng cầm một bình rượu trên giá. “Phía bên này là rượu ngon ta mới kiếm được, ngoài ra có một vài bình được chôn dưới đất, bình này là rượu do ta đích thân nấu khi còn sống”, nói xong, liền đưa bình rượu cho tôi.
Tôi không cần nhìn kỹ, cũng biết trong này có rất nhiều loại rượu, bình kiểu nào cũng có.
Mở nắp bình rượu, tôi thử một ngụm, vị rượu cay chạy xuống cổ họng, “Rượu ngon, chỉ ngửi thôi có cảm nhận được không?”.
Chàng cực kỳ đắc ý, “Rượu này có mùi không đậm, khiến mọi người nghĩ rượu nhẹ, nhưng uống rồi mới biết nó rất mạnh”.
Người nào nấu ra rượu nấy, rượu này cũng như chàng, trong ngoài bất nhất.
Chàng đột nhiên cau mày, dẫn tôi trở lại giữa khu rừng, “Nàng uống rượu ở đây, ta đi một lát sẽ về ngay”. Ngay sau đó chàng biến mất tăm, xuất quỷ nhập thần, vô cùng khó đoán.
Tôi biến ra một chiếc nhuyễn tháp, vừa nằm đợi chàng vừa khoan thai thưởng thức rượu ngon. Rượu ngon được chôn trăm năm mang chút đắng chát, lại thoáng ngọt lành.
“Ngon không?” Lại là giọng Tô Dục, quả nhiên chàng chỉ đi một lát rồi quay lại.
“Ngon lắm, thiếp rất thích”, dùng trái tim để nấu thành, đương nhiên không giống những loại rượu khác, “Nhân tiện thiếp muốn hỏi chàng, chàng muốn làm quỷ quan không?”.
“Quỷ quan?”
“Làm quỷ quan rồi, có thể bước vào địa phủ, dù chỉ là Quỷ sai thôi, chúng ta cũng có thể…” Tôi dừng lại, bởi lúc này mắt tôi đang mở trừng trừng trước dung nhan của Tô Dục.
Mắt mày giống hệt, miệng môi giống hệt, giống đến kỳ lạ.
“Cũng có thể gì?” Khuôn mặt chàng tiến sát, cơ hồ mũi chạm mũi, “Nàng nói đi, ta đang nghe”.
“Mãi mãi bên nhau.” Tôi nhìn thẳng, nghiêm túc nói.
“Vậy tốt quá.” Giọng điệu của chàng ẩn chứa thâm tình, “Ta cũng muốn ở bên nàng”.
Tôi cười gượng.
“Thất Thất, ta muốn làm Quỷ sai.”
“Được”, tôi lập tức trả lời, tay nhanh như chớp thi triển pháp thuật, khống chế chàng.
Tô Dục trở tay không kịp, hung hãn trừng mắt nhìn, “Tại sao nàng lại tấn công ta?”.
“Ngươi là ai? Ngươi không phải chàng.” Tôi hiểu rất rõ chàng.
Hắn không phải Tô Dục, ánh mắt chàng mãi mãi không thay đổi, không thể là ánh mắt này.
“Lẽ nào bại lộ rồi?” Hắn đột nhiên cười gian xảo, thi triển pháp thuật chiêu gọi trợ thủ.
Tôi vốn nghĩ kẻ được gọi đến sẽ là một lệ quỷ nào khác, nhưng vừa nhìn, lập tức nhận ra, kẻ đó chính là Chu Giai Kỳ.
Kẻ kia quay sang Chu Giai Kỳ, thu lại vẻ tàn ác, làm bộ bất đắc dĩ: “Tiểu Kỳ, ta đã nói thật tất cả với cô ấy, nhưng cô ấy không chịu thông cảm cho chúng ta, muốn ép ta phải chết”.

Thật lòng? Thông cảm? Chết? Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn vẻ áy náy trên khuôn mặt Chu Giai Kỳ.
“Thất Thất, tôi đã yêu A Bát ca ca mất rồi, chàng cũng yêu tôi, cô có thể tác thành cho hai chúng tôi được không?”
Đối tượng mà Tiểu Kỳ đang yêu chính là chàng?
Nếu tôi nhớ không lầm, triều Thanh chỉ để thoát một lệ quỷ, chính là lệ quỷ do Tiểu Kỳ thả đi, thì ra từ khi đó, lệ quỷ này đã đi theo cô ta?
“Tiểu Kỳ, chàng không phải Quỷ sai…”
“Tôi biết A Bát ca ca là tử hồn, Cung Ly tỷ tỷ cũng từng nói qua, nhưng tôi yêu chàng.” Cô ta ngắt lời tôi, đứng trước lệ quỷ kia, vô cùng oai phong.
Dặn dò cô ta không biết bao nhiêu lần rồi, không được nhìn vẻ ngoài, lệ quỷ xảo quyệt, cô ta đâu phải đối thủ chứ?
Tôi thở dài, không để ý tới họ nữa, chớp mắt trở lại ngôi nhà kia, rung chuông gió, gọi nhân sĩ pháp lực cao cường đến bắt lệ quỷ.
“Lệ quỷ này do cô thu phục?” Quỷ tốt thoáng nghi ngờ, thầm đánh giá tôi.
“Đúng vậy.” Tôi đáp vẻ không mấy tự tin. Tô Dục không tiện ra mặt, hiện tại đang ẩn nấp tránh đám Quỷ tốt.
“Không phải mấy câu chú bắt trói bình thường, pháp lực rất cao, cô có hứng làm Quỷ tốt không?” Hắn bắt đầu lôi kéo, dụ dỗ: “Quỷ tốt thoải mái hơn so với Quỷ sai, không phải ngày nào cũng có nhiệm vụ, rất nhiều ngày nghỉ”.
Đây chẳng phải là cảnh quay lặp lại sao, có lần trên đường xuống địa phủ gặp Quỷ sứ đang tìm người, Bạch Hiểu Tiểu cũng bị mời đi như vậy. Chả trách tỷ lệ Quỷ sai ở địa phủ nhảy việc lại cao đến thế, ai có thể vượt qua được biết bao cám dỗ không lúc nào là không tồn tại chứ?
“Không, tôi làm Quỷ sai cũng ổn rồi.”
“Cô ta sao vậy?” Hắn chỉ vào Tiểu Kỳ đang trốn trong góc nức nở lau nước mắt: “Pháp lực quá cao, cho nên muốn tiêu xài một chút?”.
Thật sự không thể đồng tình.
“Cô ấy thất tình”, đang dùng pháp thuật giải phóng nước mắt, giải phóng bi thương.
“Ồ…” Hắn cũng chẳng biết đồng cảm gì cả, liền cuốn theo đám mây sắc trắng, rời đi.
“Đừng khóc nữa.” Tôi tiến đến xoa đầu Giai Kỳ, “Nước mắt quỷ quan không giống như nước mắt người phàm, khóc nhiều cũng chỉ làm tổn hao pháp lực mà thôi”.
Giai Kỳ ngẩng đầu, lệ dâng ầng ậng, nhưng hốc mắt lại chẳng đỏ chút nào, “Đây là lần thất tình thứ bốn mươi mốt rồi, mới kéo dài được mười bốn ngày”.
“Mối tình ngắn nhất của cô là mấy ngày?”
Cô ta nghĩ ngợi một lát, “Ba ngày”.
“Hay là… cô có thể coi đây là lần thất tình đầu tiên, cứ tính từ khi tới địa phủ thôi.” Bỏ đi những lần thất tình khi còn sống.
“Lần đầu tiên…” Cô ấy lại càng khóc lớn hơn, “Vậy là đi tong mối tình đầu của tôi rồi!”.
Tôi bật cười, đúng là con nít.
“Chàng đang ở đây phải không?”
Tô Dục thật sự ôm tôi dựa vào nhuyễn tháp, mỉm cười đắc ý, tay giương cao để từng cánh mai không ngừng rơi xuống, phủ khắp cơ thể hai chúng tôi, “Pháp thuật của hắn khá thấp, chỉ có thể thay đổi dung nhan để lừa Tiểu Trư, còn chưa thể làm hại nàng được”.
“Chuyện này là để thử thách thiếp phải không?”
“Không phải,” Chàng tự phụ bổ sung, “Là ta cho nàng cơ hội, để ta có thể tự hào về nàng”.
Tự hào? Hóa ra một kẻ tầm thường như tôi, cũng có thể khiến chàng tự hào.
“May mà không làm chàng thất vọng. Giờ nghĩ lại, nếu không nhận ra, thiếp chắc chắn đã tiêu rồi.”
“Có thể như vậy sao?” Chàng thu lại nụ cười, khuôn mặt tái hiện vẻ vô tội của chú nai BamBi.
Trong phim Hàn Quốc thường có những lời thoại kiểu như “Mày chết chắc rồi!”, nghe mà thấy cực kỳ nực cười. Nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi thực sự cảm thấy, đối với Tô Dục mà nói, nếu đến tận giờ tôi còn nhận lầm chàng, thì chính là phụ tấm thâm tình của chàng, trong lòng chàng chắc cũng “chết rồi”.
Biển người mênh mông, từ trước đến nay chàng đều tự tin mình là duy nhất, tôi không thể lầm chàng với bất kỳ ai được.
“Tô Dục, chàng có hứng thú với chức vụ Quỷ tốt không?” Chàng vung tay một cái liền có thể chế ngự lệ quỷ, tôi liền nảy ra một ý: Chàng không chỉ có khả năng giữ những chức vụ liên quan tới chữ nghĩa, mà còn có thể làm Quỷ tốt vây bắt lệ quỷ, dù sao, có vẻ Quỷ tốt cũng đang thiếu.
Bộ dạng của chàng rất cổ quái: “Quỷ tốt?”.
Ngày đó, khi tôi nói với thiên quan muốn để Tô Dục làm Quỷ sai, bộ dạng của ông ta cũng kỳ lạ giống như vậy.
“Là thi thoảng đi bắt lệ quỷ, đối với chàng mà nói dễ như trở bàn tay. Đợi Diêm vương nghỉ ngơi trở về, thiếp sẽ đi tìm y để nhắc.” Tôi càng nói càng cảm thấy việc này nắm chắc trong tầm tay.
Chàng chỉ đơn giản nói đồng ý, nhưng vẻ mặt lại rất thờ ơ.

Bình Luận (0)
Comment